Chương 41
Editor: Sa Hạ
Lời vừa mới thốt ra, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
Ngu Khuyết nhìn hắn, hắn nhìn Ngu Khuyết.
Ánh mắt hai người nhìn nhau cơ hồ giống nhau đến mức không thể tin được.
Bàn tay của thiếu chủ hướng về phía đống phân còn chưa kịp thu hồi, bắt cả người lẫn tang vật.
Còn trong lòng Ngu Khuyết ôm một mỹ nam trần nửa người, quần áo không nghiêm chỉnh thống khố đáng thương, bằng chứng như núi.
Vì thế hai người đều cảm thấy chính mình liếc mắt một cái cũng nhìn thấu được chân tướng, đồng thời cảm thấy lời buộc tối của đối phương với mình hoàn toàn bậy bạ.
Tức khắc cả hai liền trở nên cảnh giác.
Ngu Khuyết âm thầm đánh giá hắn, chỉ thấy tên trộm phân này lớn lên lại tuấn tú lịch sự, nhân mô cẩu dạng, một thân quần áo hoa hòe lòe loẹt làm mắt nàng đau nhức, mười ngón tay đeo sáu chiếc nhẫn đá quý, không biết là thật hay giả.
Một thân nhà giàu mới nổi ăn mặc nửa thật nửa giả, người bình thường khẳng định sẽ không mặc thế này. Nhưng người trước mắt mọi cử động của hắn đều có vài phần phong lưu phóng khoáng.
Ngu Khuyết khẽ đem tiểu sư huynh nhỏ bé đáng thương lại bất lực ôm vào trong ngực thật chặt, đồng thời âm thầm kinh hãi.
Nàng không biết Tu chân giới lại sâu đến thế, cư nhiên nhân vật.... lại đến mức đi trộm cả phân để sống sao?
Tâm tình của Ngu Khuyết phức tạp.
Mà thiếu chủ cũng tương tự đang đánh giá Ngu Khuyết.
Nữ tu này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng trong ngực nàng đang ôm một tu sĩ thực lực không yếu đang hôn mê bất tỉnh không có sức để phản kháng, có thể thấy được hơn phân nửa nữ tu này nhìn trẻ tuổi nhưng lại là một nhân vật lão luyện, tuổi thật không biết lớn bao nhiêu, nếu như hắn đối đầu trực diện với nàng, không biết nắm chắc được mấy phần để thoát.
Thiếu chủ một bên cảnh giác, một bên thương hại nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi trong lòng ngực lão quái vật.
Đúng là tu sĩ kia trẻ tuổi mỹ mão, hiện tại bị mang đi trong trạng thái trần trụi nửa người, còn không biết bị khuất nhục thế nào!
Không tốt! Hắn cũng là một người trẻ tuổi mỹ mão, nếu lão quái vật kia cảm thấy một người không đủ, cũng muốn bắt hắn, vậy thì hắn có nên thà chết chứ không chịu khuất nhục không? Hay là nên tạm thời nhẫn nại?
Thiếu chủ rối rắm kéo quần áo của mình bọc lại, cẩn thận lui về phía sau một bước.
Hai người bổ não một phen, cùng đấu tranh tư tưởng một lúc, tức khắc cảm thấy hôm nay việc này quá mức.
Cả hai quyết định đánh đòn phủ đầu, vì thế đồng thời cùng mở miệng.
Ngu Khuyết: "Thoạt nhìn ngươi cũng là người đàng hoàng, không nghĩ tới cư nhiên lại trộm phân.........."
Thiếu chủ: "Tiền bối hãy bình tĩnh, tất cả mọi thứ vãn bối mang theo trên người đều cho ngài, chỉ cần ngài cướp tiền không cướp sắc!"
Sau đó hai người đều trầm mặc.
Sau một lát, Ngu Khuyết dậm chân: "Ta là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, ta nhàn rỗi không có việc gì làm mới có thể cướp sắc ngươi!"
Thiếu chủ càng không thể tin: "Ta sao có thể trộm phân! Còn ra thể thống gì!"
Nói xong, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía vật chứng ở trong tay đối phương, sau đó lại nhìn vật chứng ở trong tay mình.
Chậm đã, cả hai dường như đã ngộ ra.
A này......
Thiếu môn chủ nhanh thu hồi tay về: "Ngươi đừng hiểu lầm! Ta không phải........ Không, thật ra tại hạ là thiếu chủ của Thực Vi Thiên, hôm nay ngẫu nhiên cùng phụ thân ngửi thấy một mùi thúi kỳ lạ dưới chân núi nên mới ở đây, vốn định tìm hiểu xem mùi thúi đó có thể làm ra được loại mỹ thực nào khác không........."
Thiếu chủ sốt ruột giải thích một hồi không rõ đầu đuôi, Ngu Khuyết nghe xong biểu tình tức khắc hiện lên một lời khó nói hết.
Mùi thúi kỳ lạ.......
Ngu Khuyết lại nhìn về phía đống phân kia.
Phân thỏ luôn hay thúi, người nuôi thỏ đều biết.
Mùi thúi kỳ lạ, nhưng là người không thể, ít nhất không nên.......
Ngu Khuyết trầm mặc một lúc lâu, một lời khó nói: "Ta không nghĩ tới Thực Vi Thiên các người cư nhiên có năng lực đem...... đem cái thứ có thể phân hủy này biến thành mỹ thực, đúng thật là trân trọng như châu báu, tự sản tự tiêu, thất kính thất kính!" Nàng quyết tâm đời này không bao giờ ăn đồ ăn tự nhiên này.
Thiếu chủ nghe thấy càng sửng sốt, sau đó lại bừng tỉnh phản ứng được nàng lý giải thành cái gì.
Má ơi! Lần này hiểu lầm càng lớn hơn nữa!
Thanh danh trăm năm của Thực Vi Thiên...........
Còn không bằng để cho nàng nghĩ hắn trộm phân!
Thiểu chủ cấp tốc giải thích với vẻ mặt trắng bệch: "Không phải.......Ngươi nghe ta giải thích, ta nói mùi thúi không phải nói mùi này......."
Giải thích được một nửa, hắn đột nhiên ý thức được không đúng.
Không thích hợp a! Tốt xấu gì hắn cũng đưa thiếp mời để đường đường chính chính đi vào, hắn không chỉ bắt được người lẫn tang vật, người bị hại trong ngực nàng ta vẫn còn đang hôn mê nữa đó! Dựa vào cái gì hắn phải giải thích với nàng!
Thiếu chủ lập tức trở nên cứng rắn, thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Mau buông tiên quân trong tay ngươi ra. Ta nói cho ngươi biết, phụ thân ta hiện tại đang ở chủ phong, tông chủ Thất Niệm Tông cũng đang ở đó, đợi tới khi bọn họ tới, ngươi có chạy đằng trời!"
Ngu Khuyết: "........"
A này........
Nàng cúi đầu nhìn tiểu sư huynh trong lòng mình, mặt không đổi sắc ôm người càng chặt hơn.
Nàng trả lời lại hợp tình hợp lý: "Ta ôm sư huynh của ta, mắc gì phải thả ra!"
Thiếu chủ nghe vậy càng thêm khiếp sợ, cánh tay chỉ nàng càng run rẩy.
Sư huynh nàng.......
Nữ tặc này......... Cư nhiên tới sư huynh của mình cũng không buông tha!
Thiếu chủ cảm thấy không thể để mọi thứ diễn ra tiếp như vậy, hắn phải đem người sư huynh đáng thương này cứu ra!
Thực tu nhu nhược lập tức lao tới, nắm được một chân của Yến Hành Chu, lớn tiếng nói: "Ngươi mau buông sư huynh ra cho ta!"
Ngu Khuyết vừa thấy có người dám đoạt người giữa ban ngày ban mặt, tức khắc khiếp sợ, ôm chặt sư huynh đang trần trụi nửa người, hoảng sợ nói: "Ngươi mau buông sư huynh ta ra!"
Hai kẻ cùi bắp, một người ôm thân, một người ôm chân, trình diễn một màn lôi kéo Ma Vương có thể hủy diệt trời đất kiếp trước.
Yến Hành Chu hôn mê bất chợt nhíu mày.
Hắn mơ thấy kiếp trước mình không thể áp chế được ma khí trên người, hoàn toàn trở thành ma.
Sự thống khổ đốt cháy toàn thân, thân thể phảng phất như trải qua một trận xé rách, rách toạt,.....
Không đúng! Xé rách!
Lý trí của Yến Hành Chu dừng thanh tỉnh, lông mi khẽ run, giãy giụa vài cái liền tỉnh.....
Mà lúc này, Tiêu Chước đi tìm tiểu sư muội nhà mình trong rừng trúc không thấy liền xoa đầu đi ra.
Mới vừa bước ra khỏi rừng trúc, hắn nhìn thấy tiểu sư muội nhà mình với thiếu chủ Thực Vi Thiên đối đầu với nhau, hai người không ai chịu nhường, dường như là đang tranh đoạt cái gì, mà thứ kia......
Thanh kiếm trong tay hắn 'lạch cạch' rớt xuống đất.
Hai người nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
Ngu Khuyết mừng rỡ! Thiếu chủ cũng mừng rỡ!
Hai người không hẹn đều cảm thấy có người đến giúp mình!
Ngu Khuyết: "Nhị sư huynh mau tới! Có người muốn cướp tiểu sư huynh!"
Thiếu chủ càng gấp gáp: "Tiêu tiên quân mau giúp ta! Có người muốn bắt cóc!"
Tiêu Chước cái gì cũng không nghe thấy.
Hắn nhìn bộ dáng trần trụi của tiểu sư đệ, da đầu tê dại.
Hắn chạy về phía trước, hoảng sợ nói: "Tiểu sư đệ!"
Sau đó liền không chút do dự ôm lấy một chân khác của Yến Hành Chu.
Cái quần sớm đã mệt mỏi bất kham với sự lôi kéo điên cuồng vừa rồi liền 'xoạt' một cái.
Ba người đồng thời dừng lại, hai mặt nhìn nhau.
Mà lúc này, Yến Hành Chu phảng phất hiểu rõ mình mới vừa trải qua chuyện gì, từ trong hôn mê mà tỉnh lại.
Hắn mở to mắt, sắc lạnh như kiếm.
Hai tay của Tiêu Chước lập tức căng thẳng.
Lại một tiếng 'xoạt'.
Tiêu Chước: "......."
Yến Hành Chu: "......."
Yến Hành Chu bình tĩnh nhìn lại tình cảnh của mình, lại nhìn nhìn ba người trước mặt.
Vẻ mặt của hắn vô cảm: "Buông ta ra!"
Ba người cùng nhau buông tay.
Nháy mắt Yến Hành Chu trở thành vật rơi tự do.
Nhưng may hắn là Yến Hành Chu.
Hắn nhanh chóng rút bội kiếm của mình trong nhẫn trữ vật ra, trước khi cơ thể rơi xuống thì mũi kiếm đã chỉa xuống dưới đất, mượn lực nhảy lên, thân thể xoay tròn giữa không trung, ổn định vững chắc đứng ở trên mặt đất.
Hắn thu kiếm lại.
Tiêu Chước liền vỗ tay theo bản năng: "Không hổ là tiểu sư đệ, kiếm pháp trở nên tiến bộ!"
Yến Hành Chu: "........"
Hắn bình tĩnh nói: "Có lẽ các người nên giải thích cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Lúc này là nói với Ngu Khuyết
Nàng bừng tỉnh phát giác, tiểu sư huynh còn đang ở trần.
Này, này cũng quá không nam đức!
Ngu Khuyết lập tức lay lay túi trữ vật của mình, lấy ra bộ trang phục hầu gái lúc nàng làm cho nhị sư huynh khi còn là cẩu.
Này.....Có chút ít còn hơn không đi.
Ngu Khuyết cẩn thận rút ra, cẩn thận đưa cho hắn.
Nàng che mắt lại: "Tiểu sư huynh, có lẽ huynh nên mặc quần áo trước."
Yến Hành Chu: "........"
"Ngu! Khuyết!"
Hắn nhìn nửa người mình trần trụi, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của ba người, Ma Vương kiếp trước hủy thiên diệt địa trầm mặc một lúc, giờ khắc này đột nhiên sinh ra ý nghĩ giống với Tiêu Chước.
Thà hắn chết ở kiếp trước còn tốt hơn.
...........
Mười lăm phút sau, tiểu sư huynh ăn mặc chỉnh tề chiếm cứ căn phòng của Ngu Khuyết.
Hắn ngồi ngang nhiên bất động, ba người đứng đó cúi đầu.
Hiện tại, tất cả hiểu lầm đã được làm rõ.
Mà điều duy nhất không rõ chính là vì sao Yến Hành Chu xuất hiện ở đỉnh núi của tiểu sư muội trong bộ dạng quần áo không hoàn chỉnh, còn bị tiểu sư muội ôm như vậy.
Tiêu Chước nhìn trộm hai người.
A này........Chẳng lẽ........
Nhưng tiểu sư muội vẫn còn là một hài tử a!
Ánh mắt của Tiêu Chước nhìn Yến Hành Chu tức khắc trở nên không đúng.
Trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác vi diệu, cải trắng nhà mình bị heo ủi, hắn muốn khiển trách cũng không thể khiển trách, rất nghẹn khuất.
Mà dường như Yến Hành Chu biết hắn suy nghĩ cái gì, đột nhiên lạnh lùng nói: "Dừng lại!"
Tiêu Chước bất động.
Yến Hành Chu trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Ngu Khuyết, hai người các ngươi ra ngoài trước, nhị sư huynh ở lại."
Ba người không hiểu lý do, không tự chủ được liền nghe hắn.
Ngu Khuyết ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nàng đi tới cửa, thậm chí còn quay đầu, quan tâm nói: "Tiểu sư huynh, nếu huynh không thoải mái hãy gọi muội, muội ở ngay bên ngoài."
Thần sắc của Yến Hành Chu dần trở nên hòa hoãn.
Sau đó Ngu Khuyết lại nói: "Muốn đi WC thì nó ở phía sau, muội thấy lúc huynh hôn mê cũng uống không ít nước."
Yến Hành Chu: "......."
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Đi ra ngoài."
Ngu Khuyết chạy nhanh.
Rất mau, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại hai người Yến Hành Chu và Tiêu Chước.
Tiêu Chước nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết.
Trước giờ Yến Hành Chu không thèm để ý ánh mắt của người khác, mà lúc này, đầu óc không kịp tỉnh táo, đột nhiên nói: "Huynh đừng hiểu lầm, không phải như huynh nghĩ."
Ánh mắt của Tiêu Chước nhìn hắn tức khắc càng không thích hợp.
Yến Hành Chu: "......."
Hắn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ chuyển sang chủ đề chính.
Hắn bình tĩnh nói: "Nhị sư huynh, mới vừa rồi ta cảm giác được ma khí."
Lực chú ý của Tiêu Chước quả nhiên bị kéo lại.
Thần sắc nghiêm túc: "Cửa ma giới mới mở mấy ngày, ma khí cư nhiên đã tràn tới nơi này rồi sao?"
Yến Hành Chu bất động thanh sắc: "Đúng vậy, ta cảm nhận được ma khí, ma khí trong thân thể cũng bị dẫn động."
Tiêu Chước kinh hãi: "Tiểu sư đệ, ngươi......"
"Ta không có việc gì." Yến Hành Chu nhanh chóng nói: "Tiểu sư muội phát hiện kịp thời."
Tiêu Chước nhìn nhìn Yến Hành Chu, lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn áy náy: "Thì ra là tiểu sư muội cứu đệ........ Sư đệ, là ta hiểu sai!"
Yến Hành Chu không tự chủ được nhẹ thở ra: "Không sao."
Sau đó hắn đột nhiên cứng đờ.
Vì sao hắn phải giải thích chuyện này?
Từ trước đến nay hắn chưa từng kiên nhẫn giải thích mọi chuyện với người khác, bởi vì hắn không thèm để ý.
Dù kiếp trước có mất tích, cũng chưa bao giờ giải thích một lời với đồng môn.
Mà hiện giờ, chẳng qua chỉ là một hiểu lầm nhỏ bé không đáng kể, hắn cần gì phải trắc trở giải thích hết lời như vậy?
Yến Hành Chu lâm vào trầm tư.
Ở ngoài cửa, không khí giữa Ngu Khuyết và thiếu chủ cũng lâm vào trầm mặc.
Xét thấy mới vừa rồi hiểu lầm, hai người đều cảm thấy nên xin lỗi đối phương.
Thiếu chủ đánh vỡ cục diện xấu hổ trước, chủ động nói: "Tại hạ là Thiếu chủ Thực Vi Thiên, Cảnh Minh."
Ngu Khuyết vội vàng giới thiệu: "Ta là tiểu đệ tử của tiên tôn Hàn Nguyệt, Ngu Khuyết."
Hai người giới thiệu xong, nhìn nhau cười.
Ngu Khuyết: Cảnh Minh, khôn khéo, lấy tên này nhưng thoạt nhìn thật sự không khôn khéo như thế.
Cảnh Minh: Thì ra nàng không phải là hái hoa tặc! Đáng giận, không phải nói mỹ nam ra cửa đều sẽ bị hái hoa tặc mơ ước sao!
Suy nghĩ trong lòng hai người đều không thể đoán được, nhưng Ngu Khuyết thấy không khí đúng lúc, tức khắc cảm thấy bản thân là chủ nhà, hẳn nên chủ động một chút.
Vì thế nàng nhiệt tình nói: "Lần này thiếu chủ đến nơi này là vì chuyện gì a!"
Cảnh Minh cũng trả lời: "Ta với phụ thân ở dưới chân núi ngửi thấy một mùi thúi kỳ lạ........."
Hắn vừa nói mùi thúi, vẻ mặt của Ngu Khuyết tức khắc trở nên vi diệu.
Chẳng lẽ Thực Vi Thiên bọn họ dùng.....
Cảnh Minh vừa thấy liền vội vàng giải thích: "Không phải cái mùi thúi kia, là mùi của một loại trái cây, Hàn Nguyệt tiên tôn nói nó tên là Sầu riêng, ta theo tiên quân đến đây chính là muốn tìm nó!"
Ngu Khuyết sửng sốt, trong nháy mắt, đột nhiên ý thức được cơ hội của mình tới.
Cốc chủ Dược Vương cốc phát hiện sầu riêng, hơn nữa muốn thông qua phát sóng trực tiếp của Cốc Hữu Châm để truyền bá ra ngoài.
Nhưng mà lần phát sóng đó quá căng nên đến bây giờ sầu riêng trở thành trái cây ít được lưu ý, chỉ có nhân tài tìm kiếm mới lạ mới mua nếm thử.
Điều này làm cho người yêu thích sầu riêng như Ngu Khuyết làm sao có thể nhẫn nhịn!
Nhưng mà hiện tại, thiếu chủ Thực Vi Thiên có mắt nhận thức, đối với sầu riêng có hứng thú.....
Ẩm thực của Thực Vi Thiên ở Tu chân giới như là chong chóng quay theo chiều gió! Nếu Thực Vi Thiên mở rộng sầu riêng.......
Thịnh thế thuộc về sầu riêng sắp tới!
Ngu Khuyết tức khắc hào hứng, nhiệt tình hỏi: "Không biết thiếu chủ tìm sầu riêng để làm gì?"
Thiếu chủ lập tức héo rũ.
Hắn ủ rũ nói: "Đừng nói nữa, nửa tháng sau chính là Ngự Thực Tiết, đệ tử tông môn từ Kim Đan trở lên phải lấy ra một món ăn mới để đãi khách, nhưng tại hạ cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao, chậm chạp không có linh cảm, vì thế lúc này mới cùng phụ thân đi ngao du, không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp phải loại sầu riêng kia......"
Đỉnh cao? Vậy càng tốt a!
Ngu Khuyết lập tức lấy hai trái sầu riêng từ trong nhẫn trữ vật ra, thần bí nói: "Thiếu chủ mời xem, đây là sầu riêng."
Cảnh Minh nhìn thứ nhòn nhọn, chóp mũi ngửi được mùi thúi quen thuộc, vui mừng: "Không sai, chính là hương vị này!"
Sau đó hắn lại lâm vào trầm tư: "Cho nên ta phải làm sao để mùi thúi này trở thành món ăn mà mọi người có thể tiếp thu......"
Trong lòng Ngu Khuyết thầm nói này có gì khó!
Nàng lập tức nói: "Thiếu chủ có từng nghe qua bánh sầu riêng?"
Cảnh Minh: "Bánh sầu riêng là gì?"
Tức khắc Ngu Khuyết liền đem công thức làm bánh sầu riêng nói cho hắn một hồi.
Cảnh Minh nghe xong liền suy tư.
Hắn vuốt cằm: "Cũng là một ý tưởng, nhưng ở Ngự Thực Tiết, một món ngọt hiển nhiên không đủ, nhưng tình trạng của ta......."
Ngu Khuyết vừa nghe, bất thình lình nói: "Thiếu chủ có muốn mình trở thành một người làm nên chuyện lớn kinh động thế nhân!"
Cảnh Minh trầm mặc một lát, giãy giụa: "Cô nương.......Không ngại nói một câu."
Ngu Khuyết tự tin cười: "Thiếu chủ hãy đi theo ta."
Sau đó, nàng liền đưa hắn tới một căn phòng khác, lấy qua một cái bình quý.
Dù miệng bình đã đậy kín nhưng vẫn có thể ngửi được một mùi thúi cổ quái.
Cảnh Minh khiếp sợ: "Đây là vật gì?"
Ngu Khuyết trịnh trọng nói: "Đây là măng chua......."
Ngu Khuyết lại hỏi: "Thiếu chủ có từng nghe qua bún ốc chưa?"
Vẻ mặt Cảnh Minh hoang mang lắc đầu.
Ngu Khuyết thấy thế, lập tức liền dùng măng chua làm một chén bún ốc chính tông.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi như phân.
Cảnh Minh cách cái chén kia thật xa, như bị chấn động lớn: "Này, này làm sao có thể đem lên Ngự Thực Tiết!"
Ngu Khuyết bưng chén bún ốc lên, oạch một ngụm, trấn định nói: "Sao lại không thể!"
Nàng phân tích một cách lý trí: "Thiếu chủ ngẫm lại, trên Ngự Thực Tiết, tất nhiên đều là mỹ thực, chắc chắn nó phải rất ngon hơn so với món trước. Dù món ăn của thiếu chủ có ngon như thế nào thì nó cũng không thể nổi bật trong những món ăn khác!"
Chóp mũi của Cảnh Minh dần dần quen với mùi thúi, vẻ mặt tán đồng gật đầu.
Ngu Khuyết liền buông đũa, nghiêm túc nói: Cho nên chúng ta phải làm cách ngược lại."
Cảnh Minh: "Làm cách ngược lại?"
Ngu Khuyết gật đầu: "Đúng! Không phải món của họ thơm sao? Chúng ta liền làm nó thúi! Người ở Ngự Thực Tiết khả năng không ngửi được hết mùi, nhưng mùi thúi này có thể áp cả trăm mùi thơm, sợ gì mà không nổi bật!"
Cảnh Minh không tự chủ được mà nghĩ tới Ngự Thực Tiết, các sư huynh sư tỷ bưng lên mỹ thực thơm ngào ngạt, còn mình mở ra món ăn mùi thúi như phân.......
Cảnh Minh: "......." Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ kinh hãi thế nhân.
Ngu Khuyết vẫn còn tiếp tục: "Cho nên, chúng ta phải không ngừng làm nó thúi, còn phải thúi sáng tạo hơn người khác! Ngoại trừ sầu riêng, không biết thiếu chủ có nghe qua đậu hủ thúi chưa........."
Ngoài cửa, Yến Hành Chu cùng Tiêu Chước nghe thấy mùi thúi cùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro