Chương 16 Học Bá và Tiểu Mạo

Tính tình Đoàn Lăng thì phải nói là vô cùng xấu tính, nhưng cố tình lại có chỉ số thông minh bẩm sinh nổi bật, lúc nóng nảy không khống chế được cảm xúc thì mềm cứng gì cũng chả ăn, thực chất đầu óc hắn lại luôn duy trì loại trạng thái lý trí một cách bị động.

Giống như một cái máy nhìn như phát cuồng nhưng thực tế công năng vẫn đang hoạt động bình thường, dù hắn có muốn bất chấp hết mọi thứ nhưng đại não sẽ dẫn trước và nói cho hắn biết đâu là lựa chọn tốt nhất, cơn bực tức trong lòng là thật mà lối tư duy sáng suốt cũng là thật, nếu hắn là loại người bị thao túng bởi cảm xúc thì ngay từ đầu khi Tạ Ninh vượt ra khỏi suy tính, hắn đã có thể cho người ta cút luôn rồi.

Đối mặt với nam chính khi tỉnh dậy, khát vọng sống xót trong lòng Tạ Ninh lập tức phản ứng đè lại tay của hắn dùng khẩu hình miệng nói.

"Tiểu Mạo."

Lãnh ý trong mắt Đoàn Lăng không vơi đi mà phản ứng cơ hồ là muốn đẩy tay cậu ra.

Sức lực trên cánh tay ngày càng lớn, cánh lớp quần áo, Tạ Ninh dường như có thể cảm nhận được sự kháng cự phức tạp lại mâu thuẫn trong lòng hắn, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, nhưng cảm xúc khó chịu không trút ra được sẽ luôn tìm thấy lối thoát.

Sắc chiều nơi đáy mắt Đoàn Lăng dần tối đi, Tạ Ninh lại không nhận ra điều bất thường, thấy hắn không có nổi giận đành chịu đựng cơn đau trên cánh tay đưa mắt nhìn Tiểu Mạo đứng sau giàn hoa.

Lần này xem ra Tiểu Mạo đã nhìn đến chết lặng thật rồi, biểu tình như bị ngũ lôi oanh đỉnh đứng ngơ ngác, con ngươi vốn ảm đảm dường như bị dập tắt đi chút ánh sáng cuối cùng, chỉ còn lại màu xám tuyệt vọng.

"Đã đi chưa?" Đoàn Lăng trầm giọng hỏi.

Sợ Tiểu mạo phát hiện, Tạ Ninh lắc đầu với biên độ rất nhỏ, Đoàn Lăng không khỏi cau mày, sức chịu đựng của hắn tới cực hạn rồi.

Đột nhiên Tạ Ninh bị cảm giác mất trọng lực ập đến, khung cảnh trước mất đảo lộn, khoảnh khắc bị người ta đè dưới thân, vẻ mặt Tạ Ninh hoàn toàn mờ mịt, không hiểu được vừa xảy ra chuyện gì.

Cậu, cậu bị nam chính đẩy ngã...?

Ghế hình tổ chim này có thể chứa được hai người nhưng khi thật sự đặt hai người vào lại có vẻ chặt chội quá mức, mùi hương mới vừa lướt qua không ngừng tràn vào khoan mũi, Tạ Ninh thấy được xương quai xanh thấp thoáng nơi cổ áo ở ngay trước mắt, chẳng biết vì sao mà tim đập lệch nửa nhịp.

Khoảng mười giây sau, sau lưng truyền đến tiếng sập cửa, cùng lúc đó, bóng người phía trên cấp tốc lùi lại, dứt khoát nhảy ra khỏi tổ chim.

"....."

Công cụ hình người thành công, vô cùng đơn giản.

Thì ra là vậy, phải công nhận đầu óc của nam chính nhảy số rất nhanh.

Tạ Ninh như trút được gánh nặng mà thở phào hai cái, ngồi dậy đơn giản chỉnh lại quần áo: "Giờ chắc hẳn cậu ta sẽ không đến tìm cậu gây rối nữa đâu."

Lần trước chỉ là thân mật một chút thôi Tiểu Mạo đã an tĩnh cả một buổi sáng, lần này làm cho cậu ta phát cáu bỏ chạy, ít nhất có thể yên ổn vài ngày đi.

Chờ thêm vài ngày nữa là Tiểu Mạo đã rời khỏi Dương Trừng, đến lúc đó Tiểu Mạo có muốn bám theo Đoàn Lăng cũng sẽ không xuất hiện ở khắp nơi khắp chốn như này nữa.

Sửa lại quần áo chỉnh tề, Tạ Ninh thở dài một hơi, vừa ngẩn đầu lên liền đối diện với ánh mắt Đoàn Lăng nặng nề nhìn mình, nhìn không ra được hắn đang tức giận chỗ nào. tóm lại vẫn có chút đáng sợ.

"Làm sao tìm được đến đây?" Đoàn Lăng hỏi.

Tạ Ninh không chút do dự, khai tên Hà Mạn Quyển ra: "Là Miêu Quyển nói cho tôi."

Ngay từ đầu, thật ra cậu đến gần Đoàn Lăng không phải vì Tiểu Mạo, mà là vì ôm suy nghĩ muốn quan sát nhân vật chính, Tạ Ninh khó tránh khỏi có tí chột dạ: "May là tôi lên đây, chứ không cậu ngủ say như thế, không chắc Tiểu Mạo sẽ làm gì đâu."

"Nó không làm, cậu cũng không làm gì sao." Đoàn Lăng giọng mỉa mai nói.

"Chẳng phải cậu muốn đuổi Tiểu Mạo đi sao, tôi đang giúp cậu mà."

Lời này chính là nói thật, nếu không phát hiện ra Tiểu Mạo, cậu cùng lắm chỉ đến vừa đủ để ngửi ngửi mùi hương tí thôi, chắc chắn sẽ không làm gì đâu.

Bởi vì là nói thật, Tạ Ninh mặt không đỏ, tỏ ra rất là có lý, không hề nao núng chống lại cái nhìn đầy dò xét của Đoàn Lăng.

"Thật mà, với cậu tôi không...Ân, tôi không phải loại người như vậy."

Đoàn Lăng liếc xéo cậu một cái, không nói thêm gì nữa, kéo kéo áo rời đi.

Khá là bất ngờ khi Đoàn Lăng lại không nổi giận, Tạ Ninh ngồi trong tổ chim ngơ ra một lúc, có khi lương tâm hắn trổi dậy, hiểu được sự khó xử của công cụ hình người, chậm rì rì quay trở lại lớp khi sắp vào tiết, lúc đi đến tầng năm, khoé mắt lại bất ngờ thoáng nhìn thấy hai bóng người.

Một người trong đó là Tiểu Mạo, cậu ta ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, nhìn qua hình như là đang khóc, mà người còn lại khiến cho cậu có chút bất ngờ.

"Diệp Tuyên ...?"

Diệp Tuyên đứng trước mặt Tiểu Mạo nhún vai, gương mặt ẩn sâu vào bóng tối, cả hai đều không nói chuyện, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường mà hai người xa lạ không thể nào có.

Tạ Ninh không khỏi nhớ tới chuyện Hà Mạn Quyển đang nói dở lần trước, vào tiết học đầu giờ chiều vốn định khi nào có thời gian lại hỏi tình hình cụ thể một chút, kết quả giũa đường lại cảm thấy biết càng ít chuyện càng tốt, nếu dính quá sâu vào cốt truyện, không chừng lại phải rước lấy phiền phức.

Không đợi cậu kịp lựa chọn lòng hiếu kỳ hay đứng về phía lý trí, Hà Mạn Quyển đã giúp cậu trước.

Giờ giải lao buổi chiều, không biết sao nghe được tin Tiểu Mạo khóc, cậu ta kích động chạy lên tầng năm báo tin vui.

"Ha ha ha, cậu không biết lúc chiều Tiểu Mạo đi học với bộ dáng như nào đâu! Đôi mắt đỏ hoe, y như nhà cậu ta mới bị phá sản không bằng. Meo! đáng đời cậu ta, quấy rối người khác còn không biết xấu hổ mà khóc lóc!"

Tựa vào cạnh bàn, Hà Mạn Quyển một bộ dáng hả hê mà truy hỏi: "Tôi nói này, sao cậu làm được vậy? Tiểu Mạo quấn theo cả năm, cách nào bọn này cũng nghĩ làm qua thế mà còn không hiệu quả bằng một phần mười cậu ra tay."

"...."

Phá sản gì gì đó, Tạ Ninh thấy hơi bị xúc phạm rồi đó.

Cậu che mặt hắng hắng giọng, ánh mắt hơi lảng tránh: "Cũng không có gì, cũng không biết là cậu ta đã hết hy vọng hay chưa."

"Cũng cỡ đó đi." Hà Mạn Quyển chép chép miệng ngây ngô cười: "Anh của nó mang người về rồi, tôi đoán qua mấy ngày nữa nó cũng chạy thẳng về Nam Cao cho coi."

Đang lúc nói chuyện Hà Mạn Quyển lại bất chợt vỗ đùi một cái lại xác nhận Diệp Tuyên không có ở phía sau mới ghé vào tai cậu nói: "Đúng rồi, cậu nhớ né xa người bàn trên ra một chút nha, tên đó là anh em cũng cha khác mẹ với Tiểu Mạo đó, quan hệ với Lăng ca tương đối kém, chỉ đỡ hơn Mạnh Kỳ Cửu một chút xíu thôi à."

Tạ Ninh: "..."

Lượng tin tức này có hơi lớn, cậu cần phản ứng lại một chút.

"Tên đầy đủ của Tiểu Mạo là gì...?"

"Diệp Mậu, cái này mà cậu cũng không biết á?" Hà Mạn Quyển kinh ngạc nói: "Đối với tình địch mà cậu cũng không biết gì nhiều hết."

Một đám đều gọi Tiểu Mạo Tiểu Mạo, đã vậy Tiểu Mạo lại mỗi ngày đều mang mũ lưỡi trai, ai biết lại là mậu chứ!

Tạ Ninh bây giờ đầu có chút đau, thảo nào mối quan hệ giữa Đoàn Lăng và Diệp Tuyên lại kỳ lạ như vậy. Một người là tên cuồng đeo bám, một người là anh cậu ta, vấn đề này còn không đủ lớn à.

Nhưng ngay sau đấy cậu lại nghĩ tới một vấn đề khác, nếu hai người họ là anh em, vậy có nghĩa là xuất thân của Tiểu Mạo cũng không phải tệ lắm, nhưng vì sao một người thì học Dương Trừng còn người kia lại ở Nam Cao?

Thôi thì đằng nào cũng dính vào rồi, Tạ Ninh hợp tình hợp lý hỏi Hà Mạn Quyển.

Vẻ mặt Hà Mạn Quyển không được tự nhiên, dường như không quá muốn nhắc tới: "...Có rất nhiều vấn đề bên trong Diệp gia, Tiểu Mạo lại còn là con riêng, chuyện này là bình thường."

Ngừng một chút, cậu ta lại giải thích: "Nếu không thì cũng chẳng vì Lăng ca vô ý cứu nó một lần, mà nó liền quấn lấy ảnh như con gà con, vốn tinh thần nó đã không bình thường rồi."

Tạ Ninh nghe cái hiểu cái không, sau khi lòng hiếu kỳ được thoả mãn cũng không hỏi thêm nữa, thiết lập nhân vật trong truyện đủ kiểu đủ dạng, có máu chó thì cũng chẳng có gì lạ, chỉ là không ngờ Diệp Tuyên và Tiểu Mạo lại có mối quan hệ sâu sắc như vậy.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Mạo ở Dương Trừng hết bị ghét bỏ lại đến chỉ trích, Diệp Tuyên rõ ràng trưng ra cái vẻ chuyện gì cũng chẳng liên quan đến mình. Bạn học trong lớp cũng không vì khó chịu với Tiểu Mạo mà liên luỵ đến cậu ta, hai người này hoàn toàn không có giao nhau.

Nếu không phải tự mình cảm nhận được mối quan hệ tệ hại giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng, thì dù có nghe Hà Mạn Quyển nói cậu cũng khó mà tin được.

"Nhưng mà, nếu nó không đến Nam Cao thì cũng chẳng có cơ hội gặp Mạnh chó."

Nghĩ đến cái lần bị đánh, Hà Mạn Quyển xoa xoa chỗ bả vai đã gần khỏi: "Không có Mạnh chó che chở thì với cái đức hạnh kia Tiểu Mạo có thể đi đâu chứ? Nam Cao cũng không được như Dương Trừng, ở đấy chẳng có trật tự gì, trái ngược với chúng ta quả đúng là Đức Cha mà!

"...Đừng ví dụ lung tung."

Tạ Ninh đã đọc qua truyện gốc nên cũng biết đại khái phong cách của Nam Cao, nhưng mà chưa được tận mắt nhìn thấy, sức tưởng tượng vẫn là có hạn.

Chia sẻ niềm vui xong, Hà Mạn Quyển lại lôi kéo cậu mấy câu về khu vui chơi, sau khi bị Tạ Ninh trảm đinh chặt sắt mà từ chối bèn giận dỗi bỏ đi.

Tiết học tiếp theo, Tạ Ninh chợt nghe thấy trên hành lang có người như bắc loa báo tin vui, nói là phế thải Nam Cao cuối cùng cũng cuốn xéo rồi, lúc đó cậu còn thoáng thở phào.

Kỳ thi tháng sắp đến gần, giải quyết xong vấn đề Tiểu Mạo, cậu với Đoàn Lăng cũng sẽ ít tiếp xúc hơn và có thể tập trung ôn bài. Nhưng ngay ngày hôm ấy lúc tan học, Tạ Ninh mới nhận ra bản thân nghĩ nhiều rồi.

Tiểu Mạo rời đi cũng không phải tin tốt, như lời Hà Mạn Quyển đã nói, Tiểu Mạo được người che chở nên mấy ngày qua ở Dương Trừng không hề có ai dám đụng đến cậu ta. Nói đến thì, trừ Đoàn Lăng ra, hắn xem như là người duy nhất chủ động khiêu khích.

Mười phút sau khi chuông tan học reo, Tạ Ninh như mọi hôm chầm chậm bước ra khỏi lớp, lại nhìn thấy ở cửa lớp 1 năm 3 Cố Tử Chân đang ngăn Đoàn Lăng lại, lần đầu tiên vẻ mặt mất bình tĩnh như thế.

Mặc dù đứng cách rất xa,nhưng Tạ Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói hắn ta lộ rõ sự gấp gáp.

"Mạnh Kỳ Cửu ra mặt cho Tiểu Mạo."

Tạm ngưng mấy giây, Cố Tử Chân bổ sung thêm một câu.

"Nó chống nạng đến."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro