CHƯƠNG 55: TÌM BẢO VẬT TRONG NÚI
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
oooooOooooo
Tiểu Ngân mang hai người Sở Diệp vào trong một sơn động, Sở Diệp nhìn thấy một cái tổ ong cực lớn, bên cạnh còn có một bộ xương, trên bộ xương vẫn còn một tầng quần áo, tính chất quần áo còn rất tốt, nhìn ra đã qua lâu năm lại đều chưa bị hư.
"Người này chẳng lẽ là Hồn Sủng Sư?" Lâm Sơ Văn nhìn bộ xương bên trong nói.
Tiểu Ngân lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là Hồn Sủng Sư."
Hồn Sủng Sư hẳn là đã chết nhiều năm, đối phương có thể là nổi lên xung đột với Ngân Sí Ong ong chúa trước đây, hoặc là trước trước đây mới có thể đột tử.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: "Sữa ong chúa là thứ tốt, sữa ong chúa nơi này bán đi trên vạn đồng vàng cũng không khó." Có lẽ chủ nhân bộ xương này nhìn trúng sữa ong chúa chỗ này, sau đó chết luôn ở đây.
"Long Nhai Thôn, thật đúng là bảo địa nha!" Sở Diệp nói.
Trước đó bọn họ còn phát hiện một thi thể của Hồn Sư khế ước Kim Sí Ong, kết quả trong sào huyệt Ngân Sí Ong còn có thi thể Hồn Sủng Sư.
Nói không tốt chứ trên Long Nhai Sơn này chắc có không ít di thể Hồn Sủng Sư chưa được phát hiện không chừng.
Sở Diệp kiểm tra thi thể một chút, từ túi áo của thi thể gỡ xuống một cái túi trữ vật. Cái túi này đã qua nhiều năm dơ lợi hại, nhưng túi trữ vật có dơ cũng là túi trữ vật đó nha!
Sở Diệp túi ra nhìn nhìn, "Cái túi trữ vật này phẩm chất không tệ."
Túi trữ vật hai người mua đều chỉ hơn một mét vuông xíu, cái túi trữ vật dơ hề hề này bên trong lại tới năm sáu mét vuông, giá trị bốn năm ngàn đồng vàng.
Sở Diệp trong túi trữ vật phát hiện một thẻ đồng vàng, trong thẻ ước chừng có hai vạn đồng vàng. Hắn nhìn tiền trong kim tạp mà đỏ mắt, "Phát tài rồi!"
Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, cũng không dự đoán trước được cư nhiên sẽ có loại chuyện tốt trên trời rớt xuống bánh có nhân này. Hai vạn đồng vàng! Tuy năng lực kiếm tiền của hắn với Sở Diệp đều không tồi nhưng để có hai vạn đồng vàng thì bọn họ cũng phải đầu tắt mặt tối bận rộn thật lâu.
Lâm Sơ Văn kiểm tra bộ xương một lát, nói: "Người này hẳn là trúng nọc Ngân Sí Ong, bị đàn ong đốt chết."
Sở Diệp: "....." Bị đốt chết hả? Nếu quả thực như thế thì người này nhất định chết thực thảm, quả nhiên Hạ Sơn nói không sai nha! Khế ước ong mật là một chuyện rất nguy hiểm, hắn lúc trước có thể thuận lợi khế ước với Tiểu Ngân như vậy thật là may mắn.
Trong túi trữ vật ngoài đồng vàng còn có vài hộp ngọc dược liệu, tuy hộp ngọc có trình độ giữ tươi nhất định nhưng cũng có hạn chế thời gian, thời gian dài linh dược trong hộp đều khô héo.
Sở Diệp đưa mấy hộp ngọc cho Lâm Sơ Văn, hộp ngọc có thể giữ tươi linh dược giá cả không thấp, mấy cái hộp bên trong túi trữ vật này so với bọn hắn dùng thoạt nhìn còn tốt hơn rất nhiều.
Lâm Sơ Văn cũng không khách khí, trực tiếp lấy đồ bỏ túi.
Trong túi trữ vật còn có một ít dược tề, cũng đáng giá chút đồng vàng nhưng tất cả đều đã biến chất.
Sở Diệp móc ra một tấm da thú, trên có vẽ một bức họa nhìn như một bức tàng bảo đồ.
"Viết cái gì lung tung rối loạn thế này? Đệ nhìn xem." Cư nhiên một chữ cũng xem không hiểu, chẳng lẽ hắn thành thất học, không đạo lý nha! Hắn kế thừa ký ức của nguyên chủ, vẫn là biết chữ mà!
Lâm Sơ Văn lấy ra da thú nhìn nhìn, tức khắc ánh mắt sáng lên, "Cái này là......"
Sở Diệp nhìn biểu tình của Lâm Sơ Văn, có chút nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Thứ tốt sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chữ trên này là một loại mật văn, có vài người vì để giấu giếm một ít đồ vật cố ý dùng loại văn tự này, trên da thú ghi chép lại vị trí một loại lửa."
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: "Hàn Diễm?"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Hồn Sủng có thể thông qua việc hấp thu ngọn lửa để tăng cường thực lực, thậm chí tiến giai.
Hồng Hồ của nữ chính lục tục luyện hóa không ít mồi lửa.
Tuyết Bảo của Lâm Sơ Văn là Băng thuộc tính, đại đa số ngọn lửa đều không thể hấp thu, chỉ có Hàn Diễm là ngoại lệ, bất quá ngọn lửa tính hàn thiếu lại thiếu, cũng khó trách Lâm Sơ Văn có được tin tức của Hàn Diễm lại kích động như vậy.
"Bản đồ trước tiên đệ cất đi, chờ qua sự kiện châu chấu chúng ta lại đi tìm." Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Không vội, hấp thu ngọn lửa có tính nguy hiểm nhất định, tốt nhất vẫn là chờ thực lực Tuyết Bảo tăng lên thêm một ít, đây là bản đồ nhiều năm trước, có lẽ ngọn lửa đã bị người ta lấy đi rồi cũng không chừng."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Cũng có thể."
Lâm Sơ Văn với Sở Diệp lột sạch di sản của thi thể thập phần nhiệt tình, Tiểu Ngân đối với chuyện này không có hứng thú gì, bèn dẫn đàn ong đi tuần tra khắp nơi.
Sở Diệp đắm chìm bên trong hưng phấn vì phất nhanh cũng không có quản Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân bay đi không lâu lại vội vã bay lại đây. Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp bay lên, Sở Diệp nghe được Tiểu Ngân nói nhịn không được sửng sốt.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì!"
Sở Diệp liếc nhìn Lâm Sơ Văn một cái, "Tiểu Ngân nói ở sâu trong núi phát hiện sào huyệt châu chấu."
Lâm Sơ Văn có chút khó hiểu nhìn Sở Diệp, "Không có đạo lý nha! Trước đó không phải huynh đã dùng la bàn trinh trắc qua rồi sao?"
Trùng Sào đều có hiện tượng trùng vệ tụ tập như nhau hẳn là dễ dàng phát hiện.
Huống chi, xem từ tình huống bọn họ trinh trắc trước đó, Trùng Sào đều được bố trí ở phụ cận thành trấn tương đối nhiều linh điền, Long Nhai Sơn không có linh mạch, những người đó hẳn là không để vào mắt mới đúng.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Ngân nói sào huyệt châu chấu này tương đối đặc thù, không có trùng vệ."
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đi qua đó xem thử."
Sở Diệp gật đầu, hai người thực nhanh tìm được một cái Trùng Sào trong núi.
Lâm Sơ Văn cầm lấy trứng châu chấu nghiên cứu một chút, "Này hình như là một quả trứng chết không nở được."
Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ: Bởi vì trứng trùng vương thành trứng chết cho nên sào huyệt này hẳn là bị từ bỏ, một ít trùng vệ cấp bậc tương đối cao đều bỏ trốn.
Sào huyệt mà hai người đã từng ghé qua trước đó đều có một ít thứ tốt phụ trợ trùng vương trưởng thành, sào huyệt này cái gì cũng không có, chắc là đã bị lấy đi rồi.
Hơn một trăm Trùng Sào, muốn trọng điểm coi chừng toàn bộ yêu cầu sức người sức của, mà người thả châu chấu hẳn là người từ ngoài đến, nếu nhiều người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện trấn giữ cũng dễ dàng khiến cho các thế lực lớn của Vân Châu cảnh giác.
"Châu chấu xuất hiện trứng chết có bình thường không?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đương nhiên bình thường, Châu Chấu Vương mỗi lần sinh hạ hơn một trăm trứng, cuối cùng có thể sống cũng chỉ khoảng hơn ba mươi con, thời điểm Châu Chấu Vương sinh ra là yếu ớt nhất, thực dễ dàng chết non." Trước đó bọn họ ở trong sơn động tìm được lương thạch, Hỗn Nguyên Lộ đều là chuẩn bị cho việc hạ thấp tỷ lệ châu chấu chết non, cứ việc như thế hẳn là có không ít trứng châu chấu sẽ nở thành trứng chết, sào huyệt bị vứt bỏ như thế này hẳn là có không ít.
Cái sào huyệt này nếu đã bị từ bỏ, thì hẳn người phía sau màn cũng sẽ không quản nhiều.
Tiểu Ngân bay qua đó đem trứng trùng đã chết một ngụm nuốt xuống.
Trùng nở ra mà chết hương vị không có ngon như trước, nhưng dù sao cũng là trứng vương trùng, dinh dưỡng vẫn rất phong phú.
Bên trong sào huyệt ngoài trứng trùng vương còn có không ít trứng châu chấu bình thường, mấy cái trứng này rất có khả năng sẽ nở ra châu chấu con.
Trong thôn chỉ có ít ỏi mấy cái Hồn Sủng Sư sĩ cấp cấp thấp, một khi mấy cái trứng này nở ra, tất nhiên sẽ tạo thành nguy hại không nhỏ cho thôn.
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Mấy cái trứng trùng này dinh dưỡng vẫn rất là phong phú, để tránh lãng phí hay là kêu tất cả tụi nhỏ lại ăn đi!"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Cũng đúng."
Sở Diệp giao lưu với Tiểu Ngân một chút, Tiểu Ngân gật gật đầu, ra lệnh đàn ong tiến lên nhập tiệc.
Hương vị trứng châu chấu không phải thực ngon, rất nhiều Ngân Sí Ong bình thường cũng không phải thực thích nên đều không muốn ăn chút nào.
Ngân Sí Ong có cấp bậc cao lại ăn say mê, đại khái vì trứng trùng đối với Ngân Sí Ong phẩm cấp có tác dụng bổ ích không nhỏ. Ngân Sí Ong rốt cuộc tung hoành trong núi nhiều năm hoàn toàn xứng đáng là thổ bá vương, trứng châu chấu bên trong sơn động thực mau đã bị ăn sạch sẽ.
Dinh dưỡng trứng châu chấu vẫn thực phong phú, có không ít Ngân Sí Ong nhất giai xong có dấu hiệu đột phá nhị giai.
"Ăn thật nhanh nha!" Sở Diệp nhìn Trùng Sào rỗng tuếch nói.
Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: "Bởi vì có nhiều ong sao?!"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Xác thật." Số lượng đàn ong mà hắn hiện đang khống chế thật có chút nhiều.
Giả quyết được tai họa ngầm như vậy hai người mới về trong thôn. Không ít người trong thôn đang bận việc trên đồng không hề có ý thức được nguy cơ tiềm tàng trong núi.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn trong khoảng thời gian này vì chuyện châu chấu vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, về tới Long Nhai thôn cũng không rảnh rang được. Sau khi Tiểu Ngân tiếp nhận đàn ong phải đối với đàn ong tiến hành chỉnh hợp, Sở Diệp phải đi theo phụ trợ. Sở Diệp thả không ít nước linh tuyền và Toái Hồn Tinh vào trong tổ ong, thực lực đàn ong chỉnh thể tăng nhanh, Ngân Sí Ong có phẩm giai đã dần tiếp cận một ngàn con.
......
Sau mười ngày ngủ say, Tuyết Bảo đã thành công đột phá thất cấp tỉnh dậy.
Sở Diệp đem bán mật ong, sáp ong được 3800 đồng vàng, trên người bộ xương kim tạp 2 vạn, hai cái túi trữ vật... đều giao hết cho Lâm Sơ Văn, dặn dò đi thị trấn lớn phụ cận mua sắm vật tư.
Một khi nạn châu chấu phát sinh, các loại linh dược, linh lương giá cả sẽ đội lên, đến lúc đó khả năng sẽ có thứ tăng giá gấp hai, gấp ba.
Sở Diệp cân nhắc thừa dịp trước khi tăng giá nhanh chân thu tóm một đám để sẵn
Lâm Sơ Văn nhìn đồ vật trên tay, chớp chớp mắt, nói: "Nhiều như vậy đều đưa hết cho ta?!"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: "Huynh không sợ ta cuốn gói gom hết bỏ chạy."
Sở Diệp đưa hết đồ đạc này nọ phải hơn 3 vạn đồng vàng, nhiều tiền như vậy dù là Hồn Sư cũng sẽ động tâm.
"Đệ sẽ làm vậy sao?!"
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Ta đi đây."
Sở Diệp không yên tâm, lại dặn dò: "Lúc mua đồ thì cẩn thận một chút tránh để bị người ta chú ý rồi theo dõi, tận lực phân tán ra mà mua." Ba vạn đồng vàng, cũng không ít đâu.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
"Vậy đệ đi nhanh về nhanh." Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Biết rồi."
Lâm Sơ Văn mang đồ rời đi, Sở Diệp thì đi khắp nơi thả ong.
Nếu châu chấu lan tràn nhanh chóng, thảm thực vật trên Long Nhai Sơn cũng có khả năng không giữ nổi, thừa dịp nạn châu chấu còn chưa bùng phát, trữ đủ mật ong thì dù hoa cỏ trên núi có chết sạch đồ ăn cũng đàn ong cũng không bị đứt đoạn.
Sở Diệp lấy ra không ít nước linh tuyền nuôi nấng Ngân Sí Ong, đàn ong hút mật thời gian lâu sẽ mệt mỏi bất kham yêu cầu nghỉ ngơi, dùng nước linh tuyền có thể ngắn thời hạn này lại một khoảng lớn.
oooooOooooo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro