CHƯƠNG 380 TIN TỨC VỀ LÔI SƠN
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
֍֍֍֍֍
Sở Diệp khá tò mò về tình huống lôi vực mình từng tới trước đó nên dừng lại ở thành trì gần đó tìm hiểu tin tức về Lôi Sơn.
Động tĩnh khi Kinh Trập Long ở Lôi Sơn cũng khá om sòm. Trong quán trà ở thành trì lân cận vừa lúc có mấy tu sĩ đang bàn tán về chuyện Lôi Sơn.
Sở Diệp vừa uống trà vừa nghe tiếng Hồn Sủng Sư xung quanh bàn tán không dứt lọt vào tai hai người.
"Bên Lôi Sơn mấy nay có chuyện gì mà sấm sét ầm ĩ vậy?"
"Có phải con Lôi Thú bên Lôi Sơn thức tỉnh rồi không?"
"Không phải đâu, con Lôi Thú đó không phải mới ngủ hai mươi năm thôi sao, chắc cũng phải mười năm nữa mới thức được."
"Ta thấy động tĩnh bên Lôi Sơn cũng không giống Lôi Thú thức dậy đâu, cứ giống như Hồn Thú đột phá á."
"Thôi dẹp đi, Hồn Thú nào đột phá lại luẩn quẩn trong lòng mà chọn Lôi Sơn hả, phải biết là môi trường Lôi Sơn sẽ tăng cường độ lôi kiếp đó, lỡ như đánh thức Lôi Thú đang ngủ không chừng bị Lôi Thú chụp một vuốt chết tại chỗ, nó chính là Hồn Sủng Hoàng giai cấp bảy đó, ở chỗ như Lôi Sôn thực lực phát huy ra càng đáng sợ, không thấy người mấy thế lực lớn kia còn không dám tới đó sao?"
"Nói cũng đúng, chắc là không có người nào nghĩ quẩn dữ vậy đâu."
Sở Diệp ực một tiếng gian nan nuốt xuống ngụm trà trong miệng, khó trách bên Lôi Sơn không một bóng người, chỉ bởi vì đó là địa bàn của một con Lôi Thú Hoàng cấp hậu kỳ sao? Không ngờ mình lại chọn chỗ như vậy để đột phá, nghĩ lại thật đúng là nghĩ quẩn mà.
"Bình thường thăng cấp cũng chỉ có mấy ngày thôi, bên Lôi Sơn lại ồn ào lâu như vậy có lẽ là môi trường Lôi Sơn xảy ra biến cố gì rồi."
"Ta cho rằng Lôi Sơn như vậy có lẽ là xuất hiện báu vật đó."
"Đó là địa bàn của Lôi Thú đó, dù có xuất hiện báu vật cũng là đồ của Lôi Thú, ngươi muốn giành đồ với Lôi Thú hả?"
"......"
Sở Diệp ngồi uống trà trong quán mà mắt cứ lom lom nhìn quạ đen, tuy rằng hắn không nói lời nào nhưng trong mắt trần trụi viết "nhìn coi mi chọn cái chỗ tốt gì kìa".
Quạ đen khó chịu đập cánh phành phạch, không lên tiếng trả lời: "Không phải là không xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ở lân cận Lôi Sơn một thời gian, càng thăm dò càng cảm thán số mình còn hên, không ngờ lại thành công đột phá trên địa bàn Lôi Thú. Khi Truy Phong đột phá, khúc sau lôi kiếp liên tục tăng mạnh, lúc trước Sở Diệp cho rằng đó là do hoàn cảnh Lôi Sơn, bây giờ thầm nghi ngờ bị Lôi Thú kiếm chuyện cản trở. Môi trường Lôi Sơn đúng là sẽ tăng mức độ kịch liệt của lôi kiếp, nhưng mức độ tăng lên cũng có hạn, nhiều nhất cũng chỉ tăng cường độ lôi kiếp lên ba tới năm phần, nhưng hồi trước khi Truy Phong đột phá cường độ sấm sét đã tăng hơn gần gấp mười lần. Lôi Thú là hung thú thượng cổ, có thể tự do điều khiển sức mạnh lôi điện. Con Lôi Thú trong Lôi Sơn có lẽ không tiện di chuyển nhưng có lẽ là dùng thủ đoạn nào đó tăng cường mức độ kịch liệt của lôi kiếp.
Biết tình hình Lôi Sơn, Lâm Sơ Văn nhịn không được hít sâu một hơi, "Tụi mình đúng là hên quá trời luôn á!"
Sở Diệp: "....." Tìm được đường sống trong chỗ chết, thật sự quá tốt.
"Không chịu mạo hiểm làm sao mà có thu hoạch chứ, tuy Truy Phong bị sét đánh hơi thảm chút nhưng mọi người ai cũng tiến bộ rõ rệt mà!" Quạ đen nói.
Truy Phong nhìn quạ đen lạnh lùng "hừ" một tiếng. Tuy rằng lúc trước nó phải đối mặt lôi kiếp quá khủng khiếp nhưng Truy Phong cũng cảm nhận được hình thái sinh mệnh của mình đã xảy ra biến đổi lớn, dường như nó đã xảy ra thức tỉnh hoàn toàn lần thứ hai, trong đầu nhiều thêm rất nhiều ký ức truyền thừa.
Một vài Hồn Thú cao cấp theo thực lực dần tăng sẽ thức tỉnh một vài ký ức truyền thừa, tuy nhiên, loại thức tỉnh này đa phần thuộc về thức tỉnh không hoàn chỉnh, ký ức có thể thức tỉnh chỉ rải rác có hạn, nhưng lần này với nó lại khác, nó đã thức tỉnh huyết mạch vô cùng hoàn chỉnh, và nó cũng biết rất nhiều pháp môn tu luyện của Long tộc, cũng dường như chứng kiến được cả đời chói lọi huy hoàng của các tiền bối Kinh Trập Long.
Nếu nó chỉ chịu lôi kiếp bình thường chắc chắn sẽ không có hiệu quả như vậy.
......
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn thương lượng xong quyết định đi Vân Loan Thành.
Lúc trước từ miệng Tô Hạ Ô Ô biết được tin tức kho báu Tô gia ở Vân Loan Thành rồi dọn sạch đồ trong kho báu đó. Lần này hai người quay lại chỉ muốn coi thử coi còn sót của hời nào để nhặt không.
Sau khi Sở Diệp với Vân Loan Thành mới biết được mấy hôm trước Cổ gia với Vân gia mới vừa nổ ra xung đột, trong quán trà vừa lúc có người đang bàn tán chuyện này.
"Sao người Cổ gia với Vân gia bất thình lình lại đánh nhau rồi?"
"Nghe nói là vì người Tô gia."
"Vì người Tô gia, chẳng lẽ Vân gia ra mặt cho Tô gia à?"
"Chắc không phải đâu."
"......"
Sở Diệp nghe mấy Hồn Sủng Sư bàn tán hầu như đoán được chuyện gì xảy ra.
Cổ gia có vị trí kho báu Tô gia, Vân gia cũng nghe phong phanh, người của hai gia tộc không ai thèm nhường nhịn nên xung đột vài lần, cuối cùng đạt được thỏa thuận cùng nhau mở kho báu Tô gia. Kết quả, hai tộc vất vả lắm mới đạt thỏa thuận cùng nhau mở kho báu lại phát hiện kho báu đã bị dọn sạch trơn từ lâu, khi không ầm ĩ một hồi.
Sở Diệp đoán được nguyên nhân kết quả, cười trên nỗi đau người khác một chập.
......
Vân gia.
"Kho báu đang yên đang lành sao trống không rồi?" Vân Bách Hồng bực tức nói.
"Bị người khác hớt tay trên chứ sao." Vân Thiên Trọng thản nhiên nói.
Vân Bách Hồng cau mày, "Ai có thể im hơi lặng tiếng mở kho báu trên địa bàn Vân gia chúng ta chứ?"
"Đệ quên mấy kho báu của Cổ gia tại sao lại trống không rồi chứ?" Vân Thiên Trọng hỏi.
Vân Bách Hồng lắc đầu, hối hận nói: "Biết vậy không cần giành với Cổ gia lâu lắc vậy làm chi, khi không lãng phí biết bao sức lực, lại còn đắc tội với người ta nữa." Vì tranh giành kho báu Tô gia mà Vân gia nổ ra xung đột với Cổ gia mấy lần rồi. Tuy nói hiện giờ Cổ gia không bằng lúc trước nhưng ai biết có thể sau thu tính sổ hay không.
"Bây giờ Cổ gia lắm chuyện phiền phức lắm, đắc tội thì cứ đắc tội thôi, không có gì ghê gớm." Vân Vạn Hạc hoàn toàn không thèm để ý. Tô gia chẳng qua chỉ là gia tộc mới phát, Cổ gia diệt dễ như chơi, Vân gia bọn họ lại khác, nếu Cổ gia dám ra tay với Vân gia bọn họ nhất định sẽ khiến cho Cổ gia phải trả giá đắt.
"Nhiều đồ tốt vậy không biết ai được hời nữa." Vân Bách Hồng chua xót nói.
"Nghe nói là Sở Diệp với Lâm Sơ Văn làm." Vân Thiên Trọng nói.
Vân Bách Hồng nghi ngờ, "Nếu đúng là hai người đó thực sự hai người giỏi kiếm chuyện ghê á, nếu đã tới đây rồi vậy tới kiểu gì vậy?"
Vân Thiên Trọng nheo mắt, "Hai người đó hoặc tìm được Truyền Tống Trận thượng cổ bí mật hoặc dựa vào dịch chuyển không gian của Bạch Hổ."
Vân Bách Hồng cau mày, "Bạch Hổ ghê gớm dữ vậy, có thể tiến hành truyền tống cự ly xa như vậy?"
"Bạch Hổ của Sở Diệp đã là Hoàng cấp, có thể vượt qua giao diện nhỏ thì có gì đâu mà kỳ, có đồn đãi nói Bạch Hổ khi tới Hoàng giai cấp chín có thể di chuyển trực tiếp thẳng tới Tiên giới trong truyền thuyết luôn đó thôi." Vân Thiên Trọng nói.
Vân Bách Hồng hít sâu một hơi, "Cũng đúng, dù sao cũng là Hồn Sủng cực phẩm thượng cổ, nếu Sở Diệp với Lâm Sơ Văn có thể tự do đi lại giữa Trung Châu với Thiên Hải Vực vậy Cổ gia sợ là vô thế bị động rồi."
Vân Vạn Hạc cười, "Đúng đó! Chuyện Cổ gia có Cổ gia lo rồi, không cần đệ phải lo quá đâu."
Vân Bách Hồng cười khô khan, "Rồi rồi rồi."
......
Rời khỏi Vân Loan Thành, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn không có mục tiêu lượn lờ mọi nơi lang thang khắp các thành trì. Mỗi khi hai người tới một chỗ mới sẽ bán ra một mớ dược tề với vật tư. Rất nhiều tài nguyên là lấy từ trong kho báu Cổ gia, cả đám không ai xài Sở Diệp dứt khoát bán hết ra đổi thành tài nguyên có thể tu luyện cho mấy đứa nhỏ. Xử lý xong phần lớn tài nguyên, các đạo cụ chứa đồ tràn trề của Sở Diệp dần dần được dọn dẹp sạch sẽ. Tiêu hóa hấp thu vô số tài nguyên, thực lực mấy đứa nhỏ cũng trưởng thành vững chắc.
Sau khi bán một mớ vật tư ở Vân Hoang Thành, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mới kiếm một quán trà ghé lại.
"Tin tức từ Thiên Lâm Thành truyền ra, nói đã tìm được một cái Truyền Tống Trận có thể đi qua Thiên Hải Vực là thiệt hay giả?"
"Tin này hình như truyền ra từ mười ngày trước, nhưng tới giờ cũng chưa nghe nói có ai qua được đó."
"Cho dù có người truyền tống được qua đó cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu!"
"Theo ta thấy hơn phân nửa là giả, nghe nói mấy trưởng lão Cổ gia sở dĩ chết đi bởi vì không tìm được Truyền Tống Trận, rồi bị người bao vây giết chết trong lối đi lỗ sâu, nếu thực sự có Truyền Tống Trận Cổ gia sao tới nỗi phải trả giá đắt tới vậy chứ?"
"Truyền Tống Trận vượt vực ở Trung Châu chúng ta cũng có vô số, nhưng hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Hải Vực quá mức khắc nghiệt nên không ai thèm để ý, bây giờ thì khác rồi đúng không, chuyện Cổ gia để mất Thông Thiên Mật Lệnh ở Thiên Hải Vực chắc là thật, bây giờ ai nhanh chân sẽ có hy vọng lấy được Thông Thiên Mật Lệnh đó."
"Tuy thế lực Cổ gia lớn cũng đâu có cách nào một tay che trời đâu!"
"Sở Diệp cũng không dễ chọc đâu, ba Hồn Hoàng của Cổ gia đã chết ở đó rồi."
"Sở Diệp này chỉ dựa vào lợi thế địa lý thôi, Truyền Tống Trận không giống với thông đạo truyền tống, nguy hiểm sẽ ít hơn nhiều."
"Ta nghe nói Truyền Tống Trận đó xảy ra chút vấn đề, đang triệu tập Trận pháp sư sửa chữa, chắc không bao lâu nữa có thể sửa xong đó."
"......"
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn quay qua nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi.
"Đệ cảm thấy sao về chuyện Truyền Tống Trận này?" Sở Diệp thì thầm hỏi.
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi trả lời: "Không biết nữa." Lâm Sơ Văn khẽ thở dài một hơi, nói cho cùng nền tảng của cậu với Sở Diệp quá yếu, không biết bao nhiêu chuyện về Trung Châu, thiếu nguồn thông tin có ích, chỉ dựa vào tin vỉa hè để lấy thông tin, rất khó phân biệt tin tức thật hay giả.
Rất nhiều Hồn Sủng Sư Trung Châu rất có hứng thú đối với Liễu lão Mộc tộc, hễ mà lối đi mở ra đám người Liễu lão sợ là khó lòng ứng phó được, hắn vẫn phải trở về kiểm soát toàn cục.
"Huynh cho rằng thời điểm Truyền Tống Trận này xuất hiện hơi bị trùng hợp đó." Sở Diệp nói.
"Đúng là trùng hợp." Lâm Sơ Văn nheo mắt, "Đệ tin rằng có Truyền Tống Trận bí mật qua lại giữa Trung Châu với Thiên Hải Vực, nhưng không nên bị phát hiện ra đúng lúc này, hơn nữa tin đồn truyền đi quá xôn xao."
Sở Diệp gật đầu, "Chính là lý lẽ này." Tin tức truyền nhanh như vậy cứ như là cố ý muốn dụ bọn họ mắc câu, nói không chừng đó chính là bẫy đó.
Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Giờ chúng ta làm gì đây? Nhanh chân tới coi thử hay sao?" Tin tức này giống y chang bẫy rập, nhưng lỡ mà là thật thì sao? Một khi lối đi giữa hai giới mở ra hoàn toàn, những người về phía bọn họ ở Thiên Hải Vực lúc trước e rằng đều sẽ gặp phải tai họa hủy diệt.
Sở Diệp cau mày, "Không biết nữa!"
Tiểu Bạch liếc Sở Diệp một cái, "Đi xem đi, nếu gặp phải nguy hiểm ta có thể thi triển dịch chuyển tức thời dời các ngươi rời đi."
Sở Diệp hỏi lại Tiểu Bạch: "Mi có thể chứ?"
Tiểu Bạch táo bạo hét với Sở Diệp: "Ngươi lại coi thường ta nữa?"
Sở Diệp lắc đầu, "Không phải ta coi thường mi mà là Lâm Mộng Dung đã gia nhập vào Cổ gia, Cổ gia rất rõ ràng thực lực của ta, e rằng chúng sẽ có thủ đoạn nhắm vào ngươi."
Tiểu Bạch bực bội nói: "Tiểu Bạch đại nhân là Hồn Thú cực phẩm, không bị khống chế đơn giản vậy đâu."
Sở Diệp gật đầu, "Nếu vậy thì tốt."
Sở Diệp quay qua hỏi quạ đen: "Nếu giờ chúng ta qua Thiên Lâm Thành có gặp nguy hiểm không?"
Quạ đen nói với Sở Diệp: "Vận số của ngươi đang rất ổn định."
Sở Diệp vô cùng nghi ngờ hỏi lại quạ đen: "Có thật không?"
Quạ đen gật đầu, "Thật mà! Làm gì nhìn ta như vậy? Ngươi không tin ta à?"
"Ta rất muốn tin tưởng mi đó! Nhưng mi coi lại mi đi, lúc trước kiếm cho Truy Phong chỗ nào chứ, lãnh địa Lôi Thú Hoàng giai cấp bảy đó, sao mi không dứt khoát kiếm cái ổ quỷ cho Truy Phong đột phá luôn!" Sở Diệp tức giận nói. Lôi Thú là hung thú thượng cổ có thể điều khiển sấm sét, ở Lôi Sơn Sở Diệp phát hiện "Lôi thạch" thực chất cũng không phải lôi thạch mà chính là trứng Lôi thú.
Đã từ rất lâu tộc Lôi thú ấp trứng không nở, Lôi Thú còn sống tới bây giờ chỉ còn một con trên Lôi Sơn. Nghe nói con Lôi Thú đó vì quá cô đơn nên vẫn luôn mải mê ấp trứng nhưng con Lôi Thú đó lại là đực cho nên không thể ấp nở, mà toàn tộc Lôi Thú cũng không kiếm ra con cái nào ra để ấp trứng.
Quạ đen đập đập cánh, ráng cãi lý: "Không phải con Lôi Thú đó vẫn luôn ngủ sao? Bởi vì có uy hiếp từ con Lôi Thú đó mà bên kia cũng không có ai dám tới."
Sở Diệp: "......" Tên nhõi quạ đen này còn mặt mũi nói nữa, tới địa bàn yêu thú Hoàng giai hậu kỳ để đột phá cũng y chang như làm xiếc đi dây trên vách núi vậy á. Lúc trước hắn chưa biết chân tướng thì thôi đi, giờ biết rồi Sở Diệp chỉ nghĩ tới thôi đã bị hù đổ mồ hôi lạnh khắp người.
˂˂˂˂˂˃˃˃˃˃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro