Chương 16 • Rừng Trúc Và Mai Xanh (Bốn)

"Sao ngươi lại ở đây?" Âm thanh của Mộ Thanh không chứa chút nhiệt độ nào.
Đôi mắt Diệu Diệu đen trắng phân minh phản chiếu ánh trăng, nàng đi về phía trước một bước "Ta chờ huynh, chờ đã lâu."
Xem vẻ mặt của hắn, nhất định là vừa ở chỗ Mộ Dao bị nàng ta trách mắng mà ra. Dệt hoa trên gấm thì nói làm gì, nàng đây chẳng phải đang giúp người giữa lúc hoạn nạn sao.
Gió trên sông thổi y phục nàng tung bay, trên người nàng còn lưu lại một chút mùi rượu, xen lẫn mùi túi thơm của Liễu Phất Y, trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận. "Tiệc rượu nhanh như vậy đã kết thúc, liền vội vàng tìm cái tiếp theo."
Sắc mặt Lăng Diệu Diệu trong nháy mắt thay đổi, lông mày nhướng lên, "Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?"
"Ta nói sai sao."
Hừ xem bộ dáng như cắn phải thuốc súng kia, mới vừa nãy cùng Mộ Dao hẳn là huyên náo một trận ầm ĩ. Lăng Diệu Diệu đè nén hồi lâu, nén giận cười nói :"Ta là cùng Liễu đại ca uống rượu xong rồi, có vấn đề gì không? Hiện tại tới tìm ngươi cũng không phải để uống rượu."
Mộ Thanh giương mắt nhìn, thậm chí hứng thú trêu chọc nàng cũng không có, không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng, "Lăng tiểu thư lại mất ngủ rồi, túi thơm của ta không dùng được, không có dễ ngửi như của Liễu Phất Y."
Tên quỷ hẹp hòi hay ghi thù.
Lăng Diệu Diệu cười một tiếng, thấy sắc mặt của hắn mơ hồ đoán chừng là bị thương rồi. Nàng lấy dũng khí kéo cánh tay hắn "Ngươi không thể suy nghĩ về ta theo một hướng tốt hơn sao, ta là đặc biệt mang thuốc đến cho ngươi bôi."
Mộ Thanh vung cánh tay một chút, cũng không có hất ra, động vào vết thương, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, có chút khó chịu nói:"Buông ra."
"Đừng động" Diệu Diệu hạ giọng, gắt gao kéo hắn lại "Ngươi xem, bị đau rồi." Nàng mang theo dũng khí tà môn 'giết người cướp của' kéo hắn đi vào phòng "Không muốn kinh động đến tỷ tỷ ngươi, thì đừng ở đây ầm ĩ nữa."
Mộ Thanh liền ngưng giãy dụa.
Quả nhiên Mộ Dao là tử huyệt của Hắc liên hoa, lần nào điểm cũng trúng.
Mộ Thanh bị Lăng Diệu Diệu lôi lôi kéo kéo ngồi lên ghế, con ngươi đen lấy như vì sao chìm trong hồ nước lạnh lẽo, cả gương mặt tràn đầy phiền muộn "Lăng tiểu thư, cô lo chuyện bao đồng quá rồi."
Lăng Diệu Diệu không để ý tới hắn, cẩn thận đóng cửa lại, kéo rèm xuống và thắp một ngọn nến.
Trong căn phòng tối chỉ còn hai người bọn họ, nàng quay mặt lại không chút lưu tình nói "Mộ Tử Kỳ ngươi bị thương sao, nếu bị thương thì mau chữa trị đi, không dùng thuốc xem như xong rồi." Cô nhìn vết máu đỏ tươi chảy ra giữa kẽ ngón tay hắn, cau mày nói "Giày vò chính mình đến mức này."
Thần sắc của nàng nghiêm túc hiếm thấy, cơ hồi giống như là đang nổi giận, nhưng trong mắt bộc lộ quan tâm, rất giống với một người khi xưa.
Mộ Thanh thần sắc ngưng trọng, thu hồi lòng bàn tay nhìn vệt máu loang lỗ giữa các ngón tay, trên quần áo vết máu đã khuyết tán, chậm rãi chảy ra ngoài.
"Ta trước nay không dùng thuốc."
"A" Diệu Diệu như bị khiếu chiến "Vậy ngươi có năng lực gì đặc biệt không, không trị mà tự khỏi chẳng hạn."
"Không có."
"Vậy ngươi," Diệu Diệu hít sâu một hơi, uyển chuyển kết luận "khụ, Mộ công tử còn sống được đến giờ, đúng là may mắn."
Mộ Thanh nhìn nàng không lên tiếng, thần sắc mờ mịt không rõ.
Nàng vén lớp váy áo, nửa ngồi xuống đối mặt Mộ Thanh, ngữ khí nhu hoà "Ta giúp ngươi xem thử."
"Không cần". Hắn lần nữa che giấu vết thương "Ta không bôi thuốc."
"Ngươi đừng căng thẳng như vậy," Diệu Diệu cảm thấy một trận thất bại "Ta không phải đăng đồ tử (dê xòm) ngươi càng không phải một cô nương."
Nàng do dự một chút, nhìn quanh bốn phía rồi lấy túi giấy lúc chiều ra.
Âm thanh mở giấy xột xoạc làm kinh động đến Mộ Thanh, ánh nến nhảy múa trong mắt hắn, con ngươi càng lúc càng sáng đen "Chẳng phải nói không có gì sao?"
"Ta cố ý nói vậy" Diệu Diệu lấy ra một cái màn thàu (bánh bao), nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, miệng phàn nàn "Ta vốn là muốn đem cho ngươi cùng Mộ tỷ tỷ nếm thử, ai biết được hết lần này tới lần khác nhìn thấy ngươi cùng kẻ khác đánh nhau, ngươi hung dữ nhue vạy, bộ dáng như muôn ăn thịt người, có ngu đần mới mới tặng đồ ăn đến cho ngươi."
Mộ Thanh nhìn ở giữa lòng bàn bàn tay.
Màn thầu trắng tròn như tuyết, bề mặt sáng bóng trơn trượt mê người, củ cà rốt cắt thành hình thoi ở giữa khảm đóa hoa mai năm cánh, đỏ trắng tương ứng, mười phần tinh mỹ.
Giọng nàng cực kỳ thanh thuý, mang chút uỷ khuất của tiểu cô nương.
"Ngươi đừng chỉ nhìn thôi, nếm thử chút đi."
Diệu Diệu ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, kích động ngẩng đầu nhìn hắn "Đầu bếp nhà ta làm đó, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng."
Mộ Thanh xoay người đi, tránh khỏi tầm mắt nàng.
Hắn không thích cái 'ngẩng đầu nhìn' này, luôn cảm thấy hành động đó sẽ dễ bị cô nhìn thấu mình , giống như hắn vốn luôn ngắm nhìn Mộ Dao theo cách đó.
Diệu Diệu thở dài trong lòng, cắn cắn môi, đổi vị trí ngồi sang bên cạnh, lại mặt dày "Ngươi nhanh cắn một cái nếm thử xem, bảo đảm sẽ không thất vọng không phải ngươi vẫn chưa ăn cơm sao."
Để nàng nhắc thêm một lần nhưng hắn đúng là đói bụng thật. Mộ Thanh vừa cắn một miếng, liền nếm được một cỗ ngọt ngào. Hắn cúi đầu xem, bên trong màn thầu có một lớp đường đỏ oánh nhuận, đường đỏ tràn ra chảy bên trong lòng bánh.
"Có ngọt không, ăn có ngon hay không?" Lăng Diệu Diệu bán đi an lợi ngồi xổm trên đất cười như thể cuối cùng cũng gả được đứa con gái nhà mình đi.
Vị ngọt tan trong miệng hắn.
Quá ngọt, đã bao lâu chưa ăn qua thứ đồ ngọt như vậy rồi.
Ngay lập tức cơn đói khát bao trùm lấy hắn, vài lần cắn đã ăn hết màn thầu. Diệu Diệu chống cằm nhìn hắn, lại thả vào trong lòng bàn tay của hắn thêm một cái bánh.
Hắn men theo cánh tay của nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cánh tay nàng thon dài, áo màu lam thuỷ, cổ trắng ngần, và đôi mắt hạnh đang cười kia nhìn hắn đầy mong đợi "Ăn đi, còn nhiều lắm."
Mộ Thanh nhìn nàng, cái bộ dáng này.
Cái bộ dáng này rất nhiều năm trước, khi sắp bị đánh chết trên đường phố chỉ vì một miếng ăn, những vị quan gia tiểu thư cao cao tại thượng đó đều có bộ dáng ân cần bố thí này.
Nếu như các nàng biết thứ mình làm bộ bố thí cho ăn là một loài chó dại sẽ liền hoảng sợ bỏ chạy, cũng không quay đầu mà chạy đến nơi ấm áp trong kiệu có người ân cần hỏi thăm, nói cho các nàng biết đối đãi với những loại này không cần thiện lương.
Gian nan vất vả mưa tuyết ở trong vô tận chém giết, trong đêm tối cùng tử vong mới là nởi trở về của hắn.
Ngón tay hắt siết chặt, cánh hoa mai trên màn thầu vô thức bị bóp đến biến dạng.
"Ai nha nha, đừng bóp" mặt Diệu Diệu đau lòng nắm lấy cổ tay hắn, lực đạo kia so với mèo con cào người không có gì khác biệt "Có giận thì phát tiết với ta, đừng ngược đãi đồ ăn."
Hắng buông tay, mất hứng "Không ăn nữa."
Diệu Diệu hự một tiếng, không hề hay biết tâm tình hắn biến hoá "Mộ công tử không cần dè dặt, một mình ta ăn mọit lúc tận 3 cái, ngươi là một nam nhân lý nào lại ăn ít hơn ta, như vậy không hợp lý."
Những hình ảnh đó biến mất một cách kỳ diệu, hắn mơ hồ cảm thấy vị quan gia tiểu thư trước mắt này không phải cùng loại với nhóm nữ hài nhi trong kí ức kia của mình.
Không ôn nhu, không kiêu căng, không chút khách khí, mà là một kẻ quái đản.
Mộ Thanh cũng không thèm để ý nữa, bắt lấy màn thầu hấp của nàng, ăn liền một lúc ba cái, bụng dạ khoan khoái, khắp người dễ chịu đứng lên.
Diệu Diệu ở một bên nhìn, đau lòng ba cái màn thầu một lúc , chỉ thuận miệng nói thôi Hắc liên hoa liền thật sự ăn, biết thế nàng báo là hai cái thôi, như vậy có thể để dành một cái lại ăn được thêm một bữa.
Diệu Diệu kiên nhâ nhẫn y ăn xong, vui vẻ lấy ra dược cao, một vị thuốc Đông y nồng đậm từ tay nàng tràn ngập không gian "Ăn xong rồi thì bôi thuốc thôi."
"Thế nào còn phải bôi thuốc nữa." Sắc mặt Mộ Thanh trần xuống.
"Theo quy củ nhà ta, hồi nhỏ uống thuốc đắng cha ta sẽ cho ta ngậm một khối kẹo ngọt. Vị ngọt lúc đầu về sau sẽ không còn thấy đắng nữa." Lăng Diệu Diệu cười hì hì nhìn qua hắn "Nếu không tự ngươi làm đi, ta không nhìn đâu."
Hắc liên hoa quay đầu đi, con ngươi đen như mực "Không cần, đừng có giả nhân giả nghĩa nữa."
Lăng Diệu Diệu liếc hắn một cái, tự mình mở nắp dược cao ra, vừa lẩm bẩm vừa chuẩn bị "Mộ công tử, muốn sống lâu thêm chút, bên cạnh Mộ tỷ tỷ thêm đoạn thời gian thì phải tiếc mạng của mình, đối với chính mình tốt một chút, lỡ như chết trước người khác há không phải tiện nghi cho họ rồi sao."
Mộ Thanh đột ngột giương mắt nhìn "Ngươi nói cái gì?"
Diệu Diệu ngẩng mặt lên, trên mặt nở nụ cười vô tội "Cái gì cũng không có nói". 😂
Nàng dừng một chút cúi đầu quên nhìn đến thuốc trên tay, sau đó miệng không ngừng lải nhải "Ngươi một mực cự tuyệt như vậy lẽ nào mấy loại dược vật này đối với vết thương do yêu ma gây ra không có tác dụng?"
"Không phải" Mộ Thanh vò đã mẻ khoing sợ rơi xoa xoa vết máu trên tay vào quần áo "Trước kia vẫn là A Tỷ giúp ta trị thương."
Những vết thương mà nàng phát hiện đều được chữa lành.
Những vết thương mà nàng không phát hiện, hoặc hắn không để cho nàng phát hiện, hắn liền tự mình chịu, phó mặc cho trời.
"Nếu đã có công hiệu, vậy nhanh dùng đi. Troing sắc mặt ngươi kém như vậy."
'Phải không' hắn cong lên một nụ cười giễu cợt 'sắc mặt kém như vậy A Tỷ lại một chút cũng không nhìn ra.
Lăng Diệu Diệu vội vã kéo ngăn kéo ra, tìm trong túi mình kéo và băng gạc, còn rất ra dáng đổ nước nóng ra chậu đồng.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Thanh nhìn thân ảnh nàng chợt tới chợt lui, dở khóc dở cười "Ta cũng không phải sắp sinh con."
"A không phải làm thế này hả?"  Lăng Diệu Diệu chân tay luống cuống, lúng túng đứng tại chỗ , trong lòng thầm mắng phim truyền hình rác rưởi, dạy hỏng cả thế hệ.
"Ngươi qua đây" Mộ Thanh giương mắt, đôi mắt đen láy của hắn xẹt qua, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) ý vị "Nhìn bộ dạng này của ngươi, là chưa từng giúp người khác bôi thuốc qua phải không."
"Phải, ta chưa từng" nàng có chút chột dạ dừng một chút rồi lấy lại tự tin ưỡn ngực "Ta cho là mình đủ kinh nghiệm, ta từng chữa chân chi con vịt nhỏ ở nhà, trước đó nó bị mèo cắn, ta ngày ngày đuổi theo nó, dưới sự cứng rắn của ta nó đã khỏi." Đôi mắt nàng sáng ngời "Ta lợi hại không"
Hắn cắn răng "Đưa thuốc cho ta."
"Được" Lăng Diệu Diệu nhìn hắn một tay cởi y phục, trong lòng có chút khản trương "Có cần ta tránh chút không?"
Ha, hắn cười một tiếng không rõ ý vị, dừng mọit chút, nói "Lăng tiểu thư nếu muốn nhìn, nán lại cũng không sao."
Mộ Thanh cởi bỏ lớp y phục, trung y chậm rãi tuột khỏi vai, từ góc nhìn của hắn nhìn thấy một bóng người đứng bất động phía sau.
Nàng thật sự ở phía sau chờ xem
Được, muốn nhìn liền nhìn cho đủ đi.
Y phục vừa cởi xong, trong lòng Lăng Diệu Diệu hơi hồi hộp một chút.
Mộ Thanh rất trắng, lưng và mặt đều trắng như nhau, trên làn da trắng như ngọc chằng chịt dấu tích của những vết thương cũ, đến mức vết thương còn đang chảy máu kia đều không còn gì nổi bật.
"Lăng tiểu thư, đừng ngẩn người ra đó nữa, đưa kéo qua giúp ta đi" hắn hơi nghiêng người quay đầu lại, bóng lưng ưu nhã xinh đẹp đối lập với ánh đèn, trong mắt lộ ra một tia sáng.
Cái dạng mê người này, Lăng Diệu Diệu tring voi thức tuân theo
"Chờ một xíu ngươi muốn lấy kéo làm gì"
Lúc nàng định thần lại, đầu kéo nhọn hoắc đã chui qua cổ họng, hai tay nàng vô thức che mắt, tim đập loạn xạ, qua kẽ tay, trông thấy Mộ Thanh lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt đến doạ người.
"Dùng nước tẩy rửa qua là được rồi hà tất phải" Lăng Diệu Diệu gần như sụp đổ, nhìn vết máu trên lòng bàn tay của Mộ Thanh và chiếc kéo trong vũng máu, tựa như hiện trường của một vụ án mạng
Thời không này hiện không tồn tại thuốc tê, chơi như vậy thật không biết sẽ chết người sao
"Những chỗ thuỷ ma đụng phải nếu không triệt để thanh lý rất nhanh sẽ bị thối rửa" Mộ Thanh tựa như bị trêu cười, trên trán đã lấm tấm hồi hôi lạnh, giễu cợt cười nói "Lăng tiểu thư nhìn qua có vẻ phiêu dũng, xem ra lòng can đảm còn kém cả thỏ con."
Nhìn thấy máu của Mộ Thanh chảy như dòng suối nhỏ, trong không khí nổi lên một cỗ hương vị nọt ngào, nàng cũng không đoái hoài tới lời lẽ nặng nhẹ của hắn, nhấc lấy băng gạc, tay run run đặt lên vết thương của hắn, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
"Ngươi mau tự mình ấn lấy đi" Diệu Diệu tay càng run, sau lưng đổ mồ hôi lạnh "Nhanh lên, ta sợ làm đau ngươi."
Nào ngờ, hắn đem bàn tay dính đầy máu của mình rửa vào trong chậu nước, bàn tay phủ lên tay cô những giọt nước ấm thật chặt, lực ấn này cơ hồ mang theo ác ý tự ngược bàn thán, dưới sự đau đớn như vậy, lời nói giễu cợt như được vắt ra từ kẻ răng "Ngươi có thể dùng lực một chút."
Lăng Diệu Diệu lù lù bất động nhìn qua tương đối trấn tĩnh, thực tế nửa phần da đầu trong nháy mắt lập tức tê dại.
Con mẹ nó chứ, biến thái.
Hệ thống Xuyên thư Sổ tay công lực Hắc liên hoa phát tín hiệu:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro