69-70
Trong tiểu thuyết gốc, Thái tử nhờ có bàn tay vàng của Giang Cẩm Nguyệt hỗ trợ mà con đường đăng cơ trải rộng thông suốt, bọn họ muốn diệt trừ ai cũng vô cùng thuận lợi, hoàn toàn chưa từng nhắc qua việc Hoàng hậu có mối hận lớn như vậy đối với Vệ gia.
Hiện giờ, bởi vì xuất hiện thêm một biến cố là Giang Lâm, mưu tính của Hoàng hậu và Thái tử liên tiếp gặp bất lợi, cho nên mọi thù hận đều đổ dồn lên người của Vệ gia, muốn diệt trừ toàn bộ Vệ gia cho hả dạ.
Nhưng loại hận ý này buộc phải có một nguyên nhân nào đó gây ra, Giang Lâm không có đầu mối gì, liền tròn mắt mà nhìn chằm chằm vào Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, “Trước tiên đến nha môn đã, trở về lại nói cho ngươi.”
Nha dịch tới đưa tin tức, nói Vệ lão phu nhân chết do bị ngạt.
Bởi vì ăn cơm quá vội, không chú ý thấy mẩu xương lẫn vào bên trong, xương bị mắc ở giữa cuống họng, cứ thế mà sống sờ sờ bị nghẹn chết.
Phần ăn của những người bị nhốt trong nhà lao như Vệ lão phu nhân đều là cơm thừa canh cặn hoặc là nước đồ ăn thừa lấy từ nơi khác đến, bị lẫn xương vào trong là chuyện hết sức bình thường, lúc bọn họ ăn cơm cai ngục cũng sẽ không trông chừng từng người một, cho nên cũng không nhận thấy Vệ lão phu nhân có gì không thích hợp, đợi đến khi phát hiện thì thi thể đã lạnh.
Sau khi nghiệm xác, ngỗ tác(pháp y) đưa ra kết luận, chính là chết ngạt do bị mắc xương.
Nghe có vẻ vừa hợp tình lại vừa hợp lý.
Chỉ là cái chết này không khỏi có chút trùng hợp, trước đó bị nhốt trong nhà lao lâu như vậy đều không bị làm sao, thánh chỉ tứ hôn mới vừa ban xuống không đến hai ngày người liền bị ngạt chết.
Vệ Vân Chiêu nói dù thế nào cũng phải đợi sau khi trở về mới nói cho Giang Lâm biết, cho dù Giang Lâm có thật sự tò mò thì cũng đành phải nhẫn nại tính tình mà bồi y đến nha môn trước.
Lúc bọn họ đến Doãn Ký cũng có mặt, đang nhìn chằm chằm vào thi thể của Vệ lão phu nhân không biết là đang xem cái gì.
Vệ Vân Chiêu hỏi hắn, “Doãn đại nhân, có gì không ổn sao?”
Doãn Ký lắc đầu, bước ra khỏi nhà xác, “Không có gì không ổn cả, chỉ là cảm thấy có phần quá mức trùng hợp.”
Doãn Ký phá án nhiều năm, chưa bao giờ tin vào chuyện trùng hợp, hết thảy đều phải có nguyên do nào đó.
Hắn hỏi hai người Vệ Vân Chiêu, “Vụ án này có cần phải điều tra không?”
Doãn Ký nhìn có chút tiều tụy, hai mắt giăng kín tơ máu, bọng mắt rũ xuống, còn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mí mắt, đây đều là dấu hiệu ngủ không ngon giấc hoặc căn bản là không hề ngủ.
Cũng chứng minh thánh chỉ tứ hôn đã có ảnh hưởng không nhỏ đối với hắn.
Giang Lâm tiến lên hai bước, hạ giọng, “Doãn đại nhân, kỳ thật chúng ta đều biết ai là kẻ xuống tay không phải sao?”
Một người thông minh như Doãn Ký tất nhiên là có thể đoán được Trường Đức đế một lần hạ hai đạo thánh chỉ như vậy là có ý gì, đoán được điểm này, tất nhiên cũng liền biết được người muốn giết Vệ lão phu nhân là ai.
“Cho nên các ngươi định cứ như vậy mà cho qua?” Ánh mắt Doãn Ký dừng ở trên người của Giang Lâm.
“Không.” Giang Lâm lắc đầu, “Cũng chính vì như thế nên vụ án này lại càng không thể không tra, cho dù là khiến cho bọn họ mất đi hai tên phụ tá đắc lực cũng đáng, Doãn đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?” (?)
Trên mặt Doãn Ký hiện ra một chút ý cười, “Hai vị yên tâm, nếu đã là Phủ doãn Thịnh Kinh, ta sẽ không để bên trong đại lao nha phủ này xuất hiện người vô tội uổng mạng.”
Hai người Vệ Vân Chiêu không mang thi thể của Vệ lão phu nhân về, để lại nha phủ để ngỗ tác nghiệm xác một lần nữa, điều tra rõ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Vệ lão phu nhân.
Loại địa phương như nha phủ này tất nhiên là không có bí mật nào đáng nói, tin tức rất nhanh đã bị truyền ra ngoài.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu không giúp được gì trong việc tra án nên liền về trước, vừa đến nhà Giang Lâm liền quấn lấy Vệ Vân Chiêu muốn y kể chuyện ân oán giữa Hoàng hậu và Vệ gia, hắn thật sự tò mò, tim gan cồn cào khó chịu.
“Được.” Vệ Vân Chiêu đáp ứng, trong mắt có chút bi thương, “Đó là chuyện rất lâu về trước, phụ thân đã nói cho ta lúc còn ở biên quan.”
Chuyện cũ có hơi dài dòng, Vệ Vân Chiêu nói rất nhỏ và chậm rãi.
Phụ thân nói với y, y vốn còn có một người cô cô không cùng chi, tên là Vệ Huyên, lớn hơn phụ thân y hai ba tuổi, từ nhỏ đã thích tập võ, hoàn toàn không giống như một tiểu thư khuê các mà lại giống một tiểu dã tử. Không chỉ thường xuyên nữ giả nam trang xuất nhập quân doanh, mà còn thường xuyên tụ tập một đám con cháu quan gia chạy loạn ở trên đường, nói là muốn hành hiệp trượng nghĩa gì đó.
Có một lần Vệ Huyên một mình đi dạo phố, tình cờ đụng phải bọn buôn người, bọn buôn người kia quả thực to gan lớn mật, vậy mà lại dám bắt cóc tiểu hài nhi ở ngay trên đường, đứa nhỏ kia hiện giờ chính là cữu cữu ruột của Thái tử, vị Tào đại nhân kia, tên là Tào Thanh Hoành.
Năm đó Tào đại nhân có vẻ ngoài trắng trẻo da mềm thịt non, tiểu công tử lớn lên trong gia tộc giàu có, vừa thấy là biết có thể bán được giá tốt, cho nên xui xẻo mà bị bọn buôn người để mắt tới.
Vệ Huyên cũng to gan lớn mật không kém, trực tiếp bám theo phía sau bọn buôn người kia tới tiểu viện nơi bọn chúng giấu người, sau khi thăm dò kỹ càng địa hình xung quanh lại chuồn ra ngoài chạy đi báo quan, báo tin cho người Tào gia, bọn buôn người kia đến chết cũng không biết mình lại bị bại lộ trong tay một tiểu cô nương.
Vệ Huyên trở thành đại ân nhân của Tào gia, ân cứu mạng luôn luôn phải lấy thân báo đáp, hai nhà Tào Vệ bởi vậy mà kết thông gia, cũng vì mối hôn sự này nên người của hai nhà trở nên rất thân thiết, quan hệ hòa hợp.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vệ Huyên qua đời.
Nguyên nhân là vì trong lúc Vệ Huyên ra khỏi thành đi dâng hương cùng với hai vị cô nương của Tào gia, bọn họ không may bị thổ phỉ chặn cướp, Vệ Huyên xông vào đánh nhau với thổ phỉ để bảo hộ cho hai người kia, nhưng vẫn bị thương nặng ngã xuống vực mà chết, năm ấy Vệ Huyên mới mười sáu, sắp sửa thành thân với Tào Thanh Hoành.
Tào gia cũng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, đề nghị vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ thông gia, dời hôn sự sang cho nữ nhi của Tào gia, để thứ nữ Tào gia là Tào Tĩnh Nhi đính thân với Vệ Túc, giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà.
Từ đó liền xuất hiện mối hôn sự thứ hai, hai vị cô nương của Tào gia một người bằng tuổi Vệ Huyên, một người chỉ nhỏ hơn một tuổi, đúng vào thời điểm tình đậu sơ khai, đều cùng sinh ra hảo cảm với một Vệ Túc văn võ song toàn khí phách hăng hái.
Trưởng nữ Tào gia là Tào Lan Nhi cậy thế mình là trưởng nữ nên đã cưỡng ép đổi người đính thân thành mình, nhưng khi mối hôn sự này mới vừa bắt đầu thì trong cung lại truyền đến tin tức, nói tiên hoàng hậu đang có ý muốn lập nữ nhi của Tào gia làm Thái tử phi.
Tào Lan Nhi muốn đính thân với Vệ Túc, vị trí Thái tử phi tất nhiên liền rơi vào tay của Tào Tĩnh Nhi, nhưng Tào Lan Nhi lại không bằng lòng, từ nhỏ nàng ta đã thích tranh cường háo thắng, nhất định phải vượt mặt Tào Tĩnh Nhi và Vệ Huyên, cho nên vào ngày Tào Tĩnh Nhi thành thân nàng ta đã đánh Tào Tĩnh Nhi hôn mê, sau đó tự mình bước lên kiệu hoa, gả vào Đông cung làm Thái tử phi.
Cũng may thánh chỉ không định rõ là nữ nhi nào của Tào gia, cho nên cũng không tính là tội khi quân, nhưng Tào Lan Nhi trong lúc đang nghị thân với Vệ Túc lại đi gả cho người khác, đây dù gì vẫn là một trận gièm pha, Tào gia sợ bị liên lụy nên không thể không đè ép chuyện này xuống.
Tào gia lại một lần nữa mắc nợ Vệ gia, cũng cố ý chiếu theo lời đã nói lúc trước, để Tào Tĩnh Lan gả cho Vệ Túc. Nhưng lần này Vệ gia không đáp ứng, Vệ lão phu nhân còn lấy cái chết tương bức, tuyệt đối sẽ không hứa hôn Vệ Túc cho nữ nhi của Tào gia.
Hôn sự tuy đã bị bãi bỏ nhưng chuyện này thì vẫn chưa thật sự kết thúc, cái mà Tào Lan Nhi muốn chính là thân phận Thái tử phi, nàng ta tự biết mình vẫn thích Vệ Túc, cho nên liền yêu cầu Vệ Túc âm thầm lui tới với mình, thậm chí còn không được thành thân, việc này không chỉ hoang đường mà đối với Vệ Túc còn là một sự sỉ nhục, Vệ Túc đương nhiên là không chịu.
Không chỉ cự tuyệt đề nghị của Tào Lan Nhi mà còn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta, hơn nữa không lâu sau liền đính thân với nữ nhi của Đổng gia, cũng chính là Vệ phu nhân hiện giờ, hai nhà Tào Vệ cũng dần dần trở nên xa cách, không còn lui tới gì nữa.
Cầu mà không được, Vệ Túc không nghe theo bài bố liền trở thành cái gai trong lòng Tào Lan Nhi, đã vậy sau này Vệ Túc còn nhiều lần lập chiến công rất được lòng tiên hoàng, càng làm cho Tào Lan Nhi cảm thấy chói mắt lẫn không cam lòng.
Chờ Thái tử năm đó, cũng chính là Trường Đức đế đăng cơ, sau khi Tào Lan Nhi sinh hạ hoàng tử, nàng ta lại tìm tới Vệ Túc, muốn Vệ Túc cầu tổ phụ của Vệ Vân Chiêu, người lúc này đang là Binh bộ Thượng thư lập nhi tử của nàng ta lên làm Thái tử, Vệ Túc đã cự tuyệt nàng ta, sau đó vị trí Thái tử này suýt còn nữa rơi vào tay của Nhị hoàng tử, Tào Lan Nhi cũng vì vậy mà ghi hận Vệ Túc.
Cũng may Vệ Túc nhiều năm ở bên ngoài, Vệ gia chiến công hiển hách, nàng ta cũng không dám làm gì.
Chờ đến lúc Thái tử trưởng thành, các hoàng tử bắt đầu mượn sức triều thần bồi dưỡng thế lực của mình, Tào Lan Nhi lại một lần nữa tìm tới Vệ Túc, ép buộc Vệ Túc phải ủng hộ Thái tử, “Nhưng trước lần lãnh binh cuối cùng, nàng ta đã uy hiếp phụ thân, nếu như không đáp ứng, nàng ta sẽ hủy hoại hoàn toàn Vệ gia.”
Giọng nói của Vệ Vân Chiêu càng thêm trầm thấp, “Phụ thân có lẽ đã dự cảm được điều gì đó, ông ấy kể lại toàn bộ chuyện năm đó cho ta, không bao lâu sau, phụ thân và Tô tướng quân lãnh binh lui địch bất ngờ bị mai phục, tất cả mọi người, không một ai sống sót.”
Giang Lâm duỗi tay xoa xoa vài cái trên ngực Vệ Vân Chiêu, giúp y xua tan sự đau xót, “Ta thật đúng là không ngờ, cha ngươi và Hoàng hậu lại có chuyện cũ như vậy.”
Đây con mẹ nó trăm phần trăm là kịch bản nữ chính phim truyền hình mà, điểm khác nhau duy nhất chính là, các nữ chính khác đều là bất đắc dĩ mới phải gả chồng, nam chính cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng bảo hộ cho nữ chính. Ở đây Hoàng hậu lại chơi ngược lại, nàng ta tích cực chủ động đi làm Thái tử phi, sau đó ép buộc nam chính làm lốp xe dự phòng cho mình, nhưng nam chính không muốn, đã vậy vừa chớp mắt liền cưới vợ sinh con với người khác sống rất tốt.
Kết cục giống nhau chính là, mặc kệ hắn có tự nguyện làm lốp xe dự phòng hay không thì đều khó thoát khỏi cái chết, mà cái chết này còn không thoát khỏi can hệ với nữ chính.
“Người ngoài chỉ biết cô cô của ta và Tào đại nhân đã từng đính thân, nhưng cô cô qua đời nhiều năm, vật đổi sao dời, mọi người hẳn là đã quên, ta cũng không hề nghe ai nhắc qua. Năm đó chuyện phụ thân và Tào Lan Nhi nghị thân hai nhà cũng chỉ đang trao đổi, vẫn chưa chính thức định ra, cho nên người ngoài cũng không hay biết, ngay cả ấu nữ Tào gia là Tào Tĩnh Nhi cũng nhanh chóng gả đi nơi khác sau chuyện đó.”
Từ điểm Tào Lan Nhi một lòng muốn vượt mặt muội muội của mình, xem ra quan hệ của hai tỷ muội này không mấy hài hòa, Tào Tĩnh Nhi bị cướp hôn sự tận hai lần, cố tình Tào Lan Nhi đã cướp mà lại không cần, còn nàng dù rất muốn gả, nhưng Vệ Túc đã bị hành động của Tào Lan Nhi làm tổn thương, không chịu cưới nữ nhi của Tào gia nữa.
Bởi vậy trong lòng Tào Tĩnh Nhi cũng ôm oán hận đối với Tào Lan Nhi và người trong nhà, mặc dù gả đi nơi khác đã nhiều năm nhưng Tào Tĩnh Nhi cũng chưa từng đặt chân trở lại Thịnh Kinh, thậm chí còn làm cho nhiều người tưởng rằng Tào gia chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tào Lan Nhi.
Nữ chính mạnh mẽ Tào Lan Nhi thật là vừa tàn nhẫn vừa ác độc, rắn rết còn không so được với nàng ta.
Từ nhỏ đã không phải thứ tốt lành, tâm địa ác độc, chẳng trách có thể làm ra một thứ ghê tởm như Huyết Cốt Trùng.
“Thật là quá xem trọng bản thân rồi, cho rằng tất cả mọi người đều thích mình, chủ động bò giường cẩu hoàng đế lại còn muốn bắt phụ thân ngươi phải chờ đợi, làm cái gì mà xuân thu đại mộng, tiện nữ nhân, rác rưởi, tức chết ta!”
Giang Lâm càng nói càng giận, hận không thể lập tức chém Hoàng hậu thành tám khúc ném cho chó ăn, không đúng, chó đâu có làm sai chuyện gì mà phải ăn loại thịt dơ bẩn này.
“A a a!” Giang Lâm ngửa mặt lên trời hét to, “Không được, chờ đến lúc đó ta nhất định phải dùng thứ Huyết Cốt Trùng do chính tay nàng ta dưỡng nên kia, để nàng ta nếm thử mùi vị bị gặm chỉ còn lại bộ xương trắng, loại nữ nhân này dù chết cũng không xứng được nhập quan hạ táng.”
Lúc trước khi nghe phụ thân nói những chuyện này phản ứng của Vệ Vân Chiêu cũng không tốt hơn Giang Lâm là bao, trước đây chính bản thân nàng ta vốn đã có lỗi, đã nợ Vệ gia một cái mạng, còn vọng tưởng muốn khống chế phụ thân y, khiến toàn bộ Vệ gia bán mạng cho mình và Thái tử, không đáp ứng liền muốn diệt trừ bọn họ, cả đời này hắn cũng không gặp được mấy người vô sỉ ác độc đến như vậy.
Vừa hay, Tào Lan Nhi và Trường Đức đế đều là dạng người như vậy, thật không hổ là hai phu thê.
Vệ Vân Chiêu giữ chặt Giang Lâm, “Tất cả những chuyện này ta đều sẽ chậm rãi tính sổ với nàng ta, nàng ta nợ Vệ gia chúng ta, ta sẽ khiến nàng ta hoàn lại triệt để.”
Y cũng không rõ phụ thân y chết là do một tay Tào Lan Nhi hay là còn những người khác tham dự trong đó, nhưng y có thể khẳng định một việc, cái chết của phụ thân tuyệt đối không thoát khỏi can hệ với Tào Lan Nhi, mối thù giết cha, nợ máu ắt phải trả bằng máu!
Giang Lâm hít sâu vài hơi mới chậm rãi bình tĩnh lại, “Trường Đức đế hẳn là không biết những chuyện này, vừa hay Doãn Ký không phải đang điều tra nguyên nhân chết của Chu thị sao, chúng ta nói những việc này cho Doãn Ký, để hắn nhét chút tin tức cho cẩu hoàng đế, với lòng dạ hẹp hòi kia của cẩu hoàng đế, ông ta nhất định sẽ không nhịn nổi việc Hoàng hậu trong lúc đang nghị thân với người khác lại đánh ngất muội muội của mình để cướp kiệu hoa.”
“À, đúng rồi, nàng ta hận ngươi thì ta có thể lý giải, dù sao cũng là nhi tử của cha ngươi, hơn nữa ngươi cũng không nghe lời nàng ta giống như ông ấy, hận ngươi là chuyện bình thường. Nhưng vì sao nàng ta lại muốn giết chết Chu thị?”
Muốn diệt cả nhà cũng không đến mức giết chết một người râu ria, làm rút dây động rừng như vậy.
Vệ Vân Chiêu, “Bởi vì năm đó bà ấy muốn gả nữ nhi của Chu gia cho phụ thân, không đồng ý cho Tào Lan Nhi và phụ thân đính thân, có lẽ vì vậy mà bị ghi hận.”
Chu gia ở trong mắt của Tào Lan Nhi hoàn toàn không có gì đáng nói, nhưng Chu thị lại muốn gả chất nữ nhà mẹ đẻ của mình cho Vệ Túc làm Tào Lan Nhi bất mãn, có thể không bị nàng ta ghi hận hay sao!
Giang Lâm nói: “Đây đại khái là việc đúng đắn duy nhất mà bà ta làm được trong cuộc đời này.” Đó là không cho Tào Lan Nhi gả vào Vệ gia.
Vệ Vân Chiêu gật đầu tán thành, “Ta cũng cho là vậy.”
Xả giận xong, Giang Lâm lại bắt đầu phân tích quan hệ giữa Tào gia và Vệ gia, “Hôm nay nếu ngươi không nói với ta những chuyện này, ta quả thật là không cách nào biết được hai nhà các ngươi còn có chuyện sâu xa như vậy, khó trách ta lại thấy Tào đại nhân có vài phần giữ gìn ngươi.”
“Phụ thân nói năm đó tình cảm của ông ấy và cô cô rất tốt, sau khi cô cô qua đời vài năm ông ấy mới cưới thê tử. Có điều ta lại không có hứng thú với việc tiếp xúc với Tào gia, Tào Lan Nhi trước sau vẫn là người Tào gia, càng là do Tào gia dưỡng ra.”
Vệ Vân Chiêu không biết tất cả mọi người ở Tào gia đều giống nhau hay chỉ một mình Tào Lan Nhi là kẻ dị loại, cũng hoàn toàn không muốn tìm hiểu.
“Ừm.” Giang Lâm gật đầu, dựa đầu lên vai Vệ Vân Chiêu, “Không để ý thì không để ý, dù sao từ chuyện Tào Tuấn Tài tới gây phiền toái cho ta vì Giang Cẩm Nguyệt lần trước là đã có thể nhìn ra, thế hệ tiếp theo của Tào gia phỏng chừng cũng chẳng có tiền đồ gì.”
Vệ Vân Chiêu duỗi tay vuốt ve trên mặt Giang Lâm, “Hiện giờ biết chân tướng rồi, không khó chịu chứ.”
Giang Lâm xoay người trực tiếp ngồi trên đùi Vệ Vân Chiêu ôm lấy y, “Khó chịu, có điều không giống như là khó chịu vì tò mò, ta chỉ là cảm thấy phụ thân ngươi quá thảm quá vô tội.”
Vệ Vân Chiêu thơm hắn một cái, “Ngươi cũng nên tập gọi phụ thân đi, đợi mọi việc đều được giải quyết, ta sẽ mang ngươi đến biên quan, chúng ta đi tế điện ông ấy.”
Vệ Túc được Vệ Vân Chiêu an táng ở biên quan, y biết rõ, ở trong lòng của phụ thân, ông sẽ thích một nơi thuần túy tựa như biên quan hơn là Thịnh Kinh.
“Được, chúng ta cùng đi.”
……
Người được giao việc đi truyền lời cho Doãn Ký chính là Tuân Thất, đối với Doãn Ký đây là một tin tức cực kỳ tốt, hắn nhanh chóng buông việc trong tay mà bắt đầu điều tra.
Lúc nhận được tin tức Doãn Ký muốn tra rõ nguyên nhân Vệ lão phu nhân chết, Hoàng hậu rất không cao hứng, nhưng nàng ta biết rõ, chuyện của Thái tử phi vốn dĩ là vì mình và Thái tử đang muốn tính kế Doãn gia, cho nên nàng ta không tiện trực tiếp nói gì Doãn Ký, chỉ có thể phái những người khác đi ám chỉ Doãn Ký đừng nên nhiều chuyện.
Nhưng không ngờ Doãn Ký không chỉ không có ý định thu tay, mà còn bắt đầu tra lại chuyện xưa, Hoàng hậu tức khắc nóng nảy, cảm thấy Doãn Ký thực sự không biết điều.
“Đi gọi Doãn Phỉ Phỉ vào cung, cứ nói là bổn cung muốn gặp nàng.” Doãn Phỉ Phỉ đã được chọn làm Thái tử phi, người làm mẫu thân của Thái tử là Hoàng hậu muốn gặp nàng cũng hoàn toàn không cần phải tìm lý do.
Ở Doãn gia, ngoại trừ Doãn Ký thì những người khác một hoặc nhiều phần đều cảm thấy hài lòng và chờ mong đối với việc Doãn Phỉ Phỉ có thể gả vào hoàng cung, Hoàng hậu vừa sai người truyền lời, mẫu thân Doãn Phỉ Phỉ liền kéo người vào phòng trang điểm một phen mới để nàng ra cửa.
Vừa lên xe ngựa sắc mặt Doãn Phỉ Phỉ liền lạnh xuống, nha hoàn nhìn mà không khỏi lo lắng, “Tiểu thư, cô đừng như vậy, không phải lão gia đã nói, ngài ấy sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước sao.”
Doãn Phỉ Phỉ lắc đầu, bực bội nói, “Ngự tứ hôn sự, thánh chỉ đều đã hạ, trừ phi Thái tử chết, bằng không nào có chuyện dễ dàng giải trừ như vậy.”
Cho dù Thái tử chết, Hoàng hậu còn sống thì cũng sẽ cưỡng ép bắt nàng phải gả vào cung, thậm chí còn có khả năng sẽ bắt nàng tuẫn táng, Doãn Phỉ Phỉ cũng không cảm thấy gả vào hoàng cung có gì tốt, càng không cảm thấy Thái tử và Hoàng hậu là hạng người lương thiện gì.
“Tiểu thư, hôn kỳ vẫn còn hơn nửa năm nữa mà, lão gia nhất định sẽ có cách. Vả lại, nếu cô cảm thấy ngày tháng về sau không được yên ổn, sao không nhân lúc này mà sống cho cao hứng một chút, bằng không về sau hồi tưởng lại cuộc sống trước kia cũng không vui, vậy thì sẽ thảm lắm.”
Doãn Phỉ Phỉ bị nha hoàn chọc cười, lấy ngón tay chọc chọc trán nàng, “Chỉ có ngươi là lanh trí thôi, nhưng mà ngươi nói đúng, ta đúng là nên nhân lúc chưa xuất giá mà sống cho thật cao hứng.”
Thấy Doãn Phỉ Phỉ cười, nha hoàn liền thoáng yên tâm, “Đúng rồi, tiểu thư, cô có biết vì sao Hoàng hậu nương nương lại đột nhiên gọi cô vào cung không?”
Doãn Phỉ Phỉ đại khái có thể đoán được việc này có liên quan đến cha mình, nàng nói: “Mặc kệ là vì lý do gì, ta cũng chỉ là một nữ nhi gia chuyên tâm chờ bị gả đi, những chuyện khác ta không rõ lắm.”
Đợi đến khi vào cung gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu đầu tiên là thân thiết ân cần hỏi thăm gần đây Doãn Phỉ Phỉ đang làm gì học cái gì, lại tỏ vẻ rất thích nàng, hy vọng nàng có thể sớm thành thân với Thái tử một chút, làm con dâu của mình.
Doãn Phỉ Phỉ vờ như thẹn thùng ứng phó vài câu, chờ Hoàng hậu khách sáo xong nói tới chính sự, hỏi nàng có biết phụ thân nàng đang làm những gì hay không.
Doãn Phỉ Phỉ mờ mịt lắc đầu, “Phụ thân luôn luôn không cho người trong nhà hỏi đến chuyện trong triều.”
Trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia bất mãn, “Không biết cũng không sao, ngươi trở về giúp bổn cung chuyển lời cho phụ thân ngươi là được, nói với hắn, nữ nhi của hắn đã được chọn làm Thái tử phi, bảo hắn hãy nhận rõ vị trí của mình, dưới bầu trời này không phải mọi việc đều cần có một chân tướng. Nếu làm ảnh hưởng đến người trong nhà lại không ổn.”
Doãn Phỉ Phỉ sợ hãi mà nhìn Hoàng hậu, “Nương nương, thần nữ không hiểu ý tứ trong lời này.”
Hoàng hậu không kiên nhẫn xua xua tay, “Ngươi không cần hiểu, chỉ cần trở về chuyển cáo nguyên vẹn cho phụ thân ngươi là được, được rồi, bổn cung mệt mỏi, ngươi lui ra đi.”
Tác phong của Hoàng hậu vẫn trước sau như một, dùng xong liền ném, thái độ trước sau hoàn toàn bất đồng.
“Dạ, thần nữ cáo lui.” Doãn Phỉ Phỉ cung kính hành lễ rời khỏi Trường Ninh cung.
Nàng đi rất nhanh, nha hoàn cũng bước nhanh theo sau, hai người đi giống như là có chó rượt sau đuôi, mãi cho đến khi bước ra khỏi hoàng cung lên xe ngựa, hai người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nha hoàn cảm thấy Hoàng hậu quá đáng sợ, mà Doãn Phỉ Phỉ thì lo lắng Hoàng hậu sẽ làm gì phụ thân nàng.
Doãn Phỉ Phỉ suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh mà nói với nha hoàn, “Chúng ta thay y phục đi, ngươi mặc y phục của ta đi thẳng về phủ, nửa đường ta sẽ xuống xe ngựa đi xử lý chút việc, muộn chút lại trở về.”
Nha hoàn có chút không rõ nàng muốn làm gì, “Tiểu thư, hay là chúng ta đi cùng nhau đi, một mình cô quá không an toàn.”
Doãn Phỉ Phỉ bắt đầu cởi áo, “Không sao đâu, ta thuộc đường.”
Hai người nhanh chóng thay đổi quần áo, đến đoạn đường cái náo nhiệt nhất Doãn Phỉ Phỉ liền xuống xe ngựa, sau đó mua chút thức ăn ở sạp ven đường, ôm theo mình chậm rãi đi về phía trước.
Đích đến của nàng là Vệ gia, hiện giờ Vệ gia và Doãn gia là người trên cùng một chiếc thuyền, Doãn Phỉ Phỉ định đưa tin cho Vệ gia trước, cho dù Hoàng hậu muốn xuống tay với Doãn gia hay muốn chặt đứt những manh mối kia thì đều vô cùng bất lợi đối với bọn họ.
Người gác cổng thấy Doãn Phỉ Phỉ mặc quần áo của nha hoàn tới, liền cực kỳ tinh mắt mà báo lại cho quản gia dẫn người tới Chiêu Vân Uyển.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đang đọc thư do Đại hoàng tử phái người đưa tới từ biên quan, trong thư viết hắn không có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hôn sự cũng không phải sở cầu của hắn, hắn sẽ tận lực bám trụ không trở về Thịnh Kinh, nói Vệ gia không cần lo lắng về hôn sự, chờ hai năm nữa Vệ Vân Gia lớn hơn một chút, hắn sẽ tự hồi kinh giải trừ hôn ước.
Đại hoàng tử là võ tướng, cũng biết hàng năm đóng giữ ở biên quan lãnh quân đánh giặc khó khăn đến mức nào, cho nên hắn rất tôn sùng và bội phục nhiều thế hệ võ tướng của Vệ gia, từ những lời hắn viết trong thư liền có thể nhìn ra.
So với việc cưới thê tử, hắn thà viết thêm mấy phong thư thảo luận chiến thuật với Vệ Vân Chiêu hơn.
Giang Lâm đọc thư xong, còn cảm thán vị này quá đơn thuần, cho rằng mình nói không muốn tranh thì Thái tử sẽ buông tha cho hắn, ý nghĩ thật là quá mức tốt đẹp.
Có một người mẫu thân như Hoàng hậu, Thái tử sao có thể để một mối uy hiếp công cao chấn chủ binh quyền nơi tay như vậy tồn tại.
“Đại công tử, thiếu phu nhân, Doãn tiểu thư tới.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Bạch Cập.
Giang Lâm đi mở cửa, thấy Doãn Phỉ Phỉ ăn vận như nha hoàn, liền vội mời nàng vào trong, “Xảy ra chuyện gì?”
Doãn Phỉ Phỉ nói, “Hôm nay Hoàng hậu triệu ta tiến cung.” Doãn Phỉ Phỉ nói mục đích Hoàng hậu triệu nàng tiến cung, còn nói những lời mà Hoàng hậu muốn nàng chuyển lại cho phụ thân mình cho hai người Giang Lâm nghe.
“Ta lo lắng nàng sẽ làm gì phụ thân ta.” Suốt đường đến đây Doãn Phỉ Phỉ vẫn luôn bảo trì sự trấn định, hiện giờ nhìn thấy hai người Giang Lâm, trên mặt rốt cuộc mới hiện ra vẻ sốt ruột.
Giang Lâm rót cho nàng chén nước, “Đừng gấp, nàng ta sẽ không làm gì phụ thân cô đâu, Thái tử muốn cưới cô, chính là bởi vì phụ thân cô được Hoàng thượng coi trọng, nếu Doãn đại nhân xảy ra chuyện gì, bọn họ mới là người ăn mệt nhiều nhất.”
“Cho dù muốn xuống tay thì cũng là xuống tay với những người khác của Doãn gia, cho phụ thân cô một lời cảnh cáo.” Nhưng đây cũng không phải là tin tốt lành gì.
“Vậy phải làm thế nào cho phải?” Bọn họ không lần ra được Hoàng hậu muốn làm gì, cũng không có cách nào để đề phòng.
Giang Lâm chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng, sau đó bật cười, “Nàng ta sợ cái gì, chúng ta lại càng phải nháo lớn chuyện đó, làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng ta có thể bịt miệng một hai người, nhưng không thể lấp được miệng lưỡi thế gian.”
Giang Lâm cử động cổ tay, gần đây quá bận rộn, quả thật là rất lâu rồi không viết thoại bản, đúng lúc rạp hát bên kia cũng lâu rồi không có vở diễn mới, thu nhập của hắn cũng ảm đạm hơn trước.
Giang Lâm bảo Doãn Phỉ Phỉ về trước, nói chính xác lời của Hoàng hậu cho phụ thân nàng, nên tra thì tiếp tục tra, cứ việc chờ tin tức của hắn bên này.
Nói cảm tạ xong, Doãn Phỉ Phỉ liền đẩy chỗ thức ăn mình vừa mua cho Giang Lâm, sau đó lại vội vội vàng vàng trở về nhà.
Giang Lâm ngồi xuống bắt đầu ăn thức ăn mà Doãn Phỉ Phỉ mua tới, đồng thời thương lượng với Vệ Vân Chiêu, “Ngươi nói chúng ta tìm Lục hoàng tử nhờ hắn giúp một chút có được không?”
“Tô Kiều chính là cô nương nhà chúng ta, hắn muốn ‘hốt’ người, vậy dù thế nào cũng nên hiếu kính hai vị huynh trưởng là chúng ta chứ.”
Vệ Vân Chiêu, “Lục hoàng tử e là cũng không muốn nhận chúng ta lắm đâu.”
Giang Lâm nói: “Không sao, chúng ta chủ động một chút, hắn không nhận cũng phải nhận.”
Giang Lâm bỏ điểm tâm vào miệng, đứng dậy đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài, “Đi tìm Tô Kiều muội muội, bảo nàng thổi gió bên tai Lục hoàng tử.”
“Thôi vậy, ngươi định đoạt.” Vệ Vân Chiêu tràn ngập sự dung túng.
Hai người ngồi xe ngựa đi tới bên ngoài tiểu viện nơi Tô Kiều ở, còn chưa xuống xe ngựa liền nhận thấy có điểm không thích hợp, Giang Lâm hít hít mũi, “Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tươi?”
Vẻ mặt Vệ Vân Chiêu nghiêm lại, “Có khả năng Tô Kiều đang gặp nguy hiểm, phu nhân không cần phải đợi ta, mau vào trong xem đi.”
Giang Lâm cũng không do dự, trực tiếp nhảy thẳng xuống xe ngựa đẩy cửa vọt vào trong, vừa vào cửa, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh.
Giang Lâm từng xem qua rất nhiều thảm án diệt môn ở trên TV, gần như đều diễn ra vào ban đêm, có khi là ngày mưa, có khi lại chìm trong biển lửa, thi thể đầy trên mặt đất, từ ngoài sân tới tận trong phòng.
Mà lúc này, hình ảnh trong phim lại hiện ra ở ngay trước mắt hắn, thậm chí còn chói mắt hơn nhiều, trong sân nằm la liệt rất nhiều người, không, hẳn là thi thể. Có lão binh từng là thủ hạ của Vệ Vân Chiêu, có khất cái hành khất trên đường, cũng có cả sát thủ mặc hắc y, vệt máu văng khắp nơi, mùi máu nồng nặc khiến cho Giang Lâm thiếu chút nữa đã nôn ra.
Bên trong còn có tiếng đao kiếm va chạm cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết của một nữ tử.
Giang Lâm chạy về hướng phát ra âm thanh, một chân đá văng cửa phòng đóng chặt, thấy một ám vệ mình đầy thương tích đang nỗ lực chống chọi với một đám hắc y nhân bịt mặt, phía sau là Tô Kiều đang bị một đám người vây quanh, một tên chém xuống cánh tay nàng một đao, hung tợn bắt nàng phải giao thứ gì đó ra.
Sự xuất hiện của Giang Lâm lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tên ám vệ mình đầy thương tích kia hô to với Giang Lâm: “Giang thiếu gia, xin ngài hãy cứu Tô cô nương!”
Đám hắc y nhân bịt mặt khác cũng nhanh chóng tiến lên bao vây Giang Lâm, có người kêu: “Giết hắn!”
Giang Lâm bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, “Giết nhiều người của bọn ta như vậy, hôm nay các ngươi, ai cũng đừng hòng chạy thoát.”
Giang Lâm nhanh tay hơn rất nhiều so với bọn người kia, chủ động tiến công, vỗ tay đoạt lấy thanh đao của một người trong số đó, trở tay chặt đứt hông kẻ nọ, vừa ra tay liền lấy mạng một người.
Có điều cũng chỉ trong chốc lát, đám người này phản ứng cực kỳ nhanh, cùng lúc bao vây Giang Lâm, tư thế giống như muốn một kích giết chết hắn.
Gian phòng khá hẹp, không tiện thi triển động tác gì lớn, Giang Lâm một đao tiễn đi một tên, rất nhanh liền khiến đối phương tổn thất hơn non nửa nhân số, ánh mắt bọn chúng nhìn hắn cũng thêm phần cảnh giác.
Tên dẫn đầu ra lệnh, “Hai người, mang nữ nhân kia đi trước, còn lại, tiếp tục xử lý tên này, hôm nay bắt buộc phải diệt trừ được hắn!”
Giang Lâm giơ đao lên chém về phía tên dẫn đầu kia, “Có biết vai ác chết là do nói nhiều không.”
Lực đạo cực chuẩn, một đao chém xuống liền đầu mình hai nơi, lúc ngã xuống đất vẫn còn đang trừng mắt, vẻ mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Ánh mắt Giang Lâm dời sang những người khác, “Ta nói rồi, hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng chạy thoát.”
“Mau, đi giết nữ nhân kia.”
Có người kịp phản ứng lại Giang Lâm quá khó đối phó, lập tức thay đổi kế hoạch, muốn trực tiếp lấy mạng Tô Kiều.
Giang Lâm nhắm ngay kẻ vừa nói chuyện, đúng theo nguyên tắc ai mở miệng là giết, rất nhanh đã giải quyết được hắn.
Đông người, Giang Lâm cũng ăn vài đao, nhưng hắn lại như hoàn toàn không phát hiện thấy, khí thế vẫn luôn đè bẹp nhóm người này.
Còn lại có bảy tám người, tất cả đều sợ hãi Giang Lâm, nhưng bọn chúng không có đường thối lui, âm thầm liếc nhau, cắn răng mà cùng xông lên tấn công về phía Giang Lâm.
“Phu nhân, mở cửa.” Đúng lúc này, giọng nói của Vệ Vân Chiêu vang lên ở ngoài cửa.
“Không rảnh, tự mở đi!” Giang Lâm hô lên một tiếng, một lần nữa giao thủ với đám người.
Cửa phòng bị phá mở một cách đầy bạo lực, có người tựa hồ như nhìn thấy hy vọng mà bắt đầu chạy ra bên ngoài, Vệ Vân Chiêu chỉ ngồi ở trước cửa, nhưng không một ai có thể vượt qua được cạnh cửa.
Phu phu hai người liên thủ, mọi việc đều nhanh hơn rất nhiều, đợi đến khi tất cả đều đã được giải quyết, Giang Lâm mới đi kiểm tra Tô Kiều.
Tay chân nàng bị trói chặt, quần áo bị chém rách tung tóe, bị máu nhuộm thành màu đỏ, trên người, cánh tay, chân, tất cả đều chồng chất miệng vết thương, làm cho Giang Lâm thậm chí còn không biết phải chạm vào nàng thế nào.
Trên trán thấm đẫm mồ hôi, Tô Kiều suy yếu mà nói với Giang Lâm, “Ta vẫn ổn, bọn họ không muốn lấy mạng ta, tạm thời không chết được.”
Giang Lâm thật sự không dám động vào nàng, chỉ có thể dùng đao chém dứt dây thừng cởi trói cho nàng, nhưng cởi bỏ dây thừng xong, Giang Lâm mới phát hiện cổ tay cổ chân Tô Kiều đều có thương tích, rõ ràng là bị đánh gãy gân tay gân chân.
“Mẹ nó, bọn súc sinh!”
Hắn không nhịn được mà mắng một câu, nhưng cũng không biết nên an ủi Tô Kiều thế nào, đành nói: “Cô chịu đựng một chút, ta đi mời đại phu.”
Hắn và Vệ Vân Chiêu ra cửa vội vàng, hơn nữa chỉ là định ghé thăm giải sầu một chút, cho nên xe ngựa là do Giang Lâm tự mình lái, không cho những người khác đi theo.
Vệ Vân Chiêu đang trông chừng tên ám vệ duy nhất may mắn sống sót kia, đó là người do Lục hoàng tử an bài tới tiểu viện bảo hộ Tô Kiều, tổng cộng có bốn người, hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Bị thương quá nặng, bộ dáng trông cũng có vẻ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Giang Lâm ra ngoài dạo qua một vòng, đến phòng bếp lấy hai cái chén, rót nước từ không gian ra mang vào phòng cho Tô Kiều và ám vệ uống.
Hắn nói với Vệ Vân Chiêu: “Ngươi ở đây thủ, thuận tiện nhìn xem bên ngoài còn người sống nào không, ta đi mời đại phu.” Hai người này đều không tiện đi lại, chỉ có thể đi mời đại phu đến đây.
“Được, đi mời Chu đại phu ở Diệu Thủ Đường, những người khác không tiện.” Vệ Vân Chiêu nói.
Giang Lâm gật đầu, xoay người rời đi.
Nhiều người bị giết như vậy, mùi máu nồng đến mức này vậy mà mấy hộ gia đình xung quanh lại không có lấy một người tới nhìn thử, quả thực rất không thích hợp, Giang Lâm cảm thấy sau khi trở về cần phải đi tra xét một phen xem sao.
Giang Lâm không chỉ đi mời đại phu mà còn thuận tiện đến nha môn báo án, nhiều người chết như vậy là đại án, buộc phải điều tra kỹ lưỡng, Giang Lâm cũng rất muốn biết lần này lại là ai muốn cảnh cáo Doãn Ký, không muốn hắn xen vào việc của người khác đây.
Dừng xe ngựa ở trước tiểu viện, Giang Lâm và Chu đại phu đeo theo hòm thuốc bước xuống xe ngựa, trước khi đến tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy trong viện nằm nhiều thi thể như vậy ông vẫn không khỏi hoảng sợ.
Vệ Vân Chiêu ngồi xe lăn, kiểm tra hơi thở của từng người, trong số tất cả bọn họ chỉ có hai lão binh là vẫn còn treo một hơi tàn, mỏng mảnh giống như sắp sửa tiêu tán.
Giang Lâm rót cho bọn họ chút nước, “Thử xem xem, các vị cũng tự mình gắng gượng một chút, chịu đựng qua được liền có hy vọng sống sót.”
Hai người gần như không có ý thức gì, cũng không nghe thấy lời Giang Lâm nói, nhưng lúc này bọn họ vẫn còn lại một hơi, chứng minh bọn họ cũng là những người có sinh mệnh ngoan cường.
Chu đại phu băng bó miệng vết thương cho ám vệ xong, lại cho hắn uống dược cầm máu, sau đó mới đi xem Tô Kiều, giống như Giang Lâm, nhìn thấy một thân đầy thương tích kia, một người làm đại phu như ông cũng không biết phải xuống tay thế nào.
“Cô nương này… cô sợ là phải cởi hết mới băng bó được, lão phu e là có chút không tiện.” Chu đại phu khó xử nói.
Tô Kiều khẽ gật đầu, “Vậy phiền đại phu kê cho ta chút dược cầm máu trước.”
Uống nước mà Giang Lâm bưng tới, Tô Kiều cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, trên người cũng có chút sức lực, không còn suy yếu như vừa rồi nữa.
Chỉ là gân tay gân chân đã bị đứt, nàng không có cách nào để di chuyển, chỉ có thể ngồi ở trên giường.
Tô Kiều cười khổ, nàng lại hại thêm nhiều mạng người như vậy, nghiệp chướng nặng nề, chết ngàn lần cũng khó chuộc lại.
Chu đại phu cho Tô Kiều uống đan dược, lại băng bó cổ tay cổ chân cho nàng rồi mới đeo hòm thuốc ra ngoài bắt mạch trị thương cho hai lão binh kia.
Đợi bên này xử lý xong vết thương cho mọi người thì Doãn Ký cũng dẫn theo một đám nha dịch có mặt ở bên ngoài tiểu viện. Đám nha dịch đều là người thường, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, vừa thấy liền trực tiếp nôn ra.
Mặt Doãn Ký đen như đáy nồi, hỏi Giang Lâm, “Chuyện rốt cuộc là thế nào, sao lại chết nhiều người như vậy?”
Giang Lâm lắc đầu, “Lúc ta tới thì những người này đã chết rồi, nếu ta đến muộn hơn chút nữa thì hôm nay có lẽ là không có nổi một người sống.”
Giang Lâm dẫn hắn đi gặp đám người Tô Kiều, người này bị thương còn nặng hơn người kia, đừng nói là Giang Lâm tới muộn hơn một chút, mà đại phu tới chậm một bước thì bọn họ cũng sẽ mất mạng.
“Dưới chân thiên tử, rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như vậy, dám tàn sát nhiều người như vậy, rốt cuộc có còn vương pháp nữa hay không.”
Nghe thấy giọng nói tràn ngập phẫn nộ của Doãn Ký, Giang Lâm không nhịn được mà cười một tiếng, “Biết đâu kẻ giết những người này chính là vương pháp thì sao.”
Thân mình Doãn Ký chấn động, tầm mắt đột nhiên dừng ở trên người Giang Lâm, “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ…?” Hắn không dám hỏi trực tiếp, ngón tay chỉ chỉ lên trời.
Giang Lâm: “Ta vẫn chưa xác định, chỉ là có chút suy đoán, mặc dù không phải do chính kẻ nọ sai sử, nhưng thân phận của người sau màn tuyệt đối cũng không đơn giản.” Nếu không sao lại dám động thủ giữa ban ngày ban mặt.
Giang Lâm nhắc nhở Doãn Ký, “Doãn đại nhân, ngài không phát hiện khu vực xung quanh quá mức an tĩnh sao?”
Bị Giang Lâm hỏi như vậy, Doãn Ký cũng phát hiện ra điểm không đúng, quanh đây có không ít người sinh sống, bá tánh cực kỳ thích xem náo nhiệt, trước đó còn có thể nói là vì bọn họ không dám, nhưng hiện tại người ở nha môn đều đã tới mà vẫn không có ai chạy ra, như vậy quá mức không thích hợp.
Doãn Ký lập tức điểm ra mấy nha dịch, “Ngươi, ngươi nữa, các ngươi đi xung quanh nhìn xem người trong nhà đã đâu.”
Mấy nha dịch được điểm tên vội vàng chạy ra ngoài, những người còn lại tiếp tục nâng thi thể, rửa sạch sân.
Doãn Ký thì ngồi xuống thẩm vấn Tô Kiều và tên ám vệ may mắn sống sót kia.
Tô Kiều không hề che giấu thân phận của mình, những người mà nàng đã từng tiếp xúc trên đường từ Giang Nam đến Thịnh Kinh đều không điều tra thân phận của nàng làm gì, Doãn Ký trái lại chính là người đầu tiên hỏi.
Tô Kiều nói: “Gia phụ tên gọi Tô Nguyên, nhân sĩ Giang Nam.”
Tô Nguyên, làm quan cùng triều, Tô Nguyên cũng là võ tướng có phẩm cấp danh xứng với thực, Doãn Ký tất nhiên là nhận thức người này.
“Bởi vì toàn bộ Tô gia bị diệt môn, quan viên địa phương lại không chịu tra án tìm kiếm hung thủ vì Tô gia ta, cho nên mới lên kinh cáo trạng, không biết đại nhân có thể giúp tiểu nữ hóa giải nổi oan khuất này, mà một lần nữa điều tra lại án diệt môn của Tô gia Giang Nam hay không.”
Tô Kiều khom lưng hành lễ với Doãn Ký, tay chân nàng không thể cử động, cũng chỉ đành khom lưng.
Mà Doãn Ký thì lại vô cùng mờ mịt, “Tô gia bị diệt môn khi nào?” Mình vậy mà lại hoàn toàn không biết một chút gì.
Giang Lâm ngồi xuống đối diện với Doãn Ký, “Doãn đại nhân, giờ thì ngài đã biết vụ án này khó tra xét đến mức nào rồi chứ?”
Tô Nguyên cũng đã chết, giống như Vệ Túc, đều với danh nghĩa chết trận sa trường hy sinh thân mình vì nước, nhưng có mấy ai biết được cả nhà vị tướng quân chôn thây nơi biên quan kia đều đã bị người giết hại.
Chỉ còn lại một người nữ nhi, hiện giờ còn bị đuổi giết, biến thành thảm trạng như vậy.
Doãn Ký quay đầu nhìn Vệ Vân Chiêu mặt vô biểu tình ngồi trên xe lăn, “Cho nên, Vệ gia vốn dĩ đã phải chịu chung kết cục giống như Tô gia sao?”
Giang Lâm vỗ tay, “Doãn đại nhân quả thật là người thông minh, có điều cũng không thể nói là vốn dĩ, mà là đang trong quá trình tiến hành, Doãn đại nhân đã quên vị vừa mới chết trong đại lao kia rồi sao?”
Doãn Ký hít sâu một hơi, cảm thấy vũng nước đục này cũng quá sâu rồi.
“Vụ án này không thể tra được.” Doãn Ký biết rất rõ, thế lực sau lưng chuyện này không phải thứ mà một doãn phủ Thịnh Kinh nho nhỏ như hắn có thể chống lại.
“Nhưng những người đã chết kia nhất định phải nhận được một phần công đạo, ở một nơi như Thịnh Kinh, còn chết nhiều người như vậy, lại còn ra tay giữa ban ngày ban mặt, loại sự tình này dù thế nào cũng không thể phớt lờ mới phải, ngài nói có đúng không?”
Một doãn phủ Thịnh Kinh nho nhỏ không tra được, nhưng có người lại có thể, “Nếu kẻ sai sử sau màn không bị đưa ra ánh sáng, vậy vụ án này sẽ liền giống như án mỏ đá lần trước, oan hồn bất tán, cần lấy mạng của hoàng tử để tế điện.”
Trong lòng Doãn Ký cả kinh, “Ngươi đây là muốn đẩy việc này lên đầu Hoàng hậu và Thái tử.” Doãn Ký cảm thấy Giang Lâm không khỏi quá lớn gan.
“Doãn đại nhân yên tâm, bọn ta sẽ trợ giúp ngài một tay, cũng giống như án mỏ đá thôi, việc điều tra sẽ diễn ra vô cùng thuận lợi.”
Giang Lâm không rõ rốt cuộc người giết Tô Kiều là ai, nhưng có thể mượn cơ hội để lột một tầng da của Hoàng hậu và Thái tử, cũng không thể nói là không thể lợi dụng.
Tầm mắt Doãn Ký dừng ở trên người Tô Kiều, thấy nàng rõ ràng là thương tích đầy mình nhưng lại không hề kêu lấy một tiếng, cảm thấy cô nương này cũng không đơn giản.
Hắn lại nhìn ra những thi thể nằm ở bên ngoài, đó đều chỉ là một vài người thường vô tội mà thôi.
Đúng lúc, nha dịch được phái đi tìm bá tánh ở xung quanh cũng đã trở lại, sắc mặt nghiêm trọng, “Đại nhân, có hai người đã chết, những người khác đều chỉ bị đánh ngất, đồ đạc trong phòng không bị động đến, giống như chỉ là nhằm về phía bá tánh.”
Doãn Ký hỏi, “Hai người kia chết thế nào?”
Nha dịch nói: “Bị đánh chết, vết thương nằm ở trên đầu, có lẽ là dùng lực quá mạnh nên mới trực tiếp khiến người bị đánh chết.”
Cho nên để thuận tiện cho việc giết người, không để bá tánh xung quanh phát hiện hoặc tới gây chuyện, bọn chúng liền trực tiếp xông vào nhà đánh hôn mê toàn bộ.
Đến mức có thể trực tiếp đánh chết người, đủ để thấy rõ những kẻ này hoàn toàn không để tính mạng của bá tánh vào mắt.
Trái tim Doãn Ký trầm xuống đáy cốc, nhất thời không thể nói nên lời bản thân đang mang cảm thụ gì.
Qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, “Nâng thi thể đưa đến nha môn, bản quan phải tìm ra hung thủ vì bọn họ!”
Sau đó quay đầu nói với Giang Lâm: “Ngươi nói rất đúng, chết nhiều người như vậy, sự tình hệ trọng, bản quan phải bẩm báo với Hoàng thượng, tra rõ việc này.”
Thi thể được đặt trên một chiếc xe đẩy đẩy đến nha môn, sau khi nghiệm thi xong thì mới có thể an táng.
Nhưng dùng xe đẩy tay nâng thi thể như vậy quá mức hiếm thấy, các bá tánh cũng sợ ngây người, trong lúc nhất thời liền gây nên một trận hoảng loạn.
Ám vệ do Lục hoàng tử phái tới và hai lão binh kia đều bị thương nặng nên phải ở lại tiểu viện, Doãn Ký phái nha dịch đến thủ ở trước cửa.
Mà Tô Kiều là nữ tử, vết thương trên người cần phải có nha hoàn bôi dược mới được, Doãn Ký chấp thuận cho hai người Giang Lâm đưa nàng về Vệ gia băng bó bôi dược trước, sau đó cũng phải trở lại tiểu viện chờ (nha môn) gọi đến.
Đám sát thủ kia là nhằm về phía Tô Kiều mà tới, Doãn Ký còn dặn dò hai người Giang Lâm nhất định phải cẩn thận, chỉ sợ đối phương không màng tất cả, bất chấp phái người tới diệt trừ bọn họ.
“Đa tạ Doãn đại nhân, bọn ta sẽ cẩn thận.” Vệ Vân Chiêu nói lời cảm tạ với Doãn Ký, sau đó bảo Giang Lâm đẩy mình ra ngoài.
Bản thân Giang Lâm cũng có thương tích trên người, còn phải chiếu cố cho hai người không thể đi lại khác, cũng thật sự vất vả, Doãn Ký thấy hắn như vậy liền an bài một nha sai hỗ trợ lái xe đưa bọn họ trở về.
Lúc được bế lên xe ngựa, Tô Kiều đột nhiên hỏi một câu, “Ta có thể không đi Vệ gia không?”
Chu đại phu trừng mắt, không vui mà nói, “Một thân đầy thương tích này của cô nếu như không xử lý đàng hoàng, cô cứ ở chỗ này chờ chết đi!”
Tô Kiều yên lặng ngậm miệng lại.
Chu đại phu cũng đi theo tới Vệ gia một chuyến xử lý miệng vết thương trên người Giang Lâm.
Trên đường đi bầu không khí cực kỳ trầm mặc, không ai mở miệng nói câu nào, Tô Kiều vẫn luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà Vệ Vân Chiêu thì lại cau mày, vừa nhìn liền biết là đang tức giận.
Đợi về đến nhà thì lại là một phen huyên náo, thấy Giang Lâm bị thương, hạ nhân trong phủ đều lo lắng đến không chịu được, quản gia còn ở bên cạnh khuyến khích Vệ Vân Chiêu tiến cung thỉnh thái y.
Giang Lâm thấy những người này còn khẩn trương hơn cả mình, không khỏi bật cười, “Ta không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, bôi chút dược là ổn rồi.”
Giang Lâm đuổi người ra ngoài, bảo bọn họ cứ bận rộn việc của mình, chủ yếu là vì có mặt những người này hắn còn phải cố chống không thể hô đau, bằng không thì quá mất mặt.
Đợi người vừa rời khỏi, Giang Lâm nháy mắt liền biến đổi sắc mặt, đau đến nhe răng trợn mắt, còn duỗi tay đấm đấm Vệ Vân Chiêu, hỏi y vì sao không tới sớm một chút, làm cho Chu đại phu nhìn mà sửng sốt một phen.
Bôi dược băng bó xong liền đeo hòm thuốc lên chạy.
Chu đại phu đi rồi, Vệ Vân Chiêu liền ôm người vào trong ngực, “Là do ta đến muộn, là ta không tốt.”
Giang Lâm đẩy y ra, “Ngươi ôm ta đau.”
Vệ Vân Chiêu: “……”
Cái gọi là ôn nhu gì đó, không tồn tại.
“Ngươi vẫn nên để cho ta đánh mấy cái đi, như vậy thiết thực hơn.”
Vệ Vân Chiêu: “……Được.”
“Đánh chỗ nào?” Vệ Vân Chiêu thành khẩn đặt câu hỏi.
Tầm mắt Giang Lâm nhìn quét qua lại ở trên người y, cuối cùng dừng lại trên xe lăn, “Tét mông, hay là ngươi đứng lên để ta đánh hai ba cái?”
Vệ Vân Chiêu chưa từng nghĩ tới khả năng này, hiện tại y không thể đứng lên được.
Nhưng tâm tình quả thực là rất phức tạp, “Từ khi nào mà phu nhân lại có nhiều sở thích như vậy?” Y không nhịn được mà hỏi.
“Mới ban nãy, đột nhiên nghĩ đến.” Giang Lâm mỉm cười, ánh mắt chờ mong.
Vệ Vân Chiêu đưa tay qua, ý đồ lấy tay thay mông, Giang Lâm cũng không thèm khách khí mà vỗ xuống mu bàn tay của y một cái, “Được rồi, lần này không so đo với ngươi.”
Trên người Giang Lâm vẫn còn vài chỗ bị thương khác, Vệ Vân Chiêu cũng không ngốc đến mất não mà hỏi hắn có đau hay không, chỉ bảo hắn uống nhiều nước một chút, mà uống nước gì thì không cần nói cũng biết.
Giang Lâm đi rót một chén nước, sau đó tự mình uống hết, “Đừng lo lắng, không quá mấy ngày là sẽ lành lại thôi, Tô Kiều bên kia hẳn là cũng băng bó xong rồi, chúng ta đi qua xem thử đi.”
Lúc đẩy Vệ Vân Chiêu ra cửa Giang Lâm mới nhớ tới vừa rồi đã quên hỏi Chu đại phu gân tay gân chân của Tô Kiều còn có thể trị được hay không.
Khi bọn họ đến nơi thì Tô Kiều vừa mới được băng bó xong, Chu đại phu đang dặn dò Bạch Cập Bạch Vi phải chú ý những gì, sau đó đưa cho hai người các nàng hai phương thuốc, “Phương thuốc nhiều hơn là cho vị cô nương này, còn lại là cho thiếu phu nhân của các ngươi, thể trạng hắn tốt, uống một bộ là được.”
Hai người Bạch Cập đáp lời, Giang Lâm liền nhân lúc đi qua hỏi Chu đại phu tình huống tay chân của Tô Kiều, Chu đại phu thở dài, lắc đầu, “Rất khó, lão phu y thuật bình thường, cần phải tìm người y thuật cao minh mới được.”
Giang Lâm tỏ vẻ đã hiểu, nói cảm tạ với Chu đại phu, “Đa tạ Chu đại phu, hôm nay vất vả rồi, ta sẽ bảo quản gia sắp xếp xe ngựa đưa ngài trở về.”
Tiễn người đi rồi, Giang Lâm liền đẩy Vệ Vân Chiêu vào phòng, trên người Tô Kiều có rất nhiều vết thương, băng bó xong nhưng lại không lên giường nằm mà lại ngồi ở trên ghế.
Thấy hai người Giang Lâm đi vào, Tô Kiều nói: “Đa tạ thiếu phu nhân, tuy có hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được, chỉ là chân không thể đi lại, phải phiền đến nha hoàn trong phủ.”
“Cô cần gì thì cứ việc gọi người là được.” Đây đều không phải là vấn đề lớn.
Hắn hỏi tiếp, “Cô kể cho bọn ta chuyện xảy ra hôm nay đi.”
Giang Lâm vừa dứt lời, Vệ Vân Chiêu lại đột nhiên mở miệng, “Tô Kiều, rốt cuộc cô đang che giấu bí mật gì.”
Câu mà Vệ Vân Chiêu dùng chính là câu khẳng định, ánh mắt của y dừng ở trên người của Tô Kiều, trong đó lộ ra nhiều phần sắc bén hơn so với ngày thường.
Tô Kiều nói: “Tướng quân, không phải là ta cố ý lừa gạt các ngài không chịu nói, mà là vì tất cả những người biết bí mật này đều đã chết. Cha ta, người đưa tin cho ta, còn cả bà vú của ta nữa, tất cả đều đã chết.”
Vệ Vân Chiêu lạnh giọng: “Cô không nói thì sẽ càng có thêm nhiều người nữa phải chết, cô đã bước vào Vệ gia, còn tưởng rằng Vệ gia có thể đứng ngoài cuộc sao?”
Kể cả khi Tô Kiều không tới Vệ gia, việc y và Giang Lâm xuất hiện ở tiểu viện vào hôm nay, đã vậy lại còn ra tay cứu bọn họ, hai người sớm đã không thoát khỏi can hệ.
Tô Kiều khổ sở cười, “Ta đã làm liên lụy bọn họ, lại còn làm liên lụy đến Tướng quân và thiếu phu nhân, hôm nay lúc nhìn thấy bà vú chắn đao chết ngay trước mắt ta cũng đã nghĩ tới, nếu lúc trước không khăng khăng muốn lên Thịnh Kinh thì có phải đã không hại chết nhiều người vô tội như vậy hay không.”
Giang Lâm cắt ngang lời nàng, “Nhưng cô đã tới đây, chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ có hối hận cũng vô dụng, cô chỉ có thể nghĩ cách để sau này không phải có thêm nhiều người bị liên lụy.”
“Đương nhiên, không tính Vệ gia, trong chuyện này Vệ gia chưa bao giờ đứng ngoài cuộc.”
Tô Kiều chậm rãi nói, “Là vì một phong thư, những người ép hỏi ta hôm nay và những người đuổi giết ta trước kia đều là vì một phong thư, đây cũng là nguyên nhân vì sao những người khác đều đã chết, mà ta lại vẫn còn sống. Hiện giờ trên đời này chỉ có một mình ta biết phong thư kia bị giấu ở nơi nào.”
Thương tích trên người nàng cũng là minh chứng, bọn họ đánh gãy tay cắt đứt gân chân để nàng không thể chạy trốn, từng đao từng đao cứa rách da thịt tra tấn nàng, bức ép nàng nói ra tung tích của phong thư, nhưng vẫn là không muốn lấy mạng của nàng.
“Phụ thân ta là người của cẩu hoàng đế, là nhãn tuyến mà ông ta xếp vào ở bên cạnh Vệ tướng quân.” Tô Kiều nói ra một tin tức chấn động, khiến cho Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều không khỏi khiếp sợ.
“Mấy năm nay ông ấy vẫn luôn hội báo hướng đi của Vệ tướng quân cho cẩu hoàng đế, thông qua ám vệ của cẩu hoàng đế, phụ thân ta đã nhận được rất nhiều mật tin. Phong thư cuối cùng lệnh cho ông ấy phải trừ khử Vệ tướng quân, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cái giá chính là tính mạng của toàn bộ người Tô gia.”
“Ta không biết phụ thân là vì có thẹn với lòng hay vì đi theo bên cạnh Vệ tướng quân nhiều năm nên đã sớm quên đi thân phận của mình, cuối cùng ông đã lựa chọn không xuống tay, cùng bỏ mạng tại biên quan với những tướng sĩ khác của Vệ tướng quân. Phụ thân sao chép một bản phong thư vốn nên bị thiêu hủy kia, lén lút cho người đưa về nhà, cũng viết một phong thư khác nói cho người trong nhà biết chuyện mình đã làm trong mấy năm nay, bảo người trong nhà hãy sớm chuẩn bị đào tẩu.”
“Nhưng… thư trở về quá muộn, khi đến nơi thì hai nhà Tô Lư đã chỉ còn lại một mình ta.”
Tô Kiều cười tự giễu, hốc mắt có chút đỏ lên, “Có lẽ phụ thân cũng không ngờ rằng, mặc kệ ông có đưa ra lựa chọn gì đi nữa, vị kia vốn chưa bao giờ nghĩ tới việc buông tha cho người nhà của ông, thư trở về quá muộn, kẻ muốn lấy mạng người Tô gia lại tới quá sớm. Mới đầu, những kẻ đó chỉ muốn giết ta, bởi vì ta là người Tô gia, nhưng sau khi ta nhận được phong thư do người đưa tin của phụ thân đưa tới thì mục đích của bọn chúng mới thay đổi.”
“Phong thư bảo Tô Nguyên giết phụ thân ta chính là do Trường Đức đế tự tay viết?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
Tô Kiều gật đầu, “Phải, trong thư phụ thân viết như vậy, những mật tin trước đó cũng là do ông ta tự tay viết, chỉ cần so nét chữ là có thể nhìn ra.”
Vệ Vân Chiêu hỏi tiếp: “Vậy thư nằm ở đâu?”
“Biên quan.” Tô Kiều nói, “Phụ thân viết trong thư, nói ông đã chôn thư ở biên quan, cụ thể ở đâu thì ta không rõ lắm, phụ thân nói Tướng quân đến đó nhất định có thể tìm được.”
“Phong thư sao chép kia bị những kẻ đó cầm đi, lấy được vật cần tìm bọn chúng liền bức ta và bà vú rơi xuống vực, sau đó có lẽ là vì phát hiện chữ viết không đúng, lại không tìm thấy thi thể của ta và bà vú ở dưới vực, cho nên lại bắt đầu truy tìm bọn ta, tra hỏi tung tích phong thư.”
“Tướng quân, mục đích ta tới Thịnh Kinh là muốn Tướng quân đến biên quan một chuyến thu hồi phong thư, thư phụ thân viết cho ta ta cũng chưa mang đi đốt, chỉ giấu đi nơi khác. Nếu như mang ra hai phong thư này, có lẽ chúng ta sẽ có thể cầu một phần công đạo. Ta biết người chết không thể sống lại, nhưng bọn họ không thể chết oan uổng như vậy.”
Đó là mấy trăm mạng người kia mà.
Đường đường là thiên tử, an bài nhãn tuyến bên cạnh triều thần, còn viết mật tin lệnh cho nhãn tuyến sát hại triều thần có công. Hành vi tiểu nhân như thế, nếu như để tất cả mọi người biết được bản chất đê tiện bất kham của ông ta, trên dưới triều đình này còn mấy ai có thể thật tình thần phục để mắt đến ông ta nữa.
Chẳng trách sẽ chó rùng rứt giậu, trắng trợn động thủ ngay tại Thịnh Kinh.
Trong mắt Vệ Vân Chiêu tràn ngập hàn ý, “Ta không chỉ muốn ông ta chết, đòi lại công đạo cho mọi người, ta còn muốn để tất cả người trong thiên hạ đều biết vị Trường Đức đế tự xưng là minh quân này rốt cuộc đang mang bộ mặt xấu xí đến mức nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro