Chương 10
"Đại sư huynh sẽ không biến thái như ngươi"
Chiếc cằm trắng nõn đã bị Mục Tu bóp đến mức xanh đỏ, Diệp Kính Tửu đau đớn rên rỉ một tiếng, linh lực thoáng qua hội tụ ở lòng bàn tay, y muốn đánh Mục Tu.
Nhưng Mục Tu đã buôn tay trước, tránh thoát được sự công kích của Diệp Kính Tửu. Mục Tu mím môi, dùng đôi mắt đen láy nhìn vào Diệp Kính Tửu, "Thật sao? Ngươi cảm thấy đại sư huynh là chánh nhân quân tử, nhưng tại sao ngươi lại không nói cho huynh ấy biết bí mật của ngươi?"
"Ngươi———"
Diệp Kính Tửu nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm tức, sắc mặt đỏ bừng bởi vì tức giận, nhưng y lại không nói được lời nào phản bác.
Mục Tu không khỏi giễu cợt, "Tuy ngươi nói như vậy, nhưng ngươi vẫn đề phòng huynh ấy? Sợ huynh ấy chiếm tiện nghi của ngươi?"
"Ngươi đừng càn quấy!"
Diệp Kính Tửu bất chấp cơn đau còn sót lại ở trên cằm, y ôm chăn quấn chặt cơ thể của mình với vẻ mặt tràn đầy phòng bị trong lòng hốt hoảng tức giận "Mục Tu, ta sẽ không tính toán chuyện ngươi nhìn lén ta cởi y phục, coi như mắt chó của ngươi được hời! Nhưng bây giờ ngươi lại muốn ta cởi y phục ở trước mặt ngươi, ngươi có rắp tâm? Ngươi không thích đại sư huynh nữa sao?"
Vẻ mặt giễu cợt của Mục Tu trở nên cứng đờ, hắn ta dừng lại một chút, sau đó chột dạ giải thích, "Ta...Ta thích đại sư huynh, nhưng ta bảo ngươi cởi y phục lại là hai chuyện khác nhau. Đúng, đây là hai chuyện khác nhau."
Sau khi nói đến đây, Mục Tu liền có chút tự tin, hắn ta hất cằm về phía Diệp Kính Tửu, "Hơn nữa nếu không phải ta phát hiện bí mật của ngươi, thì ngươi còn muốn giấu giếm phái Tiêu Dao tới khi nào? Sư tổ Sầm Lan vẫn chưa phát hiện bí mật của ngươi? Ngươi có thể chất song tính, chính là lô đỉnh cao cấp. Từ trước đến nay phái Tiêu Dao không bao giờ thu nhận lô đỉnh làm đệ tử, ngươi đã dám giấu giếm phái Tiêu Dao dưới danh nghĩa bái Sầm Lan làm sư tôn, thì ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần cho việc một ngày nào đó bí mật này sẽ bị truyền ra ngoài."
Mục Tu nhìn vào sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch của Diệp Kính Tửu, trái tim của hắn ta lập tức trở nên mềm nhũn, chậm rãi nói: "...Dĩ nhiên, ta vẫn chưa muốn tiếc lộ bí mật của ngươi cho người khác biết. Chỉ cần... Chỉ cần ngươi để cho ta nhìn thử một chút..."
Sau khi Mục Tu nói đế chỗ này, cổ họng của hắn ta đột ngột siết chặt, cuối cùng hắn ta không khỏi dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Dù sao ngươi cũng biết rõ ý tứ của ta."
Tại sao người này lại không biết xấu hổ như vậy! Sao lúc hắn ta nói ra từ "dâm huyệt của nữ nhân"lại không thấy đỏ mặt!
Diệp Kính Tửu tức đến ngứa răng, nếu bây giờ thực lực của y cao hơn Mục Tu, thì y sẽ không bị hắn ta lấn áp như vậy. Người này đúng là rất biết chọn người để ức hiếp, thấy y không đánh lại hắn ta, hắn ta lại đưa ra những yêu cầu không biết xấu hổ.
Nhưng cảm xúc của Diệp Kính Tửu lại có chút kích động, ma khí vốn bị áp chế bên trong cơ thể lại bất ngờ tràn ra hỗn loạn. Diệp Kính Tửu giật mình, vội vàng trấn áp ma khí. Nếu y lại bị Mục Tu phát hiện ra thân phận ma tu của mình, hơn nữa với thân phận đệ tử chưởng môn chánh đạo như hắn ta, thì y sợ rằng việc cởi y phục cũng không giải quyết được vấn đề, ngay cả tánh mạng của y cũng bị đe doạ ngay tại đây.
...Làm thế nào bây giờ? Y thật sự phải cởi y phục...Cho hắn ta nhìn?
Dựa vào cái gì? Rõ ràng y bị hắn ta nhìn lén, nhưng y lại buộc phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Sắc mặt của Diệp Kính Tửu âm trầm bất định, bởi vì tuổi thân và tức giận, cho nên ngay cả khoé mắt của y cũng trở nên đỏ bừng, lúc y trừng mắt nhìn Mục Tu, trong lòng hắn ta lại không khỏ cảm thấy căng thẳng.
Có lẽ hắn ta đã quá đáng quá không?
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào ngày hôm qua, Mục Tu chỉ cảm thấy cổ họng nóng bỏng, dưới hắn trở nên cương cứng.
Dâm huyệt đầy đặn đó, bầu vú nhỏ nhắn không ngừng lắc lư đó, làn da trắng như tuyết đó, thậm chí dương vật màu hồng thanh tú đó, tất cả đều khiến cho Mục Tu ngày ngày nhớ nhung, hắn ta chỉ muốn nhìn thêm một lần nữa, thậm chí quá đáng hơn một chút———
"Ngươi, ngươi nói rằng chỉ nhìn một chút?"
Mục Tu bỗng nhiên tĩnh táo trở lại, hắn ta nhìn thấy cậu thiếu niên trợn mắt nhìn hắn ta với dáng vẻ không tình nguyện, Diệp Kính Tửu lặp lại một lần nữa, "Chỉ nhìn một chút thôi, phải không?"
'...Ừm."
Yết hầu của Mục Tu trượt lên, trượt xuống, khàn giọng nói: "Chỉ...Nhìn một chút."
Diệp Kính Tửu không có quá nhiều sự tin tưởng, sau khi nghe những gì kẻ cuồng theo dõi nói.
Nhưng y không còn cách nào khác, bây giờ y đánh không lại Mục Tu, bí mật lại biết thành điểm yếu và bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay, cho dù Mục Tu yêu cầu cái khác, thì y cũng khó mà từ chối. Diệp Kính Tửu không muốn bí mật này lại bị người thứ hai biết được.
Diệp Kính Tửu dùng sức nắm chặt chăn bông, khớp xương hiện lên, lộ ra gân xanh, y hít thở thật sâu để chuẩn bị tư tưởng, sau đó chậm rãi bò ra khỏi chăn dưới ánh mắt nóng bỏng của Mục Tu.
Lúc Diệp Kính Tửu cởi thắt lưng ra, bàn tay của y liên tục run rẩy, toàn thân cũng run lên bần bật.
Tức thật.
Một ngày nào đó, Diệp Kính Tửu sẽ đánh tên khốn biến thái này cho đến khi hắn ta kêu cha gọi mẹ.
Sắc mặt của cậu thiếu niên thanh tú trở nên đỏ bừng, hàng lông mi đen dày khẽ run rẩy, phủ bóng xuống đôi mắt. Những ngón tay ngọc mảnh khảnh xinh đẹp của Diệp Kính Tửu chạm vào thắt lưng, chỉ cần y nhẹ nhàng kéo một cái, thì y phục của y liền chậm rãi tuột xuống, lộ ra cơ thể không tỳ vết và trắng như tuyết ở bên trong.
Dưới ánh nến mờ ảo, làn da trắng nõn mịn màng của cậu thiếu niên ngày càng trở nên bóng loáng, y phục chất chồng ở trên thắt lưng nhỏ nhắn. Phần bụng dưới bằng phẳng trắng như tuyết của cậu thiếu niên chậm rãi phập phồng dựa theo nhịp thở, đi xuống một chút nữa chính là...
Mục Tu nhìn chằm chằm vào đó, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, hắn ta chỉ cảm thấy miệng lưỡi của mình trở nên khô khốc.
Thật dâm đãng.
Mục Tu chỉ cảm thấy mình như đang trêu chọc một nàng kỹ nữ, bây giờ nàng kỹ nữ đó đã cởi hết y phục, lát nữa sẽ khiến hắn ta chìm đắm trong bể dục.
Rõ ràng trước đây Mục Tu không có hứng thú với loại chuyện này. Nhưng tại sao sau khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu, dục vọng ngủ sâu trong cơ thể hắn ta lại giống như đã bị đối phương khiêu khích đốt cháy chỉ trong một đêm, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Chẳng lẽ lô đỉnh song tính, trời sanh đã có thể chất thu hút ham muốn tình dục của nam nhân?
Mục Tu liếc nhìn Diệp Kính Tửu, hắn ta chỉ cảm thấy cơ thể của cậu thiếu niên trắng nõn một cách quá đáng, đập vào mắt hắn ta là một thân thể trắng như tuyết. Hơn nữa, bởi vì đối phương có thể chất song tính, cho nên đầu gối và cổ tay khớp xương của đối phương đều lộ ra màu hồng nhạt, vừa thuần khiết vừa dâm mỹ.
Quả thật cơ thể của y trời sinh để bị nam nhân đâm chịch một cách tàn nhẫn.
"Nhìn, nhìn cái gì! Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì! Ngươi không cảm thấy chán ghét sao?"
Sau khi Diệp Kính Tửu cảm nhận được ánh mắt của Mục Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngực của mình, toàn thân của y đều nỗi da gà, y căn phẫn oán hận cắn chặt môi dưới, dừng động tác và không muốn tiếp tục.
Thật sự quá buồn nôn rồi. Bỗng dưng vô duyên vô cớ bị một tên biến thái uy hiếp, còn bị đối phương nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt hạ lưu như vậy...
"Tiếp tục đi."
Giọng điệu của cậu thiếu niên tuấn tú trước mặt trở nên khàn khàn, hắn ta lập tức ra lệnh mà không cần suy nghĩ.
Sau khi Diệp Kính Tửu bắt gặp ánh măt của đối phương, y liền không nhịn được mà lui về phía sau một bước, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.
Đó là ánh mắt gì?
Giống như một giây tiếp theo hắn ta liền muốn ăn sạch y.
"Tiếp tục đi, Diệp Kính Tửu."
Ánh mắt của cậu thiếu niên vô cùng u ám, hắn ta liếc nhìn Diệp Kính Tửu, uy hiếp nói: "Đừng để cho ta nói sau lần thứ hai."
"Biết, biết rồi."
Diệp Kính Tửu rụt cổ lại, giọng điệu trở nên yếu ớt một cách khó hiểu, y tiếp tục cởi y phục với dáng vẻ không tình nguyện, giọng điệu chột dạ, "Ngươi thật sự chỉ nhìn một chút thôi, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro