Chương 44

Sầm Lan biết dáng vẻ cao trào của cái tên tiểu ma tu này, bắp đùi của Diệp Kính Tửu sẽ bắt đầu co rút, sau đó hắn sẽ đặt quy đầu thô to của mình lên âm vật sưng tấy giật giật của y, cuối cùng, dâm huyệt mềm mại sẽ kẹp chặt dương vật của hắn và phun ra một lượng lớn dâm thủy, khoái cảm cao trào của y sẽ kéo dài một lúc, dâm thủy không ngừng phun ra, cho đến khi dòng suối vốn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt trở nên tanh ngọt, sau đó thân thể thon gầy kia mới ngừng co giật, sống lưng bóng loáng vô lực dán vào cơ bụng lạnh lẽo của hắn, rồi sau đó ...

Rồi sau đó Diệp Kính Tửu liền bắt đầu bật khóc giống như Sầm Lan đã ăn sạch y, tuy nhiên dáng vẻ lúc đó của y lại vừa đáng thương và vừa thiếu chịch.

"Tiểu sư đệ... Đệ ấy đã khóc sao?"

Bên tai của Sầm Lan lại vang lên câu hỏi của đại đệ tử lần thứ hai.

Đủ rồi.

Vết thương tinh thần ngày càng trở nên sâu sắc, thậm chí cơn đau đầu kịch liệt này còn khiến cho bóng người của Sầm Lan lung lay hai lần, nhưng dường như Sầm Lan cũng không quan tâm đến chuyện này, đáy mắt tràn đầy tia máu của hắn nhanh chóng che lấp lòng trắng mắt.

Đủ rồi, đừng hỏi hắn nữa.

Khóc hay không khóc, chỉ cần là đồ của hắn ...

Chỉ cần là người của hắn...Thì ai cũng đừng có ý nghĩ đến việc cướp y đi.

Vị tanh ngọt trong cổ họng khiến cho Sầm Lan lập tức ho ra máu, vết thương tinh thần ngày càng trầm trọng khiến cho trạng thái hiện tại của hắn có lẽ cũng không khác gì ác quỷ.

Bên tai Sầm Lan vẫn còn có thể nghe thấy tiếng hỏi thăm trầm thấp liên tục của đại đệ tử, điều này khiến cho các mạch máu trên cổ Sầm Lan gần như nổ tung, hắn ho ra một ngụm máu đỏ đen, vết máu nhuộm trên trường bào màu trắng của hắn khiến cho người khác nhìn thấy mà giật mình.

Sầm Lan bước một bước về phía cánh cửa, rồi lặng lẽ dừng lại.

Sầm Lan đã không thể kìm nén dục vọng ho ra máu bên trong cổ họng, dòng máu nhanh chóng tràn ra từ khóe môi của hắn, sự ăn mòn của vết thương tinh thần nhanh chóng lan rộng, đầu óc của hắn dần dần đau đớn đến mức mất đi tri giác.

Sầm Lan đã tẩu hỏa nhập ma.

Hắn lại bởi vì loại chuyện này, mà tẩu hỏa nhập ma lần đầu tiên trong đời ...

Thật là buồn cười, nực cười.

Ngày hôm sau, Diệp Kính Tửu bị Yến Lăng Khanh chơi đùa đến mức không xuống giường được.

Ngay cả Yến Lăng Khanh - người luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc trong việc huấn luyện cũng không dám nói nhiều, hắn chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ giúp tiểu sư đệ.

Thân thể trắng như tuyết của cậu thiếu niên hiện đầy dấu vết làm tình càn rỡ của Yến Lăng Khanh vào ngày hôm qua, dâm huyệt chịu đựng nhiều nhất cũng đã trở nên sưng tấy đỏ bừng, khi Yến Lăng Khanh bôi thuốc giúp tiểu sư đệ, tiểu sư đệ liền ôm gối che mặt, ngâm nga những tiếng rên rỉ đau đớn.

Yến Lăng Khanh cảm thấy không khí hơi lúng túng, gương mặt của hắn cũng trở nên đỏ bừng. Lúc đầu Yến Lăng Khanh vẫn rất dịu dàng, nhưng sau đó Yến Lăng Khanh lại dần dần trở nên mất kiên nhẫn khi tiểu sư đệ tham lam đòi hỏi hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn đã trở nên gấp gáp kích động, cho dù tiểu sư đệ cào lên tấm lưng của hắn tạo ra những vết máu và không ngừng bật khóc nói "Đừng chịch nữa", thì Yến Lăng Khanh vẫn giả vờ không nghe thấy, hắn bắt đầu ra sức đâm chịch khiến cho tiểu sư đệ không thể phát ra những lời tố cáo, chịch đến khi tiểu sư đệ đắm chìm ở trong cảm giác sung sướng, mặc hắn cắm vào rút ra.

Tuy nhiên, động tác đâm chịch của Yến Lăng Khanh vẫn quá thô bạo.

Yến Lăng Khanh không khỏi cảm thấy tự trách, nhưng khi hắn bôi thuốc mỡ lên ngón tay, hé mở miệng dâm huyệt sưng tấy đỏ bừng của tiểu sư đệ, thì lỗ nhỏ sưng đỏ của tiểu sư đệ lại chảy ra một ít nước dâm trong suốt nhớp nháp dọc theo ngón tay của hắn, điều này khiến cho dương vật thô to dưới háng của hắn trở nên nóng bừng, hắn lại muốn chịch tiểu sư đệ.

"Đại sư huynh..."

Yến Lăng Khanh lập tức tỉnh táo trở lại, lúc đối mặt với gương mặt đỏ bừng và ánh mắt u oán của tiểu sư đệ, Yến Lăng Khanh liền lúng túng nhìn sang chỗ khác, tập trung tinh thần, không dám có bất cứ ý nghĩ lung tung nào nữa, sau đó hắn lại cẩn thận bôi thuốc cho tiểu sư đệ.

Dĩ nhiên, bởi vì thuốc mỡ ấm áp ở trên ngón tay của Yến Lăng Khanh đã làm cho tiểu sư đệ cảm thấy sung sướng, vì vậy tiểu sư đệ cũng không nói chuyện nữa.

Bây giờ Yến Lăng Khanh vẫn chưa biết tiểu sư đệ không chỉ là một người có cơ thể song tính, mà tiểu sư đệ của hắn còn là lô đỉnh cao cấp của tu chân giới. Tuy nhiên, khi linh lực bên trong cơ thể bắt đầu điên cuồng tăng lên, thì Yến Lăng Khanh đã nhận ra cơ thể của tiểu sư đệ có lẽ không hề đơn giản như hắn đã nghĩ, mà là ... Lô đỉnh.

Không chỉ là một lô đỉnh bình thường, với tư cách là một tu sĩ, Yến Lăng Khanh vẫn có thể biết được tác dụng phụ trợ cực hạn của lô đỉnh ở nơi nào. Tuy Yến Lăng Khanh đã cùng tiểu sư đệ trải qua một đêm triền miên, nhưng hắn vẫn chưa củng cố linh lực kích động ở trong cơ thể, cho nên Yến Lăng Khanh liền mơ hồ nhận ra tu vi Kim đan trung kỳ của mình đã đạt đến trình độ viên mãn. Mà một khi tiến hành tu luyện, Yến Lăng Khanh liền có thể đột phá tầng trung kỳ một cách nhanh chóng, sau đó bước vào tầng Kim đan hậu kỳ.

Loại tốc độ tăng trưởng tu vi nhanh chóng đến mức đáng sợ này, sợ rằng chỉ có lô đỉnh cao cấp mới có thể làm được.

Lẽ nào đây mới là nguyên nhân mà tiểu sư đệ vẫn luôn không chịu nói cho hắn biết?

Về sự nguy hiểm của lô đỉnh cao cấp, không cần Diệp Kính Tửu chính miệng nói, thì Yến Lăng Khanh cũng có thể biết được. Chỉ là một đêm ...

Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm vào tiểu sư đệ đang ngủ say, gò má đỏ ửng của cậu thiếu niên mang theo dáng vẻ bụ bẫm, sạch sẽ đáng yêu. Nếu không phải Diệp Kính Tửu chủ động nói cho Yến Lăng Khanh biết, thì sợ rằng Yến Lăng Khanh sẽ mãi mãi không nghĩ tới chuyện tiểu sư đệ nhà mình chính là một lô đỉnh song tính.

Tiểu sư đệ đáng yêu như vậy chỉ thuộc về một mình Yến Lăng Khanh hắn, hắn phải bảo vệ tiểu sư đệ thật tốt.

Yến Lăng Khanh đắp kín chăn cho tiểu sư đệ đang ngủ say, sau đó hắn chuẩn bị mở cửa thông gió để làm tiêu tan không khí tràn đầy dục vọng ở trong phòng.

Tuy nhiên, ngay khi Yến Lăng Khanh đẩy cửa phòng ra, nụ cười trên mặt của hắn lập tức trở nên cứng đờ.

Yến Lăng Khanh nhìn thấy——

Nếu lấy căn phòng này làm trung tâm, thì hơn một trăm dặm trải rộng từ trong sân này đều bị một cổ linh lực to lớn đánh thành mảnh vụn, bất kể là cây cối hay là sinh vật, tất cả đều trở nên cực kỳ bừa bãi, không có một ngọn cỏ nào còn tồn tại.

Yến Lăng Khanh lập tức tỉnh táo trở lại, sau đó hắn nhanh chóng nhìn về phía tiểu sư đệ đang nằm ở phía sau, lúc nhìn thấy đối phương ngủ say không có phản ứng, hắn lập tức thi triển thần chú ngủ sâu, cuối cùng hắn mới rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sư tôn đã tới đây vào đêm qua.

Sư tôn không chỉ tới đây, mà sư tôn còn thị uy với hắn. Nhưng ... Linh lực này lại hỗn độn đến mức không thể chịu nổi...

Khi Yến Lăng Khanh ý thức được tình hình của sư tôn, hắn lập tức siết chặt tay dưới ống tay áo rộng thùng thình và nhìn về phía điện Tĩnh Tu bằng ánh mắt nặng trĩu.

Sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma.

Khi Yến Lăng Khanh đến điện Tĩnh Tu, người giấy nhỏ được sư tôn gấp đang canh giữ ở trước cửa.

Đó rõ ràng là một người giấy được gấp một cách vội vàng, hoàn toàn không có tu vi trước đó, hơn nữa thực lực của nó cũng chỉ ngang ngửa với Yến Lăng Khanh.

Yến Lăng Khanh không hề lộ ra ý cười, hắn cúi đầu hỏi người giấy nhỏ:

"Sư tôn đang ở đâu?"

"Ngươi quan tâm đến ngài ấy làm cái gì, dù sao ngươi cũng đã trở mặt với sư tổ."

Người giấy nhỏ nói bằng giọng điệu hung ác, "Yến Lăng Khanh, sư tổ đã dạy dỗ ngươi hai mươi năm. Trong ngày thường, ngươi vẫn luôn cung kính đối với sư tổ, tại sao ngươi lại cướp đi đạo lữ của sư tổ, còn khiến cho sư tổ tức giận, đêm qua ngài ấy..."

Người giấy nhỏ không nói tiếp, nhưng Yến Lăng Khanh cũng đã biết được tình hình.

Nhất định tình hình bây giờ của sư tôn là vô cùng tệ hại.

Tẩu hỏa nhập ma không phải là chuyện nhỏ, có rất nhiều đại năng đều ngã xuống ngay chỗ này. Nhưng từ trước đến nay, sư tôn vẫn luôn tránh xa ham muốn trần tục, vì vậy Yến Lăng Khanh luôn cảm thấy rằng bất cứ ai cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, nhưng chỉ có sư tôn là không thể.

Nhưng bây giờ...

Làm sao Yến Lăng Khanh có thể không biết lý do tại sao sư tôn lại tẩu hỏa nhập ma. Yến Lăng Khanh không tâm tư giãi bày với người giấy nhỏ, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi biết tình hình hiện tại của sư tôn, thì ngươi cũng biết rõ tình hình của sư tôn không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng tìm người chữa trị-

"Tìm người chữa trị? Ngươi nguyện ý giao ra hay sao?"

Người giấy nhỏ cắt ngang lời nói của Yến Lăng Khanh, nó nhìn chằm chằm vào hắn, "Yến Lăng Khanh, ngươi nguyện ý giao ra hay sao?"

Trái tim của Yến Lăng Khanh vô thức nảy lên, hắn trầm giọng nói: "Ngươi có ý gì?"

"Có lẽ ngươi cũng biết về vấn đề vết thương tinh thần của sư tổ, hôm qua ngài ấy không chỉ tẩu hỏa nhập ma, mà vết thương tinh thần của ngài ấy còn tái phát, thậm chí nó còn nghiêm trọng hơn trước. Tẩu hỏa nhập ma không khó chữa, nhưng bây giờ nếu vết thương tinh thần của ngài ấy không được chữa trị hoặc giảm bớt, thì sư tổ sẽ mãi mãi tẩu hỏa nhập ma."

Người giấy nhỏ nói: "Vết thương tinh thần của sư tổ dần dần chuyển biến tốt hơn nhờ việc thần giao với tiểu ma tu kia, bây giờ nếu muốn chữa trị, thì chỉ có thể tiếp tục chữa trị vết thương tinh thần bằng việc thần giao."

"... Thần giao?... Ma tu?"

Yến Lăng Khanh bị tin tức to lớn này làm cho sửng sốt, bàn tay đang siết chặt cũng dần dần nới lỏng, khi nói chuyện lại một lần nữa, Yến Lăng Khanh mới phát hiện cổ họng của mình gần như nghẹn lại khó nói nên lời, "Kính Tửu, là ma tu? Đệ ấy còn... Thần giao với sư tôn?"

Người giấy nhỏ kinh ngạc nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Yến Lăng Khanh, nó không hiểu việc đối nhân xử thế, cho nên nó chỉ nghiêng đầu nói: "Ngươi vẫn chưa biết sao? Thôi vậy, nói cho ngươi biết cũng không sao. Có lẽ trước kia sư tổ chưa nói rõ cho ngươi biết đều là bởi vì ngài ấy sợ rằng kế hoạch của mình sẽ xảy ra những chuyện không may, nhưng bây giờ ... Diệp Kính Tửu có phải là ma tu hay không cũng không quan trọng, sư tổ đã sớm phá hỏng máy truyền tin của Hoa Bất Tiếu, tất cả kế hoạch ban đầu cũng đều hủy bỏ."

"Diệp Kính Tửu vốn là ma tu do ma tôn Hoa Bất Tiếu phái tới làm nội ứng, tới giám sát sư tổ, sư tổ cũng đã biết chuyện này ngay từ đầu, cho nên ngài ấy mới cho Diệp Kính Tửu ở lại, coi như con cờ dẫn dụ Hoa Bất Tiếu."

"Còn việc thần giao, ta cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là trước khi ngươi đón Diệp Kính Tửu trở về, sư tôn vẫn luôn thần giao với hắn, còn để lại dấu ấn tinh thần, thậm chí bọn họ còn cùng nhau ngâm mình ở trong linh tuyền cấm địa chữa trị vết thương tinh thần của sư tổ. Tuy ta chẳng biết lý do tại sao, nhưng vết thương tinh thần của sư tổ cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, có lẽ sẽ sớm trị khỏi. Nhưng bây giờ ..."

Người giấy nhỏ nhìn về phía Yến Lăng Khanh, nó không cho hắn thời gian để suy nghĩ, nó chỉ nói rằng: "Ta đã giải thích xong rồi, Yến Lăng Khanh, bây giờ ngươi còn nguyện ý thả người không? Để cho sư tổ...Tiếp tục thần giao với Diệp Kính Tửu?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro