Chương 54
Phái Tiêu Dao.
Thượng Vũ Phong.
Mục Tu đang ở trần, đường cong bắp thịt trên phần lưng của hắn ta cực kỳ rắn chắc, thân thể cường tráng, một tay cầm kiếm chém bể một đống linh thạch trước mặt.
"Này! Đánh rất đẹp! Đồ nhi ngoan thật giỏi!" Chưởng môn vừa vỗ tay, vừa kiêu ngạo với vẻ mặt tràn đầy "có được đồ nhi như thế này là đủ rồi".
"Đánh như thế này cũng được khen sao?"
Mục Tu thu kiếm về, phiền não gãi đầu, "Nếu con có thể đột phá kim đan sơ kỳ như lời sư tôn đã nói, thì lần này người có thể để con đến núi Tĩnh Tu rồi chứ ?"
"Này, lúc này con mới vừa đột phá, tại sao con lại suy nghĩ đến việc đi ức hiếp người ta!"
Chưởng môn lắc đầu, "Không nói đến những chuyện khác, chưa tới hai tháng nữa con sẽ làm lễ trưởng thành. Mấy ngày nữa người nhà của con sẽ đến đây đón con trở về, làm sao con có thời gian ức hiếp người ta, con còn không mau chóng tu luyện đi. Lễ trưởng thành của Mục gia các con cũng không phải là chuyện nhỏ, đó là cửu tử nhất sinh!"
"Hừ, thứ đó chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi."
Mục Tu liếc mắt, cầm áo choàng lên và chuẩn bị đi ra ngoài.
Chưởng môn vội vàng đuổi theo hắn ta, "Này này này, con đi đâu đấy?"
"Con đã nói rồi, con đi tìm Diệp Kính Tửu."
"Tìm Diệp Kính Tửu làm cái gì! Tại sao con lại đi tìm người ta, sư tổ của con sẽ chém đầu con đó!"
Mục Tu dừng bước, sau đó cười lạnh một tiếng, "Sư tổ giám thủ tự đạo, lẽ nào sư tổ còn không biết xấu hổ mà giết con?"
Giọng điệu của Mục Tu quá nhỏ, cho nên chưởng môn không có nghe rõ, "Cái gì?"
"Không có gì, không phải sư tôn nói sư tổ đang bế quan hay sao? Sư tổ sẽ không quản được con." Mục Tu nhanh chóng vẫy tay với chưởng môn, "Con đi một lát rồi sẽ trở về."
"Thật sự chỉ đi một lát rồi sẽ trở về?"
"..."
"Thằng nhóc con, con đừng chạy!"
Mục Tu vẫn bị chưởng môn bắt trở lại.
Mục Tu không thể đánh lại chưởng môn sư tôn, vì vậy hắn ta đành phải tu luyện ở Thượng Vũ Phong một cách phiền não, càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.
Nhưng ba ngày sau, có người chủ động tìm tới cửa.
Là đại sư huynh Yến Lăng Khanh.
Không phải Yến Lăng Khanh đến tìm hắn ta, đại sư huynh tới tìm chưởng môn.
Sắc mặt của đại sư huynh cực kỳ tái nhợt, đôi môi không có màu máu, thậm chí bước chân của hắn còn lộ ra dáng vẻ lắc lư, giống như là bị trọng thương.
Mục Tu lập tức nhíu mày, đứng sau lưng chưởng môn nghe Yến Lăng Khanh nói chuyện.
Mục Tu càng nghe càng cảm thấy căm tức, hắn ta trực tiếp cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, "Diệp Kính Tửu bị người của Ma cung bắt đi ba ngày, tại sao bây giờ đại sư huynh mới đến nói chuyện này?"
"Nếu Diệp Kính Tửu bị người của Ma cung giết chết, thì chẳng phải điều này chính là đại sư huynh đã tự tay hại chết hắn hay sao?"
Sắc mặt của chưởng môn lập tức chìm xuống, mắng: "Im miệng, Mục Tu."
"... Không sao, chưởng môn."
Yến Lăng Khanh cụp mắt xuống, hắn nắm lấy ống tay áo của mình, "Đúng là ta làm hại đệ ấy, bởi ta tỉnh lại quá muộn."
"Ta sẽ đến Ma cung tìm Kính Tửu, cứu đệ ấy ra ngoài. Nếu Kính Tửu thật sự xảy ra chuyện bất trắc..."
"Thì ta sẽ chết cùng đệ ấy."
Yến Lăng Khanh nắm chặt chuôi kiếm, sau đó bái lạy chưởng môn, "Mọi chuyện đã đến nước này, xin chưởng môn cho phép đệ tử một mình đi đến Ma cung. Bây giờ sư tôn đang bế quan, đang trong thời gian nguy cấp, đệ tử xin nhờ chưởng môn nhất định phải canh giữ điện Tĩnh Tu thật kỹ."
"Lăng Khanh xin cáo từ."
"Này..."
"Đợi đã---"
Chưởng môn còn chưa đồng ý, nhưng Mục Tu đã đen mặt tiến lên một bước, "Ta đi cùng huynh."
Yến Lăng Khanh lạnh lùng liếc nhìn Mục Tu, đáy mắt trở nên u ám, "Không cần."
Mục Tu cười lạnh một tiếng, "Đại sư huynh, ta cũng không muốn trưng cầu sự đồng ý của huynh."
Hai người bọn họ lạnh lùng đối mặt với nhau, chưởng môn cảm giác được có cái gì đó không đúng, sau đó chưởng môn nhanh chóng kéo Mục Tu trở về, "Con đợi đã, chiều nay người nhà của con sẽ đến đây, con còn phải trở về nước Đại Nhạn! Đi cái gì mà đi! Cho dù bây giờ con đi ra ngoài, nhưng một canh giờ nữa, người nhà của con liền bắt con về. Lễ trưởng thành của Mục gia, làm sao con dám tùy ý lỗ mãng như vậy!"
"Con là Thiếu chủ của bọn họ, bọn họ là nô bộc của con, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bắt con?"
Yến Lăng Khanh thu lại ánh mắt lạnh nhạt, hắn không có tâm tư nhìn thầy trò hai người bọn họ cãi vả, vì vậy hắn nhanh chóng xoay người rời khỏi Thượng Vũ Phong.
Phía sau, Mục Tu vẫn còn nháo nhào muốn đi, nhưng lại bị một chưởng của chưởng môn làm cho choáng váng.
"Vị trí của Ma cung thay đổi đa đoan, cho đến bây giờ, ngay cả sư tôn của con cũng không thể thăm dò được, Lăng Khanh, cho dù bây giờ con đi ra ngoài, thì con cũng không thể tìm được đường đến Ma cung. Nếu không thì con hãy chờ sư thúc xuất quan, sau đó chúng ta tiếp tục thương lượng, có được không."
Yến Lăng Khanh không hề dao động, "... Có lẽ chưởng môn vẫn chưa quen thuộc với Kính Tửu."
"Lá gan của đệ ấy rất nhỏ." Yến Lăng Khanh rũ mắt xuống, "Nếu đệ ấy ở đó một mình quá lâu, thì đệ ấy sẽ rất sợ."
Chưởng môn lập tức trở nên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào bóng người gầy gò ngự kiếm rời đi thật xa, sau đó dần dần biến mất ở trong màn sương trắng xóa dày đặc.
*
Ba ngày, ba ngày đã trôi qua kể từ lần mà Liễu Khuê Dao nói "Kiểm hàng".
Sau đó Liễu Khuê Dao cũng không hề chạm vào Diệp Kính Tửu, theo như Liễu Khuê Dao đã nói: Người của Ma cung đang lục soát khắp nơi, hắn phải đưa Diệp Kính Tửu đến một nơi đủ an toàn trước.
Trong lúc này, Diệp Kính Tửu lộ ra ý định chạy trốn, nhưng tu vi toàn thân của y đã bị Liễu Khuê Dao phong ấn, Diệp Kính Tửu cũng không biết hắn đã dùng pháp chú gì ở trên người y, thậm chí toàn thân của y không có một chút sức lực nào, y chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Liễu Khuê Dao ôm lấy và đi về phương hướng của nước Đại Nhạn.
Đến ngày thứ ba, độc hoàn trong cơ thể của Diệp Kính Tửu bắt đầu nổi lên tác dụng. Trước khi Tiên vẫn đan chính thức làm cho người tu tiên toi mạng, thì nó sẽ khiến cho người đó trở nên đau đớn trong một khoảng thời gian, chờ độc dược phát huy đến bước cuối cùng, ngay cả xương của người tu tiên cũng có thể hóa thành một vũng nước chết.
Độc hoàn kia chỉ vừa phát huy tác dụng thần kỳ,thì toàn thân của Diệp Kính Tửu liền đau đớn đến mức không thể chịu nổi, giống như bị người ta trừng phạt một cách nghiêm khắc tàn nhẫn. Trong lúc đau khổ nhất, cơ chế bảo vệ đại não của Diệp Kính Tửu lại bắt đầu phát tác, thậm chí nó còn khiến y mất đi nhận thức trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau đó Diệp Kính Tửu lại tỉnh dậy trong đau đớn.
Liễu Khuê Dao đồng ý đưa Tuyết Trung Tiên cho Diệp Kính Tửu, tuy nhiên, mãi cho đến khi độc hoàn trong người Diệp Kính Tửu bộc phát, hắn cũng chỉ mỉm cười ngắm nhìn.
Liễu Khuê Dao yên tĩnh chờ đợi, mãi cho đến khi Diệp Kính Tửu đau đớn đến mức không thể chịu nổi, xương cốt đau đớn như bị ai đó bóp nát, y nắm lấy tay áo của Liễu Khuê Dao, cầu xin hắn với dáng vẻ hoàn toàn mất đi tôn nghiêm, thì Liễu Khuê Dao mới chịu đồng ý giúp y.
Liễu Khuê Dao đặt Tuyết Trung Tiên có thể cứu mạng Diệp Kính Tửu trong lòng bàn tay, con ngươi màu xanh biếc tràn đầy nụ cười, đôi mắt hồ ly trở nên cong cong, sau đó hắn hỏi Diệp Kinh Tửu: "Muốn nó không?"
Sắc mặt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên tái nhợt, y đau đớn đến mức ước gì có thể chết đi ngay lập tức, vì vậy y liền nắm chặt ống tay áo của Liễu Khuê Dao, đau đớn rơi nước mắt, đôi mắt hạnh đáng yêu trong veo trước kia không còn mang theo bất kỳ ánh sáng lấp lánh nào, âm thanh cũng nhỏ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, "... Muốn ... Muốn."
Liễu Khuê Dao khẽ cười một tiếng, giọng điệu của hắn tràn đầy sự mê hoặc, dụ dỗ cậu thiếu niên thỏa thuận với mình, "Nếu thúc thúc đưa Tuyết Trung Tiên cho Kính Tửu, thì Kính Tửu. Muốn lấy cái gì để tặng cho thúc thúc?"
"Cái gì ... cũng được..."
Diệp Kính Tửu nắm chặt ống tay áo của nam nhân, y được nam nhân ôm vào trong ngực, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đau đớn nức nở cầu xin Liễu Khuê Dao, "Cái gì... cũng được... Cầu xin ngươi"
"Cái gì cũng được?"
Liễu Khuê Dao vuốt ve mái tóc đen dài mượt mà của cậu thiếu niên với dáng vẻ cưng chiều, tuy nhiên ánh mắt thâm thúy của hắn lại ngậm chứa một tia ác ý, "Vậy thúc thúc cũng có thể chịch nát Kính Tửu, đúng không?"
"Có đúng không?"
"...Được, cầu xin ngươi ..." Diệp Kính Tửu bật khóc nói, "Cầu xin ngươi..."
Đau quá, đau đến mức không thể chịu nổi.
Diệp Kính Tửu chưa từng biết rằng cái gọi là độc phát của Tiên vẫn đan lại có thể đau khổ như vậy, y chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát, bất luận là phải đánh đổi bất cứ thứ gì.
Diệp Kính Tửu đau đớn đến mức tinh thần và ý chí trở nên mơ hồ không rõ, thậm chí y cũng không nhớ mình đã thỏa thuận cái gì với Liễu Khuê Dao, y chỉ biết là ngay khi Liễu Khuê Dao chịu đặt Tuyết Trung Tiên vào trong miệng của y, thì y liền ngậm lấy ngón tay của nam nhân và nuốt viên thuốc đó xuống.
Tác dụng của viên thuốc đó đã nổi lên hiệu quả một cách nhanh chóng, một khi nó đi vào dạ dày, cơn đau lúc này liền dần dần được hóa giải,cơn đau nhức nhối từ trong xương cũng nhanh chóng biến mất ngay lập tức. Cơ thể của Diệp. Kính Tửu cũng được thả lỏng, cần cổ trắng như tuyết toát ra một lớp mồ hôi hỏng, tỏa ra mùi sữa thơm mê người.
Diệp Kính Tửu không chống cự, mặc cho nam nhân dùng ngón tay đùa bỡn khoang miệng của mình, ngón tay của Liễu Khuê Dao kẹp chặt đầu lưỡi mềm mại của y và nhanh chóng rút ra cắm vào. Thỉnh thoảng móng tay sắc bén của Liễu Khuê Dao còn chậm rãi đâm vào cổ họng của Diệp Kính Tửu, trong mũi Diệp Kính Tửu vô thức phát ra những tiếng kêu rên mê người, ngay khi y lộ ra ý muốn nôn ọe, nam nhân kia liền vội vàng rút tay về, đầu ngón tay của Liễu Khuê Dao nhanh chóng chạm vào hàm răng, hàm trên, cuống lưỡi của Diệp Kính Tửu, ngay sau đó nước miếng của y lập tức chảy ra khắp nơi, thậm chí một vài giọt nước vẫn còn đọng lại trên chiếc cằm thon nhọn của y, sau đó nhỏ xuống đất một cách nhớp nháp.
"Um a ... Um..."
Diệp Kính Tửu không có một chút sức lực nào, chờ đến khi nam nhân rút ngón tay ra ngoài, y liền há miệng và hít một hơi thật sâu, đôi môi nhạy cảm trở nên đỏ bừng.
Liễu Khuê Dao khẽ đẩy bả vai của Diệp Kính Tửu một chút, ngay sau đó, y liền vô lực ngã lên giường, hai tay buông thõng ở bên hông, khuôn mặt trắng như tuyết bị nam nhân đùa bỡn đến mức đỏ bừng, mái tóc đen dài bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, những sợi tóc trước trán vẫn đang dính chặt ở trên mặt, lông mi cong cong không ngừng run rẩy.
Liễu Khuê Dao híp mắt lại, dưới háng gồ lên một cái túi lớn.
Nếu không phải Liễu Khuê Dao muốn nhìn thấy cậu thiếu niên bị dục vọng hành hạ và cầu xin hắn chịch, thì bây giờ hắn liền đỡ dương vật của mình để cắm vào dâm huyệt lẳng lơ trắng mịn của cậu thiếu niên mà thỏa sức rong ruổi.
Tuy nhiên, so với việc Diệp Kính Tửu bật khóc la hét vì hắn cưỡng ép, thì Liễu Khuê Dao lại càng muốn nhìn thấy cậu thiếu niên thuần khiết dâm đãng này, tự mình tách mở miệng dâm huyệt, đỏ mặt cầu xin hắn dùng dương vật chịch vào dâm huyệt lẳng lơ để gãi ngứa giúp y.
Suy cho cùng, một tao hóa nên có dáng vẻ của tao hóa.
Đêm đó, Diệp Kính Tửu ngủ trên cùng một chiếc giường với Liễu Khuê Dao.
Cái giường này rất rộng rãi, cho nên Diệp Kính Tửu liền thu mình trong góc tường, dùng chăn quấn chặt cơ thể của mình, sau đó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tường tối đen.
Hiển nhiên Liễu Khuê Dao là kiểu người thích hưởng thụ hơn những kẻ thích làm theo khổ hình như phái Tiêu Dao, mỗi khi hắn thay đổi địa điểm, căn phòng của hắn đều cực kỳ hoa lệ, là sự xa hoa ngoài sức tưởng tượng của Diệp Kính Tửu.
Trong căn phòng nơi hai người bọn họ ở vào đêm nay, tại góc phòng đang đốt một loại đàn hương rất đắt tiền, trên đầu giường đặt hai viên linh thạch dạ quang quý hiếm, mà chiếc giường bọn họ đang nằm, lại được bao bọc bởi những lớp màn che, che kín Diệp Kính Tửu và Liễu Khuê Dao ở bên trong.
Tối nay, Liễu Khuê Dao cũng không cố ý quấy rối Diệp Kính Tửu, nhưng hơi thở của Diệp Kính Tửu lại trở nên loạn nhịp.
Không tới nửa tháng nữa thì Diệp Kính Tửu sẽ đến tuổi trưởng thành, nhưng bởi vì y đã bị phá thân, mấy ngày nay dâm huyệt lắng lơ lại chưa được ăn dương vật của nam nhân, cho nên cơ thể của y liền trở nên đói khát đến mức không thể nhịn được.
Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại, trong mũi phát ra những tiếng thở dốc dồn dập, lúc này y cố gắng kìm nén dục vọng, tuy nhiên những tiếng thở dốc của y vẫn vô thức lộ ra một chút ham muốn ngọt ngào. Diệp Kính Tửu không cần dùng tay chạm vào đũng quần của mình, thì y cũng có thể biết được dâm thủy bên trong lỗ nhỏ đã làm cho quần lót trở nên ướt đẫm.
Bắp đùi của Diệp Kính Tửu bất giác trở nên co rút, dâm huyệt đói khát không ngừng mấp máy, miệng dâm huyệt liên tục hé mở giống như một cái miệng nhỏ nhân đang hô hấp, từ cách khép mở của lỗ nhỏ lẳng lơ này, người khác có thể nhìn thấy vách thịt dâm huyệt non nớt đỏ ửng không ngừng mấp máy và phun ra dâm thủy một cách ào ạt.
Dâm thủy trong suốt liên tục phun ra ngoài tử sâu bên trong vách thịt dâm huyệt lẳng lơ, trong lúc miệng dâm huyệt không ngừng hé mở, dâm thủy ngọt ngào liền vội vàng xông ra ngoài, làm ướt lớp vải mềm mại đang bao bọc dâm huyệt béo mập.
... Muốn được dương vật của nam nhân chịch vào bên trong dâm huyệt lẳng lơ.
Diệp Kính Tửu co người lại, dùng ngón tay nắm chặt chăn bông, làm cho các đốt ngón tay trở nên tái xanh, biểu cảm của y lộ ra sự giãy giụa, y chỉ có thể cắn môi, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ bất mãn ở trong cổ họng.
Bầu ngực nhỏ nhắn của Diệp Kính Tửu dần dần trở nên căng đau ngay khi dục vọng bên trong cơ thể đang dâng trào một cách nhanh chóng và mãnh liệt, Diệp Kính Tửu khẽ thở hổn hển, sau đó y quay đầu lén lút liếc nhìn Liễu Khuê Dao một cái.
Nam nhân đang ngủ say ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Có lẽ... Liễu Khuê Dao đã ngủ rồi, đúng không?
Rõ ràng Diệp Kính Tửu không nên làm ra loại chuyện này dưới tình huống như bây giờ, nhưng cơ thể bộc phát dáng vẻ đói khát đã khiến cho Diệp Kính Tửu vô thức duỗi tay vào trong chăn bông của mình.
Chóp mũi của Diệp Kính Tửu trở nên đỏ bừng, hô hấp dồn dập nặng nề, một tay lặng lẽ sờ ngực, bầu vú mềm mại bị y năm chặt một cách vội vàng, sau đó y liên dùng ngón tay xoa nắn đầu vú sưng tấy đau nhức của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro