Chương 38
Người giấy nhỏ cũng không hề tức giận khi bị Yến Lăng Khanh ném xuống mặt đất, nó chỉ nói rằng: "Nếu ngươi đã biết Diệp Kính Tửu là ma tu, thì ngươi còn yêu thương sâu đậm như vậy làm gì? Yến Lăng Khanh, ngươi thật sự cho là tiểu sư đệ của ngươi cực kì trong sạch, cái gì cũng không biết? Tại sao ngươi lại kiên quyết chọn hắn, ngươi không thể đổi người khác sao?"
Khi Yến Lăng Khanh nghe thấy lời nói của người giấy nhỏ, hắn liền dừng bước. Yến Lăng Khanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía người giấy nhỏ, người giấy nhỏ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lúc nhất thời, người giấy nhỏ liền cảm thấy lạnh người.
Yến Lăng Khanh - một người luôn luôn dịu dàng, như mộc xuân phong, đại đệ tử của sư tổ phái Tiêu Dao, nhưng giờ đây lại có ánh mắt tàn nhẫn tràn đầy hung ác, hắn nhìn về phía nó bằng ánh mắt ngậm chứa sát ý nồng đậm, cuối cùng hắn đã không còn quan tâm đến một chút tình cảm của trước đây.
"Đệ ấy là ma tu thì đã sao?"
Yến Lăng Khanh nói bằng giọng điệu khàn khàn, "Ta đã hứa với Kính Tửu, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ đệ ấy."
Người giấy nhỏ lập tức á khẩu.
Bây giờ, Yến Lăng Khanh cũng đã trở nên hết thuốc chữa giống như sư tôn, cố chấp đến mức khiến cho người khác sợ hãi.
"Từ nay về sau, ta không hy vọng ngươi lại nói ra những lời như vậy nữa."
Lúc này, Yến Lăng Khanh đã đạp văng cánh cửa của tẩm điện và định xông vào bên trong, tuy nhiên hắn còn chưa kịp thấy rõ mọi thứ, thì một luồng linh khí bạo ngược khủng bố ở trong phòng đã nhanh chóng xông về phía hắn, gần như nó có thể chia năm xẻ bảy Yến Lăng Khanh trong chốc lát.
Trong giây phút nguy nan như vậy, Yến Lăng Khanh bất chợt nghe thấy âm thanh "Đừng mà!" của tiểu sư đệ bên trong cánh cửa.
Luồng linh khí bạo ngược kia lập tức đình trệ, một sợi tóc giữa trán của Yến Lăng Khanh đã bị linh khí kia cắt đứt, tuy nhiên Yến Lăng Khanh lại không hề chớp mắt, hắn chỉ chờ đến khi tầm mắt của mình dần dần trở nên rõ ràng, sau đó, hắn lập tức nhìn thấy tiểu sư đệ đang nắm chặt bàn tay của sư tôn và nhìn về phía hắn với vẻ mặt hoảng sợ.
"Đại sư huynh! Huynh không sao chứ?"
"Huynh..."
Khi Yến Lăng Khanh mở miệng, hắn mới cảm thấy giọng nói của mình quá khàn, hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của tiểu sư đệ và sư tôn, ngay sau đó, ánh mắt của hắn lập tức trở nên u ám, "Huynh không sao, Kính Tửu, đệ thì sao?"
Khi Diệp Kính Tửu nhìn thấy ánh mắt của đại sư huynh luôn nhìn chằm chằm vào tay của mình, y liền phản ứng lại và nhanh chóng buông tay ra, nhưng không ngờ ngay khi y vừa buông tay ra, thì luồng linh khí bạo ngược kia lại muốn gϊếŧ chết Yến Lăng Khanh, cuối cùng y vội vàng nắm lấy bàn tay của sư tôn một lần nữa và nhỏ giọng nói: "Đệ cũng không sao, đại sư huynh."
" Ừm, vậy thì tốt."
Yến Lăng Khanh tiến về phía trước hai bước, ngay sau đó, linh khí kia lập tức bao quanh cơ thể của hắn, khiến cho sát ý của hắn cũng bị kiềm chế. Tuy nhiên, Yến Lăng Khanh lại không hề sợ hãi, hắn đi tới bên cạnh tiểu sư đệ, sau đó nắm lấy tay kia của tiểu sư đệ, ánh mắt bình tĩnh, "Kính Tửu, đệ quyết định rồi sao?"
"Đệ..."
Diệp Kính Tửu cắn môi, không dám đối mặt với ánh mắt của đại sư huynh, "... Vâng."
Diệp Kính Tửu không muốn nói cho đại sư huynh biết, y vì đại sư huynh nên mới quyết định trợ giúp sư tôn và thần giao với sư tôn.
Nhưng tâm tư của Yến Lăng Khanh cực kỳ tinh tế, sao hắn có thể không phát hiện ra tâm ý của Diệp Kính Tửu.
Tất cả đều trầm mặc cho đến khi Yến Lăng Khanh mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
"Kính Tửu, đệ có thể giúp sư tôn và... thần giao với ngài ấy."
Yến Lăng Khanh chậm rãi nói, "Nhưng đổi lại, huynh cần phải ở bên cạnh để trông chừng đệ, đề phòng xảy ra chuyện không may."
"Như vậy, có được không?"
Diệp Kính Tửu không biết nên miêu tả tình huống hiện tại như thế nào, hai từ "Lúng túng" dường như không thể hoàn toàn biểu đạt tâm trạng của y, nên dùng từ "Rợn cả tóc gáy" thì thích hợp hơn. Tóm lại, bây giờ Diệp Kính Tửu đang ngồi thiền đối mặt với sư tôn, chuẩn bị bước vào biển ý thức của sư tôn để chữa trị vết thương cho hắn.
Mà ở phía sau, đại sư huynh đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Diệp Kính Tửu nói với dáng vẻ mất tự nhiên: "...Đại sư huynh, đệ bắt đầu đây."
"... Ừm."
Giọng điệu của đại sư huynh khàn khàn, hắn cũng trả lời cực kỳ chậm chạp.
Vì vậy, Diệp Kính Tửu lại càng trở nên áy náy, y vừa nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của sư tôn, vừa ngưng thần chuẩn bị bước vào biển ý thức của sư tôn.
Trước đây, khi Diệp Kính Tửu thần giao với sư tôn, đều là sư tôn bước vào biển ý thức của y, tất cả tiết tấu tiến hành đều do sư tôn khống chế.
Diệp Kính Tửu biết rằng việc tiến vào biển ý thức mà không có sự cho phép của người khác là một chuyện rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ có thể mất mạng.
Nhưng trong ý tứ của người giấy nhỏ, sau khi sư tôn thần giao với y, ý thức của bọn họ đã được liên kết với nhau.
Nếu như người khác tùy ý xông vào biển ý thức của Sầm Lan, thì đó chính là có đi mà không có về, nhưng Diệp Kính Tửu chẳng những có thể ung dung bước vào biển ý thức của sứ tôn, mà y còn có thể tự do hành động ở trong biển ý thức của sư tôn.
Vì vậy, sau khi lắng nghe người giấy nhỏ giải thích như vậy, Diệp Kính Tửu càng có thể biết rõ việc thần giao là một vấn đề riêng tư biết bao.
Khó trách kể từ khi đại sư huynh biết y thần giao với sư tôn, thì gương mặt của đại sư huynh đã mất đi nụ cười.
Dấu ấn thần thức do sư tôn lưu lại ở trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu rất khó xóa bỏ, trừ phi sư tôn mất hết tu vi hoặc là tu sĩ có tu vi cao hơn sư tôn cưỡng ép xóa bỏ đóng dấu.
Nhưng xét theo cốt truyện trong nguyên tác mà Diệp Kính Tửu đã đọc, sư tôn chính là về lực Thiên Hoa Bản ở trong nguyên tác, không có tu sĩ nào mạnh hơn sư tôn. Vì vậy, dựa trên lý thuyết mà nói, người khác không thể xóa bỏ thần thức đã bị đóng dấu.
Còn về vấn đề sư tôn mất hết tu vi...
Trái tim của Diệp Kính Tửu chợt thắt lại, ngay sau đó, y lập tức lấy lại tinh thần.
Diệp Kính Tửu không suy nghĩ linh tinh nữa, y ngưng thần bước vào biển ý thức của sư tôn.
Ngay khi bước vào biển ý thức của sư tôn, trước mặt Diệp Kinh Tửu đã bị băng tuyết bao phủ. Ý thức của Diệp Kính Tửu run lên hai lần, lúc này y mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra hoàn cảnh ở trong biển ý thức của sư tôn chính là một dãy núi tuyết núi non trùng điệp.
Lúc này, Diệp Kính Tửu đang đứng ở một bên vách đá, y có thể nhìn thấy một trận bão tuyết ở phía xa đang điên cuồng tấn công về phía y.
Bão tuyết là do ý thức rối loạn hóa thành, cực kỳ nguy hiểm, một khi ý thức bị cuồng phong bão tuyết cuốn vào, thì Diệp Kính Tửu liền có thể GG ngay tại chỗ.
Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, cảm giác nguy cơ khiến cho y bất giác lộ ra ham muốn thoát khỏi biển ý thức, nhưng chờ đến khi y định thoát ra ngoài, thì y lại phát hiện mình căn bản không thể thoát ra được, y đã bị nhốt ở trong biển ý thức của sư tôn!
Ý thức của Diệp Kính Tửu hóa thành hình người trong nháy mắt, y vội vàng chạy đến phía sau vách núi, vẻ mặt tràn đầy sụp đổ, "A a a không phải người giấy nhỏ đã nói mình có thể tiến vào một cách bình an vô sự, hơn nữa mình còn có thể thực hiện cú lộn ngược 720 độ trong biển ý thức của sư tôn hay sao? ? Nếu mình chết ở đây, thì đại sư huynh nhất định sẽ báo thù giúp mình a a!"
Ở bên ngoài biển ý thức.
Diệp Kính Tửu nhắm chặt hai mắt, khóe môi dần dần mất đi huyết sắc, toàn thân toát ra một cổ khí tức rét lạnh.
Yến Lăng Khanh cau mày, "Với dáng vẻ này của Kính Tửu, dường như đệ ấy vẫn còn quanh quẩn ở bên ngoài biển ý thức của sư tôn, đệ ấy vẫn chưa tìm được ý thức của sư tôn."
Người giấy nhỏ nằm ở trước cửa, mặc dù lần này nó được sư tổ tạo ra một cách vội vàng, nhưng nó không được phân công nhiệm vụ, cho nên lúc này nó cảm thấy vô cùng nhàm chán, "Xem ra ý thức của sư tổ đã tiến vào khu vực sâu bên trong, sợ là vết thương tinh thần của ngài ấy đã bị tổn thương không nhẹ."
"... Ngươi thật sự có thể chắc chắn rằng Kính Tửu sẽ bình an vô sự sau khi bước vào biển ý thức của sư tôn?"
Yến Lăng Khanh luôn cảm thấy bất an ở trong lòng, hắn mím môi, chú ý tới nhiệt độ cơ thể vẫn đang không ngừng hạ xuống của tiểu sư đệ, đây không phải là một điềm tốt, "Dáng vẻ bây giờ của Kính Tửu không giống như với dáng vẻ bình an vô sự."
"Không sao đâu."
Người giấy nhỏ lắc chân nói: "Dù sao thì ta cũng là người giấy nhỏ được sư tổ gấp thành, ta có thể hiểu được một chút tâm tư của sư tổ. Ngươi yên tâm, nếu Diệp Kính Tửu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ta sẽ dùng mạng sống của mình để đảm bảo với ngươi."
Người giấy nhỏ tự cho là lời nói của mình sẽ khiến cho Yến Lăng Khanh cảm thấy yên tâm, nhưng ai ngờ Yến Lăng Khanh chỉ nhàn nhạt liếc nó một cái, "Mạng của ngươi không đáng tiền."
Người giấy nhỏ: "..."
Ừm, nếu nói về bản chất của hai thầy trò nhà bọn đúng là có bản chất giống hệt nhau.
Đúng là họ đều rất vô tình đối với những người họ không quan tâm.
Ở trong biển ý thức. Trước khi trận bão tuyết ập đến, Diệp Kính Tửu đã mạo hiểm chui vào một động băng, cuồng phong bão tuyết ở bên ngoài vẫn đang hoành hành một cách tùy ý, y cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể quan sát băng động nhỏ mà mình đang ở.
Động băng nhỏ rất dài, khi Diệp Kính Tửu nhìn vào bên trong, y chỉ cảm thấy bản thân không thể nhìn thấy điểm cuối. Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu liền mơ hồ cảm giác được, có lẽ ý thức của sư tôn đang ở nơi sâu nhất trong băng động này, vì vậy y lập tức hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự bất an ở trong lòng mà đi vào bên trong băng động.
Lúc Diệp Kính Tửu đi tới giữa băng động, băng động dần dần biến thành một hành lang dài, hai bên hành lang dài là hình ảnh quá khứ của sư tôn.
Diệp Kính Tửu đã nhìn thấy hình ảnh khi còn nhỏ của sư tôn ngay tại đây.
Đó là một cậu thiếu niên có khí chất xuất chúng và khuôn mặt cực kỳ ưu tú, sắc mặt của hắn cũng lạnh lùng giống như bây giờ, chỉ là hơi có vẻ non nớt và đang chuyên tâm dồn chí để tu hành.
Còn có thời kỳ thanh niên - thời kỳ bộc lộ tài năng của sư tôn, chém giết cùng Hoa Bất Tiếu, khiến cho hai bên đều trở nên "Cá chết lưới rách"
"Hóa ra lúc còn trẻ sư tôn cũng đáng sợ như vậy..."
Diệp Kính Tửu liếc nhìn từ đầu đến cuối, y cảm thấy cực kỳ thích thú.
Nhưng khi Diệp Kính Tửu nhìn thấy mấy bức tranh cuối cùng bên trong hành lang, gương mặt của y lập tức trở nên nóng bừng.
Trong một vài bức tranh cuối cùng của hành lang, đều có Diệp Kính Tửu.
Đôi khi Diệp Kính Tửu xuất hiện trực tiếp trong bức tranh, đôi khi Diệp Kính Tửu chỉ xuất hiện ở trong miệng của sư tôn. Trong số những bức tranh này, trong đó có một bức tranh sư tôn đang thủ dâm.
Lẽ ra Diệp Kính Tửu không nên nhớ rõ như vậy, nhưng y vẫn nhớ rằng đó là bộ y phục mà sư tôn đã mặc vào đêm y trở về phòng, hé mở dâm huyệt cho Hoa Bất Tiếu xem để chứng minh y vẫn là một xử nam.
Ở trong bức tranh, gương mặt của sư tôn vẫn rất lạnh lùng, tuy nhiên, hô hấp của hắn đã trở nên rối loạn.
Sư tôn cau mày, đáy mắt tràn đầy dục vọng thiêu đốt, hắn vươn tay nắm lấy dương vật thô to nóng bỏng của mình và không ngừng tuốt lên tuốt xuống. Lúc này, dường như dục vọng đã đạt đến cực hạn, cho nên sư tôn bực bội rên lên một tiếng, ngay sau đó, từng luồng tinh dịch đặc sệt lập tức bắn lên bàn tay của hắn.
Sư tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay tràn đầy tinh dịch của mình, sau đó mở miệng, giọng điệu khàn khàn, tuy nhiên, hắn chỉ chỉ nói ba chữ, "... Diệp Kính Tửu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro