Chương 19

Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai Diệp Kính Tửu, y lập tức tỉnh táo trở lại, sau đó y  nhìn thấy đại sư huynh đang nhìn vào y bằng ánh mắt lo lắng, "Đệ sao vậy? Trông đệ có vẻ không vui."

Đại sư huynh tới đây từ lúc nào?

Diệp Kính Tửu hơi mất tự nhiên, cảm giác ghen tuông vừa dâng lên ở trong lòng vẫn chưa hề tan biến. Diệp Kính Tửu nghiêng đầu sang chỗ khác, không chịu nhìn vào đại sư huynh, nhỏ giọng giải thích: "...Đệ không có không vui."

"Thật không?" Đương nhiên Yến Lăng Khanh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được Diệp Kính Tửu đang giận dỗi, ngoại trừ nghi hoặc, thì trong lòng hắn cũng có chút buồn rầu một cách bất đắc dĩ.

Trong những ngày gần đây, Yến Lăng Khanh đã không thể hiểu rõ tâm trạng của Diệp Kính Tửu.

Mục Tu và tiểu sư đệ có bí mật với nhau, dường như sư tôn cũng đang chơi một vài câu đố với tiểu sư đệ, bây giờ, ngay cả tiểu sư đệ cũng vô duyên vô cớ nổi giận với hắn. Dường như hắn đã bị loại khỏi những bí mật này, cũng không có ai nguyện ý nói cho hắn biết những bí mật này.

Nếu là trước kia, cho dù đó là bí mật cực kỳ to lớn, thì Yến Lăng Khanh cũng sẽ không để ý đến.

Nhưng sau khi nghĩ đến những bí mật này có liên quan đến tiểu sư đệ, thì Yến Lăng Khanh lại không khỏi trở nên phiền muộn.

Sau khi ở trên núi Tĩnh Tu lạnh lẽo này đã lâu, đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh sống chung với một cậu thiếu niên ngây thơ hoạt bát như vậy, hơn nữa hắn còn được đối phương hoàn toàn tin cậy một cách vô thức...

Trái tim trống rỗng lúc đầu đột nhiên tràn ngập nhịp đập kỳ lạ, hiện lên một hơi ấm mà hắn không hề quen thuộc.

Tạm thời Yến Lăng Khanh vẫn không thể hiểu được loại cảm giác này, nhưng tiểu sư đệ có bí mật, mà y lại không muốn nói cho hắn biết.

Điều này khiến cho Yến Lăng Khanh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Yến Lăng Khanh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn đành phải thở dài, không có ý định chất vấn cậu thiếu niên. Yến Lăng Khanh giơ tay lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu sư đệ, dịu dàng nói: "Nếu không có không vui, thì đệ hãy đi nói chuyện với sư tôn đi. Lúc nãy huynh đã nói cho sư tôn biết về chuyện đệ muốn nhờ sư tôn truyền thụ công pháp cho đệ, sư tôn cũng đã đồng ý."

Truyền, truyền thụ công pháp?

Diệp Kính Tửu liền ngẩn người, sau khi nghĩ đến lúc nãy đại sư huynh trò chuyện thân mật với nam nhân kia cũng có sự tồn tại của mình ở trong đó, điều này đã khiến cho y lập tức vực dậy tin thần, y vừa mừng rỡ vừa trông bên nọ ngó bên kia, "Đại, đại sư huynh nói chuyện với sư tôn là vì đệ? Thật sao?"

"Thật."

Yến Lăng Khanh thở dài, mỉm cười bất đắc dĩ, "Công pháp tu hành của huynh vẫn rất tốt, làm sao huynh có thể trò chuyện với sư tôn trong thời gian dài như vậy?"

Nếu không phải là vì chuyện của tiểu sư đệ, thì tại sao Yến Lăng Khanh lại có thể nói không ngừng ở trước mặt sư tôn.

Yến Lăng Khanh vẫn còn nhớ ánh mắt từ bình tĩnh dần dần chuyển sang không kiên nhẫn của sư tôn, sau đó sư tôn đã hỏi hắn rằng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sau đó Yến Lăng Khanh lúng túng dừng lại, lúc này hắn mới nói ra mục đích của chuyến thăm lần này.

"Lại là vì hắn?"

Bầu không khí hài hoà lúc đầu lập tức trở nên lạnh nhạt, gương mặt của sư tôn lạnh như băng, sau đó sư tôn trực tiếp không nhìn Yến Lăng Khanh nữa, "Nếu đã như vậy, thì vi sư cũng sẽ nể mặt Lăng Khanh, bảo hắn đến đây đi."

Đương nhiên là Diệp Kính Tửu sẽ không biết về những chuyện này.

Diệp Kính Tửu chỉ vừa nghĩ đến đại sư huynh đã nói giúp y ở trước mặt vị sư tôn lạnh lùng kia, thì y liền trở nên vui vẻ hớn hở, dùng sức ôm chặt đại sư huynh, Diệp Kính Tửu liền ngửi thấy mùi hoa dành dành thoang thoảng trong lòng ngực ấm áp của cậu thiếu niên, y dùng sức hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên và cười nói: "Vậy đệ sẽ đi đến đó! Đại sư huynh, huynh ở đây đợi đệ nhé, đệ sẽ nhanh chóng trở lại."

Yến Lăng Khanh sửng sốt một lát, sau đó đáy mắt của hắn liền hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: "Được."

Bởi vì quá hưng phấn, cho nên trong lúc nhất thời Diệp Kính Tửu đã quên mất sư tôn của mình là một người đáng sợ đến mức nào.

Chờ đến khi Diệp Kính Tửu cách người kia hai bước, y mới tỉnh táo trở lại, hai chân như đang đeo gọng chì nặng trĩu, mỗi một bước đi đều trở nên chậm rãi giống như rùa già.

"Không biết đi bộ à?"

Nam nhân kia lạnh lùng nói, "Muốn bổn toạ tới dạy ngươi sao?"

"Không, không cần! Tạ ơn ý tốt của sư tôn!"

Diệp Kính Tửu lập tức bước đi nhanh hơn, khi y đến trước mặt Sầm Lan, hai đầu gối của y lại trở nên mềm nhũn một cách khó hiểu, y quỳ thẳng xuống, lúc này y mới cúi lạy nam nhân kia.

Không, không phải—

Diệp Kính Tửu nhắm chặt hai mắt, y run rẩy ngẩng đầu lên, y chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng đang cúi đầu nhìn mình, sau đó từ từ nhíu mày.

"Diệp Kính Tửu?"

Nam nhân kia lạnh lùng nói, "Bổn toạ đáng sợ như vậy sao?"

"Đứng lên." Sầm Lan nói.

Diệp Kính Tửu cúi đầu đáp lại và nhanh chóng đứng dậy dưới ánh mắt lạnh lùng của sư tôn.

Da mặt của Diệp Kính Tửu rất mỏng, y nhỏ giọng nói: "Sư tôn, vừa rồi đệ tử đứng không vững."

Diệp Kính Tửu cúi đầu, lúng túng chấp hai tay trước người, ngoan ngoãn nhận lỗi, cũng có vài phần giống với dáng vẻ của đệ tử chính phái.

Sầm Lan đã đọ sức với Ma cung trong một thời gian dài, cho nên hắn biết rõ thủ đoạn của ma tu trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng Sầm Lan không thích điều đó, nhưng cân nhắc đến Ma cung phía sau tên tiểu ma tu này, thì cuối cùng hắn vẫn giữ lại một mạng cho Diệp Kính Tửu.

Đương nhiên Sầm Lan có thể biết rõ Hoa Bất Tiếu muốn làm cái gì.

Đối phương kiêng kỵ Sầm Lan đã lâu, lần này phái người tới đây, ngoài việc muốn biết linh khí ma chuông được cất giấu ở đâu, thì e rằng ma tôn còn có ý định dò xét thương thế của Sầm Lan.

Nếu tinh thần vết thương vẫn còn chưa lành, e là lần sau gặp mặt, chính là thời cơ Ma cung kéo nhau trở lại, đại khai sát giới.

Sau khi nghĩ đến đây, đáy mắt của Sầm Lan tràn đầy lạnh lùng.

Lúc nãy đại đệ tử của Sầm Lan đã giải vây cho tiểu ma tu này, điều này đã làm cho hắn cảm thấy không vui. Sầm Lan cũng chưa từng nghĩ rằng đại đệ tử của mình sẽ nói rất nhiều lời khen tốt đẹp về tiểu ma tu này, muốn Sầm Lan dạy bí pháp thiên cấp cho Diệp Kính Tửu.

Được cố nhân tin tưởng giao phó, Sầm Lan đã hết lòng dạy dỗ Yến Lăng Khanh một cách cẩn thận từ khi hắn còn nhỏ. Cho đến bây giờ, đại đệ tử của hắn đã trở thành một cậu thanh niên tuấn tú vô song, phong độ nhanh nhẹn, Sầm Lan cũng chưa từng thấy đối phương nói nhiều với mình như ngày hôm nay.

Đại đệ tử có bề ngoài dịu dàng như ngọc, nhưng bên trong lại hơi hời hợt lạnh lùng. Sầm Lan có thể hiểu rõ tính tình của Yến Lăng Khanh, cho nên hắn rất kinh ngạc khi đối phương cầu xin hắn vì một tiểu sư đệ mà hắn mới quen được một tháng.

Chỉ mới một tháng, mà dường như mối quan hệ này đã trở nên cực kỳ thân mật. Nếu bọn họ ở bên nhau trong thời gian dài...

Ánh mắt của Sầm Lan rơi vào trên người thiếu niên đang lo sợ bất an, sau đó ánh mắt của hắn đột ngột trở nên tối sầm lại.

Quả nhiên hắn phải ra tay sớm hơn một chút...

"Sư tôn, ngài muốn dạy đệ tử cái gì?" Một thanh âm trong trẻo đánh gãy suy nghĩ của Sầm Lan.

Sầm Lan lập tức tỉnh táo trở lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của tên đệ tử này.

Đôi mắt hạnh tròn xoe đó trong veo và sắc bén, dường như Sầm Lan có thể nhìn thấy mọi ý nghĩ của y trong nháy mắt, dường như y đang hoàn toàn tín nhiệm vào hắn, u mê ngốc nghếch giống như một con mèo con.

"Sư tôn?" Thấy Sầm Lan không trả lời, cậu thiếu niên liền nghiêng đầu một chút với vẻ mặt nghi ngờ.

Chẳng biết tại sao, dây thần kinh luôn căng thẳng của Sầm Lan đã trở nên buông lỏng hơn một chút. Hắn thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Tới đây."

Diệp Kính Tửu "Vâng." một tiếng, khéo léo nhích một bước nhỏ về phía Sầm Lan.

Sầm Lan: "..."

Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi nhích lại gần một chút."

"Nhích, nhích lại gần một chút là khoảng cách bao nhiều?"

Tên nhát gan lo lắng bất an nói: "Khoảng cách hiện, hiện tại vẫn chưa đủ gần sao? Sư tôn?"

"Nếu ngươi không biết phải gần bao nhiêu, thì hai chân của ngươi cũng không cần phải giữ lại."

Tại sao cái tên sư tôn này lại hung tàn như vậy?

Đôi mắt của Diệp Kính Tửu lập tức trợn tròn, lúc này y sợ hãi đến mức vô thức nhích lại gần Sầm Lan, mãi cho đến khi vạt áo gần như chạm vào đôi chân của nam nhân kia thì y mới dừng lại.

"Thế này, đã đủ gần chưa?  Sư tôn?"

Tiểu ma tu đang đứng gần trong gang tấc vẫn chưa trưởng thành, y vẫn đang chậm rãi lớn lên, dáng người thon thả yểu điệu như nữ nhân, vòng eo bị thắt lưng siết chặt lại lộ ra dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh.

Mà trên người tiểu ma tu chưa trưởng thành này, lại còn lộ ra một vị sữa ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro