Chương 59

Y nhất định phải tìm cách giết chết tên biến thái kia.

Diệp Kính Tửu ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn, mắt sưng đỏ, cắn chặt răng.

Nhất định phải giết tên biến thái kia.

Rõ ràng đã bôi thuốc mỡ loại tốt nhất, nhưng hoa huyệt giống như bị xé rách, cảm giác đau đớn cùng đau xót còn đang lan tràn.

Rõ ràng đã được nam nhân ôm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ, Diệp Kính Tửu lại cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều cực kỳ bẩn thỉu.

Y bẩn quá.

Bị tên nam nhân đáng ghét đó dùng dương vật đâm xuyên qua tử cung, bắn đầy tinh dịch, nức nở không tự chủ được, thậm chí bị bắn nước tiểu vào chỗ sâu nhất trong tử cung, không có phẩm giá cầu xin hợp hoan.

Tất cả điều này đều do cùng một tên nam nhân mang lại cho y.

Liễu Khuê Dao.

Diệp Kính Tửu ôm chặt đầu gối hơn, y cuộn mình trong góc như một con thú nhỏ hoảng sợ bất an, đáy mắt dấy lên sự oán hận thuần túy.

Y hận Liễu Khuê Dao.

"Lên đường thôi, Kính Tửu?" Người đàn ông mỉm cười, đặt y lên vai của mình.

Thân thể thiếu niên run lên, thân thể dưới bàn tay đó run rẩy lợi hại, hiển nhiên là sợ hãi.

Liễu Khuê Dao nhếch môi, không đợi thiếu niên đáp lại, liền ôm lấy thiếu niên.

Hắn cúi đầu, thân mật cọ cọ cổ thiếu niên, khẽ cười nói: "Còn đau sao?”

Thiếu niên trong ngực run rẩy càng kịch liệt.

"Thúc thúc đảm bảo lần sau không quá đáng như vậy, chỉ là ai bảo Kính Tửu đáng yêu như vậy chứ?”

Liễu Khuê Dao ôm thiếu niên trong ngực, điên đảo hướng lên trên, "Vừa nhìn thấy Kính Tửu khóc, thúc thúc liền nhịn không được muốn bắt nạt con tàn nhẫn hơn một chút.”

Thiếu niên cũng không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu sang một bên, biểu tình cứng ngắc, không chịu nhìn hắn.

Nhưng Liễu Khuê Dao lại cảm thấy Diệp Kính Tửu như vậy càng thêm đáng yêu.

Lông mi cong dài vểnh của thiếu niên run rẩy không ngừng, khóe mắt mượt mà còn phiếm hồng, khóe miệng nứt ra một chút, ngưng tụ cục máu đông tối tăm.

Là lúc trước vì khẩu giao cho hắn mà sứt.

Đôi mắt xanh biếc của Liễu Khuê Dao nhìn đến sáng lên, trên mặt thậm chí bởi vì hưng phấn mà nổi lên sắc đỏ ửng.

A, thật muốn quá đáng một chút, hoàn toàn phá hư thiếu niên này.

...... Không được, hắn còn phải giao y cho Lâm Thời Chiêu.

Không thể quá mức, không thể quá đáng.

Liễu Khuê Dao liếʍ môi, ngăn chặn dục vọng phá hoại muốn xé nát thiếu niên trong nội tâm, ôm thiếu niên trong ngực càng chặt hơn nữa.

Ít nhất hiện tại, vẫn chưa thể quá đáng.

Đây đã là ngày thứ sáu Liễu Khuê Dao mang Diệp Kính Tửu đi.

Sáng sớm cùng ngày bị Sầm Lan công kích thần thức, Liễu Khuê Dao đã nhanh chóng phong ấn dấu ấn thần thức của thiếu niên trong thức hải mà Sầm Lan lưu lại.

Phong ấn thần thức lạc ấn cũng không phải lựa chọn tốt, ít nhất từ trong tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt của thiếu niên có thể nhìn ra y thống khổ đến cỡ nào.

Dù sao thần thức lạc ấn có thể so với ràng buộc có quan hệ huyết thống, mà kéo đứt sự ràng buộc quan trọng này, đối với đương sự mà nói là thống khổ tương đương với sinh ly tử biệt.

Chỉ là cửa ải này đối với Liễu Khuê Dao thì có là gì chứ?

Người đau khổ cũng không phải là hắn.

Thậm chí vì linh hồn mà bị Sầm Lan xé nát, thiếu chút nữa đầu thai ngay tại chỗ, Liễu Khuê Dao sau khi chấm dứt phong ấn thần thức lạc ấn, liền đem thương tổn Sầm Lan mang đến cho hắn cùng trả thù lên người Diệp Kính Tửu.

Hắn đâm hoa huyệt của thiếu niên ra thành một cái lỗ lớn không khép lại được, tử cung mềm mại bị làm thành một đoàn thịt thối rữa, thậm chí thiếu chút nữa bị làm ra khỏi âm đạo, tử cung sa ra.

Liễu Khuê Dao còn cắn đầy dấu răng trên người người thiếu niên, sâu đến nỗi thấy tơ máu. Còn có cổ họng, hắn dùng cây dương vật làm cho cổ họng thiếu niên sưng lên, thế cho nên về sau ngay cả Diệp Kính Tửu nói chuyện hô hấp cũng rất khó khăn.

Nhưng không sao, Liễu Khuê Dao có nhiều linh dược chữa bệnh.

Trước tiên phải xử lý sạch sẽ âm đạo bị làm sắp hỏng, sau đó nhét về chỗ cũ bôi thuốc mỡ, cùng lắm nửa canh giờ là có thể khôi phục như lúc ban đầu, chặt chẽ giống như xử nữ.

Còn nữa, bản thân Diệp Kính Tửu coi như là lô đỉnh song tính, những thứ này chính là con đường mà sau này y phải đi.

Liễu Khuê Dao chẳng qua là làm lão sư, trước tiên dạy thiếu niên cách tiếp nhận tình dục có chút tàn bạo.

Hiệu quả cũng không tệ lắm, cho dù Diệp Kính Tửu bị ngược đãi đến khóc lóc thảm thiết, vẫn có thể quấn chặt lấy dương vật phun nước cao trào, để cho hắn sảng khoái tiếp tục đùa bỡn trong một đống thịt thối.

Vốn cũng chỉ là một con điếm, quá phận một chút cũng không sao đâu nhỉ?

Nhưng thời gian tốt đẹp dù sao cũng phải chấm dứt, xuất phát từ việc có thể bị Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu phát hiện ra uy hiếp, Liễu Khuê Dao không thể lúc nào cũng trì hoãn tình dục với lô đỉnh song tính.

Dù cho trong quan hệ tình dục ngắn ngủi mấy ngày này, hắn liền nhanh chóng đột phá phân thân sơ kỳ, thuận lợi tiến vào phân thân trung kỳ.

Cảnh giới này hắn đã chững lại gần trăm năm, vậy mà vừa mới chỉ trải qua mấy lần làm tình, liền dễ dàng đột phá.

Ai, điều này làm sao có thể khiến cho hắn dễ dàng thả người chứ?

——

Đại Nhạn Quốc trời cao, tứ dương linh thú tọa kỵ ở dưới ánh mặt trời chậm rãi đạp về phía Đại Nhạn quốc.

"Đúng rồi, hôm nay chính là Tiết Thượng Nguyên.”

Liễu Khuê Dao chống cằm, mái tóc dài màu sợi đay rũ trên vai phải hơi lộn xộn, hắn lười biếng ngáp một cái, khoanh tay nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ: "Kính Tửu còn chưa từng đi qua Đại Nhạn Quốc phải không? Hội hoa đăng của Đại Nhạn Quốc, chỉ sợ Kính Tửu cũng chưa từng xem.”

"Nếu Kính Tửu cảm thấy hứng thú, thúc thúc có thể cùng con đi xem?”

Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không quay đầu lại, mái tóc dài đen nhánh buộc lên, mấy sợi tóc vụn rũ xuống bay bay theo gió nhẹ gợn sóng, góc nghiêng mặt của y có chút lãnh đạm, thanh âm khàn khàn, "Không cần.”

Liễu Khuê Dao nháy mắt mấy cái, vẫn chưa bị thái độ lãnh đạm của thiếu niên dọa sợ. Tất nhiên hắn biết bản chất thiếu niên vẫn là một tiểu khả ái nhu nhược hèn mọn hồ đồ, ở trên giường bị hắn làm đến khóc, càng có thể nhìn thấy thiếu niên non nớt ngây ngô.

Thứ giữa hai chân bất an ngẩng đầu, có chút trướng lên, Liễu Khuê Dao cười khẽ, theo tầm mắt thiếu niên nhìn về phía Đại Nhạn Quốc xa xa.

"Có phải Kính Tửu tò mò Đại Nhạn Quốc có giống như trong lời đồn hay không phải không?”

Đại Nhạn Quốc trong tầm mắt vẫn là đường nét mơ hồ, Liễu Khuê Dao hiếm khi hứng thú giới thiệu cho thiếu niên, hắn không để ý thiếu niên ngăn cản, ôm lấy bả vai cứng ngắc của thiếu niên, đem nó kéo vào trong ngực.

Liễu Khuê Dao đặt cằm lên vai thiếu niên, thanh âm lười biếng, "Đại Nhạn quốc ấy à, rõ ràng tự xưng là quốc gia, lại khác với tất cả những quốc gia khác trên thế giới này. Ít nhất, hoàng đế ở nơi khác cũng không tiếp xúc được với những tu sĩ như ta.”

"Người của quốc gia này, từ dân chúng đến hoàng đế, toàn dân đều là tu sĩ, đều có linh căn. Thậm chí hoàng thất Đại Nhạn Quốc nắm giữ bí pháp thời gian duy nhất trên thế gian này, đây chính là chuyện ngay cả sư tôn Sầm Lan của con cũng không làm được. Dù sao bí pháp này là thông qua huyết mạch tương truyền, có thể biết bí pháp thời gian này, chỉ có thể là con cháu hoàng thất Đại Nhạn Quốc.”

"Nhưng nó khác với phái Tiêu Dao, lại càng có sự khác biệt lớn với Ma Cung. Ừm, cụ thể nói như thế nào, thúc thúc rất khó giải thích với con, vẫn là cần Kính Tửu tự mình đến xem.”

Liễu Khuê Dao liếc mắt nhìn, thiếu niên đang có chút kinh ngạc nhìn Đại Nhạn Quốc đường nét càng thêm rõ ràng.

Hắn thu hồi tầm mắt, hôn lên cổ thiếu niên, trên làn da trắng như tuyết vẫn còn vết hôn hắn lưu lại đêm qua.

Liễu Khuê Dao cười khẽ, "Tóm lại dùng một câu để hình dung, Đại Nhạn Quốc đại khái chính là... thế giới của tu sĩ.”

Giống như huyền thoại giả tưởng, kỳ diệu tuyệt vời, nhưng thực sự tồn tại.

Trong tầm mắt, tứ dương linh thú chở Loan Liêu chậm rãi xuyên qua cửa thành trấn ngoại vi Đại Nhạn quốc.

Móng dê của nó đạp ở hư không, dáng người nhẹ nhàng xuyên qua bình chướng linh khí cửa thành, theo bình chướng gợn sóng vòng tròn, thế giới mới đang chậm rãi mở ra cho thiếu niên.

Tiếng người ồn ào huyên náo từ một khắc tiến vào quốc cảnh Đại Nhạn quốc vang lên, vô số người ăn mặc theo kiểu tu sĩ đi ở đường lớn ngõ nhỏ.

Nơi này khắp nơi đều là tu sĩ, cho dù là thương nhân hay là người qua đường, cho dù là tửu lâu hay là trang điền, tu sĩ ở khắp mọi nơi, linh khí nồng đậm dư thừa.

Trên bầu trời, binh lính Đại Nhạn Quốc đang tuần tra cũng là tu sĩ, bọn họ đeo linh kiếm thống nhất phát ra, giám sát từng ngóc ngách của tòa thành này.

Tứ Dương linh thú không hề đạp đi hư không nữa, mà là chân giẫm lên mặt đất, giống như xe ngựa bình thường chở Loan Vy đi trên đường cái.

Vào Đại Nhạn quốc, phải làm việc theo quy củ của Đại Nhạn Quốc, không thể không kiêng nể gì mà sử dụng linh lực, khiêu chiến uy nghiêm của hoàng thất.

Nam nhân trong loan vị hoa quý, nhẹ nhàng ôm thiếu niên trong ngực đang mở to hai mắt, hắn không chút ngoài ý muốn thấy được thiếu niên bị Đại Nhạn Quốc làm cho rung động.

Liễu Khuê cười khẽ, nhẹ giọng nói bên tai thiếu niên: "Diệp Kính Tửu, chào mừng đến với Đại Nhạn Quốc.”

Tất cả những gì y mong đợi lúc này về trấn nhỏ này, chỉ là một bản đồ không đáng kể thuộc về Đại Nhạn quốc.

Mà cửu ngũ chí tôn nắm trong tay tu sĩ quốc độ này, giờ phút này đang ngày đêm nằm trên long tháp, chờ đợi y hàng lâm.

Y chính là thuốc giải độc cho hắn ta để phá vỡ số phận, cho nên đừng dương dương đắc ý.

Hắn ta dễ bị chọc giận, chỉ cần hơi không vừa lòng, y sẽ mất mạng ngay lập tức.

Đại Nhạn Quốc tuy là quốc gia tu sĩ, phong tục dân gian lại không khác những nơi khác là bao.

Tiết Thượng Nguyên là lễ hội mà đạo lữ đồng hành cùng nhau, cũng là thời điểm thích hợp để tỏ tình với người mình thích.

Các trấn thành của Đại Nhạn Quốc đã có không khí hội hoa đăng từ mấy ngày trước rồi.

Đợi đến Tiết Thượng Nguyên hôm nay, ngõ nhỏ góc phố giăng đèn kết hoa, chất đầy đèn lồng giấy còn chưa thắp sáng, chỉ chờ sắc trời dần dần tối, hoa đăng rực rỡ chói mắt sẽ chính thức xuất hiện.

Diệp Kính Tửu cưỡi Loan Dư vẫn chưa dừng lại ở biên cảnh Đại Nhạn Quốc, Liễu Khuê Dao nói nếu vừa vặn bắt kịp Tiết Thượng Nguyên, liền đi xem hội hoa đăng được yêu thích nhất tổ chức ở Nguyên Thành.

Nguyên Thành, tên như nào ý nghĩa như thế đấy, Nguyên Thành là một thị trấn được bao quanh bởi nước, có một con sông chảy qua. Trước kia Tiết Thượng Nguyên, sông nội thành chính là nơi đẹp nhất để tổ chức hội hoa đăng này.

Huống chi, Nguyên Thành là một thị trấn lớn gần với Đô Thành, thương nghiệp đặc biệt phát triển, lại bởi vì khoảng cách tương đối xa với Đô Thành, rất nhiều sản nghiệp khiêu dâm liền bắt đầu mọc rễ ở chỗ này. Túy Tiên Lâu chính là một nhân tài kiệt xuất, vô số tu sĩ ở chỗ này say tiên dục tử, quên mất bản tâm tu hành, sa đọa suy sụp.

Khi Diệp Kính Tửu đến Nguyên Thành, sắc trời đã muộn, hoàng hôn buông xuống, đèn lồng trấn thành dần dần được đốt lên từ bốn phương tám hướng, chiếu rọi nơi này giống như tiên cảnh nhân gian.

Y vốn là thiếu niên, nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy vẫn sẽ cảm thấy hoa mắt thần mê.

Nhưng Liễu Khuê Dao ở bên cạnh y, cho nên y không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ muốn trốn cuộn mình lại ở một góc mà đối phương không tìm được, tốt nhất đừng đến quấy rầy y.

Đây chắc chắn chỉ là ảo tưởng.

Đến nơi, Diệp Kính Tửu có ý muốn tự mình xuống xe, lại bởi vì vừa rồi mới thừa hoan trong xương khương, hoa huyệt đau rát, ngay cả bắp đùi cũng run rẩy, đứng thẳng cũng là chuyện rất khó khăn.

Hiện giờ linh lực của y bị phong ấn, thân thể tất nhiên không tốt như trước, mới đi về phía trước hai bước, thân thể đã lay động ngã về phía sau.

Liễu Khuê Dao đứng sau lưng vững vàng ôm lấy thiếu niên.

Hắn vừa mới ép Diệp Kính Tửu, phát tiết trong cơ thể y, giờ phút này mặt mày tràn đầy thỏa mãn, tâm tình rất tốt ôm thiếu niên đi.

Liễu Khuê Dao liếm môi, nghĩ đến vừa rồi hắn kéo Diệp Kính Tửu làm tình trong loan, bốn phía đều là người qua đường đi lại.

Diệp Kính Tửu sợ bị người phát hiện, nẳm lấy cánh tay hắn hung hăng cắn vào cổ tay hắn, cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đầy sắc dục. Liễu Khuê Dao tất nhiên càng thêm hưng phấn, dương vật của hắn nặng nề đâm vào trong hoa huyệt của thiếu niên, hai quả trứng vỗ vào mông vang lên tiếng ba ba.

Diệp Kính Tửu thẹn thùng khóc thành tiếng, huyệt dâm lại hưng phấn phun nước. Đợi đến cao trào, hắn áp chế thiếu niên, đè mông thiếu niên xuống như thụ tinh cho chó cái, còn mình bắn toàn bộ tinh dịch vào trong huyệt dâm nóng bỏng.

Tuy nhiên, đây chỉ là món khai vị.

Liễu Khuê Dao kéo thiếu niên vào chỗ rửa sạch thân thể, hắn bảo Diệp Kính Tửu mặc ngoại bào hắn mới mua vào.

Ngoại bào này nhìn từ bên ngoài, là trường bào màu đỏ nhung nạm tơ vàng, cổ áo kết một vòng lông thỏ màu trắng mềm mại, làm nổi bật khuôn mặt như hoa đào của thiếu niên, màu môi đỏ tươi, cực kỳ giống công tử quý khí không biết xấu hổ.

Bên trong, Diệp Kính Tửu lại bị Liễu Khuê Dao ép không mặc gì.

Bắp chân trắng như tuyết của y một nửa trần trụi ở bên ngoài, nhưng đợi đến khi mang giày dài màu trắng vào, người ngoài sẽ không phát hiện ra có gì khác lạ.

Nhiều lắm cũng sẽ cảm thấy vị tiểu công tử này bọc kín như thế, sao mặt còn bị đông lạnh đỏ đến lợi hại như vậy?

"Ừm, Kính Tửu thật sự quá xinh đẹp."

Liễu Khuê Dao cười mỉm đánh giá thiếu niên đang xấu hổ, thần thái tự nhiên kéo cổ tay thiếu niên, "Vậy thì, bây giờ chúng ta đi ngắm hội hoa đăng nhé?"

"Ta..."

Diệp Kính Tửu đứng tại chỗ, dùng sức hất tay người đàn ông ra, y lui về phía sau hai bước, giọng nói rất nhỏ, "Ta không đi."

Nam nhân nhìn chằm chằm bàn tay mình bị hất ra, híp mắt, đáy mắt hiện lên sự âm u. Nhưng hắn rất nhanh đã che dấu sự không vui của mình, nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Kính Tửu ăn mặc xinh đẹp như vậy, vì sao không đi?"

Thân thể dưới trường bào trống rỗng, không có bất kỳ quần áo che đậy gì, Diệp Kính Tửu biết Liễu Khuê Dao nhất định lại có suy nghĩ gì đó quá đáng.

Y bị nam nhân dọa sợ, hơi ngập ngừng nói: "... bên trong, bên trong không mặc gì cả."

"Thì ra là sợ cái này sao? Không sao đâu, Kính Tửu đừng sợ"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro