2
Nghe thấy Kim Trí Tú là Mommy Kim Điềm, Triệu lão sư nhà trẻ liền để cô mang con đi.
Kim Trí Tú bế Kim Điềm đến trước cửa hàng quà vặt, việc quan trọng hiện tại của mình là tăng độ yêu thích và kiếm tiền, hiện tại cô mới đến thế giới này nên không hiểu nhiều, chỉ với miêu tả trong sách không đủ để cô quen với môi trường trong này, cần phải thích ứng trước vài ngày mới được.
Suy nghĩ một chút, một lớn một nhỏ đã vào cửa hàng quà vặt, nữ nhân thân hình cao gầy dần theo đứa bé mua đồ ăn.
"Điềm Điềm, ai bế bạn vậy?" một đứa bé khác hỏi.
Kim Điềm nhìn đứa bé, ánh mắt sáng lên, đó là người bạn tốt Lý Manh Manh ở nhà trẻ với nàng, trong nhà trẻ có vài người bạn hay nói là nàng con hoang không có mommy, chỉ có Manh Manh đồng ý chịu chơi cùng với nàng, việc này Kim Điềm không hề nói với Kim Trân Ni .
Hiện tại bế nàng chính là mommy của nàng, Kim Điềm cười ngọt ngào, "Manh Manh đây là mommy của mình, mình có mommy." như chứng minh mình không hề nói dối, Kim Điềm bình tĩnh ngồi thẳng lưng.
"Ừ, chào a di, con là bạn Điềm Điềm." Lý Manh Manh cũng cười một cái với Kim Điềm.
Mẹ Lý Manh Manh trả tiền xong liền khách khí với Kim Trí Tú một chút, "mommy Điềm Điềm, tôi cùng Manh Manh đi trước, Manh Manh nói hẹn gặp lại đi."
Lý Manh Manh nhìn Kim Điềm được Kim Trí Tú bế trong lòng, cũng nắm tay mẹ mình, lúc này mới phất tay nói: "hẹn gặp lại Điềm Điềm, hẹn gặp lại a di."
"Ừ, hẹn gặp lại Manh Mạnh, hẹn gặp lại a di." Kim Điềm ngoan ngoãn trả lời.
Kim Trí Tú nhìn Kim Điềm mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bế Kim Điềm tới quầy hàng, để Kim Điềm tự chọn quà vặt thích ăn, Kim Điềm nắm tay mình có chút ngại ngùng, mím môi không nói gì.
Kim Trí Tú chỉ có thể nhìn Kim Điềm mua một ít, đồ ăn vặt không quá mắc, Kim Trí Tú mua một túi quà vặt cho Kim Điềm, còn dư hơn sáu mươi đồng, Kim Trí Tú lấy năm mươi đồng cho vào túi nhỏ của Kim Điềm.
Kim Điềm khó hiểu nhìn Kim Trí Tú , "đây là cho Điềm Điềm sao?"
Kim Trí Tú gật đầu, "không phải hôm qua mommy nói mượn con mười đồng sao? cái này trả lại cho Điềm Điềm, còn lại là tiền tiêu vặt của Điềm Điềm."
Kim Điềm đang do dự, mím môi nhìn Kim Trí Tú một chút nói: "nhưng mà, mẹ không cho con cầm đồ của người khác."
"Mommy đâu phải người khác, cầm đi, được rồi, chúng ta quay về chờ mẹ con đến." Kim Trí Tú cười cười xoa cái mặt nhăn của Kim Điềm, thật đáng yêu.
Hai người vừa ra khỏi quán ăn vặt, đã bị một cô gái mắt ửng đỏ chặn lối đi, cô gái nức nở giành lấy đứa bé từ tay Kim Trí Tú , "Kim Trí Tú , cô đang làm gì vậy? tôi đã nói không có tiền đưa cho cô rồi mà, tôi còn phải đóng tiền học cho con nữa, cô đừng đến tìm chúng tôi nữa được không, cô còn định bán luôn cả Điềm Điềm sao?"
Cô gái so với Kim Trí Tú thấp hơn một chút, giữa chân mày có một loại ôn uyển, mái tóc dài uốn nhẹ buông trên vai, làn da trắng nõn, viền mắt ửng đỏ như điểm xuyết khiến người càng thêm động nhân, Kim Trí Tú liền nghĩ đến thân phận người tới, chính là vợ cũ của cô.
Nhìn thấy trên đầu Kim Trân Ni đang từ -130 xuống -150, Kim Trí Tú liền lạnh người, xém chút thì mất mạng, vội giải thích: "Tôi không có ý xấu, chỉ đưa Điềm Điềm đi mua chút quà vặt thôi, thật đó, chúng tôi mua xong định quay về tìm em, mà em lại đến rồi."
Kim Trân Ni hoàn toàn không tin Kim Trí Tú giải thích, ngược lại Kim Điềm trong lòng thì lại gật đầu, nhỏ giọng nói: "mommy nói thật," nói rồi mở balo ra cho Kim Trân Ni xem.
"Điềm Điềm con đã quên mẹ nói gì với con rồi, không được cầm đồ của người khác rồi mà, sau này không có mẹ ở đây, cũng không được phép đi cùng mommy biết không?"
Âm thanh Kim Trân Ni có chút nghiêm khắc, Kim Điềm nhịn không được, nước mắt lả chả rơi xuống.
"Hu hu hu, Điềm Điềm sai rồi, mẹ đừng giận."
Thấy con gái khóc, Kim Trân Ni thở dài dỗ dành nói: "Mẹ không trách Điềm Điềm, mà sợ Điềm gặp nguy hiểm, ngoan, không khóc nữa, sau này Điềm Điềm muốn ăn gì, thì nói mẹ mua cho Điềm Điềm."
Kim Điềm vừa khóc vừa nấc âm thanh nhỏ bé nói: "hu hu hu, Điềm Điềm không cần ăn vặt, không muốn để mẹ vất vả nữa."
"Mẹ không vất vả, Điềm Điềm đừng để ý những chuyện kia, đó là chuyện mà người lớn nên lo, ngoan nào, vừa rồi là tại mẹ hơi hung dữ." Kim Trân Ni hống một chút, Kim Điềm cũng dừng tiếng khóc, lưu luyến không thôi đưa túi quà vặt cho Kim Trí Tú , mẹ không cho nàng cầm, nàng cũng không cần, nàng không muốn mẹ giận.
Kim Trân Ni cầm balo đưa cho Kim Điềm, để Kim Điềm qua đứng chờ với Triệu lão sư, còn mình đứng lại nói chuyện với Kim Trí Tú : "tôi đã nói với cô rồi, tôi không có tiền cho cô nữa, cô cũng thấy dáng vẻ vừa rồi của Điềm Điềm rồi đó, khiến người ta đau lòng biết bao, con người ta ở tuổi này cần gì phải vì tiền mà lo lắng, Kim Trí Tú cô nếu còn chút lương tâm, tôi cầu xin cô tha cho mẹ con tôi."
Nói rồi, nước mắt trên mặt Kim Trân Ni biến mất, đưa tay mở di động của mình ra, mở wechat chần chờ nửa ngày, xem ra di động cũng không còn dùng tốt được, sau đó nhấn vào khung chat của Kim Trí Tú , vừa nhấn vừa nói: "tôi và Điềm Điềm còn phải để dành một chút phí sinh hoạt, nếu không tháng này chúng tôi cũng không qua được, tôi chuyển cho cô hai trăm đồng, cầu xin cô đừng đến tìm Điềm Điềm nữa, nó còn là con nít."
Kim Trí Tú thở dài, nguyên thân đúng là cặn bã, xét hành vi trước kia của nguyên thân, bây giờ nàng có nói gì cũng không ai tin, ngược lại chính là hỏa táng tràng, nàng đành từ từ đến thôi.
"Em không cần cho tôi tiền, tôi không phải tìm em đòi tiền, tôi chỉ muốn đến gặp Điềm Điềm, em yên tâm nếu về sau tôi muốn đưa con đi chơi, nhất định sẽ nói trước một tiếng với em, vừa rồi thật xin lỗi, hại em vội vàng như vậy."
Kim Trân Ni mặc kệ người kia nói gì, chuyển hai trăm đồng xong vội đi đón Kim Điềm, Kim Trí Tú nhìn di động mình có thêm tiền, thở dài quay về.
Hiện tại cô không còn chỗ nào để đi, dù kiếp trước có bảnh lãnh thì kiếp này cũng chưa làm được trò chống gì cả, bốn nhiệm vụ của cô, đã thấy được hai cái, độ hảo cảm với mình không phải là số dương, thôi về nhà cha mẹ nguyên thân vậy, cục diện hiện tại đúng là hỏng bét rồi.
Nghĩ vậy, Kim Trí Tú xem xét thử tình tiết mà nguyên thân là tổn hại đến cha mẹ mình thế nào, bắt đầu lúc học trung học, kết bè với bạn học lừa tiền học cha mẹ, vài lần đến nhà người thân còn trộm tiền của nhà họ, về sau còn trầm trọng hơn, còn đến nhà bạn bè cha mẹ lừa tiền đi mời bạn bè ăn, cả một công trình lừa lọc, càng về sau thì sa vào bài bạc, xài tiền như nước chảy, nguyên thân như cái động không đáy, cha mẹ vừa cho cô tiền, liền xài hết còn thiếu nhiều hơn.
Có lần nguyên thân nợ gần một trăm vạn, chủ nợ mang người đến nhà đòi tiền, cha mẹ là người biết chừng mực, bị con gái hại thành như vậy, cha cô là Kim Văn Khang bị tai biến, vốn là người khỏe mạnh, giờ đi lại đều cần người đỡ. Mẹ bán nhà xong đủ thanh toán hết nợ, lại cảm thấy cuộc sống về sau thật vô vọng, nốc hết một lọ thuốc, nếu không có dì ba nguyên thân đến kịp thì chắc không cứu được mẹ nguyên thân rồi.
Kim Trí Tú bực bội, sao có người được cha mẹ thương lại không biết quý trọng chứ? kiếp trước cô luôn nghĩ, nếu mình có cha mẹ thì tốt biết bao, mình nhất định chăm sóc ba mẹ thật tốt, để bọn họ cả đời không cần phải lo lắng gì cả.
Kim Trí Tú thở dài, nếu đã để mình vào thân thể này rồi, vậy sau này cô sẽ chăm sóc cho cha mẹ nguyên thân vậy, cô cắn răng không biết quay về nói gì với cha mẹ, hai vạn đồng với cô trước kia chẳng đáng là bao, đối với người thường chỉ là vài tháng tiền lương.
Bỏ đi, đi một bước xem một bước vậy, Kim Trí Tú vừa nghĩ vừa đi về nhà, lát sau thì đến cửa, cô đứng trước cô hít sâu một hơi rồi bấm chuông cửa, bên trong có người mở cửa, trong lúc Kim Trí Tú nghĩ mình bị cửa sập vào mặt thì cửa bảo vệ bên ngoài mở ra, xuất hiện là khuôn mặt nữ nhân trung niên, nhìn cũng hơn năm mươi rồi, dáng vẻ tiều tụy, bà thấy Kim Trí Tú , không nói gì, xoay người đi vào nhà, bất quá không khóa của bảo vệ.
Trong lòng Kim Trí Tú có chút chua xót, nguyên thân khốn kiếp như vậy, cha mẹ cũng không hề cấm không cho cô vào nhà, cô cảm thấy xấu hổ thay nguyên thân.
Nghĩ lại, Kim Trí Tú vẫn vào nhà, thay dép, cha đang ở phòng khác ngồi ghế xem tivi, vì tay chân không hoạt động tốt, trước mặt còn có cái xe đẩy trợ lực, Kim Trí Tú đi tới, há miệng nửa ngày mới kêu một tiếng: "ba."
Cô sống nhiều năm rồi, đây là lần đầu gọi ba, cô nhìn người đàn ông già nua trước mặt, trên đầu ông cũng lơ lững chữ số trong suốt, ngoài dự liệu của cô đó là 50, nhất thời viền mắt Kim Trí Tú có chút đỏ, nguyên thân hại cha mình thành như vậy. nhưng ông vẫn không quá trách cô.
Cô lại quay sang nhìn mẹ đang ở dưới bếp, trên đầu mẹ cũng có số 40, nguyên thân đúng là đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Xem ra Phương Tịnh Lan không muốn nói chuyện với nguyên thân, lúc này trong đầu hệ thống truyền đến âm thanh máy móc: "Kỹ chủ hãy quét nhà và lau nhà thật sạch, hoàn thành nhiệm vụ được hai trăm đồng."
Những thứ này đối với Kim Trí Tú không phải việc khó, mặc dù kiếp trước cô không cần làm những việc này, có lẽ được dưỡng thành thói quen, cô tìm cái chổi và cái ki trong nhà bắt đầu làm việc, mặt sàn cũng không quá sạch, cha đi cũng không quá gọn gàng, không thể gọi giúp việc được, nguyên thân thì khỏi mong chờ gì, mỗi ngày có tiền là không có mặt ở nhà, hết tiền thì mới nhớ về nhà, còn có cha mẹ, cho nên mọi chuyện đều là một mình mẹ lo lắng, còn phải lo luôn tiền nợ của nguyên thân ở ngoài, sợ nguyên thân xảy ra nguy hiểm, khiến cho Kim Trí Tú thấy đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro