Chương 2

Chờ đến nơi, Yến Lăng Khanh ngữ khí phá lệ ôn hòa, dặn dò, "Tiểu sư đệ, ngươi đã bái ở môn hạ sư tôn, về sau ta chính là đồng môn sư huynh của ngươi. Có vấn đề gì cứ việc tìm ta, bị ủy khuất cũng không cần cố kỵ gì, nói với sư huynh, sư huynh sẽ giúp ngươi.”

Đại sư huynh thật sự là một người tốt!

Mờ mịt đi vào thế giới này, Diệp Kính Tửu dưới sự an ủi của đối phương đặc biệt cảm động, y chân thành gật đầu, cảm tạ lòng tốt của đối phương, "Cảm ơn đại sư huynh!”

Tĩnh Tu điện quanh năm yên tĩnh không người, hiện giờ tiểu sư đệ mới tới linh động hoạt bát, ngược lại mang đến một tia ấm áp cho nơi này.

Yến Lăng Khanh trong mắt ý cười càng sâu, hắn lại nói: "Sư tôn bận rộn, tiểu sư đệ sau này theo ta cùng nhau tu luyện. Bắt đầu từ sáng mai, giờ mão ta sẽ ở tu luyện tràng chờ ngươi.”

Diệp Kính Tửu như một con sóc nhỏ vội vàng gật đầu, phản ứng lại không nhịn được nói: "Đại sư huynh, sớm như vậy sao. Lúc đấy trời vẫn chưa sáng.”

"Người tu hành tất nhiên phải chịu chút khổ." Yến Lăng Khanh ôn hòa nói.

Cuối cùng, hắn đưa cho Diệp Kính Tửu một tấm gương, "Hôm nay ngươi đến tổng điện môn phái, quen thuộc hoàn cảnh một chút, có chỗ nào không hiểu, dùng cái này liên lạc với ta. Ta hôm nay còn có chút việc phải làm, sẽ không bồi tiểu sư đệ.”

"Được, sư huynh gặp lại." Diệp Kính Tửu đưa mắt nhìn Yến Lăng Khanh rời đi.

Chờ trở lại phòng, Diệp Kính Tửu lập tức đóng cửa phòng ốc, hít sâu vài cái, lúc này mới lấy hết dũng khí, vụиɠ ŧяộʍ liên lạc với Ma Tôn Hoa Bất Tiếu.

Máy liên lạc của Ma Cung hơi nhoáng lên, kết nối thành công, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của Ma Tôn xuất hiện trước mặt Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu lập tức quỳ xuống một gối, cung kính cúi đầu: "Ma Tôn đại nhân, thuộc hạ đã thuận lợi bái lạy môn hạ Sầm Lan, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Ma Tôn.”

"Ồ? Hắn thế mà lại không phát hiện thân phận ma tu của ngươi?”

Người đàn ông lười biếng tuấn mỹ nằm nghiêng trên giường mềm, tay cầm điếu thuốc lá bằng gỗ bồng bềnh từng đợt khói, hứng thú vén mí mắt lên, từ trong mũi hừ ra một tiếng cười khẽ: "Đã như vậy, cứ bảy ngày ngươi cùng bản tôn báo cáo tình huống của Sầm Lan một lần, cần phải nhanh chóng biết hắn giấu thánh khí "Ma Linh" ở nơi nào.”

"Vâng."

Nói chuyện xong, thuộc hạ luôn luôn báo cáo xong lập tức rời đi lại chậm chạp không tắt máy thông tin, ma tôn nhìn vật nhỏ trong hình, nhếch khóe môi.

Hắn tất nhiên là biết vật nhỏ này trong lòng nghĩ cái gì.

Nam nhân cả người lười biếng, phun ra sương trắng, khẽ cười nói: "Giải dược tất nhiên sẽ cho ngươi, vật nhỏ, không cần lo lắng.”

“... Haha, ma tôn, ngài hiểu lầm thuộc hạ.”

Nhận được đáp án thỏa đáng, Diệp Kính tửu tâm buông lỏng "Cám ơn ma tôn, thuộc hạ cáo lui trước.”

Y dứt khoát tắt máy thông tin, một khắc cũng không muốn gặp nhiều tên ma tôn khiến lưng y lạnh lẽo.

"Này..."

Hoa Bất Tiếu híp mắt lại, như có điều suy nghĩ, "Ngược lại trở nên khéo léo một chút.”

Nói đi cũng phải nói lại, vật nhỏ này trở thành thuộc hạ của hắn cũng chưa đến nửa năm.

Hoa Bất Tiếu trước kia chưa từng để ý tới, hiện giờ nhìn tiểu gia hỏa kia vừa rồi quỳ xuống có chút bất an tay chân, ngược lại sinh ra chút hứng thú.

"Thú vị."

Sau khi Diệp Kính Tửu tắt máy truyền tin, y ngồi thiền để quan sát tiến độ tu vi của mình.

Bây giờ y đang ở giai đoạn đầu của Trúc cơ, tu vi của y có thể được coi là vượt trội so với những người bằng tuổi. So với hầu hết các huynh đệ cùng tuổi vẫn đang tu hành luyện khí trung kỳ, thì y đã được coi là kiểu người có thiên tư thông minh.

Ngoại trừ nhiệm vụ được ma tôn Hoa Bất Tiếu giao cho, Diệp Kính Tửu còn muốn tìm ra một phương pháp bí mật để che giấu cơ thể đặc biệt của mình——

Bây giờ Diệp Kính Tửu phải đến tàng thư các của phái Tiêu Dao để xem thử một chút.

Ở đó có đủ loại sách, từ dưới lên trên, từ thấp lên cao, Trúc cơ chỉ có thể quanh quẩn ở tầng một và tầng hai. Mặc dù Diệp Kính Tửu không ôm hy vọng mình sẽ tìm được bí mật liên quan ở tầng này, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn định thử vận may.

Cho dù không tìm được, thì y cũng muốn làm quen với hoàn cảnh trước.

Vì vậy Diệp Kính Tửu liền thử ngự kiếm bay xuống ngọn núi Tĩnh Tu và đi đến đỉnh núi. Nửa đường Diệp Kính Tửu suýt ngã hai lần, nhưng tự mình ngự kiếm thật sự vô cùng sung sướиɠ, Diệp Kính Tửu quyết tâm phải tập luyện cho thật tốt.

Khi đến chính điện, trước tiên Diệp Kính Tửu đi đến Thái Thương Môn để lấy ba mươi viên linh thạch hạ phẩm và mười viên linh thạch trung phẩm, đây là những vật tư tu hành mà y có thể nhận được mỗi tháng.

Nghèo đến đáng sợ.

Diệp Kính Tửu tặc lưỡi, dù sao đây cũng là môn phái đứng đầu, huống chi Diệp Kính Tửu còn là đệ tử thân truyền của sư tổ, nếu cho y số tiền nhỏ như vậy, thì lẽ nào những đệ tử bình thường còn lại sẽ càng thảm hại hơn?

Dĩ nhiên, bởi vì phái Tiêu Dao theo đuổi cách tu khổ hạnh, cho nên toàn bộ môn phái đều không có phản đối điều này.

Ngay cả khi ai đó có ý kiến, thì người đó cũng phải nói rằng mình không có ý kiến.

Diệp Kính Tửu đi thẳng về phía trước, rất nhiều đệ tử đều lén lút quan sát y. Bởi vì Diệp Kính Tửu là linh căn duy nhất của hệ thủy, lại là đệ tử thân truyền của Sầm Lan, hôm qua y đã nổi danh ở phái Tiêu Dao.

"Ta cũng không nhìn ra tiểu sư đệ này lại lợi hại như vậy, còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã tu luyện đến tầng Trúc cơ sơ kỳ."

"Người đó là môn đệ của sư tổ, cho nên đương nhiên thiên tư của hắn tốt hơn chúng ta rất nhiều, không cần nghi ngờ."

"Lúc nghe nói về chuyện này, ta còn tưởng rằng vị tiểu sư đệ họ Diệp này cũng sẽ tuấn tú như đại sư huynh. Bây giờ xem ra hắn cũng chỉ ở mức thanh tú mà thôi."

"Ngươi tưởng rằng ai cũng tuấn tú như đại sư huynh hay sao? Sao ngươi không soi gương xem thử bản thân của mình như thế nào..."

"Diệp tiểu sư đệ là thiên tài nổi danh gần đây, nếu so sánh hắn với Mục Tu, không biết ai lợi hại hơn?"

"Có lẽ là Mục Tu sẽ lợi hại hơn một chút, nhưng khi hắn cùng tuổi với sư đệ này, hắn đã ở tầng Trúc cơ hậu kỳ, nghe người khác nói, hắn đang chạy nước rút tới hậu kỳ đỉnh phong."

"Đúng rồi đúng rồi, ta chưa từng nhìn thấy thiên tài nào lợi hại hơn Mục Tu."

Diệp Kính Tửu nhúc nhích lỗ tai một chút, Mục Tu? Oh, đây không phải là cái tên cuồng ma chuyên bám đuôi ở trong sách hay sao!

Đối phương được coi là thiên tài xuất thế ngang trời trong gần trăm năm của nhân tộc, linh căn hệ hỏa, hắn ta còn là kiếm tu, còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã luyện đến tầng Trúc cơ hậu kỳ, đương nhiên hắn ta lợi hại hơn y rất nhiều.

Mà ở trong nguyên tác, tính cách nhân vật của tiểu tử này có lẽ là tiểu chó săn.

Tức là trong một chuyến đi săn trước kia, Mục Tu xui xẻo đυ.ng phải một con yêu thú ở tầng Kim đan trung kỳ, sau đó hắn ta bị đánh đến mức thoi thóp. Trong lúc Mục Tu đang gặp nguy hiểm, đại sư huynh Yến Lăng Khanh lại trùng hợp đi qua nơi này, sau đó hắn ta được Yến Lăng Khanh cứu giúp.

Vì cái gọi là yêu từ cách nhìn sau đó, sau đó Yến Lăng Khanh đi tới đâu thì Mục Tu cũng đi tới đó, ai dám làm tổn thương Yến Lăng Khanh thì hắn ta liền trực tiếp phế bỏ tu vi của người đó, hắn ta còn ước gì có thể lăng trì người đó đến chết. Yến Lăng Khanh vô cùng buồn phiền khi bị Mục Tu theo đuôi, cuối cùng hắn liền hỏi ý đồ của Mục Tu, sau đó, Mục Tu lại trực tiếp nói thẳng, "Thích đại sư huynh" .

Lúc đó Yến Lăng Khanh một lòng tu tiên, cho nên đương nhiên hắn đã nghĩa chánh ngôn từ từ chối Mục Tu, Mục Tu hồn bay phách lạc, ngoài mặt thì đồng ý không quấn lấy đại sư huynh, nhưng trên thực tế, Mục Tu lại lén lén lút lút đi theo người ta, cuối cùng cũng có một lần bị Yến Lăng Khanh và sư tổ Sầm Lan nhìn thấu, đương nhiên sau đó Mục Tu đã hắc hóa, hắn ta quyết định hạ thuốc Yến Lăng Khanh. Sau đó Mục Tu lại đi trộm cổ độc hợp hoan, hắn ta chính là tên đầu sỏ khiến cho Yến Lăng Khanh sa ngã.

Loại người mà Diệp Kính Tửu coi thường nhất chính là loại người rác rưởi hạ thuộc người khác giống như Mục Tu, sau khi nghe xong những chuyện này, Diệp Kính Tửu chỉ cười lạnh một tiếng ở trong lòng, sau đó đế tàng thư các.

Diệp Kính Tửu ở trong tàng thư các này cả buổi chiều, y tìm kiếm từ kệ sách đầu tiên, cho đến kệ sách thứ mười một, tuy nhiên y vẫn không thể tìm được. Diệp Kính Tửu thất vọng thu tay về, y định ngày mai quay lại xem thử. Chỉ là ngay khi Diệp Kính Tửu sắp rời đi, y vẫn cầm theo vài quyển sách tu luyện mang về phòng của mình để đọc, sau đó củng cố tu vi.

Không ngờ, ngay khi Diệp Kính Tửu đang lững thững bước đi cùng với chồng sách trên tay, thì Diệp Kính Tửu lại bị ai đó va phải một cú thật mạnh, y bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho chồng sách vương vãi khắp sàn.

Diệp Kính Tửu cau mày ngẩng đầu lên, y chỉ thấy một cậu thiếu niên có ngũ quan tuấn tú ác liệt, hắn ta đang rút kiếm chỉ vào người y, trong mắt thoáng qua sự châm chọc nhàn nhạt, "Ngươi chính là Diệp Kính Tửu."

Vừa gầy lại vừa lùn, vóc người cùng không đẹp như y, tu vi cũng chỉ được coi là khá tốt.

A, đúng là như vậy.

Đây không phải là một câu hỏi, hiển nhiên cậu thiếu niên này đã xác định thân phận của y.

Diệp Kính Tửu nhìn thẳng vào đối phương bằng ánh mắt không vui, y cũng hỏi không hề khách khí, "Ngươi là ai ?"

"Mục Tu."

Cậu thiếu niên tỏ rõ ý đồ của mình, "Ta nghe nói ngươi là đan linh căn hệ thủy, được coi là thiên tài, ta muốn tỷ thí với ngươi một trận. Ngươi đi ra ngoài, đến trường luyện võ với ta."

Mục Tu? Thì ra là người này?

Kỳ lạ, hắn ta đến tìm mình làm cái gì? Bây giờ hai người bọn họ cũng không hề giao tiếp với nhau. Trong nguyên tác cũng không viết điều này?

"Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi? Ngươi có vai vế gì? Ta không đi." Diệp Kính Tửu liếc mắt, cúi người xuống nhặt sách lên, sau đó ghi danh vào sổ, cuối cùng bỏ vào trong túi đựng đồ.

Ai ngờ người này lại không có mắt nhìn chút nào, hắn ta dùng mũi kiếm đâm thẳng vào cổ Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu tránh thoát một cách khó khăn, sau đó y lập tức trốn tới phía sau quản sự của tàng thư các và hét to, "Vị sư huynh này, ngươi định tàn sát đồng môn sao? Theo như quy định của môn phái, đây chính là tử tội!"

Mục Tu lại không hề hốt hoảng, hắn ta cũng không thu kiếm, cũng không có lộ ra một tia sợ hãi đối với quản sự, hắn ta chỉ nói với dáng vẻ không nhịn được: "Chỉ là so tài mà thôi, ngươi mau ra ngoài đi! Ta chỉ không ngờ sư đệ ruột... của đại sư huynh, lại nhát gan vô dụng như vậy."

Lúc Mục Tu nói đến từ "sư đệ ruột", hắn ta hơi cắn răng nghiến lợi.

Diệp Kính Tửu sẽ không đến trường luyện võ cùng loại người tràn đầy bất thiện như hắn ta, "So tài? Ngươi ở tầng Trúc cơ hậu kỳ mà muốn so tài với người ở tầng Trúc cơ sơ kỳ như ta? Đây rõ ràng là ngươi muốn đánh ta, một trận đấu không hề ngang bằng!"

E là dù y không muốn đến trường luyện võ, thì người này cũng sẽ quang minh chính đại đánh y bởi lý do của hắn ta!

... Nếu đúng như những gì y nghĩ, thì tại sao người này lại cố chấp với việc đánh y như vậy?

Diệp Kính Tửu nhớ lại cốt truyện, vào lúc này Mục Tu mới vừa được đại sư huynh Yến Lăng Khanh cứu, sau đó yêu Yến Lăng Khanh từ cái nhìn đầu tiên. E là bởi vì Mục Tu không thể làm sư đệ ở bên cạnh đại sư huynh, cho nên hắn ta mới ghen ghét Diệp Kính Tửu - người đã trở thành sư đệ chân chính của Yến Lăng Khanh!

Sao lòng dạ của người này lại hẹp hòi như vậy!

Diệp Kính Tửu nhất thời không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro