Chương 49

Một tháng trước.

Ma cung.

Hoa Bất Tiếu dựa vào ghế dài, thờ ơ nghịch máy truyền tin trong tay.

Một đám thuộc hạ đang quỳ trước đại sảnh, tất cả đều cúi đầu gần như sát đất, run lẩy bẩy, chỉ suýt dập đầu vái lạy ma tôn đại nhân mà thôi.

Người cầm đầu đám thuộc hạ nuốt nước miếng một cái, khi đối mặt với sát khí không hề kiềm chế của ma tôn đại nhân, gã lập tức nhắm mắt nói: "Ma tôn đại nhân, sợ rằng tình hình biến dị ở Tù Uyên có liên quan đến sự thức tỉnh của huyết mạch yêu thú thượng cổ, ngài có cần..."

"Ừm ... Đã qua bảy ngày rồi, tại sao vật nhỏ vẫn chưa liên lạc với bổn tôn?"

Ma tôn đại nhân than thở, ngắt lời đám thuộc hạ đang không ngừng lải nhải.

Với khuôn mặt tuấn tú tà dị lười biếng, Hoa Bất Tiếu lơ đãng liếc nhìn đám thuộc hạ đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu lười biếng mê người, "Sát Lẫm, ngươi nói thử xem lý do là tại sao?"

Sát Lẫm sửng sốt một chút, sau đó gã ngập ngừng nói bằng giọng điệu dò xét: "Ma tôn đại nhân hỏi về Diệp Kính Tửu sao?"

Sau đó Sát Lẫm dè dặt ngẩng đầu lên và nhìn thấy ma tôn nhìn chằm chằm vào gã bằng vẻ mặt cười như không cười, ngay lúc này, gã lập tức biết rằng có lẽ mình đã hỏi một điều gì đó vô nghĩa, khiến cho ma tôn không vui, cuối cùng gã vội vàng trả lời: "Diệp Kính Tửu là ma tu nội ứng lẻn vào phái Tiêu Dao, hơn nữa hắn đã bái lạy Sầm Lan, khó tránh khỏi việc bại lộ thân phận, có lẽ là bị Sầm Lan phát hiện, xảy ra điều bất trắc gì đó."

"Hửm... Bất trắc sao?"

Hoa Bất Tiếu sờ cằm, đôi mắt lá liễu hơi híp lại, trông có vẻ cực kỳ cám dỗ. Hoa Bất Tiếu không quan tâm đến những người đang run rẩy ở trước điện, hắn tự nhủ: "Máy truyền tin đã bị phá hủy, có lẽ vật nhỏ kia cũng không có lá gan lớn như vậy."

"Sầm Lan đã phát hiện kế hoạch, hơn nữa hắn còn dùng cách thức trực tiếp nhất để khiến cho bổn tôn biết được, thậm chí hắn cũng không tiến hành lợi dụng, đúng là vô cùng kỳ quái."

Trong đầu Hoa Bất Tiếu nhanh chóng thoáng qua hình ảnh vật nhỏ thủ dâm, vật nhỏ hé mở dâm huyệt và liên tục phun nước, điều này khiến cho Hoa Bất Tiếu bất giác "Ừm" một tiếng, sau đó hắn đã nghĩ tới rất nhiều thứ.

Hoa Bất Tiếu ngừng động tác nghịch máy truyền tin, dường như hắn đã ý thức được chuyện gì đó, đáy mắt vốn dĩ chứa đựng nụ cười giờ đã dần dần trở nên u ám, sát khí trên người hắn cũng không hề thu lại mà ngày càng tăng lên rất nhiều.

Hoa Bất Tiếu hơi dùng sức siết chặt bàn tay, ngay sau đó, hắn lập tức bóp vỡ máy truyền tin, "Rõ ràng trước đó ta đã cảnh cáo vật nhỏ, nếu hắn thật sự đã cùng những tên tạp chủng đó——ừ, quả nhiên nếu như đồ của mình bị những tên tạp chủng khác đụng vào, thì sẽ rất khó chịu."

Hoa Bất Tiếu tiện tay ném máy truyền tin bị bóp vỡ xuống đất, biểu cảm u ám ở trên mặt hắn lại dần dần trở nên khổ não, "Nếu vật nhỏ không có máy truyền tin, thì sau này hắn phải làm thế nào để liên lạc với bổn tôn? Cái lão già Sầm Lan kia, một khi bổn tôn tiến vào khu vực mà hắn bảo vệ, thì nhất định hắn sẽ chạy tới đánh nhau với bổn tôn, giống như chó ngửi được mùi tanh vậy."

Khí thế của ma tôn đại nhân ngày càng bộc phát kinh người, Sát Lẫm nhận thấy rằng một số người bạn đồng hành đang liên tục nháy mắt với gã, muốn gã nhanh chóng trấn an ma tôn, đừng chờ đến khi ma tôn tức giận mà giết chết tất cả mọi người.

Đây chính là bi ai của tay sai số một của ma tôn, Sát Lẫm - gã chính là người buộc phải chiến đấu chống lại những thứ nguy hiểm.

Mặc dù Sát Lẫm không biết thân phận của Diệp Kính Tửu có bị bại lộ và bị vứt bỏ hay không, nhưng họn họ nhất định phải liên lạc lại với Diệp Kính Tửu...

Sát Lẫm ngừng lại một lát, sau đó gã chợt nhớ ra rằng ma tôn đại nhân đã từng yêu cầu gã điều tra thân phận của Diệp Kính Tửu. Lúc ấy sau khi gã điều tra, gã thật sự phát hiện bí mật của tiểu ma tu kia, Diệp Kính Tửu chính là lô đỉnh song tính cao cấp trong truyền thuyết của giới tu chân. Mà sau khi ma tôn đại nhân biết được bí mật về thân phận lô đỉnh song tính của Diệp Kính Tửu, thì ma tôn đại nhân lại ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Diệp Kính Tửu một cách lạ thường, thậm chí bây giờ ma tôn đại nhân còn trở nên phát cáu vì không thể liên lạc với Diệp Kính Tửu, hơn nữa ngài ấy còn liệt kê Diệp Kính Tửu vào danh sách "Đồ của mình".

... Lẽ nào Ma tôn đại nhân đã sinh ra một số hứng thú kỳ quái nào đó đối với Diệp Kính Tửu?

Không không không, nhất định là do gã đã suy nghĩ quá nhiều, có lẽ trên người Diệp Kính Tửu còn có những lợi ích khác mà gã không biết. Dù sao thì cái tên tiểu tử kia cũng được coi là người có thiên phú đáng kinh ngạc, có lẽ sau này, Diệp Kính Tửu nhất định sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực của ma tôn đại nhân.

Sát Lẫm không dám nghĩ nữa, gã ngẩng đầu, dè đặt đề nghị: "Bẩm báo ma tôn đại nhân, thuộc hạ đã nhận được tin tức rằng, Yến Lăng Khanh - đệ tử thân truyền của Sầm Lan ở phái Tiêu Dao cũng sẽ đến Tù Uyên để dò xét tình hình. Nếu muốn tiếp tục liên lạc với Diệp Kính Tửu, thì chi bằng chúng ta hãy ra tay từ Yến Lăng Khanh."

Hoa Bất Tiếu cau mày, "Hửm? Yến Lăng Khanh? Từ khi nào mà Sầm Lan đã chịu thả đại đệ tử của hắn ra ngoài? Không phải trước kia hắn luôn sợ đại đệ tử của mình bị bổn tôn bắt được và mất mạng hay sao?"

Dường như Hoa Bất Tiếu rất kinh ngạc đối với tin tức này, Hoa Bất Tiếu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó sát ý dần dần thu lại. Hoa Bất Tiếu đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, hoạt động gân cốt, cẩm bào màu đen lộ ra cánh tay vạm vỡ, phát ra tiếng xương cốt dịch chuyển "răng rắc".

"Về vấn đề của Tù Uyên, bổn tôn sẽ đi trước."

Hoa Bất Tiếu thờ ơ nói: "Bổn tôn đã nghe vật nhỏ nhắc tới cái tên đại đệ tử này của Sầm Lan rất nhiều lần, lần này hãy để cho bổn tôn nhìn thử cái tên tiểu tử kia trông như thế nào? Tại sao hắn lại có thể khiến cho vật nhỏ để ý đến như vậy."

Hoa Bất Tiếu vẫn nhớ rằng mỗi khi Diệp Kính Tửu buộc phải nói về Yến Lăng Khanh vì câu hỏi của chính mình, thì Diệp Kính Tửu đều nhanh chóng lướt qua nó, y rất sợ Hoa Bất Tiếu sinh ra hứng thú không nên có đối với Yến Lăng Khanh.

Nhưng chính vì sự cố tình tránh né của Diệp Kính Tửu, lại khiến cho Hoa Bất Tiếu ngày càng để ý đến việc rốt cuộc Yến Lăng Khanh là người như thế nào, tại sao hắn lại có thể khiến cho Diệp Kính Tửu vô thức bao che cho hắn như vậy.

Nếu đó thực sự là loại quan hệ mà Hoa Bất Tiếu đang nghĩ, thì Yến Lăng Khanh cũng không cần phải sống.

Tù Uyên.

Rất hiếm khi Hoa Bất Tiếu đích thân điều tra, không quá nửa ngày, hắn liền hiểu rõ tình hình khác thường ở Tù Uyên.

Lần này yêu thú ở Tù Uyên xông ra ngoài đúng là bởi vì sự thức tỉnh của huyết mạch yêu tộc thượng cổ. Yêu tộc đã không có một vị Vương nào cai trị chúng trong gần một nghìn năm, hóa ra Yêu Hoàng đó chính là người đã bị Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan liên thủ tiêu diệt.

Dẫu sao, mặc dù lập trường của bọn họ bất đồng, nhưng suy cho cùng bọn họ đều là nhân tộc. Yêu tộc cũng vì điều này mà trở nên tịch mịch, bị nhân tộc đánh đuổi chạy tới Tù Uyên. Mà một ngàn năm sau, Yêu Hoàng lại xuất hiện lần nữa và có thể thống lĩnh hàng vạn yêu thú của Yêu tộc, điều này làm cho đám yêu thú kia vô cùng kích động, khẩn cấp muốn tìm được Vương của bọn họ, truy tìm hắn ta, khiến cho Yêu Hoàng dẫn dắt bọn họ thống trị thế giới một lần nữa.

Tuy nhiên, khi nhìn vào trạng thái kích động nhưng cực kỳ mờ mịt của đám yêu thú này, thì xem ra "Vương" của bọn họ cũng không muốn bị bọn họ tìm được.

Vốn dĩ lúc đầu Hoa Bất Tiếu đến đây là bởi vì Diệp Kính Tửu, nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình này, hắn lại sinh ra một loại hứng thú khác, hắn quyết định sẽ phái người điều tra tỉ mỉ về thân phận của tân "Yêu Hoàng" sau khi trở về ma cung và nhanh chóng loại bỏ hắn ta càng sớm càng tốt.

Sau đó là ... Yến Lăng Khanh.

Đã từ rất lâu Hoa Bất Tiếu không gặp một đại mỹ nhân có thể khiến cho trước mắt của hắn sáng lên, Yến Lăng Khanh cực kỳ phù hợp với định hướng đi săn của Hoa Bất Tiếu, đại mỹ nhân xinh đẹp vượt qua giới tính.

Mặc dù Yến Lăng Khanh xinh đẹp đến mức lay động lòng người, nhưng một khi Hoa Bất Tiếu nghĩ tới việc nói không chừng vị đại mỹ nhân này đã có quan hệ khác biệt gì đó với vật nhỏ của hắn, thì Hoa Bất Tiếu lại lập tức mất đi khẩu vị.

Mặc dù Yến Lăng Khanh đi một mình, nhưng dường như lão già Sầm Lan kia đã dự đoán rằng có thể sẽ có ma tu biết chuyện Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên và lợi dụng Yến Lăng Khanh làm điểm yếu để uy hiếp Sầm Lan, vì vậy trên người Yến Lăng Khanh đã được xếp đặt một pháp chú mà ngay cả Yến Lăng Khanh cũng không biết.

Một khi Yến Lăng Khanh bị bắt được, thì pháp chú sẽ tự động phát động và lập tức đẩy Yến Lăng Khanh ra xa ngàn dặm.

Vì để tránh cho bứt dây động rừng, cho nên Hoa Bất Tiếu chỉ để lại một pháp chú "Mượn thân" trên cơ thể của Yến Lăng Khanh khi Yến Lăng Khanh không hề phát giác, sau đó Hoa Bất Tiếu lập tức rời khỏi Tù Uyên bằng dáng vẻ mất hết hứng thú.

Pháp chú "mượn thân" này là một bí pháp mà Hoa Bất Tiếu đã lấy được trong những năm gần đây, chỉ cần hắn không bại lộ thân phận của mình, thì ngay cả Sầm Lan cũng khó mà phát hiện.

Nhưng vì cẩn thận, Hoa Bất Tiếu vẫn chuẩn bị đợi thời cơ thích hợp, để "mượn thân" Yến Lăng Khanh một lần nữa, ngoài việc điều tra vị trí ma chuông bị phong ấn, Hoa Bất Tiếu còn muốn yêu cầu vật nhỏ kia lập tức trở lại Ma cung, đừng suốt ngày ở lại phái Tiêu Dao, bị người khác chiếm tiện nghi.

Nhắc tới mới nhớ, thời hạn ba tháng đang đến gần. Nếu sau ba tháng mà Diệp Kính Tửu vẫn không uống thuốc giải, thì độc sẽ bộc phát và y sẽ bỏ mạng.

Về tình về lý, thì vật nhỏ này cũng nên trở về.

Khi Diệp Kính Tửu ra khỏi biển ý thức, y phát hiện ra bên ngoài đã trôi qua gần hết một ngày. Chẳng biết tại sao, tinh thần của Diệp Kính Tửu cực kỳ mệt mỏi, y chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật sảng khoái.

Nhưng còn chưa kịp nằm xuống, thì Diệp Kính Tửu lại phát hiện mình đang được đại sư huynh ôm chặt ở trong ngực, hơi thở trưởng thành của nam nhân bao trùm lấy y, đại sư huynh ôm chặt lấy y khiến gió cũng không thể thổi lọt, hơn nữa thân thể của y cũng có chút kỳ quái, có gì đó không đúng.

Diệp Kính Tửu cảm thấy hạ thân nhớp nháp căng đau, dường như vách thịt dâm huyệt đang bị thứ gì đó lấp đầy. Diệp Kính Tửu cố gắng cử động cơ thể một chút, điều này khiến cho cự vật ở trong dâm huyệt lập tức bị y đánh thức, sau đó chậm rãi cọ xát vào điềm dâm của Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu cũng không biết thân thể của mình sẽ bị chịch nát từ lúc nào, y không kiềm được mà nghẹn ngào một tiếng, vị trí sâu trong dâm huyệt trở nên tê dại và liên tục phun nước, bản thân của y cũng mất hết sức lực và ngã ngửa ra sau trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng dựa vào lồng ngực của đại sư huynh, lúc này y cũng không muốn nhúc nhích.

Cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng đã nhận ra tình hình hiện tại.

Rất rõ ràng, khi ý thức của y tiến vào biển ý thức... Đại sư huynh đã đâm vào dâm huyệt của y, hơn nữa điều quan trọng hơn chính là, đến bây giờ vật kia của đại sư huynh vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể của y.

Diệp Kính Tửu không biết nên làm cái gì, bây giờ ý thức của y cực kỳ mơ màng, cơn buồn ngủ dần dần đánh vào đại não của y, thân thể và tinh thần đồng thời mệt mỏi, điều này khiến cho Diệp Kính Tửu chỉ muốn ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Nhưng... Phía dưới lại cực kỳ nhớp nháp, rất không thoải mái, hơn nữa bụng cũng rất trướng.

Kỳ quái, tại sao bụng của y lại căng trướng như vậy?

Diệp Kính Tửu sờ xuống bụng dưới bằng dáng vẻ thăm dò, sau đó y chỉ cảm thấy bụng dưới hơi phồng lên, cuối cùng biểu cảm của y lập tức trở nên vô cùng xuất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro