Chương 19: Cái gọi là "đang tìm hiểu nhau"
Ngày hôm sau, Bạch Thần và Ngọc Lưu Ly chết trân một hồi để nhìn cho kỹ người đi bên cạnh Bạch Vô Y kia là ai.
Rõ ràng là Từ An Hạ, nhưng có cái gì đó không giống y thường ngày.
Mái tóc vẫn vậy nhưng mượt mà hơn, đôi mắt vẫn vậy nhưng lay động hơn, dáng đi vẫn vậy nhưng nhẹ nhàng hơn. Kì lạ ở chỗ, ngũ quan tổng thế vẫn thế nhưng chẳng hiểu sao trông lại hài hoà, thanh thoát hơn lúc trước.
Điểm nhấn có lẽ là làn da bánh mật kia mịn màng ửng hồng như phủ một tầng sương mỏng. Các cụ nói, "nhất dáng nhì da"thì An Hạ chuyến này được cả hai.
Nếu là bình thường, khi đi cạnh tiểu mỹ nhân xuất sắc như Ngọc Lưu Ly, thì An Hạ chỉ tính là một thiếu niên mờ nhạt đến mức khiến người ta lười chẳng buồn liếc mắt một cái.
Nhưng hôm nay dù đang đi gần Ngọc Lưu Ly, An Hạ vẫn có thể khiến khách nhân trong điếm trộm liếc vài lần.
Hôm nay, y diện một bộ trường sam xanh đậm ôm gọn cơ thể, thuận tiện vận động. Bên mắt phải còn đeo thêm một chiếc mặt nạ nhỏ tinh xảo che đi vết bớt bỏng. Y vừa đi vừa nhìn Bạch Vô Y mà nhoẻn miệng cười ngốc nghếch lộ hai cái răng thỏ.
Nhớ lại lúc sáng tỉnh dậy thấy hắn ngủ bên cạnh, y hoảng hốt bật dậy tự sờ xoạng cơ thể mình. Chỉ thấy cả người trong ngoài đều toát ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng thoải mái. Quần áo được thay mới, eo mông cũng không đau mỏi như tưởng tượng.
Y nhớ lại tối qua đang ngâm mình trong làn nước ấm thì ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lúc này y mới ngượng chín mặt tự gõ đầu mình một cái, trách bản thân suy nghĩ bậy bạ.
An Hạ trộm nhìn gương mặt Bạch Vô Y ngủ, thấy hắn vẫn an tĩnh thở đều mới dám rón rén nhỏm dậy, sải chân nhẹ nhàng vòng qua người hắn toan xuống giường. Bất ngờ bị cánh tay cứng rắn bắt lấy đùi giữ lại.
An Hạ giật mình thon thót dừng lại đôi chút, chỉ thấy Bạch Vô Y mở mắt ra nhìn y một cái, xác nhận không phải người lạ rồi mới buông tay, nghiêng đầu sang bên ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì.
Bạch Vô Y tuy bị phong bế linh lực, nhưng linh hồn lực do Không Minh Quyết luyện ra thì vẫn vô cùng lớn.
Mặc dù An Hạ một thân võ tu, thế nhưng nhất cử nhất động hướng đến gần cơ thể thì đều bị hắn phát giác dễ dàng đến vậy.
An Hạ xuống giường, tự tay chuẩn bị thau nước rửa mặt và một chén nước ấm cho hắn dùng thuốc buổi sáng. Lúc lên phòng đã thấy hắn đang đứng mặc y phục rồi.
An Hạ lau mặt cho hắn, hắn lại giúp y thoa dược lên vết bớt trên mắt. Khung cảnh ăn ý bình dị mang mác cảm xúc bình yên đến lạ.
Ngón tay ấm áp miết nhẹ lên mắt, giọng hắn cất lên đều đều:
"Trong thời gian sử dụng Băng Liên Ngọc, tránh để vết bớt tiếp xúc với ánh nắng, ngươi từ nay đeo cái này khi đi ra ngoài."
Nói đoạn, Vô Y đưa cho An Hạ nửa chiếc mặt nạ tinh xảo.
An Hạ nhận lấy mặt nạ, nhìn vừa đẹp vừa quen mắt, mất một lúc sau mới chợt nhớ ra bản vẽ của hắn tối hôm ấy trong đình sen tại Bạch Thường Phủ.
Bắt đầu từ lúc ấy, hắn đã suy nghĩ cho y rồi. Thế mà y lại vì tự ti, suy nghĩ nhiều mà tủi thân, bỏ đi chỉ để lại một lời từ biệt không đầu không cuối.
An Hạ hít một hơi thật sâu, chặn cảm xúc muốn ôm chầm lấy hắn một cái thật chặt.
Mà chắc có lẽ lại ánh mắt An Hạ lúc này nhìn hắn quá đỗi muốn phát sáng. Bạch Vô Y giả ho một tiếng nhắc y đeo thử.
Mặt nạ rất vừa vặn, rất thoải mái, có thêm một tầng luyện khí nên êm ái như không đeo. Về mặt thẩm mỹ thì đồ của Bạch Vô Y làm ra, không thứ nào là không phải tuyệt phẩm. An Hạ có thêm nó, trông lại có chút gì đó bí ẩn, đặc biệt.
Sau buổi sáng hôm ấy, bức tường giữa hai người bất tri bất giác mỏng đi một chút. An Hạ cũng càng lúc càng hoạt bát, thân thiết với Bạch Vô Y hơn. Thiếu điều muốn dính lấy hắn như sam.
Cái này chẳng lẽ giống như lời mà Bạch Vô Y đã nói lúc trước, rằng là hai người họ đang "tìm hiểu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro