81 - 84


Chương 81: Suối nước nóng "Giúp đỡ cho nhau"

Nàng cùng Tề Hiên Nhi chạy đến bên cạnh ao. Rốt cuộc nơi đây vẫn là nơi công cộng, hai người cũng chưa cởi bỏ hoàn toàn y phục, chỉ để lại áo trong rồi bước vào nước. Tuy nhiên, dáng vẻ của họ ra sao thì mấy vị nam nhân bên này hoàn toàn không biết.

Tề Diệu Hạm ở đây, Nhiếp Thế Vân không tiện hỏi. Chỉ còn Đỗ Chấp, hắn liền thoải mái dò hỏi không ít, mấy người đàn ông vừa ngâm mình trong suối nước nóng vừa trò chuyện.

Đỗ Chấp cũng không rõ Tư Diệp Hoa và Nhiếp Thế Vân rốt cuộc có gút mắc gì. Nhưng tại đại hội Tu tiên, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra hai người họ đã kết thù sâu. Hắn đương nhiên đứng về phía Nhiếp Thế Vân, thế nên khi Nhiếp Thế Vân vừa hỏi, Đỗ Chấp liền kể lại chi tiết trận giao đấu một cách thật thà.

"Ta hiện tại tu vi đã đến Kim Đan trung kỳ, nhưng khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, quả thực vẫn có chút khó khăn." Đỗ Chấp có chút buồn bã. Nếu trên đầu hắn có đôi tai sói, có lẽ lúc này mọi người sẽ thấy đôi tai ấy rũ xuống. Hắn nhớ lại lúc Tề Hiên Nhi cùng tỷ tỷ nàng gặp nạn, mình chỉ có thể giúp đỡ một chút, cuối cùng vẫn phải chiến thuật lui lại. Nếu bản thân mạnh mẽ hơn chút, có lẽ hắn đã có thể đánh bại đối thủ, giữ được thể diện nhiều hơn.

"Hắn vẫn là Kim Đan hậu kỳ." Nhiếp Thế Vân nói.

"Đúng vậy. Ta cảm thấy bọn họ so với thời điểm đại hội Tu tiên, tuy có tiến bộ, nhưng tốc độ tăng tu vi không lớn. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng không phải mạnh hơn là bao, chỉ có ngươi là tiến bộ nhanh chóng..." Đỗ Chấp tiếp tục nói, giọng điệu đầy ngưỡng mộ và kính phục.

"Nơi nào nơi nào." Nhiếp Thế Vân khiêm tốn, không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ ngoài miệng khách sáo vài câu.

"Lại nói tiếp, ngươi cùng Hiên Nhi sư muội..."

Đỗ Chấp nghe đến nửa câu liền khẩn trương mà ho mạnh: "Nhỏ, nói nhỏ chút..."

Nhiếp Thế Vân nhìn thấy dáng vẻ của hắn liền biết chuyện này không thành. Lúc này, điều kiện trò chuyện khá thuận lợi, hắn liền hỏi Đỗ Chấp rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tưởng rằng Hiên Nhi còn đang do dự, không ngờ khi vừa hỏi mới biết, Đỗ Chấp căn bản chưa từng nói rõ ràng.

"Thì ra ngươi đã sớm nhận ra? Ta chỉ nghĩ rằng chúng ta mới quen không lâu, nếu nói vậy thì quá đường đột rồi?" Đỗ Chấp ngượng ngùng gãi đầu, mặt đỏ ửng, không biết là vì xấu hổ hay vì hơi nước nóng bốc lên.

"Đừng nói ta đã nhìn ra, phỏng chừng Hiên Nhi cũng mơ hồ cảm giác được. Tâm tính nàng luôn rất nhạy bén."

Địch Bạch Dung đứng một bên ngập ngừng nói: "Đích xác rất rõ ràng."

"Thật sao..." Đỗ Chấp ủ rũ.

Hắc Cầu từ bên cạnh thổi qua, nhẹ nhàng nói: "Ngươi quá làm mất mặt Yêu tộc! Có đối tượng yêu thích thì phải ra sức khoe mẽ để thu hút sự chú ý, chứ rụt rè như vậy thì ra thể thống gì."

Nhiếp Thế Vân lười sửa đúng rằng không phải Yêu tộc nào cũng có lông chim. Huống hồ, Hắc Cầu thậm chí chưa từng gặp Yêu tộc khác giới, lấy gì mà nói đến chuyện của người khác.

Tuy nhiên, Đỗ Chấp lại rất khiêm tốn học hỏi, hắn không biết rằng Hắc Cầu mới sinh ra không lâu, nhưng thấy Hắc Cầu có vẻ đạo mạo, hắn bị dọa sợ, cùng Hắc Cầu nói chuyện phiếm không đầu không cuối.

Nhiếp Thế Vân không nói thêm gì, cùng Địch Bạch Dung lặng lẽ rời khỏi cuộc trò chuyện. Hắn dưới nước chọc chọc Địch Bạch Dung, người sau ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Thế Vân với vẻ mặt "Tới đây" đầy ẩn ý. Hai người không lộ dấu vết, chậm rãi di chuyển về phía góc ao khác.

"Sao vậy?"

Khi cách xa mọi người, Địch Bạch Dung mới nhỏ giọng hỏi, nghĩ rằng Nhiếp Thế Vân muốn nói điều gì đó không tiện để người khác nghe. Không ngờ, Nhiếp Thế Vân lại ra vẻ thần bí, tiến sát lại mà chẳng nói gì, chỉ khẽ hôn lên môi hắn một cái.

"Không có gì. Chỉ là bên cạnh có người nên không tiện." Nhiếp Thế Vân nói.

Địch Bạch Dung sững sờ một chút, theo bản năng đưa tay lên mặt nước sờ môi, chỉ thấy nơi bị hôn càng thêm ẩm ướt.

"Bây giờ người cũng không xa..."

"Có sương mù che, họ không thấy rõ đâu." Nhiếp Thế Vân lại gần hơn. Từ sau khi rời khỏi ảo cảnh, hai người chưa có cơ hội thân mật, Địch Bạch Dung cũng không kìm được mà tiến lại gần, hai người nhẹ nhàng trao nhau những nụ hôn đứt quãng.

Chỉ vài cái chạm môi nhẹ nhàng, hai người đã càng thêm khao khát gần gũi. Nghĩ lại thì, dù trong ảo cảnh họ ở bên nhau ngày đêm, nhưng đó chỉ là ảo giác, tinh thần có gắn kết nhưng thể xác lại chưa từng thực sự tiếp xúc.

Ngón tay Nhiếp Thế Vân chạm lên làn da của Địch Bạch Dung, chỉ cảm thấy nóng bỏng vô cùng. Hắn cũng không rõ đây là nhiệt độ cơ thể đối phương hay do nước suối. Địch Bạch Dung khẽ hít một hơi, không khí trên mặt nước làm hắn tỉnh táo thêm đôi chút.

"Nơi này không tiện, hay là chúng ta sang bên cạnh." Địch Bạch Dung thì thầm vào tai Nhiếp Thế Vân.

Hắn đã nói thế, Nhiếp Thế Vân sao có thể từ chối. Chẳng bao lâu sau, hai người lặng lẽ rời khỏi ao lớn, sang ao nhỏ bên cạnh.

Rời khỏi tầm nhìn của những người khác, hai người cuối cùng cũng có thể thoải mái ôm hôn nhau.

"Ưm..."

Địch Bạch Dung bị Nhiếp Thế Vân đẩy lưng vào thành ao, cảm nhận được sự vội vàng của người trước mặt, hắn không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ.

"Cuối cùng cũng có thể trải qua một khoảng thời gian bình yên."

Nhiếp Thế Vân cảm thán. Từ sau đại hội Tu tiên, mọi thứ đều được sắp xếp kín kẽ, cho đến vài ngày trước đây, họ mới đạt được mục đích. Kế tiếp, chỉ cần họ không làm điều gì sai lầm, cứ tiếp tục tu luyện là đủ. Còn về chuyện Tiên Khí chỉ có thể giúp một người phi thăng, hai người tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết, cũng không vội suy xét. Họ vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu.

"Vạn nhất chờ lát nữa hai người kia tìm không thấy chúng ta mà đến đây thì không hay, vẫn là không nên quá vội..." Địch Bạch Dung cảm nhận được ngón tay Nhiếp Thế Vân từ ngực hắn trượt xuống bụng, theo làn nước chậm rãi đi xuống phía dưới, không nhịn được mà ngắt quãng hôn môi, vội vàng nói.

"Biết rồi." Nhiếp Thế Vân cười nhẹ.

Hai người so với lúc trước càng trầm xuống mặt nước, đến mức đôi vai cũng chìm dưới làn nước. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy họ đang thân mật trò chuyện, nhưng dưới nước, Nhiếp Thế Vân đã sớm chạm vào nửa thân dưới của Địch Bạch Dung.

Việc an ủi nhau dưới nước có phần mới lạ, bàn tay chạm vào không chỉ là làn da mà còn có dòng nước vô hình. Khi tách ra thì có lực cản, nhưng khi dán chặt lại thì càng thêm thân mật hơn thường ngày. Vì sức nổi trong nước, vải vóc lúc này đã không còn tác dụng gì, không cần phải cố tình vén lên, hai người dễ dàng chạm đến những nơi tư mật nhất.

Bị Nhiếp Thế Vân nắm lấy, Địch Bạch Dung khẽ rên rỉ một tiếng rất nhỏ, không rõ là vì thoải mái hay vì đã lâu không có sự thân mật về thể xác mà cảm thấy hơi không quen. Cũng có thể vì bên ngoài chỉ cách vài thước là có người khác, khiến hắn có chút căng thẳng. Dù vậy, hắn không tránh né, ngược lại, sau một lúc do dự, cũng đưa tay xuống chạm vào Nhiếp Thế Vân.

Nhiếp Thế Vân theo phản xạ liếm môi. Địch Bạch Dung thực ra rất ít khi làm những việc này, nhưng lúc này lại có vẻ như đang được hắn khuyến khích, tay di chuyển chậm rãi nhưng không kém phần mạnh mẽ, giúp Nhiếp Thế Vân cảm nhận rõ từng va chạm.

Tuy rằng bàn tay người kiếm khách thường có phần thô ráp, nhưng tu sĩ mỗi ngày đều phun nạp linh khí tu luyện, cơ thể luôn được duy trì ở trạng thái tốt nhất, nên tay cũng không có vết chai. Nhiếp Thế Vân chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình thật rộng và mềm mại, những ngón tay dài và thon gọn gắt gao giữ lấy dục vọng của hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề, hòa quyện vào nhau. Địch Bạch Dung cúi đầu tựa vào hõm vai của Nhiếp Thế Vân, lồng ngực hắn không còn chìm hẳn dưới nước nên phập phồng mạnh hơn so với bình thường. Nhiếp Thế Vân cúi xuống cũng không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng lại có thể thấy chiếc cổ trắng nõn của Địch Bạch Dung lộ ra từ lớp áo ướt đẫm, giờ đây vì nhiệt độ mà hơi ửng hồng.

Sau khi hai người gần sát vào nhau, hai cơ thể nóng rực dán chặt vào nhau. Mỗi khi chạm phải, Địch Bạch Dung không khỏi run rẩy, cảm giác kích thích mạnh mẽ. Việc trốn trong nước để gần gũi nhau giữa cảnh trời quang đãng thế này, ngoài sự kích thích về thể chất, còn có rất nhiều tác động về tinh thần.

"Ngươi không thường làm việc này?" Nhiếp Thế Vân nhanh chóng phát hiện ra điều đó.

Địch Bạch Dung cúi đầu, giọng nói có chút khó chịu: "Tu sĩ đa phần thời gian đều tu luyện, tự nhiên không thường làm mấy việc này."

So với phàm nhân, tu sĩ quả thực có ít ham muốn hơn. Những ngày tu luyện trôi qua nhanh như chớp mắt, chuyện bỏ qua những việc như thế này là điều bình thường. Địch Bạch Dung từ khi rời khỏi ảo cảnh, tiếp nhận nhiều tri thức hiện đại, cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa hai bên. Hắn biết mình không phải là hoàn toàn dốt nát trong chuyện này, nhưng so với Nhiếp Thế Vân thì chắc chắn vẫn có phần thua kém.

"Vậy để ta làm." Nhiếp Thế Vân ghé tai Địch Bạch Dung nói, đưa tay nắm lấy hạ thể của cả hai. Địch Bạch Dung không kìm được mà khẽ thở gấp. Tay hắn không với tới Nhiếp Thế Vân, liền vòng ra sau lưng ôm lấy eo hắn. Dù không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Nhiếp Thế Vân vẫn có thể cảm nhận được qua cách Địch Bạch Dung siết chặt ngón tay trên da thịt mình, biết rằng động tác này khiến đối phương đạt được khoái cảm lớn hơn.

Địch Bạch Dung cúi xuống, thuận theo hôn lên xương quai xanh của Nhiếp Thế Vân một ngụm.

Nhiếp Thế Vân bị làm cho hơi nhột, bật cười theo phản xạ nghiêng người một chút. Dục vọng chạm vào nhau cọ xát, cả hai đều giật mình.

"Ưm..."

Địch Bạch Dung ngẩng đầu nhìn hắn, vì lúc nãy trán tựa vào vai Nhiếp Thế Vân, nên giờ trên trán còn hằn một vết đỏ. Nhiếp Thế Vân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn, một lúc sau vết đỏ kia dần dần biến mất.

"Di! Nhiếp tiền bối bọn họ đâu mất rồi! Khi nào thì không thấy nữa?"

Từ xa vọng đến tiếng của Đỗ Chấp, nghe có chút mơ hồ.

Thực ra, ngay cả khi bị phát hiện, tư thế của hai người lúc này trên mặt nước cũng không có gì đáng ngại. Nhưng Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung vẫn theo bản năng cảm thấy hơi căng thẳng.

Hắc Cầu nhìn quanh một vòng. Vì khế ước giữa họ, hắn có thể cảm nhận được trạng thái của Nhiếp Thế Vân, biết rằng Nhiếp Thế Vân đã đi xa một chút, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nên tự nhiên không quá lo lắng: "Mặc kệ họ! Chắc chắn hai người lại chạy đi tình tứ rồi!"

Đỗ Chấp "A" một tiếng, mặt đầy mồ hôi: "Là ta quấy rầy bọn họ."

Hắc Cầu không mấy để tâm: "Không có đâu. Bọn họ rất dễ bị quấy rầy mà. Ngươi không ở đó thì cũng có người khác. Nhân loại các ngươi đều như vậy, bên cạnh có người thì sẽ ngại ngùng thân mật."

Đỗ Chấp bối rối: "Chẳng lẽ không nên sao?"

"Mệt ngươi còn là nửa yêu! Hoàn toàn không quen với tập tính của Yêu tộc sao!" Hắc Cầu tức giận nói.

"Ha ha ha, ta đúng là không hòa nhập được với Yêu tộc..." Đỗ Chấp ngượng ngùng nói. Dù gì hắn cũng không thể hóa thành hình thú, chỉ mang chút huyết thống Yêu tộc, từ nhỏ đã khó lòng hòa nhập.

Hắc Cầu rất tò mò về Yêu tộc trong giới Tu chân, lại bắt đầu ríu rít hỏi han.

Ở phía bên kia, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung vừa trải qua một hồi căng thẳng, chỉ nghe thấy tiếng Đỗ Chấp hỏi chuyện, rồi Hắc Cầu cùng hắn tiếp tục trò chuyện, âm lượng dần nhỏ xuống. Có vẻ họ sẽ không đến tìm hai người nữa.

Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, phát hiện dù đã trải qua việc này, cả hai vẫn còn nồng nàn dục vọng, không khỏi bật cười.

Vừa đối diện trong giây lát, Nhiếp Thế Vân liền nhịn không được mà cúi xuống hôn lên môi Địch Bạch Dung. Địch Bạch Dung thuận thế nâng cánh tay, vòng qua ôm lấy sau gáy Nhiếp Thế Vân, bàn tay ướt đẫm nhanh chóng làm ướt cả những sợi tóc phía sau của hắn.

"......"

Hai người môi lưỡi chạm nhau, đồng thời dưới nước, Nhiếp Thế Vân cũng không còn giữ nổi sự kiềm chế, động tác vốn dĩ chậm rãi nay bắt đầu nhanh hơn, ngón tay dùng sức di chuyển lên xuống. Nếu không nhờ ở trong nước, có lẽ lúc này dịch thể trong suốt đã tràn ra khỏi nơi ấy mà chảy xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.

"A... Ưm..."

Nhiếp Thế Vân nâng ngón trỏ, lòng bàn tay cọ xát nơi đỉnh. Nếu như ngày thường, có lẽ động tác này sẽ mang lại kích thích quá lớn, nhưng lúc này, nhờ vào nước và dịch thể, chỉ còn lại vô tận khoái cảm lan tỏa.

Địch Bạch Dung không nhìn thấy động tác của Nhiếp Thế Vân, mọi cảm giác bỗng chốc trở nên bất ngờ. Bị kích thích tại nơi nhạy cảm nhất, lại thêm việc vừa trải qua một hồi âu yếm, hắn lập tức cảm thấy có chút quá sức, tiếng thở dốc khe khẽ từ cổ họng hắn bật ra. Dù vậy, hắn vẫn giữ lý trí, không để tiếng rên rỉ vượt khỏi môi, vì dù người khác biết về mối quan hệ của họ, cũng không có nghĩa là họ sẵn sàng để người khác nghe được những âm thanh riêng tư này.

"Ta... hình như... Ưm... nhanh rồi..." Địch Bạch Dung nói nhỏ, thanh âm mơ hồ vì môi lưỡi của hai người vẫn đang quấn quýt.

"Cùng nhau." Nhiếp Thế Vân đáp lại, giọng khàn đi. Kể từ lần cuối cùng tại địa hỏa thất trong đại hội tu tiên, hai người đã không gần gũi thân thể suốt mấy tháng. Lúc này, hắn cũng cảm thấy không thể nhịn thêm được nữa.

Cuối cùng, cả hai đều thở dốc, tiếng thở đan xen trong miệng nhau. Không ai phát hiện ra dưới mặt nước lúc này đã xảy ra chuyện gì.

Địch Bạch Dung đôi mắt nửa khép, mí mắt khẽ run rẩy. Nhiếp Thế Vân cảm nhận rất rõ ràng, cả hai gần như cùng một lúc mà đạt đến cao trào. Tuy ngón tay chỉ chạm đến một điểm nhỏ, nhưng chất dịch trắng đục liền hòa tan và trôi nổi trong làn nước.

Sau khi giải tỏa, Địch Bạch Dung tạm thời không còn chút sức lực, tay từ sau đầu Nhiếp Thế Vân trượt xuống, chìm vào trong nước. Tuy nhiên, cánh tay vòng trên eo Nhiếp Thế Vân vẫn chưa buông, rõ ràng không phải vì hắn thật sự kiệt sức, mà chỉ vì sau khoảnh khắc hoan lạc đó, hắn lười biếng không muốn động đậy.

Tu sĩ khôi phục sức lực rất nhanh, hai người cũng chỉ cố ý im lặng bên nhau một chốc để hưởng thụ cảm giác yên bình sau cuộc hoan ái. Họ nhớ lại những ngày trong ảo cảnh, khi cả hai biến thành phàm nhân, mất đi khả năng hồi phục nhanh chóng, mỗi khi tham hoan quá mức, cả hai đều nằm dài trên giường, đến cả nhấc ngón tay cũng lười. Lúc này, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung đều không ngờ mình lại có chút hoài niệm về khoảng thời gian ấy.

---------------------------✿✿✿---------------------------

Chương 82: Đi trước khu giao dịch

Hai ngày sau, Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung cuối cùng cũng giải tỏa được khoảng thời gian dài không thể gần gũi trước đó, tinh thần và thể xác đều vô cùng thỏa mãn.

Vốn dĩ, hai đội nhân mã khác đang trò chuyện cũng không biết lúc nào đã trở nên im lặng, nhắm mắt tập trung tu luyện, hấp thu linh khí trong suối. Hắc Cầu thì không chuyên tâm lắm, nhưng Đỗ Chấp ngồi cạnh lại rất nghiêm túc, đắm mình vào việc tu luyện. Hắn hiểu rõ rằng mình không thể quấy rầy Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung lúc này, nhưng nhiều lần bị phân tâm, không có ai trò chuyện cùng, đành phải cô đơn mà nỗ lực tu luyện.

Cứ thế, một tháng trôi qua trong yên lặng. Không thiếu tu sĩ đến xem xét, nhưng cảm nhận được tu vi của Nhiếp Thế Vân, lại thấy có cả Tề Diệu Hạm ở đó, không ai dám đến gần, đành rút lui trong im lặng.

Linh khí trong suối Ôn Tuyền rất phong phú, nhưng cũng không phải là vô hạn. Sau khi ở lại một tháng, mọi người bắt đầu cảm thấy cơ thể sinh ra kháng cự nhất định, dù vận chuyển linh căn tu luyện thêm vài ngày, cũng không dễ dàng hấp thu linh khí như trước. Nhiếp Thế Vân không thất vọng, ngược lại cảm thấy rằng ở giai đoạn này, hắn có thể không phải làm gì mà vẫn tăng tu vi, quả là hiếm có. Không có gì lạ khi nơi tốt thế này lại không chật ních tu sĩ, vì nếu không có giới hạn hấp thu, chắc chắn chẳng ai muốn rời khỏi nơi này, đến mức nơi đây còn không khác gì nhà tắm công cộng ở Đông Bắc.

Người đầu tiên rời khỏi suối là Tề Hiên Nhi và Tề Diệu Hạm. Dù tắm suối rất thoải mái và họ được phân riêng một ao, nhưng dù sao đây cũng là vùng hoang dã, mặc dù chỉ mặc áo trong, vẫn khiến bọn họ theo bản năng cảm thấy không yên tâm. Hai người cách xa những người còn lại, chào hỏi qua loa rồi tìm một chiếc ghế trúc ở xa mà một vị tu sĩ nào đó đã để lại, ngồi nghỉ ngơi.

"Trước kia sư huynh ta nói, nơi đây hiểm nguy mọc thành cụm. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ cần không gây sự, cẩn thận hành sự, vẫn có nhiều nơi an toàn." Tề Hiên Nhi nói với vẻ nhẹ nhõm.

Tề Diệu Hạm thở dài, có chút tức giận nhưng không kém phần bất lực: "Thôi được rồi, ta hiểu rồi. Sau này sẽ không tái phạm. Ngươi đừng dùng lời lẽ bóng gió mà trách ta nữa!"

Tề Hiên Nhi hiếm khi không để ý đến lời của Tề Diệu Hạm, khăng khăng nói: "Ta không nhắc nhở, thì tỷ tỷ sẽ quên mất."

"Quên cái gì?"

"Sư huynh!"

Tề Hiên Nhi và Tề Diệu Hạm ngẩng đầu, chỉ thấy Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung đã mặc chỉnh tề, bước đến bên cạnh.

"Không có gì." Tề Diệu Hạm mím môi cố gắng nói.

Tề Hiên Nhi nhìn nàng một cái, sau đó kể lại những gì mình vừa nói.

Nhiếp Thế Vân gật đầu: "Quả thật là vậy. Nhưng nếu ngươi muốn đi một mình trong hoang dã, vẫn phải cẩn trọng mọi thứ. Hiện tại chúng ta được an nhàn như thế này là vì phần lớn tu sĩ kiêng dè chúng ta có đông người, hơn nữa tu vi của chúng ta cao hơn họ."

Mọi người trao đổi vài câu, lúc này Đỗ Chấp mới vội vàng chạy đến, bên cạnh là Hắc Cầu đã biến trở lại hình dạng quạ đen. Không biết có phải nhờ ngâm suối linh tuyền hay không, mà lông của hắn lúc này bóng mượt lạ thường.

"Sao lại biến trở về hình dạng yêu thú rồi?" Tề Diệu Hạm kinh ngạc hỏi. Trong ấn tượng của nàng, yêu tu sau khi hóa hình ít khi trở lại thú hình, trừ khi có việc khẩn cấp.

Hắc Cầu còn chưa kịp mở lời, Đỗ Chấp đã ngại ngùng mà lên tiếng trước: "Chuyện là, hắn không có trữ vật hoàn, quần áo đều ở chỗ Nhiếp tiền bối. Vừa rồi hắn định trần trụi đi ra, tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, nhưng ta cảm thấy việc này có phần không hay..."

"Có gì mà phải bận tâm!" Hắc Cầu tức tối kêu lên.

Lúc này, Nhiếp Thế Vân mới nhớ ra, quần áo của Hắc Cầu đều được cất trong trữ vật hoàn của mình. Tuy rằng mấy người đàn ông trưởng thành không ngại việc nhìn thấy một đứa trẻ trần truồng, nhưng ở đây còn có hai cô nương, nên chuyện này cũng đôi chút bất tiện.

Tề Hiên Nhi vội vã nói: "Thật sự rất cảm ơn ngươi..."

Mọi người tụ lại một chỗ bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung đã đạt được mục tiêu lớn nhất, nên lúc này cũng không còn gì để vướng bận. Đỗ Chấp thấy hai người không có ý tưởng gì, liền chủ động đề xuất về khu giao dịch. Trước kia, bọn họ cũng có nghe qua, trong phạm vi mười dặm khu vực này, hầu như không thấy bóng dáng người sống giữa cánh đồng tuyết trắng, nên việc có một nơi mang chút hơi thở sinh hoạt như khu giao dịch khiến ai cũng tò mò.

Tuy nhiên, Địch Bạch Dung kịp thời nhắc nhở rằng trước đó Đoạn Minh Ngọc và một số người khác đã đi về hướng đó, nếu muốn tránh gặp họ, khu giao dịch không phải là lựa chọn hay. Thấy mọi người có vẻ tiếc nuối, Địch Bạch Dung suy nghĩ một chút, rồi quyết định đi trước để dò hỏi tình hình.

"Không cần phải bận tâm vì chúng ta." Tề Hiên Nhi vội vàng nói.

"Không sao." Địch Bạch Dung mỉm cười, rồi bước đi về phía xa.

Khi hắn đi khuất, Tề Hiên Nhi và Tề Diệu Hạm mới đưa mắt nhìn nhau, rồi âm thầm đánh giá Nhiếp Thế Vân. Dù trước kia đã biết về mối quan hệ này, nhưng bây giờ khi thực sự chứng kiến, các nàng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Địch đạo hữu quả thật là người tốt. Trước đây ta đã trách lầm hắn." Tề Diệu Hạm nói, trong lòng nàng không khỏi thắc mắc, làm sao một người như hắn lại có thể để ý đến Đoạn Minh Ngọc.

Tề Hiên Nhi nhìn Nhiếp Thế Vân, trong lòng hiểu rõ: "Chẳng qua là Địch tiền bối thích sư huynh, nên chúng ta mới được hưởng chút lợi lây thôi."

Nhiếp Thế Vân khẽ cười, không phủ nhận, cũng chẳng khách sáo.

Tề Diệu Hạm tò mò vô cùng, lại ghé sang hỏi hai người họ quen biết nhau như thế nào, nhưng Nhiếp Thế Vân giữ kín miệng, nửa lời cũng không tiết lộ. Cuối cùng, Tề Diệu Hạm bực mình, nhỏ giọng mắng một câu "Keo kiệt", rồi lui về chỗ cũ.

Một lát sau, Địch Bạch Dung quay trở lại, báo tin vui cho mọi người. Đoạn Minh Ngọc và đám người kia đã rời khỏi khu giao dịch sau khi chỉnh đốn và nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời sẽ không quay lại. Nhiếp Thế Vân nháy mắt ra hiệu, Địch Bạch Dung khẽ gật đầu, nên hắn an tâm quyết định cùng mọi người đi tới khu giao dịch để xem tình hình.

Vốn dĩ Đoạn Minh Ngọc định nghỉ ngơi thêm một chút. Tuy nhiên, từ khi bọn họ bước vào bí cảnh, ban đầu phải lo hội họp và cứu Đoạn Minh Ngọc khỏi thủy hỏa, sau đó lại đánh nhau với nhóm Tề Diệu Hạm, chẳng thu được gì, còn bị tổn thất ít nhiều. Tiếp đó, họ theo trực giác của Đoạn Minh Ngọc đến một bảo địa, tưởng rằng nơi ẩn nấp này sẽ có huyền cơ, nhưng cuối cùng chỉ thu hoạch được mỗi người hai đóa Băng Liên.

Dù Băng Liên quý giá, nhưng tác dụng của nó cũng có giới hạn. Nhung Luật không nói hai lời, liền nhường phần của mình cho Đoạn Minh Ngọc, Tư Diệp Hoa có phần do dự, nhưng hắn cũng không dùng đến, nên cuối cùng cũng đưa cho Đoạn Minh Ngọc một đóa, còn đóa kia thì giữ lại để mang về cho sư môn.

Tư Diệp Hoa cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian, nên cả ba người lại xuất phát đi thăm dò những nơi xa hơn để tìm kiếm cơ duyên. Địch Bạch Dung liên hệ với họ trong suốt mười ngày. Đoạn Minh Ngọc nghĩ rằng Địch Bạch Dung chủ động liên lạc là do cuối cùng cũng cảm thấy hối hận vì đã lơ là hắn trước đó, muốn bù đắp, nhưng sau vài câu nói, Địch Bạch Dung chỉ bảo rằng không biết mình đang ở đâu, khó có thể hội họp, rồi sau đó lại mất liên lạc.

Đoạn Minh Ngọc không nhịn được nữa, đầy tủi thân mà oán trách với hai người bên cạnh, hỏi rằng mình đã làm sai điều gì để Địch Bạch Dung không chịu đến gặp hắn.

Nhung Luật hoàn toàn phủ nhận sự tự trách của hắn, lặng lẽ ở bên cạnh vuốt ve lưng hắn để an ủi. Tư Diệp Hoa cũng ngồi xuống bên kia, xoa nhẹ đầu Đoạn Minh Ngọc.

"Nếu hắn không biết trân trọng, ngươi không cần bận tâm đến hắn nữa."

"Nhưng mà..."

Tư Diệp Hoa đúng lúc hỏi: "Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, gần đây sư huynh ngươi có gì khác thường không?"

"Hắn đối với ta còn khách sáo hơn trước... Nhưng sư huynh lúc nào cũng là người ôn nhu mà." Đoạn Minh Ngọc cắn môi.

Nhung Luật tất nhiên không thích nghe Đoạn Minh Ngọc khen người khác. Dù hắn là người đầu tiên quen biết Đoạn Minh Ngọc, nhưng Địch Bạch Dung mới là người đến bên cạnh Đoạn Minh Ngọc trước, khiến hắn không vui nhưng cũng chẳng nói gì.

Tư Diệp Hoa chẳng muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này, liền hỏi thẳng Đoạn Minh Ngọc: lần cuối cùng ngươi và Địch Bạch Dung lên giường là khi nào?

"Sao, sao đột nhiên hỏi chuyện đó..." Dù đã quen thuộc với chuyện giường chiếu, nhưng mỗi khi nhắc đến, Đoạn Minh Ngọc vẫn không khỏi đỏ mặt.

Hắn ngượng ngùng, do dự một hồi, rồi nói cho Nhung Luật và Tư Diệp Hoa biết rằng từ sau khi rời bí cảnh Mê Vụ, hai người họ không còn thân mật nữa.

"......"

Câu trả lời này còn khiến Nhung Luật và Tư Diệp Hoa ngạc nhiên hơn cả trong tưởng tượng.

"Vậy là đã 6 năm rồi?"

Đoạn Minh Ngọc vốn không cảm thấy khoảng thời gian đó là quá lâu, khi ở trong bí cảnh Mê Vụ, hắn mới gặp lại Nhung Luật, rồi lại gặp Tư Diệp Hoa, bận rộn lo liệu hết mọi việc. Sau đó, mấy năm liền Địch Bạch Dung hoặc không ở bên cạnh, hoặc đang bế quan, nên việc không thân mật cũng là chuyện bình thường. Nhưng từ sau đại hội tu tiên, mọi chuyện dần dần trở nên không hợp lý.

Tư Diệp Hoa lạnh lùng nói: "Có lẽ hắn đã có người khác bên ngoài."

Đoạn Minh Ngọc sững sờ một lúc, chưa từng nghĩ đến khả năng này, liền phản bác ngay: "Không thể nào!"

"Làm sao lại không thể? Nam nhân hiểu nam nhân nhất. Nếu theo lời ngươi nói, hắn trên tiên thuyền ngày ngày tự nhốt mình trong phòng, không gặp ngươi, càng không chạm vào ngươi, trừ phi hắn đột nhiên có vấn đề về phương diện đó... Bằng không giải thích thế nào cho thông suốt?" Tư Diệp Hoa nhướng mày.

"Ta biết ngươi luôn chán ghét sư huynh. Nhưng... Nhưng việc này..." Đoạn Minh Ngọc nhất thời không thể tiếp thu loại chuyện này, muốn tự lừa mình tìm lý do, nhưng cũng không biết phải đáp lại nghi vấn của Tư Diệp Hoa thế nào.

Nhung Luật bình tĩnh hỏi: "Gần đây ngươi có thấy hắn thân cận với đệ tử nào trong môn phái không?"

Đoạn Minh Ngọc kinh ngạc nhìn Nhung Luật, không ngờ hắn cũng đồng tình với suy đoán này: "Không có! Sư huynh hắn luôn chỉ lo việc của mình, đối với các đệ tử khác cũng rất lễ độ, nhưng chưa từng tỏ ra thân thiết. Chỉ có ta... Sư huynh nhất định là bất mãn với ta, cố ý làm vậy để chọc giận ta thôi."

Nhung Luật nhìn Đoạn Minh Ngọc đầy chắc chắn mà thở dài. Đúng ra, hắn nên giúp Đoạn Minh Ngọc tìm ra chân tướng sự việc, nếu thực sự có chuyện gì, hắn sẽ giúp Đoạn Minh Ngọc trách mắng Địch Bạch Dung. Nhưng trong lòng hắn lại thầm vui sướng, giờ phút này hận không thể vỗ tay khen ngợi. Dĩ nhiên hắn tuyệt đối sẽ không để lộ niềm vui này cho Đoạn Minh Ngọc biết.

Tư Diệp Hoa nhìn nơi khác, có chút bồn chồn. Nói Địch Bạch Dung có người khác chỉ là suy đoán của hắn, nhưng điều này khiến hắn càng thêm chắc chắn rằng Địch Bạch Dung đã không còn tình ý với Đoạn Minh Ngọc. Với hiểu biết của hắn về Địch Bạch Dung, đối phương không phải loại người đã ly tâm mà còn muốn treo giữ người khác. Nếu Địch Bạch Dung đối xử với Đoạn Minh Ngọc như vậy, tất nhiên trong lòng hắn có mưu đồ gì đó.

Rốt cuộc là mưu đồ gì? Tư Diệp Hoa nhíu mày, hoàn toàn không đoán ra được.

"... Cho nên, này, Diệp Hoa, ngươi có nghe ta nói không?" Đoạn Minh Ngọc lắc lắc cánh tay Tư Diệp Hoa.

"À, nghe chứ. Đừng nghĩ đến hắn nữa, chờ gặp rồi tính sau." Tư Diệp Hoa cười cười, nói qua loa cho xong chuyện.

Đoạn Minh Ngọc do dự gật đầu, nhưng trong lòng vẫn như có cây kim châm. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại những người xung quanh sư huynh, chỉ cảm thấy các đệ tử hậu bối trong môn phái không ai xuất sắc và ngoan ngoãn hơn hắn. Huống chi, ai cũng biết sư huynh cùng hắn là một đôi, làm sao dám đi câu dẫn?

Hắn càng nghĩ càng khó hiểu, dưới sự thúc giục của Tư Diệp Hoa, đành tạm gác nỗi lòng phức tạp sang một bên, tiếp tục hành trình thăm dò.

Lúc này, người bị nghi ngờ đánh một cái hắt xì.

"Lạnh rồi sao?" Địch Bạch Dung vội nghiêng đầu hỏi.

Tu sĩ thường sẽ không bị bệnh, Nhiếp Thế Vân cũng không thấy mình có triệu chứng cảm mạo, bèn quy kết rằng không khí quá lạnh, sau khi ra khỏi suối nước nóng, mũi nhất thời không thích ứng.

Ôn Tuyền Cốc cách khu giao dịch cũng không xa, có lẽ ngay từ đầu, các tu sĩ đã chọn nơi này vì người qua lại nhiều nên dần phát triển. Dù họ đi chậm để chờ Tề Hiên Nhi, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, họ đã đến nơi cần đến.

---------------------------✿✿✿---------------------------

Chương 83: Đóng quân tại khu giao dịch

"Ồ..., nơi này có món gì ăn không nhỉ?" Hắc Cầu từ xa đã mơ mộng.

Nhiếp Thế Vân không nhịn được phá tan giấc mơ của hắn: "Chúng ta đến đây để thám hiểm bí cảnh, không phải đi du lịch. Ai lại đi bày bán linh thực ở đây chứ."

Cả nhóm ban đầu nghĩ rằng khu giao dịch này chỉ là nơi các tu sĩ tụ tập, ngồi bày hàng trên mặt đất. Không ngờ có người đã tìm ra tàn tích của một ngôi làng cổ xưa và mấy nhóm tu sĩ đã sửa sang lại, từng viên gạch, từng mái ngói, biến một góc nhỏ thành những cửa hàng có hình dáng rõ ràng. Dù sao thì các tu sĩ cũng có thể yên tâm giao dịch trong nhà.

Khi đến khu vực này, bọn họ từ pháp khí phi hành hạ xuống. Dù bí cảnh không có ai quản lý, nhưng dường như mọi người ở đây đã ngầm đồng ý với nhau một quy định bất thành văn: không được sử dụng pháp khí phi hành trong khu giao dịch, cũng không được động thủ. Tuy quy tắc này không có bất kỳ chế tài ràng buộc nào, nhưng đến nay mọi người vẫn tuân thủ.

Vì các căn nhà đều được dựng tạm, nên phòng ốc có phần đơn sơ. Tuy vậy, dù nhỏ nhưng vẫn đủ các chức năng cần thiết. Cả nhóm đi dạo qua một con phố ngắn, nhận thấy các tu sĩ tự giác phân chia khu vực: có người bán linh thảo, có người bán đan dược và bùa chú, nhưng hầu hết đều là món hàng lẻ, không có quy mô lớn, giống như một khu chợ phiên.

Tề Hiên Nhi cùng vài người khác đi bổ sung thêm bùa chú, còn Nhiếp Thế Vân kéo Địch Bạch Dung sang khu đan dược và linh thảo.

Không ngờ, nhu cầu về Hồi Linh Đan - loại đan dược cơ bản - lại khá lớn. Ai cũng biết Hàn Thiên bí cảnh cực kỳ lạnh giá, nên đã chuẩn bị sẵn Hỏa Dương Đan. Nhưng không nhiều người biết rằng bí cảnh này rộng lớn đến mức linh thảo và dã thú phân bố rất thưa thớt. Đa phần thời gian phải di chuyển bằng pháp khí phi hành, nên Hồi Linh Đan cuối cùng lại trở nên khan hiếm.

Hồi Linh Đan không phải loại đan dược khó luyện chế, nhiều đan sư cấp ba cũng có thể luyện được. Trong số đó, có những tu sĩ tu vi không cao, bôn ba khắp nơi mà không thu được lợi ích gì, lại lo sợ bị tập kích, nên quyết định ở lại đây buôn bán kiếm chút ít.

"Đây là cơ hội kinh doanh của ai đó." Nhiếp Thế Vân ghé sát tai Địch Bạch Dung nói.

Địch Bạch Dung không để tâm đến điều này, trả lời: "Cũng chẳng thiếu chút tiền lẻ này."

Nhiếp Thế Vân tặc lưỡi hai tiếng, nhìn người bạn đồng hành giàu có của mình.

Thật ra, với song linh căn, việc tu luyện đòi hỏi tài nguyên rất lớn. Nhiếp Thế Vân lại có không gian cùng Hắc Cầu – cả hai đều tiêu hao linh lực chẳng khác gì dạ dày không đáy, nên tài sản tích lũy của hắn đã vượt xa Địch Bạch Dung, người nhận bổng lộc từ Ánh Nguyệt Phái.

Đáng tiếc, kiếm được bao nhiêu thì tiêu cũng nhanh bấy nhiêu. Chính vì thế, Nhiếp Thế Vân luôn nghĩ cách kiếm thêm.

Hai người đi dạo một vòng, nhưng không thấy gì đáng chú ý. Dù Băng Liên của Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung có thể bán được với giá cao để đổi lấy tài nguyên tu luyện cùng linh thạch, nhưng Nhiếp Thế Vân biết rằng nơi duy nhất có Băng Liên trong bí cảnh này là một động phủ đã được ghi chép trong thư tịch. Hắn không muốn để Đoạn Minh Ngọc và những người khác biết mình đã từng đến đó, nên quyết định tạm thời án binh bất động.

Sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, cả hai đứng yên bên đường. Thấy Nhiếp Thế Vân như đang suy tư, Địch Bạch Dung hỏi: "Vừa rồi có thấy thứ gì ưng ý không?"

Nhiếp Thế Vân lắc đầu: "Ban đầu cũng không kỳ vọng sẽ tìm được thứ tốt, nên cũng không ngoài dự đoán."

"Đúng vậy, chúng ta đến đây đã chuẩn bị khá đầy đủ. Đồ ở đây phần lớn là từ tay hậu bối, ngươi chướng mắt cũng là lẽ thường," Địch Bạch Dung ngẩng đầu nhìn Tề Hiên Nhi và mấy người khác vẫn đang chọn lựa bùa chú cẩn thận, "Nhưng có vẻ Tề đạo hữu đã tìm được thứ gì đó, chuyến này cũng không coi là vô ích."

Nhiếp Thế Vân khẽ đáp "Ừm" một tiếng. Nghe giọng điệu của hắn, Địch Bạch Dung biết hắn đang có điều muốn nói, bèn nghiêm túc nhìn sang.

"Ta có một ý tưởng."

Quả nhiên, sau một lúc trầm ngâm, Nhiếp Thế Vân tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng: "Không mua được thứ tốt, ta có thể bán đồ."

Địch Bạch Dung ngạc nhiên trong giây lát, định nói rằng Băng Liên và những đan dược cao cấp không thích hợp đem bán, dễ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn liền hiểu ra.

"Ngươi muốn làm lại nghề cũ?" Địch Bạch Dung hỏi khéo léo.

Nhiếp Thế Vân gật đầu: "Đúng vậy. Ta vừa đi một vòng, thấy có người bán pháp khí, nhưng phần lớn chỉ là hàng tam lưu. Tuy không biết nhu cầu ra sao, nhưng ta nghĩ có thể thử buôn bán vài ngày xem sao."

Các căn nhà ở khu giao dịch đều là di chỉ cũ nát, chẳng cần phải trả tiền thuê. Nhiếp Thế Vân nghĩ rằng tìm một căn nhà trống để dọn dẹp cũng không tốn kém gì.

Địch Bạch Dung không nén được nụ cười, có lẽ vì nhớ lại những ngày tháng trước kia, cảm thấy hoài niệm.

"Tuy nhiên, nếu vậy thì ngươi sẽ phải ở lại đây một thời gian. Nếu ngươi muốn tiếp tục thám hiểm phía ngoài, có thể đi cùng Tề Diệu Hạm và những người khác. Dù tu vi của ngươi ta không lo lắng, nhưng có nhiều người thì vẫn tốt hơn, có thể giúp đỡ lẫn nhau." Nhiếp Thế Vân lo lắng nói. Lần này Địch Bạch Dung không tiện cùng hắn mở cửa hàng, vì đối phương đã dịch dung và áp chế tu vi, tuyên bố là đệ tử của Vân Thanh Các. Nếu Nhiếp Thế Vân bất ngờ đem ra bán một lượng lớn đan dược, chắc chắn sẽ gây chú ý.

Địch Bạch Dung khẽ lắc đầu: "Nói gì vậy. Tất nhiên ta sẽ cùng ngươi."

Thấy Địch Bạch Dung không hứng thú với những nơi khác trong bí cảnh, Nhiếp Thế Vân cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Nhiếp Thế Vân đi quanh một vòng để quan sát tình hình. Tề Diệu Hạm và những người khác sau khi mua sắm xong, quay lại con phố và gặp Địch Bạch Dung đang đứng một mình. Sau khi hỏi, họ mới biết Nhiếp Thế Vân có ý định mở quán buôn bán tại đây, khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

"Ta cũng sẽ ở lại. Vậy nên chúng ta có lẽ phải chia tay tại đây." Địch Bạch Dung nói với mọi người.

Tề Diệu Hạm ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng chấp nhận thông tin này. Nàng rất khâm phục Nhiếp Thế Vân luôn nghĩ ra cách kiếm tiền, lại còn vui vẻ ở lại một nơi như thế này. Điều này nàng thật sự không làm được.

Tề Hiên Nhi có chút do dự. Nàng cũng là đệ tử của Vân Thanh Các, nếu ở lại có lẽ sẽ giúp được một chút. Tuy nhiên, nàng tiến vào bí cảnh với ước nguyện ban đầu là tu luyện bản thân, nếu ở lại khu giao dịch an toàn để giúp sư huynh, thì có khác gì so với việc trước đây đâu?

Địch Bạch Dung nhạy bén nhận ra sự lưỡng lự của nàng, liền khuyên nhủ: "Khu giao dịch này chưa chắc đã có bao nhiêu khách hàng, sư huynh ngươi một mình vẫn lo liệu được. Hắn trước đây còn từng mở cửa hàng một mình ở Yêu tộc kia mà."

"Nói cũng đúng..."

"Vậy nên ngươi không cần phải bận lòng. Hãy làm điều mà ngươi vốn định làm."

Nghe Địch Bạch Dung nói vậy, Tề Hiên Nhi gật đầu đồng ý, rồi chủ động đề nghị đi cùng Tề Diệu Hạm. Đỗ Chấp vốn rất hứng thú với việc thám hiểm và luyện khí, nhưng khi thấy Tề Hiên Nhi muốn đi, tất nhiên cũng muốn đi cùng nàng.

Dừng lại quá lâu cũng là lãng phí thời gian. Một nén nhang sau, Nhiếp Thế Vân đã quay lại. Giữa các tu sĩ, chuyện không gặp nhau một hai năm là chuyện thường, vậy nên sau khi thống nhất kế hoạch giữa hai nhóm, bọn họ cũng không làm nhiều thủ tục từ biệt, chỉ hẹn nếu có chuyện gì sẽ liên lạc. Nếu rời khỏi khu giao dịch, Nhiếp Thế Vân sẽ thông báo cho họ, còn không thì bất cứ lúc nào quay lại đây đều có thể tìm thấy hắn.

Khu giao dịch nhìn chung vẫn còn đơn sơ. Nhiếp Thế Vân tùy ý chọn một căn phòng trống, mái nhà còn dột cả tuyết. Đây không giống như việc thuê cửa hàng ngoài kia, hắn phải tự tay đi kiếm củi về để sửa sang lại căn phòng. Nếu muốn nhận ủy thác luyện khí, hắn còn phải phân chia khu vực làm việc. Dù cuối cùng mọi việc sẽ được hoàn thành trong ngọc bội không gian, nhưng vẻ bề ngoài vẫn cần chỉnh chu.

Địch Bạch Dung tất nhiên cũng giúp đỡ một tay. Hắc Cầu cũng bị gọi ra dưới hình dạng con người. Nghe nói Nhiếp Thế Vân muốn sửa nhà, Hắc Cầu kêu khổ không ngừng, than thở rằng mình thật bi thảm, không được ăn thịt cá mà còn phải làm cu li. Nếu là ngày thường, Nhiếp Thế Vân chắc chắn sẽ làm ngơ trước lời than thở của hắn, nhưng khi thấy Hắc Cầu trong hình dạng nhân hình nhỏ bé, non nớt, hắn cũng không tránh được cảm giác có chút tội lỗi, như thể mình đang bóc lột sức lao động của trẻ em.

"Chờ đến lúc có khách, biết đâu có người trả bằng linh thực." Nhiếp Thế Vân "đoán" một cách hời hợt.

"Thật sao?"

"Nói không chừng, chỉ là nói không chừng thôi."

Hắc Cầu lập tức phấn chấn, run rẩy đầu, như thể đã nhìn thấy viễn cảnh sinh ý phát đạt. Hắn lập tức lao tới trước hai người, chạy về phía khu rừng gần nhất.

Địch Bạch Dung nhìn Hắc Cầu vui vẻ chạy đi, hoàn toàn bỏ qua khả năng đó chỉ là chuyện nói đùa của Nhiếp Thế Vân, cười khổ lắc đầu. Ở phương diện này, không biết nên nói Hắc Cầu thật sự có chút... ngốc, hay chỉ là do còn quá nhỏ, khiến người khác khó mà yên tâm khi để hắn tự mình ra ngoài.

Dù đến lúc đó không có ai mang linh thực đến, thì chính mình cũng nhàn rỗi, có thể làm chút đường cho Hắc Cầu coi như phần thưởng. Địch Bạch Dung thầm nghĩ.

Bên này, hai người cùng con chim khổng lồ đã chuyển nghề thành thợ xây dựng tạm thời, làm việc hăng say, trong khi bên kia, Tề Hiên Nhi và những người vừa khởi hành lại không ngừng bàn luận về hai người họ.

"Địch tiền bối quả là người tinh tế, lại biết nhìn mặt đoán ý. Chắc hẳn trong môn phái của họ, người này có danh vọng không phải là lời đồn đãi hư ảo," Tề Hiên Nhi nhỏ giọng tán thưởng, "Trước đây ta cũng thắc mắc mãi, người như thế nào mới lọt vào mắt sư huynh. Giờ xem ra, thật sự là xứng đôi vừa lứa. Có lẽ chúng ta lo lắng hơi nhiều rồi."

Đỗ Chấp làm động tác "suỵt", nhắc nhỏ: "Không phải là Dụ tiền bối sao."

Tề Hiên Nhi giật mình, "A" một tiếng: "Phải. Phải rồi, ta nói sai."

Phục Dịch Dung Đan, tất nhiên tên cũng phải dùng giả. Địch Bạch Dung đã hỏi ý kiến Nhiếp Thế Vân và Nhiếp Thế Vân đề nghị lấy họ Dụ. Vừa hay trong Vân Thanh Các có đúng một tu sĩ họ Dụ. Họ Dụ phát âm gần giống với âm "dụ" trong từ "vũ", dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại khiến đôi tình nhân trẻ yêu nhau say đắm thấy rất thú vị.

Đỗ Chấp từ đầu đã không quen thuộc với danh tính giả này, nên việc gọi Địch Bạch Dung bằng tên giả cũng nhanh chóng thành thói quen. Ngược lại, Tề Hiên Nhi và Tề Diệu Hạm vẫn phải cẩn thận hơn. Tề Hiên Nhi lo lắng liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới thở ra nhẹ nhõm.

Nàng tiếp tục nói: "Thật ra ta luôn có thói quen cũ, theo bản năng chỉ muốn ở yên trong vùng an toàn. Cũng may là hắn đã đẩy ta một phen."

Tề Diệu Hạm "hừ" một tiếng: "Dù người kia có không tệ, nhưng không chừng hắn chỉ muốn độc chiếm Nhiếp Thế Vân thôi, chúng ta ở lại chỉ là gây phiền phức."

"Họ đang làm việc quan trọng. Chẳng ai lại nghĩ thế đâu." Tề Hiên Nhi cười khẽ nói.

Đỗ Chấp ở một bên cũng gật đầu đồng tình. Thật ra, hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra giữa họ, nhưng hắn cảm thấy mình đang nắm giữ một cơ hội ngàn năm có một. Hắn âm thầm siết tay, tự nhủ rằng mình nhất định phải thể hiện thật tốt, suốt quãng đường sẽ luôn bảo vệ Tề Hiên Nhi.

---------------------------✿✿✿---------------------------

Chương 84: Bí cảnh - cửa hàng luyện khí thuận lợi khai trương

Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung đích thực bận rộn với công việc chính, cả ngày dốc sức, cuối cùng căn nhà gỗ cũ kỹ cũng được tu bổ, ít ra thì mái nhà giờ không còn dột tuyết. Thấy hai người bận rộn như vậy, các tu sĩ đóng quân xung quanh khu giao dịch tò mò nhìn từ xa, nhưng không ai dám lại gần. Tuy nhiên, có vài người nhận ra Nhiếp Thế Vân, liền cùng nhau thì thầm bàn tán, không bao lâu sau, rất nhiều người đã hiểu đại khái, suy đoán rằng vị tiền bối này có lẽ sắp mở tiệm bán pháp bảo. Đây quả thực là tin mừng đối với họ.

Trong toàn bộ bí cảnh, số lượng tu sĩ Kim Đan không nhiều, càng hiếm có tu sĩ Kim Đan viên mãn. Mọi người đều không nghi ngờ gì về việc Nhiếp Thế Vân sẽ tiến giai thành Nguyên Anh trong tương lai, vì vậy, trong lòng họ đã âm thầm tính toán, mong muốn tạo ấn tượng tốt với hắn.

Do đó, khi Nhiếp Thế Vân vừa mở cửa, liền thấy một hàng tu sĩ như xếp hàng chờ sẵn trước cửa.

"Là Vân Thanh Các Nhiếp tiền bối phải không?"

"Đúng vậy." Nhiếp Thế Vân gật đầu, không bất ngờ khi mình bị nhận ra. Trước đó, hắn cũng đã cân nhắc việc có nên giống như Địch Bạch Dung, dùng Dịch Dung Đan để hạ thấp tu vi hay không, nhưng vì pháp bảo hắn chế tác luôn mang dấu ấn của bản thân và Vân Thanh Các và việc buôn bán của hắn cũng phần nào là để quảng bá cho Vân Thanh Các, nên hắn quyết định không ngụy trang.

"Nhiếp tiền bối định ở đây mở cửa hàng lâu dài sao?" Một tu sĩ đứng đầu dò hỏi. Người phía sau cũng dỏng tai lắng nghe, bởi ai cũng tò mò về việc này.

"Đúng vậy. Nhưng dừng lại bao lâu thì chưa thể nói trước, chỉ là tạm thời có ý định như vậy."

"Thật là tin tốt lành! Hậu bối chúng ta xin chúc ngài khai trương thịnh vượng! Đây là chút lễ mọn, xin tiền bối nhận cho." Vị tu sĩ vội vàng cúi đầu, hai tay dâng bình đan dược lên.

"Này sao ta dám nhận." Nhiếp Thế Vân khách sáo từ chối một phen, nhưng sau cùng vẫn nhận lấy. Hắn còn hứa rằng tất cả những ai tặng lễ vật ngày hôm nay sẽ được miễn phí một lần tu bổ hoặc nâng cấp pháp bảo tại cửa hàng của hắn, chỉ cần chờ hắn dọn dẹp thêm ít ngày nữa.

Lời hứa này của Nhiếp Thế Vân đối với những hậu bối kia còn quý giá hơn cả lễ vật mà họ đã tặng. Mọi người vui mừng khôn xiết, biết rằng Nhiếp Thế Vân đã nể mặt họ, vội vàng tỏ lòng cảm kích, sau đó nhanh chóng quay về chỗ cũ, không dám tiếp tục quấy rầy hắn.

"Ngươi thật rộng lượng, một hơi nhận lời nhiều người như vậy." Sau khi mọi người rời đi, Địch Bạch Dung cười nói.

"Cũng không nhiều lắm, chỉ bảy tám tu sĩ Trúc Cơ, pháp bảo họ dùng nhiều nhất cũng chỉ là Bảo Khí, chẳng đáng gì. Ta mới đến, danh tiếng quan trọng hơn." Nhiếp Thế Vân cười đáp.

Địch Bạch Dung chỉ nói vậy thôi, nhưng cũng hiểu rõ nên gật đầu: "Ta biết ngươi chắc chắn đã tính toán cả."

Bỏ chút công sức mài dao, chẻ củi sẽ nhanh hơn. Vì chưa có đơn đặt hàng gấp, Nhiếp Thế Vân cũng không vội mở cửa. Hắn chậm rãi sắp xếp lại, mang những món đồ cũ vào trong ngọc bội để tu sửa, rồi tìm thêm đá ngoài dã ngoại về mài giũa, làm thành bàn đá. Dù phong cách có chút lộn xộn, nhưng chẳng mấy chốc tiệm nhỏ của hắn đã ra dáng ra hình.

Nhiếp Thế Vân và Địch Bạch Dung bàn bạc kỹ, hắn thiết lập cấm chế ở phòng sau, còn Địch Bạch Dung sẽ trông coi cửa hàng khi hắn luyện khí. Những lúc khác, hai người có thể thay phiên nhau và Địch Bạch Dung cũng có thể làm việc của mình.

"Chắc sẽ có tu sĩ mang linh thảo hoặc các vật khác đến đổi lấy pháp bảo, khi đó ta có thể luyện đan ngay, linh tính của dược thảo sẽ được giữ nguyên."

"Ngươi cũng đừng quá lo cho ta, đến tu luyện cũng không được lơ là." Nhiếp Thế Vân nhắc.

"Tu luyện hiện tại cũng chẳng mấy lợi ích, tất cả là nhờ ngươi thôi." Địch Bạch Dung cười nói.

Hắn đang ám chỉ đến không gian trong ngọc bội. Nhiếp Thế Vân hiểu ý. Hắn cảm thấy Địch Bạch Dung ở đây giúp hắn tiếp đãi khách hàng thì quả thực là lãng phí tài năng, nhưng hắn nghĩ nói ra cũng chẳng có ích gì, chỉ thầm tính sẽ tìm cách tặng cho Địch Bạch Dung vài món linh bảo hữu dụng sau này.

Chẳng bao lâu, cửa tiệm nhỏ của Nhiếp Thế Vân cũng khai trương chính thức. Khu giao dịch chưa có hệ thống cửa hàng hoàn chỉnh, nên hắn cũng chẳng buồn treo bảng hiệu. Dù sao con phố này ngắn, từ đầu phố có thể nhìn thấy cuối phố, hỏi thăm một chút là biết ngay hắn bán gì.

Rất nhanh chóng, những tu sĩ từng đến thăm hỏi lần trước lại đến, lần này là để chính thức giao dịch. Nhiếp Thế Vân bày ra một vài pháp bảo linh cấp không dùng đến, không biết họ thật sự ưng ý hay chỉ muốn để lại ấn tượng tốt cho hắn, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả hàng hóa đã bị mua sạch. Nhiếp Thế Vân dở khóc dở cười nhìn kệ hàng trống trơn chỉ sau một buổi sáng, không biết phải nói gì.

Hắn còn nhớ rõ mặt những tu sĩ này, bèn hỏi họ muốn luyện chế thứ gì để có thể chuẩn bị pháp bảo phù hợp với yêu cầu của họ. Thấy hắn cẩn thận chu đáo như vậy, đám hậu bối vừa sợ vừa kính, không dám yêu cầu quá nhiều, hầu hết chỉ nói vài câu đại khái, nhiều nhất cũng chỉ là: "Tiền bối thấy sao thì tốt là được."

Ngày càng có nhiều người biết đến Nhiếp Thế Vân, còn Địch Bạch Dung thì luôn giữ im lặng, giả làm đệ tử đồng môn của Nhiếp Thế Vân, từ đầu đến cuối không ai chú ý đến hắn. Khu giao dịch người đến người đi, về sau chắc chắn sẽ có đệ tử của Ánh Nguyệt Phái đi ngang qua. Ban đầu, Địch Bạch Dung còn có chút lo lắng, nhưng giờ đây đã an tâm hơn nhiều. Hắn nghĩ rằng mình có thể tiếp tục trao đổi với khách hàng mà không lo lộ tẩy.

Trong khi Nhiếp Thế Vân bắt đầu luyện chế trong ngọc bội, Địch Bạch Dung tranh thủ thời gian để tăng tiến tu vi, luyện đan từ các loại linh thảo mà Hắc Cầu thích ăn, đồng thời thông báo cho các tu sĩ ghé thăm cửa hàng. Chẳng mấy chốc, thông tin rằng Nhiếp Thế Vân chấp nhận thanh toán pháp bảo bằng linh thạch hoặc vật phẩm trao đổi đã được lan truyền khắp nơi.

Nhiếp Thế Vân không mất nhiều thời gian để trả lại pháp bảo đã sửa chữa cho mấy tu sĩ. Tưởng rằng việc sửa chữa miễn phí chắc chắn sẽ bị xếp sau, nhưng khi các tu sĩ nhận lại pháp bảo, họ không khỏi kinh ngạc và cảm ơn nhiều lần.

Bọn họ vốn đang bày quán, nên không thiếu cơ hội gặp gỡ các tu sĩ khác, nhân đó mà lan truyền danh tiếng cho Nhiếp Thế Vân, nói vài lời tốt đẹp. Chẳng mấy chốc, so với dự tính của Nhiếp Thế Vân, việc làm ăn của hắn lại khởi sắc nhanh hơn nhiều.

Khác với các yêu tu ở Phồn Hoa Thành nửa tin nửa ngờ về việc rèn luyện pháp bảo, nhân tu thì rõ ràng hơn về giá trị của pháp bảo. Nhiếp Thế Vân không cần phải chủ động quảng bá, những tu sĩ đến cửa đều hiểu rất rõ công việc. Theo quy củ của Nhân tộc, những người cầu luyện chế pháp bảo đều mang đủ tài liệu và trả thù lao còn hào phóng hơn cả mức Nhiếp Thế Vân yêu cầu.

Có lẽ lần đầu tiên thấy có tu sĩ nhận linh thực làm thù lao, ban đầu không ai nghĩ đó là chuyện gì đặc biệt. Nhưng sau đó, có một vị tu sĩ túi tiền eo hẹp, vốn giỏi nấu nướng, đã dùng kỹ năng tưởng chừng vô dụng trong Tu chân giới để làm Nhiếp Thế Vân khen ngợi không ngớt, khiến đối phương vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Vị tu sĩ này sau đó còn đi săn được nhiều thú hoang, rồi chế biến thành chà bông tặng cho Nhiếp Thế Vân.

Hắc Cầu thì vô cùng hớn hở. Dù Nhiếp Thế Vân cũng thích ăn, nhưng hắn chỉ ăn qua loa một chút. Phần lớn thức ăn đều để lại cho Hắc Cầu.

"Ta đã tiếp đãi cẩn thận mà! Đây là công lao xứng đáng của ta!" Hắc Cầu vừa nói vừa nhồm nhoàm nhai miếng thịt, lời nói trở nên mơ hồ, "Nhớ bảo họ mang thêm nhiều linh thực nữa nhé..."

"Rõ ràng là Bạch Dung tiếp đãi, ngươi chỉ ra ngoài nhảy nhót trong tiệm." Nhiếp Thế Vân thẳng thừng chỉ ra.

Hắc Cầu khinh thường: "Lần trước có hai nữ tu, vừa thấy ta thì cứ kêu lên, còn xoa xoa mặt ta! Hừ, nhưng cuối cùng ta làm cho họ phải tiêu tốn không ít tiền trong tiệm. Đó chính là công lao của ta!"

"Đúng rồi, rõ ràng vẫn là một ấu tể mà đã đòi bán đứng nhan sắc, ngươi thật là vất vả..." Nhiếp Thế Vân lạnh lùng nói.

Hắc Cầu tiếp tục gặm thịt, không thèm đáp lại. Nhưng thực chất trong lòng hắn rất hài lòng. Lần đầu tiên hắn giúp bán được hàng, Nhiếp Thế Vân đã dùng số tiền đó mua cho hắn một chiếc trữ vật hoàn cao cấp nhất. Dù ngày thường đồ ăn và vật dụng đều do Nhiếp Thế Vân cung cấp, nhưng lần đầu tiên Hắc Cầu có cảm giác mình tự kiếm được tiền, hắn phấn khởi vô cùng, mỗi khi ra ngoài đều đeo chiếc trữ vật hoàn ở chỗ dễ thấy nhất để khoe khoang.

Điều duy nhất khiến hắn hơi bất mãn là Nhiếp Thế Vân thường bắt hắn ở lại một mình trong tiệm, nói rằng như vậy hắn sẽ sớm có thể tự mình phụ trách một phần công việc. Hắc Cầu, dù đôi khi hơi thiếu suy nghĩ, cũng hiểu được ý tứ thực sự của Nhiếp Thế Vân — hắn chỉ muốn cùng Địch Bạch Dung vào không gian ngọc bội để giao phối mà thôi!

Hắc Cầu còn nhỏ, chưa tới tuổi hiểu chuyện, nên dù nghĩ mãi cũng không hiểu giao phối có gì thú vị.

"Tiểu bằng hữu, hôm nay là ngươi trông cửa hàng sao?"

Có người bước vào. Hắc Cầu nhận ra vị tu sĩ này, hắn bày quán bùa chú ở đầu phố, thường có người hỏi thăm về Nhiếp Thế Vân. Khi việc buôn bán không tốt, hắn liền dẫn người đến tiệm của Nhiếp Thế Vân, rất thân thiện, nhưng cũng không ít phần muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt tiền bối.

"Ừ. Nhiếp tiền bối và Dụ tiền bối đang bận." Hắc Cầu trả lời thật thà. Còn bận việc gì thì hắn không tiện nói ra.

Nhiếp Thế Vân đã dạy hắn cách áp chế tu vi, Hắc Cầu chỉ mất một thời gian ngắn là học được. Hiện tại, nhìn từ bên ngoài, hắn chỉ như một đứa trẻ mới bước vào giai đoạn luyện khí. Dù là tu vi thấp nhất, nhưng nếu đứa trẻ nào ở độ tuổi này đã đạt tới luyện khí, thì đó chắc chắn là một nhân tài đáng bồi dưỡng.

"Đạo hữu này cũng nghe nói Nhiếp tiền bối mở cửa hàng ở đây, nên đặc biệt đến bái phỏng."

Trước đây, Nhiếp Thế Vân đã nổi bật tại đại hội tu tiên, danh tiếng của hắn và Vân Thanh Các nhanh chóng lan truyền. Dù Hàn Thiên bí cảnh rộng lớn, nhưng các tu sĩ qua lại ở khu giao dịch sau khi gặp nhau, dần dần cũng truyền tai nhau về danh tiếng của hắn. Nhiều tu sĩ tìm đến Ôn Tuyền Cốc, rồi từ đó nghe rằng không xa đó có một vị tiền bối đang làm việc luyện khí, nên mộ danh mà đến.

Nghe nói, phần lớn thời gian Nhiếp Thế Vân đều ở quầy tiếp khách. Nhưng cũng có lúc bận rộn, sẽ có một người vãn bối trầm mặc ít lời họ Dụ tiếp đãi, thỉnh thoảng trong tiệm còn xuất hiện một đứa trẻ. Nghe đồn có tu sĩ táo bạo hỏi Nhiếp Thế Vân rằng đứa trẻ đó có phải là con hắn không, nhưng Nhiếp Thế Vân chỉ cười và phủ nhận. Quan hệ của họ rốt cuộc là gì thì không ai biết.

"Ngươi cũng từ Ôn Tuyền Cốc tới sao?" Hắc Cầu đứng trên chiếc ghế nhỏ nơi quầy hàng, nếu không thì hắn không thể ngẩng đầu lên được.

"Không, ta đến từ lãnh nguyên phía nam. Không biết tiểu đạo hữu đã nghe qua chưa?"

Hắc Cầu lắc đầu: "Không biết. Ra là hắn đã nổi danh đến mức này rồi sao?"

"Cũng không hẳn. Dẫu sao trong bí cảnh này, người sẵn lòng buôn bán lâu dài không nhiều lắm. Chưa kể đến những người có tay nghề luyện khí thành thạo như vậy." Người đến đối với hài đồng rất lịch sự, vì ai biết được đứa trẻ này có địa vị gì?

"Đúng rồi. Ai chẳng muốn đi tìm kiếm cơ duyên, mạo hiểm một phen?" Tu sĩ dẫn đường phụ họa, "Nhưng ta không có đủ năng lực và cũng chẳng dám gánh nguy hiểm. Nhiếp tiền bối chắc là thấy bí cảnh này chẳng có gì đáng để mắt. Quả nhiên, đẳng cấp của người khác xa chúng ta..."

"Đạo hữu quá khen."

Người kia đang tâng bốc, không ngờ giọng của Nhiếp Thế Vân đã vang lên. Thấy hắn đi ra từ buồng trong, tu sĩ kia vội vàng chào hỏi vài câu.

"Ngươi cuối cùng đã xong việc?" Hắc Cầu nhìn Nhiếp Thế Vân, hỏi một cách thẳng thắn.

Ở đây hai người chỉ nghĩ rằng Nhiếp Thế Vân đang luyện khí, lúc này đã xong việc.

Nhiếp Thế Vân khẽ hắng giọng, bế Hắc Cầu từ trên ghế xuống, ý bảo hắn không cần tiếp tục chen vào.

Hắc Cầu nhanh như chớp chạy vào phòng sau. Lúc này Nhiếp Thế Vân mới nở nụ cười, hỏi: "Vừa rồi ở buồng trong không nghe rõ lắm. Hình như nghe nói vị đạo hữu này đến từ phía nam?"

"Đúng vậy. Không biết ngài đã từng đi qua chưa, nhưng nơi đó rất xa. Trên đường ta vừa đi vừa dừng, mất hai tháng mới đến."

Nhiếp Thế Vân "Ồ?" một tiếng: "Thì ra cái tiểu cửa hàng cỏn con này của ta đã truyền xa đến vậy rồi?"

Người đối diện vội cười nói: "Tiền bối nói vậy thật quá lời..."

"Không cần nói chuyện ngoài lề. Đã mất công ngươi đến đây, chúng ta nói vào chính sự thôi." Nhiếp Thế Vân thay đổi chủ đề, dẫn câu chuyện trở lại vấn đề luyện khí.

"A, vâng." Tu sĩ gật đầu, chỉ cảm thấy Nhiếp Thế Vân dường như không vì danh tiếng truyền xa mà cảm thấy vui mừng hay tự hào. Hắn không diễn tả được biểu cảm vừa nãy trên mặt Nhiếp Thế Vân là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ mà hắn có thể suy đoán.

---------------------------✿✿✿---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro