Chương 17
Nam nhân cố gắng đè thấp giọng điệu, trên mặt mang theo nụ cười "Ừm...Ta vẫn chưa nhìn thấy rõ, Kính Tửu là đứa trẻ ngoan, mở lớn hơn một chút đi."
Diệp Kính Tửu không biết đối phương có phải thật sự không nhìn thấy hay không, tuy nhiên y chỉ có thể làm theo lời nói của nam nhân, kìm nén cơn đau gần như bị tê liệt ở trên miệng dâm huyệt, lúc này y lập tức nhíu chặt lông mày, kiên trì hé mở dâm huyệt lớn hơn một chút.
Rõ ràng miệng dâm huyệt khít chặt của Diệp Kính Tửu đã đến cực hạn, nó bị hai ngón tay căng ra đến mức trắng bệch, lộ ra một cái động thịt có kích thước bằng một đồng tiền xu. Mà lớp màng thịt trong suốt ẩn sâu trong dâm huyệt kia cũng được phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt của nam nhân.
Nhưng Hoa Bất Tiếu lại giả vờ không nhìn thấy, hắn liếm môi dưới, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một chút tà khí, "Ta vẫn không thể nhìn thấy. Kính Tửu thật sự có lớp màng kia sao?"
"Ta thật, thật sự có..."
Diệp Kính Tửu đã sắp không thể chịu nổi cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng này, khuôn mặt của y đã trở nên nóng bừng bởi vì xấu hổ, thậm chí giọng nói của y cũng nhuốm những tiếng nức nở, "Xin ma tôn đại nhân hãy tin ta..."
...Dễ bị ức hiếp đến khóc thế sau?
Hoa Bất Tiếu nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cậu thiếu niên, sau đó, yết hầu của hắn chậm rãi trượt lên trượt xuống.
Lâu lắm rồi Hoa Bất Tiếu mới có ham muốn nóng bỏng như vậy, lúc này hắn chỉ muốn đè người này xuống để bắt nạt một trận.
Tuy nhiên, Hoa Bất Tiếu cũng bắt đầu thả lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt của mình, hắn hiếm khi lộ ra dáng vẻ dễ nói chuyện như vậy, hắn khẽ cười một tiếng, vô thức chậm rãi vuốt ve ngón tay của mình theo bản năng, "Bỏ đi, nếu Kính Tửu đã nói như vậy, thì bản tôn cũng không muốn làm khó ngươi. Như vậy là được rồi, Kính Tửu hãy giúp bản tôn sờ thử xem lớp màng đó có còn hay không. Nếu ngón tay của Kính Tửu có thể chạm tới, thì bổn tôn sẽ lập tức tin lời Kính Tửu."
Diệp Kính Tửu: "..."
Nếu như có thể, Diệp Kính Tửu thật sự rất muốn cho cái tên ma tôn này một cái tát.
Suy cho cùng cũng là tự mình chạm vào, Diệp Kính Tửu lại tiếp tục nhẫn nhịn.
Diệp Kính Tửu cố gắng chịu đựng khoái cảm mãnh liệt kỳ lạ kia, y run rẩy cắm ngón tay vào trong dâm huyệt khít chặt, ngay khi ngón tay vừa được cắm vào, vách thịt dâm huyệt mềm mại liền không nhịn được mà bắt đầu liếm mút ngón tay của y một cảm giác khoái cảm lạ lùng đột nhiên xông lên đại não của y, khiến cho da đầu tê dại sảng khoái.
"...Ưm."
Y thốt ra một tiếng thở hổn hển không thể chịu nổi giữa môi và răng...
...Tại sao ở đó lại chặt như vậy? Nó hút chặt đến nỗi ngón tay của Diệp Kính Tửu cũng không thể cắm vào chỗ sâu nhất. Nóng quá, nóng đến mức các ngón tay của gần như bị bỏng.
Đuôi mắt của Diệp Kính Tửu trở nên ửng đỏ, y cắn môi dưới, kìm nén khoái cảm xa lạ, thoát khỏi lực hút của vách thịt mềm mại, dùng ngón tay cắm vào bên trong một cách mạnh mẽ.
"Ưm..."
Ngay khi đâm vào sâu hơn một chút, một vật hơi cứng và dẻo dai đã ngăn chặn bước tiến của ngón tay. Diệp Kính Tửu u mê dùng đầu ngón tay chạm thử vào nó, y chỉ cảm thấy ở sâu nhất bên trong dâm huyệt bỗng nhiên truyền tới một cảm giác ngứa ngáy không nói ra được, cảm giác ngứa ngáy xem lẫn trống rỗng ập đến một cách vừa nhanh vừa dữ dội, Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng, thì bản năng của cơ thể đã khiến y vô thức nâng cao thắt lưng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lớp màng vài lần. Đầu óc của Diệp Kính Tửu trở nên trống rỗng, sau khi y lấy lại tin thần, y lại phát hiện ngón tay của mình đang bị dâm huyệt kẹp chặt, mút mạnh vài cái, dâm thuỷ sáng ngời trong suốt bắt đầu phun ra ngoài từ miệng dâm huyệt dọc theo các ngón tay thon dài.
"A—ưm, ưm..."
Cảm giác da đầu tê dại và khoái cảm vẫn đang lan tràn một cách cấp tốc, lồng ngực của Diệp Kính Tửu phập phồng kịch liệt, hô hấp thác loạn.
"Xem ra Kính Tửu đã chạm tới rồi? Sung sướng đến vậy sao, dâm thuỷ cũng phun ra ngoài rồi."
Nghe được nụ cười nồng đậm của ma tôn, Diệp Kính Tửu run rẫy "Ưm" lên một tiếng, đôi mắt ngấn nước chớp chớp thật nhanh, "Chạm, chạm tới rồi."
Sau khi vừa dứt lời, cậu thiếu niên lập tức mất đi sức lực, ngã ngồi ở trên giường.
Sắc mặt của Hoa Bất Tiếu hơi ngưng trệ, hắn liếc nhìn sắc mặt đỏ ửng u mê của cậu thiếu niên, dâm huyệt của y vẫn đang ra sức kẹp chặt ngón tay, sau khi bị thúc đẩy bởi bản năng của cơ thể, miệng dâm huyệt của y cũng nhanh chóng co rút. Có lẽ là lần đầu tiên trãi qua chuyện tình dục, cho nên cơ thể của Diệp Kính Tửu cực kỳ nhạy cảm, ngay khi tuỳ ý cắm vào vài lần, dâm huyệt của y liền đột ngột siết chặt, vách thịt mềm mại liền dán sát vào ngón tay của cậu thiếu niên, dâm thuỷ trong dâm huyệt vẫn đang văng tung toé khắp nơi.
...Thật là một kẻ dâm đãng.
Hoa Bất Tiếu mĩm cười trầm thấp, hắn khẽ chớp mắt, trong mắt loé lên một tia nguy hiểm, giọng điệu lười biếng trở nên khàn khàn một cách quyến rũ, "Vật nhỏ, nếu không phải ngươi ở phái Tiêu Dao...A, thì ta rất muốn gặp lại ngươi nhanh hơn một chút."
Quỷ đạo trong cốt truyện đang đi chệch hướng.
Mà cậu thiếu niên không biết gì cả vẫn đang đắm chìm trong khoái cảm cao trào lần đầu với đôi mắt thất thần.
————
Năm ngày sau, sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao thành công phong ấn ma chuông và xuất quan.
Yến Lăng Khanh liền muốn kéo tiểu sư đệ đi bái kiến sư tôn.
Mặc dù quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết theo thời gian, nhưng dọc theo con đường này, Yến Lăng Khanh vẫn chưa từng trò chuyện với Diệp Kính Tửu, giống như hắn cũng đang có tâm sự.
Mấy ngày nay Yến Lăng Khanh vẫn luôn suy tư về mối quan hệ giữa Mục Tu và tiểu sư đệ.
Theo lý mà nói, trước kia Mục Tu vẫn luôn bám theo Yến Lăng Khanh, hắn ta mang theo dáng vẻ yêu thích đến mức hoàn toàn mất lý trí.
Đối phương không phải là loại người nhanh chóng thay lòng đổi dạ, nói chi đến chuyện phải lòng một tiểu sư đệ mới quen nhau vài ngày. Nhưng sau đó Mục Tu đã thật sự tuyên bố mình không thích Yến Lăng Khanh nữa, chỉ để Yến Lăng Khanh không tham gia vào mối quan hệ giữa hắn và Diệp Kính Tửu.
Sau khi nghe thấy giọng điệu trong lời nói kia của Mục Tu, hình như đối phương đang nắm giữ bí mật quan trọng nào đó của tiểu sư đệ. Và Mục Tu cũng nhân cơ hội này để... chạm vào tiểu sư đệ.
Sở dĩ nhất định là Mục Tu đã chạm vào tiểu sư đệ, đây là những kết luận sau khi Yến Lăng Khanh quan sát trạng thái của tiểu sư đệ.
Cơ thể của cậu thiếu niên chưa từng trải qua những chuyện khó chịu, vì vậy Yến Lăng Khanh mới có thể khẳng định rằng Mục Tu vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Nếu tiểu sư đệ không quan tâm đến bí mật kia, thì có lẽ Mục Tu sẽ không đạt được như ý. Nhưng bây giờ, Yến Lăng Khanh lại có một dự cảm mơ hồ rằng, hình như Mục Tu đã làm hết tất cả ngoại trừ bước cuối.
Mà cho dù tiểu dư đệ ôm hắn bật khóc, thì y cũng không chịu nói cho hắn biết bí mật kia và y cũng không muốn Yến Lăng Khanh giúp y.
...Lẽ nào ngay cả hắn mà y cũng không muốn nói sự thật?
Rõ ràng là Diệp Kính Tửu luôn dùng ánh mắt ỷ lại nhìn vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro