Chương 59 ( 31)
Wattpad: yuikomori33
Wordpress: Mèo Ôm Cá Muối
Tác Giả: Tam Thập Tái
Mọi người nhớ tìm trang chính chủ để đọc nhaaaaa
***
Về mức độ quen thuộc với nơi này thì Miser chắc chắn không bằng người dân địa phương, nhưng may mắn thay ở đây có rất nhiều góc cua, lối rẽ, đi vài vòng sẽ không bị truy đuổi.
Nhưng cảm giác này vẫn khá tệ, bởi vì phía sau thỉnh thoảng có tiếng súng nổ , mỗi lần đều từ bên cạnh hắn khó khăn lắm lướt qua , có hay không quẹt qua làm người bị thương cũng không có thời gian kiểm tra.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Bạch Thục cảm giác mình chạy nhanh hơn một chút, dưới bụng truyền đến một trận đau nhức.
"Chạy đến chỗ đông người đi." Bạch Thục cố gắng thở đều đều, chết tiệt, chắc chắn là do gần đây cậu không hay vận động để giải độc nên mới như thế này.
Miser nói: "Đi vào giữa. Ở giữa có lối vào hầm tránh bom, mọi người đều đến đó.''
Thế nhưng khi vừa rẽ vào con đường lớn, liền thấy ở cửa hàng cuối đường có một người giơ súng chỉa về phía bọn họ...
"Chết tiệt, Payton. . ."
Ngay khi nhìn thấy rõ là Payton - người bị cậu làm bị thương ở mông và lỗ tai mấy ngày trước, Payton liền nổ súng.
Chỉ trong thoáng chốc, Bạch Thục nhớ ra rằng Miser không mặc áo chống đạn liền kéo cô lại, sau đó viên đạn đã bắn trúng áo chống đạn của cậu.
"Quay lại. Chạy theo hướng này. . ."
Ba người không đến hai giây đã rẽ qua, Payton bắn liên tiếp mười một phát súng, bắn sạch cả băng đạn, có thể thấy hắn đang rất muốn báo thù ngày hôm đó.
Bạch Thục không kịp đếm xem mình đã bắn bao nhiêu phát súng, cơn đau ở bụng càng lúc càng nặng, toàn thân đổ mồ hôi hỏi: "Không vào được thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể đi hẻm nhỏ lưu ly , bên kia người nhiều, là khu phố cũ, tiến xuất chỉ có một cửa, khẳng định sơ tán không xong." Không thể quay đầu lại, con đường phía trước đã bị chặn, nơi đó trở thành con đường duy nhất.
Miser vừa dứt lời, Bạch Thục đột nhiên dừng lại, cúi người ôm bụng.
Cùng lúc đó, đột nhiên mã tư cầu treo ở không trung toàn bộ biến đỏ, sau đó phát ra âm thanh báo động chói tai.
Sở dĩ nó trở nên như vậy là bởi vì tin tức tố sinh ra sóng điện làm nó không có thời khắc nào là không kiểm tra đo lường trạng thái thân thể chủ nhân, một khi không ổn, lập tức phát ra cảnh báo.
Mà đầu kia của chuông báo động được kết nối với chiếc phi hành khí của một chủ sở hữu khác.
Lạc Thần nhận được báo động thời điểm là lúc vừa cùng quân địch khai chiến, mọi người trong Quân đoàn 7 đều đang chờ đợi sự chỉ huy của hắn, không thể bỏ sót một bước nào.
Dưới tình thế cấp bách hắn một bên điều kiển mã tư cầu vừa đồng thời chỉ huy chiến đấu.
"Thiếu gia làm sao vậy?" Bên này là Bạch Thu phát hiện cậu không đúng, bận bịu dừng lại hỏi.
"Bụng tôi đau quá, mọi người đi đi, tôi kéo dài thời gian cho mọi người." Cậu thật sự không thể đi thêm một bước nào nữa, cơn đau truyền tới từ bụng như thể kéo hết sức lực của cậu.
Cậu chỉ có thể rút súng ra và chĩa vào những người đang chạy đến, rồi hét lên: ''Đi mau ! Lango chỉ muốn muốn báo thù, sẽ không giết tôi"
''Gạt quỷ hả, trên người anh nhất định cũng phải có đến vài dấu đạn'' hai người lúc này mới phát hiện Bạch Thục đổ mồ hôi một cách bất thường, tóc như được gội bằng nước, cả người cũng ướt đẫm.
Cũng không nhìn rõ rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, mắt thấy người đi tới, Miser đem Bạch Thục kéo đến một bên, đẩy vào khe hở giữa hai bức tường , khe hở này chứa được tầm một người, bên trong cũng khá sâu, nàng đứng ở bên ngoài hướng về máy truyền tin, hét lên: "Tiểu tam ca, có người muốn giết tôi, mau tới khu b4."
Bạch Thục cảm thấy lời cầu cứu như vậy không thể nghi ngờ là một canh bạc, bởi vì cho dù Tiểu Tam Ca nhận được cũng không thể đến kịp, hơn nữa nơi này cách cái cửa tiệm kia đã qua hai khu.
Nhưng người đuổi theo đã tới, còn có người chặn hai bên.
''Hiện tại thật tốt, các ngươi cũng không chạy được'' Bạch Thục liếc mắt dò xét, liếm liếm môi, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, sau đó cậu bắn một viên đạn vào trong đại sảnh, kéo Miser trở lại bên ngoài, Miser vừa định nói, cậu đã nghiêm khắc: " Chết tiệt, ngươi mẹ nó không mặc áo chống đạn''
Nói xong, cậu sẵn sàng nổ súng ngay khi có người xuất hiện.
Vừa cài nòng súng, cậu đã nghe thấy một loạt tiếng súng trên đầu mình--
Ngẩng đầu phát hiện Mã Tư Cầu đã biến thành một vật thể chiến đấu hẹp dài khoảng một mét, sau đó quét qua đám người đang đi tới bằng tàu con thoi.
Đạn rất nhỏ và dày đặc, càn quét với tốc độ nhanh, nếu không phải nhìn thấy dưới đất không ngừng rớt xuống đầu đạn nhỏ xíu, căn bản liền không biết được.
Hơn nữa đạn này mặc dù thật nhỏ, nhưng lực sát thương lại không nhỏ.
Sau khi xâm nhập vào cơ thể con người, nó nhanh chóng nở ra thành một bông hoa đẫm máu, đồng thời phóng thích các chất gây mê và vỡ thành từng mảnh trong vòng vài giây.
Bên này Bạch Thục đang kinh ngạc trước khả năng chứa đạn của mã tư cầu thì nó đột nhiên ngừng bắn. . .
Đã hết đạn. Nó biến đổi thành một phi đao hai đầu ở chính giữ là trục quay, từng mảng từng mảng lần lượt rơi xuống, lần này hoàn toàn dọn sạch một bên.
Bạch Thục thấy vậy lập tức kéo hai người hướng bên kia chạy đi.
Ngay lúc hắn ôm bụng nghiến răng chạy trốn, mắt thấy gần đến cửa chợ đen, lối vào hẻm Liuli ở ngay bên ngoài. . . .
Lúc này cửa đột nhiên đóng lại!
"Đi đâu thế anh họ?'' mấy kẻ khởi xướng ở đầu đường bên kia, bọn chúng mỗi người một khẩu súng chỉa về phía bọn họ, mặt đầy đắc ý nhìn cậu hô: "Bên kia không thể đi được đâu~,có kẻ xấu, cho nên các ngươi chỉ có thể chạy ở trong này."
Bạch Thục nặng nề thở dốc, hiện tại cậu cuối cùng cũng hiểu, đám người Lango chỉ muốn cậu chết trong tay kẻ khác.
Hoặc là chạy đến chết hoặc là bị bắn chết, chính là thủ đoạn thường dùng của Lango - giết người mà không dính dáng tới bản thân.
Mã tư cầu vẫn đang ngăn cản một đám liều mạng sau lưng, nhóm này ngã xuống nhóm khác lại lao đến, cộng thêm bị người không ngừng công kích, mọi sự ngăn cản đều gần như là vô ích.
Bạch Thục đã không nghĩ quay đầu lại, nhìn những khuôn mặt kinh tởm này, cậu tính toán không thì một mạng đổi một mạng? Nếu đổi thì nên đổi mạng của ai?!
Đột nhiên lại có một tràng tiếng súng nổ vang, người phía sau nhanh chóng mở ra một con đường.
Nhìn lại thì ra là tiểu tam ca.
Hắn nhanh như vậy liền xuất hiện, chắc chắn không thể nào là nhận được thông báo rồi mới đến,phỏng đoán hắn sớm tìm kiếm bọn họ từ rất lâu, nói chính xác hơn là hắn đang tìm Miser.
Coi như là chân ái đi!
Sự xuất hiện của tiểu tam ca thực sự khiến mọi người phải sửng sốt.
Bởi vì hắn đang đẩy một khẩu súng máy hạng nặng, đi cùng với sáu bảy người khác được trang bị trang bị giống hắn, xếp thành một hàng, đối mặt với Eugene và những người khác. "Này! Tên nhóc đối diện, nghe lời chú mày về nhà uống sữa mẹ đi, nếu không đầu nổ cha mẹ muốn nhận thi thể con cũng khó!"
Lời này dã tính mười phần, làm sắc mặt người đối diện nghẹn đến khó khăn, ngay cả những người luôn bình tĩnh như Lango cũng không tránh khỏi vẻ mặt âm trầm.
Ngược lại Eugene vẫn có chút dũng khí mở miệng: "Chúng ta là người của hoàng thất ,ngươi thức thời liền mau cút khỏi đây nếu không ta sẽ dùng quân đội hoàng gia đè bẹp ngươi."
"Ha ha ha ha!"
Tiểu tam ca cùng mấy anh em đều cười lớn,sau đó nghiêm túc nói trong giây lát:"Hoàng thất bọn mày khoác lác đều không chuẩn bị bản thảo à,Tiểu hoàng tử Eugene?"
Lời này vừa ra, chẳng những Eugene sửng sốt, người phía sau hắn, bao gồm cả Bạch Thục cũng đều kinh ngạc, người này rốt cuộc là ai?
Tiểu tam ca tiếp tục nói: " Trong nhà mày cũng chỉ có bà nội mày mới có chút tôn nghiêm, còn lại đều là rác rưởi, chưa kể đến quân đội, có thể góp đủ một chi đội an ninh là cũng không tệ rồi"
Vừa nói, hắn đột nhiên nổ súng. . .
"Đoàng đoàng đoàng..." Ba phát súng liên tiếp nổ ra, ba người ngã xuống bên cạnh, bọn họ là vệ sĩ được gia đình phân công, chỉ còn dư lại ba vị chủ nhân thực sự.
"A--" Đới Khả Khả sau ba giây chờ đợi mới muộn màng hét lên.
Lango và Eugene tuy sắc mặt cực kỳ xấu nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhưng Đới Khả Khả cách hộ vệ bị bắn nổ đầu quá gần, não tương cùng máu đem khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết phủ kín .
Hiện trường khá đẫm máu.
"Đi hay không? Hử?" Tam ca lúc này giơ súng lên, trên mặt không có một tia biểu tình.
Nói thật, Bạch Thục nhìn hắn cũng cảm thấy có chút sợ, đó không phải nét mặt hung ác mà là từ quanh thân tản ra lệ khí, là biểu cảm bò ra từ một cơn mưa đạn súng và một đống xác thịt người.
Eugene nhìn hắn, khóe mắt muốn nứt ra, từ kẽ răng nặn thành thanh âm: "Chúng ta đi."
Ba người họ dưới ánh nhìn chăm chú lần lượt rời khỏi.
Lúc này, Miser không nhịn được nữa, tiến lên ôm lấy Tiểu Tam Ca thật chặt, sau đó gần như ngồi vào lòng anh hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Tiểu Tam Ca cũng không để ý có mọi người ở đây hay không, trực tiếp sờ soạng, ôm lấy eo Miser vẻ mặt đắc ý nói : "Ta chính là cảm ứng được, cho nên liền tới."
Miser hất tay cho hắn một cái tát: "Gạt người , nếu anh sớm cảm ứng được, làm sao lại đến muộn như vậy? Tôi thiếu chút nữa thì chết rồi!"
"Vậy sao ngay từ đầu em không gọi ta?" Nếu là ngay từ đầu liền gọi hắn, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Miser nói: "Tôi tưởng anh chỉ là một tên buôn súng nghèo, trong ngoài liền một mình một người, tôi sợ liên lụy anh."
Cảnh tượng đó, người bình thường hẳn sẽ nghĩ đến việc chạy trốn trước, bởi vì ý tưởng thiết kế cửa hàng của chợ đen này lúc bấy giờ là của những người bán hàng riêng lẻ nên dù có thêm hai phòng nữa cũng sẽ rất nông và không thông được với nhau, căn phòng nhỏ phía sau cũng không còn nữa.
Cũng chỉ có Tiểu Tam Ca đầu óc không bình thường này mới tạo tới ba cánh cửa liên tiếp, trông giống như thật.
Hơn nữa cho dù biết Tam Ca có thể gọi nhiều người như vậy, hắn cũng không có thời gian ra ngoài, có lẽ trong lòng cũng buồn bực.
''Em thật sự sợ ta chết sao?" Tiểu Tam Ca có chút cảm động, lần đầu tiên trong đời có người quan tâm đến hắn.
Miser nói:" Mới không phải, tôi là sợ tất cả chúng ta đều chết."
Đối với lời nói rõ ràng mạnh miệng này, Tiểu Tam Ca nói: "Là ta không tốt, ta sai."
Hắn vừa nói, cánh tay vừa định giơ lên. . .
"Hai người đều ổn là được, sao còn muốn làm chuyện đó ngay trước mặt người khác?" Nếu không phải bị đau bụng Bạch Thục liền muốn đạp hai người một cái.
Tiểu Tam Ca căn bản không có chút biểu cảm xấu hổ nào, cũng không có vẻ gì là không làm được. Ngược lại Miser ngay trước mặt hắn vẫn là có chút liêm sỉ, liền nói: "Vậy chúng ta hiện tại đến an toàn?"
Tiểu Tam Ca nói: "Ở chỗ của ta trốn một lát đi, vừa rồi Huyền Tước Bang bị tiểu hoàng tử dùng rất nhiều tiền mua chuộc phỏng chừng còn tới tra xét, chờ an toàn ta lại đưa các ngươi đi ra ngoài."
"Được." Miser khoái trá đáp ứng.
Bạch Thục thấy hai người rốt cuộc tách ra, liền muốn cùng Bạch Thu chuẩn bị theo sau.
Kết quả liền nghe cửa phía sau ầm vang một tiếng bị người mở ra?
Nhìn lại, chỉ thấy hàng chục người có vũ trang hướng hắn đi tới. . .
Bọn họ trông giống như những người trong quân bộ.
Sau đó người dẫn đầu tiến lên hướng về phía cậu nói: "Thiếu gia Bạch Thục, Thái tử sai chúng ta tới đón ngài đến nơi an toàn, mời các vị theo bọn tôi cùng nhau rời đi."
Bạch Thục nhìn người đang nói chuyện trước mặt, thậm chí còn không thể nhìn thấy ánh mắt của người ta, cho dù họ đang mặc quân phục, nhưng chúng không mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn hay đáng tin cậy nào.
Vì vậy cậu ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Người cầm đầu nói: "Doanh trại, vì đó là địa phương an toàn nhất."
"Doanh trại nào?"
Khi lời nói ra, người cầm đầu dừng trong dây lát , mặc dù không thể nhìn thấy chính xác biểu cảm trên mặt người này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn qua hít thở sâu của hắn.
"Chính là doanh trại A-3, nơi quân số 7 đóng quân, Điện hạ đang chỉ huy chiến sự, không tiện để hắn đến đón Ngài, ngài nên nhanh chóng đến nơi an toàn để trấn an Điện hạ."
Bạch Thục sâu đậm nhìn bọn họ một cái, nói: " Được, vậy đi thôi!"
Dứt lời, cậu liền bị bao vây giữa đám người, sau đó cùng đầu lĩnh kia rời đi, toàn bộ quá trình cũng không liếc mắt nhìn Miser và Bạch Thu, cũng chưa kịp cùng bọn họ nói thêm một câu nào.
Có lẽ vì khắp nơi trên trời đều có tàu chiến nên họ đã lên một chiếc ô tô được thiết kế đặc biệt để đi qua các đường hầm dưới lòng đất.
Trên xe có bốn người, một tài xế, đầu lĩnh ngồi ở ghế phụ, bên cạnh có một người đàn ông mập mạp có vũ trang bước vào, động tác quen thuộc khiến trong lòng cậu càng thêm chắc chắn.
Những người này căn bản không muốn giết cậu, bằng không lấy quân số cùng trang bị của bọn họ, bọn họ có thể trực tiếp giết chết cậu ngay bây giờ, không cần tốn nhiều công sức như vậy để dỗ cậu rời đi.
Họ không muốn giết cậu , lại dẫn cậu rời đi, đơn giản chỉ có hai mục đích, thứ nhất là bảo vệ tính mạng cậu, thứ hai là điệu hổ ly sơn.
Bất kể là bảo vệ tính mạng hay là điệu hổ ly sơn, đều là nhắm vào Thái tử.
Nhưng làm thế nào họ tìm thấy cậu?
Đột nhiên nghĩ tới Miser nói qua rằng hẻm Liuli là một thành phố cổ chỉ có một lối ra vào, cho nên lời quản gia trước khi rời đi đã xác nhận ý đồ của họ.
Ngõ Liuli không phải là điểm cuối, chỉ có một lối vào và lối ra duy nhất, đó là điểm cuối của họ. Nhóm người này đã đợi ở đó rất lâu, có lẽ là do Lango và những người khác bị cắt ngang giữa chừng nên mới mất kiên nhẫn đi vào tìm cậu.
Nghĩ xong, cậu quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nói: " Để các ngươi chờ cực khổ quá, ngài quản gia."
Những người bên cạnh rõ ràng sửng sốt một chút, cậu hài lòng mỉm cười, vừa hướng người lái kế bên nói : "Ngài Phụ tá cũng vậy"
Lúc này, trong xe im lặng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của bánh xe và mặt đường, không khí mỏng manh đến mức họ cần hít thở thật sâu mới có thể thở nổi.
Bạch Thục không khỏi khịt mũi nói: "Tôi vẫn cho rằng cha mặc dù không thương tôi, thì ông ấy cũng sẽ không ghét tôi đến mức lấy tôi làm mồi nhử? Kết quả vẫn là tôi tự mình đa tình! Điều đáng buồn nhất của bản chất con người là hình dáng này, luôn là tồn tại hy vọng xa vời."
Vừa nói, cậu lại hỏi: "Nếu hôm nay tôi không đến, các ngươi sẽ trực tiếp đến khách sạn mang tôi đi sao? Các ngươi chắc cũng phải có mấy cái kế hoạch chứ? Thật sự là một công việc khó khăn!"
Trả lời cậu chính là sự im lặng đến chết người, cũng không biết là khinh thường trả lời hay là không thể nào trả lời.
Dù sao thì nó cũng không thể thay đổi được kết cục nên đối với Bạch Thục như thế nào cũng không thành vấn đề.
Cậu híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, nhìn bóng dáng thẳng tắp của hai người ngồi trước, Bạch Quảng Ty(*) không kiên nhẫn, động tác và khí chất của Hoài Đức gần như giống với Bạch Tấn Nam, cho dù bọn họ võ trang đầy đủ cũng không sửa đổi được .
(*Hình như là ông phụ tá)
Bất quá nếu không có nguy hiểm tánh mạng, cậu liền quyết định ngủ một hồi, bụng cũng tốt hơn một chút, thể lực tiêu hao tới lợi hại, đã sớm không chịu nổi, trốn không trốn thoát, đến đích lại nói sau.
Trong giấc ngủ chập chờn, một chiếc xe bọc giáp lớn thẳng diện đụng tới. . .
Tài xế cả kinh xoay mạnh vô lăng, nhưng vẫn như cũ bị chiếc xe va chạm đâm vào vách đường hầm. Quán tính quá lớn khiến đường hầm rung chuyển, xi măng hai bên nứt ra kẽ nhỏ, bụi bay tứ tung.
Với cú va chạm lớn như vậy, chiếc xe vẫn chỉ bị biến dạng nhẹ, người bên trong cơ bản hoàn hảo nhưng không ai thoát ra được.
Lúc này, người bên trong xe bán tải nhảy ra ngoài. . .
Bạch Thục nheo mắt, chờ thấy rõ người tới cướp xe thiếu chút nữa bật cười.
Ai con mẹ nó nói cậu nổi tiếng?
Lại là băng nhóm của Lango.
Thật sự đúng là không chết không thôi, vì muốn giết chết cậu mà cam nguyện mạo hiểm lớn như vậy.
Nhưng suy đi nghĩ lại một chút lại cảm thấy thú vị , dẫu sau cũng là cha hắn Bronte tâm tâm khổ khổ thiết kế toàn cục cứ như vậy bị chính con ruột mình quẫy nhiễu, nên là biểu tình gì đây ?
Lần này, Eugene và những người khác đã học được bài học nhỏ, phía sau liên tục truyền tới tiếng thắng xe, họ thực sự đã đưa hơn chục người từ xe bọc giáp, tất cả đều trang bị đặc biệt, bao vây chiếc xe quân sự của cậu.
Trong hoàn cảnh như vậy, đám Hoài Đức không còn cách nào khác đành phải giao nộp Bạch Thục.
Bạch thục đã vô lực phản kháng, liên tiếp bị xoay qua lại, cậu cảm thấy mình cũng không còn một chút tiết tháo nào, bất kể ở trong tay người nào, chỉ cần để cậu ngủ một giấc, cậu đều sẽ chấp nhận .
Nhưng là, Langovvốn thích mượn đao giết người, lần này lại có chút đứng ngồi không yên, tiến lên vỗ nhẹ mặt cậu: "Không thể không thừa nhận, mày là người đầu tiên khiến tao mất kiên nhẫn đến vậy, cho người an bài cho mày con đường tốt mày không đi , nhất quyết tìm con đường khác, vậy tao sẽ thành toàn cho mày."
Hắn vừa dứt lời , Eugene đem súng trong tay đưa cho hắn.
Lango liếc cậu một cái, sau đó nói: "Mặc dù tao hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không muốn làm bẩn tay mình, trên đời này tao ghét nhất chính là đánh nhau và giết chóc."
Vừa nói, đột nhiên nhớ tới: "Nơi này có nhiều xe chạy qua như vậy, trên xe nếu còn có chất dính, mang ra đổ xuống đất đi? !"
Eugene mặt đầy bội phục, "Vẫn là em biết chơi."
Sau đó, Eugene hung hăng đẩy Bạch Thục ra giữa đường, lảo đảo ngã trên đất, một cước dẫm lên ngực cậu, thúc giục người nhanh chóng lấy ra.
Bạch Thục vốn đang cảm thấy trong bụng khó chịu, bây giờ lưng đập mạnh xuống đất, cơn đau nhói lại càng dữ dội hơn.
Đau đớn liên tiếp khiến tính khí cậu càng ngày càng kém, câụ chỉ muốn chợp mắt một lát thôi mà khó đến vậy sao?
Ngay sau đó Bạch Thục liền ôm lấy Eugene, khi hắn chuẩn bị rút lui, cậu đứng thẳng lên cầm súng rồi bắn hai phát vào mắt cá chân Eugene, sau đó cậu liền bị hắn dùng tay siết cổ đến ngạt thở. . .
Ở phát bắn thứ ba, Eugene dùng hết sức dứt tay ra sau đó thẳng tắp ngã xuống.
Thấy Eugene ngã xuống, Lango đột nhiên biến sắc, trong mắt dâng lên oán hận, những người xung quanh giật súng từ trong tay Bạch Thục, đè cậu xuống, Lango tiến lên hung hăng quăng cậu một cái tát: "Mày có bản lĩnh? Để tao cho mày nếm thử tư vị có bản lĩnh là như thế nào!"
Nói xong hắn đứng dậy nhấc chân đá vào bụng cậu, đời này hắn còn chưa chính tay đánh chết một người, đây là lần đầu tiên!
Kết quả một cước còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên Lango cảm thấy lưng đau âm ỉ, tiếp đó liền ngã xuống.
Ngay sau đó, một nửa số người vây quanh Bạch Thục bị súng máy bắn hạ, nửa còn lại bỏ chạy tứ tán. . .
Bạch Thục lúc này nằm trên mặt đất không còn chút sức lực nào, nhìn dải đèn ở lối vào đường hầm, buồn ngủ cực kì, điều này khiến cậu nghĩ, hiện tại ai muốn đưa cậu đi cũng được, trước hết để cho cậu ngủ một giấc đã, nếu không cho dù có dí súng vào đầu cậu cũng không tỉnh dậy.
Khi được một đôi tay nâng lên, sau đó ôm chặt vào trong lồng ngực, thanh âm tiếng ngáy nhỏ nhẹ truyền tới từng hồi.
Lạc thần cứ thế ôm cậu , vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy vài ngụm mùi hương , đôi mắt rừng rực ngọn lửa mới dần dần thâm trầm xuống.
"Ngu ngốc, Ngài bị trúng kế điệu hổ li sơn rồi." Người trong ngực nhỏ giọng lẩm bầm .
Lạc Thần cong mắt, nói: "Ta biết."
___Hết Chương 39___
Ê m.n nay t edit lại t thấy truyện lạ quá. Như kiểu chưa từng đọc z😥 ai kể t nghe payton là khứa nào đi đc ko
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro