Chương 29
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của Diệp Kính Tửu, Hoa Bất Tiếu lập tức nheo mắt lại.
Vật nhỏ này thật sự không biết việc ý thức quấn lấy nhau sẽ có ý nghĩa như thế nào, sợ là thậm chí y còn không biết trong biển ý thức của mình đã có đóng dấu của Sầm Lan.
Mà sau khi Hoa Bất Tiếu nghe thấy lời nói của vật nhỏ này, thì xem ra tên lão già Sầm Lan kia biết rõ sự thật nhưng lại cố ý phạm tội, nhất định là hắn đã tiến hành chuyện thần giao với Diệp Kính Tửu rất nhiều lần, tuy nhiên hắn lại chưa bao giờ nói cho Diệp Kính Tửu biết chuyện "Thần giao" là chuyện gì, thậm chí hắn cũng không cho y biết ý nghĩa của quá trình thần giao.
Thật là...Tự tìm đường chết, lại dám động vào đồ của Hoa Bất Tiếu hắn.
Sát khí quái dị ngập trời không ngừng xông ra từ trên người Hoa Bất Tiếu, tà khí bức người, tuy cách nhau một tấm màn phản quang, nhưng Diệp Kính Tửu cũng có thể biết được ma tôn đã lộ ra sát ý. Lúc này, hai chân của Diệp Kính Tửu trở nên mềm nhũn, ngay sau đó, y liền quỳ xuống đất, y chỉ cho rằng lúc nãy mình đã chọc giận Hoa Bất Tiếu, "Ma tôn đại nhân bớt giận! Thuộc hạ, thuộc hạ đáng tội chết vạn lần!"
Hoa Bất Tiếu híp mắt, thu lại sát khí trên người, hắn cầm ly rượu lên, móng tay màu đen sắc bén, chỉ là hắn còn chưa kịp thu lại sát khí, thì móng tay sắc bén của hắn đã đâm mạnh vào cái ly một cách dễ dàng, giống như lột da róc thịt, ngay sau đó, chiếc ly ngọc kia đã gần như bị hắn bóp vỡ.
Sắc mặt của Hoa Bất Tiếu hơi trở nên u ám, hắc tặc lưỡi một tiếng, sau đó ném ly rượu kia xuống đất, rượu đổ lên tấm thảm lông đắt tiền, khiến nó ướt đẫm một mảng lớn.
Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, quỳ xuống đất và cúi đầu xuống thêm một chút nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Hoa Bất Tiếu lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy? Trong ngày thường, lão hồ ly này luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, tại sao lúc này nó lại trở nên u ám như vậy, hơn nữa, dáng vẻ của hắn cũng làm cho người khác sợ hãi hơn cả sư tôn?
Là do y nói đến chuyện ý thức của y và sư tôn quấn lấy nhau? Chẳng lẽ chuyện đó còn có vấn đề gì khác?
Hoa Bất Tiếu chống cằm, cúi đầu nhìn Diệp Kính Tửu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, "Vật nhỏ, bổn tôn hỏi ngươi, ngươi thật sự không biết ý nghĩa của cái gọi là ... ý thức quấn lấy nhau?"
"Không, không biết, ma tôn đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết." Diệp Kính Tửu run rẩy nói ra câu trả lời này.
Quá đáng sợ.
Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy sát khí của Hoa Bất Tiếu đã truyền đến vị trí của mình xuyên qua máy truyền tin, sát khí của hắn vẫn luôn quanh quẩn ở bên cạnh y, dường như chỉ cần y nói mình biết, thì y sẽ lập tức rơi đầu, chết không toàn thây.
Bầu không khí ngột ngạt khó thở liên tục kéo dài trong một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Diệp Kính Tửu nghe thấy tiếng cười đột ngột của Hoa Bất Tiếu, thì tia sát khí kia cũng lập tức tiêu tan, cuối cùng cơ thể của y mới có thể thả lỏng một chút, không còn liên tục run rấy nữa.
Diệp Kính Tửu nghe thấy giọng nói lười biếng của nam nhân kia vang trên đỉnh đầu của mình, "Kính Tửu, ý thức quấn lấy nhau có mùi vị tuyệt vời không?"
Đương nhiên Diệp Kính Tửu có thể nghe ra giọng điệu lạnh lùng của nam nhân kia, lúc này y lập tức nuốt một ngụm nước bọt, phủ nhận nói: "Không tuyệt vời, một chút cũng không tuyệt vời!"
"Hửm? Thật sao?" Hoa Bất Tiếu dùng ngón tay quấn lấy sợi tóc của mình, sau đó liếc nhìn Diệp Kính Tửu, " Vậy nó có thể so sánh với khoái cảm tê dại mà Kính Tửu đã dùng ngón tay cắm vào dâm huyệt của mình vào đêm hôm đó, khiến cho dâm huyệt phun ra rất nhiều dâm thủy?"
Chuyện này... Làm sao có thể so sánh như vậy!
Khuôn mặt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên đỏ bừng bởi vì lời nói của Hoa Bất Tiếu, y xấu hổ đến mức khoé môi mấp máy rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể phát ra một chút âm thanh nào.
"Hửm?"
Sát khí kinh người kia lại xuất hiện ở sau gáy của Diệp Kính Tửu, toàn thân của Diệp Kính Tửu lập tức nổi da gà, cơ thể của y đều bị tia sát khí kia kích thích, lúc này y bất chấp cảm giác xấu hổ ở trong lòng, đỏ mắt ấp úng nói:
"Tất nhiên, tất nhiên là đêm đó sảng khoái hơn..."
"Phải nói tỉ mỉ một chút, Kính Tửu."
"...Tất nhiên, ngón tay cắm vào dâm huyệt, làm cho dâm huyệt phun, phun ra dâm thủy sẽ có thể khiến cho thuộc hạ cảm thấy sảng khoái hơn một chút..."
Sau khi nghe thấy câu trả lời khiến mình hài lòng, Hoa Bất Tiếu lại nở một nụ cười và dịu dàng nói: "Đứa nhóc ngoan."
Diệp Kính Tửu còn chưa kịp thả lỏng và vui mừng khi bản thân tránh được một kiếp, thì y lại nghe thấy nam nhân kia nói: "Vậy thì ngươi hãy thủ dâm cho bổn tôn xem, Kính Tửu. Bốn tôn muốn nhìn thấy dáng vẻ phun ra dâm thủy của ngươi."
Đầu óc của Diệp Kính Tửu trở nên trống rỗng, "Thủ, thủ dâm cho ma tôn xem?"
"Đứa nhóc ngoan, hãy bắt đầu đi."
Thủ dâm cho Hoa Bất Tiếu xem?
Nếu không phải tính mạng của Diệp Kính Tửu nằm ở trong tay Hoa Bất Tiếu, thì Diệp Kính Tửu thật sự rất muốn phun một ngụm nước miếng lên mặt lão ma đầu này, sau đó mắng to một tiếng "Lão háo sắc, không biết liêm sỉ".
Nhưng sau khi ở bên cạnh đại sư huynh trong thời gian dài, Diệp Kính Tửu cũng đã có một chút ý thức trách nhiệm, y nghĩ thầm sau khi gặp lại đại sư huynh, y sẽ lập tức nói cho đại sư huynh biết bí mật của mình, sau này hai người bọn họ sẽ cùng nhau tìm kiếm bí pháp phong ấn thân thể, không thể để cho dục vọng dâm loạn mê muội đầu óc của y. Mà cơ thể của y... Cũng chỉ cho một mình đại sư huynh xem.
Nhưng tính mạng của Diệp Kính Tửu vẫn còn nằm ở trong tay người khác, cho nên làm sao Diệp Kính Tửu có thể từ chối Hoa Bất Tiếu?
Diệp Kính Tửu chỉ có thể cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ, chậm rãi cởi y phục dưới cái nhìn chằm chằm của Hoa Bất Tiếu, cuối cùng trên người y chỉ còn lại một đôi tất mỏng manh.
Diệp Kính Tửu cụp mắt xuống, gò má đỏ ửng, làn da trắng như tuyết. Nó giống như những gì Hoa Bất Tiếu đã nhìn thấy vào ngày hôm đó, cơ thể non nớt, nhạy cảm. Dâm huyệt trắng mịn, nó đang run rẩy dưới ánh mắt của nam nhân kia, chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy ra, rơi trên cánh hoa màu hồng, vô cùng dâm mỹ.
"Tại sao Kính Tửu lại có thể nhạy cảm như vậy?"
Ánh mắt của Hoa Bất Tiếu ngày càng trở nên u ám, "Ta chỉ mới nhìn một chút mà dâm huyệt của Kính Tửu đã bắt đầu chảy nước không ngừng?"
Diệp Kính Tửu khẽ cắn môi, vừa xấu hổ vừa tức giận nói, "Không phải ma tôn đại nhân đã biết rõ về thân thể của thuộc hạ hay sao... Thuộc hạ cũng không muốn nó chảy nước!"
Tiếng cười khẽ của nam nhân kia nhanh chóng truyền đến bên tai của Diệp Kính Tửu, ánh mắt nóng bóng của hắn giống như một lời thúc giục thầm lặng. Những đầu ngón tay của Diệp Kính Tửu trở nên run rẩy, y chậm rãi cắm ngón tay vào trong miệng dâm huyệt non nớt, càng đến gần ngày trưởng thành thì dâm huyệt của y lại ngày càng trở nên dâm đãng, có lúc cho dù Diệp Kính Tửu ngủ một mình, thì dục vọng đột ngột xuất hiện vào lúc giữa đêm cũng khiến cho y không thể chịu nổi mà vô thức kẹp chặt chăn bông để cọ xát dâm huyệt, cố gắng giải tỏa cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng mãnh liệt ở trong lỗ nhỏ.
Lúc này, ngay khi ngón tay của Diệp Kính Tửu vừa cắm vào bên trong, thì dâm huyệt lẳng lơ liền không nhịn được mà liên tục liếm múc ngón tay của Diệp Kính Tửu, khoái cảm bắt đầu lan tràn, cơ thể của y lập tức run lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Diệp Kính Tửu dè dặt né tránh lớp màng mỏng manh kia, y chỉ dùng ngón tay bắt đầu chậm rãi cắm vào rút ra ở trong dâm huyệt, y định cố gắng hóa giải cảm giác ngứa ngáy tê dại kia. Ngay cả cách làm như vậy cũng đã đủ khiến cho Diệp Kính Tửu cảm thấy thỏa mãn, vách thịt huyệt mềm mại mút chặt các ngón tay thon dài của y, khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào đầu óc của Diệp Kính Tửu, nó không ngừng khiến cho lòng ngực của Diệp Kính Tửu trở nên phập phồng kịch liệt, y cũng liên tục thở dốc, bầu vú nhỏ nhắn trắng như tuyết cũng bắt đầu run rẩy theo nhịp thở, thậm chí đầu vú của y cũng dần dần trở nên cứng rắn, Diệp Kính Tửu đã nổi lên dục vọng.
Diệp Kính Tửu rất muốn, có thứ gì đó to hơn để đâm vào bên trong...
Diệp Kính Tửu không chịu nổi loại khoái cảm dày vò này, cuối cùng trong mũi của y cũng bắt đầu phát ra âm thanh mập mờ mê người: "Ưm...A..."
"Kính Tửu, trả lời bổn tôn. Thủ dâm có sướng không? Được ngón tay cắm vào dâm huyệt có sướng không?"
"Ưm a...Bẩm báo ma tôn đại nhân, rất, rất sung sướng, dâm huyệt rất muốn bị ngón tay cắm nát."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro