CHƯƠNG 98: BĂNG TẰM HÀN TỦY

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Biết được kết cục của Lý Thiên không sai biệt lắm, Sở Diệp thu hồi linh hồn lực.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp hỏi: "Như thế nào rồi?"

Sở Diệp nghĩ nghĩ: "Lý Thiên là chết chắc rồi."

Người sau lưng hai nữ tu vì mưu đồ "bảo tàng" chắc đã lên kế hoạch thật lâu rồi.

Cả hai nhóm người đều xem Lý Thiên là ngốc tử, giờ lại phát hiện bị ngốc tử bẫy một vố, uổng phí nhiều công phu như vậy nhất định giờ đều đang khó chịu như nuốt phải ruồi bọ rồi.

"Chết thì chết thôi." Dù sao Lý Thiên cũng không phải là người tốt gì.

Lâm Sơ Văn đoán Lý Thiên có lẽ không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, chỉ là vận khí hắn không tốt lắm để cho lần này gặp được nhân vật không đơn giản như hai nữ tu này.

Sở Diệp chống cằm, "Vốn nghĩ chờ hai đám người kia lưỡng bại câu thương đây, nếu bảo tàng là giả chỉ sợ là không đánh đấm gì."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Loại chuyện nhặt tiện nghi vậy không phải ngày nào cũng có, không cần trông mong."

Sở Diệp: "....." Quả nhiên loại chuyện như vận khí là không thể cứ năm lần bảy lượt xảy ra, chuyện Tử La Tông, chuyện Trương gia tộc lão chém giết với Dương Chân chỉ có thể tính là vận khí của bọn họ.

Qua hai canh giờ Sở Diệp lần nữa thả linh hồn lực nhìn quả nhiên thấy thi thể của Lý Thiên.

Thi thể của Lý Thiên đã bị làm cho thay đổi hoàn toàn.

Người sau lưng hai nữ tu không cam lòng tìm tòi một phen chỗ đó, xác thực không có bảo tàng gì liền rời đi rồi.

"Những người đó đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, ôm Tuyết Bảo nói: "Tuyết Bảo muốn đi xem bảo tàng."

Sở Diệp: "....." Đó không phải là bảo tàng thật mà là giả đó! Chẳng qua, nếu đã tới rồi thì dù cho là giả đi xem qua cũng không sao, nếu không cứ bứt rứt làm người ta không cam lòng.

"Được, vậy thì đi thôi."

Tuyết Bảo nhảy nhót lướt nhanh trên mặt tuyết, thật mau đã tới mục tiêu.

Tuyết Bảo quất đuôi vọt thẳng vào trong băng động.

Tuy rằng Lý Thiên đã nói băng động là giả nhưng hai đám người lại đây trước đó tựa hồ vẫn tiến hành thăm dò qua toàn bộ động băng nên bên trong bị phá hư khá nghiêm trọng, một tầng băng dày trên tường đã bị gọt xuống.

Tuyết Bảo khai quật trong động băng một hồi cũng không thu hoạch được gì còn làm cho móng vuốt bị tổn thương do giá rét, Tuyết Bảo thất vọng "pi" một tiếng.

Lâm Sơ Văn xoa xoa đầu Tuyết Bảo, "Tìm không thấy thứ gì, bỏ đi thôi."

Tuyết Bảo lắc lắc đầu, tiếp tục khai quật khắp nơi, bỗng nhiên đào ra được một thông đạo lớn bằng cái nắm tay.

"Nha, có thông đạo này! Sao lối đi này lại giống như chuột tuyết đào ra vậy?!"

Lâm Sơ Văn thử một chút phát hiện thông đạo này thật chắc chắn.

"Chắc là không phải do chuột tuyết đào đâu, động chuột tuyết đào sẽ không chắc chắn như thế này."

Sở Diệp thả linh hồn lực ra dò xét trong thông đạp thì phát hiện bốn phương thông đạo đều thông suốt, sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối.

Chịu hạn chế do hoàn cảnh, Sở Diệp cũng không có cách gì dò xét rõ ràng tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở sâu trong lòng thông đạo này.

"Chẳng lẽ bảo tàng ở ngay trong đường băng này sao?" Nếu muốn đem tất cả thông đạo đều mở ra chỉ sợ cực kỳ khó khăn.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vô cùng có khả năng."

Tiểu Ngân đến trước lối vào nhìn nhìn, kêu một đám Ngân Sí Ong mang theo đá ánh trăng tiến vào thăm dò thông đạo.

Thông đạo băng động cực kỳ hẹp, Tiểu Ngân bay vào một hồi lâu cũng chưa thấy động tĩnh gì.

Một lúc sau mà vẫn chậm chạp chưa thấy Tiểu Ngân bay trở về làm Lâm Sơ Văn không nhịn được lo lắng, "Tiểu Ngân sao rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu phải không?"

Sở Diệp lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ là thông đạo có chút dài, giống như không nhìn được đến cuối."

Thông qua khế ước Sở Diệp có thể thấy rõ ràng quỹ đạo hoạt động của bọn nhỏ trong thông đạo.

Cái thông đạo này cũng không biết hình thành như thế nào, nếu muốn đem thông đạo khai quật ra chỉ sợ cần phải đào lên toàn bộ sông băng, nói vậy lượng công việc là vô cùng lớn, mất mấy năm cũng chưa chắc làm được.

"Sẽ không gặp được hung thú chứ?"

Bên trong băng nguyên vẫn có không ít sinh linh chen nhau mà ở, Sở Diệp lấy la bàn ra trinh trắc, "Chỗ này không có sinh vật nào khác, chắc là sẽ không gặp được hung thú gì đâu."

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp nói, miễn cưỡng gật đầu, "Như vậy là được rồi."

Sở Diệp đợi trong động băng hơn nửa ngày bỗng nhiên tinh thần rung lên, "Tiểu Ngân hình như tìm được thứ gì kìa."

Lâm Sơ Văn nghe vậy có chút chờ mong, nhỏ giọng thầm nói: "Chẳng lẽ bảo tàng của Lý Thiên là có thật hả?"

Sở Diệp gật đầu phấn chấn, "Rất có khả năng."

Qua ngày hôm sau đàn ong kéo ra một khối thi thể lớn như hai bàn tay ra.

Sở Diệp nhìn thi thể bị kéo ra kỳ quái hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Lâm Sơ Văn kinh hỉ nói: "Đây...đây hình như là Băng Tằm đó."

"Băng Tằm?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy, Băng Tằm, là loại sinh linh sinh tồn bên trong sông băng, bọn chúng ăn hàn băng, sau khi ăn xong sẽ cô đọng ra hàn khí, dựng dục ra Hàn Tủy trong cơ thể, Băng Tằm sống càng lâu phẩm chất Hàn Tủy được dựng dục càng cao, giá trị càng lớn."

Sở Diệp nhìn thi thể Băng Tằm, hỏi: "Trong thân thể Băng Tằm này có Hàn Tủy?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng vậy, lấy hình thể của Băng Tằm này thì Hàn Tủy trong cơ thể chỉ sợ phẩm chất rất cao."

Băng Tằm trưởng thành cần thời gian cực kỳ lâu, một con Bằng Tăm sống trên mười năm mới có thể dựng dục ra được một khối Hàn Tủy hạ đẳng, sống trên ba mươi năm mới có thể dựng dục ra một khối trung đẳng, sống trên trăm năm dựng dục được thượng đẳng, còn Băng Tằm sống trên một ngàn năm liền khó lường, có thể dựng dục ra Hàn Tủy cực phẩm, chẳng qua Bằng Tằm đều khó sống đến một ngàn tuổi.

Có vài gia tộc chuyên môn dưỡng dục Băng Tằm, vì chuyện này tốn thời gian quá dài nên trên cơ bản chính là tiền nhân trồng cây hậu nhân chờ hái quả.

Lâm Sơ Văn hoài nghi năm đó tổ tiên Lý Thiên phát hiện hoặc nuôi thả Băng Tằm này.

Lúc ấy Băng Tầm chỉ mới là con non, Băng Tằm trong lúc còn nhỏ tuổi Hàn Tủy chưa hình thành nên không có giá trị gì, sau khi tổ tiên này thả Băng Tầm, nhớ kỹ vị trí, vẽ thành tàng bảo đồ rồi để lại cho hậu nhân.

Hậu nhân không biết bảo tàng trong tàng bảo đồ là gì, tưởng là núi vàng núi bạc, tầm bảo không được nên cứ vào trước là chủ, lầm tưởng tàng bảo đồ này là giả.

Lý Thiên có thể là bởi vì ký thác tất cả kỳ vọng vào tàng bảo đồ nhưng lại không có được như mong muốn cho nên tâm tính vặn vẹo, rồi sau đó lợi dụng tàng bảo đồ đi bẫy người.

Lâm Sơ Văn lấy một một cái hộp ngọc bỏ thi thể Băng Tằm vào rồi phong ấn lại.

Sở Diệp nhìn hành động của Lâm Sơ Văn, "Thứ này cũng có lợi cho Tuyết Bảo nhưng hiện giờ Tuyết Bảo không dùng được phải không?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng thế, nếu Tuyết Bảo dùng luôn Hàn Tủy bây giờ rất có thể sẽ bị đông cứng."

Hàn Tủy có lợi cho Hồn Thú Chiến Tướng đột phá bình cảnh, Tuyết Bảo nếu là Chiến Tướng nhất giai đỉnh thì dùng nó hẳn sẽ nhanh chóng đột phá nhị giai, nhưng cực kỳ đáng tiếc, Tuyết Bảo hiện giờ mới chỉ là cửu giai sĩ cấp.

Lâm Sơ Văn có chút vô ngữ, Hàn Băng sát khí không tìm được, ngược lại tìm được trước hai kiện thiên tài địa bảo thích hợp cho Tuyết Bảo dùng ở cấp Chiến Tướng.

Sở Diệp tò mò, "Đệ xem thử Băng Tằm ẩn chứa Hàn Tủy này giá trị đại khái bao nhiêu?"

Lâm Sơ Văn ngẫm nghĩ, "Ta nghĩ hẳn là khoảng 30 vạn đồng vàng."

Sở Diệp gật đầu, "Vậy cũng không ít, có thể tính là một khoảng tài phú không nhỏ." Miễn cưỡng có thể coi là bảo tàng.

Hai người không biết tổ tiên Lý gia kỳ thật là gia tộc lớn, khế ước thú nhiều nhất trong gia tộc là Băng Tuyết Cự Vượn, Hàn Tủy có hiệu quả kỳ diệu đối với Băng Tuyết Cự Vượn khi đột phá Chiến Tướng.

Rất nhiều đệ tử Lý gia sau khi tiến giai Chiến Tướng sẽ ra ngoài tìm kiếm Băng Tằm thành niên để lấy Hàn Tủy.

Lý gia nhiều người đều nắm giữ một vài thủ đoạn đặc thù tìm kiếm Băng Tằm, đáng tiếc thời thế thay đổi, Lý gia dần dần xuống dốc.

Gia tộc dần dần không có Hồn Sủng Sư khế ước Băng Tuyết Cự Vượn nữa, rất nhiều điển tịch tổ tiên lưu lại cũng đã bị thất lạc.

Chờ truyền tới thế hệ này của Lý Thiên gia tộc đã lụi bại đến không còn bộ dáng gì nữa, Lý Thiên đem tàng bảo đồ Lý Thiên lưu lại làm vật cứu mạng, trông mong bên trong có núi vàng núi bạc, chỉ là tìm được rồi, lại phát hiện chỉ là một tòa băng sơn bình thường, Lý Thiên đã khai quật thật lâu mà vẫn không thu hoạch được gì, bị nữ nhân của mình ngay tại chỗ trào phúng một hồi, nói Lý Thiên lấy tàng bảo đồ giả gạt người.

Lý Thiên không có cách gì cãi lại, cũng cảm thấy tàng bảo đồ là trò đùa dai của tổ tiên nên dị thường phẫn nộ.

Sở Diệp phấn chấn, "Băng sơn này bên trong tựa hồ có rất nhiều thông đạo, không chừng không chỉ có một con Băng Tằm đâu."

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Lãnh địa Băng Tằm thành niên những loài khác không tới gần được đâu, có lẽ chỉ có một con này thôi, chúng ta đi thôi."

Sở Diệp tiếc nuối, "Một khi đã như vậy thì thôi được rồi."

......

Sau khi phát hiện Băng Tằm, vận khí tốt của hai người dường như đã dùng hết, suốt hơn nửa năm đều không thu hoạch thêm được gì.

Thời gian hơn nửa năm này, hai người ngược lại cũng phát hiện được mấy cái sào huyệt Băng Bò Cạp, chẳng qua bên trong đều là Băng Bò Cạp cấp thấp không có tác dụng gì.

Băng Bò Cạp cấp thấp không có tác dụng gì với việc tìm kiếm sát khí của hai người nhưng mà hương vị không tồi làm cho hai người một hồ có lộc ăn.

"Nhìn thời tiết này là sắp tới có bão tuyết, chúng ta tìm động băng nào đó trốn đi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."

Trước đó hai người không có kinh nghiệm, gặp được bão tuyết không kịp thời né tránh thiếu chút nữa bị gió lốc cuốn bay mất, cũng may cơn bão lần đó không tính là lớn hai người mới may mắn tránh được một kiếp, về sau hai người hành sự trở nên cẩn thận hơn nhiều.

Sở Diệp thực mau tìm được một động băng, bên trong có chút hẹp, Sở Diệp tự nhiên ôm Lâm Sơ Văn vào trong lòng. Sau khi Hồn Sủng Sư tiến giai Hồn Sư thì thân thể hay linh hồn đều sẽ có tiến bộ nhảy vọt. Lâm Sơ Văn vẫn còn là Hồn Sĩ trình độ chống đỡ rét lạnh có hạn, không thể so với Sở Diệp đã là Hồn Sư. Hơn nửa năm nay Sở Diệp thường xuyên ôm Lâm Sơ Văn, thúc giục hồn lực bảo đảm không đông cứng cả hai. Lúc đầu Lâm Sơ Văn không quen với thân mật như vậy, chẳng qua hiện giờ đã tập mãi thành quen rồi.

Sở Diệp ôm Lâm Sơ Văn phát sầu nói: "Không biết tới khi nào mới có manh mối của sát khí đây."

"Mất mấy năm tiêu phí công phu mà tìm được sát khí thì đã là vận khí tốt cho nên không cần phải sốt ruột." Lâm Sơ Văn khuyên giải an ủi.

Sở Diệp cười cười, "Đệ vậy mà thật bình tĩnh."

"Mọi người đều như thế mà!" Có được mấy cửu cấp Hồn Sĩ tiến giai Hồn Sư mà không cần mấy năm, mười mấy năm tích lũy đâu?

Sở Diệp có thể lúc Tử La Tông diệt tông mà đoạt được một phần sát khí thật sự rất may mắn.

Sở Diệp cau mày bức thiết nói: "Chúng ta cũng không thể chậm quá được đâu!"

Lâm Sơ Văn nếu chậm trễ ở Hồn Sĩ thêm mấy năm nữa, nói xui Tuyết Bảo liền sẽ bị hồ ly của nữ chính ăn mất.

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu nhìn Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "Ta cảm giác huynh giống như rất sốt ruột, huynh đang sợ hãi cái gì hả?"

Sở Diệp nhấp môi thở dài, "Ta là sợ đệ sẽ chết."

Lâm Sơ Văn có chút sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Ta vì cái gì sẽ chết?" Hắn giờ đã là Hồn Sĩ cửu giai, tuy rằng không có sát khí, tạm thời không tu thành Hồn Sư được nhưng cũng không vô duyên vô cớ chết đi được chứ?!

Sở Diệp banh mặt, không nói không rằng.

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hỏi: "Chẳng lẽ huynh mơ thấy ta chết?!"

Sở Diệp vẫn không nói gì như cũ, chẳng qua sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Chẳng lẽ trong mộng ta thật sự đã chết rồi?"

Sở Diệp bị Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm, khẽ thở dài, "Đúng vậy, ở trong mộng đệ đã chết."

Lâm Sơ Văn giờ khuôn mặt nẩy nở, dung mạo cũng trở nên rất xuất chúng, trong sách từng ghi lại Lâm Sơ Văn rất giống nữ chính ở chỗ cùng có dung nhan tuyệt sắc, mà hiện tại Lâm Sơ Văn rút đi vàng vọt, càng lớn càng xuất chúng, dung mạo càng ngày càng khớp với trong sách miêu tả "đồ đê tiện yêu diễm".

Lâm Sơ Văn do dự một lát rồi hỏi: "Ở trong giấc mộng của huynh, ta làm sao mà chết?"

Lâm Sơ Văn đã sớm biết đến những giấc mơ thần kỳ của Sở Diệp, cũng không dám khinh thường coi đó là những giấc mộng hư vô mờ mịt.

Sở Diệp không giấu giếm, "Đệ thích Mộ Lăng Thiên, tính kế Lâm Mộng Dung, bị Mộ Lăng Thiên giết."

Lâm Sơ Văn "A" một tiếng, rồi hỏi: "Sao có thể thế được?!"

Sở Diệp xoa xoa đầu Lâm Sơ Văn, "Đệ yên tâm, cảnh trong mơ cũng không phải không thể thay đổi, ta nhấy định sẽ không để đệ xảy ra bất cứ chuyện gì!"

Lâm Sơ Văn gật đầu, trấn an Sở Diệp đang sốt ruột lo lắng, "Yên tâm, cảnh trong mơ cũng không nhất định trở thành sự thật không thể thay đổi." Trước đó Sở Diệp cũng tránh thoát được giấc mơ cường bạo Lâm Mộng Dung bị Sở Tư Thần giết chết.

"Nếu trong cảnh mơ ta là bởi vì thích Mộ Lăng Thiên nên mới chết vậy hẳn là sẽ không xảy ra được đâu, vì ta không có thích Mộ Lăng Thiên."

"Nếu đã như vậy để hạ thấp khả năng chết đi đến mức thấp nhất, để có thể sống lâu trăm tuổi, đệ nhất định không thể thích Mộ Lăng Thiên." Sở Diệp không yên tâm lại dặn dò.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Được."

Lâm Sơ Văn cúi đầu thầm nghĩ: Người hắn thích là Sở Diệp thì làm sao có thể thích Mộ Lăng Thiên được, cẩn thận ngẫm lại, ở hội đấu giá lần trước Sở Diệp đã nhắc nhở mình tránh xa Mộ Lăng Thiên là bởi vì nguyên nhân này sao?

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc trước Mộ Lăng Thiên từng mời hắn gia nhập Mộ gia, còn từng nói muốn giới thiệu đại sư dược tề cho hắn, lúc đó hắn bỗng bị choáng đầu thiếu chút nữa là đáp ứng rồi, nếu lúc đó hắn đáp ứng thì không biết có phải đã chết mất rồi hay không?

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro