Chương 48
Những lời vừa rồi của Tiêu Tế khiến Tư Mệnh hoàn toàn rơi vào một vòng xoáy nghi ngờ sâu sắc, không sao thoát ra được.
Hắn thậm chí còn bắt đầu hoài nghi không biết có phải kịch bản mà chủ thần đưa cho mình... đã xảy ra lỗi gì đó?
Nhưng lúc này, cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc, Tư Mệnh cũng không thể nói gì với Tiêu Tế. Hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn đối phương thu lại phong thư hòa ly, sau đó bước tới chiếc nhuyễn tháp bên cạnh, cầm lên một chiếc khăn tay màu trơn mà không rõ là do Tô Vân Khanh cố ý hay vô ý để lại.
Chiếc khăn tay không hề có hoa văn, chỉ là một tấm lụa trắng hết sức giản dị. Tiêu Tế cầm lấy chiếc khăn ấy, nắm trong lòng bàn tay, khẽ vuốt ve hồi lâu rồi bỗng nhướng mày, nói: "Sau nửa tháng nữa, ngươi thay ta liên hệ với chủ thần đi."
Nghe vậy, tim Tư Mệnh như bị ai bóp nghẹt, run lên dữ dội.
Tiêu Tế dường như đã nhận ra tâm trạng chấn động của hắn, nhưng lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Ít giở trò thôi. Ngươi biết mình nên làm gì."
Tư Mệnh: ...
Chỉ có thể cúi đầu, nghẹn ngào đáp một tiếng "vâng".
Tiêu Tế cẩn thận cất chiếc khăn lụa trắng vào nhẫn trữ vật, sau đó mới lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt hơi động, nhìn ra khung cảnh tuyết trắng mịt mờ bên ngoài cửa sổ. Y bỗng mở miệng, giọng điềm tĩnh: "Ngươi có phải đang nghĩ... chủ thần đã giấu ngươi một vài chuyện?"
Tư Mệnh khi ấy vẫn còn đang âm thầm tính toán, đợi sau này chủ thần biết chuyện Tiêu Tế tạo phản thì sẽ làm thế nào để trừng phạt hắn. Nhưng vừa nghe thấy câu kia, tim hắn lập tức đập mạnh một nhịp, suy nghĩ trong đầu chững lại, theo bản năng liếc nhìn Tiêu Tế, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tiêu Tế bắt được ánh nhìn ấy, thần sắc vẫn nhàn nhạt như trước: "Ngươi nghi ngờ, nhưng không có cách nào để xác minh, đúng không?"
"Nhưng có một chuyện, ngươi nên làm rõ."
Tư Mệnh cau mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an: "Chuyện gì?"
Tiêu Tế: "Ngươi biết, xuyên qua đại thế giới cần tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ, đúng chứ?"
Tư Mệnh tuy chưa hiểu rõ dụng ý, nhưng vẫn ngang bướng đáp: "Biết thì sao?"
Tiêu Tế khẽ cười, giọng nhẹ bẫng mà lại mang theo sự lạnh lùng xuyên thấu lòng người: "Nếu chủ thần thật sự mạnh mẽ như lời đồn, sớm đã tự thân xuyên qua giải quyết chúng ta rồi trở về, cần gì phải dày công bố trí đến vậy? Hắn đã cẩn thận bày ra cục diện phức tạp này, cho thấy hắn rất để tâm. Mà đã để tâm, thì đích thân ra mặt chẳng phải nhanh gọn hơn sao?"
"Hắn là một chủ thần của đại thế giới, nếu thật sự có thể tự đến đây, diệt bọn ta chẳng khác nào đạp chết một con kiến. Nhưng hắn vì sao lại không đến? Là không muốn, hay là căn bản không thể đến?"
Một câu này của Tiêu Tế như sấm sét giáng giữa trời quang, khiến đầu óc Tư Mệnh nổ ầm một tiếng, từng tia suy đoán đáng sợ dần hiện ra trong đầu hắn.
Tiêu Tế không dừng lại: "Hắn sai ngươi đến, cũng chỉ là để thần hồn ngươi xuyên qua. Vân Khanh cũng vậy. Còn những người khác, hắn chọn cách khác để khống chế. Điều này chứng minh, muốn đích thân vượt giới là chuyện cực kỳ khó khăn. Hắn có lẽ là sợ sau khi qua đây thì không thể quay về, hoặc tệ hơn... là không thể vượt giới ngay từ đầu."
"Hoặc cũng có thể..." – Tiêu Tế mỉm cười lạnh lẽo – "Hắn biết, dù chỉ là thần hồn tới đây, hắn cũng không chắc thắng nổi ta."
Tư Mệnh bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch.
"Ngươi hẳn cũng hiểu rõ, chuyện chủ thần hứa sẽ đưa Vân Khanh trở về thế giới ban đầu... vốn dĩ chỉ là một cái bẫy." Tiêu Tế lạnh lùng nói, giọng điệu như lưỡi dao mỏng lướt qua da thịt, "Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, khi ngày hắn đạt được mục đích, kết cục của ngươi sẽ là gì?"
"Hắn thật sự sẽ tốn tâm tốn sức để mang ngươi rời khỏi nơi này sao?"
Giọng nói của Tiêu Tế vô cùng lạnh lẽo, như gió tuyết phủ khắp núi cao, nhưng mỗi một câu nói ra đều có lý, không một lời sai lệch.
Từ Mệnh nghe xong, hai mắt bỗng đỏ hoe, rốt cuộc không kìm được, ánh mắt đầy hận ý nhìn Tiêu Tế, giọng gào lên khản đặc: "Không thể nào!!! Chủ thần là người yêu ta nhất, ta không tin hắn sẽ đối xử với ta như vậy, ta không tin! Ngươi chỉ đang cố tình gieo rắc nghi ngờ—"
"Nhưng nếu thật sự không tin, ngươi sẽ không sợ đến vậy." Tiêu Tế cụp mắt, trong đôi đồng tử lạnh băng hiếm hoi hiện lên một tia thương hại: "Ngươi cũng biết, hắn là hạng người thế nào."
Tư Mệnh như sụp đổ hoàn toàn.
Kỳ thật, hắn cũng không phải chưa từng hoài nghi. Hắn rất yêu chủ thần, nhưng hắn cũng biết rõ — trong mắt chủ thần, hắn nhiều lắm cũng chỉ là một món đồ chơi vừa tay, một công cụ dễ dùng mà thôi.
Dù món đồ đó có vừa ý, thì cũng chỉ là một món đồ.
Thế nhưng, chính những dịu dàng thoáng qua, những khoảnh khắc ấm áp giả tạo mà chủ thần vô tình ban phát, lại khiến hắn tự lừa mình dối người. Hắn đã dệt nên một giấc mộng đẹp, xây một chiếc lồng giam bằng hy vọng, rồi tự nhốt bản thân vào trong đó, không muốn tỉnh lại.
Những điều Tiêu Tế vừa nói, hắn cũng từng nghĩ đến. Chỉ là, hắn vẫn luôn lừa mình:
—Chủ thần... chắc sẽ không tàn nhẫn đến vậy đâu... đúng không?
Tư Mệnh cố gắng lấp đầy nỗi sợ bằng lý trí.
Hắn nghĩ, chủ thần không đến có lẽ là do còn quá nhiều việc ở Thượng Giới, chưa thể phân thân xuống đây. Nhưng Tiêu Tế nói đúng một điều—nếu hắn thật sự có khả năng đích thân xuống, cần gì phải liên hệ gián tiếp thông qua những cách thức phức tạp? Nếu hắn thật sự toàn năng như hắn nói, sớm đã đạp chết Tiêu Tế như giẫm chết một con kiến rồi, cần gì bày ra nhiều lớp cạm bẫy?
Càng nghĩ, lòng Tư Mệnh càng lạnh. Nỗi sợ lan ra như băng giá ngấm vào xương tủy. Đôi mắt hắn dần mất đi tiêu cự, trống rỗng, tuyệt vọng.
Mãi đến khi—
Tiêu Tế bình tĩnh cất lời: "Muốn hợp tác không?"
Tư Mệnh lập tức giật mình hoàn hồn. Hắn đỏ mắt, cảnh giác nhìn Tiêu Tế, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Ta nói rồi mà, thì ra Kiếm Tôn ngươi là đang tính toán ta."
"Nhưng để ta nói rõ với ngươi, đừng mơ. Dù chủ thần có thật sự từ bỏ ta, ta cũng sẽ không bắt tay với ngươi. Ngươi có chắc thắng được chủ thần quá nửa đâu? Nếu lúc này ta phản bội hắn, đến khi hắn thắng trận, ta sẽ chết không toàn thây. Còn ngươi—"
"Xem ra ngươi cũng chưa đến mức ngu ngốc." Tiêu Tế nhàn nhạt cắt lời hắn, thái độ như đang đánh giá một con vật biết nghĩ.
Tư Mệnh bị câu nói này chọc giận, mặt đỏ bừng lên, nghiến răng bật ra một câu: "Miệng chó không thể phun ra ngà voi!"
Bị mắng thẳng mặt, Tiêu Tế cũng không tức giận. Y chỉ trầm ngâm một lát, rồi nói: "Không sao. Ta cho ngươi mười lăm ngày để suy nghĩ. Nghĩ xong thì tìm ta."
Tư Mệnh lập tức chế giễu: "Mười lăm ngày? Mười lăm năm ta cũng không đồng ý!"
Tiêu Tế gật đầu, bình tĩnh như thường: "Ồ."
Tư Mệnh: ......
Cơn giận mà hắn muốn bộc lộ hoàn toàn bị sự bình tĩnh quá mức của Tiêu Tế ngăn lại.
Tư Mệnh không còn cách nào khác, chỉ có thể giữ vẻ mặt trầm lặng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không nói lời nào.
Tiêu Tế thấy vậy cũng không nhìn Tư Mệnh nữa, chỉ lẳng lặng đi đến chiếc bàn nơi Tô Vân Khanh đã ngồi trước đó, rồi ngồi xuống, sau đó cầm bút, lấy một tờ giấy tuyên, bắt đầu viết.
Tư Mệnh từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút nghi ngờ Tiêu Tế đang viết gì đó liên quan đến kế hoạch, nhưng giờ hắn lại không dám đến gần Tiêu Tế, chỉ có thể tự mình đoán mò.
*
Lúc này, tại Vạn Sự Lâu.
Vạn Sĩ Tùng vì trong lòng có chuyện, chịu đựng mãi không xong, cuối cùng vào giờ Thìn đã chủ động đến thăm Tô Vân Khanh.
Lúc ấy, Tô Vân Khanh đang cắm một bình hoa mai đỏ đẹp mắt, cành lá thưa thớt, mang vẻ đẹp thanh nhã.
Mỹ nhân mắt nhìn xuống, tay ngọc dài và trắng, khẽ nhặt cành mai nâu đen, khiến những bông hoa mai đỏ trên đó càng thêm nổi bật, làm tôn lên vẻ đẹp như ngọc của anh.
Tối qua Tô Vân Khanh đã nghỉ ngơi cả đêm, hôm nay lại uống dược bổ khí huyết quý giá mà Vạn Sĩ Tùng gửi đến, khuôn mặt mệt mỏi đã biến mất, lại trở nên mềm mại và tươi tắn.
Đặc biệt là hôm nay, cậu thay bộ y phục màu xám huyền bí từ bí cảnh, bên trong là lớp áo trắng như tuyết, càng làm nổi bật vẻ đẹp tựa hoa đào, nhẹ nhàng và rực rỡ.
Vạn Sĩ Tùng lặng lẽ đứng một bên nhìn một lúc, thấy Tô Vân Khanh dường như vẫn không chú ý đến mình, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng: "Phu nhân."
Nghe thấy Vạn Sĩ Tùng gọi mình, Tô Vân Khanh không khỏi ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ: "Lâu Chủ đã đến?"
Vạn Sĩ Tùng khẽ ừ một tiếng: "Phu nhân thật có nhã hứng, giờ này còn nhàn rỗi cắm hoa mai."
Tô Vân Khanh: "Vì đang đợi Lâu Chủ, đợi lâu lại thấy nhàm chán, nên cắm hoa giải khuây một chút."
Vạn Sĩ Tùng không khỏi nhướng mày: "Ngươi đang đợi ta?"
Rõ ràng là vẫn còn chút hoài nghi.
Tô Vân Khanh không nhìn Vạn Sĩ Tung, chỉ khẽ mỉm cười, dùng chiếc kéo bạc xinh xắn cắt tỉa cành mai đỏ cuối cùng, rồi cắm vào chiếc bình sứ trắng tinh, sau đó mới lên tiếng: "Có một số chuyện, lâu chủ phải tự mình nghĩ thông, ta giải thích nhiều cũng chẳng có ích gì."
Chỉ một câu nói ấy, khiến Vạn Sĩ Tung bỗng nhiên thông suốt, không còn trong lòng trách móc Tô Vân Khanh vì không chủ động nữa.
Mọi hiểu lầm đều tan biến.
Ngẫm nghĩ một chút, Vạn Sĩ Tung cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Đúng, lần này ta đến là muốn cùng phu nhân bàn bạc cách thức loại bỏ thần văn. Phu nhân hiện tại có nắm chắc được không?"
Tô Vân Khanh lắc đầu: "Không có."
Vạn Sĩ Tung vô thức nhíu mày.
Nhưng những lời tiếp theo của Tô Vân Khanh lại khiến Vạn Sĩ Tùng vô cùng bất ngờ.
Cậu nói: "Thần văn trên người người khác là lần đầu tiên ta giải, mặc dù trước đây đã có kinh nghiệm hòa hợp với thần văn của Phong Minh Ngọc, nhưng cuối cùng chưa từng giải, nên không dám chắc chắn."
Vạn Sĩ Tung nghe xong những lời này của Tô Vân Khanh, không tự chủ nhíu nhẹ mày, một lúc sau mới lên tiếng: "Vậy, ta là người đầu tiên được phu nhân thông báo chuyện này sao?"
Tô Vân Khanh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Coi như là vậy."
Vạn Sĩ Tung vừa nghe xong, tự nhiên đã biết người kia chính là Tiêu Tế.
Nhưng Tiêu Tế thì không quá quan tâm—nếu như Tô Vân Khanh thật sự quyết định cùng Tiêu Tế đồng cam cộng khổ, vậy tại sao lại chọn thời điểm này đến tìm hắn?
Vạn Sĩ Tung nghĩ vậy, sắc mặt vô thức cũng dịu đi một chút, nói: "Nếu vậy, ta sẵn sàng mạo hiểm phối hợp với phu nhân để giải mã bí ẩn của thần văn này. Chỉ là phu nhân, ta có một việc muốn hỏi ngươi."
Tô Vân Khanh: "Lâu chủ cứ hỏi."
Vạn Sĩ Tung nghiêng đầu, tay chống cằm, lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh rồi nói: "Phu nhân lần này đến tìm ta, kiếm tôn có biết không? Ta không muốn gây phiền phức."
Sau khi Vạn Sĩ Tung hỏi câu này, Tô Vân Khanh trầm mặc một lúc lâu.
Khi Vạn Sĩ Tung vô thức sinh ra chút đề phòng, nghĩ rằng Tô Vân Khanh lại định hợp tác với Tiêu Tế để lừa gạt hắn, thì Tô Vân Khanh mới nở một nụ cười nhẹ đầy vẻ buồn bã.
"Không biết, nhưng—ta đã đồng ý hoà ly với y. Việc của y, ta sẽ không quản nữa, việc của ta, y chắc cũng sẽ không can thiệp."
Vạn Sĩ Tung:?
Đêm qua còn nghe Tô Vân Khanh gọi Tiêu Tế là phu quân, vậy mà hôm nay lại nói đã hoà ly với Tiêu Tế?
Chuyện này thay đổi nhanh như gió.
Khiến Vạn Sĩ Tung không khỏi sinh nghi đề phòng.
Nhưng tiếp theo, những lời của Tô Vân Khanh lại khiến Vạn Sĩ Tung càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Vân Khanh: "Vừa đúng lúc, ta còn một việc muốn nhờ Lâu chủ, dù sao thì tin tức của Vạn Sĩ Lâu luôn rất nhanh nhạy, nếu như việc này do Lâu chủ đứng ra, ta sẽ không còn phải lo lắng nữa."
Vạn Sĩ Tung ánh mắt sâu xa và sắc bén: "Là việc gì?"
Tô Vân Khanh: "Ta hy vọng Lâu chủ giúp ta, công khai việc ta đã hoà ly với kiếm tôn, khiến cả đại lục Vân Châu đều biết."
Vừa nghe xong câu này của Tô Vân Khanh, Vạn Sĩ Tung bất ngờ lộ ra vẻ hoài nghi, sau đó không tự chủ được thẳng người dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tô Vân Khanh.
Tô Vân Khanh thấy Vạn Sĩ Tung nhìn mình, rất bình thản, cũng đối diện với ánh mắt của hắn.
Một lúc lâu, Vạn Sĩ Tung không nhìn thấy quá nhiều cảm xúc lạ thường trong mắt Tô Vân Khanh, im lặng một lát, hắn dựa lưng vào ghế, đôi mắt lười biếng liếc nhìn Tô Vân Khanh, vẻ mặt bình thản nói: "Yêu cầu của phu nhân thật sự rất kinh ngạc, ta không hiểu vì sao phu nhân lại muốn làm như vậy?"
Tô Vân Khanh khẽ cười đầy vẻ bất đắc dĩ: "Bởi vì kiếm tôn, Tô gia được hưởng rất nhiều lợi ích, nhưng cũng bị kìm hãm không ít. Bây giờ là lúc cần phải cắt đứt. Hơn nữa—"
"Chủ thần muốn tìm kiếm tôn, nếu lúc này ta lại quá gần gũi với y, có thể sẽ là người đầu tiên bị chủ thần nhắm đến."
Nghe vậy, Vạn Sĩ Tung không tự chủ được nhắm mắt lại: "Vậy phu nhân—chẳng lẽ không còn chút nào thích kiếm tôn sao?"
Tô Vân Khanh cuối cùng cũng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Vạn Sĩ Tung một lúc lâu, sau đó hắn mới khẽ nói: "Đây là chuyện của ta. Ta hy vọng giữa ta và Lâu chủ chỉ có hợp tác, không có gì khác."
Tô Vân Khanh không đáp lại câu hỏi này, nhưng khi nghe xong, ánh mắt của Vạn Sĩ Tùng lại trở nên phức tạp hơn hẳn.
Sau một hồi lâu, hắn khẽ cười rồi nói: "Cũng được, nếu vậy thì ta có thể yên tâm hợp tác với phu nhân hơn. Dù sao—ta cũng không thích kiếm tôn lắm."
Tô Vân Khanh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, khuôn mặt không thay đổi.
Vạn Sĩ Tung lúc này liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái, suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra một chiếc đĩa ngọc, truyền tin đi.
Sau khi truyền xong, Vạn Sĩ Tung thu lại đĩa ngọc rồi nói: "Về tin tức, ta đã sắp xếp xong rồi, trong hai ngày tới, cả đại lục Vân Châu sẽ đều biết việc phu nhân hoà ly với kiếm tôn."
Nói đến đây, Vạn Sĩ Tung lại vô tình liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái: "Nếu phu nhân hối hận, vẫn còn kịp."
Tô Vân Khanh không thay đổi sắc mặt: "Cứ vậy đi, tạ ơn Lâu chủ."
Vạn Sĩ Tung nhìn chằm chằm vào Tô Vân Khanh một lúc lâu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Phu nhân không cần khách khí, chúng ta sau này hợp tác thuận lợi."
Tô Vân Khanh: "Được."
*
Tin tức rất nhanh chóng được truyền đi, trong lúc đó, Vạn Sĩ Tung vẫn tiếp tục cùng Tô Vân Khanh thảo luận về vấn đề thần văn.
Do sự việc hoàn toàn khỏa thân thực sự quá mờ ám, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng hai người quyết định bắt đầu từ những thần văn trên cánh tay của Vạn Sĩ Tung, giải quyết xong phần này, rồi mới cởi áo giải quyết những phần còn lại.
Lúc này, Tô Vân Khanh nhẹ nhàng nắm tay Vạn Sĩ Tung bằng một tay, tay kia thì bắt đầu nhẹ nhàng sờ soạng, cảm nhận các thần văn trên cánh tay của Vạn Sĩ Tung, sắc mặt vô cùng tập trung, động tác không hề có chút mờ ám, vô cùng thận trọng.
Tuy nhiên, cảm nhận của Vạn Sĩ Tung lại khác biệt hẳn.
Trước hết, tay của Tô Vân Khanh rất mềm mại, không chỉ là tay nắm lấy tay của hắn mà cả tay nhẹ nhàng vỗ về trên cánh tay hắn cũng đều mang cảm giác mềm mại như ngọc. Mỗi lần chạm nhẹ, nhẹ như lông vũ, khiến trái tim của Vạn Sĩ Tung, vốn không hề dao động, trong thời gian chưa đến một nén nhang lại run lên mấy lần.
Đột nhiên, ngón tay của Tô Vân Khanh hơi mạnh lên, làm động tác kích thích thần văn trên cánh tay Vạn Sĩ Tung.
Ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ, một sự ám ảnh đối với Tiêu Tế bỗng nhiên trỗi dậy trong đầu Vạn Sĩ Tung.
Trước đây, Vạn Sĩ Tung đã từng có cảm giác này, nhưng khi ấy hắn chỉ có phần né tránh, phần thì chấp nhận. Nhưng lúc này, khi hắn biết rằng cảm xúc này là do bị thao túng mà có, sự tức giận và cảm giác chán ghét vô cùng bỗng nhiên bùng lên trong hắn!
Lúc này, sức mạnh tinh thần của hắn bùng nổ, bắt đầu vô thức phát tán, tấn công mọi thứ xung quanh mà không có sự phân biệt.
Tô Vân Khanh nhận ra điều này, lập tức rút lại sức mạnh tinh thần đang đặt lên người Vạn Sĩ Tung, đồng thời nhanh chóng nắm chặt tay Vạn Sĩ Tung, giọng trầm xuống: "Vạn Sĩ Lâu chủ, tất cả chỉ là ảo giác, hãy bình tĩnh lại."
Tuy nhiên, khi những lời này vừa thoát ra khỏi miệng, thì Tô Vân Khanh đã bị sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của Vạn Sĩ Tung tấn công vào thức hải, khiến thức hải của cậu run lên dữ dội. Tô Vân Khanh chỉ cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm trong đầu, rồi khuôn mặt tái đi, máu tươi không tự chủ trào ra từ khóe môi...
Vạn Sĩ Tung lúc này cũng đã tỉnh táo lại.
Khi thấy sắc mặt Tô Vân Khanh đột ngột trở nên tái nhợt và máu tươi ở khóe môi, sắc mặt Vạn Sĩ Tung thay đổi, lúc này hắn mới thực sự tỉnh lại.
Vạn Sĩ Tung: ...
Tô Vân Khanh lúc này không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe môi, rồi thả tay Vạn Sĩ Tung ra, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ là ta đã không kiểm soát được đạo lực này, khiến Lâu chủ hoảng sợ rồi."
Vạn Sĩ Tung ban đầu nhìn Tô Vân Khanh với gương mặt tái nhợt định nói lời xin lỗi, nhưng không ngờ Tô Vân Khanh lại lên tiếng trước.
Trong lòng hắn lúc này cảm giác rất khó tả.
Một lúc lâu sau, Vạn Sĩ Tung khẽ nói: "Lúc đầu dễ như vậy, phu nhân không cần tự trách, chúng ta có thể thử thêm vài lần nữa."
Tô Vân Khanh hơi ngạc nhiên: "Lâu chủ không sao chứ?"
Vạn Sĩ Tung nhíu mày, sắc mặt hơi tối: "Cảm giác rất kinh tởm, nhưng lần này ta đã chuẩn bị, chắc sẽ ổn. Cái này phải giải quyết càng sớm càng tốt."
Nếu không để hắn tiếp tục bị thao túng và cảm thấy thứ tình cảm biến dị đối với Tiêu Tế, hắn thật sự sẽ bị kinh tởm đến mức không chịu nổi.
Tô Vân Khanh nhìn một lúc lâu vào Vạn Sĩ Tung, nhận ra rằng Vạn Sĩ Tung thực sự rất quyết tâm giải quyết vấn đề này, liền gật đầu nói: "Tốt, nếu đã như vậy, Vạn Sĩ Lâu chủ hãy cố chịu đựng một chút, lần này ta sẽ ra tay mạnh mẽ hơn, cố gắng giải quyết trong một lần."
Vạn Sĩ Tung lạnh nhạt nói: "Phu nhân cứ việc, không cần lo lắng."
Tô Vân Khanh lại tiếp tục ra tay. Lần này, cậu quả thật không còn kiềm chế linh lực, mà trước tiên nhanh chóng kích động những ký tự thần văn rộng nhất trong cơ thể Vạn Sĩ Tung!
Một cơn sóng cảm xúc dữ dội lại ập đến, cuốn lấy trí hải của Vạn Sĩ Tung!
Vạn Sĩ Tung mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi cơn sóng cảm xúc ập đến, hắn cảm thấy như mình bị vùi lấp trong một cơn sóng thần khổng lồ, cứ thế trôi nổi giữa những con sóng, không thể tự kiểm soát...
May mắn thay, tinh thần lực của hắn thực sự đủ mạnh, ý chí cũng rất kiên định. Sau hai giây, đôi mắt Vạn Sĩ Tung đỏ lên rồi lại dần dần trở lại trạng thái lạnh lùng, những cơn điên loạn trong mắt dần bị lý trí đè nén.
Tô Vân Khanh thấy vậy, không khỏi âm thầm tán thưởng Chủ Thần mặc dù bản thân rất yếu, nhưng quả thật rất giỏi trong việc đánh giá người khác. Những người mà Chủ Thần chọn đều là những người xuất sắc, tài ba vượt trội trong mọi phương diện.
Nhưng càng như vậy, vận mệnh bị thao túng càng trở nên bi thương...
Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ động, cậu không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại, tiếp tục vận dụng linh lực của mình để nghiền nát, phá giải từng đường thần văn đang liên kết trong cơ thể Vạn Sĩ Tung...
Thời gian dần trôi qua.
Đợi đến khi Tô Vân Khanh phá giải xong những thần văn trên cánh tay trái của Vạn Sĩ Tung, đã là hai canh giờ sau.
Trán Tô Vân Khanh đã phủ đầy mồ hôi lạnh, đôi môi mím chặt tái nhợt, bàn tay đang nắm lấy tay Vạn Sĩ Tung khẽ run lên, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng, Vạn Sĩ Tung mở mắt, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Hôm nay đến đây thôi, phu nhân."
Tô Vân Khanh do dự một chút, nghỉ ngơi một lúc, rồi mới từ từ dừng tay lại.
Một hồi sau, cậu khẽ cười bất đắc dĩ, lặng lẽ rút tay về, nói: "Là do năng lực ta không đủ, không ngờ thần văn này lại khó đối phó đến vậy."
Cảm giác mềm mại kia đột ngột rời đi khiến lòng Vạn Sĩ Tung không khỏi lay động, vô thức ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy khuôn mặt của Tô Vân Khanh lại trở nên tái nhợt yếu ớt, đôi môi cũng đã mất hết huyết sắc, Vạn Sĩ Tung lập tức cảm thấy nơi cổ họng khô khốc, trong lòng không khỏi run lên từng đợt.
Hắn mím môi, lặng lẽ thở dài một tiếng, rồi mới mở miệng: "Chủ Thần dù gì cũng đến từ Thượng giới, phu nhân làm được đến mức này đã là rất lợi hại rồi."
Tô Vân Khanh hơi nhíu mày, tựa hồ có chút băn khoăn: "Ta chỉ sợ... thời gian không còn nhiều."
Vạn Sĩ Tung nhìn chằm chằm Tô Vân Khanh, trầm mặc một lát, cân nhắc hồi lâu, rồi như thể hạ quyết tâm, nói: "Ta biết có một người... có lẽ có thể giúp phu nhân."
Tô Vân Khanh không khỏi có chút bất ngờ: "Ai?"
Đôi môi mím chặt của Vạn Sĩ Tung khẽ hé mở, chậm rãi thốt ra năm chữ: "Yêu vương Lạc Ngọc Kinh."
Tô Vân Khanh hoàn toàn kinh ngạc.
Mặc dù Lạc Ngọc Kinh đúng là có trong kế hoạch của cậu, nhưng hiện tại, khi thần văn trên người Vạn Sĩ Tung vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, chỉ sợ Lạc Ngọc Kinh đến chẳng những không giúp được gì, mà còn là một mối họa ngầm.
Dù sao thì Lạc Ngọc Kinh là Yêu Vương, nếu hắn thật sự muốn giết người ngay trong Trung ương thành cũng không phải chuyện gì khó, thậm chí hắn có thể nổi lòng tham với năng lực của cậu rồi bắt cóc cậu đi.
Vạn Sĩ Tung có lẽ nghĩ rằng chỉ cần bản thân đã kích phát thần văn thì có thể khiến Lạc Ngọc Kinh tin phục, nhưng Tô Vân Khanh biết rõ, Lạc Ngọc Kinh là kẻ đa nghi đến mức nào? Sao có thể dễ dàng cho phép người khác tiếp cận?
Chỉ e y vừa lại gần, Lạc Ngọc Kinh đã ra tay bắt cậu đi, mà Vạn Sĩ Tung... chưa chắc đã cản nổi một Lạc Ngọc Kinh toàn lực thi triển 《Khổng Tước Minh Vương Kinh》.
Tô Vân Khanh chỉ muốn chờ đến khi thần văn trên người Vạn Sĩ Tung được giải trừ hoàn toàn, có đủ thực lực để đối phó với Lạc Ngọc Kinh, rồi mới dùng tin tức hòa ly để dẫn dụ hắn đến, lừa hắn ra tay, dẫn sói vào rọ.
Nhưng tất cả những phân tích và tính toán ấy, cậu lại không thể mở miệng nói ra với Vạn Sĩ Tung.
Bởi vì Tô Vân Khanh biết giữa Vạn Sĩ Tung và Lạc Ngọc Kinh có mối quan hệ hợp tác mật thiết, giao dịch cũng vô cùng thường xuyên, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn nhiều so với với cậu. Nếu cậu nói ra, chẳng phải Vạn Sĩ Tung sẽ cảm thấy cậu quá ti tiện, quá âm hiểm hay sao?
Nghĩ vậy, chân mày Tô Vân Khanh khẽ nhíu, trong lòng đã quyết định phải tìm một cái cớ để từ chối chuyện này.
Mà lúc này, Vạn Sĩ Tung nhìn thấy vẻ mặt hơi do dự của Tô Vân Khanh, trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: "Ta biết phu nhân đang lo lắng điều gì, nhưng ta có cách khiến phu nhân không còn lo ngại nữa."
Tô Vân Khanh sực tỉnh, hỏi lại: "Cách gì?"
Vạn Sĩ Tung đáp: "Hạ dược."
Tô Vân Khanh: ?
Tô Vân Khanh hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Vạn Sĩ Tung càng thêm vi diệu.
Vạn Sĩ Tung... nói là muốn hạ dược Lạc Ngọc Kinh?
Cậu không nghe nhầm đấy chứ?
Hơn nữa, trên đời này... thật sự có loại dược nào có thể khiến Lạc Ngọc Kinh gục ngã sao?
Thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Tô Vân Khanh, Vạn Sĩ Tung cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Kiếm Các dù đã sụp đổ, nhưng di sản tích lũy vẫn còn. Loại dược có thể chế ngự Lạc Ngọc Kinh tuy hiếm có, nhưng nếu chịu bỏ công sức, vẫn có thể luyện ra được."
"Đến lúc đó, ta sẽ hẹn hắn đến Vạn Sự Lâu. Phu nhân ra tay, kích phát thần văn trong cơ thể hắn, hắn sẽ tự biết chân tướng là gì."
"Ta sẽ... cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của phu nhân."
Khi nói đến câu cuối cùng, Vạn Sĩ Tung cứ thế chăm chú nhìn Tô Vân Khanh, trong đáy mắt ánh lên tia sáng vừa sâu lắng, vừa mang theo chút rực rỡ nóng bỏng. Ánh mắt ấy—Tô Vân Khanh tựa như đã từng gặp qua.
Một lúc sau, Tô Vân Khanh khẽ cụp hàng mi dài, không để lộ cảm xúc, tránh né ánh nhìn của hắn, mỉm cười nói: "Đã vậy thì... nếu Vạn Sĩ Lâu chủ đã nói vậy, ta sẽ tin ngươi một lần."
Vạn Sĩ Tung gật đầu: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro