CHƯƠNG 344 GIẢI QUYẾT CHƯỚC NHẬT THÁNH TỬ

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cưỡi Thương Lan Long bay tới Thiên Xảo Đảo. Sở Diệp lấy la bàn ra trinh trắc, kim la bàn quay nhanh vài vòng, trên mặt la bàn lập lòe vô số điểm sáng.

Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Sao rồi, có phát hiện được gì không?"

Sở Diệp hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Đoán chừng tới rồi, nhưng e là đã rớt xuống biển."

Lâm Sơ Văn nhìn về phía quạ đen, "Ô Ô nhìn ra được gì không?"

Quạ đen vỗ cánh trả lời: "Vận mệnh tạm thời chưa có biến hóa gì lớn, có thể tu sĩ Hoàng giai kia lạc hướng trên biển rồi."

Sở Diệp suy tư một hồi mới gật đầu, "Rất có khả năng." Thiên Hải Vực vô cùng rộng lớn, có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, tu sĩ Hoàng giai lạc hướng trên biển rồi sau đó chết oan chết uổng cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.

Sở Diệp đang nói thì linh hồn lực bỗng dao động một hồi, Tiểu Bạch bay từ trong Hồn Thất ra.

Lâm Sơ Văn vui mừng nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, mi đã kết thúc bế quan rồi hả?"

Tiểu Bạch gật đầu, hưng phấn nói: "Đã luyện hóa hoàn toàn Không Gian Quả rồi." Không Gian Quả cực kỳ phù hợp với Tiểu Bạch, giúp Tiểu Bạch tăng khả năng khống chế lực lượng không gian sâu sắc hơn nhiều.

Thương Lan Long chua lòm nói với Tiểu Bạch: "May gì đâu luôn á!"

Tiểu Bạch hỏi Lâm Sơ Văn: "Có tin tức gì của tu sĩ Hoàng giai kia chưa?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Vẫn chưa có."

Sở Diệp gật đầu, "Tình huống hiện giờ không có tin tức gì cũng có thể coi như là tin tốt rồi."

Tiểu Bạch trợn trắng mắt, "Này thì tính là tin tức tốt gì chứ, tên kia bị không gian loạn lưu xé thành tám mảnh, trường hợp đó mới được coi là tin tốt."

Sở Diệp: "....." Dù sao cũng là Hoàng giai, đâu ra dễ dàng bị xé nát vậy chứ!

Thương Lan Long bay vòng vòng quanh Tiểu Bạch, buồn bực nói: "Ai mà ngờ Tiểu Bạch ngươi vậy mà thăng cấp Vương giai cấp chín nhanh vậy đâu." Nếu lúc trước nó không bị đánh hội đồng bị thương, mất quá nhiều thời gian tu dưỡng, nhất định nó đã thăng cấp sớm hơn con mèo giả Tiểu Bạch này rồi.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Thương Lan Long, nói: "Mi có muốn thăng cấp chín không? Tiểu Bạch đại nhân có thể chỉ cho ngươi con đường sáng nè."

Thương Lan Long vô cùng bất ngờ nhìn Tiểu Bạch, cảnh giác hỏi: "Thiệt luôn, mi muốn giúp ta hả? Tại sao?"

Tiểu Bạch ngẩng đầu, liếc xéo Thương Lan Long một cái, "Bởi vì Tiểu Bạch đại nhân sẵn lòng muốn giúp đỡ rồng vậy đó."

Thương Lan Long tò mò hỏi: "Mi có ý tưởng gì hay?"

"Chúng ta đi giết Chước Nhật Thánh Tử đi." Tiểu Bạch nói.

Sở Diệp nghe Tiểu Bạch nói xong mà tim đập thình thịch.

Tiểu Bạch cười hắc hắc, ánh mắt thâm thúy giải thích: "Chước Nhật Thánh Tử vẫn còn hai con Hồn Thú rất ngon, thích hợp huyết tế, tên khốn đó dù sao cũng là Thánh Tử chắc chắn còn rất nhiều đồ tốt."

Thương Lan Long nhìn Tiểu Bạch, ẩn ý sâu xa nói: "Chà, quả thật là ý kiến hay, mi thật đúng là sẵn lòng giúp đỡ rồng mà!" Nó nói mà, tên khốn Tiểu Bạch này sao lại ân cần vậy đâu, không ngờ muốn kéo mình đi làm tay chân cho nó mà!

Tiểu Bạch quơ quơ móng vuốt, hào phóng ra vẻ: Đều là anh em một nhà, không cần khách sáo làm gì.

Thương Lan Long: "......"

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Bạch Hổ nhà mình đúng là đứa bé lanh lợi mà.

"Quả thật cần phải giải quyết Chước Nhật Thánh Tử." Lâm Sơ Văn nói. Chước Nhật Thánh Tử không yếu, một Hồn Sủng Sư Hoàng giai đã rất khó giải quyết rồi, nếu để đối phương hội họp với Chước Nhật Thánh Tử sẽ càng thêm phiền toái, nếu giải quyết Chước Nhật Thánh Tử trước cũng coi như giải quyết xong một mối nguy tiềm ẩn.

"Lần trước Chước Nhật Thánh Tử chạy trốn mất dép, mi có biện pháp nào xác định vị trí của gã không?" Sở Diệp hỏi. Kể từ lúc la bàn hấp thu tinh bàn của Chước Nhật Thánh Tử, năng lực trinh trắc đã tăng lên rõ rệt, tuy nhiên, dù khoảng cách trinh trắc đã mở rộng hơn trước gấp ba lần nhưng nếu khoảng cách quá xa vẫn trinh trắc không ra như thường.

Tiểu Bạch nói với Sở Diệp: "Chước Nhật Thánh Tử rêu rao như vậy nhanh thôi sẽ bị lộ vị trí hà."

Sở Diệp: "....." Nói nghe hay lắm. Nghe nói Chước Nhật Thánh Tử không thích nghe người khác bàn tán về mình với Lâm Sơ Văn, hễ mà nghe được có người bàn tán chuyện này sẽ bị chọc giận rồi kế tiếp sẽ tha hồ giết chóc. Bởi vì lúc trước có nhiều Hồn Sủng Sư bàn tán về Chước Nhật Thánh Tử mà chết oan thê thảm, do đã có mấy đợt Hồn Sủng Sư gặp tai họa nên hiện giờ rất nhiều người muốn nhiều chuyện cũng đều lặng lẽ trốn đi bà tám, sợ lỡ như không cẩn thận lại thành cái gai trong mắt Chước Nhật Thánh Tử thì chết nữa.

......

Hai người Sở Diệp ở lại Thiên Xảo Đảo một thời gian thì nhận được tin tức, nói là ở Thiên Ám Đảo mơ hồ phát hiện được tin tức của Cổ Chước Nhật, vậy là loay hoay bay qua Thiên Ám Đảo.

"Chắc là ở đây." Tiểu Bạch nói. Để hạn chế tộc Bạch Hổ, cao tầng Thánh Viện từng để lại Khóa Thần Hồn trong linh hồn của tộc Bạch Hổ, hễ mà tộc Bạch Hổ bỏ trốn có thể tiến hành truy lùng bằng Khóa Thần Hồn này, loại Khóa Thần Hồn này lại còn truyền lại theo truyền thừa huyết mạch. Thực sự thì loại khóa này khoanh vùng lẫn nhau, huyết mạch của Hồn Sủng Sư gieo Khóa Thần Hồn có thể dựa vào Khóa Thần Hồn truy lùng Bạch Hổ, nhưng Bạch Hổ cũng có thể nhờ huyết mạch truy lùng ngược lại huyết mạch của Hồn Sủng Sư lúc trước gieo Khóa Thần Hồn. Khóa Thần Hồn trong cơ thể Tiểu Bạch vốn dĩ bị ẩn đi, tuy nhiên lúc trước nó hấp thu hồn linh của con rối Bạch Hổ cho nên Khóa Thần Hồn ngoài ý muốn bị mở ra.

Sở Diệp lấy la bàn ra trinh trắc một hồi, nói: "Tìm được rồi, đường cái phía Đông có ba Hồn Vương đang tụ tập với nhau."

Tiểu Bạch kích động la lên: "Đi thôi, đi làm thịt con dê béo kia đi."

Thương Lan Long cũng kích động, "Con Đào Ngột là của ta, không được giành với ta đâu!"

Tiểu Bạch gật đầu, cực kỳ hào phóng nói: "Được, vậy thì ta lấy con Hỗn Độn."

Tiểu Bạch lao về phía sân Chước Nhật Thánh Tử đang ở, một vuốt lật bay nóc nhà người ta.

Thương Lan Long cũng xông tới, tràn trề hưng phấn nói: "Phát hiện ra dê béo rồi, quả nhiên là ở đây mà."

Chước Nhật Thánh Tử bị một tiếng "dê béo" của Đoạt Thiên chọc tức muốn trào máu. Trong khoảng thời gian này Chước Nhật Thánh Tử vẫn luôn né ở đây đợi Cổ Hùng tới, lại không ngờ chưa chờ được Cổ Hùng lại chờ được hai tên sát tinh Sở Diệp với Lâm Sơ Văn tới trước rồi!

Một chiêu Hàn Băng Tù Lung của Thương Lan Long xộc tới bao phủ mất Cổ Chước Nhật.

Chước Nhật Thánh Tử triệu hoán Đào Ngột với Hỗn Độn ra cản lại công kích của Thương Lan Long, Cổ Phóng với Cổ Giang cũng đồng thời thả Hồn Sủng ra.

Đây là lần thứ tư Sở Diệp với Lâm Sơ Văn giao chiến với Chước Nhật Thánh Tử. Sau mấy lần giao chiến phía Cổ Chước Nhật hao binh tổn tướng còn phía Sở Diệp Hồn Sủng lại hát vang tiến mạnh, thực lực vẫn luôn tăng lên không ngừng.

Cổ Phóng không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng vừa nhìn thấy Sở Diệp với Lâm Sơ Văn điều đầu tiên gã nghĩ tới chính là bỏ trốn.

Hồn Sủng trong sân giằng co, Hồn Sủng phía Sở Diệp cả đám sục sôi ý chí chiến đấu, phe Chước Nhật Thánh Tử lại có chút sợ bóng sợ gió.

Thương Lan Long nói với Tiểu Bạch, "Đã nói rồi đó, ta muốn Đào Ngột, Hỗn Độn của mi."

Tiểu Bạch không trả lời mà trực tiếp phóng một chiêu Không Gian Phân Liệt dồn về phía Hỗn Độn.

Truy Phong thi triển Luân Hồi chi Thuật về phía Hỗn Độn đánh cho cấp bậc của nó sụt về cấp một, một chiêu Không Gian Phong Toàn Trảm của Tiểu Bạch vừa ra trên cơ thể Hỗn Độn bỗng chốc nhiều thêm hàng trăm miệng vết thương.

So với lần đầu tiên giao thủ, thực lực Tiểu Bạch bây giờ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, lúc trước Hỗn Độn vẫn còn có thể gây áp lực cho Tiểu Bạch nhưng lần này nó đã hoàn toàn bị áp chế. Tiểu Bạch với Truy Phong phối hợp cực kỳ ăn ý, chiến đấu chưa được bao lâu Hỗn Độn đã bị thương nặng.

"Truy Phong, cho nó thêm một chiêu Luân Hồi Pháp Quyết đi."

Truy Phong ngẩng đầu nói: "Không cho! Chỉ một con Đào Ngột cũng không đối phó được, mi thì có tác dụng gì."

Thương Lan Long tức giận trừng Truy Phong một cái rồi tập trung đối phó Đào Ngột. Thực lực Thương Lan Long mạnh hơn nên có thể trấn áp Đào Ngột, tuy nhiên nếu Truy Phong chịu hỗ trợ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chước Nhật Thánh Tử có ý đồ kích hoạt bùa Truyền Tống rời đi nhưng lại bị Tiểu Bạch phá ngang. Tiểu Bạch vốn có khả năng khống chế không gian, sau khi luyện hóa toàn bộ trái Không Gian, năng lực khống chế lực lượng không gian của Tiểu Bạch càng tăng lên một cấp độ cao hơn, Cổ Chước Nhật muốn kích hoạt bùa dịch chuyển tức thời lập tức bị Tiểu Bạch phát hiện ra.

"Lại muốn chạy trốn, lần này không dễ vậy đâu." Tiểu Bạch rống một tiếng, nhìn Cổ Chước Nhật với đôi mắt hận thù. Bạch Hổ tuy là Thánh Thú nhưng vẫn luôn bị Thánh Viện nuôi nhốt, thông thường tộc Bạch Hổ vừa mới sinh ra là sẽ bị Thánh Viên đặt cấm chế từ đó chết sống của bản thân cũng không thể tự mình làm chủ.

Chước Nhật Thánh Tử nhìn Sở Diệp, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn giết ta sao?"

Sở Diệp cười cười, nói: "Đúng vậy!"

"Ngươi dám giết ta?" Mặt Cổ Chước Nhật âm trầm hỏi.

Sở Diệp hờ hững nói: "Sao mà không dám."

"Ngươi mà giết ta, ông nội của ta chắc chắn sẽ lột da rút gân ngươi, nghiền xương ngươi thành tro. Cổ Chước Nhật âm u nguy hiểm nói.

Sở Diệp cười nói: "Chẳng lẽ không giết ngươi thì ông nội nhà ngươi sẽ buông tha ta à?" Hắn giết Quỷ Liêu nên không trông cậy gì có thể biến chiến tranh thành tơ lụa với tổ tông của Chước Nhật Thánh Tử.

Cổ Chước Nhật cười lạnh nói: "Ít nhất có thể để cho ngươi chết được toàn thây!"

Sở Diệp nheo mắt nghĩ thầm: Đúng là đại thiếu gia mà! Khuyên người ta dừng tay mà khuyên kiểu vậy đó hả? Thật là không có tí sức thuyết phục nào hết!

Không biết từ lúc nào Mặc Đoàn Tử đã lặn xuống bên dưới Cổ Chước Nhật rồi trực tiếp giáng cho gã một đòn. Bởi vì Hồn Sủng của gã đã bị thương nặng, tổn thương nguyên khí nên thực lực sụt giảm nghiêm trọng, nhất thời không phát hiện ra Mặc Đoàn Tử tiếp cận. Mặc Đoàn Tử là trành thú của Tiểu Bạch, thời gian này cũng tiến bộ rõ rệt, đã tiến vào Vương giai cấp năm, Cổ Chước Nhật không có Hồn Sủng bảo vệ, trực tiếp bị Mặc Đoàn Tử đánh cho trọng thương.

Tiểu Bạch quăng qua một chiêu Không Gian Trảm chém đứt một tay Cổ Chước Nhật. Mặc Đoàn Tử chụp lấy đoạn tay cụt của Cổ Chước Nhật rồi nhào lên người Sở Diệp. Sở Diệp phát hiện trên đoạn tay cụt của Cổ Chước Nhật đang cầm một lá bùa Thượng Cổ Bộc Viêm, nếu lá bùa này bị Cổ Chước Nhật kích nổ kịp e rằng Hồn Sủng phía bọn họ đều bị thương hết. Sở Diệp nghĩ thầm: Đồ tốt của Chước Nhật Thánh Tử thật sự là vô cùng tận mà!

Giải quyết xong Hỗn Độn, Tiểu Bạch nhào thẳng về phía Chước Nhật Thánh Tử, một nhát cắn đứt cổ họng Cổ Chước Nhật.

"Thiếu chủ." Cổ Phóng gào thét chói tai. "Các ngươi vậy mà dám giết thiếu chủ, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi."

"Om sòm quá!" Thương Lan Long bay thẳng về phía Cổ Phóng, một cú đập nát đầu Cổ Phóng.

Cổ Chước Nhật với Cổ Phóng đã chết chỉ còn lại một mình Cổ Giang, một cây chẳng chống vững nhà, rất nhanh cũng bại trận. Chiến đấu kết thúc, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn nhanh chóng thu dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm xong liền rời đi.

......

Mấy Vương giai Hồn Sủng Sư âm thầm theo dõi cuộc chiến bàn tán xôn xao.

"Chước Nhật Thánh Tử chết rồi."

"Chậc chậc, chết là chuyện bình thường, dù gì cũng bị đánh bại ba lần mà."

"Chiến đấu kết thúc nhanh quá, ta còn đang phân vân có nên tham gia hay không đây." Phải biết là lần đầu tiên Chước Nhật Thánh Tử đánh nhau với Sở Diệp trên Thiên Nhàn Đảo có rất nhiều người nhào vô phụ một tay, mà xong xuôi Sở Diệp hứa với mấy người đó là trong khả năng cho phép đáp ứng một điều kiện của mấy người họ đó. Có thể nhận được một lời hứa như vậy của Sở Diệp cũng không phải chuyện dễ đâu. Cho nên rất nhiều tu sĩ Vương giai trên Thiên Nhàn Đảo khi mọi chuyện qua đi cực kỳ hối hận vì khi đó đã không ra tay giúp đỡ.

Mấy Hồn Vương trên Thiên Ám Đảo ban đầu còn cho rằng mấy Hồn Vương trên Thiên Nhàn Đảo quá hèn nhát, cơ hội tốt như vậy cũng không biết cách nắm bắt cho bằng được, chờ tới khi chiến đấu thực sự diễn ra mấy tu sĩ Vương giai bỗng nhiên phát hiện nhân tình của Sở Diệp cũng không dễ kiếm chút nào, dù sao muốn hạ quyết tâm gia nhập chiến đấu cũng không hề dễ dàng.

"Hình như sau lưng Chước Nhật Thánh Tử còn có người đó!"

"Có người thì sao chứ, nói không chừng có tới cũng nộp mạng."

"Thấy ý của Chước Nhật Thánh Tử hình như là Hoàng giai đó, nếu là Hoàng giai e rằng Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thật sự nguy hiểm rồi."

"Thiên tài thường chết yểu, tuy Sở thiếu với Lâm dược sư đều có tài năng xuất chúng nhưng gặp phải tu sĩ Hoàng giai chỉ sợ nguy hiểm."

"Cũng chưa chắc đâu, không dùng sức được còn không trốn được sao? Kiếm chỗ trốn mấy năm, tu sĩ Hoàng giai lại có thể làm được gì?!"

"......"

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro