2. Chết cỏ rồi
Bất quá tại loại thời điểm này, mọi người đều ăn ý không có nói ra.
Nam Sơn trưởng lão cùng Địch Vong Ưu quen biết, đại đệ tử Quan Lan của hắn bị chúng đệ tử xúi giục, lớn mật hỏi: "Đại sư tỷ là như thế nào khôi phục tu vi a?"
Quan Lan mới vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Địch Vong Ưu, trước nay chưa từng nghe qua tu vi tẫn hủy còn có thể khôi phục, Đại sư tỷ rốt cuộc là như thế nào làm được.
Địch Vong Ưu ngẩn ra, như thế nào khôi phục?
Nàng nhớ tới mộng cảnh đêm qua, ánh mắt gần như không thể phát hiện mà lóe lóe, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sáng nay tỉnh dậy liền khôi phục."
Mọi người tuy rằng rất tò mò, nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn, đây là bản lĩnh bảo mệnh của người ta, nói hay không toàn bằng tự nguyện, chúng đệ tử thức thời dời đi đề tài.
Đợi cho mặt trời sắp lặn, tiễn đi vài đệ tử cuối cùng nghe tin tới thăm, trong viện mới an tĩnh lại.
Địch Vong Ưu xoay người trở về, đi thẳng vào trong phòng, tới trước giường, nàng ngừng lại bước chân, đáy mắt ẩn chứa rối rắm.
Nhưng mà, nên đối mặt chung quy phải đối mặt.
Nàng bước tới trước, thời điểm xốc lên chăn gấm, ngón tay vẫn là không chịu khống chế mà run rẩy.
Phía dưới chăn gấm, khăn trải giường trắng tinh nhiễm mấy vệt màu đỏ sậm khô cạn......, như là đang tỏ rõ hết thảy chuyện xảy ra đêm qua.
Là thật sự, không phải mộng!
Không đúng, là mộng, một giấc mộng chân thật phát sinh......
Địch Vong Ưu bước chân không xong mà lui về phía sau vài bước, trên gương mặt tựa băng sương hiện lên một tia cảm xúc không rõ.
Nàng phất tay thay đổi khăn trải giường sạch sẽ, nhắm mắt lại kiểm tra tu vi của mình có gì dị thường hay không.
Một lát sau, Địch Vong Ưu chậm rãi mở mắt, không có bất luận cái gì khác thường, thậm chí tu vi còn tinh tiến không ít, Kim Đan sơ kỳ ẩn ẩn có điềm báo đột phá đến hậu kỳ.
Là bởi vì đêm qua ... một giấc mộng sao?
Nàng trầm tư hồi lâu, đứng dậy đi đến mảnh dược điền nhỏ, buông ra thần thức tấc tấc bao trùm đi xuống, lại không có phát hiện điều gì khác thường.
Địch Vong Ưu thu hồi thần thức, đều chỉ là dược thảo bình thường mà thôi, chẳng lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều?
Nàng nhìn thoáng qua bốn phía, tầm mắt dừng ở góc sân trồng toàn cây cỏ mộng.
Ở trong đám cây cỏ đó, Tịch Chu khẩn trương ngừng thở, nàng tối hôm qua làm giấc mộng, ai biết chính mình còn chưa có bị luyện thành đan dược đi vào giấc mộng mà đã tiến vào mộng Địch Vong Ưu.
Trời biết nàng ở trong mộng bị thứ gì mê hoặc, thế nhưng không thể khống chế cùng Địch Vong Ưu...... Còn như vậy nhiều lần!!
*#* ối trời ơi, không có người biết thời điểm nàng tỉnh lại khiếp sợ tới cỡ nào.
Chính mình như là linh hồn xuất khiếu, nằm ở trên giường xa lạ, bên gối là Địch Vong Ưu - người cùng nàng triền miên suốt một đêm trong mộng.
Vậy là không phải mộng?
Hay là nói trong mộng ngoài mộng liên hệ?
Làm nàng không thể tiếp thu nhất chính là, nàng còn chưa có tìm hiểu rõ linh hồn mình xuất khiếu bằng cách nào thì đã trở về thân cỏ.
Mà nguyên bản cây cỏ sinh cơ dạt dào, giờ đây cư nhiên héo.
Tịch Chu khóc không ra nước mắt, chính mình biến thành một cây cỏ mộng héo úa, lá cây như thế nào đều không vươn lên được, giống như bị tàn phá, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Mắt thấy Địch Vong Ưu cái gì đều không có phát hiện, xoay người rời đi dược điền. Cục đá trong lòng Tịch Chu mới rơi xuống đất, nàng run run mấy cái lá khô héo, trong lòng âm thầm may mắn, thật tốt không có bị phát hiện.
Không thôi biết đâu đã bị Đại sư tỷ nhổ cỏ tận gốc.
Bất quá, Đại sư tỷ giống như khôi phục tu vi, nữ nhân này cũng quá lợi hại đi, bộ dáng ngày hôm qua trông sống không được bao lâu, còn có thể ở trong mộng cùng nàng như vậy như vậy......
Thế mà hôm nay thật sự không có việc gì, không hề thấy suy yếu chút nào.
Ngẫm lại, đêm qua ở trong mộng, ngay từ đầu không thấy đối phương đáp lại, lúc sau đuôi mắt nhẹ ướt, môi đỏ hé mở, ẩn nhẫn kêu rên....
Tịch Chu đột nhiên quơ quơ lá cây, không thể tiếp tục hồi tưởng, a --- quá tội ác......
Bất quá...... Đại sư tỷ hình như là lần đầu, chính mình có phải hay không hẳn là nên phụ trách?
Không đúng, nàng hiện tại chính là một cây cỏ, ngay cả lời nói đều không thể nói, như thế nào phụ trách, vẫn là không cần suy nghĩ nhiều quá.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy Địch Vong Ưu nhanh chóng trở lại dược điền, ánh mắt tinh chuẩn mà tỏa định một cây cỏ mộng thoạt nhìn như là thiếu dinh dưỡng.
Tịch Chu lập tức ngừng thở, đáng tiếc lần này không có tránh thoát, giây tiếp theo, nàng đã bị nhổ tận gốc.
Nguyên bản lá cây héo héo nháy mắt loạn run.
Xong rồi xong rồi, bị phát hiện!
*#* ối trời ơi, chết cỏ rồi....
Địch Vong Ưu giơ tay nhấc cây cỏ lên giữa không trung, lạnh như băng nói: "Là ngươi."
Ngay khi duỗi tay đụng tới cây cỏ mộng này, nội đan của nàng thế nhưng cảm thấy một tia dị động không giống bình thường.
Chẳng lẽ cây cỏ này mở linh trí, thậm chí còn tu ra hình người, nghĩ đến nữ tử xa lạ trong mộng, còn có cảnh tượng giằng co cả một đêm....
Địch Vong Ưu nhấp chặt môi, đáy mắt đen tối không rõ.
Cây cỏ này giúp nàng, trợ nàng chữa trị nội đan, khôi phục tu vi, lại cũng đối nàng......
Cái cây trong tay còn đang run rẩy cành lá, như là đang giãy giụa phủ nhận.
Địch Vong Ưu lạnh mặt, xoay người trở về phòng, chôn gốc cây cỏ mộng vào trong chậu hoa.
Nàng nhìn cỏ mộng héo rũ trong chậu, khẽ hé môi nói: "Ngươi sẽ đi vào giấc mộng hóa hình? Hiện tại liền tới gặp ta, ta có thể suy xét bỏ qua chuyện cũ."
Nàng muốn biết rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, còn có cây cỏ này, lại là loại tinh quái gì, nếu là đồ đệ bất nghĩa......
Đáy mắt Địch Vong Ưu hiện lên một tia do dự, tiếp theo toàn bộ hóa thành kiên quyết.
Nếu là đồ đệ bất nghĩa, diệt trừ.
Tịch Chu lắc lắc lá cây, nàng thật không biết a!
Ai biết tối qua xảy ra chuyện gì, ai biết tự dưng nàng lại đi vào giấc mộng hóa hình?
Địch Vong Ưu duỗi tay nắm lá cây lay động không ngừng, trong giọng nói lộ ra nguy hiểm: "Ngươi không muốn?"
Tịch Chu tức khắc không dám động.
Trời ơi, nàng nơi nào là không muốn, mà là không biết a.
Lúc này, nàng quá hận, vì cái gì chính mình không thể mở miệng nói chuyện.
Bất quá, nếu một cây cỏ mở miệng nói chuyện, vậy miệng ở nơi nào......
Não bổ một chút tình huống này, Tịch Chu quơ quơ lá cây, vẫn là quên đi, quá quỷ dị.
Thấy nàng lại quơ quơ lá cây, Địch Vong Ưu làm như đoán được cái gì, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không thể nói tiếng người?"
Tịch Chu không tình nguyện rũ động lá cây tỏ vẻ nhận đồng Địch Vong Ưu nói, trong lòng lại cực kỳ xem thường, cái gì kêu không thể nói tiếng người, nàng vốn dĩ chính là người biết chưa.
Địch Vong Ưu thấy lá cỏ mộng cụp xuống, như là đang gật đầu đáp lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Hiện tại liền đi vào giấc mộng đi, đến lúc đó ta hỏi ngươi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được."
Ai ngờ cỏ mộng nghe xong nàng nói lập tức lay động lá cây.
Tịch Chu thấy thái độ Địch Vong Ưu còn tính ôn hòa, lá gan lớn chút, điên cuồng lắc lắc: Đại sư tỷ, không phải ta không muốn, thật sự là ta làm không được a.
Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm lá cây lay động, lạnh giọng: "Ngươi không muốn đi vào giấc mộng?"
Lá cây dừng một chút, lại tiếp tục rung rinh.
Địch Vong Ưu chuyên chú ánh mắt, "Ngươi muốn đi vào giấc mộng?"
Lá cây ngừng lay, không có động tĩnh.
Tịch Chu cứng đờ thân mình, không dám động, không có, đừng nói bậy, ta không muốn.
"Ngươi không thể đi vào giấc mộng?" Địch Vong Ưu nghĩ đến một loại khả năng, ngữ khí không xác định nói.
Chỉ thấy lá cây run lên, quả nhiên bắt đầu lại trên dưới rũ động.
Tịch Chu nội tâm hô to, Đại sư tỷ anh minh, nàng là thật không thể a.
"Vậy ngươi đêm qua là như thế nào đi vào giấc mộng?"
Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm lá cây, ngữ khí không nóng không lạnh, cây cỏ này chẳng lẽ đang trêu cợt nàng, bằng không tối hôm qua giấc mộng hoang đường kia tính cái gì?
Tịch Chu tức khắc yên lặng, nàng cũng muốn biết a, nếu là hiểu rõ, có lẽ đời này vẫn còn cơ hội biến trở về hình người.
Làm một cây cỏ tùy thời đều có khả năng bị người rút đi luyện dược, thật sự là quá nghẹn khuất.
Địch Vong Ưu nhấp môi không nói, nên tin tưởng cây cỏ này không?
Nàng đứng dậy đi bưng nửa chén nước tới, ánh mắt tạm dừng, hướng bên trong rót vào một ít linh lực.
Cây cỏ này thoạt nhìn héo héo, tựa hồ nên chăm chút dưỡng lại.
Ngón tay thon dài trắng nõn chấm chấm nước trong chén, giọt nước đều đều mà rót vào chậu hoa.
Tịch Chu đang muốn lắc lá cây tỏ vẻ không khát, liền cảm nhận được một luồng cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài.
Nàng tức khắc sửa lại động tác, bắt đầu trên dưới rũ động.
Địch Vong Ưu khựng ngón tay: "Rất khát?"
Tịch Chu hơi chút do dự, lá cây đi xuống rũ rũ, đúng vậy.
Địch Vong Ưu thấy thế, trực tiếp bưng chén, chuẩn bị đem nước còn dư lại đều đổ vào chậu hoa, nhưng khi nhìn đến lá cây khô héo kia, nàng lại cầm vững chén, dùng một cái tay khác tiếp tục chấm nước, tinh tế rắc rắc xuống.
Xem ra cần đi tìm bình tưới nước tới đây.
Tưới xong nửa chén nước, cỏ mộng trong chậu khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, lục ý dạt dào, hoàn toàn không còn bộ dáng héo hắt trước đó.
Tịch Chu ngạc nhiên phát hiện, lá cây của mình lại có thể dựng lên.
Nàng tức khắc không ngừng gục gặc cành lá, tỏ vẻ: Còn muốn, còn khát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro