Chương 28

Diệp Kính Tửu đang ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, y ngơ ngác ôm hành lý rời khỏi điện Tĩnh Tu cùng với đại sư huynh.

Lúc rời đi, Diệp Kính Tửu mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi Diệp Kính Tửu quay đầu, y lại không hề nhìn thấy bất cứ điều gì ngoại trừ màn đêm dày đặc.

"Sao vậy?" Lúc đại sư huynh nhìn thấy Diệp Kính Tửu quay đầu nhìn lại, hắn liền hỏi y.

Diệp Kính Tửu lắc đầu, "Không có gì. Có lẽ là ảo giác của đệ."

Diệp Kính Tửu không biết tại sao sư tôn lại đột nhiên để y rời đi, tuy nhiên Diệp Kính Tửu vẫn cảm thấy vô cùng mừng rỡ bởi vì cuối cùng đại sư huynh cũng đã trở về, hơn nữa đại sư huynh còn giữ lời hứa và đón y về nhà.

"Vậy thì chúng ta đi thôi, Kính Tửu."

Đại sư huynh vừa nói, vừa xòe bàn tay về phía Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu ngơ ngác nhìn vẻ mặt dịu dàng của đại sư huynh dưới ánh trăng, mỹ nhân tuyệt đẹp như tranh,tóc dài đen nhánh được buộc lên một cách gọn gàng, vài sợi tóc bị gió nhẹ thổi bay, hình ảnh này không ngừng khiến cho nhịp tim của Diệp Kính Tửu trở nên mãnh liệt giống như đánh trống, sau đó y cũng dần dần trở nên đỏ mặt.

Diệp Kính Tửu nhìn vào lòng bàn tay của đại sư huynh đang hướng về phía mình, sau đó y liền mỉm cười và nắm lấy bàn tay ấm áp của đại sư huynh.

"Vâng!"

"Vì sao sư tổ lại để Diệp Kính Tửu rời đi?"

Người giấy nhỏ đứng ở bên cạnh Sầm Lan, nhìn vào hai huynh đệ đang nắm tay ngự kiếm rời đi cách đó không xa, "Hắn là ma tu, ngài còn thần giao với hắn, cho hắn ngâm mình ở trong linh tuyền của ngài, có lẽ ngài đã đem lòng yêu thương tiểu tử kia, đúng không?"

Người giấy nhỏ nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ càng ngày càng xa, mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở trong màn đêm, thì nó lại đột ngột bị một ngón tay lạnh lẽo hất văng, sau đó dần dần trở thành giấy vụn ở giữa không trung.

Người giấy nhỏ chỉ nhìn thấy Sầm Lan mặt lạnh nói, "Lắm mồm."

Sau đó nó liền hóa thành giấy vụn, cái gì cũng không biết.

Nước Đại Nhạn.

"Bệ hạ, bây giờ, bây giờ huyết mạch đã xung đột lần thứ ba, nếu còn tiếp tục như vậy, thì hai chân của ngài ... sớm, sớm muộn gì cũng bị phế bỏ..."

Dưới lớp màn giường, y quan quỳ ở một bên, sắc mặt sợ hãi.

Cậu thiếu niên nằm trên giường bệnh sang trọng hoa lệ với sắc mặt tái nhợt, đáy mắt của hắn ta cực kỳ u ám, đôi mắt dài hẹp liếc nhìn y quan đang liên tục run rẩy, sau đó hắn ta nói bằng giọng điệu khàn khàn: "Lôi ra ngoài Khụ khụ ... Giết."

Y quan lập tức sợ hãi đến mức sắp vỡ mật, gã liên tục dập đầu khóc lóc cầu xin, nhưng một vài thị vệ có thân hình cao lớn đã tiến lên bịt kín miệng của y quan, sau đó vặn gãy cổ của gã và đưa đi.

"Bệ hạ, thứ cho lão nô lắm mồm, lão nô
cho rằng lời nói của y quan kia cũng có một chút đúng với sự thật."

Thái giám tổng quản quỳ xuống bên cạnh giường bệnh - hẳn là người một tay nâng đỡ bệ hạ lớn lên, khi nhìn thấy vị hoàng đế trẻ tuổi vốn nên hăng hái nhiệt huyết, trông coi thiên hạ lại ngã quỵ vì huyết mạch xung đột, thậm chí hai chân của hắn ta còn không thể đi lại như người bình thường, điều này khiến hắn không thể kiềm được tâm trạng đau buồn, "Hiện tại, thế cục của triều đình đã trở nên hỗn loạn bởi vì ngài ngã bệnh một lần nữa, ngài nên nghe theo lời khuyên của lão nô, ngài hãy, ngài hãy thử chữa trị theo phương pháp của Thẩm thần y kia!"

Vị hoàng đế trẻ tuổi nằm trên giường bệnh liếc nhẹ vị thái giám tổng quản lắm mồm kia, rồi lại nhìn nội thị lớn tuổi không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, ngay sau đó, khoé môi không có một chút huyết sắc của hắn ta lại hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Thật là buồn cười, vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng huyết mạch nửa yêu bẩn thỉu hèn mọn của mình, chỉ khiến cho con đường lên ngôi của hắn ta tràn đầy sự bất tiện. Cho nên hắn ta lập tức giấu giếm thân phận của mình trong thâm cung này, cuối cùng hắn ta cũng có thểQ

ngôi. Nhưng hắn ta lại không ngờ sau khi lớn lên, cơ thể của hắn ta lại trở nên suy sụp vài lần bởi vì huyết mạch xung đột, hơn nữa hắn ta cũng sắp trở nên tàn phế.

Ngay cả yêu thú của Tù Uyên cũng bởi vì huyết mạch của hắn ta dần dần thức tỉnh mà cảm thấy xao động bất an, điều này đã thu hút sự chú ý của môn phái đứng đầu tu chân giới - phái Tiêu Dao.

Đôi mắt hẹp dài của hắn ta dần dần trở nên u ám không rõ, sau một hồi im lặng chết chóc, vị đế vương trẻ tuổi kia đã chậm rãi nói: "Đi liên lạc với Liễu Khuê Diêu của Trích Tinh Các, khụ khụ, bảo hắn đi tìm ..."Đáy mắt của hắn ta nhanh chóng thoáng qua một tia sát ý lạnh lẽo, nhưng hắn ta lại chậm chạp nhắm mắt lại, giống như thỏa hiệp, "... Đi tìm lô đỉnh song tính, chữa bệnh cho trẩm."

Diệp Kính Tửu được đại sư huynh đón về nơi ở của mình tại núi Tĩnh Tu, lúc này đêm cũng đã khuya.

Mãi cho đến khi ánh nến trong phòng được thắp lên, lúc này Diệp Kính Tửu mới chú ý tới bọng mắt xanh nhạt của đại sư huynh, hiển nhiên là đại sư huynh đã vội vàng trở về, vô cùng mệt mỏi.

Niềm vui dâng lên trong lòng Diệp Kính Tửu khi được đại sư huynh đến đón đã trở nên biến mất trong nháy mắt, bây giờ trong lòng y chỉ tràn đầy sự tự trách và chột dạ.

Đại sư huynh vội vàng trở về vì y, mà y lại cùng với sư tôn ...

Yến Lăng Khanh nhìn ra vẻ mặt hơi bất an của tiểu sư đệ, vì vậy hắn liền xoa đầu Diệp Kính Tửu và bảo y đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.

"Đại sư huynh muốn về chỗ ở của mình sao?" Diệp Kính Tửu hỏi.

Yến Lăng Khanh quay đầu lại, hắn nhìn sâu vào trong mắt Diệp Kính Tửu, lời nói hàm chứa ý tứ sâu xa, " Ừm, sắc trời đã tối rồi, Kính Tửu hãy nghỉ ngơi đi."

Vốn dĩ trong lòng Diệp Kính Tửu có vô số lời muốn nói với đại sư huynh, y đã kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy đại sư huynh mệt mỏi như vậy, thì y lại cảm thấy hơi mất mác, tuy nhiên y vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bảo Yến Lăng Khanh nghỉ ngơi thật tốt, sau đó từ biệt hắn.

Sau khi nhìn đại sư huynh rời đi, Diệp Kính Tửu lập tức dập tắt ngọn nến, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

·

Đêm hôm sau.

"Đây là cái gì?"

Diệp Kính Tửu nắm tấm bảng gỗ trong tay, phía trên có khắc bốn chữ "Đặc sản Tù Uyên", sau đó y lập tức trở nên trầm mặc.

Đại sư huynh "Ừm" một tiếng, sau khi phát hiện biểu cảm cực kỳ phức tạp của tiểu sư đệ, hắn cũng cảm thấy hơi lo lắng, "Tiểu sư đệ không thích sao?"

"Cũng không thể nói là không thích ..."

Diệp Kính Tửu rầu rĩ nói, tuy nhiên y vẫn giữ lại chút thể diện cho đại sư huynh, "Tù Uyên còn bán đặc sản sao?"

"Ừm ... Khi huynh đến đó, huynh đã nhìn thấy tiểu thương đang buôn bán, cho nên huynh liền mua cái này tặng Kính Tửu, nghe nói có thể mang lại may mắn cho người khác."

Đại sư huynh vừa nói vừa lấy ra các loại lương khô ăn vặt từ trong một cái bọc nhỏ nhắn, "Nếu Kính Tửu không thích, thì vẫn còn những thứ này, đây là những món ăn vặt đặc biệt do bách tính địa phương làm. Huynh đã nếm thử, đây là lần đầu tiên huynh ăn sau khi tịch cốc*, mùi vị không tệ."

* Tịch cốc là pháp môn nhịn ăn ngũ cốc để tu luyện của Đạo giáo

Diệp Kính Tửu cầm một miếng bỏ vào miệng, dưới cái nhìn chằm chằm của đại sư huynh, y liền chậm rãi nuốt xuống mà không hề thay đổi sắc mặt, "... Ừm, đúng là khá ngon."

Quả nhiên là đại sư huynh đã tịch cốc từ lâu, cho nên sau khi huynh ấy nuốt loại đồ ăn này xuống cổ họng, thì huynh ấy lại hoàn toàn không hề phát hiện ra cái gì không đúng, thậm chí còn nói là thứ này ăn rất ngon.

Trước kia đại sư huynh đã phải sống như thế nào? Phái Tiêu Dao theo đuổi quá trình tu hành khổ hạnh, lẽ nào phái Tiêu Dao đã cho đệ tử tu luyện đến mức thoái hóa vị giác của con người?

Mặc dù Diệp Kính Tửu giữ thái độ im lặng đối với những món đặc sản có phần kỳ lạ này, nhưng Diệp Kính Tửu cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì đại sư huynh đến Tù Uyên dò xét tình hình mà còn nghĩ đến việc mang quà về cho y.

Diệp Kính Tửu uống một hớp nước, chờ đến khi cảm giác cay rát trong cổ họng giảm bớt, thì y liền lộ ra một nụ cười thần bí đối với sư huynh: "Đệ cũng có đồ muốn tặng cho đại sư huynh!"

Tiểu sư đệ cũng có quà... Cho hắn?

Yến Lăng Khanh lộ ra một nụ cười dịu dàng, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nói: "Hả? Là cái gì thế?"

Yến Lăng Khanh nhìn tiểu sư đệ thần bí lấy ra một tờ giấy với dáng vẻ mong đợi, rồi sau đó Diệp Kính Tửu lại gấp trái gấp phải, hình thức ban đầu của người giấy nhỏ dần dần được thành hình, tuy nhiên, lúc này nụ cười trên khóe miệng của Yến Lăng Khanh đã trở nên càng ngày càng nhạt.

... Là bí pháp gấp giấy của sư tôn.

Khi Yến Lăng Khanh còn bé, bởi vì hắn tu luyện một mình ở điện Tĩnh Tu, không có bạn đồng hành, có lúc hắn sẽ cảm thấy cực kỳ cô đơn, cho nên sư tôn đã gấp người giấy nhỏ này để nó chơi đùa cùng Yến Lăng Khanh, đó là khoảng thời gian không buồn không lo của hắn.

Sau đó Yến Lăng Khanh trưởng thành, người giấy nhỏ liền từ người bạn chơi chung trở thành tiểu sư phụ thỉnh thoảng dạy hắn tu luyện thay sư tôn.

Sau này, Yến Lăng Khanh rời khỏi điện Tĩnh Tu, hắn đã không thể nhìn thấy người giấy nhỏ này nữa rồi.

"Teng teng tèng~ người giấy nhỏ này chính là lễ vật! Đệ tặng người giấy nhỏ này cho đại sư huynh, để sau này nó sẽ luôn luôn ở bên cạnh đại sư huynh."

Yến Lăng Khanh cúi đầu nhìn vào người giấy nhỏ được tiểu sư đệ gấp cho hắn, nó đang ngã trái ngã phải nhảy vào lòng bàn tay của Yến Lăng Khanh, hơn nữa nó còn nói với hắn bằng giọng điệu mềm mại ngọt ngào: "Đại ~ sư ~ huynh~ tốt ~ "

Tiểu sư đệ ngoan ngoãn hỏi Yến Lăng Khanh với dáng vẻ mong được khích lệ: "Đại sư huynh! Thế nào thế nào? Lễ vật này cũng không tệ lắm, đúng không?"

" Ừm, huynh rất thích."

Yến Lăng Khanh dùng ngón tay gõ nhẹ vào người giấy nhỏ được Diệp Kính Tửu gấp cho hắn, sau đó vật nhỏ kia liền ngã vào lòng bàn tay của hắn, một lúc lâu sau cũng không chịu đứng lên, "Tiểu sư đệ học được bí pháp này từ lúc nào? Sư tôn dạy cho đệ sao?"

"Hửm?...Vâng."

Diệp Kính Tửu lắp bắp nói, tuy nhiên, y lại không chú ý tới ánh mắt trở nên tối sầm của đại sư huynh.

Lúc nãy Diệp Kính Tửu còn cảm thấy cực kỳ đắc ý vênh váo, cho nên lúc này y mới nhớ ra ai đã dạy cho mình bí pháp gấp giấy này.

Trong đầu Diệp Kính Tửu lập tức hiện lên cảnh tượng lúc y ngồi ở bên cạnh sư tôn, quấn lấy sư tôn, yêu cầu sư tôn dạy mình gấp người giấy nhỏ.

Khi đó Diệp Kính Tửu còn cho rằng việc mình ngày càng trở nên thân thiết đối với sư tôn đều là bởi vì y đã trở nên thân thuộc với sư tôn, không còn sợ sư tôn nữa, nhưng bây giờ sau khi Diệp Kính Tửu nghĩ lại——

Rõ ràng là bởi vì sau khi thần giao, ý thức quấn quít quá mức thân mật đã tạo thành ảnh hưởng đối với Diệp Kính Tửu, khiến cho y đâm thủng một tầng ngăn cách vốn dĩ không nên phá vỡ giữa y và sư tôn, khiến cho thái độ của y đối với sư tôn càng tăng thêm mập mờ không rõ.

Bây giờ Diệp Kính Tửu vẫn chưa nói cho đại sư huynh biết chuyện y đã bất ngờ thần giao với sư tôn.

Nhưng nếu Diệp Kính Tửu thật sự thích đại sư huynh, quyết định sau này sẽ ở bên cạnh đại sư huynh, thì một ngày nào đó Diệp Kính Tửu cũng phải nói ra những chuyện kia, không chỉ nói đến những chuyện liên quan đến sư tôn, mà y sẽ nói đến những vấn đề bao gồm cơ thể của y, thân phận bí mật của y, y sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện cho đại sư huynh biết.

Lúc Diệp Kính Tửu ở trong điện Tĩnh Tu, y đã nghĩ đến việc nói cho đại sư huynh về những bí mật này khi huynh ấy trở về. Nhưng chờ đến khi đại sư huynh thật sự trở về, thì chuyện của sư tôn, Mục Tu và ma tôn lại khiến y cảm thấy vô cùng sợ sệt, khiến y không thể nói ra được.

Diệp Kính Tửu sợ rằng sau khi mình nói ra, thì đại sư huynh sẽ không đối tốt với y giống như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro