CHƯƠNG 358 PHẢN ỨNG CỦA THÁNH VIỆN
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Thiên Xảo Đảo.
"Nghe nói Lâm Sơ Văn đã trở thành Dược tề sư Thiên cấp." Mộ Lăng Thiên nói. Nghe đồn điều kiện qua cửa tầng cuối cùng của Tháp Dược tề sư là luyện chế dược tề Ngũ Hành cực phẩm, nếu suy đoán này là thật vậy Lâm Sơ Văn chắc hẳn đã là Dược tề sư Thiên cấp, hơn nữa còn là Dược tề sư xuất sắc. Đã lâu rồi Thiên Hải Vực chưa từng xuất hiện Dược tề sư Thiên cấp, thực ra Thánh Viện vẫn có một vài Dược tề sư Thiên cấp nhưng không coi là nhiều. Dược tề sư Thiên cấp cũng rất được tôn sùng ở Thánh Viện Địa giai. Mộ Lăng Thiên cảm thấy buồn bực, chênh lệch giữa Lâm Mộng Dung với Lâm Sơ Văn dường như càng lúc càng lớn, chênh lệch của mình với Sở Diệp hình như cũng vậy.
Lâm Mộng Dung cau mày, không vui nói: "Chuyện này cũng khó mà nói." Sau khi nghe nói Lâm Sơ Văn đã thừa kế được Tháp Dược tề sư Lâm Mộng Dung cực kỳ cực kỳ hối hận. Lâm Mộng Dung cảm thấy mình nên đi vượt tháp sớm một chút, nếu người vượt tháp trước là ả có lẽ người thừa kế Tháp Dược tề sư chính là ả rồi, bây giờ khi không lại hời cho Lâm Sơ Văn.
"Có liên lạc được với bên kia không?" Lâm Mộng Dung hỏi.
Mộ Lăng Thiên hơi chần chừ, "Hình như bên kia có phản hồi nhưng không được rõ ràng lắm, chắc cũng coi như là liên lạc được rồi phải không?" Thiên Xảo Đảo có một cái tế đàn năm xưa Thánh Viện còn để lại, có thể giao tiếp với Thánh Viện. Mộ Lăng Thiên với Lâm Mộng Dung vẫn luôn thử liên lạc với Thánh Viện, mà bên kia hình như cũng có trả lời. Thân phận Chước Nhật Thánh Tử đặc biệt, có để lại đèn hồn trong học viện, đối phương vừa chết học viện sẽ lập tức có phản ứng.
Lâm Mộng Dung hít sâu một hơi, "Thánh Tử chết rồi bên trên chắc sẽ phái người tới đây điều tra."
Mộ Lăng Thiên do dự, "Không biết sẽ phái ai tới đây." Cổ Hùng mà cũng chết, nếu người phái tới đây quá yếu vậy cũng không có ý nghĩa gì. Như Phong Tầm nói, từ Thánh Viện qua đây xuất hiện một lỗ giun không gian, tuy có thể bắt đầu truyền tống nhưng rất nguy hiểm."
"Cổ Hùng chết rồi chắc cũng là lời cảnh cáo cho bên kia, đoán chắc bên kia thế nào cũng sẽ phái Hồn Hoàng càng mạnh hơn tới đây thôi." Lâm Mộng Dung nói.
Mộ Lăng Thiên hít sâu một hơi, "Hy vọng không phải tới nộp mạng cho Sở Diệp." Nghe nói Cổ Hùng vừa chết là Sở Diệp phát tài luôn, mấy người đi theo Sở Diệp cũng phát tài theo. Bởi vì có vết xe đổ của Cổ Hùng, hình như có rất nhiều Hồn Vương bên Thiên Hải Vực muốn đi theo Sở Diệp cùng nhau giết Hồn Hoàng để phát tài.
......
Cổ gia.
"Đen hồn của Chước Nhật đã tắt rồi sao?" Tộc trưởng Cổ gia Cổ Liệt An hỏi.
Sắc mặt Cổ Trọng Minh xanh mét, "Sợ là Chước Nhật gặp bất trắc rồi, đừng để ta biết hung thủ là ai, ta sẽ lột da rút gân, bằm thây vạn đoạn hắn. Cổ Trọng Minh là ông nội của Cổ Chước Nhật, đã tiêu tốn rất nhiều công sức cho Cổ Chước Nhật, gã vừa chết có thể nói Cổ Trọng Minh vô cùng phẫn nộ.
"Chước Nhật vì Bạch Hổ mới rời nhà, gã chết e rằng có liên quan với chủ nhân của Bạch Hổ." Cổ Nguyên nói.
Cổ Trọng Minh quá sức tức giận. "Nếu đúng là vậy thì chủ nhân Bạch Hổ phải chết, mà Bạch Hổ cũng vậy."
Cổ Liệt An nheo mắt trầm ngâm, "Con Bạch Hổ này chắc là vừa sinh xong đã được đưa đi nên có lẽ cũng không quá thù hằn loài người, quan hệ với chủ nhân cũng quá hòa hợp, có thể nhân cơ hội này ép hỏi cho bằng được bí mật của tộc Bạch Hổ." Cổ Chước Nhật cũng không phải dòng dõi của Cổ Liệt An, Cổ Liệt An là gia chủ Cổ gia nên càng để tâm tới lợi ích gia tộc nhiều hơn, Cổ Chước Nhật còn sống mới là đứa con số mệnh, còn Cổ Chước Nhật đã chết thì không còn giá trị gì đối với Cổ gia nữa hết.
"Cổ Hùng cũng chết rồi, sợ là người giết Cổ Chước Nhật cũng không đơn giản."
Cổ Nguyên lắc đầu, "Cũng không hẳn là vậy, có thể do Cổ Hùng quá khinh địch, cho nên mới khiến người ta lợi dụng sơ hở, nơi hoang dã kiểu như Thiên Hải Vực chắc Hồn Hoàng cũng không có được đâu."
Cổ Đàm từ đầu tới giờ vẫn luôn đứng im lìm bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: "Giết Cổ Hùng chỉ có mấy Hồn Vương mà thôi." Cổ Đàm tinh thông bói toán, là nữ Hồn Hoàng duy nhất của Cổ gia.
Cổ Nguyên quay qua hỏi lại Cổ Đàm: "Ngươi chắc chứ?"
Cổ Đàm gật đầu, vuốt lông mèo đen trên tay, ánh mắt sâu thẳm nói: "Bặc Miêu của ta nói vậy đó."
"Quá bẽ mặt, không ngờ lại chết trong tay mấy Hồn Vương, uổng phí bao nhiêu công sức gia tộc bỏ ra để đẩy y lên Hoàng cấp." Cổ Nguyên khó chịu la lối.
Cổ Nguyên vốn nhắm Du Thiên Côn Bằng của Cổ Hùng rồi nhưng bản thân Cố Nguyên đã có một con Kim Dực Phi Bằng Hoàng cấp cho nên trong tộc cân nhắc lợi hại xong hết mới đưa Du Thiên Côn Bằng cho Cổ Hùng, Cổ Nguyên vẫn luôn không hài lòng chuyện này.
Cổ Liệt An nheo mắt, "Được rồi, chuyện của Cổ Hùng không cần nói nữa, người cũng đã chết rồi, có nhắc nữa cũng uổng công mà thôi."
Cổ Trọng Minh siết nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ mấy Hồn Vương thôi mà cũng dám đụng tới người Cổ gia bọn ta, Cả đám man di ở Thiên Hải Vực chắc cho rằng thông đạo đã bị chặt đứt hiển nhiên không cần phải cố kỵ nữa, chờ tới khi đường đi mở trở lại ta nhất định sẽ diệt toàn tộc mấy tên đó."
......
Thánh Viện Trung Châu.
"Hồn đèn của Cổ Chước Nhật thật sự tắt rồi hả?" Phượng Khuynh Thành lười biếng dựa vào ghế, tò mò hỏi.
Ngọc Diệu Lăng gật đầu, "Tắt rồi, không chỉ Cổ Chước Nhật đâu, nghe nói Cổ Hùng cũng xảy ra chuyện luôn."
Phượng Khuynh Thành cong môi, cười trên nỗi đau người khác, "Thú vị nha." Đám người Phượng Khuynh Thành, Ngọc Diệu Lăng đều là Thánh Tử, Thánh Nữ của học viện, là quan hệ cạnh tranh với Cổ Chước Nhật.
"Nghe nói Cổ Chước Nhật có được tin tức của Bạch Hổ nên mới chạy ra ngoài, nhưng hình như không được suôn sẻ lắm nên mới triệu hồi Cổ Hùng qua đó giúp đỡ, kết quả hình như hai người đều chết hết rồi." Cố Phán Yên nói.
Ngọc Diệu Lăng hứng thú tràn trề nói: "Rốt cuộc là ai giết được Cổ Chước Nhật vậy?!"
"Nghe nói là một Hồn Sủng Sư bên Thiên Hải Vực đó." Cố Phán Yên nói.
"Thiên Hải Vực hả? Ta hình như từng nghe nói tới rồi, dường như tu sĩ Hoàng giai ở nơi đó rất hiếm hoi, đúng là vùng khỉ ho cò gáy sinh ra người ngu dốt thiển cận, Trung Châu không ai dám giết Cổ Chước Nhật hết. Chỉ có nơi lạc hậu như Thiên Hải Vực, Hồn Sủng Sư thiếu hiểu biết nên không biết sợ." Ngọc Diệu Lăng lắc đầu nói.
"Người đó cũng không phải không biết gì đâu, vừa giết người xong là chặt đứt luôn Truyền Tống Trận." Cố Phán Yên nói.
Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu, nói: "Chặt đứt Truyền Tống Trận, nếu nói vậy là không phải ngộ sát mà là cố ý!"
Ngọc Diệu Lăng gật đầu, "Truyền Tống Trận cũng chặt đứt vậy chắc chắn là cố ý."
Phượng Khuynh Thành nheo mắt, "Nếu đúng là cố ý? Vậy thì càng thú vị, bên Cổ gia giờ chắc tức điên hết rồi."
Ngọc Diệu Lăng gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói Cổ gia định triệu tập ba tu sĩ Hoàng cấp qua đó tróc nã Hồn Sủng Sư đó đấy."
Phượng Khuynh Thành hít sâu một hơi, "Ba Hồn Hoàng luôn, chịu chơi dữ ha! Nhưng đừng để lật thuyền trong mương nha." Tuy thế lực Cổ gia khổng lồ, trong tộc có khá nhiều cường giả Hồn Hoàng, tuy nhiên nếu cùng lúc tổn thất cả ba Hồn Hoàng cũng đủ thương gân động cốt.
Ngọc Diệu Lăng lắc đầu, "Chắc không tới nỗi vậy đâu." Ba cường giả Hoàng cấp cũng đủ quét ngang Thiên Hải Vực rồi. "Phượng tỷ tỷ có hứng thú với Bạch Hổ không?"
"Thôi, Cổ Chước Nhật tại Bạch Hổ mà chết, ta cũng không muốn chen chân vào." Phượng Khuynh Thành là Thiên Phượng thân thể, khế ước một con Phượng hoàng thuần huyết nên nàng không chấp nhất quá mức với việc khế ước Bạch Hổ.
"Cổ gia tính làm sao để qua đó? Thông lộ đều đã bị chặt đứt rồi." Phượng Khuynh Thành hỏi.
Ngọc Diệu Lăng cười nói: "Nghe nói mở ra con đường lỗ giun tạm thời."
Phượng Khuynh Thành nheo mắt, "Chỉ mở ra tạm thời, không phải không ổn định lắm sao?"
Ngọc Diệu Lăng gật đầu, "Đúng thật là không ổn định cho lắm, nếu mấy người này qua đó chưa gặp được hung thủ giết Cổ Chước Nhật đã chết giữa đường vậy thì mắc cười chết luôn á."
Phượng Khuynh Thành cười cười, "Thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan gì tới chúng ta, chỉ cần đứng coi là được..."
......
Liên minh Thương Hải.
"Hình như Cung Khiếu quay về Thiên Khôi Đảo." Thiên Khôi Đảo là hòn đảo đứng đầu trong ba mươi sáu đảo, mức độ phồn vinh số một.
"Thiệt lâu rồi Cung Khiếu chưa từng về đó đấy."
"Đúng rồi! Kể từ năm Cung Khiếu qua Thiên Nhàn Đảo rất ít khi quay về Thiên Khôi Đảo." Tổng bộ các thế lực lớn đa số đều đặt ở Thiên Khôi Đảo. Những năm gần đây Thiên Nhàn Đảo nổi lên như một thế lực mới, mức độ phồn vinh tuy rằng còn kém hơn Thiên Khôi Đảo mấy phần nhưng ưu thế nhân tài hiện giờ Thiên Khôi Đảo không thể sánh bằng.
"Sao Cung Khiếu quay lại đây rồi? Cũng không giống trở về đoạt quyền mà!" Tổng bộ Hải Long Cung ở Thiên Khôi Đảo, trung tâm quyền lợi cũng ở Thiên Khôi Đảo, năm đó Cung Khiếu cùng mấy trưởng lão Hải Long Cung vì phân chia thế lực Thiên Khôi Đảo mà đấu đá kịch liệt, nhưng mấy năm gần đây Cung Khiếu đã lục tục nhượng lại thế lực trên Thiên Khôi Đảo rồi mà.
"Hình như là nhắm tới Lục Dực Ma Hạt mới về á." Một Hồn Vương nói.
"Lục Dực Ma Hạt? Đó là yêu thú cấp tám mà!"
"Cung Khiếu là Hồn Vương cấp chín đỉnh phong, trong tay có tới mấy con Vương thú nên chắc ứng phó dư sức."
"Coi bộ Cung Khiếu thật sự muốn đột phá Hồn Hoàng?"
"Chắc vậy, bằng không cũng không tích cực săn giết yêu thú như vậy, nghe nói là chuẩn bị cho hiến tế đó."
"Một khi Cung Khiếu đột phá, không phải Giang Thượng trưởng lão thảm rồi sao?!"
"Ai kêu năm xưa Giang Chỉ Lan tính kế Cung Thần làm chi." Năm xưa chuyện của Giang Chỉ Lan với Cung Thần toàn bộ đều đổ hết lên đầu Cung Thần. Mấy năm nay thực lực Cung Thần liên tục tiến bộ, có thể một mình đảm đương một phía, người có lòng muốn nịnh nọt Cung Khiếu đã vạch trần chuyện Giang Chỉ Lan là Âm Sát Mị Thể. Giang Chỉ Lan đã gieo nhân nào gặt quả ấy từ sớm, mấy năm nay Giang gia bị Cung Khiếu chèn ép cũng hao binh tổn tướng.
"Cung Khiếu đang săn hải thú, chúng ta có cần phải giúp một tay không?"
"Sợ là người ta không cần tới chúng ta giúp đâu."
"Cung Khiếu thật sự có thể đột phá?"
"Khó nói lắm, tuổi thọ Cung Khiếu e là chỉ còn lại mười mấy hai mươi năm, bây giờ chắc là tính đánh cuộc một keo đó, cược thắng nháy mắt có hơn ngàn năm tuổi thọ, cho nên chọn thế nào nhìn vô là thấy ngay rồi."
"Nghe nói Lâm Sơ Văn là Dược tề sư Thiên cấp rồi, nếu có thể luyện chế ra mấy bình dược tề hỗ trợ đột phá Hoàng cấp thì chuyện Cung Khiếu đột phá cũng rất có hy vọng đó."
"Lâm Sơ Văn thật sự là Thiên cấp Dược Tề Sư?"
Kể từ khi Lâm Sơ Văn lấy Hồn Tháp đi rồi, ngoài kia có rất nhiều người suy đoán điều kiện qua cửa tầng cuối cùng là luyện chế dược tề Ngũ Hành cực phẩm, nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn có rất nhiều người cảm thấy có lẽ nhầm rồi, hoặc là Lâm Sơ Văn đi đường tắt hoặc dùng biện pháp mưu lợi nào đó.
"Không phải Lâm Sơ Văn thu phục Tháp Dược tề sư rồi sao? Nghe nói năm xưa cũng có mấy Dược tề sư Thiên cấp đi vượt tháp này đó, nếu bây giờ Linh Tháp đã vào tay Lâm Sơ Văn thì dù cho Lâm Sơ Văn không phải là Dược tề sư Thiên cấp chăng nữa e rằng cũng không kém hơn bao nhiêu."
"Hình như mấy nay Lâm Sơ Văn ra sức thu thập một vài linh dược cực phẩm, có lẽ chẳng bao lâu nữa là biết được cậu rốt cuộc có phải là Dược tề sư Thiên cấp hay không rồi."
"Dược tề sư Thiên cấp đó! Bao nhiêu năm nay Thiên Hải Vực chúng ta chưa từng có Dược tề sư Thiên cấp nào luôn á!"
"......"
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro