CHƯƠNG 328 TÍNH TOÁN CỦA THƯƠNG LAN LONG

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Một hòn đảo hoang kế bên Thiên Nhàn Đảo.

"Tình huống ngoài kia sao rồi?" Lâm Mộng Dung hỏi.

Mộ Lăng Thiên liếc Lâm Mộng Dung một cái rồi hờ hững trả lời: "Sau khi Chước Nhật Thánh Tử rút lui đã không còn tung tích, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn hình như đang buôn bán."

"Buôn bán?" Lâm Mộng Dung nghi ngờ hỏi.

Mộ Lăng Thiên gật đầu, "Chúc phúc quạ đen, tưới linh khí Mộc Tiên Điểu, còn có thuật Thời Gian của Kinh Trập Long, nghe nói việc mần ăn tốt vô cùng." So với gói dịch vụ thăng cấp Hồn Vương thì mấy cái này giá rẻ hơn xíu, đông người có thể mua được hơn.

"Đã lúc nào rồi mà hai người đó còn có tâm tình kiếm tiền." Lâm Mộng Dung rầu rĩ nói.

Mộ Lăng Thiên cũng bội phục Sở Diệp với Lâm Sơ Văn, hai người này vừa mới trải qua nguy cơ như vậy, lúc này mới qua bao lâu đâu không ngờ lại bắt đầu mần ăn rồi, như thể không có gì có thể cản được hai người kiếm tiền. Chẳng qua kiếm tiền cũng đúng, nếu muốn Hồn Sủng phát triển tốt thì phải chịu chi tiền. Muốn mời được quạ đen với mấy đứa nhỏ ra tay chi phí cũng rất cao, khoảng thời gian này thực lực của cả đám Kinh Trập Long chắc chắn sẽ tăng trưởng nhanh chóng, lần sau gặp lại e rằng càng khó đối phó hơn.

Lâm Mộng Dung cau mày, "Không ngờ con quạ đen táo tợn đó lại là Thiên Vận Quạ." Lâm Mộng Dung đã biết con quạ đen đó không đơn giản từ lâu, nhưng rốt cuộc tới tận lúc hỗn chiến lần trước mới chân chính xác định được. Cũng là trong trận chiến lần trước Lâm Mộng Dung mới rõ ràng năng lực của quạ đen, không ngờ có thể dùng như vậy. Chim thiêng thượng cổ dấn thân vào người mang mệnh số sẽ khiến vạn sự suôn sẻ. Lần hỗn chiến này Lâm Mộng Dung cũng coi như đã lĩnh giáo được năng lực của quạ đen, rõ ràng đã từng có cơ hội khế ước lại bị ả bỏ qua, Lâm Mộng Dung tiếc hùi hụi.

Trà Tiên Điểu ỉu xìu quỳ rạp trên mặt đất, vỗ cánh phành phạch. Trước đây Lâm Mộng Dung vô cùng hài lòng với Trà Tiên Điểu, nhưng giờ đã thấy được năng lực vô cùng kỳ diệu của quạ đen ả không khỏi so sánh đối lập của Trà Tiên Điểu với Thiên Vận Quạ, càng so càng thất vọng.

Mộ Lăng Thiên cau mày, "Lần này muội hấp tấp quá rồi, chúng ta không nên tham gia chiến đấu sớm như vậy." Mộ Lăng Thiên thở dài, cảm thấy tình huống bây giờ khá xấu hổ, bọn họ gia nhập phe Chước Nhật Thánh Tử, đắc tội Sở Diệp, Lâm Sơ Văn rồi lại rút lui sớm, đắc tội cả Chước Nhật Thánh Tử, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.

Lâm Mộng Dung hít sâu một hơi, "Muội cũng không ngờ được Chước Nhật Thánh Tử lại thua đâu." Lâm Mộng Dung nghiến chặt răng, kể từ khi tới Thiên Hải Vực Lâm Mộng Dung bị Lâm Sơ Văn áp chế khắp nơi, Chước Nhật Thánh Tử xuất hiện Lâm Mộng Dung còn tưởng rằng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lật ngược tình thế, ai mà ngờ... Vậy mà có nhiều dân bản xứ sẵn lòng ra tay giúp đỡ như vậy. Nếu chuyện này xảy ra ở địa giới Thánh Viện chắc chắn không phải là kết quả này đâu.

Trong mắt Mộ Lăng Thiên thoáng qua khói mù, khi Chước Nhật Thánh Tử tới uy thế ngập trời, không ngờ vậy mà sẽ bị bức tới nước này. "Xích Diễm sao rồi?" Mộ Lăng Thiên hỏi.

Lâm Mộng Dung lắc đầu, "Không khỏe lắm." Xích Diễm bị hồ ly của Lâm Sơ Văn hút không ít tinh huyết, lại bị đàn ong dây dưa, cắn sưng hết mình.

Mộ Lăng Thiên hít sâu một hơi, "Sao huynh cứ cảm thấy hình như Sở Diệp tràn đầy ác ý với Xích Diễm á."

Lâm Mộng Dung gật đầu, "Không phải hình như đâu mà quả thật là vậy." Lần trước đánh nhau, Sở Diệp hình như vẫn luôn muốn giết chết Xích Diễm.

Hồng hồ ly đang nằm bên cạnh Lâm Mộng Dung bỗng nhiên trở nên nôn nóng.

"Chuyện gì xảy ra với Xích Diễm vậy?" Mộ Lăng Thiên hỏi.

Sắc mặt Lâm Mộng Dung khó coi vô cùng, trả lời: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ là nó cảm giác được con hồ ly trắng của Lâm Sơ Văn đang thăng cấp."

Sắc mặt Mộ Lăng Thiên cũng biến đổi, hỏi: "Chẳng lẽ là vì hấp thu được máu của Xích Diễm?"

Lâm Mộng Dung gật đầu, "E là vậy rồi."

Sắc mặt Mộ Lăng Thiên lại tái mét, hình như con hồ ly trắng của Lâm Sơ Văn đã là Vương giai ngũ cấp, lần này càng tiến bộ thêm một bước thì chính là Vương giai lục cấp. Xích Diễm thì mới chỉ là Vương giai nhị cấp, lần này bị thương nặng còn chưa biết tới khi nào mới có thể khôi phục lại.

Lâm Mộng Dung mím môi, chỉ cảm thấy sai một ly đi một dặm. Lâm Mộng Dung từng nằm chiêm bao, trong mơ Xích Diễm ăn Tuyết Bảo, Lâm Mộng Dung vô cùng hoài nghi có phải Sở Diệp cũng từng nằm mơ thấy vậy hay không, cho nên mới tích cực muốn Tuyết Bảo ăn luôn Xích Diễm như vậy.

......

Thiên Hà hoa lâm.

Tiểu hồ ly thỏa thuê đắc ý phe phẩy cái đuôi lông xù. Trải qua một trận chiến kịch liệt, tiểu hồ ly thuận lợi thăng cấp Vương giai lục cấp luôn rồi.

"Tuyết Bảo, tâm trạng tốt quá ha!" Sở Diệp nói với tiểu hồ ly.

Tuyết Bảo gật gật đầu, cà cà cái đuôi lên mặt Sở Diệp, "Đương nhiên! Lúc trước ta nằm chiêm bao thấy bị con Hồng hồ ly của Lâm Mộng Dung ăn, mộng quả nhiên ngược lại, phải là ta ăn thịt con Hồng hồ ly đó mới phải."

Sở Diệp gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng đó, mi ăn luôn nó là đúng rồi, mi nhất định phải nghĩ cách ăn luôn nó."

Tiểu hồ ly nghe vậy gật gật đầu.

Bỗng từ phía đại sảnh truyền tới một tiếng rồng ngâm, Sở Diệp cau mày hỏi: "Chuyện gì nữa vậy ha?"

Tiểu hồ ly nhấp nháy mắt trả lời: "Mấy nay Mộc Vũ cứ bị Đoạt Thiên quấn lấy, không biết đang nói cái gì."

Sở Diệp: "....." Quấn lấy là cái quỷ gì?! Chắc không phải đánh nhau rồi chứ?

......

Trong đại sảnh, Thương Lan Long đang bay loạn xạ quanh Mộc Vũ, ngao ngao nói cái gì á. Mộc Vũ nhún vai bất đắc dĩ, tỏ vẻ bất lực.

"Đang nói gì đó?" Sở Diệp bước tới hỏi.

Mộc Vũ chắp tay, nói với Sở Diệp: "Thương Lan Long đại nhân muốn trái Long Phượng, tiếc là tộc của ta không còn tồn kho, Thương Lan Long đại nhân nói có thể cung cấp máu Long Phượng, hỏi ta có thể trồng được một trái hay không."

"Mi có máu của Long tộc với Phượng tộc?" Sở Diệp tò mò hỏi.

Thương Lan Long chảnh chọe nói: "Bổn tọa không giống với tên nghèo hèn Truy Phong kia đâu, bổn tọa giàu lắm đó."

Sở Diệp: "....." Hắn quên béng Long tộc rất thích cất giấu báu vật, nhiều con rồng cực kỳ giàu có, trong Long tộc thì Truy Phong quả thật là con rồng nghèo kiết xác. Sở Diệp tò mò hỏi Mộc Vũ: "Nếu có máu của Long tộc với Phượng tộc là có thể bồi dưỡng được trái Long Phượng hả?"

Mộc Vũ gật đầu, "Trên lý thuyết đúng là như vậy, chẳng qua không biết có thể thành công hay không." Mộc Vũ có truyền thừa Mộc tộc, biết được phương pháp bồi dưỡng trái Long Phượng, nhưng cũng chưa từng trồng thử, gây trồng trái Long Phượng cũng yêu cầu tu vi của tu sĩ Mộc tộc ít nhất phải là Vương cấp mới có năng lực đào tạo trái Long Phượng, đã rất lâu rồi Mộc tộc không có tu sĩ Vương cấp. Thực tế thì Mộc Vũ rất sẵn lòng hỗ trợ, đối với Mộc tộc mà nói bồi dưỡng ra linh dược quý giá cũng vô cùng có ích đối với năng lực của bản thân.

"Vấn đề là dù cho có tài liệu cũng cần thời gian rất lâu, chỉ sợ Sở thiếu sẽ không chờ được." Phải mất vài năm thậm chí là vài chục năm mới trồng được trái Long Phượng, thời gian dài như vậy đối với Hồn Vương bình thường thực ra không coi là dài, vấn đề là Sở Diệp với Lâm Sơ Văn không phải Hồn Vương bình thường đâu! Hai người kia mới hơn ba mươi mà đã là Hồn Vương lục giai rồi, không chừng Chước Nhật Thánh Tử cũng sắp ngóc đầu trở lại rồi, sợ là không chờ được lâu lắc như vậy.

Thương Lan Long hoàn toàn không thèm để ý, "Chuyện này không thành vấn đề."

Sở Diệp nghi hoặc hỏi: "Chuyện này mà không thành vấn đề hả?"

Thương Lan Long gật đầu, "Chỉ cần Truy Phong lĩnh ngộ được thuật pháp Nhất Thuấn Thiên Niên (Chớp mắt đã ngàn năm) là có thể gia tốc cho thời gian trôi qua, giúp đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của dược liệu."

Sở Diệp nghi hoặc nói: "Mi biết nhiều quá ha." Bản thân Truy Phong vẫn còn mù mà mù mờ về năng lực của chính mình, Đoạt Thiên là Thương Lan Long nhưng hình như còn rõ ràng năng lực của Kinh Trập Long hơn cả Truy Phong.

Thương Lan Long đắc ý nói: "Ta có giống tên ngu xuẩn Truy Phong kia đâu, ta từng tiếp thu khai sáng truyền thừa Long tộc."

Sở Diệp gật đầu, hèn chi! Phương thức truyền thừa có biết bao nhiêu loại, truyền thừa huyết mạch cũng chỉ là một trong số đó thôi. Đối với phương pháp truyền thừa huyết mạch thì nồng độ huyết mạch đời sau phi trường trọng yếu, rất nhiều tộc đàn yêu thú chỉ bởi vì nồng độ huyết mạch của hậu duệ quá thấp mà trực tiếp bị mai một truyền thừa. Khai sáng huyết mạch truyền thừa lại không khó khăn như vậy, một vài tộc đàn yêu thú sẽ dùng phương thức nào đó lưu trữ truyền thừa, chờ sau khi hậu duệ mở ra là có thể kế thừa ký ức của tiền bối, chẳng qua phương thức truyền thừa này cũng có mặt trái, pháp khí truyền thừa thông thường chỉ có thể dùng một lần, sau khi người thứ nhất đã nhận được kế thừa thì những người khác không có phần, hơn nữa, pháp khí truyền thừa cũng cực dễ dàng bị thất lạc trong quá trình truyền thừa. Nhìn bộ dáng đắc ý của Thương Lan Long Sở Diệp đoán chắc truyền thừa Long tộc nó tiếp thu được hẳn là truyền thừa cao cấp.

Sở Diệp hít sâu một hơi, "Để Truy Phong ra sức cũng không biết có thành công hay không." Quan hệ của Truy Phong với Thương Lan Long hỏng bét như vậy nên cũng không biết có chịu trồng trái Long Phượng giúp Thương Lan Long hay không.

Thương Lan Long gật đầu, "Truy Phong quả thật khiến người ta lo lắng mà, nó ngu quá nên cũng không biết có thể lĩnh hội được pháp thuật Nhất Thuấn Thiên Niên không nữa."

Sở Diệp: "....." Đây là vấn đề hả? Được rồi, đây cũng là một vấn đề.

Truy Phong đắc ý dạt dào bay tới đây. "Ký chủ, mấy người đang nói chuyện gì đó?"

Sở Diệp nghi hoặc hỏi Truy Phong: "Truy Phong, sao nhìn mi vui vẻ quá vậy?"

Truy Phong đắc ý nói: "Có người tạc một bức tượng vàng hình Truy Phong đại nhân tặng cho ta đó, cực kỳ oai phong, ký chủ có muốn mở mang tầm mắt chút không?"

Sở Diệp cười nói: "Không cần, đồ quý giá như vậy tự mi giữ gìn cẩn thận đi."

Truy Phong liếc Sở Diệp một cái, "Ta cũng muốn tự mình gìn giữ chứ, chẳng qua ta vẫn ráng đưa cho ngươi ngó qua một cái chứ." Truy Phong vung móng vuốt lên, một con rồng chà bá bằng vàng xuất hiện trước mặt Sở Diệp.

Sở Diệp: "Quả nhiên quá oai phong, thực hùng tráng nha!"

Truy Phong gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy á, mà hai người đang nói chuyện gì đó?"

"Đang nói dùng pháp thuật Nhất Thuấn Thiên Niên để ủ chín linh thảo, nhưng lo ngươi không nắm giữ được chiêu thức này." Sở Diệp nói.

Truy Phong kích động nói: "Truy Phong đại nhân thông minh tài giỏi sao lại không nắm giữ được chớ? Hai người muốn ủ chín linh thảo nào? Nói đi, Truy Phong đại nhân cho các người mở mang tầm mắt."

Sở Diệp hỏi dò Mộc Vũ: "Nếu có thể giải quyết vấn đề thời gian sinh trưởng rồi có được hay không?"

Mộc Vũ gật đầu, "Có thể thử coi sao."

Mộc Vũ tò mò ngó Truy Phong, rất nhiều linh thảo có chu kỳ sinh trưởng rất dài, nếu Truy Phong có thể lợi dụng pháp thuật Nhất Thuấn Thiên Niên để ủ chín linh thảo vậy có thể trồng được rất nhiều linh thảo quý giá đó.

Sở Diệp gật đầu, "Vậy thử một lần đi."

Thực lực phe Chước Nhật Thánh Tử không hề yếu, tuy đối phương tạm thời rút lui nhưng trước sau gì cũng là mầm họa, nếu có thể trồng được trái Long Phượng để Thương Lan Long càng tiến thêm một bước thì lần tiếp theo nếu gặp lại Chước Nhật Thánh Tử cũng có thể nhiều thêm vài phần thắng.

Thương Lan Long trao truyền thừa Kinh Trập Long cho Truy Phong, tuy Truy Phong không hợp với Thương Lan Long nhưng không có thù oán gì với truyền thừa cho nên tiếp thu rất suôn sẻ. Tuy sau khi Truy Phong tiếp nhận truyền thừa Kinh Trập Long không tăng cấp bậc nào nhưng thực lực lại liền ngay lập tức tăng lên thấy rõ.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro