CHƯƠNG 348 MỖI NGƯỜI TỰ HIỆN THẦN THÔNG

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Tuy Du Thiên Côn Bằng là Hoàng cấp nhưng đối mặt với số lượng lớn hung thú Hoàng giai hậu kỳ bạ đâu đánh đó trong chốc lát cũng bất lực không làm gì được. Cổ Hùng phải thả ra bốn con phó sủng hiệp trợ nó đối địch. Bốn con phó sủng của Cổ Hùng, một con là Vương giai cấp chín Cùng Kỳ, một con là Vương giai cấp tám Thao Thiết, hai con Vương giai cấp bảy là Ngân Nguyệt Giao với Phệ Linh Điệp, thực lực không con nào thấp. Sau khi Cổ Hùng thả phó sủng ra chiến đấu càng thêm gay cấn.

Sở Diệp cau mày, nghĩ thầm: Quả nhiên Cổ gia lợi hại! Cổ Chước Nhật khế ước một con Cùng Kỳ, Cổ Hùng vậy mà còn có một con, thực lực mấy con phó sủng của Cổ Hùng này đều rất mạnh, may mà lúc trước hắn đã giải quyết xong Quỷ Liêu chứ nếu để tới bây giờ sẽ càng thêm phiền phức.

Kinh Trập Long gọi ra một chiêu Luân Hồi Pháp Quyết về phía Cùng Kỳ, tức khắc hơi thở Cùng Kỳ giảm sút thấy rõ. Luân Hồi Pháp Quyết của Kinh Trập Long đối phó với hung thú Hoàng giai hiệu quả có hạn nhưng đối phó hung thú Vương giai hiệu quả rất rõ rệt.

Khoa Phụ Vân Viêm tế một quyển trục về phía Cùng Kỳ, nháy mắt hành động của Cùng Kỳ bị đóng băng. Cùng Kỳ vừa bị khống chế, hàng vạn cành liễu nháy mắt quấn quanh Cùng Kỳ để lại hàng trăm miệng vết thương trên cơ thể Cùng Kỳ. Cành liễu Liễu lão cắm vào trong người Cùng Kỳ có độc tố làm tê liệt Hồn Thú, động tác Cùng Kỳ trở nên chậm chạp hơn hẳn.

Sở Diệp thấy một màn này âm thầm kích động trong lòng, vị đạo hữu Mộc tộc này thực lực mạnh quá! Không uổng phí hắn bỏ công bỏ sức thỉnh vị này rời núi. Một chiêu Không Gian Trảm bay qua, đầu Cùng Kỳ cũng bị cắt đửt. Sở Diệp thấy được Không Gian Thú trong hư không với Tiểu Bạch khống chế lực lượng không gian, Cùng Kỳ cũng khống chế sức mạnh không gian, lực lượng không gian của hai đứa nhỏ chồng lên nhau uy lực vượt xa dự đoán.

"Các ngươi." Cùng Kỳ chết quá nhanh, Cổ Hùng còn chưa kịp phản ứng là đã chết mất rồi. Cùng Kỳ vừa chết hơi thở của Cổ Hùng suy bại hơn hẳn, rất nhanh Cổ Hùng không còn kịp nổi giận vì phát hiện Thao Thiết cũng đang gặp nguy hiểm.

Thao Thiết có thể cắn nuốt đất trời, lúc trước Thao Thiết nuốt một phát đã là hàng trăm con nhện. Trong mấy trăm con nhện Thao Thiết nuốt trọng có mấy con nhện giả, đó chính là Bộc Liệt Thù, hễ mà nuốt trúng nó sẽ bị kích nổ. Thao Thiết da thô thịt dày, lực phòng ngự đáng kinh ngạc, nhưng lục phủ ngũ tạng của nó lại không cứng rắn như vảy bên ngoài cơ thể.

Kỹ năng thiên phú của Thao Thiết khá giống Thao Trư của Mộ Dung Nhạc, Sở Diệp cực kỳ nghi ngờ chiêu thức Mộ Dung Thiên Sơn sử dụng vốn ban đầu tính dùng để đối phó Mộ Dung Nhạc đó. Thừa dịp Thao Thiết trọng thương, Hà Cẩn Nguyệt liền triệu hồi Không Gian Thú vận dụng Không Gian Trảm mổ bụng Thao Thiết.

Sở Diệp nhìn Thao Thiết bị mổ bụng, nghĩ thầm: Khó trách Cốc chủ Trùng Cốc lại sợ vợ, vị Cốc chủ phu nhân này cũng không phải là người bình thường mà!

Du Thiên Côn Bằng vọt về phía Không Gian Thú, Sở Diệp lấy la bàn ra triệu hồi trận pháp. Mấy bữa trước Sở Diệp đã tính toán đường đi của Cổ Hùng, cuối cùng quyết định chọn dãy núi dưới đáy biển Thương Sơn này làm nơi phát động tấn công bất ngờ. Dãy núi dưới biển Thương Sơn này là một nơi chi chít khe nứt không gian, lực lượng không gian tràn trề, cực kỳ thích hợp để bày trận. Hai bữa trước Sở Diệp đã tới đây bố trí một cái trận pháp, bởi vì quá mức vội vã nên bố trí khá qua loa nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng. Sở Diệp kích hoạt trận pháp không gian nhốt Du Thiên Côn Bằng lại. Du Thiên Côn Bằng đâm quàng đâm xiên bên trong trận pháp, Sở Diệp sử dụng la bàn rút lực lượng không gian nơi đây ra để vây nhốt Du Thiên Côn Bằng.

"Tốc chiến tốc thắng." Sở Diệp cao giọng nói.

Mọi người nhân lúc Du Thiên Côn Bằng bị nhốt điên cuồng công kích mấy con phó sủng. So với Du Thiên Côn Bằng, thực lực mấy con phó sủng không coi là mạnh, xử lý hết mấy con hung thú này cũng coi như chặt đứt một cánh tay của Cổ Hùng, thuận tiện cho mọi người tiếp theo dễ dàng đối phó Du Thiên Côn Bằng.

Cao thủ so chiêu trong chớp mắt là có thể phân sinh tử.

Đối với đoàn người Sở Diệp mà nói tấn công một con hung thú Hoàng cấp như Du Thiên Côn Bằng có lẽ quá khó khăn, tuy nhiên đối với Vương thú cấp bảy cấp tám nhào lên đánh hội đồng là không có khó khăn gì.

Hai chiêu Luân Hồi Pháp Quyết của Kinh Trập Long vừa qua hơi thở của Ngân Nguyệt Giao, Phệ Linh Điệp suy sút nghiêm trọng, chẳng bao lâu sau dưới sự vây công của đông đảo Hồn Sủng chúng trọng thương chết đi.

......

Trong phủ Thành chủ Thiên Ám Đảo, mấy Hồn Vương nhìn các quầng sáng năng lượng không chớp mắt đồng thời liên tục bàn tán.

"Có một cột sáng Vương thú cấp chín bị dập tắt rồi."

"Bên này cũng có một cột sáng Vương thú cấp tám bị dập tắt."

"Không biết Hồn Thú đã chết là của phe nào, xem ra chiến đấu quả thực kịch liệt nha!"

"Hồn Thú Vương giai hậu kỳ kìa! Không ngờ lại dễ dàng chết đi như vậy."

"Lại chết thêm hai con, lần này là hai con Hồn Sủng Vương giai cấp bảy."

"......"

Có sáu vị Hồn Vương tụ tập bên trong phủ Thành chủ, tuy nhiên bốn người trong số họ là Hồn Vương sơ kỳ, người có thực lực mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Hồn Vương cấp năm. Mấy Hồn Vương này vốn có thể đi ngang ở mảnh hải vực này, chẳng qua bây giờ lại co đầu rút cổ trong phủ Thành chủ, dũng khí ra ngoài quan sát trận chiến cũng không có.

......

Du Thiên Côn Bằng vẫn còn đâm quàng đâm xiên bên trong trận pháp. Trận đồ sao trên la bàn nhấp nháy, Du Thiên Côn Bằng bị trận pháp trói buộc chặt chẽ.

Mộ Dung Thiên Sơn ánh mắt kỳ dị liếc Sở Diệp một cái, có thể sử dụng trận pháp vây nhốt được hung thú Hoàng cấp, cho dù chỉ có thể vây nhốt được trong thời gian ngắn thì Trận pháp thuật của Hồn Sủng Sư này cũng đã vượt xa tưởng tượng rồi.

Trận pháp thuật của Sở Diệp quả thật không yếu, chẳng qua có thể bố trí được trận pháp có thể kìm hãm Du Thiên Côn Bằng vẫn phải dựa vào la bàn là chính. Du Thiên Côn Bằng liên tục va đập lên trận pháp, rất nhanh trận pháp liền có dấu hiệu tan vỡ.

Tiểu hồ ly bước vào trận pháp thi triển ảo thuật lên Du Thiên Côn Bằng. Du Thiên Côn Bằng nhìn tiểu hồ ly, sa vào trong mênh mông mờ mịt. Nhận ra Du Thiên Côn Bằng dường như bị tiểu hồ ly mê hoặc, Cổ Hùng bỗng nhiên thấy bị sỉ nhục. Chênh lệch giữa tiểu hồ ly với Du Thiên Côn Bằng vẫn rất lớn, có thể mê hoặc được Du Thiên Côn Bằng trong ngắn ngủi như vậy ngoại trừ bản thân nó là Thiên Hồ huyết mạch thiên phú đặc biệt trời cho, cũng bởi vì bản thân Côn Bằng đang trong thời kỳ suy yếu. Một luồng ánh sáng rực rỡ đột nhiên bùng phát từ trên người Du Thiên Côn Bằng, trận pháp Sở Diệp bố trí nháy mắt tan tành thành từng mảnh nhỏ, trên trời xuất hiện ảnh ảo một con Côn Bằng khổng lồ.

Sở Diệp cau mày, , hơi thở trên người Du Thiên Côn Bằng bỗng dâng trào sau khi nó triệu hồi ra Côn Bằng Thánh Tượng. Trên thực tế, đầu tiên trong quá trình giáng xuống Du Thiên Côn Bằng đã bị thương, sau đó lại đánh nhau một trận với Quỷ Xa, trước đó lại bị Sở Diệp ám hại, lại thêm nguyền rủa của quạ đen, trạng thái hiện giờ của nó cực kỳ không xong, triệu hồi Thánh Tượng thực ra có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, tuy nhiên sau đó sẽ lại càng thêm suy yếu.

"Gào gào." Truy Phong, Đoạt Thiên, Thương Long của Cung Khiếu đồng thời kêu lên. Trên trời bỗng xuất hiện thêm ba ảnh ảo chân long, ba dải ảo ảnh chồng lên nhau đánh lên Thánh Tượng Du Thiên Côn Bằng triệu hồi, nháy mắt gây ra sóng gió ngập trời. Ảnh ảo Côn Bằng đè ép lên ảo ảnh chân long, nháy mắt ảo ảnh chân long trở nên tan nát.

"Hoàng giai chính là Hoàng giai, Vương giai chính là Vương giai, các ngươi cho rằng chênh lệch cấp bậc có thể dễ dàng bù đắp vậy sao?" Sắc mặt Cổ Hùng không tốt nói.

Trên bầu trời, toàn thân Kim Ô ngập tràn ánh lửa, một quả cầu lửa màu đỏ đập lên người Côn Bằng, nháy mắt trái cầu nổ mạnh ánh lửa bùng cháy tận trời.

"Mảnh vỡ Thái Dương!" Cung Khiếu kinh ngạc nhìn thoáng về phía Khoa Phụ Vân Viêm. Nghe nói thời kỳ thịnh vượng nhất bộ lạc Thái Dương nhặt được Mặt Trời rơi rụng, sau đó được chứng thực chỉ là đồn đãi, chẳng qua giờ nhìn thấy mảnh vỡ Khoa Phụ Vân Viêm lấy ra có lẽ là thật cũng không biết chừng. Mảnh vỡ Thái Dương vừa nổ tạo thành hiệu quả hủy thiên diệt địa.

Sở Diệp âm thầm cảm thán, quả nhiên các thế lực thượng cổ đều có át chủ bài của riêng mình! Mảnh vỡ Thái Dương đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng tới Du Thiên Côn Bằng, Cổ Hùng vừa mới khoe khoang rằng Hồn Sủng Hoàng giai là bất khả chiến bại thì tiếp theo sau Hồn Sủng liền bị thương nặng, sắc mặt Cổ Hùng không phải khó coi bình thường. Sức phá hoại của mảnh vỡ Thái Dương vượt xa so với Bộc Tạc Trận Bàn lúc trước Sở Diệp luyện chế. Thấy Du Thiên Côn Bằng bị trọng thương, mọi người lại lần nữa như tiêm máu gà phát động bao vây tấn công. Cổ Hùng tức muốn chết nhìn mấy Hồn Sủng Sư trước mặt, mà đám người Sở Diệp vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Cổ Hùng rồi liên tục phát động tấn công.

Vừa rồi Du Thiên Côn Bằng còn có thể gọi ra lồng phòng hộ ngăn cản công kích dày đặc từ các Hồn Sủng. Tuy nhiên sau khi bị thương nặng vì mảnh vỡ Thái Dương lồng phòng hộ kêu ra trở nên yếu ớt thấy rõ. Lúc trước Cổ Hùng còn tức giận vì Cổ Chước Nhật bất tài vậy mà bại trận ở cái nơi như Thiên Hải Vực này, tới phiên chính mình Cổ Hùng mới nhận ra Cổ Chước Nhật thua không oan. Bây giờ Cổ Hùng hối hận không thôi, nếu sớm biết sẽ sa vào cục diện thế này y nên thận trọng hơn mới phải, chứ không phải cắm đầu chui vào rọ như vầy. Nếu không phải ngay từ đầu y không chuẩn bị sẵn sàng, thì phó sủng của y cũng không bại trận từng đứa như thế này.

Tiểu Bạch quăng qua một chiêu Không Gian Tuyền Qua Trảm, lồng phòng hộ của Du Thiên Côn Bằng lập tức xuất hiện vết rách. Không Gian Thú vừa thấy thế rút lực lượng không gian từ khe nứt không gian tung chiêu Không Gian Trảm Kích nhanh chóng khiến vết rách sâu thêm.

Mặt Cổ Hùng đen thùi lùi kích hoạt bùa Truyền Tống, lại phát hiện dịch chuyển đã bị cắt đứt.

"Các ngươi đóng cửa hư không?" Cổ Hùng hỏi.

Sở Diệp xấu hổ cười cười, nói: "Đúng rồi!" Tiểu Bạch với Không Gian Thú đều có thuật khống chế không gian nên đã đóng cửa hư không từ sớm. Phải biết rằng cơ sở hợp tác lần này của bọn họ chính là chia chác đồ đạc trên người Cổ Hùng, nếu để cho đối phương chạy là bọn họ tổn thất lớn rồi.

Cổ Hùng nổi nóng nhìn Sở Diệp, đối với Cổ Hùng mà nói lâm trận bỏ chạy là chuyện cực kỳ mất mặt, đặc biệt đối thủ lại chỉ là mấy tên Hồn Vương. Nhưng, càng sỉ nhục hơn chính là y muốn chạy trốn nhưng mấy tên này lại dám cản y lại.

Sở Diệp nheo mắt, truyền âm cho mấy Hồn Sủng Sư: "Giết Hồn Hoàng trước." Tuy Du Thiên Côn Bằng đã bị trọng thương, nhưng dù sao nó vẫn là hung thú thượng cổ nhiên chiến lực không tầm thường, do đó mọi người dồn công kích về phía Cổ Hùng.

Sắc mặt Cổ Hùng dữ tợn nhìn mấy người: "Là các ngươi ép ta." Cổ Hùng lấy một bình dược tề nện vào mỏ Du Thiên Côn Bằng, tích tắc hai tròng mắt Du Thiên Côn Bằng biến thành đỏ tươi.

Quạ đen đập đập cánh, nói: "Dược tề cuồng hóa, đúng là tên điên, tên điên mà."

Sở Diệp cau mày, dược tề cuồng hóa có thể nâng cao sức chiến đấu của Hồn Thú, khiến Hồn Thú trở thành hung thú chỉ biết giết chóc, dược tề cuồng hóa có rất nhiều loại, loại Cổ Hùng dùng này e là sẽ khiến thần trí Côn Bằng bị tổn thương.

Côn Bằng vừa lật cánh tức khắc nhấc lên một trận cuồng phong hủy thiên diệt địa, mấy Hồn Sủng đứng đằng trước đều bị gió lốc khiến trọng thương còn bị xốc bay ra ngoài. Kim Ô trên trời bị cuồng phong thổi quét rơi thẳng xuống biển, vô số cành liễu của Liễu Thụ Yêu bị tét gãy... Với tác dụng của dược tề, sức chiến đấu của Du Thiên Côn Bằng tăng rõ rệt, trong khoảnh khắc chiến cuộc lại thay đổi xoành xoạch.

Cung Khiếu cau mày thật chặt, quăng ra một tấm lưới khổng lồ về phía Du Thiên Côn Bằng.

"Cấm Ma Chi Võng!" Nhìn thấy tấm lưới Cung Khiếu vừa tung ra, Liễu Thụ Yêu, Khoa Phụ Vân Viêm đồng thời thốt lên trầm trồ. Cấm Ma Chi Võng có thể niêm phong công kích của Hồn Thú, là pháp khí cực kỳ nghịch thiên, có thể niêm phong năng lực Hồn Thú trong chốc lát tuy thứ này chỉ là dụng cụ dùng một lần.

Sở Diệp nheo mắt thầm nghĩ: Hóa ra Cung Khiếu còn có chiêu át chủ bài này, khó trách ông lại có hứng thú với việc tập kích cường giả Hoàng cấp như vậy, Cấm Ma Chi Võng có thể phong tỏa hành động Hồn Sủng Hoàng cấp trong nháy mắt, có thứ này một mình Cung Khiếu đánh với Hoàng thú cũng có khả năng chiến thắng.

Thực lực Du Thiên Côn Bằng bị phong ấn tạm thời, mọi người bắt lấy cơ hội bao vây tấn công Cổ Hùng. Không có Hồn Thú bảo vệ rất nhanh Cổ Hùng đã ngã xuống dưới sự tấn công của cả đám người. Du Thiên Côn Bằng bị thương rất nặng, sau khi dược tề hết hiệu lực thực lực cũng giảm xuống rõ rệt. Hồn Sủng Sư đã chết cũng gây ra phản phệ nghiêm trọng nên chiến lực suy sụp thảm hại rất nhanh cũng chết dưới sự bao vây tấn công của mọi người.

"Chết rồi!" Đường Thiên Túng nhìn thi thể Côn Bằng trôi nổi trên mặt biển, thì thào nói.

Quạ đen đập cánh, nói: "Chết rồi, chết rồi, chết rồi nha."

Sở Diệp nheo mắt, vốn dĩ hải thú Hoàng cấp hễ mà nhận định đối thủ không đánh lại sẽ chạy trốn, chẳng qua Cổ Hùng lại sử dụng dược tề nâng cao thực lực Du Thiên Côn Bằng lại làm tổn thương thần trí của nó, nhờ đó lại thuận tiện cho mọi người bao vây tấn công Côn Bằng lúc sau này. Thi thể Côn Bằng trôi lềnh bềnh, vô số máu tươi nhuộm đỏ mặt biển, Sở Diệp nhìn thi thể Côn Bằng lại có cảm giác không chân thật.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro