CHƯƠNG 376 VƠ VÉT KHO BÁU

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

֍֍֍֍֍

Lâm Sơ Văn thả Tuyết Bảo ra, Tuyết Bảo thi triển ảo thuật lên Cổ Tung.

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có thể cưỡng chế soát hồn nhưng nếu đối tượng mục tiêu không phối hợp hiệu quả soát hồn sẽ bị giảm sút.

Tiểu hồ ly đã là Hồn Vương cấp chín nên rất nhanh đã lôi Cổ Tung chìm sâu vào ảo ảnh. Thuật soát hồn Lâm Sơ Văn thi triển vô cùng suôn sẻ.

Soát hồn xong, sắc mặt Lâm Sơ Văn khá khó coi: "Người này thực sự là quá..." Cổ Tung là tên cuồng dâm, có vẻ như là thừa hưởng từ Cổ Trọng Nguyên, là kẻ âm hiểm độc ác, vô số người đã chết dưới tay gã, Lâm Sơ Văn nhìn thấy được ký ức gần nhất của đối phương hầu hết đều có liên quan tới việc tra tấn tù binh tới chết.

"E rằng Tô gia thật sự có Thông Thiên Mật Lệnh!" Cổ Tung bắt được mấy đệ tử Tô gia ép hỏi tung tích của Thông Thiên Mật Lệnh, thủ đoạn cực kỳ tàn ác, mà đuổi bắt người Tô gia không chỉ có Cổ gia mà còn có các gia tộc khác nữa.

Sở Diệp cau mày, "Đệ biết cách kiểm tra bản đồ kho báu không?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Biết rồi."

Sở Diệp gật đầu, "Vậy được rồi, nhanh thu dọn hết rồi mình quay trở về Thiên Hải Vực thôi."

"Trong trí nhớ của gã còn có vài thứ đặc biệt khác nữa." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp nheo mắt, "Tin tức gì?"

Lâm Sơ Văn ngước mắt lên nói: "Lâm Mộng Dung được người Cổ gia đón đi rồi."

Sở Diệp vui vẻ hỏi: "Người Cổ gia tính làm gì ả ta? Giết hay là tùng xẻo?" Cổ gia làm việc kỳ cục, mà Lâm Mộng Dung có quan hệ họ hàng với Lâm Sơ Văn, nói không chừng bị giận cá chém thớt, nếu Cổ gia giết luôn thì không cần hắn phải ra tay nữa, Sở Diệp rất mong chờ thấy Lâm Mộng Dung gặp xúi quẩy.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, sắc mặt khó coi nói: "Không có, Cổ gia tính để cho Cổ Khải Chi cưới ả ta."

Sở Diệp: "....." Quả nhiên nữ chính vẫn là nữ chính, không có chết dễ như vậy, không ngờ Cổ gia còn muốn cho người Cổ gia nhận ả ta.

"Mộ Lăng Thiên thì sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn cau mày, "Trong trí nhớ gã lại không có chuyện này."

Sở Diệp: "....." Bởi vì là tiểu thuyết nhân vật chính là nữ cho nên Lâm Mộng Dung càng quan trọng hơn phải không?

"Rốt cuộc là người Cổ gia nghĩ cái gì vậy ha!" Chẳng lẽ Cổ Khải Chi trúng tiếng sét ái tình với Lâm Mộng Dung, không phải ả thì không cưới hả?" Sở Diệp lầm bầm.

"Nghe nói là ý của trưởng lão Cổ gia Cổ Đàm, mà trưởng lão Cổ Đàm là thầy bói."

"Thầy bói? Thầy bà nha!" Sở Diệp lẩm bẩm.

Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ liếc Sở Diệp một cái, "Là thầy bói chứ không phải thầy bà đâu."

Sở Diệp: "....." Thứ như thầy bói hình như không dễ chọc hen! Năm xưa quạ đen nhìn ra vận may của Lâm Sơ Văn với Lâm Mộng Dung ngược nhau, bên này giảm thì bên kia tăng, không phải Cổ Đàm kia của Cổ gia cũng nhìn ra được gì đó chứ.

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, "Chuyện chúng ta đột phá Hoàng cấp bị bại lộ rồi."

Sở Diệp rầu rĩ, "Đoán trước được." Nếu Lâm Mộng Dung đã tới Trung Châu thì thông tin về bọn họ sẽ không giấu được chút gì. Người Trung Châu biết hắn với Lâm Sơ Văn đều đã thăng cấp Hoàng giai, sau này không có cơ hội giả heo ăn thịt cọp nữa rồi, thứ như nữ chính quá là phiền phức mà!

"Chuyện Liễu lão của Mộc tộc đột phá Hoàng cấp bị lộ ra rất nhiều người Trung Châu đều đang cảm thấy vô cùng hứng thú."

Sở Diệp cau mày, "Lâm Mộng Dung quá giỏi kiếm chuyện mà! Chuyện Mộc tộc mà lòi ra không chỉ Cổ gia mà rất nhiều Hồn Hoàng của Trung Châu đều sẽ tìm cách qua Thiên Hải Vực cho coi."

Tiểu Bạch liếc Sở Diệp, "Thật ra thì chuyện này không phải tốt lắm sao? Ngươi giăng cái lưới ở Thiên Hải Vực đi, tới người nào dứt người đó, tới người nào xử người đó."

Sở Diệp: "....." Tên nhõi Tiểu Bạch này mơ đẹp ghê! Tu sĩ Hoàng cấp cũng có người mạnh kẻ yếu, Hoàng giai sơ kỳ còn dễ nói, gặp phải Hoàng giai hậu kỳ sợ là dùng chiến thuật biển người cũng không đủ xài, có gương tày liếp của đám Cổ Nguyên đó sợ là kẻ tới sau sẽ càng thận trọng hơn.

Soát hồn xong Cổ Tung trở nên ngớ ngẩn ngờ nghệch.

"Muốn xử tên khốn này thế nào?" Sở Diệp hỏi.

"Giết đi." Lâm Sơ Văn lạnh lùng nói.

Cổ Tung vốn đang ngớ ngẩn ngơ ngác, nghe Lâm Sơ Văn nói xong hình như có chút tỉnh táo lại, "Ngươi dám giết ta, ngươi có biết ta là ai không?"

Sở Diệp cười cười nói với Cổ Tung: "Ngươi có biết Cổ Chước Nhật chết ra sao không?"

Cổ Tung vô cùng hung ác nguyền rủa Sở Diệp: "Lão tổ sẽ không bỏ qua cho ngươi, tới lúc đó nhất định sẽ chết thảm không nỡ nhìn."

Sở Diệp hoàn toàn không thèm để ý, "Ta có chết hay không thì ta không biết, nhưng mà ngươi chắc chắn phải chết rồi đó." Bọn họ với Cổ gia oán hận chồng chất sâu sắc, thêm một Cổ Tung cũng không nhiều hơn bao nhiêu mà thiếu một tên cũng không ít đi bao nhiêu."

Quạ đen vỗ cánh, nói: "Để ta! Để ta." Quạ đen bay tới trước mặt Cổ Tung rồi nguyền rủa gã: "Ta nguyền rủa ngươi sẽ chết bởi vì oán khí phản phệ."

Quạ đen vừa dứt lời giống như có oán khí nồng nặc từ bốn phương tám hướng hội tụ tới đây. Cổ Tung kêu la thảm thiết, trên người mọc đầy một đám mụn mủ màu đen, vẻ mặt vô cùng đau đớn, khắp người Cổ Tung bắt đầu xuất hiện từng đường sẹo dài.

"Đây là oán khí phản phệ hả?" Sở Diệp hỏi.

Quạ đen đập cánh, "Đúng vậy." Sát khí phản phệ có liên quan với thực lực của người thi triển, đồng thời cũng có liên quan với oán khí mà người bị niệm chú thường ngày lây dính. Thường ngày Cổ Tung tra tấn tới chết quá nhiều người, những người này đều hận gã thấu xương, sau khi chết oán khí cũng không tiêu tan mà vẫn còn vương vấn xung quanh gã. Oán khí quanh người gã quá nồng nên bình thường những oán khí nồng nặc không thể tới gần người đó bây giờ dựa vào nguyền rủa của Ô Ô toàn bộ cuồn cuộn tràn vào trong thân thể gã.

Có nhiều thôn dân thôn Tang Điền đều chết dưới tay Cổ Tung, môi trường nơi đây khiến cho nguyền rủa của quạ đen hiệu quả hơn nhiều lần. Trên người Cổ Tung xuất hiện chằng chịt vết thương, những vết thương đó giống y chang với vết thương mà Cổ Tung từng tra tấn người ta tới chết, đúng là do oán khí biến thành. Cổ Tung không ngừng kêu la thảm thiết, tiếng kêu khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.

Sở Diệp nghe tiếng kêu la thảm thiết của Cổ Tung cũng không thấy cảm thông, Cổ Tung sẽ chịu oán khí phản phệ nghiêm trọng như vậy cũng bởi vì xưa nay gây ra quá nhiều tội nghiệt thôi.

Lục phủ ngũ tạng của Cổ Tung bất thình lình bốc cháy, mùi khét lan tràn trong không khí.

Sở Diệp cau mày, "Sao lại thế này?"

Lâm Sơ Văn cau mày, nói: "Phản phệ." Lâm Sơ Văn biết được từ trong trí nhớ của Cổ Tung, gã thích mổ bụng người ta rồi đốt từng phần nội tạng một để xem thử sau bao lâu mất đi nội tạng thì người mới chết đi.

Một sợi nguyền rủa dẫn hồn màu đen trôi ra, nguyền rủa nhanh chóng tách ra, một phần lan tràn khắp nơi, một phần nhào về phía Lâm Sơ Văn định chui vào trong người cậu, bị Lâm Sơ Văn chặn lại. Nguyền rủa dẫn hồn sẽ dính vào người hung thủ, quạ đen là Hồn Sủng của Lâm Sơ Văn nên phần lớn tính sổ lên đầu Lâm Sơ Văn, phần còn lại tính sổ lên đầu chủ nhân oán khí.

Sở Diệp cau mày, "Tên khốn này la cũng thảm ghê!"

......

Rất nhanh Cổ Tung đã bị phản phệ mà chết, từ Cổ Tung biết được phương pháp mở kho báu Sở Diệp cũng không chần chừ, lập tức để Tiểu Bạch dịch chuyển tức thời tới vị trí kho báu Cổ gia.

Sở Diệp nhìn bản đồ, "Chính là chỗ này."

Quạ đen đập cánh, cực kỳ phấn khích, "Phát tài, phát tài rồi!"

Sở Diệp quay qua nói với Mặc Đoàn Tử: "Mặc Mặc, tới mi rồi."

Mặc Đoàn Tử là hạt giống tốt cho vai trò đạo tặc, có thể xâm nhập các loại kho báu như vào chốn không người. Cho tới giờ Sở Diệp rất ít khi xài tới năng lực này của Mặc Đoàn Tử, hiện tại rốt cuộc cũng tới lúc Mặc Đoàn Tử thi thố tài năng rồi.

Mặc Đoàn Tử lẻn vào trong kho báu vét sạch sành sanh mới đi ra.

Sở Diệp kiểm tra qua loa báu vật Mặc Đoàn Tử thu được, hưng phấn nói: "Phát tài rồi!" Trong nhẫn chứa đồ chất mấy chục rương linh tinh, hơn một ngàn túi linh gạo, Sở Diệp còn mấy mấy chục viên Dũng Tuyền Thạch, Linh Ngọc đường kính hơn cả mét... Sở Diệp quăng toàn bộ Dũng Tuyền Thạch vào trong linh tuyền của mặt ngọc không gian, mặt ngọc không gian chớp mắt bành trướng.

"Chúng ta tới nơi tiếp theo thôi." Sở Diệp nói. Binh quý thần tốc! Nếu để người Cổ gia phát hiện không đúng dời hết đồ trong kho báu đi tới lúc đó thảm.

Tiểu Bạch phi thường cảm thấy hứng thú với việc cạy kho hàng Cổ gia, mới nửa ngày đã quét sạch hết mấy kho hàng của Cổ gia. Đồ tốt trong kho quá nhiều, đạo cụ chứa đồ của Sở Diệp đều chứa đầy ắp mà vẫn chưa chất được hết. Sở Diệp đành phải gửi tạm một phần vật tư vào trong mặt ngọc không gian.

Sở Diệp đành phải đem một bộ phận vật tư, tạm thời gửi ở ngọc trụy không gian bên trong.

Càn quét hết đồ trong mấy kho hàng Sở Diệp một đêm phất nhanh. Vét sạch hết toàn bộ kho hàng Cổ gia, Sở Diệp cũng không buông tha kho báu của Tô gia, có Mặc Đoàn Tử ở đây cả quá trình gom báu vật đều im hơi lặng tiếng, có thể nói là phi thường suôn sẻ.

"Trong kho báu Tô gia cũng có kha khá thứ tốt nha!" Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Gia tộc Hoàng giả ở Trung Châu đều giàu chảy mỡ ra."

Sở Diệp cười nói: "Người Trung Châu đều giàu như vậy khó trách Hồn Sủng Sư Thiên Hải Vực trong mắt họ đều là kẻ nghèo hèn."

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn liên tục vét bay bảy kho báu, bằng với thu hoạch mấy chục năm qua của hai người. Gom hết đồ trong kho báu xong Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng không lập tức rời đi mà ở lại Trung Châu tìm hiểu tin tức.

......

Trong quán trà.

"Có nghe nói chưa, Cổ Tung chết rồi."

"Chắc không? Có nhầm lẫn gì không?"

"Đương nhiên là thật rồi, đèn hồn tắt rồi."

"Nghe nói hôm qua Cổ Tung bị người ta bắt cóc, sáng nay phát hiện thi thể ở Thôn Tang Điền, nghe nói thương tích khắp người, lục phủ ngũ tạng đều bị đốt trọi, chết thảm không nỡ nhìn luôn."

"Là người Tô gia làm hả?" Chuyện Cổ Tung chẳng qua là kiếm cớ, nhưng Tô gia bị hủy diệt trên danh nghĩa đúng là vì Cổ Tung. Gần đây Cổ Tung vẫn luôn truy bắt người Tô gia, nữ tu Tô gia bị Cổ Tung bắt được đa số đều bị gã tra tấn tới chết nên người Tô gia chắc chắn là hận Cổ Tung thấu xương.

"Chắc không phải người Tô gia, nghe nói là chết bởi vì oán khí, do oan hồn quấy phá."

"Giỡn gì vậy, làm sao mà là do oan hồn quấy phá được, có thể là có yêu thú có thể thao túng oan hồn gây ra đó."

"Có vẻ như lực uy hiếp của Cổ gia đã giảm sút rồi."

Cổ Tung quen thói hung tàn, nhưng tư chất trời cho vẫn rất xuất chúng. Sau khi Cổ Chước Nhật chết, Cổ gia đang tìm kiếm một tiểu bối tư chất xuất chúng khác để bồi dưỡng, Cổ Tung là một trong các đối tượng vốn rất có hy vọng được Cổ gia bồi dưỡng trọng điểm. Nếu là mấy tháng trước căn bản không có ai dám động tới Cổ Tung.

"Tên khốn Cổ Tung này làm nhiều chuyện ác, giết gã cũng coi như là vì dân trừ hại." Một tu sĩ nói.

"Ăn nói cẩn thận!"

"Trên người Cổ Tung có nguyền rủa dẫn hồn không? Người giết gã không sợ bị túm đầu lôi ra à?"

"Nghe nói là Hồn Hoàng ra tay, nguyền rủa dẫn hồn cũng bị phá giải luôn."

"Thông Thiên Mật Lệnh của Tô gia cũng không biết chạy tới đâu rồi!"

"Có lẽ bị người trong gia tộc nào đó bí mật cầm đi rồi, chỉ là giấu kín không nói ra thôi."

"Nếu đúng vậy thì Cổ gia xôi hỏng bỏng không rồi, toàn làm mướn không công cho người khác."

......

Khách uống trà trong quán trò chuyện khí thế ngất trời, người ta nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, Cổ gia hùng cứ Trung Châu nhiều năm, hoành hành không cố kỵ, rất nhiều thế lực đều từng bị Cổ gia ức hiếp, bây giờ Cổ gia xúi quẩy rất nhiều Hồn Sủng Sư đều mừng rỡ hóng hớt.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro