Chương 4
Vào giờ Mão ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, Diệp Kính Tửu bò xuống giường đi tìm đại sư huynh tu luyện với vẻ mặt buồn bã.
Khi đến nơi, đại sư huynh đang ngồi thiền tu luyện, sau khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu bước tới, hắn khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tiểu sư đệ, ngồi đi."
Diệp Kính Tửu cũng bắt chước ngồi xuống vị trí đối diện đại sư huynh, y híp mắt, liên tục gật đầu, không thể kiềm chế cơn buồn ngủ.
Sau khi Yến Lăng Khanh nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Diệp Kính Tửu, hẳn liền nhếch môi, bật cười và hỏi: "Sao tiểu sư đệ lại buồn ngủ như vậy?"
"Đệ, ngày thường đệ luôn ngủ khoảng bốn canh giờ..." Diệp Kính Tửu ngượng ngùng mỉm cười, có chút xấu hổ.
Trước khi xuyên sách, Diệp Kính Tửu được coi là một sinh viên đại học cá mặn đương thời, những tiết nào có thể trốn học thì y nhất định sẽ không đến lớp, còn những lúc không có tiết thì y liền ngủ, có thể nói là kiểu cá mặn đạt đến trình độ cao nhất, y sẽ ngủ cho đến khi y thức dậy một cách tự nhiên.
Nhưng ở thế giới tu chân, thời gian ngủ như thế này dường như quá dài.
Đúng như dự doán, Yến Lãng Khanh lập tức nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó hẳn nói một cách thoải mái: "Tiểu sư đệ không hổ là người có thiên tư thông minh, cho dù như vậy, đệ vẫn lợi hại hơn những người cùng tuổi rất nhiều."
Lời khen này đã khiến cho Diệp Kính Tửu cảm thấy ngượng ngùng ...
Phải nói rằng thật ra nguyên thân đã tu luyện vô cùng khắc khổ, dĩ nhiên nguyên thân không chỉ dựa vào thiên phú mới có thể luyện đến tầng Trúc cơ từ khi còn nhỏ.
Mà Yến Lăng Khanh, thật ra thiên phủ của hắn còn cao hơn Diệp Kính Tửu rất nhiều, nếu không hẳn sẽ không thể luyện đến tầng kim đan trung kỳ, chạy nước rút hậu kỳ ở tuổi đôi mươi. Huống chi người có thể được sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao nhận làm đồ đệ từ khi còn nhỏ, tự tay dạy dỗ, điều này đã chứng tỏ thiên phú của Yến Lăng Khanh đã cao siêu đến mức khiến cho người khác sợ hãi.
Diệp Kính Tửu lúng túng mỉm cười, sau đó hắng giọng vận hành công pháp.
Ai ngờ ngay khi Diệp Kính Tửu vừa bắt đầu tu luyện, thì y liền nghe thấy Yến Lăng Khanh "A" lên một tiếng, "Tiểu sư đệ ... Đệ đang dẫn khí vào cơ thế, sao đệ lại khác với người thường?"
Diệp Kính Tửu lập tức trở nên căng thẳng, nguyên thân của y vốn là một ma tu bình thường, hơn nữa y mới làm thuộc hạ và dựa dẫm vào ma tôn Hoa Bất Tiếu không quá nửa năm, cơ bản đều là dựa vào chính mình để tu hành. Sau đó nhận được một nhiệm vụ bí mật, vội vã học các pháp thuật chính thống trong giới tu chân và tiến vào phái Tiêu Dao.
Yến Lăng Khanh vừa nói, vừa nghĩ rằng mình đã vô tình lộ ra ma khí khi dẫn khí vào cơ thể.
Sắp toang rồi, sắp toang rồi, lẽ nào y vừa đến thế giới này một ngày mà đã bại lộ thân phận, đừng mà, y mới vừa tham gia cuộc chơi mà thôi?
Diệp Kính Tửu sợ hãi tới mức lập tức tỉnh táo trở lại, y cũng không buồn ngủ nữa, đôi mắt trợn tròn, lắp bắp nói: "Sao, sao thế? Đại sư huynh. Cách đệ dẫn khí vào cơ thể có gì kỳ quái sao?"
Yến Lăng Khanh mỉm cười lắc đầu, "Cũng không thể nói là kỳ quái. Ta vừa nhớ ra trước đây đệ là một người tu luyện bình thường, cho nên khi đệ mắc phải một số sai lầm trong khi dẫn khí vào cơ thể cũng là điều bình thường."
Yến Lăng Khanh vừa nói, vừa nhích lại gần tiểu sư đệ, ngay khi khoảng cách càng ngày càng gần, bóng người của hắn gần như bao trùm tiểu sư đệ. Tiểu sư đệ lo lắng đến mức nói không nên lời, đôi mắt tròn xoe và đôi lông mày cau lại như một chú chuột hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Yến Lăng Khanh bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lộ ra dáng vẻ đứng đắn, đầu tiên hắn dùng đầu ngón tay chọt vào bụng của tiểu sư đệ, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, không ngại chứ ?"
"Hả?... Ưm! Đại sư huynh muốn làm gì?" Diệp Kính Tửu căng thẳng hỏi.
"Tiểu sư đệ, phương pháp dẫn khí vào cơ thể của đệ có vấn đề. Người thường đều dùng đan điền, mà đệ lại dùng cái này..."
Đầu ngón tay ấm áp của Yến Lăng Khanh dần dần trượt từ rốn xuống bụng dưới của Diệp Kính Tửu, sau đó hắn ấn nhẹ ngón tay xuống một chút, "Dùng cái này để dẫn khí, nó sẽ cách đan điền một tấc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ tẩu hỏa nhập ma."
Mặc dù Yến Lăng Khanh nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn có ảo giác rằng đại sư huynh đang đùa giỡn mình.
Diệp Kính Tửu lập tức cảm thấy vị trí bị đại sư huynh sờ đang dần dần trở nên nóng bỏng như lửa, lúc này gương mặt của y cũng đã đỏ bừng, y lắp bắp nói: "Vậy dựa theo lời của đại sư huynh, thì đệ, đệ nên làm thế nào mới đúng?"
"Đệ chỉ cần tập trung tinh thần vào vị trí mà ta đè lên, sau đó tụ tập linh khí ở chỗ này là được rồi."
"... Ừm, ừ! Đệ biết rồi."
Diệp Kính Tửu thu hồi suy nghĩ của mình, mặc dù y cảm thấy thở phào nhẹ nhõm bởi vì Yến Lăng Khanh không nhận ra thân phận của mình là ma tu, nhưng y lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ đối với khoảng cách quá thân mật của hai người bọn họ.
Diệp Kính Tửu miễn cưỡng nhắm mắt tập trung tinh thần, làm theo những gì Yến Lăng Khanh đã nói, quả nhiên y thực sự cảm thấy tốc độ dẫn khí vào cơ thể trở nên nhanh hơn chút. Diệp Kính Tửu vui mừng khôn xiết, y vội vàng mở mắt ra, vui vẻ nói: "Đại sư huynh, thật này! Đệ—— đệ..."
Đang nói giữa chừng, Diệp Kính Tửu lại bị nghẹn họng, ấp úng không nói nên lời, trên mặt vẫn còn lưu lại sự vui sướng.
Chỉ là ngay khi Diệp Kính Tửu mở mắt ra, y liền nhìn thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ của sư huynh, Yến Lăng Khanh đang nhìn chằm chằm vào y bằng đôi mắt đào hoa dịu dàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nho nhã hiền lành. Sắc trời hơi sáng, ánh sáng mặt trời dâng lên, vầng sáng màu vàng chiếu trên người sư huynh, giống như tăng thêm cho hắn một tầng thánh quang.
... Thần linh ơi!
Đây có phải là cảm giác bị vẻ đẹp làm cho nói không nên lời? Quả nhiên Yến Lăng Khanh làm thụ chính vạn người mê cũng có lý do của nó! Nếu không phải cơ thể của Diệp Kính Tửu không lành lặn, thì có lẽ y đã liều cái mạng già này để thử một chút——
Khụ khụ, không đúng, y - Diệp Kính Tửu là một thẳng nam 24K thuần khiết, dù cho người đó tuấn tú đến mức nào thì cũng không thể lay động được y! Vô dụng thôi!
Diệp Kính Tửu ho khan một tiếng, sau đó nói cảm ơn: "Cảm ơn đại sư huynh đã chỉ điểm, Kính Tửu vô cùng cảm kích!"
Sau khi nói ra những lời khách sáo như vậy, tia lý trí gần như suy sụp của Diệp Kính Tửu đã dần dần trở về, y quyết tâm trở thành một tiểu sư đệ làm tròn bổn phận.
Tuy nhiên, Yến Lăng Khanh lại nhích về phía Diệp Kính Tửu, sau đó ngửi lên vành tai trắng nõn của y.
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, sắc mặt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên đỏ bừng, y vội vàng nhích về phía sau, vẻ mặt luống cuống, đỏ bừng, "Đại, đại sư huynh, huynh làm gì vậy?"
Yến Lăng Khanh lập tức ngẩn người, "... Xin lỗi, là huynh quá đường đột, tiểu sư đệ."
Sau khi vừa dứt lời, Yến Lăng Khanh nhanh chóng cụp mắt xuống, biểu cảm dịu dàng, "Hôm qua huynh đã muốn nói, dường như trên người Kính Tửu có một mùi thơm gì đó, hơn nữa nó còn cực kỳ ngọt ngào. Dường như là ... Mùi sữa thơm."
Mùi thơm kia khiến cho Yến Lăng Khanh cực kỳ để ý, hôm nay nhân cơ hội chỉ điểm cho Diệp Kính Tửu, hắn liền xác nhận một cách cẩn thận.
Hương thơm trên người tiểu sư đệ đúng là vị sữa.
Chuyện này, chuyện này, tại sao đại sư huynh lại có thể nói ra những lời đáng xấu hổ và trêu chọc người khác bằng dáng vẻ nghiêm túc như vậy!
Mùi sữa thơm? Đây là một từ khiến cho người khác buồn nôn ——
Diệp Kính Tửu ngửi ngửi ống tay áo của mình, y thề là y không hề ngửi thấy bất kỳ mùi thơm nào, y chỉ ho khan một tiếng, thuận miệng nói một cách qua loa lấy lệ: "Có lẽ là bởi vì ngày thường đệ rất thích uống sữa, cho nên sau một thời gian dài, vị sữa liền nhuốm lên người đệ."
"Tiểu sư đệ vẫn chưa cai sữa sao?" Yến Lăng Khanh nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cũng đúng, tiểu sư đệ vẫn chưa trưởng thành mà."
Lời giải thích này hơi gượng gạo, e là người bình thường cho dù chưa đến hai mươi tuổi cũng đã cai sữa từ lâu rồi, chỉ là Yến Lăng Khanh muốn tìm một bậc thang cho tiểu sư đệ khỏi xấu hổ.
Diệp Kính Tửu chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, y kéo dài khoảng cách với Yến Lăng Khanh bằng dáng vẻ mất tự nhiên, sau đó nghiêm túc bắt đầu tu luyện. Cứ như vậy, buổi sáng đã trôi qua.
Cho đến buổi chiều, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cũng phải tách ra, chiều nay y còn có hẹn với Mục Tu ở trường luyện võ.
Ngược lại, Yến Lăng Khanh cũng hơi bất ngờ khi tiểu sư đệ đã có thể kết giao bằng hữu chỉ sau một ngày, lúc biết được người đó chính là Mục Tu, đúng là hắn hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngăn cản Diệp Kính Tửu, hắn chỉ nhắc nhở: "Mục sư đệ ra tay cay độc, Kính Tửu, nếu có đánh nhau, đệ cứ nhận thua là được, đừng để hắn làm cho bị thương."
Diệp Kính Tửu thăm dò nói: "Hôm qua đệ đã nghe Mục Tu nói, đại sư huynh đã từng cứu hắn. Hôm nay sau khi nghe đại sư huynh nói như vậy, tại sao đệ lại cảm thấy mối quan hệ của hai người không được tốt cho lắm?"
Yến Lăng Khanh thở dài, "Đều là đồng môn, thấy người gặp nguy thì phải ra tay cứu giúp. Khí thế tàn ác của Mục sư đệ rất sâu nặng, huynh không giỏi qua lại với loại người như vậy."
Ngược lại là Mục Tu, sau khi Yến Lăng Khanh cứu hắn ta, Yến Lăng Khanh liền nhận ra cậu thiếu niên này thường xuyên lén lén lút lút đi theo sau lưng hắn. Mặc dù trong lòng Yến Lăng Khanh cảm thấy hơi bất lực, nhưng sau khi nghĩ đến đối phương là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thì hắn đành mắt nhắm mắt mở, hắn chỉ muốn Mục sư đệ sớm ngày khôi phục trạng thái bình thường, cách xa hắn một chút.
Khi nói đến đây, hai người bọn họ chia tay, trước khi đi Yến Lăng Khanh còn nhắc nhở y tiếp tục tu luyện cùng nhau vào buổi tối.
Mặc dù Diệp Kính Tửu cảm thấy không vui, nhưng y vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro