Chương 25
Điện Tĩnh Tu.
"Cộp cộp——"
Diệp Kính Tửu đi dạo ở trong điện Tĩnh Tu trống vắng và yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Diệp Kính Tửu có thể thong thả thưởng thức nơi mà võ lực Thiên Hoa Bản ở trong nguyên tác sinh sống.
Chỗ này giống như bản thân của Sầm Lan, nó trông có vẻ lạnh lẽo, không hề có nhân khí một chút nào. Sầm Lan cũng không nuôi linh thú, cũng không có người hầu ở bên cạnh, cho nên trong ngày thường, ngoại trừ Sầm Lan ra, thì không có bất kì sự tồn tại của sinh vật sống nào trong điện Tĩnh Tu trống rỗng này.
Diệp Kính Tửu cũng tới đây một thân một mình.
Vốn dĩ đại sư huynh rất muốn đưa Diệp Kính Tửu tới đây, nhưng đột nhiên hắn lại nhận được một nhiệm vụ do sư tôn giao phó, nói là những chuyển biến khác thường ở Tù Uyên đã trở nên đột biến, yêu tộc bị phong toả tại Tù Uyên lại đột nhiên xông ra ngoài trong một đêm, như thể chúng bị cái gì đó kích thích, cần đại sư huynh phải lập tức đi đến đó để dò xét tình hình.
Cuối cùng đại sư huynh đành phải nói lời xin lỗi với Diệp Kính Tửu và vội vã chạy tới Tù Uyên.
Chỉ là sau khi Diệp Kính Tửu nghĩ tới biểu cảm của đại khi huynh trước khi nói lời từ biệt, trực giác của y lại cho biết rằng tâm trạng của sư huynh lúc đó có vẻ không tốt.
Tình trạng không khí áp suất thấp tồi tệ này bắt đầu từ khi đại sư huynh trở lại vào sáng nay, đại sư huynh nói cho Diệp Kính Tửu biết, yêu cầu trì hoãn việc tu hành với sư tôn của Diệp Kính Tửu đã bị sư tôn từ chối một cách thẳng thừng.
Diệp Kính Tửu cũng không ngờ ngay cả sự giúp đỡ của đại sư huynh cũng không có tác dụng.
Tuy rằng trong lòng của y có chút thất vọng, nhưng y chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước.
Suy cho cùng, "xe đến trước núi ắt có đường".
...Mà chuyện xảy ra vào đêm qua.
Khi Diệp Kính Tửu nhớ tới những chuyện vào đêm qua, y liền đỏ mặt, tim đập mãnh liệt, nhưng điều làm cho Diệp Kính Tửu không ngờ đến là, chuyện lúng túng hơn vẫn còn ở phía sau.
Diệp Kính Tửu thừa nhận rằng, đêm qua y nhất thời bị sắc đẹp cám dỗ, cộng với tình yêu thầm kín và sự phụ thuộc của y đối với đại sư huynh, dưới tình huống ý loạn tình mê, Diệp Kính Tửu liền làm chuyện đó với đại sư huynh một cách mê muội.
Vốn dĩ y định coi chuyện hoang đường này như một sự giúp đỡ lẫn nhau giữa các huynh đệ, giống như những người huynh đệ tốt thủ dâm với nhau mà không có bất kỳ gánh nặng tình cảm nào.
Nhưng điều Diệp Kính Tửu không ngờ tới là, trước khi xa nhau, đại sư huynh đã nói với Diệp Kính Tửu bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: "Kính Tửu, sau này sư huynh sẽ chịu trách nhiệm với đệ."
Diệp Kính Tửu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của đại sư huynh, đôi mắt thâm thuý xinh đẹp của đối phương chất chứa bóng người của y, ngay sau đó, đầu óc của y lập tức nóng lên, y cũng lắp bắp gật đầu, "...Vâng."
Cho nên, trong lúc mê muội như vậy, Diệp Kính Tửu đã xác nhận mối quan hệ thân mật với đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu cũng không chắc đây có được coi là bạn lữ hay không, mặc dù mới vừa xác nhận quan hệ, nhưng đại sư huynh liền bị sư tôn giao mệnh lệnh và phái đi ra ngoài, hơn nữa, với tình huống này, ít nhất phải mất một tháng thì đại sư huynh mới có thể trở về.
Tuy nhiên!
Bọn họ như vậy...Cũng được coi là chính thức trở thành đạo lữ của nhau, đúng không?
Đó là kiểu quan hệ chính thức được cả hai bên đồng ý, đây là kiểu quan hệ thoả đáng mà ngay cả việc làm những chuyện kỳ lạ cũng có thể được biện minh "cây ngay không sợ chết đứng"...
Tuy nói là y đồng ý trong lúc mơ màng, nhưng trong lòng y lại dâng lên cảm giác sung sướng khó tả.
Ở trong lòng y, đại sư huynh là một người có tấm lòng rộng lượng, lòng dạ ngay thẳng, y cho rằng bọn họ khó có thể đến được với nhau. Suy cho cùng, những người ở trong nguyên tác được coi là nguyên phối của đại sư huynh đều lợi hại hơn y nhiều.
Ừm. Theo như những gì Diệp Kính Tửu đã nói, đây là lần đầu tiên y nói chuyện yêu đương trong hai kiếp...
Sau khi nghĩ đến đây, đôi mắt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên cong cong, ngay sau đó, y liền bật cười thành tiếng.
"He he."
"Còn đứng đó cười ngốc làm cái gì? Còn không mau tới đây."
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, nụ cười trên khoé miệng của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên cứng đờ, y nghiêm túc gật đầu, "Khụ khụ...Vâng, sư tôn."
Lúc này, Diệp Kính Tửu mới phát hiện mình đã đến nơi tu luyện mà trước kia sư tôn đã yêu cầu y đến đó.
Nơi này có linh khí nồng đậm, ở đây có vô số tiên thảo mà người tu tiên đều ước gì có thể liều mạng tranh đoạt. Diệp Kính Tửu chỉ mới đứng ở nơi này, mà linh khí vận chuyển trong cơ thể của y đã đột nhiên tăng nhanh hơn nhiều so với trước kia.
Tuy rằng bản thân núi Tĩnh Tu chính là một nơi tràn đầy linh khí, là vùng bảo địa thích hợp để tu luyện, cũng vì vậy mà tốc độ tu luyện của y và đại sư huynh đều nhanh hơn các đồng môn cùng tuổi rất nhiều. Nhưng nếu so sánh giữa điện Tĩnh Tu của núi Tĩnh Tu, thì suy cho cùng, nó vẫn có một khoảng cách chênh lệch khá lớn.
Trong những ngày tu luyện với đại sư huynh, Diệp Kính Tửu đã từng hỏi đối phương vì sao không tu hành ở điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu nghe nói đại sư huynh đã rời khỏi đây trước khi hắn trưởng thành.
"Huynh chỉ muốn rèn luyện bản thân một chút mà thôi, sau khi ước lượng vị trí của mình trong số các đồng môn cùng tuổi, huynh muốn xem thử mình có nên nắm bắt việc tu hành hay không."
Khi đó đại sư huynh đã mỉm cười với Diệp Kính Tửu và nói bằng giọng điệu cảm khái, "Nếu huynh tu luyện cùng sư tôn, thì thỉnh thoảng huynh sẽ luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé. Cho dù huynh có tiếp tục cố gắng như thế nào, thì tu vi của huynh vẫn không thể sánh kịp một góc của sư tôn. Nếu chuyện này cứ tiếp tục diễn ra như vậy, thì tâm tính của huynh sẽ trở nên lười biếng, mất đi động lực."
Hoá ra vị sư tôn lạnh lùng kia đã để lại cho đại sư huynh lại một bóng ma tâm lý nặng nề như vậy.
Lúc ấy Diệp Kính Tửu cũng hơi giật mình, y lôi kéo cánh tay của đại sư huynh, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng, "Nhưng ở trong lòng đệ, sư huynh là người lợi hại nhất của phái Tiêu Dao! Không ai có thể nỗ lực hơn đại sư huynh!"
Ngay sau đó, đại sư huynh lập tức nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng vẻ mặt kinh ngạc, tuy nhiên hắn lại không nhịn được mà thấp giọng cười khẽ một tiếng sau khi được tiểu sư đệ đáng yêu tâng bốc như vậy.
Đại sư huynh cũng nắm lấy bàn tay của Diệp Kính Tửu, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến cậu thiếu niên, giọng điệu của hắn cực kỳ dịu dàng, "Thật sao? Vậy đại sư huynh càng phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành người lợi hại nhất trong phái Tiêu Dao, không để cho Kính Tửu thất vọng."
"...Vâng."
Diệp Kính Tửu tỉnh táo trở lại, y đi tới bên cạnh sư tôn, tư thế ngoan ngoãn, đầu tiên là chào hỏi sư tôn, sau đó y hỏi: "Sư tôn, bây giờ chúng ta bắt đầu tu hành sao?"
Sư tôn ngồi xếp bằng ỏ chính giữa linh thạch tu hành, hắn lạnh nhạt nói: "Trước tiên ngươi hãy ở đây vận hành cùng bổn toạ, ngươi hãy thực hiện công pháp mà bổn toạ đã dạy cho ngươi vào lúc trước."
"Vâng." Diệp Kính Tửu đáp lại, sau khi lấm lét nhìn trái nhìn phải không có chỗ nào khác để khoanh chân ngồi xuống, Diệp Kính Tửu liền tiêu sái ngồi ở trên cỏ.
Linh khí ở đây cực kỳ sâu đậm, ngồi ở đâu cũng giống nhau.
Nhưng Diệp Kính Tửu còn chưa kịp ngồi vững vàng, thì trên đỉnh đầu của y lại truyền tới một âm thanh lạnh lẽo, "Diệp Kính Tửu, ngươi tu hành ở chỗ đó?"
Diệp Kính Tửu ngơ ngẩn, sau đó ngượng ngùng cười nói, "Sư tôn, đệ tử thấy nơi này không có chỗ nào khác để ngồi, cho nên đệ tử liền..."
"Ngồi bên cạnh bổn toạ."
Ngồi...Ngồi bên cạnh sư tôn?
Diệp Kính Tửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, sư tôn cũng đang nhìn vào Diệp Kính Tửu, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, sau khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu vẫn không nhúc nhích, hắn lập tức cau mày và lạnh lùng nói, "Còn không mau đi lên đây tu hành?"
"Vâng...Vâng. Đệ tử sẽ đi lên ngay bây giờ."
Diệp Kính Tửu lập tức đứng lên, phủi bụi trên người, sau đó y mới dám nhẹ nhàng leo lên linh thạch này.
Tuy nhiên, ngay khi Diệp Kính Tửu vừa ngồi lên linh thạch, một cổ linh khí nồng đậm lập tức tràn vào cơ thể của Diệp Kính Tửu, kéo theo linh lực trong cơ thể của y bắt đầu vận chuyển một cách nhanh chóng.
Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại, nghiêm túc vận hành công pháp trước kia Sầm Lan đã dạy cho y, tuy nhiên Diệp Kính Tửu vẫn không nhịn được mà cảm thấy nghi ngờ ở trong lòng: Chẳng lẽ Sầm Lan thật sự có lòng dạy y tu luyện?
...Nó thực sự là một chiếc bánh được rơi xuống từ trên bầu trời, rất kỳ quái.
Diệp Kính Tửu ngồi thiền như vậy trong vòng nữa giờ, mãi cho đến khi tâm tư của Diệp Kính Tửu hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không có bất kỳ tạm niệm nào. Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu lại nghe thấy lời nói của sư tôn, "Diệp Kính Tửu, vươn tay ra."
"Dạ, sư tôn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro