113
Chương 113
Qua tháng ba, Kỳ Kỳ khai giảng, Thành Nghị rảnh rỗi không gì làm, nên phụ trách đưa đón bé đi học. Kỳ Kỳ rất ít khi được y và Tăng Thuấn Hy đưa đi học, bởi vậy cảm thấy rất mới lạ, lôi kéo tay y, hỏi, “Ba ba, ba không đi công tác sao?”
“Gần đây sẽ không đi.” Thành Nghị ôn thanh nói.
“Vậy khi nào mới đi?”
“Năm sau mới đi.”
Kỳ Kỳ dừng chân nhìn y, kích động đến mắt bling bling, “Vậy ba ba có thể ở nhà với con rất lâu nha.”
Thành Nghị cười nhéo nhéo mặt bé, “Phải nha.”
Kỳ Kỳ vui vẻ mở rộng cánh tay với y, “Ba ba ôm.”
Bé vừa nói xong, lại lại nhớ đến cái gì, lại thả tay xuống, “Ai nha, quên mất, bố nói không thể để ba ba ôm Kỳ Kỳ, vậy Kỳ Kỳ ôm ba ba một cái.”
Bé nói xong, lại mở hai tay ôm ôm Thành Nghị , cọ cọ bên hông y, ngẩng đầu lên cười với y.
Thành Nghị bị hành động liên tiếp của bé làm cho tức cười, xoa xoa tóc bé, “Kỳ Kỳ thật đáng yêu.”
Tài xế Tăng Thuấn Hy mang về cho Thành Nghị tên Trương Toàn, trên dưới 30 tuổi, nhìn qua rất giỏi Tăng , hắn và Thành Nghị còn có Kỳ Kỳ đã tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian, Kỳ Kỳ cũng không xa lạ gì hắn, nhìn thấy hắn thì lễ phép chào hỏi, “Chú, chào buổi sáng.”
“Kỳ Kỳ, chào buổi sáng.” Trương Toàn rất phối hợp trả lời bé.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Thành Nghị , “Hôm nay đưa thiếu gia đến trường học sao?”
“Đúng vậy.” Thành Nghị nói, “Vất vả.”
“Công việc mà thôi, tiên sinh khách khí.”
Thành Nghị nghe hắn kêu mình tiên sinh, thở ra. May quá, ban đầu Trương Toàn trực tiếp gọi mình là phu nhân. Tuy rằng Thành Nghị ngày thường và Tăng Thuấn Hy đùa giỡn nhau sẽ gọi người kia là tiên sinh, phu nhân, nhưng đây là tình thú vợ chồng, bây giờ, bị người khác kêu như vậy, y vẫn có hơi xấu hổ, cho nên tỏ vẻ, “Đổi xưng hô đi, anh kêu như vậy, tôi hơi xấu hổ.”
Trương Toàn buồn rầu tỏ vẻ, “Không gọi là phu nhân thì gọi là gì? Ngài có thể kêu tôi là A Toàn, chẳng lẽ tôi còn có thể kêu ngài là A Trì?”
Thành Nghị cũng không có ý kiến gì nếu hắn kêu như vậy, nhưng y không có ý kiến, không có nghĩa là Tăng Thuấn Hy không có ý kiến, Thành Nghị nghĩ cũng không cần, biết chắc nếu Tăng Thuấn Hy nghe Trương Toàn kêu y như vậy, thì sắc mặt hắn nhất định rất đẹp. Vì thế y lắc lắc đầu, “Cái này không được.”
“Vậy tôi phải gọi ngài thế nào?” Trương Toàn hỏi y.
Thành Nghị nghĩ nghĩ, kêu cả tên lẫn họ đôi khi sẽ cảm giác mệnh lệnh, nhưng chỉ kêu Nghị , Tăng Thuấn Hy nghe kêu mình như vậy, chắc phải ghen tiếp, Nghị không được, Tiểu Trì càng không được.
Cuối cùng, chỉ có thể kêu tiên sinh, Trương Toàn cũng không ý kiến với xưng hô này, hai người cứ quyết định kêu như vậy.
Đưa Kỳ Kỳ đi học xong, Thành Nghị để Trương Toàn về tiểu khu, hai người hẹn hẹn thời gian đi rước Kỳ Kỳ xong, thì Trương Toàn rời khỏi.
Gần đây Thành Nghị nhàn rỗi không có gì làm, về nhà một bên nghe nhạc —— nghe lời mẹ Tăng nói, bồi dưỡng tình yêu âm nhạc của bảo bảo, một bên vẽ tranh.
Vẽ rất đơn giản, là vẽ truyện cổ tích cho Kỳ Kỳ xem, một tờ vẽ thành bốn khung, một câu chuyện xưa chỉ trên dưới mười trang. Kỳ Kỳ rất thích, mỗi lần xem xong đều phe phẩy tay y hỏi khúc sau đâu? Thành Nghị kêu bé chờ một chút, nói hôm sau sẽ cho bé.
Tăng Thuấn Hy cảm thấy y chỉ vẽ cho Kỳ Kỳ xem thì hơi đáng tiếc, nên hỏi y có muốn xuất bản hay là đăng lên mạng không? Thành Nghị cảm thấy không cần thiết, y vẽ cũng không phải vì kiếm tiền, mình chỉ là rảnh rỗi nhàm chán, Kỳ Kỳ lại thích mới vẽ thôi, ngày nào đó Kỳ Kỳ không thích nữa, có thể y sẽ không vẽ nữa. Hơn nữa, y cũng không có tinh lực đi quản mấy cái đó.
“Em không cần phải xen vào, gần đây em không nhận hoạt động, tuy rằng Quản Mai phải mang người khác, nhưng thời gian dư dả cũng không ít, để cô ấy đi quản là được rồi.”
Thành Nghị câm nín, “Anh thành thật cho em, có phải anh cảm thấy chỉ đơn thuần để trứng vàng ở nhà, không lấy đi để gà đẻ trứng trứng nở thành gà, anh không cam lòng đúng không.”
Tăng Thuấn Hy xoa xoa mi tâm, không thể phủ nhận, đúng là hắn có ý nghĩ như vậy.
Thành Nghị cảm thấy mình đúng nhìn thấu cái bản chất gian thương của Tăng Thuấn Hy rồi, y híp híp mắt, Tăng Thuấn Hy rất thức thời, “Đương nhiên, chủ yếu vẫn để em quyết định, em không muốn thì bỏ đi.”
Thành Nghị nghĩ đến tiểu kim khố của mình, “Chia bốn sáu, em sáu anh bốn.”
Tăng Thuấn Hy cười, “Làm gì có sáu bốn gì a, em mười anh không.”
“Vậy cũng được.” Thành Nghị không chút do dự.
Quản Mai vốn nghĩ rằng trong vòng một năm mình sẽ không tiếp xúc đến chuyện có liên quan đến Thành Nghị nữa —— dù sao, chính miệng ông chủ nói Thành Nghị tạm dừng hoạt động một năm. Nhưng không nghĩ tới, mới vừa ăn tết xong không bao lâu, cô đã nhận được nhiệm vụ mới.
Quản Mai nhìn tranh trong máy tính, âm thầm ngạc nhiên, “Không nghĩ tới, đây là một nhân tài a.”
Cô nhắn WeChat cho Thành Nghị , thẳng thắng nói kế hoạch của mình, “Cậu nghĩ cho mình một cái tên Weibo trước đi.”
Thành Nghị nghĩ nghĩ, gửi cho cô hai từ đơn: to Mr.Q
Quản Mai ngốc một chút, hỏi y, “Có ý gì?”
“Gửi Kỳ Kỳ,” Thành Nghị nói, “Mấy bức tranh này đều là cho Kỳ Kỳ họa, nếu nó không thích, thì không có mấy bức tranh này, cho nên lấy tên này đi.”
Đương nhiên Quản Mai biết ai là Kỳ Kỳ, nhưng cô cũng nghĩ đến, Thành Nghị nhìn qua trẻ tuổi sáng ngời, người mà quay một cái chương trình thôi đã có thể bộc lộ mũi nhọn, vậy mà là một người cha ôn nhu như thế, nhất thời cảm khái, “Cậu đúng là có trách nhiệm hơn nhiều người làm cha ruột nhiều.”
“Tất nhiên rồi,” Trước nay Thành Nghị đều không phải là người có tính cách khiêm tốn, “Kỳ Kỳ nói, tôi là người ba tốt nhất.”
“Những lời này Tăng tổng biết không?”
“Chị có thể nói cho anh ấy, anh ấy là người bố tốt nhất.”
Quản Mai bị y chơi chữ chọc cười, “Được rồi, tuy rằng không biết rốt cuộc cậu bị gì, nhưng nghe âm thanh của cậu rất sinh long hoạt hổ, thấy quan hệ gia đình nhà các cậu cũng rất hòa thuận, thì tôi an tâm rồi.”
“Nên trước đó chị lo lắng cho tôi à?”
“Đột nhiên Tăng tổng nói đình chỉ hoạt động một năm của cậu, cũng không nói nguyên nhân, tôi còn tưởng rằng hai người muốn ly hôn nữa.”
“Yên tâm đi, trong thời gian ngắn sẽ không ly được.”
“Vậy thời gian dài thì sao?” Quản Mai hỏi y.
Thành Nghị nghĩ nghĩ, “Chắc cũng ly không được.”
Quản Mai cười, “Vậy chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Vẽ xong phần mới cho ngày hôm nay, Thành Nghị để bản phác thảo lên bàn của Kỳ Kỳ, nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ hẹn với Trương Toàn, nên ra cửa.
Trương Toàn đã sớm chạy xe đến dưới lầu chờ y, Thành Nghị lên xe, chơi di động một lát, đã đến trường học của Kỳ Kỳ.
Y đeo khẩu trang, mang mắt kính, đứng ngoài xe chờ Kỳ Kỳ tan học. Kết quả chưa đợi được Kỳ Kỳ, đã đưa đến một vị khách không mời mà đến —— Chu Dĩ Hành.
Thành Nghị hơi kinh ngạc khi gã xuất hiện ở đây, rồi lại cảm thấy đương nhiên, dù sao, lúc Chu Dĩ Hành biết Chu Cường và Nguyên Minh Húc hợp tác, đã không ngăn cản cũng không làm bộ không biết, mà lựa chọn anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt mình, tuy rằng Thành Nghị không biết gã có ý đồ gì, nhưng cũng có thể đoán được nếu gã đã xuất hiện một lần, thì sẽ không chỉ xuất hiện một lần. Quả nhiên, đã đến lần thứ hai.
“Thật trùng hợp a, sao em cũng ở chỗ này.”
Thành Nghị thấy Chu Dĩ Hành vẫn nhân thiết như lần đầu gặp y —— không biết Thành Nghị là minh tinh, cũng không biết Thành Nghị là bạn đời của Tăng Thuấn Hy , phối hợp nói, “Tôi tới đón con tan học.”
Chu Dĩ Hành tỏ vẻ kinh ngạc, “Đứa nhỏ ngày đó là con em à? Anh còn tưởng là em trai em đấy.”
Thành Nghị khẽ cười cười, không nói gì.
“Anh tới đón em gái anh tan học.” Chu Dĩ Hành nói: “Em gái anh cũng học trường này.”
Thành Nghị gật đầu, cũng bình thường, đều trong một vòng tròn, tất nhiên chọn trường học cũng không khác nhau lắm.
Khi bọn họ nói chuyện, cửa lớn trường học đã mở ra, học sinh lục đục đi ra, vào xe riêng của nhà mình.
Em gái Chu Dĩ Hành ra sớm hơn Kỳ Kỳ, cô bé khoảng 9 10 tuổi, cột tóc hai chùm, hình như cũng không vui vẻ, nhìn thấy Chu Dĩ Hành cũng không phải rất vui vẻ.
Chu Dĩ Hành thấy em gái của mình, cũng không nóng nảy đi qua, hỏi Thành Nghị , “Chuyện lần trước chấm dứt chưa? Nơi này không tiện nói chuyện, anh biết có một quán ăn gia đình, hương vị cũng không tệ lắm, muốn đi chung không?”
Thành Nghị lắc lắc đầu, “Không được, tôi về nhà ăn cơm.”
“Vậy được rồi.” Gã cũng không bắt buộc, nói tạm biệt, rồi lên xe.
Chu Dĩ Hành đi không bao lâu, Kỳ Kỳ đã ra tới, nhìn thấy Thành Nghị , bé lập tức giống như pháo nhỏ đã châm lửa, phóng tới. Thành Nghị sợ bé đụng vào bụng mình, trước khi bé đâm vào ngực mình đã vươn tay ngăn lại, sau đó mới ôn nhu ôm bé vào ngực.
Kỳ Kỳ vui vẻ ôm y nhảy nhảy, sau đó giống nhớ mới nhớ ra cái gì quay đầu lại, vẫy vẫy tay, Thành Nghị nhìn theo động tác của bé, chỉ thấy cách đó không xa có một bé trai cỡ tuổi Kỳ Kỳ đang đứng.
Bé trai cao hơn Kỳ Kỳ một chút, mặc một thân áo khoác nhi đồng, quần jean, giày nhỏ màu đen, nhìn qua vô cùng thời thượng, nhóc mang cặp ô tô màu đen, tay trái lôi kéo một rương hành lý tạo hình ô tô màu vàng bưởi, cao đến đùi nhóc. Tay phải ôm một bể cá hình tròn, trong bể là một con rùa đen nhỏ.
Thấy Kỳ Kỳ gọi, nhóc mới mím môi, đi qua.
Kỳ Kỳ kéo góc áo của Thành Nghị , ngửa đầu nhìn y, “Ba ba, bạn ngồi cùng bàn của con bỏ nhà ra đi, không có chỗ đi, chúng ta có thể thu lưu cậu ấy một chút không?”
Thành Nghị cúi đầu nhìn tiểu bảo bối của mình, “Bỏ nhà ra đi?”
Kỳ Kỳ gật đầu, còn rất tri kỷ giải thích với y, “Ba ba cậu ấy không cần cậu ấy, không phải ba ba tốt, cậu ấy muốn đến ga tàu hỏa ngủ, lỡ như ga tàu hỏa có người xấu thì làm sao bây giờ? Cho nên chúng ta để cậu ấy ở nhà chúng ta trước có được không? Nếu không thì cậu ấy rất đáng thương.”
Thành Nghị nhìn khổ sở trong mắt Kỳ Kỳ, biết chắc là Kỳ Kỳ bị ba chữ “không cần cậu ấy” làm cho tức cảnh sinh tình, đành phải sờ sờ đầu bé, cười nói: “Được thôi, nghe lời Kỳ Kỳ, ai biểu Kỳ Kỳ là tiểu bảo bối của ba ba đâu.”
Kỳ Kỳ nghe vậy, cười rất vui vẻ, lại quay đầu nhìn bé trai bên cạnh, “Cậu nhìn đi, tớ đã nói ba ba tớ sẽ đồng ý, ba ba tới đau tới nhất.”
Bé trai nghe vậy, “Ừm” một tiếng, rất lễ phép gật gật đầu với Thành Nghị , “Cảm ơn chú.”
Thành Nghị ôn nhu nói: “Không cần khách khí.”
Ba người cùng lên xe, Kỳ Kỳ ngồi ở giữa, Thành Nghị hỏi hai bé con một ít vấn đề, nhanh chóng biết rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện rất đơn giản, bé trai tên là Bác Nghiên, lớn hơn Kỳ Kỳ nửa tuổi, cùng lớp với Kỳ Kỳ, còn ngồi cùng bàn với Kỳ Kỳ. Bác Nghiên cãi nhau với ba ba, cho nên làm ầm ĩ bỏ nhà ra đi, ba ba nhóc cũng là một người tính tình ngoan cố, trực tiếp tỏ vẻ, con đi đi, ba không cần con. Nên Bác Nghiên lôi kéo rương hành lý của mình, ôm sủng vật rùa đen của mình bỏ đi.
Sau khi Kỳ Kỳ nghe câu chuyện của nhóc xong, rất lo lắng hỏi nhóc, “Vậy hôm nay cậu ở đâu nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro