Chương 3
Sau khi Diệp Kính Tửu tắt máy truyền tin, y ngồi thiền để quan sát tiến độ tu vi của mình.
Bây giờ y đang ở giai đoạn đầu của Trúc cơ, tu vi của y có thể được coi là vượt trội so với những người bằng tuổi. Hầu hết các huynh đệ cùng tuổi vẫn đang ở luyện khí trung kỳ, thì y đã được coi là kiểu người có thiên tư thông minh.
Ngoại trừ nhiệm vụ được Ma tôn Hoa Bất Tiếu giao cho, Diệp Kính Tửu còn muốn tìm ra phương pháp bí mật để che giấu cơ thể đặc biệt của mình.
Bây giờ Diệp Kính Tửu phải đến tàng thư của phái Tiêu Dao để xem thử một chút.
Ở đó có đủ loại sách, từ dưới lên trên, từ thấp lên cao, tu vi Trúc cơ chỉ có thể quanh quẩn ở tầng một và hai. Mặc dù Diệp Kính Tửu không ôm hy vọng mình sẽ tìm được bí mật liên quan ở tầng này, nhưng y vẫn định thử vận may. Cho dù tìm không được, thì y cũng muốn làm quen với hoàn cảnh trước.
Vì vậy, Diệp Kính Tửu liền thử ngự kiếm bay đến đỉnh núi Tĩnh Tu. Nữa đường y suýt ngã hai lần, nhưng tự mình ngự kiếm cảm giác thật sự sung sướng, Diệp Kính Tửu quyết tâm phải tập luyện cho thật tốt.
Khi đến chính điện, trước tiên Diệp Kính Tửu đi đến Thái Thương Môn để lấy ba mươi viên linh thạch hạ phẩm và mười viên linh thạch trung phẩm, đây là những vật tư tu hành mà y có thể nhận được mỗi tháng.
Nghèo đến đáng sự.
Diệp Kính Tửu tặc lưỡi, dù sao đây cũng là môn phái đứng đầu, huống chi Diệp Kính Tửu còn là đệ tử thân truyền của sư tổ, nếu cho y số tiền nhỏ như vậy, thì lẽ nào những đệ tử bình thường còn lại sẽ càng thảm hại sao?
Dĩ nhiên, bởi vì phái Tiêu Dao theo đuổi cách tu khổ hạnh, cho nên toàn bộ môn phái đều không có phản đối điều này.
Diệp Kính Tửu đi thẳng về phía trước, rất nhiều đệ tử đều lén lút quan sát y. Bởi vì Diệp Kính Tửu là linh căn hệ thuỷ duy nhất, lại là đệ tử thân truyền của Sầm Lan, hôm qua y đã nổi danh ở phái Tiêu Dao.
"Ta cũng không nhìn ra tiểu sư đệ này lợi hại như vậy, còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã tu luyện đến tầng Trúc cơ sơ kỳ."
"Người đó là môn đệ của sư tổ, đương nhiên thiên tư của hắn tốt hơn chúng ta rất nhiều, không cần nghi ngờ."
"Lúc nghe nói về chuyện này, ta còn tưởng rằng vị tiểu sư đệ họ Diệp này cũng sẽ tuấn tú như đại sư huynh. Bây giờ xem ra chỉ ở mức thanh tú thôi."
"Ngươi tưởng rằng ai cũng được như đại sư huynh sao? Sao ngươi không xem thử bản thân của mình như nào..."
"Diệp tiểu sư đệ là thiên tài nổi danh gần đây, nếu so sánh hắn với Mục Tu, không biết ai lợi hại hơn?"
"Có lẽ là Mục Tu sẽ lợi hại hơn một chút, khi hắn cùng tuổi với sư đệ này, hắn đã ở tầng Trúc cơ hậu kỳ, nghe người khác nói, hắn đang chạy gấp rút tới hậu kỳ đỉnh phong."
"Đúng rồi đúng rồi, ta chưa từng nhìn thấy thiên tài lợi hại hơn Mục Tu."
Diệp Kính Tửu nhúc nhích lỗ tai một chút, Mục Tu? Oh, đây không phải là cái tên cuồng ma chuyên bám đuôi ở trong sách hay sao!!!
Đối phương được coi là thiên tài xuất thế ngang trời trong gần trăm năm của nhân tộc, linh căn hệ hoả, hắn ta còn là kiếm tu, còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã luyện đến tầng Trúc cơ hậu kỳ, đương nhiên hắn ta lợi hại hơn y rất nhiều.
Mà ở trong nguyên tác, tính cách nhân vật của tiểu tử này có lẽ là tiểu chó săn.
Trong một chuyến đi săn trước kia, Mục Tu xui xẻo đụng phải một con yêu thú ở tầng Kim đan trung kỳ, sau đó hắn ta bị đánh đến mức thoi thóp. Trong lúc Mục Tu đang gặp nguy hiểm, đại sư huynh Yến Lăng Khanh lại trùng hợp đi qua nơi này, sau đó hắn ta được Yến Lăng Khanh cứu giúp.
Vì cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó Yến Lăng Khanh đi tới đâu thì Mục Tu cũng đi tới đó, ai dám làm tổn thương Yến Lăng Khanh thì hắn ta trực tiếp phế bỏ tu vi của người đó, hắn ta còn ước gì có thể lăng trì người đó đến chết. Yến Lăng Khanh vô cùng buồn phiền khi bị Mục Tu theo đuôi, cuối cùng hắn liền hỏi ý đồ của Mục Tu, sau đó, Mục Tu lại trực tiếp nói thẳng "Thích đại sư huynh."
Lúc đó Yến Lăng Khanh một lòng tu tiên, cho nên đương nhiên hắn đã trực tiếp từ chối Mục Tu, Mục Tu hồn bay phách lạc, ngoài mặt thì đồng ý không quấn lấy đại sư huynh, nhưng trên thực tế, Mục Tu lại lén lén lút lút đi theo người ta, cuối cùng cũng có một lần bị Yến Lăng Khanh và sư tổ Sầm Lan nhìn thấu, đương nhiên sau đó Mục Tu đã hắc hoá, hắn ta quyết định hạ thuốc Yến Lăng Khanh. Sau đó Mục Tu lại đi trộm cổ độc hợp hoan, hắn ta chính là tên đầu sỏ khiến cho Yến Lăng Khanh sa ngã.
Loại người mà Diệp Kính Tửu coi thường nhất chính là loại người rác rưởi hạ thuốc người khác, sau khi nghe xong những chuyện này, y chỉ cười lạnh một tiếng ở trong lòng, sau đó đến Tàng thư các.
Diệp Kính Tửu ở trong Tàng thư các này cả buổi chiều, y tìm kiếm từ kệ sách đầu tiên, cho đến kệ sách thứ mười một, tuy nhiên vẫn không tìm được. Diệp Kính Tửu thất vọng thu tay về, y định ngày mai quay lại xem thử. Chỉ là ngay khi Diệp Kính Tửu sắp rời đi, y vẫn cầm theo vài quyển sách tu luyện mang về phòng của mình để đọc củng cố tu vi.
Không ngờ, ngay khi Diệp Kính Tửu đang lững thững bước đi cùng chồng sách trên tay, thì Diệp Kính Tửu lại bị ai đó va phải một cú thật mạnh, y bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho chồng sách vương vãi khắp sàn.
Diệp Kính Tửu cau mày ngẩng đầu lên, y chỉ thấy một cậu thiếu niên có ngũ quan tuấn tú ác liệt, hắn ta đang rút kiếm chỉ vào người y, trong mắt thoáng qua sự châm chọc nhàn nhạt "Ngươi chính là Diệp Kính Tửu."
Vừa gầy lại vừa lùn, vóc người cũng không được như y, tu vi cũng chỉ được coi là khá tốt.
A, đúng là như vậy.
Đây không phải là một câu hỏi, hiển nhiên cậu thiếu niên này đã xác định thân phận của y.
Diệp Kính Tửu nhìn thẳng vào đối phương bằng ánh mắt không vui, y cũng hỏi không hề khách khí "Ngươi là ai?"
"Mục Tu."
Cậu thiếu niên tỏ rõ ý đồ của mình "Ta nghe nói ngươi là thiên tài linh căn hệ thuỷ, ta muốn tỷ thí với ngươi một trận. Ngươi đi ra ngoài, đến trường luyện võ với ta."
Mục Tu? Thì ra là người này?
Kỳ lạ, hắn ta đến tìm mình làm cái gì? Bây giờ hai người bọn họ cũng không hề giao tiếp với nhau. Trong nguyên tác cũng không viết điều này?
"Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi? Ngươi có vai vế gì? Ta không đi." Diếp Kính Tửu liếc mắt, cúi người xuống nhặt sách lên, sau đó ghi danh vào sổ, cuối cùng bỏ vào trong túi đựng đồ.
Ai ngờ người này lại không có mắt nhìn chút nào, hắn ta dùng mũi kiếm đâm thẳng vào cổ Diệp Kính Tửu, y tránh thoát một cách khó khăn, sau đó y lập tức trốn tới phía sau quản sự Tàng thư các và hét to " Vị sư huynh này, ngươi định tàn sát đồng môn sao? Theo như quy định của môn phái, đây chính là tử tội!"
Mục Tu lại không hề hốt hoảng, hắn ta cũng không thu kiếm, cũng không có lộ ra một tia sợ hãi đối với quản sự, hắn ta chỉ nói với dáng vẻ không nhịn được "Chỉ là so tài mà thôi, ngươi mau ra ngoài đi! Ta chỉ không ngờ sư đệ ruột... của đại sư huynh, lại nhát gan vô dụng như vậy."
Lúc Mục Tu nói đến từ "sư đệ ruột", hắn ta hơi cắn răng nghiến lợi.
Diệp Kính Tửu sẽ không đến trường luyện võ cùng loại người tràn đầy bất thiện như hắn ta "So tài? Ngươi ở tầng Trúc cơ hậu kỳ mà muốn so tài với người ở tầng Trúc cơ sơ kỳ như ta? Đây rõ ràng là ngươi muốn đánh ta, một trận đấu không hề ngang bằng!"
E là dù y không muốn đến trường luyện võ, thì người này cũng sẽ quang minh chính đại đánh y bởi lý do của hắn ta!
Nếu đúng như những gì y nghĩ, thì tại sao người này lại cố chấp với việc đánh y như vậy?
Diệp Kính Tửu nhớ lại cốt truyện, vào lúc này Mục Tu mới vừa được đại sư huynh cứu, sau đó yêu Yến Lăng Khanh từ cái nhìn đầu tiên. E là bởi vì Mục Tu không thể làm tiểu sư đệ ở bên cạnh đại sư huynh, cho nên hắn ta mới ghen ghét y- người đã trở thành sư đệ chân chính của Yến Lăng Khanh!
Sao lòng dạ của người này lại hẹp hòi như vậy!
Diệp Kính Tửu nhất thời không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro