CHƯƠNG 332 CHƯỚC NHẬT THÁNH TỬ TỚI
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Phía ngoài rừng rậm, đám người Chước Nhật Thánh Tử ào ào lao tới.
"Chỗ này phải không?" Chước Nhật Thánh Tử hỏi.
"Hẳn là chỗ này đó, chắc Mộc tộc trốn trong khu rừng này nè, nghe nói địa hình vùng núi rừng này vô cùng phức tạp rắc rối, đi vô đó cực kỳ dễ bị lạc, vô số người đi tìm Mộc tộc đều im hơi lặng tiếng bị siết cổ ở đây đó." Cổ Hà nói.
Chước Nhật Thánh Tử lấy ra một cái pháp khí, trinh trắc một hồi rồi nói: "Quả nhiên là vậy."
"Thánh Tử phát hiện ra gì rồi?"
"Trong bộ tộc này có một cái bí cảnh." Chước Nhật Thánh Tử nói. Pháp khí Chước Nhật Thánh Tử đang cầm chuyên môn được sử dụng để dò tìm bí cảnh, hễ mà chỗ nào có bí cảnh đều sẽ có khe không gian, pháp khí của Chước Nhật Thánh Tử là loại có thể trinh trắc được loại dao động không gian này. Nhiều thế lực thượng cổ đều có được bí cảnh riêng của mình, khi các thế lực gặp lúc thảm họa nghiêm trọng sẽ lui về trong bí cảnh, chờ tới khi nguy cơ qua đi mới lộ diện.
"Thiếu chủ thật may mắn, giá trị bí cảnh này chắc rất lớn." Đa đa số bí cảnh đều có rất nhiều cơ duyên, chắc hẳn trong bí cảnh chủng tộc đặc thù giống như Mộc tộc sẽ có rất nhiều Thảo Mộc Tinh Túy không chừng. Nếu có thể tìm ra lối vào bí cảnh thì thu hoạch chuyến này của bọn họ sẽ không thiếu.
"Đi thôi." Tâm tình Chước Nhật Thánh Tử rất tốt nói.
Mông Lực điều khiển Viễn Cổ Cự Tượng xông lên trước, cỏ cây ngáng đường đều bị nó nuốt hết. Nơi Mộc tộc ở mọc lên vô số kỳ hoa dị thảo, Viễn Cổ Cự Tượng xông lên đầu tiên một bên tiến về phía lãnh địa Mộc tộc, một bên ăn uống thỏa thích. Cự Tượng dọc đường quét ngang, liên tục đi sâu vào thì bất ngờ tông thẳng lên lá chắn vô hình rồi bị chặn lại. Cự Tượng bị chặn đường cực kỳ tức giận, hung hăng tông vào màn sáng, màn sáng màu xanh lục rung lên nhưng Cự Tượng vẫn không xuyên thủng được. Cự Tượng rê cái chân khổng lồ liên tục va vào màn sáng, phát ra âm thanh ình ình. Cự Tượng của Mông Lực là Cự Tượng viễn cổ, trời sinh có sức lớn, giờ lại bị màn sáng trận pháp mỏng manh như vậy chặn đường Mông Lực không khỏi cau mày.
"Vạn Mộc Luân Hồi Trận, trận pháp Địa giai đỉnh cấp." Cổ Phóng nói.
Mông Lực bất ngờ, nói: "Vạn Mộc Luân Hồi Trận, trận pháp này bố trí không dễ đâu!" Luân Hồi đại trận sinh trưởng không ngừng, uy lực cực lớn, trận pháp này đã thất truyền ở đại lục Trung Tâm, Cổ Mộc Trai có một Trận pháp sư thiên cấp từng có ý định phục hồi lại loại trận pháp này như cũ, nhưng bởi vì bố trí trận pháp đòi hỏi có yêu cầu đối với hoàn cảnh cực cao, bố trí quá khó khăn nên không thành công, không ngờ giờ lại gặp phải ở chỗ này.
"Tàu nát còn có ba ngàn cây đinh, suy cho cùng thế lực viễn cổ vẫn còn nhiều của cải." Cổ Hà nói.
Chước Nhật Thánh Tử cười khẽ, "Chút tài mọn mà thôi." Chước Nhật Thánh Tử lấy một lá bùa Phá Trận ra kích phát. Bùa Phá Trận tỏa sáng chói lọi, rơi lên màn sáng do trận pháp ngưng tụ thành, màn sáng nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Thiếu chủ, đó là bùa Phá Trận do Cổ Mặc trưởng lão đưa cho phải không?" Cổ Hà hỏi.
Chước Nhật Thánh Tử đắc ý gật đầu, "Nó đó."
"Quả nhiên lợi hại." Cổ Giang khen ngợi.
Mông Lực đứng một bên nhìn mà đau lòng, không giống đám người Cổ Chước Nhật xuất thân từ Cố gia gia nghiệp, sản nghiệp khổng lồ, trước khi gia nhập Thánh Viện Mông Lực chỉ là một tán tu, tiền bạc luôn eo hẹp. Bùa Phá Trận này có thể phá được vạn trận, giá rất mắc, một tờ này của Cổ Chước Nhật được vẽ bởi một vị Trận pháp sư Thiên cấp cho nên giá trị càng khó đong đếm. Mông Lực cho rằng Vạn Mộc Luân Hồi Trận tuy khá phiền phức, nhưng cho mình với Cự Tượng thêm chút thời gian vẫn có thể cưỡng chế phá bỏ, để bớt việc mà lãng phí một lá bùa Phá Trận vậy thì hơi quá. Thứ lợi hại như vậy nên dùng vào việc quan trọng, còn thật sự không nữa thì lấy đem bán cũng được. Đương nhiên, đây là đồ của Cổ Chước Nhật, đối phương muốn xài sao thì xài vậy thôi.
......
"Mộc Vũ ca ca, có kẻ đột nhập, đại trận phòng hộ bị phá vỡ rồi." Một nhóc thụ yêu ào ào chạy tới nói.
Mộc Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao đại trận lại dễ dàng bị phá vỡ vậy?" Trận pháp phòng ngự của Mộc tộc bọn họ cực kỳ vững chắc, Hồn Sủng Sư Vương giai hậu kỳ cũng không dễ gì phá vỡ được, cũng nhờ có trận pháp này mà Mộc tộc mới có thể kéo dài được tới bây giờ.
Nhóc thụ yêu lắc lư cành lá nói gì đó.
Mộc Vũ cau mày, "Bùa Phá Trận hả? Có thứ này vậy thì không có gì ngạc nhiên rồi."
Sở Diệp hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Chước Nhật Thánh Tử thật sự giàu tới chảy mỡ vậy sao? Đối phương có Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Đào Ngột, phái đại ra một con là có thể phá vỡ trận pháp, cố tình lại chọn thủ đoạn này chắc có lẽ là do nhiều tiền! Quá khiến người ta ghen tị mà!
"Mộc Vũ ca ca, bọn họ xông vào rồi." Cây liễu yêu nói.
Mộc Vũ gật đầu, "Vào thì vào thôi, tốt hơn là để bọn họ vào sâu hơn chút đi." Càng tiến sâu vào càng dễ bị trận pháp kiềm chế, mấy người này càng đi sâu vào sẽ càng nhanh tiến vào trung tâm Vạn Mộc Luân Hồi Trận.
Sở Diệp nhìn vẻ mặt Mộc Vũ, thấy đối phương không quá sốt ruột, đoán hẳn đối phương có lẽ còn át chủ bài khác.
"Sở thiếu, làm phiền hai người rồi." Mộc Vũ nói.
Sở Diệp cười nói: "Gì mà phiền chứ, vốn dĩ chính là do chúng ta gây ra mà."
Tiểu Bạch nói với Sở Diệp: "Ngươi đang ghen tị vì Chước Nhật Thánh Tử giàu quá hả?"
Sở Diệp: "....." Hắn biểu hiện rõ ràng dữ vậy luôn hả?
Tiểu Bạch thờ ơ nói: "Ghen tị cũng vô ích, phải hành động liền, giết gã rồi thì tiền của gã đều là của ngươi!"
Sở Diệp: "....." Quá trời có lý luôn!
......
Sau khi phá vỡ màn sáng trận pháp, Cự Tượng vẫn xông lên mở đường đầu tiên. Dọc đường cũng không bị chướng ngại vật chặn lại, tốc độ xâm nhập của Cự Tượng cực kỳ nhanh.
"Chậm lại chút." Mông Lực âm thầm hạ lệnh cho Cự Tượng đang mở đường.
Cự Tượng liếc Mông Lực một cái, thấy khó hiểu, sau khi tiến vào khu vực được trận pháp bao phủ, linh khí trở nên nồng đậm hơn nhiều, phẩm chất linh thảo gặp được ven đường cũng cao hơn hẳn. Cự Tượng tiếp tục càn quét linh thảo dọc đường như cũ, vui vẻ thưởng thức những gì nó đang ăn, Cự Tượng cũng không hiểu rõ tại sao phải chậm lại. Dọc đường đi không gặp phải trở ngại nào khiến Mông Lực không nhịn được nghi ngờ.
Cổ Phóng nói với Mông Lực: "Mông Lực, sao tốc độ Hồn Thú của ngươi bỗng dưng chậm lại vậy?" Tuy Mông Lực âm thầm hạ lệnh chẳng qua rất nhanh Cổ Phóng đã nhìn ra được.
"Ta cảm thấy có gì đó không ổn." Mông Lực giải thích."
Cổ Phóng lạnh lùng nói: "Vấn đề gì chứ?"
"Đã đột phá được Vạn Mộc Luân Hồi Trận đi vào, nên đây chắc là lãnh địa Mộc tộc rồi, nhưng tiến vào lâu như vậy mà chúng ta cũng chưa gặp được một người Mộc tộc nào hết."
Cổ Phóng không để bụng, "Chuyện này có gì đâu mà kỳ quái chứ? Nghe nói Mộc tộc chỉ có một mình Mộc Vũ là Hồn Vương. Mà Mộc Vũ chắc giờ này còn đang lêu lổng ở đâu đó với Sở Diệp, Lâm Sơ Văn chứ không có mặt ở Mộc tộc rồi, không có Mộc Vũ thì mấy người Mộc tộc có cảm ứng được hơi thở của chúng ta có lẽ cũng chỉ biết trốn đâu đó rồi run bần bật thôi? Chẳng lẽ còn nhảy ra cản đường?"
Mông Lực gật đầu, "Cổ đạo hữu nói đúng." Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng Mông Lực vẫn có linh cảm không lành. Lần trước khi Mông Lực có cảm giác này đúng là lúc Chước Nhật Thánh Tử động thủ với Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, Thánh Tử coi hai người đó là điêu dân hoang dã, hoàn toàn không thèm để ý, kết quả bất ngờ phải chịu thất bại thảm hại.
......
Đám người Chước Nhật Thánh Tử vẫn tiếp tục tiến lên, đột nhiên bụi gai dây leo trong rừng cứ như sống lại, bỗng nhiên cuốn lấy tứ chi Cự Tượng. Vạn Mộc Luân Hồi Trận vừa kích hoạt, toàn bộ rừng núi giống như một con hung thú đang an tĩnh ngủ đông chợt nháy mắt lộ ra răng nanh. Trong tích tắc đám người Mông Lực đã bị trận pháp bao phủ, mấy người đều bị tách nhau ra.
"Cẩn thận." Bất an trong lòng Mông Lực đã dâng tới đỉnh điểm, nháy mắt hắn sợ hãi hét lên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Tiểu Bạch được Mặc Đoàn Tử yểm hộ đã lẻn tới dưới người Cự Tượng, trực tiếp xé rách bụng nó. Cấp bậc Tiểu Bạch đã cao hơn Cự Tượng, lại còn chọn thủ đoạn đánh lén nên trực tiếp một chiêu lấy mạng.
"Oành" Cự Tượng ngã ra đất, nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả khu rừng.
Mông Lực nhìn Cự Tượng ngã xuống mà trong lòng hối hận không thôi, nghĩ thầm: Sớm biết thế này lúc trước nên nhân dịp La Thông Thiên chạy trốn mà chạy trốn chung luôn cho rồi. Trước đó Mông Lực còn cảm thấy hành vi chạy trốn của La Thông Thiên quá liều lĩnh, nhưng giờ chỉ cảm thấy đối phương sáng suốt vô cùng. Hồn Sủng của Mông Lực đã chết, gã cũng tổn thương nặng nề.
Chước Nhật căng mắt nhìn Tiểu Bạch, "Sao các ngươi lại ở đây?" Chước Nhật Thánh Tử tới Thiên Hải Vực này là vì Bạch Hổ, nhưng lúc này nhìn thấy Bạch Hổ lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì nổi.
Quạ đen bay ra, hèn hèn nói: "Tên trói gà không chặt ngươi có thể tới thì làm sao chúng ta lại không tới được chứ, khặc khặc."
Chước Nhật Thánh Tử nhìn quạ đen, bừng tỉnh như hiểu rõ điều gì? "Là ngươi..." Chước Nhật Thánh Tử bỗng nhiên nhớ ra quạ đen chính là Thiên Vận Quạ, chỉ sợ nhìn ra được vận mệnh Mộc tộc thay đổi cho nên mới tới đây.
Quạ đen cười hì hì, nói: "Tên ẻo lả ngươi phản ứng nhanh ghê ha! Không sai, chính là bổn quạ đen đại nhân đó, Ô Ô đại nhân liệu sự như thần nên tới đây ôm cây đợi thỏ nè."
Tiểu Bạch xông về phía Chước Nhật Thánh Tử, mặt Chước Nhật Thánh Tử sầm sì, triệu hoán ra toàn bộ Hồn Thú. Đám người Cổ Giang cũng dồn dập triệu hồi Hồn Thú, hai bên bắt đầu xáp lá cà kịch liệt. So với trận chiến ở Thiên Hà hoa lâm bữa trước phía Sở Diệp ít đi mấy người giúp sức, phía Chước Nhật Thánh Tử thì có La Thông Thiên làm phản, Cự Tượng Mông Lực xong đời, so thực lực hai bên lại khá tương tự trận Thiên Hà hoa lâm.
Thương Lan Long điên cuồng tấn công Cùng Kỳ, sau khi ăn trái Long Phượng thực lực Thương Lan Long tăng mạnh, thực lực phát huy vượt xa trận chiến lần trước.
Hỗn Độn giao chiến kịch liệt với Kinh Trập Long, Kinh Trập Long liên tục phóng ra đủ kiểu Hàn Băng Phong Bạo.
Trận pháp trong rừng nhanh chóng xoay chuyển, trận pháp thỉnh thoảng lại ngăn cản công kích của đám Đào Ngột.
Sở Diệp cảm thấy mới mẻ ghê, muốn điều khiển trận pháp cần phải có linh lực khổng lồ, muốn thao tác Vạn Mộc Luân Hồi Trận vô cùng chính xác như vậy ít nhất cũng phải là Vương giai, chẳng qua Mộc Vũ đang khống chế Vạn Yêu Đằng đối địch nên hiển nhiên không phải là Mộc Vũ rồi. Sở Diệp nghĩ thầm: Có lẽ Mộc tộc còn cường giả Vương giai ẩn giấu khác, chẳng qua la bàn dường như không có phản ứng gì.
Chước Nhật Thánh Tử điều khiển Cùng Kỳ và đám hung thú đối chiến với Sở Diệp, sắc mặt gã cực kỳ khó coi. Sau trận chiến lần trước phía Chước Nhật Thánh Tử có mấy Hồn Sủng bị thương vẫn còn chưa hoàn toàn dưỡng lành đâu.
Tình huống phía Sở Diệp lại khác, trận chiến lần trước tuy Hồn Sủng phía Sở Diệp cũng có bị thương nhưng nhờ có vô số tài nguyên bồi đắp rất nhanh đã bình phục hoàn toàn, hầu hết lại còn tăng thực lực, đặc biệt là Thương Lan Long, thực lực tăng lên đâu chỉ gấp đôi thôi đâu.
Hồn Thú hai bên giằng co hồi lâu, mà phía Sở Diệp lại còn chiếm được lợi thế địa lý nên dần chiếm thế thượng phong.
"Mau, tập trung lực lượng làm thịt con Cùng Kỳ đó đi, lần trước để nó chạy, lần này không thể buông tha." Quạ đen đập cánh phành phạch, kích động la hét.
"Huyết tế, huyết tế!" Truy Phong cũng phấn khích.
Sở Diệp cảm giác trận pháp dao động, hắn cảm thấy người điều khiển trận pháp vừa nghe nhắc tới huyết tế hình như cũng phấn khích theo.
Xáp lá cà lần trước Cùng Kỳ đã bị thương, Truy Phong vừa phóng một chiêu Luân Hồi Pháp Quyết qua là hạ cấp bậc Cùng Kỳ về nhất giai luôn. Đào Ngột với Hỗn Độn chạy qua cứu viện lại bị trận pháp cản đường.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro