Chương 15
Núi Tĩnh Tu.
Diệp Kính Tửu cũng đã trở nên hoạt bát trở lại, sau khi tu luyện một lúc lâu, y liền cá mặn nằm xuống chiếc ghế dài mềm mại và ăn dưa hấu ngọt ngào mà đại sư huynh đã cắt cho y trước khi hắn rời đi. Trái dưa mọng nước ngọt ngào được đại sư huynh cắt thành từng miếng nhỏ, phía trên có cắm một cái nĩa nhỏ, ăn rất thuận tiện.
Đại sư huynh thật là chu đáo.
Diệp Kính Tửu thoả mãn ăn dưa, hạnh phúc đến mức híp mắt lại.
Nếu đại sư huynh là nữ nhân, nếu đại sư huynh cũng không có cơ thể cường tráng như vậy, thì y nhất định sẽ mãi mãi quấn lấy đại sư huynh và cưới đại sư huynh, để cho hắn làm nương tử của y.
Từ sáng sớm cho đến chiều tà, Yến Lăng Khanh vẫn chưa xuất hiện. Mặc dù Diệp Kính Tửu hơi nhớ Yến Lăng Khanh, nhưng y cũng biết đại sư huynh cần phải ra ngoài làm việc. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn thở dài, sau đó buồn chán trở lại trong phòng.
Hôm nay Diệp Kinh Tửu cũng có một nhiệm vụ, đó chính là báo cáo tình hình của sư tôn Sầm Lan cho ma tôn Hoa Bất Tiếu biết. Nếu không, Diệp Kính Tửu sẽ không hứa với đại sư huynh một cách sảng khoái như vậy.
Diệp Kính Tửu bật máy truyền tin như thường lệ, sau khi đợi một lúc lâu, từ màn hình màu đen của máy truyền tin mới dần dần hiện ra gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của ma tôn.
Diệp Kính Tửu vội vàng quỳ một chân xuống đất, Diệp Kính Tửu không ngại thể hiện sự cung kính và thần phục trước sự tồn tại của võ lực toàn thư, "Ma Tôn đại nhân, hôm nay thuộc hạ muốn báo cáo tình hình với ma tôn."
Hoa Bất Tiếu chóng cằm, lười biếng nhìn về phía Diệp Kính Tửu: "Thời gian khá chính xác."
Giọng nói kia hàm chứa ý tứ ám chỉ, Diệp Kính Tửu ngày càng cúi đầu xuống, "Thuộc hạ tuân theo chỉ ý của ma tôn đại nhân, cho nên đương nhiên thuộc hạ không dám phạm một chút sai lầm nào."
Chỉ là Diệp Kính Tửu không nhận ra ánh mắt của nam nhân này đã dừng lại một giây trên cần cổ trắng như tuyết của y, y chỉ nghe thấy nam nhân lười biếng nói: "Vậy thì bắt đầu báo cáo đi."
"Vâng."
Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng một cái, y đã đọc qua nguyên tác, cho nên đương nhiên y có thể biết rõ máy truyền tin trong tay mình không chỉ là máy truyền tin, nó còn bổ sung thêm một chức năng dịch chuyển ngược. Nếu Hoa Bất Tiếu phát hiện y có gì không ổn, thì lúc này hắn có thể thông qua máy truyền tin để khiến cho y GG.
Tuy nhiên, nếu Hoa Bất Tiếu dám đến phái Tiêu Dao, thì có lẽ Sầm Lan sẽ có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn trong vòng một giây.
Mà nếu họ đánh nhau...
Mặc dù hai vị này đều là sự tồn tại của Hoa Thiên Bản, nhưng nếu bọn họ thật sự thi đấu để phân cao thấp với nhau, thì Sầm lan vẫn mạnh hơn Hoa Bất Tiếu một bậc.
Cũng chính vì điều này, mà ma tu vẫn luôn khao khát sự huỷ diệt mới không khiến cho thế giới biến thành địa ngục, tất cả những điều này đều dựa vào sự bảo vệ của Sầm Lan.
Diệp Kính Tửu không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện linh tinh kia, y nghiêm túc báo cáo: "Trong những ngày gần đây, thuộc hạ chưa từng gặp mặt Sầm Lan ngoại trừ nghi thức bái sư. Nghe đệ tử thân truyền Yến Lăng Khanh của hắn nói, Sầm Lan đang ở một nơi bí mật nào đó để phong ấn ma chuông. Những ngày gần đây..."
Diệp Kính Tửu dừng lại một lát, ánh mắt hơi do dự, đôi mắt hồ ly cười như không cười của nam nhân chậm rãi híp lại, "Nói tiếp đi."
Diệp Kính Tửu nhắm mắt nói: "Sợ là việc phong ấn ma chuông sẽ thành công trong vài ngày tới. Thuộc hạ có nghe Yến Lăng Khanh nói, Sầm Lan sẽ có thể hoàn toàn phong ấn ma chuông trong hai ngày tới."
"...Ồ, hắn thật sự đã nghĩ ra cách phong ấn ma chuông."
Hoa Bất Tiếu cũng không tức giận, có lẽ hắn đã sớm đoán trước chuyện này, hắn sờ cằm một chút, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Diệp Kính Tửu, "Ta không muốn đề cập tới hắn nữa, tâm trạng không tốt. Chi bằng chúng ta trò chuyện một lát đi, Kính Tửu."
Hai chữ "Kính Tửu" bị Hoa Bất Tiếu nói ra một cách chậm chạp và mập mờ, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
...Hả? Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đề tài lại đột ngột chuyển sang y?
Y cũng không làm điều gì kỳ quái? Hướng đi này cũng quá kỳ quái, đúng không?
"Nói, nói chuyện phiếm?"
Trong lòng Diệp Kính Tửu cảm thấy căng thẳng, y lắp bắp hỏi: "Ma tôn đại nhân muốn nói gì với thuộc hạ?"
"Nói chuyện gì đây? Ừm...Để ta suy nghĩ một chút."
Chủ nhân Ma cung nằm nghiêng trên ghế mềm mại, hắn khẽ nhếch môi, móng tay đen nhánh chậm rãi gõ nhẹ lên gò má tái nhợt của hắn, hắn nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, tuy nhiên nụ cười vẫn không chạm tới đáy mắt của hắn.
Xảy ra chuyện gì, loại dự cảm không ổn này cực kỳ quen thuộc—
Diệp Kính Tửu cũng không dám ngẩng đầu lên, y nghiêm túc quỳ xuống đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Ừm... Ta nghĩ ra rồi."
Nam nhân tuấn tú yêu nghiệt đứng dậy khỏi chiếc ghế dài mềm mại, tuỳ ý đặt lên đầu gối, nghiêng người về phía máy truyền tin, "Chi bằng chúng ta hãy trò chuyện về bí mật thú vị của Kính Tửu. Rốt cuộc là ngươi đã che giấu được nó bằng cách nào, thậm chí ngay cả bổn tôn cũng không phát hiện ra Kính Tửu lại là một..."
Sau khi nói đến đây, nam nhân kia lại nói một cách nghiền ngẫm: "Lô đỉnh...song tính."
Gần như trong khi Hoa Bất Tiếu chỉ thẳng ra thân phận của Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu vô thức đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía nam nhân, y lập tức nhìn thấy cung chủ Ma cung có thân phận hiển hách đang nở nụ cười, sát khí cuồng bạo không ngừng bộc phát từ cơ thể hắn.
Diệp Kính Tửu vô thức nghĩ đến các thủ đoạn tàn nhẫn mà trước kia đối phương đã từng sử dụng với những tên thuộc hạ không nghe lời mình.
Sao hắn có thể phát hiện được?
Sắc mặt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên trắng bệch, đầu óc choáng váng, y gần như không chút do dự mà trực tiếp hỏi: "Tại sao ma tôn, ma tôn đại nhân có thể biết được chuyện này?"
Nam nhân kia cười khẽ, tuy nhiên hắn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Kính Tửu, hắn chỉ nói một cách ám chỉ: "Nhắc tới mới nhớ, Kính Tửu đã nhờ vả trong môn hạ của bổn tôn được nửa năm, nhưng dường như bổn tôn chưa từng nói chuyện với ngươi được vài câu, với tác phong trước kia của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là một người khô khan, trầm tĩnh.
"Tuy Kính Tửu là ma tu, nhưng phương pháp tu luyện của ngươi lại khác xa những ma tu tầm thường, hơn nữa, phương pháp tu luyện của ngươi lại càng giống với đệ tử chính phái. Ngươi có thiên tư thông minh, làm việc khôn khéo, sẽ không giở trò lưu manh xảo quyệt. Cũng chính vì điều này, mà bản tôn mới nhìn trúng ngươi, bảo ngươi đến phái Tiêu Dao giám sát Sầm Lan thay bổn tôn."
Ma tôn thở dài, hắn tuỳ ý dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, tư thế thả lỏng, sau đó chậm rãi ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, "Nhưng bổn tôn vẫn rất tín nhiệm ngươi, Kính Tửu."
Tâm tư của Diệp Kính Tửu cực kỳ đơn thuần, cho nên đương nhiên y không phải là đối thủ của ma tôn. Diệp Kính Tửu bị lời nói của nam nhân kia làm cho da đầu trở nên tê dại, vì vậy y chỉ cúi đầu xuống giống như một con đà điểu, sau đó vội vàng giải thích: "Ma, ma tôn đại nhân đúng là người có con mắt tinh tường, thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực để làm việc cho ma tôn đại nhân. Hơn nữa, thuộc hạ cũng mong rằng ngài có thể không tính toán đến việc thuộc hạ giấu giếm ma tôn đại nhân—"
"Suỵt."
Nam nhân kia híp mắt lại, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng, khí tức nguy hiểm và cám dỗ lập tức tràn ra toàn thân.
Diệp Kính Tửu lập tức bị cấm ngôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro