Chương 61

Đều vừa mềm vừa ngốc nghếch, lại còn phá lệ khiến cho người ta muốn bắt nạt.

Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Kính Tửu lúc này chưa biết sống chết ra sao, nụ cười trên khóe miệng Mục Tu rất nhanh liền tiêu tán.

Diệp Kính Tửu thích khóc như vậy? Lúc này sẽ không khóc bi thảm trong Ma Cung, cầu người đến cứu y chứ?

Cái đám người hầu âm hồn bất tán bên cạnh này...

Ánh mắt Mục Tu đảo qua gia phó trốn ở góc tối, thần sắc không kiên nhẫn xao động.

Con mẹ nó thật là vướng bận.

Hội hoa đăng trước kia, cho dù Mục Tu du ngoạn, cũng chỉ mang tâm tư chơi đùa.

Năm nay có hơi khác một chút.

Tiết Thượng Nguyên là lễ hội tỏ tình, cho dù là thổ loan cũng biết.

Nếu Diệp Kính Tửu cùng hắn ta đi Nguyên Thành, hắn ta sẽ dẫn y đi đoán câu đố đèn, ngắm hoa đăng, thả hoa đăng.

Sau đó chờ thả hoa đăng xong, hắn ta sẽ ép Diệp Kính Tửu ở góc tường, trước hết hung hăng hôn y một cái, sau đó sờ y đến cành hoa run rẩy, xôn xao không ngừng chảy nước.

Chờ Diệp Kính Tửu cầu xin hắn ta, nói muốn hắn ta làm y, hắn ta liền đưa ra điều kiện yêu đương, Diệp Kính Tửu đói khát khó nhịn, đương nhiên ủy khuất đồng ý. Hắn ta liền có thể mang danh hiệu đạo lữ, tùy ý làm những chuyện quá phận đối với Diệp Kính Tửu.

Cắm dương vật vào trong huyệt thịt dâm đãng của Diệp Kính Tửu, y khóc gọi cha, còn cầu xin hắn ta tiếp tục hung hăng đi vào trong.

Đi vào trong...

"Thiếu chủ, sao ngài lại chảy máu mũi? Khí hậu Nguyên Thành không tốt sao?” Gã sai vặt nghi hoặc hỏi hắn.

Sắc mặt Mục Tu lạnh như băng, đầu tiên hắn ta lấy tay sờ mũi một chút, ngón tay ướt đẫm, phát hiện mình quả nhiên chảy máu mũi.

Đệt, con mẹ nó, đây là lần thứ hai rồi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, thật mất mặt, thật mất mặt.

"Thiếu chủ?” Gã sai vặt có mắt như không tiếp tục hỏi.

Hắn nhìn thiếu chủ trầm mặc lấy khăn tay lau sạch máu trên mũi, sau đó đặt ở trong ống tay áo, quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt đặc biệt hung ác.

Gã sai vặt run sợ, thanh âm run rẩy hỏi, "Thiếu, thiếu chủ?”

" Ngươi thấy gì cơ." Thiếu chủ lạnh lùng hỏi hắn.

"Ách, mũi, máu mũi...?" Thanh âm của gã sai vặt dưới ánh mắt hung ác của thiếu chủ càng ngày càng nhỏ.

Hắn rốt cuộc cũng thông suốt, thăm dò nói, "Thiếu chủ, ta không nhìn thấy cái gì hết?”

"Ừm." Mục Tu hài lòng dời ánh mắt, xách đèn lồng thỏ tiếp tục đi vào trong đám người.

Trong thời gian này, hắn ta thấy cái gì ngon, nhất là đồ ngọt, liền mua rất nhiều để cho gã sai vặt cầm.

Diệp Kính Tửu thích ăn đồ ngọt không phải chuyện gì khó đoán, trước đó hắn ta đã phát hiện rất nhiều kẹo đường trong phòng Diệp Kính Tửu.

Tên ngốc kia thích nhất lúc tu luyện vụng trộm nhét một viên kẹo đường vào miệng, sau đó tự cho là đại sư huynh không biết, cảm thấy mỹ mãn tu luyện.

Nhưng đại sư huynh làm sao không biết, chẳng qua do đó là y mà thôi.

Mục Tu hừ lạnh một tiếng, không thừa nhận trong lòng mình mang theo chút chua xót.

Cũng không biết là Diệp Kính Tửu trước kia được đại sư huynh sủng nịch, hay là ghen tị hắn có thể dung túng Diệp Kính Tửu, đại sư huynh được Diệp Kính Tửu thích.

Mục Tu bản chất là một tên cuồng theo dõi, cho đến bây giờ cũng không ý thức được mình vụng trộm đi Tĩnh Tu Phong nhìn trộm sư huynh đệ người khác tu luyện, vốn là chuyện không đúng.

Mục Tu vốn chậm rãi di chuyển theo đám người ở trên đường cái, thẳng đến khi hắn ta lóe mắt một cái, ở trong đám người tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh đặc biệt quen thuộc, nắm chặt hoa đăng trong tay.

Đó là... Diệp Kính Tửu sao?

Hắn ta cất bước, đẩy đám người đông đúc chật chội ra, không để ý đến tên gia hầu đang âm thầm giám sát hắn ta, chạy về phía thân ảnh quen thuộc kia.

"Diệp Kính Tửu!”

Mục Tu hô to, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh mặc áo choàng cẩm nhung màu đỏ đó, thân ảnh đó nghe được thanh âm của hắn ta, dừng một chút, tựa hồ muốn quay đầu lại, nhưng bị nam nhân thân hình cao lớn bên cạnh che ót, ngăn cản động tác.

Đường cong góc nghiêng của nam nhân hoàn mỹ, ánh mắt thâm trầm không chút để ý nhìn hắn ta một cái, khiêu khích nhếch khóe miệng.

Mục Tu cắn chặt răng, sau khi rẽ một góc đường, hắn ta gia tốc vượt qua đám người, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên áo đỏ, "Diệp Kính Tửu! Đệ con mẹ nó sao lại ở chỗ này, đệ không phải đi Ma ——"

Thiếu niên kia nghiêng đầu, là một thiếu niên khuôn mặt xa lạ, đang tò mò nhìn hắn ta, "Thật ngại quá, có phải ngươi nhận lầm người không?”

Mục Tu chậm lại, hắn ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên, người đàn ông dáng người cao lớn kia ở bên cạnh thiếu niên, khuôn mặt bình thường, có chút địch ý trừng mắt nhìn hắn ta, tức giận vỗ tay hắn ta ra, không vỗ xuống được, mặt không khỏi đen thui, "Đạo hữu, ngươi nắm tay đạo lữ ta làm cái gì?”

Mục Tu buông tay, hắn ta nhíu mày, đứng đơ tại chỗ.

Không đúng, vừa rồi rõ ràng hắn ta nhìn thấy Diệp Kính Tửu.

Mặc dù cả hai đều là áo choàng đỏ, nhưng đó là áo cẩm nhung. Nam nhân thân hình cao lớn kia cũng vậy, tóc dài màu lanh, làn da sẫm màu, tu vi thâm sâu không lường được, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với phế vật tầm thường trước mắt này.

Hắn ta không quan tâm đến đôi đạo lữ đi xa kia, lẳng lặng chờ gã sai vặt phía sau cuống quít đuổi theo.

Lồng đèn thỏ trong tay trong lúc chạy theo vừa rồi đã sớm thành phế liệu, giấy rách vụn, nhăn nheo thành một đoàn. Củ cà rốt được con thỏ nhỏ ngậm lấy bị xé thành hai nửa, như đang báo trước điều gì đó.

Nam nhân đó là ai?

Thiếu niên bên cạnh hắn ta, nhất định, nhất định là Diệp Kính Tửu.

"Thiếu chủ. Phù phù... Ngài, ngài chạy quá nhanh rồi, nô tài thiếu chút nữa không đuổi kịp.”

Gã sai vặt thở hồng hộc chạy tới, hắn phát hiện sắc mặt thiếu chủ âm trầm, đặc biệt nóng nảy, không khỏi co rúm lại một chút, thật cẩn thận hỏi: "Ngài vừa rồi chạy nhanh như vậy, là gặp được người quen sao?”

“... Ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì?”

Mục Tu trầm tư, nắm chặt đèn lồng thỏ trong tay, "Không đi dạo nữa, chúng ta trở về.”

Diệp Kính Tửu bị người đàn ông xa lạ đưa đến Nguyên Thành.

Đây là chuyện Mục Tu không nghĩ tới, nhưng không cản trở kế hoạch trong lòng hắn ta.

Gạt sư tổ cùng đại sư huynh, cứu Diệp Kính Tửu trở về, sau đó nhốt y ở bổn gia, ngoan ngoãn cùng hắn ta ăn lễ trưởng thành.

Diệp Kính Tửu ở trước mặt sư tổ cùng đại sư huynh vĩnh viễn đều không tìm được, bọn họ cũng sẽ không đoán được Diệp Kính Tửu ở trong tay Mục Tu.

Nói như vậy, Diệp Kính Tửu... chính là của hắn ta.

·

"Người quen sao?”

Liễu Khuê Dao nửa ôm Diệp Kính Tửu, hít một ngụm mùi sữa ở bên cổ thiếu niên, "Đó không phải là gia chủ tiếp theo của Mục gia sao? A, đúng, hắn tu hành ở phái Tiêu Dao, các ngươi quen biết cũng là chuyện thường tình.”

"Hắn ta thích con sao?" Liễu Khuê cười nói, "Nhất định là thích, loại ánh mắt này, ta vừa nhìn một cái liền biết.”

"Con có muốn hắn ta cứu con không? Diệp Kính Tửu?”

Liễu Khuê Dao cười khẽ, "Thiếu chủ Mục gia nếu muốn cứu con, hẳn là không tốn bao nhiêu khí lực.”

Điều kiện tiên quyết là, người nuôi nhốt Diệp Kính Tửu là Liễu Khuê Dao hắn, chứ không phải hoàng đế Đại Nhạn quốc, Lâm Thời Chiêu.

“......Ta và hắn không quen biết, không cần hắn cứu.”

Diệp Kính Tửu nắm chặt nắm tay, bên tai tựa hồ còn có thể nghe được lời vừa rồi của Mục Tu.

Mục Tu cho rằng y đi Ma Cung.

Vậy hắn ta tất nhiên là biết y rời khỏi phái Tiêu Dao, nói như vậy, đại sư huynh nhất định đã tỉnh lại.

Đại sư huynh có thể đi Ma Cung tìm y hay không? Ngàn vạn lần không nên.

Hoa Bất Tiếu không phải là người hiền lành, đại sư huynh đi Ma Cung cứu y chính là dê vào miệng cọp.

Huống chi, y hiện tại căn bản không ở Ma cung.

...... Mục Tu có nói với đại sư huynh không? Để cho đại sư huynh cùng sư tôn đến cứu y?

Sư tôn lợi hại như vậy, nếu đến, Liễu Khuê Dao nhất định sẽ chạy trốn thật xa, cũng không dám bắt nạt y nữa.

Còn có người nghe đồn mua y, đến bây giờ cũng chưa lộ diện. Nhưng tóm lại, người kia khẳng định không dám chọc sư tôn.

Đến lúc đó, đến lúc đó sư tôn có thể cứu y trở về, y có thể... có thể được giải thoát.

Mấy ngày nay y rất đau, bất kể chỗ nào cũng đau đến lợi hại.

Y sẽ không để cho đại sự huynh biết chuyện mình bị thương, nhưng còn sư tôn...

Sư tôn nhất định sẽ phát hiện, có thể thay y nổi giận hay không, tra tấn tên biến thái chết tiệt Liễu Khuê Dao kia cũng thảm như vậy?

Y thực sự đau, đau đớn và sợ hãi.

Nhưng y không dám khóc trước mặt Liễu Khuê Dao, y sợ Liễu Khuê Dao hưng phấn, sẽ càng bắt nạt y hơn.

Y không muốn trải qua việc tử cung bị dương vật của nam nhân kéo ra một lần nữa, thiếu chút nữa báo phế thống khổ.

"Không quen sao? Cũng tốt.”

Tòa cao tầng trước mặt chính là Túy Tiên Lâu mà Liễu Khuê Dao nói, Liễu Khuê Dao kéo y đi về phía trước, quấn chặt lấy năm ngón tay của y, ngôn ngữ thoải mái mà vui vẻ.

"Được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, đi thôi ~ chúng ta đi Túy Tiên Lâu.”

Là nơi chỉ dành cho các tu sĩ, tất nhiên Túy Tiên Lâu sẽ không giống với thanh lâu ở dân gian.

Bên trong Túy Tiên Lâu trang trí trang nhã đường hoàng, ngay cả đèn lồng cũng là đèn được điêu khắc từ lục giác tử đàn. Ở một bên sẽ có nhạc sĩ thượng đẳng mặc áo trắng đánh đàn, nhạc khúc thanh nhã. Khách nhân tụm năm tụm ba ngồi trên đệm, vừa nghe khúc vừa uống rượu, vừa cười vừa nói chuyện.

Bởi vậy, khi Liễu Khuê Dao kéo Diệp Kính Tửu vào, y thật sự cho rằng đây là nơi giải trí đứng đắn, là nơi tốt để nghe nhạc nói chuyện phiếm.

Tất nhiên, đây chỉ là bề nổi.

Chỉ khi đi sâu vào trong, mới có thể nhìn thấy chỗ tuyệt diệu của Túy Tiên Lâu.

Túy Tiên Lâu không có bậc thang, chỉ có từng khối linh đài hình đĩa tròn, có lớn có nhỏ.

Diệp Kính Tửu vừa bước vào, linh đài này liền bay đến dưới chân bọn họ. Y chần chờ dừng bước, Liễu Khuê Dao lại cười kéo y giẫm lên.

"Đi vào nội sảnh. ”

Linh đài bay từ từ về phía chỗ mà Liễu Khuê Dao nói.

Nội sảnh?

Trong lòng Diệp Kính Tửu mơ hồ cảm thấy bất an, không biết cuối cùng Liễu Khuê Dao đang muốn làm gì.

Hắn nói Túy Tiên Lâu này là nơi biểu diễn những tiết mục.

Nếu cảnh tượng trước mắt được tính là sảnh ngoài của Túy Tiên Lâu, vậy nội sảnh sẽ là nơi có biểu diễn đúng không?

Hắn thật sự sẽ xem biểu diễn hả? Không có khả năng Liễu Khuê Dao sẽ tốt bụng như vậy đâu.

Y nghĩ rất nhiều, linh đài lại bay nhanh, mang theo một trận gió nhẹ.

Ở bên trong của Diệp Kính Tửu không mặc bất cứ cái gì, gió thổi lên người y, suýt nữa làm cho ngoại bào bị kéo lên.

Làn da của y bị gió thổi lạnh lẽo, Diệp Kính Tửu yên lặng quấn thân thể kín mít. Áo choàng này vừa rộng vừa lớn, bọc trên người sẽ không bị phát hiện ra cái gì khác thường.

Liễu Khuê Dao liếc y một cái, cười cực kì vô lại.

Đến nội sảnh, một mặt thật sự của Túy Tiên Lâu mới mở rộng ra trước mắt của Diệp Kính Tửu.

Chỉ có bốn chữ mới có thể hình dung ra được cảnh tượng trước mắt này —— cực kì dâm loạn.

Chỉ thấy nội sảnh Túy Tiên Lâu xoay quanh, vô số linh đài bay trên không trung, tiếng hoan ái chính là từ trong những linh đài này truyền đến.

Những linh đài này có một số thả bình phong xuống, ngăn chặn tầm mắt của mọi người. Có một số lại không bận tâm đến ánh mắt của người khác, trước mặt mọi người lại bày ra tư thế dâm đãng hoan ái, tiếng vỗ bộp bộp giữa hai thân thể vang lên.

Mà ở chính giữa của nội sảnh này, đang diễn ra một cảnh thiếu niên trắng nõn bị mấy tráng hán cưỡng hiếp tập thể. Thiếu niên kia bộ dạng thanh tú, mắt hạnh ngọt ngào, lại bị tráng hán ôm lấy, giống như là kẹp bánh mì bị kẹp ở giữa, trên hai tay của hắn ta nắm mỗi người một cây gậy thịt, trong miệng ngậm một cây, gần sát mắt là hai cây gậy thịt.

Khuôn mặt hắn ta si mê, sắc mặt ửng hồng, kêu lên từng đợt, điên cuồng đong đưa thắt lưng, nghênh đón gậy thịt của tráng hán đâm vào. Trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy từ mông của hắn ta phun ra, tụ thành một bãi, từ đó xem ra thiếu niên đang chìm trong tình dục này đã đạt được khoái cảm thật lớn.

Diệp Kính Tửu mở to hai mắt, trong lòng bị cảnh trước mắt này làm cho hoảng sợ, không nhịn được lùi về phía sau một bước.

Linh đài hơi nhỏ, suýt nữa y bị rơi từ trên linh đài xuống, may thay y được Liễu Khuê Dao đỡ lại cơ thể.

"Sao lại hoảng sợ đến mức như vậy? ”

Người đàn ông ôm lấy eo y, bàn tay trượt vào y bào vuốt ve bụng của y, "Nhìn xem, bây giờ tiết mục đã bắt đầu rồi. Đi, chúng ta nên đi tìm một nơi tốt để xem, chúng ta phải để Kính Tửu xem rõ hơn chứ. ”

Liễu Khuê Diêu ôm lấy thiếu niên, thân thể thiếu niên trong lòng ngực run rẩy, ngoan ngoãn để hắn vuốt ve. Làn da dưới tay cực kì mịn màng, khiến người ta thích đến mức không nỡ buông tay.

Bị dọa.

Liễu Khuê nhếch môi, bên tai là tiếng hoan ái cực kì dâm đãng, hắn mang theo Diệp Kính Tửu đang cực kì ngoan ngoãn đi đến phòng khách quý của Túy Tiên Lâu.

Linh đài nối tiếp nhau, mở rộng thành hình vuông, một tấm bình phong một mặt từ từ nâng lên, biến Túy Linh Đài này tạm thời trở thành một căn phòng lộ thiên. Bình phong này cực kỳ kỳ lạ, có thể từ bên trong nhìn thấy nên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được vào bên trong.

Cũng bởi vậy, đến nơi này, Liễu Khuê Diêu liền để Diệp Kính Tửu quay lưng về phía bình phong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro