69 - 72
Chương 69: Chôn giấu giữa phong tuyết sâu thẳm
Nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, Nhiếp Thế Vân thu gom pháp bảo của tu sĩ Kim Đan đã ngã xuống, định sau này sẽ xem xét kỹ lưỡng. Những chiếc nhẫn trữ vật chẳng có gì giá trị, hắn trao đổi với Địch Bạch Dung một câu, người kia cũng không có nhu cầu, nên Nhiếp Thế Vân tiện tay ném hết vào không gian hỗn độn.
Địch Bạch Dung tò mò nhìn về phía bóng đỏ đằng xa.
"Là ta, là ta đây!" Hắc Cầu vui vẻ reo lên.
"Hắc Cầu! Ngươi đã hóa hình." Địch Bạch Dung vừa nghe giọng nói, lập tức nhận ra đối phương.
"Đúng rồi, đúng rồi, hoàn mỹ chứ?" Hắc Cầu vênh váo đi một vòng khoe dáng người.
Trước mắt, tu sĩ đã bị thiêu đến không còn hình ảnh. Phượng hoàng tinh hỏa quá mức bá đạo, những kẻ cầm Âm Hồn Phiên đều bị hỏa táng, chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật nằm trên mặt đất.
Hắc Cầu nhặt chiếc nhẫn lên, bước đi loạng choạng rồi chạy đến trước mặt hai người.
"Bên trong có ít linh thạch và thảo dược." Hắc Cầu nói.
"Ngươi giữ lại đi. Đã hóa hình thì cũng nên có một không gian trữ vật cho mình, cái này coi như là quà mua cho ngươi." Nhiếp Thế Vân lấy nhẫn kiểm tra qua một lượt, rồi đeo vào cổ tay Hắc Cầu.
"Đúng là keo kiệt." Hắc Cầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhiếp Thế Vân liếc nhìn hắn một cái, Hắc Cầu lập tức im lặng, quay sang khoe khoang với Địch Bạch Dung. Địch Bạch Dung rất nể mặt, khen hắn không ngớt lời, khiến Hắc Cầu mừng rỡ không thôi.
"Nếu đã gặp nhau rồi, chúng ta mau chóng lên đường thôi." Nhiếp Thế Vân gọi ra phi kiếm, Địch Bạch Dung gật đầu đồng ý.
"Hắc Cầu, ngươi có muốn cùng chúng ta ngự kiếm phi hành không?"
Hắc Cầu lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Ta đâu cần phải lãng phí linh lực giữa trời gió mưa táp! Nếu các ngươi muốn đi, thì ta đi ngủ."
"Tu luyện ——" Nhiếp Thế Vân bất đắc dĩ dặn dò.
"Đúng, đúng, tu luyện, tu luyện." Hắc Cầu biết điều, lập tức đổi giọng.
Địch Bạch Dung buồn cười nhìn hai người qua lại. Hắc Cầu thoắt cái biến mất, còn Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung thì cùng nhau xem xét phương hướng và cảnh vật mà họ đã đi qua trong tháng này, tạo nên một bản đồ sơ lược. Sau khi quyết định lộ trình tiếp theo, hai người không dám nán lại lâu, lập tức lên đường.
Vài ngày sau, tâm trạng căng thẳng ban đầu đã dịu đi nhiều sau khi gặp được người quen. Trong lúc này, Địch Bạch Dung nhận được tin tức từ Đoạn Minh Ngọc. Người kia cuối cùng cũng gặp được Tư Diệp Hoa trong lúc nguy cấp, đúng cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân".
"Chờ một lát, ta xử lý chút việc......" Dù tình huống đã rõ ràng, Địch Bạch Dung vẫn chưa quen việc liên lạc với Đoạn Minh Ngọc trước mặt Nhiếp Thế Vân, có phần ngượng ngùng.
Nhiếp Thế Vân suy nghĩ một chút, rồi nói trước khi Địch Bạch Dung kịp trả lời: "Lát nữa ngươi hỏi hắn, xem có biết phương hướng đại khái không. Nói với hắn... sau này tìm cách gặp lại."
Sau khi tìm kiếm bấy lâu vẫn chưa có kết quả, Nhiếp Thế Vân quyết định "gian lận" một chút.
"Được." Địch Bạch Dung gật đầu đáp.
Không lâu sau, Đoạn Minh Ngọc báo rằng hắn không có kế hoạch rõ ràng, chỉ nghe Nhung Luật nói đã tìm thấy một khu suối nước nóng. Những suối nước nóng này dường như có khả năng rèn luyện thân thể, hơn nữa linh lực rất dồi dào, nên Đoạn Minh Ngọc và Tư Diệp Hoa quyết định đi tìm.
Không có quá nhiều tin tức khác, nhưng từ lời kể của Đoạn Minh Ngọc, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung biết được khu vực đó có tuyết đọng dày đặc, xung quanh là những dãy núi tuyết lớn nhỏ liên miên không dứt, suối nguồn nằm trên sườn núi, chảy xuống thung lũng.
Nhiếp Thế Vân vỗ tay: "Chính là chỗ đó!"
Trong nguyên tác, sau khi mấy người bọn họ tìm được hài cốt Tiên Khí, phải một thời gian sau mới phát hiện ra suối nước nóng và nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đó. Không ngờ lần này, vì một lý do nào đó, trình tự đã thay đổi.
"Tuyết đọng dày đặc, núi tuyết..." Địch Bạch Dung lẩm bẩm. Dù không biết bí cảnh này có tuân theo quy luật càng đi về phương bắc càng lạnh hay không, cả hai vẫn quyết định thử một lần, hướng về phía bắc.
Để tránh bị nhận ra khi gặp Đoạn Minh Ngọc giữa đường, Địch Bạch Dung dùng Dịch Dung Đan, mặc y phục của Nhiếp Thế Vân, ngụy trang thành một người khác từ đầu đến chân.
Trên đường đi, thỉnh thoảng họ gặp vài tu sĩ khác, liền tiến tới hỏi thăm xem có ai gặp qua thung lũng suối nước nóng chưa. Dù đã áp chế tu vi, nhìn ra ngoài, cả hai vẫn là hai tu sĩ Kim Đan kỳ, thêm vào đó là phong thái có phần mạnh mẽ, khiến nhiều người đi ngang qua đều sợ hãi, tưởng rằng gặp phải tiền bối liên thủ cướp bóc. Sau khi trả lời xong, họ vội vã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu không ai biết, nhưng càng tiến về phía bắc, phong tuyết càng lớn, người gặp qua thung lũng suối nước nóng cũng nhiều hơn. Cả hai xác định phương hướng đúng, an tâm hơn không ít. Nhiếp Thế Vân tính toán thời gian trong nguyên tác sau khi rời khỏi tàng bảo địa, Đoạn Minh Ngọc và đồng bọn đi mất bao lâu, bắt đầu chú ý đến phạm vi xem có dấu vết của Băng Phong Ai Lâm hay không. Dù gì mục tiêu của họ là Tiên Khí, không phải suối nước nóng.
Nếu có thể kiểm soát đường đi trong bí cảnh, họ sẽ biết, thực ra Đoạn Minh Ngọc và bọn họ chỉ lướt qua nhau.
Quanh Ôn Tuyền Cốc vài dặm, Đoạn Minh Ngọc và Tư Diệp Hoa đang ngự kiếm bay từ phía tây tới, hướng thẳng đến mục tiêu.
"Nếu có thể nhanh chóng tìm được suối nước nóng để sưởi ấm thì tốt rồi. Cái bí cảnh này lạnh quá, ta lại trời sinh thể hàn, thật không biết vài năm tới sẽ chịu đựng thế nào..." Đoạn Minh Ngọc than thở.
Tư Diệp Hoa đã gặp hắn từ vài ngày trước, cứu Đoạn Minh Ngọc từ tay mấy tu sĩ không biết tốt xấu. Tư Diệp Hoa từ trước đến nay luôn nghĩ rằng Đoạn Minh Ngọc thực dễ dàng thu hút phiền phức, nhưng trước đây hắn chưa từng bận tâm, vì người của hắn có lực hấp dẫn như thế, chứng thực điều đó với chính đôi mắt của mình.
Bất quá lúc này hắn lại có chút buồn bực, Đoạn Minh Ngọc thể chất sao lại quá mức dễ khiến người khác chú ý đến thế? Trong cảnh băng thiên tuyết địa này, một đám tu sĩ còn lo không xong thân mình, vậy mà nhìn thấy Đoạn Minh Ngọc lại vẫn nảy sinh lòng tham.
"Cái đan dược Địch Bạch Dung cho ngươi, ngươi đã dùng hết chưa?" Tư Diệp Hoa hỏi.
Nhắc tới Địch Bạch Dung, ngữ khí của Tư Diệp Hoa liền không tốt. Đoạn Minh Ngọc biết hai người trước kia từng động thủ với nhau, từ đó kết thù, cũng không có cách nào khuyên giải: "Ta đã dùng một nửa. Ta cũng không biết khi nào mới gặp được ngươi, phải dựa vào thể chất song tu của ngươi để vượt qua khó khăn... Một hơi dùng hết chẳng phải sẽ không còn gì để dựa vào sao? Bất quá hiện tại ta đã yên tâm rồi."
Tư Diệp Hoa híp mắt, nghĩ đến lúc trở lại Xích Nham Nhai phải tìm cơ hội hỏi lão tổ về chuyện này.
"Minh Ngọc, ngươi sinh ra đã có thể chất sợ lạnh sao?"
Đoạn Minh Ngọc ngẩn người, rồi lắc đầu: "Hình như khi còn nhỏ, lúc ở phàm giới thì không như vậy. Nhưng sau khi lớn lên, mọi thứ càng ngày càng tệ hơn. Ta nghĩ có lẽ là do tu luyện, hàn khí của Băng linh căn nhập vào cơ thể chăng?"
"Có lẽ vậy." Tư Diệp Hoa không chắc chắn, phụ họa. Băng linh căn rất hiếm, nhưng không phải là loại căn cơ đặc biệt hiếm thấy. Trước đây từng nghe nói tu sĩ có Băng linh căn, dù là nữ tử, cũng không có thân thể âm hàn đến mức này.
"Thế nhưng, dù vậy, tại sao Ánh Nguyệt Phái lại yên tâm để ngươi tới Hàn Thiên bí cảnh rèn luyện?" Tư Diệp Hoa thăm dò.
"Ư... Sư tôn bọn họ nói rằng, đi hay không là tùy ta quyết định. Lần này là ta tự mình muốn tới xem!" Đoạn Minh Ngọc cười cười, vốn dĩ hắn cũng nghĩ rằng thể chất của mình có thể sẽ không chịu nổi. Nhưng trong tiềm thức, hắn cảm thấy Hàn Thiên bí cảnh có vật gì đó rất quan trọng, lại tin rằng ba người trong hậu cung sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nên không nghĩ nhiều mà quyết định đến đây, chỉ là không ngờ sau khi vào bí cảnh lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
"Sư tôn ngươi..."
"Hử? Sao thế?" Đoạn Minh Ngọc nhìn về phía hắn.
"Không có gì." Tư Diệp Hoa lắc đầu.
Nhìn Đoạn Minh Ngọc cười ngây thơ, không giống như có chút nghi ngờ gì về Ánh Nguyệt Phái. Tư Diệp Hoa nhớ đến lời lão tổ môn phái về sự nghi ngờ đối với Ánh Nguyệt Phái, vốn dĩ chỉ nghĩ lão tổ sống quá lâu nên hay đa nghi, nhưng giờ nghe vài câu, chính hắn cũng không khỏi hoài nghi.
Tuy nhiên, Xích Nham Nhai vẫn chưa đoán ra được Ánh Nguyệt Phái rốt cuộc đang làm gì bí mật, chỉ cảm thấy mấu chốt có lẽ nằm ở mối liên hệ với Tư Diệp Hoa. Lần này, lão tổ cố ý bảo Tư Diệp Hoa quan sát nhiều hơn. So với chuyện tình cảm, tu vi và cơ duyên quan trọng hơn nhiều, đến lúc gặp tình huống cần thiết, việc lựa chọn bên nào, hắn hẳn đã rõ trong lòng.
Nhớ lại lần trước khi chưa kịp phản bác, đã bị lão tổ dùng tu vi áp chế, khiến hắn không ngẩng đầu lên nổi. Tư Diệp Hoa trong lòng ngập tràn phẫn uất, nhưng cũng không thể không thừa nhận... Có lẽ lão tổ nói không sai.
"A, ta thấy rồi! Chính là thung lũng kia phải không?" Đoạn Minh Ngọc chỉ tay về phía xa, vui mừng reo lên, "Chúng ta mau đến hội hợp với Nhung Luật ca ca đi. Có lẽ không lâu nữa, sư huynh cũng sẽ đến đây."
Nhìn thoáng qua Đoạn Minh Ngọc, nghĩ lại lần gặp gỡ tình cờ trước đây, lúc mình đã động lòng. Tư Diệp Hoa thầm nghĩ, trừ phi bất đắc dĩ, hắn vẫn muốn bảo vệ Đoạn Minh Ngọc chu toàn... Trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Nếu Nhiếp Thế Vân biết chuyện bên này, có lẽ sẽ không nhịn được mà cười to. Trong nguyên tác, Tư Diệp Hoa đi theo Đoạn Minh Ngọc, cơ duyên liên tục kéo đến, nhận được Cửu Long Thần Hỏa Tráo, trong đội lại có Địch Bạch Dung, đan sư luôn bảo vệ người của mình, đường tu luyện xuôi chèo mát mái, khí phách hăng hái, nào có để tâm đến sư môn Xích Nham Nhai.
Giờ phút này, con đường tu luyện của hắn không thuận, suy nghĩ cũng có chút thay đổi.
Nhưng hiện tại, mọi thái độ vẫn bị phủ lấp dưới lớp băng dày. Đoạn Minh Ngọc bọn họ không biết, mà Nhiếp Thế Vân càng không thể biết.
Không lâu sau khi Đoạn Minh Ngọc tìm được Ôn Tuyền Cốc, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung cũng có một phát hiện.
"Từ từ, nơi đó...!"
Sau nhiều ngày bôn ba, đôi mắt của Nhiếp Thế Vân vốn đã mỏi mệt, nhưng khi hắn thoáng thấy một khu rừng với cảnh sắc khác hẳn phía trước, mắt liền sáng lên.
Địch Bạch Dung thấy Nhiếp Thế Vân đột nhiên dừng lại, suýt nữa không kịp phản ứng. Những ngày qua, hắn cũng dùng mắt thường kết hợp thần thức để dò xét, đã bắt đầu cảm thấy tê dại.
"Xuống xem thử?"
"Ừm, chúng ta xuống xem."
Hai người đáp xuống bên ngoài bìa rừng. Gió lạnh thổi qua, những thân cây khô cằn lung lay như sắp đổ, nhưng không có cây nào gãy đổ xuống. Khi tiến vào sâu hơn, hai người phát hiện dù cây cối không có cành lá, càng đi càng không thấy ánh sáng ban ngày.
Ngẩng đầu nhìn lên, những cành khô đan vào nhau, bao phủ tuyết đọng, thỉnh thoảng theo gió rơi xuống. Điều này vốn không có gì lạ, nhưng đôi khi có những cành cây đông cứng, rắn chắc như băng trùy, nếu một điểm nào đó không chịu nổi sức nặng, sẽ gãy xuống. Nếu bị đánh trúng, có thể khá nguy hiểm.
Trước đây, nhiều lần đến nhầm chỗ khiến họ không dám hy vọng quá lớn. Nhưng lần này, Nhiếp Thế Vân có linh cảm mạnh mẽ rằng đây là nơi đúng.
"Nơi này có chút tối, ánh sáng không thể hoàn toàn xuyên qua, ngươi cẩn thận chút." Địch Bạch Dung ở sau Nhiếp Thế Vân căn dặn.
"Đúng rồi..."
Nghe Nhiếp Thế Vân nói vậy, Địch Bạch Dung cũng không khỏi vui mừng: "Lần này thật sự đúng chứ?"
Nhiếp Thế Vân quay đầu lại, đưa tay về phía Địch Bạch Dung: "Phải tiến sâu hơn mới biết được. Không rõ trong rừng này có yêu thú ẩn nấp hay không, chúng ta nên tiến lại gần nhau hơn."
Hắn không quá lo lắng về tu sĩ. Nếu nơi này thực sự là bảo địa, mà Đoạn Minh Ngọc chưa kịp đến, thì chắc chắn sẽ không có người khác tiến vào trước.
Địch Bạch Dung tự nhiên nắm lấy tay hắn.
Hai bóng người càng đi càng sâu, dần dần biến mất trong khu rừng khô. Dấu chân của họ nhanh chóng bị phong tuyết che lấp hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
---------------------------✿✿✿---------------------------
Chương 70: Tìm Đến Bảo Địa Nhưng Đại Môn Khác Biệt Đối Đãi
Trong khu rừng u ám này, dưới chân những rễ cây, lại xuất hiện linh thảo vốn chỉ có trên tuyết sơn, tuy hiếm nhưng cũng không phải là bất ngờ. Nhiếp Thế Vân tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát xung quanh. Tuy vậy, ngoài dự đoán của hắn, suốt dọc đường không gặp phải bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.
Đi được khoảng nửa ngày, hai người bắt đầu nghi ngờ liệu mình có lạc hướng trong rừng hay không. Không lâu sau, họ cảm nhận được con đường dưới chân dần chuyển thành dốc xuống.
"Chỗ này có sườn núi sao?" Địch Bạch Dung nhíu mày, cố nhớ lại. Hắn không nhớ mình đã vượt qua ngọn núi khi nào.
Nhiếp Thế Vân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Có lẽ chúng ta không phải vừa mới leo lên sườn núi, mà giờ đang tiến dần xuống dưới."
Từ trên phi kiếm nhìn xuống, chỉ thấy một vùng đất tuyết trắng phủ kín rừng khô. Giờ đây, khi tiếp tục đi xuống, cây cối dần thưa thớt, nhưng không phải họ đang quay lại biên giới. Ngược lại, ánh sáng tự nhiên xung quanh càng lúc càng ảm đạm, con đường cũng trở nên hẹp hơn. Nhìn lại phía sau, con đường nghiêng rõ rệt, Nhiếp Thế Vân lẩm bẩm: "Chính là chỗ này. Không sai."
Trong sách, đoàn người chỉ đi vào rừng để tìm linh thảo Băng Liên Hoa quý hiếm, nhưng không ngờ lại vô tình lạc vào đây. Giờ nhìn lại, không sai chút nào. Nếu không phải Nhiếp Thế Vân đã ghi nhớ lối vào, hắn cũng không miêu tả được rõ ràng.
Nơi này đích thực là một kỳ quan. Ban đầu, dường như chỉ là một thung lũng, nhưng càng đi xuống, hai người phát hiện con đường xoay vòng như lối mòn trên núi. Ngước nhìn lên, ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, họ không biết tự lúc nào mình đã bước xuống lòng đất.
"Không ngạc nhiên khi từ trên phi kiếm không thể nhìn thấy. Lối vào hang động này ẩn giữa rừng khô, lại bị tuyết trắng che phủ, nếu không tự mình bước vào, ai có thể biết nơi này tồn tại?" Địch Bạch Dung cảm thán. Nếu Tiên Khí thực sự bị lưu giữ ở đây, thì việc hang động này khó tìm cũng là điều dễ hiểu.
Càng tiến sâu, con đường hẹp tối tăm trở nên rộng rãi hơn. Từ lối đi nhìn xuống, phải sâu hơn trăm thước mới tới đáy. Dù trong động không có tuyết, nhưng những trụ băng giống như măng đá vẫn xuất hiện khắp nơi.
Hai người không muốn mất thời gian leo xuống, liền nhảy trực tiếp xuống đáy hang động. Khi chạm đất, họ lập tức cảm nhận được linh khí dày đặc xung quanh. Khắp nơi đều là những dấu vết của thạch màn trên vách đá, mờ nhạt cho thấy trước đây từng có dòng linh tuyền chảy qua, nhưng đã khô cạn từ lâu.
Nhìn kỹ, giữa những măng đá, đất lạnh mọc đầy thảo dược linh cấp, loại thảo dược chỉ sinh trưởng trên tuyết trắng. Nếu một tu sĩ bình thường nhìn thấy, hẳn sẽ phát điên.
"Thu thập một ít đi. Chưa biết chừng lát nữa nơi này sẽ xảy ra chuyện gì." Nhiếp Thế Vân cuối cùng không kìm được mà nói. Hắn từng phải tranh giành để có được một cây linh thảo cực phẩm tại đại hội tu tiên, nhưng giờ đây, đứng trước cả chục cây, hắn cảm thấy những công sức trước kia trở nên vô nghĩa.
Địch Bạch Dung gật đầu, gọi Hắc Cầu ra. Hai người và một con chim nhanh chóng thu thập tất cả.
"Ngươi nói nơi này còn có Băng Liên sao?" Địch Bạch Dung vừa tiếp tục tiến tới vừa hỏi.
"Đúng vậy, nhưng nó nằm trong động phủ bên trong, có lẽ là do chủ nhân động phủ này cách đây mấy ngàn năm tự tay trồng. Những cây mọc ở bên ngoài này, với họ, chắc chỉ như hoa cỏ trong vườn hậu viện mà thôi." Nhiếp Thế Vân giải thích.
Địch Bạch Dung có chút cảm khái: "Những thứ mà mấy ngàn năm trước các tu sĩ không để vào mắt, giờ lại được nâng niu hết mức." Họ vừa hái xong một lượng linh thảo mà nếu so với Phẩm Âm Các, phải mất hàng trăm năm để trồng và chăm sóc.
Xuyên qua cái hang động giống như "sảnh ngoài", hai người bước vào một lối đi hẹp hơn. Nếu nói đây là cảnh quan tự nhiên, thì những viên dạ minh châu được đặt cách đều trên vách đá cho thấy đây rõ ràng là một động phủ nhân tạo. Tuy nhiên, nếu gọi nó là động phủ, thì nơi này lại có vẻ quá gần gũi với thiên nhiên.
Nhiếp Thế Vân nhớ lại động phủ mà hắn từng nhìn thấy thông qua quyển trục truyền tống, cũng rất giống với phong cách này, khiến hắn không khỏi thắc mắc liệu những tu sĩ tọa hóa có sở thích gì đặc biệt.
"Hắc Cầu, đừng chạm vào đồ vật lung tung." Nhiếp Thế Vân không quay đầu lại, dặn dò.
"Ta không có! Ta chỉ đang nhìn thôi...!"
Nhiếp Thế Vân đi trước, Địch Bạch Dung theo sau, kẹp Hắc Cầu đang tò mò nhìn đông nhìn tây ở giữa. Nếu có người khác nhìn vào, hẳn sẽ không đoán ra củ cải nhỏ này chính là linh sủng khế ước của họ.
"Tuy đường hầm này không được tu sửa, nhưng hai bên tường đều có giá đỡ dạ minh châu, điều đó chứng tỏ nó được xây dựng theo quy tắc của danh môn, rất tinh tế." Địch Bạch Dung nhìn xung quanh rồi nói.
"Ngươi cũng rành về điều này à." Nhiếp Thế Vân cười.
"Hồi nhỏ ta có học qua một chút." Địch Bạch Dung gật đầu.
"Vậy ra ta chưa bao giờ hỏi ngươi, ngươi nói ngươi từ phàm giới được chọn vào tu chân giới, vậy người nhà ở phàm giới của ngươi thì sao?" Nhiếp Thế Vân hỏi.
Địch Bạch Dung sững lại, rồi trả lời: "Ngươi không biết sao? À, ngươi vốn sinh ra ở tu chân giới, có lẽ không rõ. Những đệ tử được chọn từ phàm giới vào các đại môn phái đều phải chặt đứt mọi liên hệ với gia đình. Có môn phái sẽ cho người nhà họ uống Vong Ưu Đan, một số khác thì dùng pháp thuật hủy đi ký ức. Nghe nói, đôi khi sự kiểm soát không được tốt, khiến phàm nhân trở nên ngu muội..."
Nhiếp Thế Vân không hay biết điều này, khuôn mặt hắn đầy kinh ngạc. Trong nguyên tác, chuyện này chưa từng được nhắc tới.
"Vậy... Vậy chẳng khác gì bắt người cả..."
Địch Bạch Dung trầm ngâm một lát, rồi nói: "Có lẽ là có. Nhưng trong ký ức của ta, phụ thân từng cẩn thận bàn bạc với trưởng lão của môn phái. Ta là con của vợ lẽ, họ nhờ vậy có được một khoản tài phú, cũng không đến nỗi khổ sở."
Ở bên nhau đã lâu, Nhiếp Thế Vân chưa từng hỏi về quá khứ của Địch Bạch Dung khi còn nhỏ. Chính hắn cũng không tiện nhắc đến chuyện cũ của mình, nên ngại hỏi đối phương. Không ngờ hôm nay thuận miệng hỏi, lại biết được những điều bất ngờ. Nhưng khi hắn hỏi thêm, Địch Bạch Dung dường như đã rời phàm giới từ khi còn quá nhỏ, không có quá nhiều ký ức, mấy chục năm đã trôi qua, giờ khi nhắc đến cha mẹ ruột, ánh mắt hắn cũng không lộ ra chút hoài niệm nào.
"Đừng hỏi ta, ta thật sự không nhớ rõ điều gì," Địch Bạch Dung cười bất đắc dĩ, "Không bằng ngươi nói về mình đi?"
Nhiếp Thế Vân nghĩ ngợi một chút, rồi cười: "Cũng nên kể cho ngươi nghe. Nhưng chuyện này dài lắm, đợi sau khi bắt được Tiên Khí, chúng ta tìm một nơi an toàn rồi nói kỹ hơn."
Địch Bạch Dung nghe hắn hứa hẹn, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện: "Không vội."
Hắc Cầu chưa từng nghe về "Phàm giới" trong truyền thừa, kẹp giữa hai người, nghe mà như lạc vào sương mù. Nhưng hắn hiểu rõ một điều — Địch Bạch Dung giống như hắn, cha không thương, mẹ không yêu.
"Tới rồi."
Nhiếp Thế Vân đột ngột dừng bước, Hắc Cầu không kịp phản ứng, "bịch" một tiếng va vào lưng Nhiếp Thế Vân, giật mình xoa trán.
Sau khi băng qua một đoạn hành lang dài, hai người đến sảnh ngoài của động phủ. Mở cửa ngoài ra, đập vào mắt họ là một khu vực tiếp khách tinh xảo và trang nhã.
Nơi đặt Tiên Khí tự nhiên không thể dễ dàng tiếp cận như vậy, hai người vòng qua khu tiếp khách, tiếp tục đi sâu vào. Từ xa, Nhiếp Thế Vân đã thấy được khung cảnh mà tiểu thuyết từng miêu tả. Một cánh cửa đá cao chạm tới đỉnh, dường như do trời đất tạo nên, kín kẽ ăn khớp với khe đá nơi nó đứng.
Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung tiến lại gần, nhưng ngay cả việc đến gần cũng khó khăn. Cánh cửa tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo vô cùng.
"Hắc Cầu, ngươi hãy dùng Phượng Hoàng Tinh Hỏa Lung bảo vệ ta." Nhiếp Thế Vân ra lệnh.
Thấy vậy, Địch Bạch Dung cũng lấy ra Thanh Liên dị hỏa, giúp Nhiếp Thế Vân tiến lại gần cánh cửa đá.
So với trong tưởng tượng, việc này còn khó hơn nhiều... Nhiếp Thế Vân cảm thấy có chút bất an. Hắn cố gắng đặt tay lên cánh cửa động phủ, nếu không nhờ có Hỏa linh căn của mình và sự hỗ trợ từ Hắc Cầu cùng Thanh Liên dị hỏa, hắn chắc chắn bàn tay của mình sẽ bị đóng băng chỉ trong một giây.
Hắn truyền linh khí vào, nhưng cánh cửa đá không hề tiếp nhận linh lực của hắn, đẩy hắn ra ngoài.
"..."
Trong nguyên tác, cánh cửa này chưa từng từ chối Đoạn Minh Ngọc, thậm chí phương thức mở cửa cũng không phải là vấn đề, cứ như thể nó được chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhiếp Thế Vân nghĩ đến tình cảnh của mình, liền cảm thấy mọi việc sẽ không dễ dàng như vậy, nên đã có sự chuẩn bị trước.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Nhiếp Thế Vân, hắn lấy ra từ không gian trữ vật một viên Băng tinh nguyên — Băng linh căn tu sĩ trăm năm mới có thể gặp, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua được trong những năm qua.
Viên Băng tinh nguyên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trong suốt như một khối băng thật sự. Nhưng khi Nhiếp Thế Vân đưa nó lại gần cánh cửa đá, nó cũng bị đẩy ra ngoài, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắc Cầu đã phun tinh hỏa liên tục trong một thời gian dài, giờ có chút đuối sức. Nhiếp Thế Vân đã thử đi thử lại nhiều lần nhưng không có kết quả, đành phải thu tay lại.
"Không được sao?" Địch Bạch Dung lo lắng hỏi.
Nhiếp Thế Vân cắn môi, tạm thời không đáp lời. Hắn tự nghĩ mình đã chuẩn bị rất kỹ, giờ đây đã đến cửa cuối cùng, nhưng vẫn không thể vào được. Trước đây hắn đã suy đoán, nếu những người khác không mở được cửa, chỉ có Đoạn Minh Ngọc mới có thể dễ dàng mở ra. Nếu vậy, vấn đề không phải ở tu vi mà ở cấm chế của cánh cửa, có lẽ liên quan đến Băng linh căn hoặc thân thể Thiên Âm.
Giờ xem ra, mọi thứ đều không như dự tính.
Dù Nhiếp Thế Vân luôn giữ được tâm thái bình tĩnh, lúc này hắn cũng có chút chán nản. Tệ nhất là phải ngồi chờ Đoạn Minh Ngọc và đồng bọn tìm đến đây, mở cánh cửa, sau đó tranh đoạt với họ. Nhưng nghĩ đến việc mình đã đi tới bước này mà không thể làm gì, trong lòng hắn thật sự không dễ chịu.
---------------------------✿✿✿---------------------------
Chương 71: Tìm lối tắt tiến vào nguyên tác không viết lộ tuyến
Địch Bạch Dung không hỏi thêm, kiên nhẫn đứng một bên. Trong hang động, không gian lập tức chìm vào im lặng. Nhiếp Thế Vân đứng đó, do dự một hồi, hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra hết.
"Cứ đứng đây ủ rũ cũng không phải là cách. Ta sẽ nói sơ qua tình hình cho ngươi nghe." Nhiếp Thế Vân biết đây không phải lúc để rối loạn, nên bình tĩnh lại và bắt đầu giải thích tình thế cho Địch Bạch Dung cùng Hắc Cầu.
"Vậy, chủ nhân của động phủ này là... cũng có thể chất tương tự sao?" Địch Bạch Dung cẩn thận lựa lời. Hắn không quên lời thề với sư môn, giờ phút này hắn vẫn không thể thốt ra rằng Đoạn Minh Ngọc sở hữu thân thể Thiên Âm.
"Không phải. Từ những pháp bảo và điển tịch còn sót lại, chủ nhân của động phủ này hẳn là một nam nhân có linh căn Thổ," Nhiếp Thế Vân cau mày nhớ lại, "Ta hiểu biết về 'Thiên Đạo' cũng chưa toàn diện."
Nói đơn giản, nguyên tác không đề cập đến việc này, dù hắn đã đọc toàn bộ nhiều lần cũng không thể đoán ra.
"Rất kỳ diệu." Địch Bạch Dung nói. Năng lực của Nhiếp Thế Vân quả thực kỳ lạ, nhưng hiện tại không phải lúc để truy cứu.
"Tuy nhiên... trong động phủ này quả thật có lưu giữ một món Tiên Khí, là một loại phòng ngự tiên y dành cho nữ nhân. Có lẽ trước đây có tu sĩ khác từng sống ở đây." Nhiếp Thế Vân đoán.
Lúc này, dù đoán thế nào cũng không giúp họ tiến thêm bước nào. Hắn dạo bước quanh một lát, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa đá không thể mở, rồi quay lại quan sát bốn phía.
Hai người thử dùng linh lực công kích vách đá, nhưng các vách tường đều không chút suy chuyển. Cũng phải thôi, nếu dễ dàng bị đánh sập như vậy thì động phủ này đã sớm bị vùi lấp dưới lòng đất.
"Chúng ta tìm kỹ thêm một lần nữa. Nếu thực sự không tìm ra cách, sau đó sẽ ra tay cướp đoạt." Địch Bạch Dung vỗ vai Nhiếp Thế Vân.
"Tình huống này đúng là buộc chúng ta phải cướp đoạt." Nhiếp Thế Vân nghe Địch Bạch Dung nói vậy, trầm ngâm nhìn hắn.
Địch Bạch Dung cười nhẹ: "Đừng nhìn ta như vậy. Ta đâu phải thánh nhân... Chỉ cần là con người thì ai cũng có tư tâm. Ta cũng không ngoại lệ."
Chỉ có điều, mọi tính toán của hắn lúc này đều dồn vào Nhiếp Thế Vân.
Không bàn thêm về tình thế khó khăn, cả hai cùng với Hắc Cầu tiếp tục cẩn thận thăm dò. Họ không thể chậm trễ, bởi lẽ Đoạn Minh Ngọc và những người khác chắc chắn sẽ đến đây theo định mệnh. Dù là tìm cách khác hay lập phục kích, thời gian của Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung rất hạn chế.
"Ai, không hiểu gì cả..." Hắc Cầu nghe Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung nói một đống về "Thiên Đạo", "Thể chất", nghe được vài phần liền mơ hồ, còn không hiểu đã bị kéo vào tìm manh mối. Hắn hóa thành nguyên hình, bay vòng quanh trong hang động, không thấy điều gì khác lạ, liền lười biếng chạy đến góc và ngồi xuống.
Lúc này, khi Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung đang ngồi ở ghế đá trong sảnh nghịch ngợm gì đó, chợt nghe tiếng kêu sợ hãi từ xa của Hắc Cầu.
"Cứu mạng, cứu mạng! Ta đang ở đâu a ——"
Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung liếc nhau, vội vàng đứng dậy chạy tới.
"Hắc Cầu?"
"Các ngươi còn ở đó sao? Ta không thấy các ngươi!" Hắc Cầu kinh hoảng, tiếng nói vọng ra từ... bên trong vách tường.
Nhiếp Thế Vân theo âm thanh, vội vàng áp sát tường, dùng tay vỗ vách đá, để xác định vị trí của Hắc Cầu.
"Bên trong ra sao? Ngươi vào bằng cách nào?" Nhiếp Thế Vân hỏi qua vách đá.
Hắc Cầu sau khi hoảng loạn, bình tĩnh nhớ lại: "Ta chỉ ngồi xuống dựa vào tường, đột nhiên phía sau như trống rỗng, ta liền rơi vào phía sau tường. Chỗ này hình như là một thông đạo..."
Nhiếp Thế Vân vui mừng, quả nhiên còn có một lối thoát. Động phủ này có thể không chỉ có một lối vào. Hắn lập tức ngồi xuống kiểm tra kỹ lưỡng vách tường, phát hiện một trận pháp ẩn giấu vô cùng khéo léo.
"Trận này không khó, chỉ cần dùng linh lực kích hoạt là có thể tạm thời mở ra cấm chế. Nhưng vị trí này quả thực rất kín đáo, Hắc Cầu, ngươi lập công rồi!" Nhiếp Thế Vân vui vẻ nói. Bình thường ai lại bò sát tường mà sờ tìm ở đây chứ?
Chỉ một lát sau, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung cũng xuyên qua tường. Hắc Cầu từ lúc sinh ra chưa bao giờ "đi lạc" như thế này, sợ đến mức không nhẹ, vội vàng bay tới đậu vững vàng trên vai Nhiếp Thế Vân.
Nhìn lại, phía bên kia tường không có trận pháp, có vẻ con đường này chỉ là lối một chiều. Nhiếp Thế Vân cảm thấy có hy vọng, trận pháp một chiều không thể thiết lập ở một vách tường kín, chắc hẳn con đường này dẫn đến một nơi khác, không phải ngõ cụt. Để biết rõ hơn, họ phải tiếp tục đi xuống.
"Nói, ta đã phát động trận pháp thế nào? Ta đâu có hiểu mấy thứ này." Hắc Cầu vừa đi vừa sợ hãi, nhỏ giọng nói.
"Chỉ cần dùng linh thạch là có thể kích hoạt. Ngươi nghĩ kỹ xem ngươi đã làm gì."
Hắc Cầu suy nghĩ một lát, rồi bỗng "A" lên một tiếng. Khi hóa hình, chiếc vòng trữ vật mà hắn đeo ở cổ chân đã biến mất từ lúc nào.
Trận pháp đã nuốt mất "chiến lợi phẩm" đầu tiên của hắn!
Hắc Cầu buồn bã. Nhiếp Thế Vân xoa đầu hắn, nói rằng chính nhờ hắn vô tình tế đi chiếc vòng trữ vật, họ mới tìm được lối đi nhanh như vậy. Hắc Cầu buồn rồi lại quên nhanh. Nhiếp Thế Vân còn hứa sẽ làm cho hắn một chiếc vòng trữ vật tốt hơn, thế là sau một lát, Hắc Cầu đã quên mất chuyện vừa rồi.
"Lại là một cái trận pháp?" Địch Bạch Dung nhìn con đường phía trước, cau mày nói.
Nhiếp Thế Vân bước tới, ngồi xuống quan sát.
"Đúng là một sát trận loại nhỏ, ta có thể giải được." Nhiếp Thế Vân không nói thêm lời nào, lập tức cúi xuống đất và bắt đầu ra tay.
Địch Bạch Dung không dám lên tiếng quấy rầy, đứng yên một bên. Hắn có chút lo sợ. Nơi này có lẽ không phải là tử lộ, nhưng nếu không có tu sĩ biết giải trận pháp, dù có vào được cũng định sẵn là ngõ cụt. Hiện giờ, đây có vẻ là cách duy nhất và hắn chỉ hận bản thân chưa từng học qua trận pháp, không thể giúp Nhiếp Thế Vân chút gì.
Nhiếp Thế Vân cũng không mất nhiều thời gian để giải trận. Chưa đi được bao xa, họ lại gặp trận pháp thứ hai. Hắn thở dài, ngoài việc cẩn thận quan sát và kiên nhẫn giải, không còn cách nào khác. Xem ra con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Quả nhiên, sau khi đi thêm một đoạn, họ thấy vài bộ hài cốt, có lẽ là những người bị nhốt ở đây cho đến khi chết dần mòn, khiến họ không khỏi rùng mình.
Ban đầu, Nhiếp Thế Vân còn có tâm trạng suy xét, nhưng sau năm ngày liên tục giải trận không ngừng, hắn đã cạn kiệt sức lực, không còn tinh thần để suy nghĩ thêm.
"Chủ nhân của động phủ này, chắc chắn là một kẻ vô cùng thích trận pháp." Nhiếp Thế Vân nhếch mép cười, nhưng nụ cười này không mấy thân thiện.
"Ngươi giải được đã là rất giỏi rồi." Địch Bạch Dung đưa cho Nhiếp Thế Vân một viên Hồi Linh Đan.
Thực ra, giải trận không tiêu hao nhiều linh lực, chủ yếu là hao tốn sức lực và tinh thần. Nhưng được ái nhân chăm sóc, Nhiếp Thế Vân tự nhiên rất hưởng thụ.
"Không biết bao giờ mới đến đích. May mà từ đầu đến giờ, trình độ của trận pháp sư này không cao hơn ta quá nhiều." Nhiếp Thế Vân phỏng đoán. Nếu trận pháp tiếp theo thực sự khó hơn, hắn cũng chỉ còn cách cắn răng mà đối phó.
Mấy ngày trước, Hắc Cầu đã cảm thấy không thoải mái với thông đạo chật hẹp này, nên trở lại ngọc bội nghỉ ngơi. Khi giải trận, không thể phân tâm, nên Địch Bạch Dung chỉ đứng bên cạnh, im lặng không nói gì. Nhiếp Thế Vân cảm thấy lòng mình phức tạp, nghĩ kỹ lại, chính hắn muốn tranh đoạt Tiên Khí, thấy mật đạo liền không nghĩ ngợi mà bước vào. Hắn luôn chuẩn bị kỹ càng cho mọi việc, nhưng lần này đến cửa rồi mới nhận ra sai lầm, nên có chút nóng vội. Dù giờ đây vẫn còn hy vọng, nhưng Địch Bạch Dung vốn dĩ không cần phải cùng hắn chịu khổ nơi này.
"Không vội. Ngươi cứ từ từ." Địch Bạch Dung mỉm cười. Trong thời gian qua, câu hắn hay nói nhất chính là những lời này. Dù tình cảnh không thực sự thong thả, nhưng khi nghe hắn nói vậy, Nhiếp Thế Vân lại cảm thấy yên lòng.
Sau nhiều ngày không biết ngày đêm, trong u tối của thông đạo, Nhiếp Thế Vân gần như mất khái niệm về thời gian, chỉ còn thấy trước mắt là những trận pháp liên miên. Có lẽ chỉ cần thêm vài cái nữa, hắn sẽ bắt đầu thầm mắng vị tiền bối đã đi về cõi tiên này. Đúng lúc đó, hai người cuối cùng cũng thấy được khung cảnh khác biệt. Tầm nhìn rộng hơn, họ đến cuối thông đạo và thấy một căn phòng.
Nhiếp Thế Vân ngăn lại Địch Bạch Dung: "Khoan đã, để ta kiểm tra trước."
Hắn không lo lắng vô cớ, bởi ngay giữa căn phòng có một trận pháp lớn, bên trên trận pháp còn có một bộ xương trắng, vô cùng quỷ dị.
Hắn tiến lại gần nghiên cứu một lúc, tạm thời yên tâm. Trận pháp này dù là gì cũng khiến Nhiếp Thế Vân khó mà nhìn thấu ngay lập tức, nhưng có điều trận pháp này cần tu sĩ chủ động kích phát, không tự khởi động. Vì thế, Nhiếp Thế Vân quyết định không động tới nó, cùng Địch Bạch Dung chia nhau kiểm tra các khu vực khác trong phòng.
"Thế Vân, ở đây có một bức họa. Ngươi đến xem."
Nhiếp Thế Vân nghe vậy liền tiến lại. Trên chiếc bàn thấp, có một cuộn tranh đang được mở ra, trong tranh là hình ảnh một nữ tử dung mạo đẹp đẽ. Trong tranh, nàng đứng dưới cây tuyết tùng, cầm ô, trên mặt là dáng vẻ vô cùng thanh nhã, lịch sự. Căn phòng này cổ xưa, nếu không bị cách biệt với thế giới bên ngoài, chắc hẳn đã sớm phủ đầy bụi và tơ nhện, nhưng bức họa lại được bảo tồn rất tốt, cho thấy nó được coi trọng.
"Y phục trên người nàng..."
Nhiếp Thế Vân cẩn thận quan sát, phát hiện nữ nhân trong tranh mặc một bộ tiên y màu tím. Trên vạt áo có những đường thêu hoa tinh xảo màu vàng, từ cổ áo tỏa ra đến chân, tạo thành hình tường vân, đồng thời vẽ ra một trận pháp phòng ngự rất tinh vi. Không chỉ mỹ lệ, đây rõ ràng là một món pháp khí phòng ngự thượng hạng.
Nếu không phải trùng hợp đến tận đây, chẳng phải đây chính là Tử La Tiên Y được phong tàng trong động phủ sao?
"Than thân đơn chiếc tại người tan, vì sao cùng sống không cùng thác..." Địch Bạch Dung nhìn dòng thơ trên bức họa, lẩm bẩm.
Người bị bỏ lại là nữ tử này, hay chính nàng là người trong bức họa?
Hai người tạm thời không cách nào biết rõ.
Không tìm thêm được thông tin từ bức họa, họ tiếp tục chia nhau tìm kiếm.
Nhiếp Thế Vân tiến thẳng về phía lối ra của căn phòng. Trừ lối họ đã vào từ thông đạo, đây có vẻ là lối ra duy nhất. Tất nhiên, cánh cửa này cũng không thể mở.
Hắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sau một chặng đường gian nan, phá bao nhiêu trận pháp, giờ có thể nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa này. Nhiếp Thế Vân dùng tay sờ cánh cửa đá, phát hiện trên cửa có một trận pháp tương tự như trận pháp dưới bộ hài cốt, một trận pháp hắn chưa từng gặp qua, nên hắn cẩn thận xem xét.
Nhiếp Thế Vân nhìn trận pháp, rồi quay lại chỗ bộ hài cốt, cúi đầu nói nhỏ: "Có chút mạo phạm", rồi di chuyển hài cốt sang một bên. Hai trận pháp kết hợp lại, làm hắn càng xem càng thấy trận pháp này tinh xảo, chưa từng thấy qua trong bất kỳ sách vở nào về trận pháp mà hắn đã đọc.
Trong khi đó, Địch Bạch Dung đã tỉ mỉ kiểm tra từng góc phòng. Đáng tiếc, hắn không may mắn như Hắc Cầu lần trước mà tìm ra thêm mật đạo nào. Sau đó, hắn tìm được vài bức tranh cũ kỹ trên kệ sách, tất cả đều vẽ cùng một nữ tử, không có vật nào khác giá trị.
Không biết từ khi nào, Địch Bạch Dung đã đến bên cạnh Nhiếp Thế Vân, khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Thật là tuyệt diệu. Trận này không phải cổ trận hiếm gặp, nguyên lai chỉ là biến hóa của ảo trận. Nó được chia thành tử mẫu trận, với mắt chủ trận nằm trên mặt đất, một phần khác lại trên cánh cửa. Bố trí trận có thể một người làm, nhưng để phá trận và mở cửa phải cần hai người cùng kích phát trận pháp, thiếu một thứ cũng không được. Trước đây ta chưa từng gặp cách làm này."
Địch Bạch Dung thấy Nhiếp Thế Vân dường như đã hiểu ra điều gì, liền thao thao bất tuyệt giải thích, cũng mơ hồ hiểu được hàm nghĩa. Hắn suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: "Nếu đúng như ngươi nói, chẳng phải nếu không có hai người cùng tiến vào mật đạo, sẽ không có đường sống?"
"Đúng vậy."
Địch Bạch Dung nhìn xuống bộ hài cốt trên mặt đất. Hắn chết một mình trong trận pháp, chắc là muốn kích phát trận pháp. Nhưng hành động này đã định trước là vô ích.
Nhiếp Thế Vân hiểu hắn nghĩ gì, liếc nhìn bộ hài cốt, thở dài: "Xem ra chúng ta vẫn còn may mắn."
Nghĩ đến trong nguyên tác cũng không rõ ràng về lai lịch của động phủ này, giờ phút này chính mình lại khám phá ra bí mật mà Đoạn Minh Ngọc cùng đồng bọn không phát hiện, Nhiếp Thế Vân dù đang trong tình thế nguy cấp, cũng không khỏi tò mò.
Cánh cửa chính trong nội thất chỉ có thể mở ra bởi người có thể chất đặc thù, người mặc Tiên Khí mỹ mạo nữ tử, cùng với mật thất này... Tuy là một con đường khác, nhưng chủ nhân của động phủ lại thiết lập những thử thách khắc nghiệt, rõ ràng muốn tu sĩ tiến vào tự nhận lấy cái chết. Chỉ là cuối cùng vẫn để lại một con đường sống.
"Ngươi vừa nói cần hai người cùng kích phát trận pháp, nhưng không phải là giải trận phải không?" Địch Bạch Dung nhanh chóng nhận ra chi tiết nhỏ trong lời Nhiếp Thế Vân, truy vấn.
Nhiếp Thế Vân im lặng nhìn chằm chằm trận pháp trong giây lát, rồi thở dài: "Trận này thiết kế quả thật khéo léo. Để giải trận, trước tiên phải kích phát nó. Nhưng trận này chỉ là ảo trận, không làm tổn thương tính mạng. Chỉ cần xem liệu chúng ta có thể tỉnh lại hay không thôi."
Địch Bạch Dung nhớ lại lần trước hắn rơi vào ảo trận, đó là loại hung hiểm nhất, khiến tu sĩ bị tâm ma vây khốn, không thể tỉnh lại. Nếu không có Nhiếp Thế Vân bên cạnh, hắn chắc chắn không thể thoát khỏi ảo giác.
Sau này khi hai người thổ lộ tình cảm, họ có nhắc đến chuyện tâm ma. Địch Bạch Dung mới biết rằng Nhiếp Thế Vân trời sinh không có tâm ma, vì vậy ảo trận không thể tác động đến hắn, cũng coi như may mắn. Lần này không biết ảo trận sẽ như thế nào, liệu có thể khiến hai người này chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn hay không.
Dù sao lúc này cũng không có con đường thứ hai.
"Ta cần làm gì?" Địch Bạch Dung nhanh chóng trấn tĩnh lại, quay đầu hỏi.
"Tử trận không quá phức tạp, ngươi chỉ cần làm theo ta. Có thể sẽ tốn thời gian, nhưng ngươi chỉ cần ghi nhớ những gì ta nói, làm theo là được."
Địch Bạch Dung quyết đoán đáp: "Ta hiểu rồi."
Nguyên lý của trận pháp không phải là thứ mà Địch Bạch Dung, một người mới học, có thể hiểu hết. Bí cảnh có thể kéo dài nhiều năm, nếu không có đoàn người Đoạn Minh Ngọc phía sau, có lẽ Nhiếp Thế Vân đã dành vài năm để giảng giải tường tận cho Địch Bạch Dung. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể dạy đối phương làm theo những bước cơ bản nhất, dựa vào trí nhớ của Địch Bạch Dung.
May thay, Địch Bạch Dung thông minh, không mất nhiều thời gian để ghi nhớ.
"Gọi Hắc Cầu ra, để hắn ở ngoài trận. Nếu đến lúc đó hắn có thể đánh thức chúng ta từ bên ngoài thì tốt." Địch Bạch Dung nói.
Nhiếp Thế Vân gật đầu, hắn cũng không chắc liệu sau khi mất đi ý thức, Hắc Cầu có thể tự do ra vào ngọc bội hay không, nên quyết định gọi hắn ra, dặn dò tình hình. Bất ngờ nhận trọng trách, Hắc Cầu có chút hoảng loạn, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đứng ngoài trận pháp, khẩn trương chờ đợi ở lối ra mật đạo.
Nhiếp Thế Vân không đặt quá nhiều kỳ vọng vào việc Hắc Cầu có thể đánh thức hai người. Chủ nhân của động phủ này đã hao tổn tâm lực để tạo ra trận pháp "chỉ có hai người mới có thể giải", liệu có để lại sơ hở cho người thứ ba can thiệp hay không?
"Không sao đâu." Nhiếp Thế Vân nhìn thấy Hắc Cầu, vốn kiêu ngạo, giờ lộ rõ vẻ lo lắng, liền cười an ủi hắn.
Hắn hít sâu một hơi, bước đến đứng yên giữa trận pháp trong phòng. Nhiếp Thế Vân ngẩng đầu nhìn Địch Bạch Dung, đối phương nhẹ gật đầu, ra hiệu rằng mọi việc đều ổn.
"Vậy thì, ta bắt đầu đây."
Nhiếp Thế Vân cúi xuống, cẩn thận theo kế hoạch, vẽ ra quỹ đạo trận pháp bằng linh lực.
Mẫu trận phức tạp hơn tiểu trận trên cửa rất nhiều. Trong khi đó, Địch Bạch Dung lặp đi lặp lại trong lòng từng bước một như đã thuộc lòng, động tác chậm rãi. Cả hai phối hợp, tiến độ gần như đồng đều.
Khi cả hai cùng hoàn thành nhát vẽ cuối cùng, tử mẫu trận đồng thời tỏa ra luồng sáng chói mắt.
Hắc Cầu đứng ngoài trận cảm thấy căng thẳng. Hắn giơ tay lên che mắt, khi hạ tay xuống, chỉ nghe thấy hai tiếng ngã nặng nề xuống đất.
"Nhiếp Thế Vân! Địch Bạch Dung! Các ngươi nghe thấy không? Này!" Hắc Cầu hoảng loạn hét lên, muốn lao tới trước, nhưng tuyệt vọng nhận ra mình bị một cấm chế chắn ngoài, không thể tiến lên, cũng không thể trở lại ngọc bội.
"Ôi..."
Sau một hồi bận rộn, nhận ra mình không thể giúp gì, Hắc Cầu bất lực đứng tại chỗ, tự trấn an rằng đây chỉ là ảo trận. Nhiếp Thế Vân lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại.
Hắn lo lắng nhìn quanh, chỉ thấy hai người nằm trên mặt đất, khuôn mặt không có biểu hiện đau đớn. Trái lại, thần sắc của họ vô cùng an tĩnh.
Như thể đang mơ một giấc mộng đẹp.
---------------------------✿✿✿---------------------------
Chương 72: Các vai phụ và những mối thù mới cũ
"......"
Tề Hiên Nhi uống thêm một viên đan dược, nhưng vẫn cảm thấy khắp người lạnh buốt.
Nàng bước vào bí cảnh, ban đầu không gặp được đồng bạn. Tuy vậy, nàng cũng không gặp phải quá nhiều nguy hiểm, nên không vội vàng hội hợp. Thay vào đó, nàng một mình tiến lên, vừa đi vừa chờ đợi, hy vọng có thể tình cờ gặp được cơ hội.
Lúc đầu, khi đối mặt với yêu thú một mình, Tề Hiên Nhi có chút sợ hãi. Nhưng sau vài lần cắn răng chiến đấu, nàng nhận ra rằng thiên giai yêu thú không khó đối phó như nàng tưởng. Nếu gặp linh giai yêu thú, nàng sẽ lập tức điều khiển phi kiếm chạy trốn. Trải qua mấy tháng như thế, kinh nghiệm thực chiến của Tề Hiên Nhi tăng lên đáng kể và nàng cũng không chịu thương tích gì.
Nhưng từ vừa rồi, nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Sau nhiều lần xác nhận, Tề Hiên Nhi nhận thấy cái lạnh này không phải do gió tuyết xung quanh, mà là từ trong lòng nàng, một dự cảm chẳng lành.
"Chẳng lẽ là... tỷ tỷ..."
Tề Hiên Nhi đột nhiên nắm lấy vòng tay. Đó là đôi vòng tay mà sư huynh tặng cho nàng và Tề Diệu Hạm. Nghe nói món này có thể phát huy cảm ứng kỳ diệu khi hai người có huyết mạch tương thông, nhưng từ trước đến nay, họ chỉ xem nó như một món trang sức thông thường, ít khi cảm nhận được tác dụng của nó.
Nàng mờ mịt nhìn quanh, không thấy có nguy hiểm nào, nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn. Vừa đi, nàng vừa cảm nhận cái lạnh càng lúc càng nghiêm trọng.
Ở trung tâm Ôn Tuyền Cốc.
"Các ngươi ba đấu một, thật không biết xấu hổ! Có giỏi thì Đoạn Minh Ngọc, ngươi bước ra đây một mình đấu với lão nương đi!"
Đoạn Minh Ngọc run lên, hắn chưa từng bị ai mắng nhiếc như vậy, sắc mặt vốn tái nhợt vì tức giận mà đỏ bừng.
"Rõ ràng là ngươi ra tay trước, còn khinh nhục ta. Bọn họ chỉ sợ ta bị thương thôi..."
Tề Diệu Hạm thở hổn hển, đứng đối diện ba người. Nàng cười khinh bỉ: "Ta gọi ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ, làm sao? Ta nói sai chỗ nào?"
Đoạn Minh Ngọc cắn môi, ủy khuất đến mức nước mắt như sắp trào ra: "Ngươi là nữ nhi nhà ai, sao có thể nói... nói những lời đó."
Tề Diệu Hạm không muốn phí lời tranh cãi, toàn lực đối phó với thế công của hai người còn lại. Đôi mắt nàng luôn chuyển động, tìm kiếm khe hở để thoát thân.
Trước đó, Tề Diệu Hạm phát hiện linh tuyền này, nhưng lại thấy Nhung Luật - tên chó săn của Đoạn Minh Ngọc - chiếm giữ nơi này. Hai người từng đấu tay đôi tại đại hội Tu tiên, vốn dĩ đã không vừa mắt nhau. Tề Diệu Hạm buông một câu trêu chọc: "Hôm nay chủ tử ngươi không sủng hạnh ngươi à?" Vừa khéo, Nhung Luật vẫn ôm hận vì lần bại trận trước đây, cả hai lập tức lao vào đánh nhau.
Ban đầu, cả hai không phân thắng bại, nhưng không ngờ sau một hồi triền đấu, Đoạn Minh Ngọc và Tư Diệp Hoa cũng đến. Tề Diệu Hạm buông lời mắng chửi, định rút lui, nhưng bị Tư Diệp Hoa chặn lại, không thể thoát thân.
"Ha, hai tên chó này có ý gì?" Tề Diệu Hạm cười lạnh, nhìn hai người đứng sau Đoạn Minh Ngọc với ánh mắt bất thiện.
Đoạn Minh Ngọc giận dữ: "Ngươi muốn mắng thì mắng ta, đừng lôi bọn họ vào!"
"Được, ta mắng ngươi. Chỉ biết giả vờ đáng thương, tiện nhân, cút đi." Tề Diệu Hạm lạnh lùng nói.
"Ngươi..." Đoạn Minh Ngọc không biết chửi người, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tề Diệu Hạm.
Nhung Luật nghe vậy, không thể ngồi yên nữa, lập tức điều khiển thanh kiếm yêu thích xông lên. Tề Diệu Hạm đã đấu với hắn nửa ngày, biết rõ cách ứng phó, nhưng lúc này Tư Diệp Hoa cũng nhân cơ hội tấn công. Tề Diệu Hạm đành triệu hồi Hàn Băng Kiếm để chống đỡ.
Tư Diệp Hoa nhìn Hàn Băng Kiếm, nheo mắt: "Ngươi là Tề Diệu Hạm đúng không? Ta thấy phong linh căn của ngươi và thanh kiếm này không hợp nhau, không bằng nhường lại cho người thích hợp hơn."
"Chúng ta có thể trả bằng linh thạch." Nhung Luật liếc nhìn Tư Diệp Hoa, nói khẽ.
"À? Thôi, ta không cần..." Đoạn Minh Ngọc có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhỏ giọng khuyên ngăn.
"Thật nực cười. Ngươi bảo ta đưa Hàn Băng Kiếm cho hắn?" Tề Diệu Hạm mở to mắt, cười lớn vài tiếng, như thể nghe được chuyện hoang đường, "Lão nương thà bẻ gãy thanh kiếm này cũng không đưa cho tiện nhân ấy!"
Nàng giận dữ, cố ý điều khiển Hàn Băng Kiếm hướng thẳng giữa trán Đoạn Minh Ngọc. Đoạn Minh Ngọc kinh hãi, vội lui lại, triệu ra Linh Hư Phiến để phòng ngự. Nhung Luật nhanh chóng lùi lại, đứng chắn trước mặt Đoạn Minh Ngọc.
Tề Diệu Hạm tiếp tục tấn công, nhưng đều bị Nhung Luật chặn lại. Sau vài chiêu, Tư Diệp Hoa cũng tham gia, chủ động khởi xướng công kích. Hắn nhìn Tề Diệu Hạm chật vật nhưng không chịu thua, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên cái gọi là khôi thủ tu chân đại hội cũng chẳng ra gì, không hiểu Địch Bạch Dung làm sao lại thua một nữ nhân như thế này.
Hắn còn nhớ rõ trước kia Tề Diệu Hạm từng say mê hắn, nhưng lúc đó hắn đang mặn nồng với Đoạn Minh Ngọc nên đã công khai từ chối nàng. Nghe nói sau đó nàng đi lại rất thân thiết với đám người Nhiếp Thế Vân ở Vân Thanh Các, trong môn phái cũng rất được trọng vọng. Tư Diệp Hoa không khỏi hối hận, sớm biết thế này đã không tuyệt tình như vậy, có lẽ bây giờ vẫn còn chút lợi ích.
"Diệp Hoa, thôi đi. Tề cô nương cũng chỉ vì giận dữ mà nói vậy, nếu ta ở trong hoàn cảnh đó, có lẽ cũng sẽ ghi hận." Đoạn Minh Ngọc tránh khỏi cánh tay bảo vệ của Nhung Luật, vọt tới trước, kéo lấy ống tay áo của Tư Diệp Hoa.
"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi." Tư Diệp Hoa nói với giọng có chút dịu lại. Thần thái của hắn không còn nhẹ nhàng sủng nịch như trước, khiến Đoạn Minh Ngọc trong khoảnh khắc bối rối, không nói nên lời.
Vốn dĩ Tề Diệu Hạm đã cảm thấy bản thân đánh giá tình hình không sáng suốt, đặc biệt là khi đối diện với áp lực từ Tư Diệp Hoa ở Kim Đan hậu kỳ, khiến nàng nảy sinh ý nghĩ tạm thời rút lui. Nhưng khi nghe thấy những lời tự cao tự đại từ đối phương, nàng cảm thấy buồn nôn, một cơn giận dữ nghẹn ứ trong lòng không có chỗ phát tiết. Nàng càng đánh càng hăng, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để trốn thoát.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể địch nổi ba tu sĩ Kim Đan, dần dần rơi vào thế hạ phong. Khi nàng nhận ra tình thế không ổn và muốn bỏ chạy, lại phát hiện Tư Diệp Hoa và Nhung Luật đang từng bước ép sát, rõ ràng không muốn để nàng rời đi.
Tề Diệu Hạm thậm chí không tìm được cơ hội để dùng Hồi Linh Đan, làn da mịn màng của nàng đã bị vẽ ra nhiều vết máu từ những đòn tấn công của đối phương.
"Đáng giận..."
Tề Hiên Nhi cẩn thận ngừng thở, nấp sau sườn núi và hé đầu nhìn xuống thấy cảnh chiến đấu kịch liệt phía dưới, toàn thân nàng sợ hãi đến run rẩy.
Từ xa, nàng đã thấy vài tu sĩ vội vã chạy trốn về hướng ngược lại, dự cảm xấu trong lòng nàng càng lúc càng rõ ràng. Nàng vội vã chặn một người để dò hỏi. Đối phương nhìn nàng với vẻ vô hại, thấy tu vi của nàng không khác biệt nhiều với mình, nên tốt bụng khuyên nhủ:
"Ở Ôn Tuyền Cốc có bốn tu sĩ Kim Đan trung kỳ và hậu kỳ đang đánh nhau kịch liệt! Ta khuyên cô nương nên tránh xa nơi đó, còn vài năm nữa bí cảnh mới kết thúc, quay lại sau cũng không muộn! Nếu bây giờ vì chút lòng tham mà mất mạng, thật không đáng."
Tề Hiên Nhi run rẩy khắp người, cảm tạ người tu sĩ kia rồi lập tức chạy về hướng sơn cốc.
"Ai, đạo hữu! Uy..." Vị tu sĩ kia thầm nghĩ mình đã tốt bụng khuyên nhủ, nhưng gọi vài tiếng không thấy nàng phản ứng, đành quay đầu tự lo giữ mạng.
"Quả nhiên là tỷ tỷ..." Tề Hiên Nhi cẩn thận bò lên đỉnh sườn núi, nhìn xuống sơn cốc rồi lẩm bẩm.
Tư Diệp Hoa đột nhiên ngẩng đầu về phía nàng nhìn thoáng qua. Tề Hiên Nhi theo bản năng cúi người xuống, không dám thở mạnh. Rất nhanh, đối phương thu hồi thần thức, không có hành động gì thêm. Tề Hiên Nhi cảm thấy mình đã bị phát hiện, nhưng có lẽ vì tu vi của nàng quá thấp, bọn họ không thèm để nàng vào tầm ngắm.
Tề Hiên Nhi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi do sự chênh lệch tu vi gây ra, bình tĩnh suy nghĩ. Nếu bây giờ xông vào, liệu nàng có thể tạo cơ hội cho Tề Diệu Hạm thoát thân không?
Tề Diệu Hạm càng lúc càng kiệt sức, mắt đỏ lên. Nàng mơ hồ cảm nhận được qua vòng tay một cảm giác lo lắng và hoảng sợ, lập tức đoán rằng có lẽ Tề Hiên Nhi đã đến gần.
Đừng đến đây.
Tề Diệu Hạm thầm hét lên trong lòng.
Lúc này nàng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nếu Tề Hiên Nhi với tu vi Trúc Cơ đến, nàng e rằng càng rối loạn thêm.
Trái tim Tề Hiên Nhi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau một lúc lâu, nàng vội quay người chạy về hướng cũ, đồng thời lấy ra vài viên tinh thạch truyền tin, cố gắng giữ bình tĩnh để kêu cứu sư huynh Nhiếp Thế Vân và Đỗ Chấp.
Tinh thạch truyền tin sau khi sử dụng liền hóa thành bột phấn bay tán vào trong gió tuyết.
Chỉ một lát sau, Đỗ Chấp đã lập tức hồi âm, nói hắn đang ở gần Ôn Tuyền Cốc và sẽ nhanh chóng đến.
Dù sư huynh Nhiếp Thế Vân chưa kịp đáp lại, nhưng tin tức này đối với Tề Hiên Nhi chẳng khác nào cơn mưa rào trong cơn hạn hán. Nàng vui mừng khôn xiết, ánh mắt sáng bừng lên.
Nàng đi xuống khỏi sườn núi, lòng không khỏi thầm đoán nguyên do vì sao tỷ tỷ lại lâm vào trận chiến với ba người kia. Nửa canh giờ trôi qua, Tề Hiên Nhi bắt đầu lo lắng liệu Tề Diệu Hạm có thể cầm cự đến khi Đỗ Chấp tới không. Nhiếp Thế Vân sư huynh tạm thời chưa hồi âm, nàng cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi. Quyết tâm rằng nếu đợi thêm một chút nữa vẫn không thấy ai đến, nàng sẽ phải tự mình xông vào liều mạng.
Tề Hiên Nhi rút ra Phỉ Thúy Kiếm của mình, phát hiện tay mình run rẩy không ngừng. Nàng dùng tay kia giữ chặt lấy chuôi kiếm để trấn áp sự run rẩy ấy.
"Hiên Nhi sư tỷ!"
Đỗ Chấp cưỡi phi kiếm nhanh chóng bay đến, từ xa đã thấy Tề Hiên Nhi đang đi lại quanh quẩn tại chỗ. Trước đây hắn đã mong được hội hợp, nhưng không ngờ lại gặp tình huống này.
"...!" Tề Hiên Nhi ngẩng đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Không khỏi cảm tạ trời đất, bí cảnh rộng lớn như vậy, không ngờ lại có thể khiến Đỗ Chấp tình cờ ở gần đây.
"Chuyện gì thế? Ngươi nói tỷ tỷ ngươi gặp nạn? Ở đâu?"
"Ngươi mau theo ta!" Tề Hiên Nhi lúc này không còn để ý nam nữ thụ thụ bất thân, liền nắm chặt tay Đỗ Chấp, kéo hắn vội vã chạy lên sườn núi.
"Ô... à, được rồi, ta biết rồi..." Đỗ Chấp nuốt khô một ngụm nước bọt, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, cố không để ý cảm giác mềm mại từ cánh tay nàng.
Hai người cưỡi phi kiếm lao thẳng tới sơn cốc.
"Hiên Nhi! Đừng tới đây...!" Tề Diệu Hạm cảm nhận được hơi thở của Tề Hiên Nhi, cuối cùng cũng đến gần, nàng hét lớn với vẻ giận dữ và bất lực.
"Đừng lo lắng, tỷ tỷ, Đỗ Chấp cũng ở đây!" Tề Hiên Nhi vừa đáp xuống đất đã tiến lên đỡ một đòn cho Tề Diệu Hạm, nhưng không tiếp tục tiến lên nữa. Nàng hiểu rõ, một khi rơi vào cảnh hỗn chiến, nàng sẽ chỉ làm vướng víu thêm, nên rất cẩn trọng.
"Tỷ... À, Tề tiền bối, đừng lo lắng! Chính là bọn họ đã hại ngươi sao?" Đỗ Chấp trong tình thế cấp bách suýt nữa cắn phải lưỡi, vội vàng sửa lại lời.
"Bọn chúng ba đánh một, thật không biết xấu hổ!" Tề Diệu Hạm không hề tỏ ra cứng cỏi, lập tức mắng lớn.
---------------------------✿✿✿---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro