Chương 33

Diệp Kính Tửu vẫn không định buông lỏng sự phòng bị, "Tại sao một đệ tử ở tầng Trúc cơ như ngươi lại có thể có được thứ này?"

"Ngươi cho rằng ai cũng không cha không mẹ, không có chỗ dựa giống như ngươi sao?"

Lời nói của Mục Tu cực kỳ khó nghe, tuy nhiên hắn ta lại không nhận ra lời nói của mình có thể khiến cho người khác tổn thương đến mức nào, hắn ta chỉ nói: "Ngoài thân phận đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Tiêu Dao ra, thì ta còn có những thân phận khác."

Thiên tài thường sinh ra ở trong thế gia đại tộc, với tư cách là tu chân thế tộc nhà họ Mục - Mục Tu còn là con trai trưởng của gia chủ nhà họ Mục, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần những thứ hắn ta muốn, thì hắn ta đều có thể có được. Tuy nhiên, một thiên tài không có bối cảnh gì như Diệp Kính Tửu lại cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa y còn là một lô đỉnh song tính, đúng là chuyện kỳ lạ.

Diệp Kính Tửu chỉ xem hắn ta là kẻ "Miệng chó không thể mọc được ngà voi", cuối cùng y kìm nén cơn tức giận của mình và nói: "Vậy ta sẽ nhận thứ này, ngươi đi đi."

"Nếu ngươi đã nhận quà xin lỗi, thì sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."

Mục Tu ngồi xuống mép giường của Diệp Kính Tửu với dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, "Nếu ta ngồi trong phòng bằng hữu của mình, thì ngươi sẽ không đuổi ta đi, đúng không?"

Diệp Kính Tửu thật sự cảm thấy giật mình bởi thái độ mặt dày của người này, Mục Tu ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính Tửu với sắc mặt vô cùng bình thường, hơn nữa hắn ta còn ngồi gần như vậy, điều này làm cho Diệp Kính Tửu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương ngay khi cách nhau một lớp chăn mỏng, cuối cùng y cảnh giác di chuyển vào bên trong một chút, "Ngươi còn muốn nói chuyện gì, không phải ngươi đã nói ngươi chưa từng kết giao bằng hữu hay sao?"

"Ta không kết giao bằng hữu, nhưng ta——"

Sau khi Mục Tu nhìn thấy Diệp Kính Tửu muốn tránh xa mình, thì hắn ta lập tức híp mắt lại, sau đó nắm lấy cánh tay của Diệp Kính Tửu, "Ngươi trốn làm cái gì?"

Mục Tu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói về những gì hắn ta còn chưa nói xong, hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu với ánh mắt nóng bỏng, giọng điệu khàn khàn, "Ta chỉ kết giao hảo bằng hữu... Khi người đó có thể để ta chịch."

Diệp Kính Tửu lập tức xù lông, y hất văng bàn tay của Mục Tu, tức giận nói: "Ai là hảo bằng hữu của ngươi! Không phải ngươi thích đại sư huynh hay sao? Tại sao ngươi có thể vừa nghĩ tới đại sư huynh vừa làm loại chuyện này, ngươi có cảm thấy buồn nôn hay không!"

"... Ta đã không còn thích đại sư huynh nữa rồi."

Mục Tu nói: "Diệp Kính Tửu, bây giờ ta thích ngươi, có được không?"

"... Cái gì?"

"Không được cũng phải được, ngươi nói cái gì cũng không tính."

Mục Tu đè Diệp Kính Tửu đang ngẩn người ở dưới thân, hơi thở nóng bỏng nhanh chóng phả lên mặt Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, y nhìn thấy cậu thiếu niên tuấn tú kia đang nhìn chằm chằm vào mình, hình như trong đáy mắt hắc diệu thạch của hắn ta còn đang bùng cháy ngọn lửa hừng hực, ngay khi y cho rằng đối phương muốn nói tiếng người gì đó, thì y liền nghe thấy Mục Tu nói:

"Diệp Kính Tửu, nếu ta cũng đã thích ngươi như vậy, thì ngươi có thể để cho ta liếm láp đầu vú và dâm huyệt lẳng lơ của ngươi giống như đêm đó không? Ta đảm bảo ... Lần này ta sẽ không cắm vào."

Diệp Kính Tửu: "..."

Cái tên biến thái này, thật sự hết thuốc chữa rồi.

"Ngươi! Cút! Ngay! Cho! Ta!"

Ở bên kia, Sầm Lan lắng nghe chưởng môn nói về tình hình thiên hạ sau khi hắn phong ấn ma chuông, từ những con yêu thú bỗng nhiên xông ra khỏi Tù Uyên, cho đến chuyện an nguy của Yến Lăng Khanh, cuối cùng quả thực bọn họ đã không còn chuyện gì để nói, sau đó bọn họ chỉ có thế thuận tiện nói đến chuyện của Mục Tu và Diệp Kính Tửu.

"Ta thật sự không ngờ thằng nhóc Mục Tu kia lại có thể ức hiếp tiểu đệ tử của sư thúc đến mức phát khóc."

Chưởng môn cười ha hả nói, "Nhưng chuyện này cũng đã qua rồi, bây giờ Mục Tu đang đi nhận lỗi với tên nhóc đó, có lẽ hai người bọn họ nhất định có thể hoà hảo với nhau. Hơn nữa, Lăng Khanh cũng đã đánh đồ nhi của ta đến mức không thể bò dậy khỏi giường trong vòng nửa tháng, thương thế của nó còn mới khôi phục chưa được bao lâu."

Khi chưởng môn nói tới chuyện này, hắn không hề che giấu một chút nào, chưởng môn còn tự cho là Sầm Lan sẽ không so đo với đồ nhi của hắn quá nhiều.

Vậy mà sau khi chưởng môn vừa nói xong, đáy mắt của Sầm Lan lập tức trở lên lạnh lẽo bức người, hắn lạnh lùng hỏi: "Ức hiếp đến phát khóc?"

Chưởng môn nhất thời trở nên ngẩn người, trong lòng cảm thấy không ổn, hắn cảm thấy mình đã nói sai gì đó, cuối cùng chưởng môn cũng chỉ có thể "bất chấp khó khăn" và nói tiếp: "Đúng vậy ... Tuy ta không biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ chuyện này chỉ là sự đùa giỡn của những người trẻ tuổi."

"Hoang đường." Nếu chỉ là đùa giỡn, thì tại sao Lăng Khanh có thể đi trút giận thay Diệp Kính Tửu?

Sau khi Sầm Lan nghe thấy Yến Lăng Khanh ra mặt giúp Diệp Kính Tửu, thì hắn liền biết cái tên tiểu ma tu ngốc nghếch kia đã chịu thiệt rồi.

Sau khi sống chung trong vòng một tháng, cộng thêm việc thăm dò biển ý thức và thần giao với Diệp Kính Tửu, Sầm Lan đã sớm biết cái tên ma tu mà trước kia hắn cho là người có tâm tư sâu nặng, chỉ là một cậu thiếu niên ngây thơ không biết bất kỳ chuyện gì.

Tuy Sầm Lan không hiểu tại sao Hoa Bất Tiếu lại phái một ma tu như vậy tới giám sát hắn, nhưng...

Sau này, người này là của Sầm Lan hắn.

Nếu đã là người của hắn, thì đương nhiên Diệp Kính Tửu sẽ không thể bị người ngoài ức hiếp.

Mục Tu.

Sầm Lan biết Mục Tu, ngoại trừ Mục Tu là đệ tử của cháu trai mình, thì Mục Tu còn là một thiên tài nổi bật nhất phái Tiêu Dao, hơn nữa hắn ta chính là con trai trưởng của nhà họ Mục - thể gia tu chân giới cao cấp - là người mà nhà họ Mục ngàn cầu vạn mong mới có thể có được. Sầm Lan cũng đã từng gặp mặt Mục Tu vài lần, cho nên hắn liền biết rõ tính cách ương bướng, xuất thủ cay độc của cái tên tiểu tử này, nếu hắn ta ức hiếp Diệp Kính Tửu ...

Sầm Lan nhớ tới cơ thể như ẩn như hiện của Diệp Kính Tửu dưới suối nước nóng vào đêm đó, ngay sau đó, lông mày của Sầm Lan trở nên giật giật, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cuối cùng hắn phất tay áo và nhanh chóng rời đi.

"Lâm Chí, tốt nhất là con hãy cầu nguyện đệ tử của con không làm ra chuyện gì khác."

Sầm Lan đột ngột phất tay áo rời đi, khiến cho chưởng môn nhất thời trở nên ngẩn người, sau đó hắn cũng vội vội vàng vàng đuổi theo vị tổ tông sống của phái Tiêu Dao này.

Ở trên đường đi, chưởng môn còn liên tục mặc niệm ở trong lòng: Thằng nhóc này, đồ nhi ngoan, con ngàn vạn lần đừng có làm ra chuyện gì ngu xuẩn!

"Ngươi! Cút! Ngay! Cho! Ta"

Tuy nhiên, ngay khi Diệp Kính Tửu vừa nói xong, thì bàn tay của Mục Tu liền nhanh chóng xoa nắn đầu vú của y cách một lớp y phục.

Diệp Kính Tửu không thể đẩy Mục Tu ra, y bị Mục Tu sờ đến mức vừa tức giận vừa xấu hổ, sau khi ngày càng đến gần thời gian trưởng thành, thì cơ thể của Diệp Kính Tửu vốn dĩ không thể chịu nổi bất kỳ kích thích nào, cho nên cơ thể của y lập tức nổi lên phản ứng, y thở hổn hển và nói: "Mục Tu, ngươi...Ưm...Ngươi làm gì đó!"

"Diệp Kính Tửu, ta đã tra cứu một vài tài liệu liên quan tới lô đỉnh song tính."

Lúc này, Mục Tu đè lên người Diệp Kính Tửu, bàn tay xoa nắn viên thịt mềm mại kia, "Lần trước cơ thể của ngươi đã bị ta sờ và liếm, ngươi còn phun ra dâm thủy, ngươi sắp trưởng thành rồi, sợ là bản tính dâm đãng của ngươi cũng sắp bị kích thích đến mức xông ra ngoài rồi, đúng không? Sau khi ta rời đi, dâm huyệt của ngươi trở nên cực kỳ ngứa ngáy, đúng không? Ta sợ ngươi cảm thấy khó chịu, cho nên với tư cách là hảo bằng hữu của ngươi, ta sẽ cố gắng hóa giải cơn ngứa giúp ngươi."

Diệp Kính Tửu bị Mục Tu sờ soạng đến mức thở hổn hển, nhưng Mục Tu lại véo mạnh vào đầu vú của y qua lớp vải vóc và kéo nó lên, điều này khiến cho cơ thể của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên căng cứng, y tức giận nói: "Ưm ... Ta không, không có! Ngươi ... Á ... Ngươi mau cút đi!"

Tuy nhiên, Mục Tu sẽ không tin lời nói của Diệp Kính Tửu, hắn ta nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Trong một tháng này, ngươi có lén lút chơi đùa dâm huyệt lắng lơ của ngươi hay không?"

"Ngươi nói cái gì thế! Mục Tu! Ngươi có cần mặt mũi nữa hay không!"

Diệp Kính Tửu nhận ra hai chân của Mục Tu đang cố gắng chen vào giữa hai chân của y với thái độ cương quyết, hắn ta còn dùng đầy gối ma sát dâm huyệt của y, khiến cho khoái cảm nhanh chóng ập đến phía trên, hắn ta muốn lỗ nhỏ của y trở nên phun nước, Diệp Kính Tửu lại nghĩ đến quy đầu thô to của Mục Tu chậm rãi cắm vào dâm huyệt của mình vào đêm hôm đó, suýt nữa y đã bị dương vật của hắn ta phá thân.

Diệp Kính Tửu đột nhiên cảm thấy một loại nguy cơ sắp xảy ra, nhưng y lại không thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, y chỉ có thể dùng sức mạnh thần thức đạt đến tầng Kim đan hậu kỳ của mình để đánh mạnh vào thần thức của Mục Tu, nhân lúc đối phương tràn đầy mơ màng, Diệp Kính Tửu liền đạp Mục Tu rớt xuống giường, khiến cho hắn ta ngã nhoài ở trên mặt đất, sau đó Diệp Kính Tửu lập tức siết chặt y phục của mình và phun một ngụm nước bọt, "Đồ biến thái chết tiệt, ngươi mau cút ra ngoài!"

Mục Tu bị Diệp Kính Tửu đạp ngã xuống đất, đầu của hắn ta trở nên đau nhói, hắn ta lập tức xoa đầu của mình và rên lên thành tiếng.

...Thần thức của Kim đan hậu kỳ? Làm sao có thể?

Rõ ràng tu vi cơ thể của Diệp Kính Tửu vẫn đang ở tầng Trúc cơ trung kỳ, tại sao thần thức của y lại có thể trở nên như vậy?

Mục Tu híp mắt lại, đáy mắt của hắn ta dần dần trở nên u ám, tàn nhẫn hung ác, trầm giọng nói: "Diệp Kính Tửu, ngươi đã thần giao với ai rồi?"

Vốn dĩ Diệp Kính Tửu còn tưởng rằng Mục Tu đang muốn đánh mình, nhưng không ngờ đối phương lại tra hỏi y. Diệp Kính Tửu nhìn vào đôi mắt u ám hung ác của cậu thiếu niên, ngay sau đó, y liền dùng chăn quấn chặt cơ thể của mình, nhỏ giọng nói: "Thần giao gì? Ta không có."

"Không có? Thần thức của một đệ tử Trúc cơ trung kỳ như ngươi làm sao có thể tăng lên nhanh chóng như vậy, trừ phi có người——

Mục Tu còn chưa kịp nói xong, thì hắn ta liền bị một luồng kiếm tràn đầy sát khí đánh bay ra ngoài, hắn ta đập mạnh vào cột tường của điện Tĩnh Tu một cách nặng nề, khiến cho cột đá kia vỡ thành một cái hố to, thậm chí ý thức của hắn ta cũng dần dần trở nên mơ hồ, võng mạc dần dần chìm vào bóng tối, nhưng trước khi hắn ta chìm trong bóng tối, hắn ta lại cố gắng nhìn chằm chằm vào bóng người lạnh lùng ở trước mặt.

... A, hắn ta đã biết rồi.

Trong điện Tĩnh Tu này chỉ có tổng cộng ba người, nhưng đại sư huynh chỉ có tu vi ở tầng Kim đan trung kỳ, nếu đại sư huynh là người thần giao với Diệp Kính Tửu, thì có lẽ đại sư huynh sẽ không thể khiến cho thần thức của đối phương nhảy vọt đến tầng Kim đan hậu kỳ.

Nếu người đó không phải là đại sư huynh, thì chỉ có thế là sư tổ...

Sư tổ...Ừm...

Ý thức của Mục Tu dần dần trở nên mờ đi, hắn ta cúi đầu xuống, dùng sức siết chặt bàn tay đến mức nổi lên gân xanh.

Vào lúc này, lại có thêm một người, cùng nhau tranh giành "miếng bánh" này với hắn ta...

"Đồ nhi"

Chưởng môn ôm lấy Mục Tu bị một kiếm của Sầm Lan đánh ngất, lúc nhìn thấy vết thương vừa mới lành của Mục Tu lại bị nứt toác, thì tâm trạng của chưởng môn lập tức trở nên sụp đổ.

Chưởng môn nhìn vào đồ đệ nhà mình bằng ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", "Con nói rằng con muốn xin lỗi người ta! Nhưng tại sao con lại trêu chọc người ta! Khiến cho toàn thân đều bị thương, nghiệt đồ." 

"Lâm Chí, bổn tọa nể mặt con, con mau đưa hắn đi, hãy để hắn biến khỏi tầm mắt của bổn tọa."

Chưởng môn quay đầu lại, hắn lập tức nhìn thấy đáy mắt tràn đầy sát khí của sư thúc, lúc này hắn nhanh chóng ôm lấy Mục Tu và chuồn đi, "Sư thúc, xin lỗi người! Đợi đến khi cái tên nghiệt đồ này tỉnh lại, thì con sẽ bảo nó đến xin lỗi người!"

Diệp Kính Tửu còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, thì Mục Tu đã bị sư tôn đánh bay ra ngoài và hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi sư tôn đi tới trước mặt Diệp Kính Tửu, y mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, hôm nay dáng vẻ của sư tôn cực kỳ đáng sợ, y nhanh chóng giải thích: "Sư tôn, đệ tử..."

"Hắn đã chạm vào ngươi?" Sư tôn cắt ngang lời nói của Diệp Kính Tửu, sau đó hắn lạnh lùng đặt câu hỏi. 

Diệp Kính Tửu cũng không biết tại sao sư tôn có thế biết được chuyện này, tuy nhiên, bây giờ đầu vú của y vẫn hơi đau nhói và sưng tấy, cuối cùng y ấp úng nói: "Không ... Không có ..."

"Diệp Kính Tửu, cái gọi là tu luyện ý thức, tức là thần giao."

Sư tôn lại nói tiếp: "Nếu ngươi không biết thần giao là cái gì, thì bổn tọa liền cho ngươi một ngày để đi tra cứu về nó."

"Bây giờ, mau cởi y phục ra. Ngươi hãy nói cho bổn tọa biết, lúc nãy, trước kia, cái tên tiểu cầm thú kia... đã chạm vào chỗ nào của ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro