Chương 6

Sau chuyện vừa rồi, mỗi khi Tô Vân Khanh ở một mình, hệ thống không còn thúc giục cậu đi giúp đỡ Tô Vân Lam và Tiêu Tế nữa.

Chỉ là, nó vẫn luôn giữ thái độ cảnh giác và nghi hoặc, sợ rằng Tô Vân Khanh thực sự sẽ biến suy nghĩ kia thành hành động.

Tô Vân Khanh thì lại thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tìm một quyển sách tu luyện rồi ngồi trên giường đọc.

Đọc xong liền nghỉ ngơi.

Không còn sự lải nhải của hệ thống, Tô Vân Khanh có một giấc ngủ ngon lành suốt đêm.

Mà đêm nay, mọi thứ đều yên tĩnh, Tiêu Tế không đến, mèo trắng cũng không đến, hệ thống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.

*

Hôm sau, dưới sự hộ tống của Giáp Tử, Tô Vân Khanh đến học quán dành cho đệ tử nội môn, nơi các trưởng lão giảng dạy về tâm pháp nhập môn và kiến thức liên quan đến Kiếm Tông.

Nói trắng ra, chính là đi học văn hóa.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Vân Khanh không đến gặp Tiêu Tế, nhưng vẫn chuẩn bị không ít điểm tâm, còn mang theo mấy dải tua kiếm đẹp mắt, lần lượt tặng cho các kiếm phu trông coi động phủ thay Tiêu Tế.

Cuối cùng, cậu lấy ra một sợi kiếm tua quý giá nhất, được dệt từ tơ băng tàm ngàn năm, giao cho kiếm phu nhờ chuyển cho Tiêu Tế.

Sau đó, liền rời đi.

Hệ thống thấy hành động này của Tô Vân Khanh, trong lòng không khỏi cười nhạo—cậu muốn lấy lòng tất cả mọi người, lại không biết bản thân đã phạm vào đại kỵ của Tiêu Tế.

Nhưng lần này, nó không nhắc nhở.

Bởi vì nó vẫn còn ghi hận đây: ký chủ này, một chút cũng không nghe lời!

Dưới sự hộ tống của Giáp Tử, Tô Vân Khanh rất nhanh đã đến học quán dành riêng cho đệ tử nội môn.

Hôm nay Tô Vân Khanh khoác một bộ thanh y giản dị, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng một cây trâm đào mộc để vấn lên, để lộ gương mặt thanh tú trắng nõn cùng chiếc gáy mảnh khảnh, trông nhẹ nhàng khiêm nhường, hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý.

Nhưng không ngờ, vừa mới bước vào, vô số ánh mắt liền đồng loạt quét về phía cậu.

Những ánh mắt ấy mang theo đủ loại cảm xúc—có dò xét, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có khinh miệt—tựa như muốn xuyên thủng người cậu thành một cái sàng.

Tô Vân Khanh thầm than: Danh hiệu đạo lữ của Kiếm Tôn quả nhiên vẫn quá nặng nề.

Giáp Tử thì lại chẳng để tâm, hắn trực tiếp đi tới trước, định bày bàn ghế cho Tô Vân Khanh ngay hàng đầu.

Thấy vậy, chân mày Tô Vân Khanh khẽ giật, lập tức ngăn cản Giáp Tử, bảo hắn mang bàn ghế ra góc khuất phía sau.

Giáp Tử cũng không nghĩ nhiều, liền nghe theo.

Sau khi bàn án đã đặt xuống, Tô Vân Khanh liền bảo Giáp Tử rời đi, tự mình lấy sách học từ trong nhẫn trữ vật ra, ngồi yên lặng lật xem.

Cùng lúc đó, vô số lời bàn tán khe khẽ truyền vào tai.

Những lời bàn tán này đại khái chia thành hai loại—một là ngưỡng mộ, hai là ghen ghét oán hận.

Ngưỡng mộ thì thế này—

"Oa, tôn thượng đích thân lệnh cho kiếm phó hộ tống phu nhân đến lớp, loại đãi ngộ này trước nay chưa từng có! Thật hâm mộ Tô Vân Khanh, vừa đẹp vừa gả được chỗ tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, có lẽ đây chính là số mệnh. Hơn nữa, nhìn khí chất Tô Vân Khanh cũng rất sạch sẽ, tính tình dường như cũng ôn hòa, không kiêu căng như lời đồn. Ta có chút thích y rồi."

"Nói tới nói lui, ta vẫn là hâm mộ y có một phụ than như Tô hầu, có thể giúp y tìm được một vị phu quân như tôn thượng. Ô ô ô, số y đúng là may mắn trời ban."

Ghen ghét oán hận thì lại là thế này—

"Tô Vân Khanh không phải đã nhảy hồ rồi sao? Vẫn chưa chết à? Còn dám ngang nhiên đến lớp thế này, không sợ bị những người ái mộ tôn thượng tìm tới khiêu chiến đánh cho tàn phế à?"

"Phế vật ngũ linh căn lại dựa vào phụ thân mà gả cho tôn thượng, tôn thượng đời này xem như xui xẻo rồi. Nhưng ta thấy tôn thượng mãi vẫn chưa có ý định cử hành đại điển đạo lữ, có khi nào chỉ định thu hắn làm thiếp thôi không?"

"Có khả năng lắm! Loại người như hắn mà cũng xứng làm đạo lữ của tôn thượng sao? Được làm thiếp đã là phúc phận tổ tiên hắn tích đức ba đời rồi!"

Tô Vân Khanh lắng nghe những lời chua lè đầy ám tiễn ấy, chẳng những không giận mà ngược lại, khóe môi còn khẽ cong lên một cách đầy hứng thú.

Nhưng nhận ra thông tin ẩn trong lời họ nói, Tô Vân Khanh thuận miệng hỏi hệ thống một câu: "Nếu ta và Tiêu Tế mãi không cử hành đại điển đạo lữ, thì có bị coi là thiếp không?"

Hệ thống không lên tiếng.

Tô Vân Khanh đợi một lúc, không thấy hệ thống đáp lại, đại khái hiểu được nó đang giận dỗi, liền không hỏi nữa, chỉ khẽ cười nhạt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Thời gian dần trôi, đệ tử cũng đã đến đông đủ, trưởng lão giảng bài cũng cầm sách bước lên đài cao.

Đột nhiên—

Một chiếc giày thêu hoa lan bạc xinh đẹp xuất hiện trước mắt Tô Vân Khanh, tiếng trang sức va chạm leng keng, thoảng theo hương hoa lan nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

"Vị sư huynh này, ta có thể ngồi chỗ này được không?"

Tô Vân Khanh khẽ động lòng, lặng lẽ ngẩng mắt lên, liền chạm phải một gương mặt thanh tú như ngọc, thanh nhã như sen.

Người thanh niên ấy búi tóc bằng trâm ngọc, khẽ mỉm cười với cậu, để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ bên môi, trông vô cùng ôn hòa dễ gần.

Lại là một gương mặt nam chính.

Tô Vân Khanh vừa mới nảy ra suy nghĩ đó thì hệ thống bỗng hét lên thất thanh: "Ôi đệt! Ký chủ, sao ngày đầu tiên ra ngoài đã đụng phải 'thụ hai' rồi? Vận cứt chó gì thế này?!"

Nghe thấy từ "thụ hai", Tô Vân Khanh hơi nhướng mày, nhưng ngay giây tiếp theo, lập tức đưa ra quyết định, mỉm cười nhẹ nhàng với thanh niên xinh đẹp trước mặt: "Được thôi, sư huynh cứ tự nhiên."

Thanh niên kia lập tức ngồi xuống, vừa lục tìm sách vừa cười tươi như gió xuân: "Ta tên là An Dung Ngọc, là con thứ của An gia ở Kim Lăng, năm nay mười bảy tuổi. Nhà nhiều việc quá nên ta không thường đến lớp."

"Sư huynh tên gì vậy? Trông đẹp quá đi, trước giờ ta chưa từng thấy nhân vật nào nổi bật thế này đấy!"

Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ động, giọng nói ôn hòa: "Tại hạ Tô Vân Khanh, con thứ của Tô gia ở Giang Châu, năm nay mười tám. Hân hạnh gặp An sư đệ."

Nghe xong lời giới thiệu, động tác lôi sách của An Dung Ngọc đột nhiên khựng lại. Sau đó, hắn tròn mắt ngạc nhiên: "Khoan đã, huynh chính là Tô Vân Khanh – người đã gả cho Tôn thượng đó hả?!"

Tô Vân Khanh trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cười: "Chính là ta, An sư đệ có để ý không?"

An Dung Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tô Vân Khanh suốt hai giây, sau đó nhào qua ôm chặt cậu, xúc động thốt lên: "Tô sư huynh, huynh là đại ân nhân của ta đó!!!"

Tô Vân Khanh: ?

Bị một tiểu mỹ nhân ôm như vậy, cảm giác cũng không tệ. Tô Vân Khanh trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng khi đẩy An Dung Ngọc ra, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.

An Dung Ngọc sau khi kích động xong cũng tự biết mình hơi thất thố. Hắn buông Tô Vân Khanh ra, có chút ngại ngùng cười cười, sau đó ghé sát lại gần, hạ giọng thì thầm đầy thần bí: "Tô sư huynh, huynh không biết đâu, trước khi huynh gả cho Tôn thượng, bọn họ đều muốn đẩy ta vào chỗ ngài ấy. Bây giờ cuối cùng không còn ai nói mấy lời đó nữa, ta coi như được giải thoát rồi! Tô sư huynh, huynh thật sự là cứu tinh của ta!"

Không chỉ là cứu tinh, mà còn xinh đẹp, tính tình lại tốt.

Đáng tiếc, lại gả cho một khúc gỗ như Kiếm Tôn.

Tất nhiên, đó chỉ là lời oán thầm trong lòng An Dung Ngọc. Trước mặt Tô Vân Khanh, hắn không dám nói quá nhiều điều không hay về Kiếm Tôn, sợ rằng vị mỹ nhân sư huynh này sẽ có thành kiến với hắn.

Hệ thống nhìn An Dung Ngọc và Tô Vân Khanh vừa gặp đã thân thiết như vậy, muốn nói lại thôi, cứ như vừa nuốt phải một con ruồi, khó chịu không tả nổi.

Mãi đến khi An Dung Ngọc bình tĩnh lại, Tô Vân Khanh mới có cơ hội trò chuyện tử tế với hắn.

Vừa nói chuyện, cậu vừa ra lệnh cho hệ thống điều tra tư liệu về An Dung Ngọc.

Tô Vân Khanh đã yêu cầu, hệ thống không thể không làm. Dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nó vẫn đành hiển thị bảng thông tin của An Dung Ngọc.

Nhìn thấy những dòng chữ hiện lên, trong mắt Tô Vân Khanh chợt lóe lên một tia suy tư.

Thì ra An Dung Ngọc sở hữu một thể chất cực kỳ hiếm gặp – Thiên Âm chi thể, một loại lô đỉnh thượng phẩm.

Chỉ cần song tu với hắn, tu vi sẽ "vèo vèo vèo" mà thăng tiến.

Hơn nữa, An Dung Ngọc còn sở hữu Thiên linh căn, thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, khiến vô số người muốn tác hợp hắn với Tiêu Tế.

Bọn họ cho rằng nếu Tiêu Tế có thể song tu cùng An Dung Ngọc, chẳng bao lâu sẽ bước vào Đại Thừa, phi thăng thượng giới, đồng thời đưa bọn họ "gà chó thăng thiên".

An gia cũng tin rằng nếu An Dung Ngọc gả cho Tiêu Tế, tiền đồ của hắn sẽ vô hạn, còn danh tiếng An gia cũng như nước lên thì thuyền lên.

Thế nhưng An Dung Ngọc lại là kẻ thích tự do, tính tình phóng khoáng. Càng bị gia đình thúc ép, càng bị người ngoài sắp đặt, hắn lại càng không muốn gả đi.

Còn về sau, rốt cuộc tại sao hắn lại cùng Tiêu Tế thành đôi—

Tô Vân Khanh nhìn dòng thông tin cuối cùng trên bảng tư liệu, mắt hơi nheo lại.

"Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của An Dung Ngọc, trùng với đêm trăng tròn, âm khí bộc phát, thể chất Thiên Âm chi thể phát tác ngay tại tông môn. Tiêu Tế ra tay, dùng phương pháp song tu áp chế thể chất giúp hắn, từ đó hai người thuận lý thành chương kết thành đạo lữ."

Cốt truyện thật đúng kiểu tiểu thuyết ngôn tình ngoài chợ, nhàm chán hết sức.

Lại thêm một kẻ đáng thương bị cốt truyện sắp đặt vận mệnh. Tô Vân Khanh âm thầm nghĩ.

Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Tô Vân Khanh, An Dung Ngọc càng cảm thấy vị sư huynh này thật dịu dàng, dễ gần. Lại nghe xung quanh bàn tán đủ điều về Tô Vân Khanh, hắn không kìm được mà than vãn vài câu.

"Tô sư huynh, huynh đừng nghe bọn họ nói bậy. Cái gì mà thê không phải thê, toàn là bọn họ suy diễn lung tung thôi. Tôn thượng mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng là người cực kỳ giữ chữ tín. Y và Tô hầu tình nghĩa thâm sâu, tuyệt đối không bao giờ chơi trò mờ ám trong chuyện này. Bây giờ chưa tổ chức đại điển đạo lữ, có lẽ tôn thượng có cân nhắc khác, chứ không phải là không định làm."

Tô Vân Khanh mỉm cười nhàn nhạt: "Ta biết, phu quân đối với ta rất tốt."

Chỉ một nụ cười thoáng qua, An Dung Ngọc đã sững sờ, mà cũng chỉ một câu nói đơn giản, những đệ tử đang xì xào xung quanh bỗng im bặt, đồng loạt quay sang nhìn về phía này.

Ánh mắt mỗi người mang theo một tâm tư khác nhau.

Tô Vân Khanh vẫn giữ nguyên nét mặt điềm tĩnh, mỉm cười như cũ.

Cuối cùng, vị trưởng lão đứng trên đài cao khẽ hắng giọng một tiếng, tuyên bố bắt đầu buổi học hôm nay. Mọi người mới im lặng, không bàn tán thêm nữa mà lần lượt lấy sách vở ra.

An Dung Ngọc thấy lớp học bắt đầu, trong lòng có chút háo hức, liếc nhìn Tô Vân Khanh định nói đôi câu bông đùa.

Nhưng vừa quay sang đã thấy Tô Vân Khanh nghiêm túc giở sách, thậm chí còn cầm bút lông lên định ghi chép, An Dung Ngọc lập tức nghẹn lời.

Tô Vân Khanh cảm nhận được ánh mắt lén lút của An Dung Ngọc, trong lòng không khỏi thấy buồn cười, nhưng lại không vạch trần ý định của An Dung Ngọc, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "An sư đệ, hôm nay là lần đầu tiên ta đến lớp, những kiến thức cơ bản trước đó ta chưa học qua, sợ không theo kịp tiến độ của trưởng lão, một lúc nữa nhờ sư đệ chỉ điểm thêm cho ta."

Nghe vậy, An Dung Ngọc không khỏi giật mình, rồi trong lòng dâng lên một cảm giác hào khí mạnh mẽ.

Dù bình thường hắn là kẻ lười học, hay trốn học để tán dóc, nhưng khi mỹ nhân sư huynh đã lên tiếng yêu cầu hắn, sao hắn có thể từ chối được chứ?!

Vì vậy, An Dung Ngọc lập tức đáp: "Tô sư huynh, huynh không cần lo lắng, có gì không hiểu cứ hỏi ta, ta nhất định sẽ giảng giải tận tình cho huynh!"

Tô Vân Khanh mỉm cười: "Vậy ta đa tạ sư đệ trước."

An Dung Ngọc hơi xấu hổ cười: "Tô sư huynh quá khách sáo rồi."

Sau đó, Tô Vân Khanh vẻ mặt tĩnh lặng, chăm chú nghe giảng, An Dung Ngọc cũng lần đầu tiên dũng cảm ngồi nghe giảng từ trưởng lão, thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi của Tô Vân Khanh.

Ban đầu, An Dung Ngọc vẫn có chút lúng túng, nhưng hắn vốn là một trong những nhân vật chính, lại sở hữu thiên linh căn, tư chất cực kỳ xuất sắc, rất nhanh chóng đã hiểu thấu những kiến thức trưởng lão giảng dạy.

Hơn nữa, giao tiếp với Tô Vân Khanh cũng dần trở nên trôi chảy hơn.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là, khả năng hiểu thấu tâm pháp của Tô Vân Khanh không hề thua kém An Dung Ngọc, dù hắn là người sở hữu thiên linh căn!

Một buổi học kết thúc, lần đầu tiên An Dung Ngọc cảm thấy như có nước suối tẩy rửa trí óc, vô cùng có lợi cho bản thân. Trong lòng hắn cũng dâng lên một sự kính phục với Tô Vân Khanh — mỹ nhân sư huynh không chỉ xinh đẹp, tính cách tốt mà lại thông minh, càng ngày càng yêu thích sư huynh rồi!

Sau khi buổi học kết thúc, các trưởng lão đã rời đi, An Dung Ngọc vẫn còn có chút lưu luyến: "Tô sư huynh, huynh có thiên tư như vậy, lại thông minh nữa, lần sau ta muốn cùng huynh ngồi học, được không?"

Tô Vân Khanh mỉm cười: "An sư đệ muốn ngồi cùng ta, là vinh hạnh của ta."

An Dung Ngọc lập tức vui vẻ, không nhịn được mà khen ngợi: "Theo ta thấy, thiên phú của Tô sư huynh không hề thua kém bất kỳ ai có thiên linh căn, tính cách lại tốt, khiêm tốn. Tôn thượng có thể kết đạo lữ với huynh thật là may mắn, sau này huynh đừng bận tâm những lời đàm tiếu của kẻ khác, chỉ cần kết giao với những người thật lòng kính trọng huynh như ta là được."

Nói mãi, chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ để nói câu cuối cùng.

Tô Vân Khanh tự nhiên hiểu ý, nhưng cũng cảm thấy An Dung Ngọc thật sự chân thành và đáng yêu.

Cậu mỉm cười, đang định dỗ dành An Dung Ngọc vài câu và tặng hắn một món quà nhỏ, thì đột nhiên, một đệ tử đứng dậy từ phía trước, quay người bước về phía họ.

Tô Vân Khanh cảm nhận được có gì đó không ổn, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.

Chỉ thấy một đệ tử dung mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng, bước thẳng đến trước mặt Tô Vân Khanh và An Dung Ngọc. Trong ánh mắt bình tĩnh của Tô Vân Khanh và vẻ ngạc nhiên của An Dung Ngọc, hắn lạnh lùng mở lời: "Ta là Lĩnh Châu Cố gia, Cố Kiếm Minh. Tô sư huynh, ta muốn thách đấu với ngươi."

Mọi người xung quanh lập tức xôn xao, đồng loạt nhìn về phía họ.

An Dung Ngọc càng thêm ngạc nhiên: "Cố Kiếm Si, ngươi điên rồi à! Tô sư huynh có đắc tội gì với ngươi đâu?"

Cố Kiếm Minh không đáp, chỉ im lặng nhìn Tô Vân Khanh, khí lạnh xung quanh hắn như bức thành.

Hệ thống nhận ra sự thù địch từ Cố Kiếm Minh, liền vui mừng chế nhạo: "Ký chủ, lần này ngươi lại trêu chọc ai rồi phải không? Không có chuyện gì lại đi trêu chọc người ta, chắc chắn là Thiên Đạo không chịu nổi mà phái người đến ngăn cản ngươi rồi!"

Tô Vân Khanh không quan tâm đến sự trêu chọc của hệ thống, cũng không cảm thấy Thiên Đạo có thời gian nhúng tay vào chuyện này. Cậu chỉ bình thản nhìn về phía đệ tử trẻ tuổi, người đang tỏa ra khí lạnh như băng, rồi nói: "Cố sư huynh, vì sao lại muốn thách đấu với ta?"

Cố Kiếm Minh ánh mắt sắc bén, thản nhiên đáp: "Ta chỉ có ba câu hỏi, Tô sư huynh có dám trả lời thật lòng không?"

Tô Vân Khanh: "Ngươi hỏi đi."

Cố Kiếm Minh hỏi: "Tô sư huynh có tham gia qua kỳ thi nhập môn không?"

Tô Vân Khanh: "Chưa từng."

Cố Kiếm Minh lại hỏi: "Tô sư huynh có sở hữu thân thể đặc biệt không?"

Tô Vân Khanh: "Cũng không."

Cố Kiếm Minh hỏi lần cuối: "Vậy Tô sư huynh có làm được điều gì có ích cho kiếm tông chúng ta không?"

Tô Vân Khanh đã hiểu ra, chỉ khẽ mỉm cười: "Cũng không."

Cố Kiếm Minh thấy Tô Vân Khanh cười, trong lòng không khỏi khó chịu, nhíu mày nói: "Vậy Tô sư huynh cảm thấy, hôm nay ngươi nên có mặt trong học quán này không? Điều này có công bằng với các đệ tử nhập học bình thường không?"

Khi câu nói của Cố Kiếm Minh vừa dứt, không ít đệ tử chưa rời đi liền vội vã tụ tập lại, cùng nhau bàn tán lên án Tô Vân Khanh.

Mỗi câu nói không hề nhắc đến Kiếm Tôn, nhưng đều nhắm thẳng vào thân phận của Tô Vân Khanh mà chỉ trích.

An Dung Ngọc thấy vậy, tức giận vô cùng, không kìm được muốn lên tiếng biện hộ cho Tô Vân Khanh, nhưng Tô Vân Khanh lại nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, rồi ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Cố Kiếm Minh đang tỏ ra khí thế lẫm liệt trước mặt: "Hôm nay ta có thể ngồi đây, tự nhiên là có lý do của ta."

"Lý do gì, Kiếm Minh có thể hỏi không?"

Tô Vân Khanh im lặng một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười: "Cố sư huynh, ta đáp ứng khiêu chiến của ngươi chính là lý do."

An Dung Ngọc ngẩn ra.

Hệ thống cũng ngạc nhiên.

Cố Kiếm Minh sắc mặt hơi thay đổi.

"Nhưng, phải phải ấn định thời gian vào sau ngày mười lăm, ta mới tân hôn, không muốn đánh giết quá sớm, điềm xấu."

Cố Kiếm Minh lấy lại thần sắc, khẽ cười mỉa: "Sư huynh muốn trì hoãn thời gian sao?"

Mọi người xung quanh cũng phụ họa cười lớn.

Tô Vân Khanh phản vấn: "Sư huynh cho rằng ta đang nói dối sao?"

Cố Kiếm Minh sắc mặt tối sầm, im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: "Ngày mười lăm thì là ngày mười lăm. Nếu ngươi không đến, ta sẽ coi như ngươi thua. Từ đó, ngươi không được phép xuất hiện trong học quan chuyên dành cho đệ tử nội môn chúng ta."

Tô Vân Khanh hỏi lại: "Vậy nếu sư huynh thua thì sao?"

Vừa dứt lời của Tô Vân Khanh, xung quanh liền vang lên tiếng cười rộn rã, rõ ràng là họ nghĩ rằng Tô Vân Khanh đang tự làm khó mình.

Ngay cả sắc mặt của An Dung Ngọc cũng trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Hệ thống thì thốt lên một tiếng: "Ký chủ, sao lại tự tìm đường chết vậy! Ngươi có biết Cố Kiếm Minh là người mạnh nhất Kim Đan kỳ không? Lần này ngươi gặp phải đối thủ mạnh rồi, Kiếm Tôn cũng không thể bảo vệ!"

Đối diện với vô số hoài nghi và chế nhạo, Tô Vân Khanh không hề thay đổi sắc mặt, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Kiếm Minh bằng đôi mắt trong veo như nước, yên tĩnh như mặt hồ.

Cố Kiếm Minh nhìn thấy ánh mắt của Tô Vân Khanh, hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn lại rất tự tin và kiêu ngạo nói: "Nếu ngươi có thể thắng ta, thì học quán này tự nhiên sẽ có chỗ cho ngươi."

Tô Vân Khanh nghe vậy, suy nghĩ một lúc, rồi khẽ mỉm cười.

Nụ cười của Tô Vân Khanh, như gió xuân thoảng qua tuyết, nhẹ nhàng và đẹp đẽ đến mức khiến không ít người đang mong chờ cậu thất bại phải ngẩn ngơ.

Sau đó, Tô Vân Khanh nhẹ nhàng nói: "Được, vậy sau ngày mười lăm, ta sẽ đến đây để thắng ngươi."

Sắc mặt Cố Kiếm Minh thay đổi ngay lập tức, sau một hồi lâu, hắn lạnh lùng đáp: "Được."


Tác giả có lời muốn nói:

Tô Vân Khanh: Tiêu Tế, làm lão bà thật khó, không cho ngủ mà còn phải giúp vả mặt, nếu thật sự không muốn, em đi tìm tiểu mỹ nhân rồi ╭(╯^╰)╮

Tiêu Tế: Ta đã thay đổi rồi, đã thay đổi rồi, lão bà đợi ta với.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro