Chương 19

Diệp Kính Tửu là kiểu người không tim không phổi, cho nên chỉ trong chớp mắt, y liền quên mất linh cảm bất ổn ở trong lòng mình, y chỉ hơi hoài niệm về chuyện của đêm qua với dáng vẻ chưa hề thỏa mãn.

Diệp Kính Tửu chưa từng nghĩ đến việc tiến vào ý thức của người khác lại có thể sung sướиɠ như vậy, thậm chí y còn muốn thử lại một lần nữa.

Nếu như đối tượng là đại sư huynh, thì chuyện này nhất định sẽ càng sung sướиɠ hơn...

Diệp Kính Tửu duỗi người, liếc nhìn thời gian, đã đến lúc tu luyện với sư tôn.

Khi Diệp Kính Tửu đến đó, y lại không nhìn thấy sư tôn. Trong bụng Diệp Kính Tửu có chút bất ngờ, nhưng y vẫn ngồi thiền để tu luyện trước, y bắt đầu tụ tập linh khí luân hồi ở trong người. Sau quá trình này, Diệp Kính Tửu mới phát hiện ra một số thay đổi đáng ngạc nhiên.

Thần thức của mình đã trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào? Giống như y đã đạt đến tu vi ở tầng Trúc cơ hậu kỳ? Nhưng tại sao nó lại không phù hợp với tu vi của cơ thể?

Diệp Kính Tửu lập tức nghĩ tới chuyện sư tôn tiến vào biển ý thức của y vào ngày hôm qua, sau đó y đột ngột dừng lại một chút, cuối cùng y vẫn không ngờ trên đời này lại còn có chuyện tốt như thế này.

Nếu sư tôn tiến vào biển ý thức của y nhiều hơn, thì chẳng phải thần thức của y sẽ tiến bộ một cách nhanh chóng hay sao! Thậm chí cho dù cơ thể có tu vi Trúc cơ trung kỳ, thì nó cũng sẽ nhanh chóng tăng vọt? !

Không được, Diệp Kính Tửu phải nghĩ cách để khiến cho sư tôn tu luyện với mình thêm vài lần. Đây là một chuyện tốt giống như một chiếc bánh rơi từ trên trời, sau khi cơ hội này vụt mất, thì y sẽ không thể tìm được một cơ hội nào tốt đẹp như vậy!

Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, y chỉ chờ sư tôn đến, sau đó y định cầu xin sư tôn tu luyện và tiến vào biển ý thức của mình một lần nữa giống như ngày hôm qua. Vậy mà sau khi trôi qua một buổi sáng, sư tôn vẫn không tới. Ngược lại có một người giấy tí hon hung hăng chạy tới do sư tôn phái đến, chúng bảo là muốn truyền thụ công pháp thiên cấp cho y.

"Sư tôn đâu?"

"Sư tổ có việc, ngài ấy bảo tôi tới đây để truyền thụ công pháp cho ngươi."

"Ngươi là người giấy nhỏ, sao ngươi có thể truyền thụ công pháp cho ta?"

Không phải Diệp Kính Tửu xem thường người giấy nhỏ kia, dáng vẻ của nó rất mỏng, mỏng đến mức khiến y không nhịn được mà muốn đánh nó.

Biểu cảm của người giấy nhỏ biến thành một khuôn mặt tươi cười, ngay sau đó, một ngón tay làm bằng giấy đã đánh gục Diệp Kính Tửu với tốc độ nhanh đến mức không thể thấy được bằng mắt thường, "Ta là người giấy được sư tổ đại nhân gấp, tu vi của ta có lẽ là tầng Nguyên anh hậu kỳ. Đại sư huynh ở tầng Kim đan trung kỳ của ngươi cũng sẽ bị ta đánh bại bằng một đầu ngón tay giống như lúc nãy. Ta thừa sức truyền dạy công pháp thiên cấp cho ngươi!"

Diệp Kính Tửu: "... Xin thỉnh giáo."

"Vậy chúng ta liền bắt đầu đi." Người giấy nhỏ vung nắm đấm.

Diệp Kính Tửu: "..."

Sao y lại có một loại cảm giác không ổn?

Vì vậy ...

Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Kính Tửu không hề gặp được sư tôn của mình dủ chỉ một lần, y bị người giấy nhỏ đánh cả ngày cho đến khi kêu cha gọi mẹ. Người giấy nhỏ muốn Diệp Kính Tửu nắm giữ bí quyết tu luyện công pháp thiên cấp trong vòng một tuần, Diệp Kính Tửu có thiên tư thông minh, vì để không bị đánh, cho nên y đã nắm giữ được bí quyết công pháp vào ngày thứ tư, y đã bị người giấy nhỏ đánh đến mức sưng mặt, y chỉ có thể tu luyện công pháp với dáng vẻ tủi thân, sau đó kiểm nghiệm thành quả.

"Ngươi đã đạt yêu cầu rồi."

Người giấy nhỏ nói, "Nếu ngươi có thể nắm giữ thuần thục loại công pháp này, thì không bao lâu nữa, ngươi liền có thể ra ngoài rèn luyện."

"Nếu ta đã đạt yêu cầu, thì ta có thể rời khỏi điện Tĩnh Tu, đúng không?"

"Vậy phải xem sư tổ đại nhân có đồng ý hay không, ngươi tự đi hỏi ngài ấy đi."

Sau khi vừa dứt lời, người giấy nhỏ kia lập tức hóa thành giấy vụn, phiêu tán theo gió. Nhưng linh lực dồi dào ấy, vẫn xông đến nơi sâu thẳm của điện Tĩnh Tu.

Diệp Kính Tửu nghĩ rằng mình đã nắm giữ công pháp, vì vậy lần này không có lý do gì để sư tôn không đồng ý cho y đi ra ngoài. Vì vậy Diệp Kính Tửu liền đi theo linh khí để đi tìm sư tôn, thuận tiện cầm lấy chiếc áo khoác mà sư tôn để lại vào ngày hôm đó.

Trong lúc vô tình, Diệp Kính Tửu đã đi tới chỗ sâu trong điện Tĩnh Tu, đây là nơi mà y chưa từng đặt chân đến trong mấy ngày qua. Tuy nhiên, linh khí lúc nãy đã biến mất sau khi Diệp Kính Tửu đi đến một cánh cửa, Diệp Kính Tửu đoán rằng đây cũng là tẩm điện của sư tôn. Diệp Kính Tửu do dự một chút, tuy nhiên, y vẫn gõ một cái cửa.

"Ngươi đã nắm giữ bí quyết tu luyện rồi?" Sau khi Diệp Kính Tửu vừa gõ cửa xong, bên trong cánh cửa liền truyền đến âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, hắn hỏi tốc độ tu hành của Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu dừng lại ở ngoài cửa lớn, y không dám tiếp tục đi vào bên trong, "Sư tôn, đệ tử đã nắm giữ bí quyết công pháp. Nếu như tu luyện đã kết thúc, thì đệ tử có thể rời khỏi điện Tĩnh Tu hay không?"

"Rời khỏi? Khi nào bổn tọa cho phép ngươi rời khỏi điện Tĩnh Tu, thì ngươi mới có thể rời đi."

"Chuyện này, nhưng sư tôn, lão nhân gia như ngài cực kỳ bận rộn, ngài lại không ra ngoài dạy dỗ ta. Người giấy nhỏ kia cũng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một mình đệ tử tu luyện, đệ tử nghe nói tu luyện cũng như nhau..." Diệp Kính Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Toang rồi toang rồi, sao y lại dám nói ra những lời này? Lần này y chắc chắn sẽ bị sư tôn mắng!

Diệp Kính Tửu không khỏi siết chặt nắm tay, nhưng sự giáo huấn dựa theo dự đoán của y lại không xuất hiện, tuy nhiên, giọng nói ở trong tẩm điện đã trở nên im bặt. Chờ đến khi Diệp Kính Tửu đứng đợi đến mức hai chân trở nên tê rần, thì cuối cùng nam nhân kia cũng lên tiếng nói chuyện, "Vào giờ Mẹo ngày mai, bổn tọa sẽ tu luyện cùng ngươi."

... Điều này có nghĩa là y còn phải tiếp tục tu luyện ở đây dưới mí mắt của vị sư tôn hung dữ này?

Trong lòng Diệp Kính Tửu cảm thấy đau khổ không thể tả nổi, y miễn cưỡng nở một nụ cười không cam lòng, "Sư tôn, ngày mai ngài sẽ dạy công pháp cho đệ tử sao? Ha ha, thật sự quá tốt rồi. Vậy sư tôn, đệ tử cáo từ trước."

——

Sầm Lan nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của tiểu ma tu ở bên ngoài tẩm điện.

Mấy ngày nay, bởi vì tên ma tu này, mà lại hắn đột nhiên xuất hiện tạp niệm, buộc hắn phải lập tức loại bỏ tạp niệm, cắt đứt suy nghĩ, ổn định tâm tình.

Nhưng cũng bởi vì Sầm Lan đã dừng việc chữa trị phục hồi vết thương tinh thần, cho nên đầu óc của Sầm Lan đã trở nên đau đớn, nó càng khó chịu hơn trước kia, hơn nữa, hắn còn mơ hồ cảm nhận được điềm báo vết thương tinh thần của mình đã trở nên dữ dội hơn.

Nhưng nếu hắn tiếp tục bước vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu, thì hắn sẽ tiếp tục làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý...

Sầm Lan cụp mắt xuống, sau khi nhận ra tiểu ma tu đã quay trở lại và đứng ở ngoài tẩm điện, thì hắn lại lạnh lùng nói: "Còn có chuyện gì sao?"

Giọng nói của tên tiểu ma tu kia vừa trong trẻo, vừa mềm mại, "Sư tôn, lúc nãy suýt nữa đệ tử đã quên mất, lần trước ngài đã làm rơi chiếc áo khoác này ở chỗ của đệ tử, đệ tử đến đây để trả lại áo khoác cho ngài."

Hắn thực sự không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, nhưng cái tên tiểu ma tu này lại cứ muốn nhắc đến chuyện đó.

Gân xanh trên thái dương của Sầm Lan bắt đầu giật giật, hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu ma tu đang đứng ở ngoài cửa, đáy mắt lộ ra sự lạnh lùng, "Vào đi."

Tiểu ma tu vội vàng ôm lấy chiếc áo khoác rộng lớn và rón rén bước vào bên trong, lúc Diệp Kính Tửu đối mặt với Sầm Lan, y lập tức gãi đầu một cái, lộ ra một chút ngượng ngùng, "Chuyện đó, tạ, tạ ơn sư tôn đã khoác chiếc áo khoác này cho Kính Tửu vào đêm hôm đó, đệ tử vô cùng cảm kích."

"Ừm."

Sầm Lan khẽ giơ tay lên, hắn dùng một chút linh pháp để thu lại chiếc áo khoác. Sau khi nhìn thấy áo khoác được lấy trở về, tiểu ma tu kia lại ngại ngùng đứng tại chỗ, chậm chạp không chịu rời đi.

Sầm Lan nhíu mày, hắn cũng không biết tiểu ma tu này đang tính toán điều gì, hắn hạ giọng nói, "Diệp Kính Tửu, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì?"

Sau khi nhìn thấy Sầm Lan lộ ra dáng vẻ hơi không kiên nhẫn, Diệp Kính Tửu liền không nhịn được mà cảm thấy rùng mình, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng chịu nói ra mục đích của mình, "Sư tôn, chuyện đó ... Ngài sẽ tiếp tục tiến vào biển ý thức của đệ tử, đúng không?"

Tiểu ma tu lộ ra sự cẩn trọng, y ngượng ngùng mỉm cười, "Đệ tử phát hiện sau khi sư tôn tiến vào biển ý thức của đệ tử, thần thức của đệ tử cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, trái tim nhảy nhót rất kịch liệt, cho nên đệ tử liền muốn, liền muốn có thể trải nghiệm thêm vài lần nữa..."

Giọng nói kia càng lúc càng nhỏ, ngay sau đó, đôi mắt của Sầm Lan lại ngày càng trở nên thâm trầm.

Cái tên tiểu ma tu này, hắn có biết mình đang nói cái gì hay không?

Diệp Kính Tửu càng nói càng cảm thấy hối hận, y cảm thấy gần đây mình đã quá mức đắc ý vênh váo. Nếu mình thật là tiểu đệ tử thân truyền của Sầm Lan thì vẫn ổn, nhưng Sầm Lan đã sớm đoán được thân phận ma tu của mình! Nếu y dựa vào việc không bên nào vạch trần sự thật này và mượn võ lực Thiên Hoa Bản để tăng thêm thần thức, thì y đúng là không cần mạng sống nữa rồi——

"Có thể." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên.

... Hửm?

Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, sư tôn đã đồng ý rồi? Thật hay giả vậy?

Nếu sư tôn đã nói như vậy, thì y sẽ tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội nuốt lời!

Diệp Kính Tửu sợ sư tôn hối hận, cho nên y vội vàng vái lạy đối phương, sau đó nhanh chóng rời đi: "Vậy sư tôn, ngày mai đệ tử sẽ chờ ngài ở trường tu luyện!"

Sau đó y lập tức chạy mất không một dấu vết.

——

Diệp Kính Tửu đã gấp kỹ chiếc áo khoác của sư tôn một cách ngay ngắn, y không dám để nó có một chút nếp nhăn nào.

Sầm Lan cầm chiếc áo khoác ở trong tay, nhưng lông mày của hắn lại khẽ giật một cái.

... Dường như nó có mùi sữa.

Là mùi thơm cơ thể trời sinh? Hay là tiểu ma tu này còn chưa cai sữa?

Sầm Lan ngửi thử mùi sữa này, cuối cùng hắn lại cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc không thể giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro