Chương 18

Yến Lăng Khanh mím môi, lặng lẽ liếc nhìn tiểu sư đệ đang đi bên cạnh mình với dáng vẻ suy nghĩ viển vông, lúc này đôi mắt của hắn cũng bắt đầu hơi trầm xuống.

Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh cảm thấy khó chịu như vậy bởi vì tiểu sư đệ luôn luôn dựa dẫm và luôn thích lẽo đẽo theo sau mình lại đề phòng mình.

Tất nhiên Diệp Kính Tửu cũng không phát hiện đại sư huynh đang nhìn vào y.

Diệp Kính Tửu vừa rầu rĩ vừa suy nghĩ lát nữa gặp được Sầm Lan thì mình nên diễn xuất thế nào, vừa không nhịn được mà nghĩ tới những chuyện Hoa Bất Tiếu yêu cầu y làm vào ngày hôm đó.

Cơ thể của Diệp Kính Tửu thực sự không chịu thua kém chút nào, nó lại vô thức phun ra dâm thuỷ ngay trước mặt ma tôn, thậm chí trong lúc ma tôn năm lần bảy lượt gọi tên của y, y vẫn dắm chìm trong phái cảm và thủ dâm một cách ngây ngốc, y cũng không thể phản ứng kịp.

Vẫn là ma khí của đối phương xuyên qua máy truyền tin, đánh mạnh vào mông của Diệp Kính Tửu, sau đó y mới có thể tỉnh táo trở lại sau đợt cao trào.

Diệp Kính Tửu đã mất hết mặt mũi rồi.

Lúc mới vừa trải qua cao trào, Diệp Kính Tửu vẫn không dám buông lỏng, y còn phải quỳ xuống trước mặt ma tôn và cầu xin hắn tha thứ cho mình, sau đó y còn không nhịn được mà trực tiếp cao trào, nói xin lỗi đối phương bằng giọng điệu mang theo âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Tại sao y lại xui xẻo đến vậy...

Nhưng cũng may bây giờ Hoa Bất Tiếu vẫn đang ở Ma cung cách xa ngàn dặm, hắn sẽ không đến đây trừ khi cần thiết. Mà Mục Tu...

Dường như từ sau cái đêm xấu hổ đó, kẻ cuồng bám đuôi kia cũng lộ ra tâm tính lương thiện của mình, hắn đã không tiếp tục dây dưa và quấn lấy y.

Dĩ nhiên Diệp Kính Tửu không biết Mục Tu đã bị đại sư huynh đánh trọng thương, mặc dù bây giờ hắn ta đã đột phá Trúc Cơ hậu kỳ và bước vào giai đoạn đỉnh phong tột cùng, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, cho nên hắn ta đang được sư tôn chưởng môn của mình cưỡng ép dưỡng thương một cách nghiêm túc.

Khi đến điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh nhìn nhau một lát, sau đó đại sư huynh nhanh chóng nở một nụ cười lạnh nhạt, "Lát nữa huynh tới trò chuyện với sư tôn, tiểu sư đệ cứ đi theo sau huynh là được rồi."

"Vâng! Đa tạ đại sư huynh." Diệp Kính Tửu lập tức thả lỏng một chút, sau khi bước vào điện Tĩnh Tu, y liền lặng lẽ đi theo phía sau đại sư huynh.

Yến Lăng Khanh vừa đi vừa nói: "Nếu tiểu sư đệ muốn sư tôn dạy cho đệ, thì đệ cũng đừng sợ sệt như vậy, đệ phải nên nói chuyện nhiều hơn với sư tôn, làm như vậy mới tốt."

Diệp Kính Tửu liền vội vàng gật đầu, "Đệ biết rồi! Đa tạ đại sư huynh đã giúp đỡ. Chỉ là đệ thấy sư tôn trông rất lạnh nhạt, tuy bây giờ đệ đã bái sư và gia nhập sư môn, nhưng đệ cũng chỉ gặp được sư tôn một lần, cho nên đệ vẫn có chút sợ hãi đối với sư tôn..."

"Mặc dù sư tôn là người lạnh nhạt, nhưng ngài ấy là một sư phụ rất tốt, Kính Tửu không cần sợ."

Yến Lăng Khanh nói: "Nếu đệ nói với sư tôn những gì đệ muốn học, thì sư tôn sẽ tận tâm tận lực chỉ dạy cho đệ."

Nếu Diệp Kính Tửu nghiêm túc bái lạy Sầm Lan và trở thành đồ đệ của hắn, thì dĩ nhiên y sẽ không chột dạ như vậy.

Diệp Kính Tửu bĩu môi, ngay sau đó, trên đầu y lập tức vang lên một tiếng thở dài, y ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt đại sư huynh, "Trước kia sư tôn chưa bao giờ có ý định thu nhận học trò, ngài ấy thu nhận ta cũng là bởi vì một số tình cảm đối với cố nhân...Ngược lại là Kính Tửu, đệ lại là đệ tử sư tôn chủ động thu nhận, từ nay về sau sợ là sư tôn sẽ không thu nhận học trò nữa. Kính Tửu phải có lòng tin đối với chính mình nhiều hơn một chút, có được không?"

...Diệp Kính Tửu lại không nghe thấy điều gì, y vẫn luôn ngây ngốc nhìn chẳm chằm vào gương mặt của đại sư huynh, ngắm nhìn một lúc lâu cũng không thể tỉnh táo trở lại.

Tại sao trên thế giới này lại có một người tuấn tú đến như vậy...

"Kính Tửu?" Đại sư huynh chớp mắt, nhìn về phía y bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Vâng!"

Diệp Kính Tửu hoàn toàn không nghe thấy đại sư huynh đang nói cái gì, Diệp Kính Tửu chỉ liên tục gật đầu, "Đệ biết rồi! Đa tạ đại sư huynh!"

Nhưng một lúc sau, Diệp Kính Tửu liền nhìn thấy sư tôn mà y vừa mới bái lạy không lâu — Sầm Lan.

Lúc này, sư tổ của phái Tiêu Dao đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ở trong điện với dáng vẻ hùng vĩ uy nghiêm như ngai vàng, gương mặt của hắn tuấn tú kiên nghị, đôi mắt thâm thuý lạnh nhạt, giống như đã bị băng tuyết bao trùm.

Lúc đôi mắt sắc bén và lạnh như băng của Sầm Lan nhìn về phía Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu liền cúi đầu thấp xuống, không dám lên tiếng.

"Sư tôn."

Yến Lăng Khanh là người đầu tiên lên tiếng nói chuyện, sau đó hắn nhìn thấy sắc mặt của Sầm Lan đã trở nên hoà hoãn hơn, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nói: ""Nghe nói sư tôn đã phong ấn ma chuông, cho nên Lăng Khanh và tiểu sư đệ đã đặc biệt tới đây để chúc mừng sư tôn."

Diệp Kính Tửu cũng vội vàng gật đầu, "Chúc mừng sư tôn thành công phong ấn ma chuông!"

Sau khi nghe xong, sư tôn lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn về phía Diệp Kính Tửu, "Việc bổn toạ đã phong ấn ma chuông, khiến ngươi rất vui vẻ sao?"

"Dĩ, dĩ nhiên là vui vẻ."

Diệp Kính Tửu cười khan một tiếng, "Sư tôn phong ấn ma chuông, chính là đã làm một việc tốt cho toàn thiên hạ! Đệ tử nghe nói bây giờ đám ma tu kia cũng không dám ngông cuồng nữa, chỉ có thể cụp đuôi làm người. Một chuyện tốt như vậy, sao đệ tử có thể không vui thay sư tôn!"

"Cụp đuôi làm người?"

Nam nhân phát ra tiếng cười lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu mồ hôi đầm đìa, y cũng không dám ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi y sắp nhìn thủng một cái lỗ ở trên mặt đất, thì nam nhân kia mới chịu dời mắt sang chỗ khác và nói bằng giọng điệu mang theo sự giễu cợt, "Bổn toạ cũng muốn nhìn thử một chút."

Yến Lăng Khanh cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, mặc dù trong hắn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân uất ức của tiểu sư đệ, hắn liền vội vàng giải vây giúp tiểu sư đệ, "Đừng nhắc đến những điều này. Bây giờ sư tôn đã xuất quan, Lăng Khanh vẫn muốn thỉnh giáo sư tôn một vài vấn đề mà đệ tử đã gặp phải trong mấy ngày tu luyện trước đây, mong rằng sư tôn có thể giải thích nghi hoặc giúp Lăng Khanh."

"Được." Sầm Lan gật đầu.

Ái đồ nhà mình muốn thỉnh giáo, cho nên đương nhiên Sầm Lan từ bỏ ý định làm khó tiểu ma tu kia.

Sầm Lan chỉ yêu cầu Yến Lăng Khanh đặt câu hỏi, sau đó hắn sẽ trả lời chúng một cách kiên nhẫn.

Diệp Kính Tửu thức thời rời khỏi điện Tĩnh Tu, y bái lạy sư tôn, sau đó vội vàng rời khỏi cung điện, đứng ở ngoài điện chờ đại sư huynh.

Diệp Kính Tửu vừa chở vừa liếc trộm hai người, ở trong điện đang tâm đắc trò chuyện về vấn đề tu luyện.

Thật sự đúng là có thể nhìn thấu tình nghĩa thầy trò sâu đậm của hai người bọn họ.

Mỹ nhân tuyệt đẹp giống như tranh vẽ, cùng với một nam nhân uy nghiêm lạnh lùng nhẹ nhàng nói chuyện, giữa hai ngươi bọn họ có một loại bầu không khí quá thân mật,  khiến cho người người thứ ba không thể chen vào.

Sau khi Diệp Kính Tửu liếc nhìn một lát, y liền cảm giác buồn rầu ở trong lòng.

Đúng vậy, sau khi kề cận ở đại sư huynh trong một thòi gian dài, suýt nữa Diệp Kính Tửu đã quên mất, ở trong núi Tĩnh Tu này, ngoại trừ hai sư đồ nhà bọn họ, thì còn có một sự tồn tại khác.

Diệp Kính Tửu bỗng nhiên xuyên không vào quyển sách này, y không có chỗ nương tựa, chỉ có đại sư huynh đối xử thân thiết với y, tất nhiên y cũng coi đối phương là người duy nhất đối xử tốt với y trên thế giới này.

Nhưng đại sư huynh cũng không phải là một người như vậy, đại sư huynh đã lớn lên ở phái Tiêu Dao từ khi còn nhỏ, hắn được nam nhân kia một tay nuôi dưỡng đến lớn, cho nên đương nhiên tình cảm giữa hai người bọn họ sẽ cực kỳ thân thiết. Nếu so sánh với sư tôn, thì Diệp Kính Tửu y chỉ là một tiểu sư đệ bình thường mà thôi.

Nói cách khác, nếu như trong nguyên tác, ma tôn Hoa Bất Tiếu không nhúng tay làm bẩn đại sư huynh, thì có lẽ hai thầy trò nhà bọn họ cũng sẽ từ từ tu hành chánh quả, sau đó ở bên nhau?

Mà Diệp Kính Tửu y...

Cơ thể của y không lành lặn, tu vi lại thấp kém, cho nên tất nhiên y không xứng với đại sư huynh.

"Kính Tửu?"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro