Chương 15 • Rừng Trúc Và Mai Xanh (Ba)

Giữa sông nước mênh mông, trăng tan trong nước.

Ánh trăng hóa thành một dòng sông bạc bao quanh con thuyền chở khách đang vững vàng xuôi gió, trên thuyền treo đèn lồng thắp sáng, ánh sáng vàng như tan chảy khiến cho ánh trăng lạnh lẽo tăng thêm một phần ấm áp.

"Nhị vị khách quan, đây là rượu hoa đào độc nhất vô nhị trên thuyền chúng ta." Một bàn tay duỗi ra, hai ly rượu nhỏ tinh xảo nhanh chóng được đặt lên bàn.

Gió đêm trên boong tàu thổi qua mát lạnh, hơi thở trong trẻo xen lẫn mùi rượu trực tiếp xâm nhập vào trong tay áo người nam nhân.

"Diệu Diệu, lại đây." Gương mặt Liễu Phất Y phản chiếu dưới ánh đèn, vẻ tuấn dật đẹp đến độ không sao tả hết.

Khung cảnh lãng mạn thế này khó trách Lăng Ngu lại càng lún càng sâu.

"Liễu đại ca," Diệu Diệu nhanh tay lẹ mắt đón lấy ly rượu mà Liễu Phất Y đưa cho nàng, "Đa tạ, để muội tự rót".

Chiếc ly sứ nhỏ tinh xảo của cả hai khẽ chạm vào nhau trong không trung, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Liễu Phất Y mỉm cười, nâng tay áo uống rượu, nhưng trong đáy mắt lại chứa một nỗi u sầu không thể xóa nhòa.

Trong nguyên tác, Lăng Ngu một mình buồn bực bỏ nhà ra đi, trải qua mấy ngày lang bạt thăng trầm cuối cùng mất khống chế cảm xúc tự mình trốn vào một xó, vừa khóc vừa uống rượu giải sầu. Nam chính hiền lành đương nhiên lựa chọn uống rượu cùng nàng, cực điểm an ủi nàng. Đây là khoảng thời gian dài nhất mà Lăng Ngu ở một mình với nam chính.

Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, độ thân mật giữa Diệu Diệu và Liễu Phất Y sẽ đạt đến 80%.

"Liễu đại ca cũng đang không vui sao?"

Liễu Phất Y mỉm cười, con mắt lấp lóe một chút "Sao lại 'cũng'?"

"Ừm" nàng nhất thời nghẹn lời, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Muội nhớ nhà rồi."

Lúc ngẩng đầu, hai giọt nước đang đọng lại trong mắt chuyên nghiệp như một diễn viên điện ảnh.

"Hmm, cũng khó trách." Phất Y rót thêm rượu cho nàng, "Muội dù sao cũng không phải là người bắt yêu. Kẻ bắt yêu phiêu bạc bốn phương như lục bình không rể, đem thân duyên cùng tình duyên đều thấy cực kì nhạt."

"Huynh cũng là dạng này sao" Diệu Diệu yên lặng nhìn qua hắn.
"Đúng vậy." Trong mắt của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, "Không chỉ có ta, Dao nhi cũng giống như vậy. Về phần A Thanh" hắn buồn cười lắc đầu, "A Thanh tuổi còn nhỏ, còn có chút dính người."

Diệu Diệu nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Đáng thương Liễu Phất Y, trên đầu mây xanh trôi lơ lửng, còn không biết Mộ Thanh cùng Mộ Dao không phải tỷ đệ ruột, còn cho là Mộ Thanh chỉ là "có chút dính người."

"Nói như vậy, huynh và Mộ Dao hình thành thói quen ở chung dưới hình thức này."
". . . . . ."nhắc tới Mộ Dao, người trước nay mặt mày luôn ôn hòa như Liễu Phất Y liền lộ ra mấy phần luống cuống, "Ta cũng không biết nàng ấy gần đây thế nào."
Rượu vào phế phủ, thân thể nóng lên, lời gì cũng dễ dàng nói ra, "Nhắc đến, Dao nhi cùng ta tính tình quá giống nhau, có lẽ cũng không phải một chuyện tốt."
Như thế ngược lại có chút đạo lý, Diệu Diệu trong lòng nghĩ.
"Đây thật ra là một chuyện rất đơn giản." Nàng rót rượu cho Liễu Phất Y, nhìn hắn trong vô thức uống hết ly này đến ly khác, "Là hai người đem nó nghĩ phức tạp lên. Thật ra" nàng dừng một chút, vẻ mặt phức tạp, "Hai người chỉ cần ngồi xuống thổ lộ tình cảm, khoảng một canh giờ, không, nói không chừng chỉ cần một khắc đồng hồ liền đem toàn bộ giải quyết xong xuôi."

"Thổ lộ tình cảm."
"Đúng vậy."
Liễu Phất Y lại cười khổ "Quá khó khăn."
"Sao lại khó khăn chứ." Diệu Diệu tức giận đến mức tim đập loạn xạ, "Trong lòng huynh nghĩ cái gì thì nói cái đó, có khó khăn gì đâu"
Liễu Phất Y lắc đầu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Nhiều năm như vậy, ta cùng Dao nhi đều quen việc tự mình gánh vác mọi chuyện, nói là tình nhân không bằng nói là đồng bạn. Hai ta gắn bó cùng nhau, nhưng cũng là cạnh tranh với nhau, ở trong đoạn tình cảm này, chỉ sợ bại bởi đối phương, một khi thua liền xem là thất bại thảm hại" hắn thương tiếc nhìn Diệu Diệu, ngừng chút nói "Muội còn nhỏ, còn không hiểu được đâu."

Diệu Diệu bị câu nói này đâm xuyên tâm.Đúng ha, nàng là một người chưa từng yêu đương, dựa vào cái gì đi tư vấn tình cảm cho mấy đôi tình lữ.

"Mấy giờ rồi " Mộ Dao ngồi ở bên giường, khoác áo ngoài, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nàng luyện thuật tróc yêu của Mộ gia uy lực thật lớn nhưng cũng cực  kỳ hao tâm tổn sức, mỗi lần luyện xong đều phải ngủ rất lâu. Cũng may nàng tự do phiêu bạc tứ phương, không cần làm gia chủ đối nhân xử thế, cũng không bị ràng buộc. Lần này vừa ngủ, vậy mà ngủ thẳng tới đêm.

"Ánh trăng cũng lên rồi, A Tỷ đói chưa" đầu giường lộ ra gương mặt tươi cười của Mộ Thanh , lông mi rậm rạp, đôi mắt đen sáng ngời từ bên dưới nhìn lên nàng, mang theo loại thân mật mời gọi cưng chiều, tựa như một chú cún con đang chơi vui, đem hai chân trước gác lên thành giường, muốn lại gần liếm mặt của chủ nhân.
Hắn cố ý thay một chiếc áo choàng mới để che đi những vết thương trên người. Mái tóc được chải kĩ, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới trải qua một hồi ác chiến.
Mộ Dao khoác lên y phục, lông mi rũ xuống, trên gương mặt vừa mới ngủ dậy còn có một vệt hằn màu đỏ, lại có mấy phần khả ái. Đáng tiếc nàng thần sắc buồn bực, "Ta căn bản không muốn ăn."
"Nhưng mà A Tỷ cả ngày cũng chưa ăn gì." Mộ Thanh nửa nũng nịu nửa là dỗ dành, "Đệ mang chút đồ ăn uống tới, mang vào trong phòng giúp tỷ nhé"
"A Thanh, vừa rồi ta hình như nghe thấy giọng của Phất Y." Mộ Dao ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc lại lộ ra vẻ kinh hoảng.
Sắc mặt Mộ Thanh trong nháy mắt trầm xuống, ngữ khí cũng thay đổi "Đúng vậy, hắn tới gọi Lăng Diệu Diệu đi uống rượu."
Ánh sáng trong mắt Mộ Dao lập lòe, cô nhắm mắt lại, "Thôi vậy."
"A Tỷ, tỷ có chuyện gì cần hỏi huynh ấy, đệ cũng có thể đi cùng tỷ. Tỷ có muốn đánh cờ hay không."
Thật là kỳ quái, theo lý thuyết Lăng Diệu Diệu câu Liễu Phất Y đi, bất quá đây mới là kết quả tốt nhất, vì sao hai người kia thì uống rượu ngắm trăng vui vẻ, mà bọn họ lại giống như bị bỏ rơi, bầu không khí không chỉ ngưng trọng, A Tỷ liền cơm cũng không muốn ăn.
"Hoặc, đệ cũng đưa A Tỷ đi ngắm trăng, bên ngoài rất lạnh, phải mặc nhiều quần áo chút"
"Không cần đâu." Mộ Dao lên tiếng, giọng nói có chút buồn chán không thể khống chế, "Đừng làm loạn nữa A Thanh, để cho ta yên tĩnh đi."

"A tỷ, tỷ sao vậy?" Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Dao, động tác ngồi xổm kéo theo vết thương, hắn hơi nhíu mày, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Tất cả những điều này, Mộ Dao một chút cũng không có chú ý tới.

"Ta mơ thấy ả ta." Mộ Dao sắc mặt tái nhợt, mấp máy môi nói: "Ta mơ thấy cha mẹ ta, bị ả...."

"Sẽ không." Mộ Thanh nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc đứng lên, "Ta sẽ bảo vệ tỷ, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa."

Cô nhắm mắt lại khẽ cười, sắc mặt tái nhợt đến mức trong suốt nói: "A Thanh đừng manh động, đệ ngay cả ta cũng đánh không lại, làm sao có thể đối phó với ả? Hiện tại ta chỉ có thể làm là luyện tập chăm chỉ, cố gắng một chút nữa."

Không, không phải, Mộ Thanh ánh mắt càng ngày càng tối, một thanh âm ở sâu trong lòng hắn đang âm thầm gào lên, ta có thể, chỉ cần nàng cho phép, chỉ cần nàng cho phép ta

Ly rượu hoa đào nhanh chóng nhìn thấy đáy, uống đã cạn nhưng trong rượu còn sót lại những cánh hoa chưa được lọc đi.

Diệu Diệu đã uống say đến hoa mắt váng đầu, huyệt thái dương đau nhói, đầu lưỡi líu lại, muốn gục xuống nằm sấp trên bàn.
"Liễu đại ca, ta cho huynh một đề nghị"
"Muội nói đi."
"Huynh về sau, phải giữ khoảng cách với người khác giới, Mộ Dao mới không nổi giận nữa." Nàng nâng lên một ngón tay, "Nhất là, nếu gặp phải một tiểu cô nương thân phận tôn quý lại yếu ớt, huynh ngàn vạn lần, ngàn vạn lần phải cách xa nàng một chút."
Đoan Dương Đế Cơ nữ hậu duệ hoàng gia quý tộc kia sớm muộn gì cũng sẽ đem cặp nam nữ chính các người ngược thành hai trái khổ qua đắng ngắt.
Phất Y từ chối cho ý kiến, cười xoa đầu nàng, "Say rồi ư"
". . . . ." Diệu Diệu tức giận hất tay của hắn ra, "Huynh không  nghe thấy ta nói gì à"
"Ta nghe thấy rồi." Giọng nói của Liễu Phất Y tràn đầy ủy khuất, một cái bát nhỏ nhét vào lòng bàn tay Diệu Diệu, mờ mờ ảo ảo trông thấy trong chén một vầng trăng lơ lửng, cùng với nàng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Đây là gì, trứng chần nước sôi?"

Liễu Phất Y không kềm được cười "Là nước, trong đó có thuốc giải rượu, không còn gì khác."

Lăng Diệu Diệu trong nháy mắt lộ ra thần sắc thất vọng "Trứng cũng không cho, thật hẹp hòi" nói xong, hào phóng mà ngửa đầu uống vào một hơi, miệng giống như là một đồng hồ nước, hơn phân nửa nước tràn ra ngoài, làm ướt quần áo.

Liễu Phất Y thấy lông mày của mình giật giật, có chút đau lòng cho món canh giải rượu hắn  khó lắm mới tìm được.
Lăng Diệu Diệu uống xong liền gục ở trên bàn, "Chuyện gì thế này. . . . . . Sao lại vây. . . . . ."
"Đó là tác dụng của canh giải rượu, một lát sẽ không sao." Hắn khẽ thở dài, "Tiểu cô nương xa nhà ở bên ngoài, ban đêm vẫn cần phải bảo trì thanh tỉnh."

Lăng Diệu Diệu trong đầu hỗn loạn tưng bừng, trong chốc lát là khuôn mặt tức giận của Mộ Dao, sau lại là Mộ Thanh toàn thân hồng quang đuổi theo nàng, đầu đau như búa bổ, không nhịn được rên rỉ.

"Sao cơ" Liễu Phất Y xích lại gần nghe.

"Liễu đại ca" nàng lóng nga lóng ngóng hỏi, "Phản viết phù là cái gì"
Liễu Phất Y nhíu mày "Muội từ chỗ nào nghe được"
"A" nàng không trả lời mà hỏi lại, "Người nhà Mộ gia vì sao sẽ không dùng phản viết phù."
Liễu Phất Y dừng một chút, chậm rãi nói "Không chỉ Mộ gia, mà tất cả những người bắt yêu chính phái đều không dùng phản viết phù."
"Bởi vì, đó là tà môn ma đạo."
Công dụng của thuốc giải rượu rất lớn, Diệu Diệu lúc này thoát khỏi giãy giụa, trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng đầu vẫn còn đau, toàn thân bất lực, trong thời gian ngắn không đứng dậy được. Lòng của nàng đập bịch bịch "Tà đạo cỡ nào lận."
"Từng có đại yêu ngụy trang thành người của một gia tộc tróc yêu, một tờ phản viết phù, đồ sát cả nhà"
Nàng cảm thấy giọng nói của Liễu Phất Y ngày càng gần, trong lòng hoảng hốt, quên mất những gì cần hỏi, ngay lập tức nhớ lại cốt truyện.

Theo cốt truyện gốc ban đầu, lần này dưới ánh trăng đối ẩm, là Lăng Ngu say rượu, Liễu Phất Y đem nàng ôm trở về. Trên đường đương nhiên là bị Mộ Dao nhìn thấy, sau này sinh lòng ghen tuông, tiểu tình lữ huyên náo buồn bã chia tay. Lúc đó, Lăng Diệu Diệu ở trong lòng đem kẻ không biết xấu hổ Lăng Ngu mắng đến máu chó phun đầy đầu.

"Đã muộn lắm rồi, ta đưa muội trở về trước. Không cần lo lắng, qua một canh giờ nữa là muội có thể tự do đi lại."

Cái này, cái này đây là, muốn ôm nàng hả?Không, không ổn rồi, yểu mệnh nha.
Nàng cái khó ló cái khôn, một tiếng triền miên kéo dài tràn ra ngoài môi"Tử Kỳ"
Liễu Phất Y dừng lại " Tử Kỳ". Lông mày hắn từ từ giãn ra, trên mặt là thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ. Hắn lập tức minh bạch, vị kiều tiểu thư  này sở dĩ không để ý khổ cực kiên trì muốn cùng bọn họ màn trời chiếu đất, nguyên lai đều bởi vì nguyên do này.
Thiếu nữ hoài xuân, là kiểu vô tri không sợ gì nhất.
Bất tri bất giác, trên mặt hắn hiện lên một tia buồn cười "ai, ta đi tìm A Thanh tới"
"Không không không" Diệu Diệu bị dọa đến sợ hãi đá hai chân, "A, đầu, đầu đau quá, hắc"

"Bất luận như thế nào, ta sẽ thay cha mẹ báo thù." Mộ Dao siết chặt quần áo, khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong mắt lộ ra hàn quang, "Ai cũng không thể trông cậy vào, ta sẽ dựa vào lực lượng của mình hoàn thành hết thảy."
"A Tỷ vì cái gì tỷ lúc nào cũng một mình gánh chịu, tỷ vẫn là không chịu tin tưởng ta sao" Mộ Thanh sắc mặt đã rất tái nhợt , hắn cơ hồ là cố ý kiên trì ngồi xổm xuống, cảm thấy bụng vết thương sắp xé rách, máu tươi đầm đìa chảy ra ngoài, mới có thể khiến hắn cảm thấy vẻ thanh tỉnh.
"Không phải, A Thanh." Mộ Dao chậm rãi xoay người, đặt tay lên vai hắn, âm thanh ôn nhu "Đệ cùng ta khác biệt, đệ là hy vọng của Mộ gia, ta sẽ tận lực. . . . . ."
Mộ Thanh trong mắt hiện lên một tiia màu đen gợn sóng "Dù cho đệ chỉ là một người ngoài"
"Đừng nói nữa." Mộ Dao sắc mặt lạnh lùng, "Đệ vĩnh viễn là đệ đệ của ta, còn nói nhảm nữa, ta sẽ tức giận."

Phải, trong mắt tỷ Mộ gia quang minh lỗi lạc. Mà ta, nên mang ơn.

Hắn thả rèm xuống đi ra ngoài, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo và ẩm ướt. Cảm giác lạnh lẽo như vậy, cho dù là đèn lồng vàng rực rỡ trên thuyền cũng không mang lại chút hơi ấm nào.

Con thuyền yên lặng chuyển động. Dưới ánh trăng, một bóng người mảnh khảnh đứng ngoài đình không biết bao lâu, đợi đến hai vai phủ đầy sương hoa, không ngừng xoa xoa cánh tay, nghe thấy thanh âm, kinh ngạc quay đầu lại, một mặt ngạc nhiên nhìn qua hắn.
Ánh mắt của nàng di chuyển xuống, rơi vào bàn tay đang che bụng dưới của hắn, nghi ngờ hỏi "Ngươi thế nào rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro