Chương 9

Trời tờ mờ sáng, Hạ Ngôn bò ra khỏi lồng ngực quái vật.

Mặc dù đối phương đã ngủ mê man nhưng anh vẫn phải mất rất nhiều sức lực mới thoát ra được khỏi vòng tay nó.

Đêm qua anh trộm được một gốc thực vật màu tím, vắt lấy chất lỏng rồi lặng lẽ bôi lên móng vuốt quái vật. Tuy làm không tốt lắm, bất cẩn đánh thức nó nhưng may là dù nhìn nó có vẻ tức giận lại mềm nhũn ngã xuống trước khi kịp làm gì anh.

Tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Hạ Ngôn giúp quái vật xê dịch đôi cánh để tránh bị nó đè nát, sau đó đi vòng quanh kiểm tra móng vuốt bị thương, thấy nó không nhiễm trùng sinh mủ mới hơi yên tâm. Tiếp đó, anh lại rón rén quan sát tình hình bên ngoài thông qua lỗ hở của các tảng đá, nhìn kỹ gần đây không có chim lưỡi dài với mấy con vật nguy hiểm cho mình bèn cẩn thận từng li từng tí chui ra ngoài.

Hạ Ngôn đem lưỡi của chim lưỡi dài vào trong động, sau đó chạy đi cắn đứt mấy nhánh cây thấp to bằng ngón cái.

Anh nhanh chóng làm xong một cây cung mới, nhánh cây còn thừa thì dùng làm cung tiễn.

Có đầy đủ vũ khí trong tay, anh khoác lên bộ giáp nhỏ mới làm xong bước ra cửa động nhiệt liệt đào hố.

Vì đã có kinh nghiệm từng đào hang "vượt ngục" nên đào cũng khá thuận lợi, cái hố đào ra ít nhất cũng chứa được một con chim lưỡi dài.

Cuối cùng, anh nhặt hết đống xương, vuốt, răng sắc nhọn bị quái vật vứt đi cắm hết xuống hố.

Sau đó lại vác thêm mấy nhánh gỗ dài to lớn cành lá che bên trên hố, một cái bẫy cứ như vậy hoàn thành.

Hạ Ngôn bước vào hang đá thấy quái vật vẫn còn đang ngủ thì siết chặt móng vuốt nhặt cung tên lên, từng bước một di chuyển tới khe đá, giương lên cung tên như đang đỡ súng máy.

Anh quan sát sơ qua tình huống bên ngoài thông khe đá.

Nếu như lúc này có người xâm nhập đột kích, anh hoàn toàn có thể bảo vệ tốt bản thân mình đồng thời tấn công kẻ địch.

Mặc dù cung tên của anh không có tác dụng trí mạng đến những con quái vật da dày thịt béo ấy, nhưng anh có thể bắn vào mắt, vào yết hầu mà?

Mặc dù hình thái dã thú khiến anh không tài nào thể hiện kỹ năng thiện xạ như con người, độ chính xác sẽ giảm xuống. Nhưng bây giờ anh có một hang đá làm thành lũy, anh như một xạ thủ ẩn nắp trong tòa thành, trong thời gian ngắn, chỉ cần thành lũy an toàn thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ngay cả khi không thể nào đánh trúng nó chỉ với một đòn thì anh cũng vẫn còn cơ hội.

Chim lưỡi dài xuất hiện vào lúc giữa trưa, thấy một con giẫm phải bẫy vì đến gần hang động, Hạ Ngôn mừng thầm trong lòng.

Sau khi rớt xuống, con kia chim lưỡi dài còn chưa kịp sải cánh bay đi, thân thể đã bị xương nanh phía dưới đâm trúng.

Tiếng thét thảm thiết vang lên, Hạ Ngôn nhai nuốt miếng thịt nướng cuối cùng, nằm sấp sau khe đá cố gắng kiểm soát tốt cung tiễn, chuẩn bị bắn hạ những con chim lưỡi dài khác đến cứu viện bất cứ lúc nào.

Con chim lưỡi dài dưới hố bị thương không nhẹ, nó nằm dưới đáy hố không ngừng vỗ cánh nhưng cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi hố, chỉ có thể liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu cứu.

Cách đó không xa là những người bạn đồng hành đang quan sát nó, có vẻ cũng bị tình huống đột xuất này dọa sợ, chúng nó đậu trên một cành cây to mãi không thấy xuống.

Con chim lưỡi dài trong hố cứ kêu dai dẳng mãi đến chạng vạng tối, cuối cùng khi nghe thấy tiếng bạn đồng hành tung cánh bay đi, như phát hiện mình bị từ bỏ, nó bèn không kêu nữa, ngay cả động tác vỗ cánh cũng dừng.

Không lâu sau, nó chết.

Đây là chuyến đi săn đầu tiên của Hạ Ngôn sau khi đến thế giới này, hay nói đúng hơn là một trận chuyển thủ thành công.

Và anh đã chiến thắng.

*

Quái vật tỉnh dậy lúc Hạ Ngôn đang nướng thịt.

Nó vừa mở mắt ra đã vô thức đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó, sau khi nhìn thấy con thú nhỏ đầy bụi bặm sau đống lửa, bước chân nó bỗng hẫng một nhịp.

Thấy nó giờ này mới tỉnh, Hạ Ngôn ngạc nhiên kêu lên một tiếng, lập tức đứng dậy giơ chiến lợi phẩm trong tay lên khoe với nó.

Những tưởng sẽ được đối phương khen ngợi hoặc tệ lắm cũng được một ánh mắt động viên, nào ngờ con ngươi nó lạnh xuống hầm hập đi về phía anh.

Hạ Ngôn khó hiểu giơ miếng thịt lên trước mặt nó, quái vật đột nhiên há miệng, nhưng không phải để ngoạm đồ ăn mà lại gân cổ rống lên điếc tai.

Hạ Ngôn mở to mắt, thịt chín trong tay rớt xuống đất.

Quái vật tức điên lên, nó nhìn Hạ Ngôn, đôi con ngươi màu lam nhạt đã đỏ lên, nó đi một vòng quanh anh rồi lại gầm lên một lần nữa.

Cứ như muốn cắn chết anh vậy.

Trước sự cách biệt to lớn về hình thể và năng lực, trong vài giây Hạ Ngôn thật sự sợ hãi và có suy nghĩ muốn xoay người chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy móng vuốt cong hơi nhuộm màu tím của nó, toàn bộ nỗi sợ đều tan biến hết.

Anh tiến lên, từ từ giơ đệm thịt lên trước cái miệng khổng lồ của quái vật.

Anh sờ lên phần móng bị thương của nó, vừa như đang xoa dịu cảm xúc bất ổn của nó, vừa như đang kiểm tra cái móng đó có tốt hơn chút nào chưa.

Bầu không khí yên tĩnh trong vài giây.

Thế nhưng anh vẫn không thể làm cho quái vật dịu lại được, nó chỉ giật mình một chốc rồi lùi lại mấy bước, bắt đầu đưa lưng về phía anh.

Anh không thể hiểu nổi nhìn bóng lưng nó, tủi thân muốn chết.

Đêm đó, quái vật vẫn không thèm quan tâm tới anh, nếu không phải có hơi ấm quen thuộc lặng lẽ đến gần vào lúc nửa đêm, anh còn cho rằng đối phương chuẩn bị vứt bỏ mình.

Mãi đến ngày hôm sau, lúc Hạ Ngôn phát hiện toàn bộ thực vật màu tím trong hang mất tiêu, anh mới ngờ ngợ ra lý do đêm qua quái vật tức giận.

Nó đang trách anh tự tiện xức thuốc cho nó, làm nó hôn mê cả ngày.

Nó tức giận, Hạ Ngôn cũng tức giận.

Anh không cảm thấy mình làm sai chuyện gì, nhưng... đứng dưới góc độ của nó suy nghĩ, quái vật đúng là có lý do hợp lý giận anh, dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngoại trừ chính anh, tính mạng của đối phương cũng có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng anh vẫn không khỏi tức giận trong lòng... có cần phải hung dữ đến vậy không! Suýt chút nữa anh bị dọa chết tại chỗ rồi!

Không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay không mà trong mấy ngày sau đó, Hạ Ngôn phát hiện lông của mình rụng ngày càng nhiều, trước đây chỉ hơi trọc, bây giờ đã trọc hai phần ba, nếu còn rụng nữa thì cho dù quái vật không chê anh, chính anh cũng sẽ tự chê mình mất!

Để chăm sóc tốt phần lông ít ỏi còn sót lại, Hạ Ngôn Khó chịu yêu cầu quái vật giúp mình bẻ đá ở cửa ra, sau đó nhặt mấy mảnh dài và sắc bén, bắt đầu luyện tập trên đá lớn...

Sau khi mài xong dao đá, Hạ Ngôn luôn mang theo bên mình, có lần nhân lúc quái vật đi săn xong dắt anh vô rừng chơi, anh lập tức lấy con dao đá ra hì hục chặt gốc cây, cố gắng chặt được một miếng ván gỗ phẳng.

Anh nghiêm túc làm việc của mình, không mảy may chú ý đối phương đang làm gì.

Bởi vì họ vẫn đang trong thời kỳ silent treatment.

Vụ silent treatment nà là do Hạ Ngôn tự quan sát thấy.

Mặc dù mỗi lần ra ngoài quái vật vẫn dắt anh theo, nhưng nó... nó không còn vuốt ve bụng anh nữa, đầu và lưng cũng không thèm vuốt ve luôn.

Vốn tâm trạng đã không tốt vì rụng lông, Hạ Ngôn cũng không muốn làm lành trước với nó.

Vì vậy, khi anh đang rất vất vả chặt gốc cây nhỏ, quái vật đột nhiên bước lại chặt gốc cây bên cạnh chỉ bằng một cái vuốt, anh cũng không phản ứng gì.

Quái vật thấy anh vẫn tiếp tục chặt gốc cây đó, tưởng rằng anh thích nó hơn, lập tức giơ móng vuốt lên quất tới.

Miếng gỗ bị nó dễ dàng chặt ra, rơi ngay ngắn trước móng vuốt Hạ Ngôn.

Anh chỉ ngẩn ra một chút rồi cúi đầu nhặt lên, im lặng ngồi xuống bụi cỏ.
Hạ Ngôn không phát hiện ra quái vật đang len lén nhìn anh.

Hôm đó trở về, Hạ Ngôn cầm lấy mấy mảnh gỗ đó mài lên đầu đá nhọn cho tới khi xuất hiện những chiếc răng gỗ.

Đây chính là phiên bản thô của lược.

Vừa làm xong, anh lập tức ngồi bên khe nước cạnh hang đá, dùng mặt nước làm gương bắt đầu chải lông cho mình...

Bộ lông bù xù được chải cho mượt mà lại trông càng buồn cười hơn, Hạ Ngôn chải lấy chải để,  tâm trạng vốn đã nặng nề lại càng khó chịu, một giọt nước mắt rơi "tách" xuống mặt nước.

So với việc bị hói thì silent treatment là cái thá gì chứ?

Trên đời này không có gì đau lòng hơn việc bị hói!

Anh đang tự thương xót cho số phận nghiệt ngã của mình bỗng thấy trên mặt nước xuất hiện một cái bóng.

Quái vật đứng sau lưng anh, trong móng vuốt cầm một bông hoa nhỏ màu đỏ không biết hái ở đâu, anh còn đang ngây người,  nó đã cẩn thận cài bông hoa lên đầu anh, ngay chỗ lông thưa thớt...

Cái đầu vốn đã hói nhờ bông hoa đỏ lại càng buồn cười hơn.

Hạ Ngôn: “..."

Mày cố ý chứ gì!

Anh tức giận quay đầu, còn chưa kịp mở miệng phản đối đã bị đối phương bế lên.

Nó nhìn anh chằm chằm rồi khẽ hừ một tiếng, sau đó dùng mặt sau của móng vuốt cọ vào bụng anh!

Bốn chân Hạ Ngôn vốn đang giãy giụa dần dần cứng đờ.

Anh hiểu rồi.

Nó... nó đang muốn làm lành với anh!

Không biết đã bị cọ bụng bao lâu, khi Hạ Ngôn bắt đầu lo lắng liệu lông trên bụng mình có bị cọ rụng hết hay không, đối phương mới đặt anh xuống, rồi cầm lấy chiếc lược gỗ từng chút một chải lông cho anh...

Chiến tranh lạnh giữa họ cứ thế mà kết thúc một cách tao lao.

Tối hôm đó, Hạ Ngôn mơ một giấc mơ mà lâu lắm rồi anh mới có lại.

Trong mơ, anh thấy quái vật biến thành một người đàn ông cao lớn, nhưng không cách nào anh thấy được khuôn mặt hắn.

Anh đuổi theo sau không ngừng hỏi tên anh ta là gì.

Quái vật không thèm đoái hoài gì đến anh.

Cuối cùng, Hạ Ngôn cũng chán hỏi, anh nói: "Được rồi, vậy anh nhớ đi, tôi tên là Hạ Ngôn, anh chỉ cần nhớ tên tôi là được rồi!"

Vừa dứt lời, người đàn ông luôn quay lưng lại với anh lại xoay người, nhưng khuôn mặt sắp xuất hiện đó bị một luồng ánh sáng trắng chói mắt làm tan biến.

Mơ màng mở mắt, Hạ Ngôn như tỉnh như mơ, dường như nghe thấy một giọng nói, vừa lạ vừa quen.

Giọng nói hơi trầm, nhưng lại rất hay.

"Tư Lục..."

Hạ Ngôn cố gắng mở to mắt, quái vật bên cạnh đang cầm lược gỗ giúp anh chải lông...

Anh mơ màng một lúc, cuối cùng cũng nhớ lại giấc mơ vừa nãy...

Trong giấc mơ có một giọng nói, luôn khiến anh cảm thấy rất quan trọng.

Hình như là... là từ "Tử" gì đó?

"Tử..."

"Tử.... Tư Lục?" Hạ Ngôn cố gắng hết sức, từ trong cổ họng phát ra mấy âm tiết này, ngay lập tức nhìn về phía quái vật.

Đối phương cũng nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khó lường.

Hạ Ngôn: "..." Đừng, đừng nói đây là tên của mày thiệt nha???

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro