Chương 10: Vạch trần

Không khí ái muội lên men trong ánh sáng nhá nhem, tiếng nước khẽ khàng vang vọng khắp phòng.

Vết kim tiêm ở mặt trong đùi đã ngừng chảy máu, nhưng vì hành động quá mức thô bạo của chủ nhân mà bị cọ xát đến nhói đau âm ỉ.

Vết kim không lớn, nhưng in trên làn da trắng muốt lại trông có phần đột ngột, tựa như bị con độc xà quyến rũ thần nữ trong thần thoại xưa cắn phải, ánh lên một sắc màu ma mị quyến rũ.

Từ vết kim lướt dần xuống dưới, chiếc khăn tắm ướt sũng bị người nọ kẹp chặt đến xoắn lại thành một cục, một nửa rũ xuống sàn, một nửa vắt trên đùi phải của anh.

Chiếc khăn tắm vốn ướt át giờ đây lại như một tấm màn, những ngón tay thon dài thường ngày đặt trên bàn điều khiển khẽ run rẩy dưới lớp vải.

Lan Thư ngửa mặt, đồng tử có phần mất tiêu cự nhìn tấm ảnh trên tường, đó là một góc nhìn vừa gợi tình đến tột độ, lại vừa bi ai đến cùng cực.

Sự dựa dẫm vô thức bắt nguồn từ bản năng của Omega, cuối cùng lại chỉ có thể ký thác lên một vật vô tri.

Thảm thương đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Đêm đen dường như không có khái niệm thời gian, chẳng biết đã qua bao lâu, Lan Thư bỗng nhiên siết chặt hai chân, đồng tử co rút mạnh trong bóng tối, một tiếng thở dốc không thể kìm nén cuối cùng cũng trào ra từ khóe môi.

Giọt máu hồng loãng theo ngón tay trắng nõn thon dài của người nọ lăn xuống, rơi trên chiếc khăn tắm bẩn thỉu, loang ra một vệt như hoa đào.

Omega thở hổn hển, vô thức nhìn thẳng vào người trong ảnh, đồng tử mất tiêu cự như thể đang ở trong mơ.

Anh mơ màng nhìn tấm ảnh, dường như không thể đè nén tình cảm trong lòng được nữa, bèn vô thức thì thầm: "Chồng ơi..."

——!!

Long Càn choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đồng tử co lại thành một điểm trong bóng tối, giống như một con sư tử đực non bị nhốt trong lồng.

Hắn nương theo ánh trăng liếc thấy một mảng màu đỏ bất thường trên chăn mình, nhưng ánh mắt đầu tiên khi hắn cúi xuống, lại bất chợt nghĩ đến chiếc khăn tắm màu hồng bẩn thỉu trong mơ.

Hồi lâu sau, Long Càn mới bình thản nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi vết thương chưa lành nay lại có thêm một vết cắt sâu đến thấy xương.

Vết thương lần này sâu hơn bất kỳ lần nào trước đây, nhưng hắn lại không tỉnh dậy vào lúc đáng lẽ phải tỉnh nhất.

Dường như ngưỡng chịu đau của hắn đang không ngừng tăng lên, lại dường như... thực ra hắn vốn chẳng muốn tỉnh lại.

Long Càn vô cảm nhìn vết máu, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên câu nói đó.

【Cũng chỉ có thể nhìn như vậy thôi.】

Điều đáng buồn nhất trên đời không phải là chỉ có thể làm một kẻ dòm trộm hèn hạ, mà đáng buồn nhất là, ngay cả lời trách móc mỉa mai như ban ơn này, cũng không phải nói cho hắn nghe.

Long Càn chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như lúc này – Lan Thư không thích mình, nhưng lại yêu sâu đậm người chồng đã khuất của anh ấy.

Giờ phút này, lòng tự tôn của Alpha bị ngọn núi cao không thể vượt qua kia nghiền thành tro bụi, Long Càn cúi đầu ôm mặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, như một con thú bị nhốt đang kìm nén bản năng hung bạo.

...Đã đến lúc phải nói rõ ràng rồi.

Mọi vọng tưởng đều nên kết thúc.

Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Long Càn không tìm được cơ hội gặp Lan Thư.

Sau khi buổi kiểm tra thể lực đầu năm học kết thúc, lịch học của kỳ mới nhanh chóng được sắp xếp, khoảng cách giữa các khoá trên và dưới hoàn toàn bị kéo dãn ra, cả một ngày gần như không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với nhau.

Thêm vào đó, học viện quân sự vốn được quản lý theo chế độ bán quân sự, cho dù là bạn cùng lớp, trong một ngày ngoài bữa trưa và bữa tối ra cũng hiếm khi gặp mặt, huống hồ là khác khoá.

Và cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là trốn học, chỉ có điều cái giá phải trả hơi đắt.

Lan Thư không biết có người đang tìm mình.

Sau khi buổi huấn luyện thường lệ buổi sáng kết thúc, việc đầu tiên anh sắp xếp cho mình vào buổi chiều là mô phỏng sinh thái toàn diện.

Cái gọi là mô phỏng sinh thái, thực chất là mô phỏng tình trạng của cơ thể người trong môi trường không gian, thậm chí mô phỏng một số môi trường nguy hiểm có thể xảy ra, để huấn luyện tố chất của binh lính trong vũ trụ.

Ngay khoảnh khắc Lan Thư kéo cửa khoang và ngồi vào trong, áp suất không khí đột ngột thay đổi, thậm chí còn chưa kịp khởi động mô phỏng sinh thái thực sự, mặt trong đùi đã truyền đến một cơn đau âm ỉ.

Lan Thư khựng lại, khẽ mím môi, nhận ra hôm qua mình ra tay hơi nặng, vết kim lại dính nước, đến hôm nay vẫn chưa lành hẳn.

Nhưng anh không hề do dự vì điều đó, sau khi đóng cửa khoang và kéo mũ bảo hiểm xuống, anh vẫn không ngần ngại chọn tốc độ cao nhất.

Vì kỳ nghỉ cộng với đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, Lan Thư đã hơn một tháng không vào khoang mô phỏng sinh thái, để nhanh chóng lấy lại trạng thái, anh đã ở trong khoang mô phỏng cả một buổi chiều.

Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, ngay cả người có thể lực tốt như Lan Thư cũng có chút tái mặt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

So với điều này, "hình phạt" tám tiếng chia làm bốn lần theo trình tự thật sự có thể coi là nương tay, tiếc là không ai hiểu được sự ưu ái của anh.

Lan Thư vừa lau mồ hôi vừa miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bước chân anh khựng lại.

Chỉ thấy ở góc rẽ, Long Càn đang nhìn anh chằm chằm, không biết đã nhìn bao lâu, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.

...Thằng nhóc này sao dạo này cứ như ma vậy?

Mi mắt Lan Thư giật giật, nhất thời không biết nên giả vờ không thấy hay nên lên tiếng khiêu khích.

Ánh mắt Long Càn u ám, không chớp mắt nhìn người nọ.

Chỉ thấy Omega lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày vẫn ăn mặc chỉnh tề như mọi khi, ngoài mái tóc hơi rối ra thì không có gì là không tươm tất.

Thế nhưng chỉ có hắn biết, đằng sau vầng trăng cao ngạo kia ẩn giấu sự dâm mỹ đến nhường nào.

Cũng chỉ có hắn biết, nơi bí mật nhất dưới bộ đồng phục của người nọ còn giấu vết kim do chính tay anh đâm vào.

Long Càn liều mình trốn học dù có nguy cơ bị kỷ luật, vốn là để đến thú nhận, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lan Thư, hắn bỗng nhiên do dự.

——Một khi thú nhận, ngay cả những hình ảnh trộm được kia, cũng sẽ không bao giờ thấy được nữa.

Lan Thư thấy Long Càn đứng yên tại chỗ, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn mình, như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi, khiến người ta phải kinh hãi.

Nếu là bình thường, Lan Thư không những không sợ hắn, có khi còn khiêu khích vài câu, nhưng tình trạng của thằng nhóc này gần đây thật sự không ổn, anh thực sự không muốn chọc vào tên điên lúc này.

Nghĩ đến đây, Lan Thư như không có chuyện gì dời mắt đi, định bụng coi như không thấy người kia rồi quay người bỏ đi, thì Long Càn bỗng bước về phía anh.

——Rõ ràng, người này đến là vì anh.

Lan Thư khựng lại, liên tưởng đến rắc rối mà pheromone của người này gây ra cho mình tối qua, bắp đùi bất giác đau âm ỉ, cả người dựng tóc gáy, tức thì cảnh giác cao độ, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra vẻ thản nhiên: "...Có chuyện gì?"

Những lần trước Long Càn đến gây sự với anh, thường kéo theo bè phái, hôm nay không biết tại sao lại không dẫn theo đám đàn em của hắn.

Một mình hắn đứng trước mặt Lan Thư, nghe Lan Thư hỏi cũng không trả lời, chỉ đưa qua một chiếc hộp được gói tinh xảo đến mức khiến người ta nghi ngờ về nguồn gốc của nó.

Có một khoảnh khắc, Lan Thư thậm chí còn nghi ngờ bên trong là vũ khí phóng xạ hay bom lượng tử.

Nhưng sau khi nghi ngờ liếc nhìn đối phương một cái, cuối cùng anh vẫn nhận lấy chiếc hộp và chọn mở ra ngay tại chỗ.

...Bên trong là một bộ đồng phục mới tinh được gấp gọn gàng, và một hộp miếng dán ức chế trông vô cùng đắt đỏ.

Lan Thư không biết nhãn hiệu này.

So với thuốc ức chế, miếng dán ức chế đối với phần lớn Omega thực ra là một thứ khá vô dụng, nhưng kể từ phong trào bình quyền kéo dài hàng thế kỷ, miếng dán ức chế dần trở thành một biểu tượng, mấy năm gần đây còn gắn liền với các loại hàng xa xỉ, trở thành công cụ để một số Omega nổi tiếng khoe khoang.

Hiện tại, thứ Long Càn tặng thực ra là miếng dán ức chế phiên bản giới hạn Mười hai cung hoàng đạo Đêm đầy sao, tổng cộng chỉ có 12 miếng, nhưng giá lại lên tới 3 vạn tinh tệ.

Kinh khủng hơn là, thứ này là sản phẩm hợp tác với siêu sao vũ trụ Lạc Y Tư, toàn vũ trụ chỉ có 100 bộ, một số Alpha để lấy lòng Omega, tranh giành nhau còn đẩy giá lên cao ngất ngưởng.

Thế nhưng, tất cả những điều này, Lan Thư đều không biết.

Anh chỉ ngước mắt lên nhìn Long Càn với vẻ mặt có chút phức tạp ngay khi nhìn rõ thứ bên trong.

——Thằng nhóc này có thật sự biết tặng miếng dán ức chế cho Omega có ý nghĩa gì không?

Tuy nhiên, Long Càn lại hiểu lầm ý của anh.

"Người nhà tặng, không quá đắt đâu." Hắn nói như thể đang cố che giấu điều gì, "...Tôi thấy bên trong cũng không có màu hồng mà anh không thích, coi như là quà xin lỗi cho chuyện hôm qua."

Giọng của Long Càn không biết tại sao có chút khàn, Lan Thư nghe vậy khựng lại, rồi liếc nhìn tay phải của hắn: "Hai ngày rồi, tay cậu vẫn chưa khỏi à?"

Long Càn nghe vậy lại nhìn thẳng vào mắt anh: "Đàn anh đang quan tâm tôi à?"

Tim Lan Thư đập mạnh một cái, sau khi hoàn hồn, anh cúi đầu đậy nắp hộp lại, nói lảng sang chuyện khác: "Đồ tôi nhận rồi, chuyện hôm qua coi như xóa bỏ."

Không đợi hắn nói thêm, anh lại bồi thêm một câu: "Cậu không cần nghĩ nhiều."

Ý ban đầu của anh là an ủi, nhưng lúc này lại dấy lên một tầng ý vị khác.

——Muộn rồi.

Đã thấy bộ dạng đó rồi, làm sao mình có thể không nghĩ nhiều được.

Long Càn nghe vậy không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu nhìn anh.

Lan Thư bị hắn nhìn đến tê cả da đầu: "...Còn chuyện gì nữa không?"

Alpha trẻ tuổi dường như có một chủ đề rất nghiêm túc muốn nói với anh, nhưng cuối cùng hắn lại cúi đầu.

Lan Thư có một cảm giác kỳ lạ, ánh mắt của đối phương dường như đang dừng lại trên chân anh, chính xác hơn là trên đùi anh.

Trong lòng Lan Thư bỗng dâng lên một ảo giác rợn người, như thể anh chỉ là một miếng thịt trên đĩa ăn của Alpha.

Nhưng cuối cùng, Long Càn không nói gì với anh, chỉ nói: "...Không còn chuyện gì khác."

"Đàn anh tối về nghỉ ngơi sớm nhé."

So với ngày thường, Long Càn hôm nay ngoan đến mức kỳ lạ, và lời khuyên nghỉ ngơi sớm vào buổi tối dường như cũng ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn.

Nhưng không đợi Lan Thư cau mày hỏi ra những nghi ngờ trong lòng, Alpha đã quay người rời đi.

Lan Thư chỉ kịp thoáng nhìn, thấy dưới cổ áo sau gáy của Alpha, một vệt màu hồng lướt qua.

Lan Thư bỗng sững người, anh cầm hộp quà đứng tại chỗ hồi lâu, một lúc sau mới quay người đi về phía nhà ăn.

Tối hôm đó, Lan Thư không thể ngủ sớm như lời Long Càn dặn.

Kể từ khi nhân loại bước vào thời kỳ hòa bình, giải đấu quân sự lớn nhất được tổ chức ba năm một lần – Cuộc thi Olympic Quân sự – sẽ khai mạc vào đầu năm sau.

Thiên Xu, với tư cách là một trong bốn học viện quân sự lớn, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ nhất để tham gia.

Hiệu trưởng vì thế đã gửi cho Lan Thư danh sách đội dự bị của Olympic, yêu cầu anh đưa ra ý kiến thẩm định ngay trong đêm.

Đây chắc chắn là một đêm không ngủ.

Để tỉnh táo, Lan Thư lại tự pha cho mình một ly rượu soda.

Sau khi xem xong tất cả các chi tiết và danh sách, ly rượu đã cạn một nửa, màn đêm cũng đã đến lúc tĩnh lặng.

Lan Thư không vội báo cáo mà quay đầu nhìn chiếc hộp kia.

Anh lấy ra bộ đồng phục mới tinh từ trong đó, dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn vào phần vải sau cổ áo không có dấu vết kim chỉ, vô cùng chắc chắn, đây không phải là chiếc áo anh đã ném cho Long Càn.

Vậy, chiếc áo cũ đi đâu rồi?

Bị vứt đi rồi, hay bị người ta mang đi——

Một ý nghĩ sắp sửa bật ra, nhưng đúng lúc này, cuộc gọi từ hiệu trưởng đột ngột gọi đến.

Lan Thư khựng lại, lên tiếng: "Nhận."

Quang não tự động kết nối cuộc gọi, một giọng nữ trầm ổn đi thẳng vào vấn đề: "Danh sách đội dự bị năm nay đã gửi cho em rồi, em có ý kiến gì không?"

Lan Thư không trả lời ngay, sau khi gấp gọn đồng phục đặt lại vào hộp, anh mới cầm ly rượu ngồi lại ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lại danh sách trên máy tính quang học.

"Emkhông có ý kiến gì khác ạ." Lan Thư cúi đầu nói: "Chỉ có một điểm—"

"Có thể gạch tên Long Càn đi được không ạ?"

Hiệu trưởng dường như đã lường trước được điều này, sự bình tĩnh đặc trưng của một Beta nữ lúc này được thể hiện một cách trọn vẹn: "Tại sao?"

Buổi chiều vừa nhận quà của người ta, lại muốn lạm dụng tư quyền gạch tên người ta đi, nếu để Long Càn biết được, có lẽ sẽ tức nhảy dựng lên.

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận không kìm được của người nọ sau khi biết chuyện, Lan Thư vừa hồi hộp lại vừa có chút buồn cười.

Cậy nhờ không ai nhìn thấy, anh đường hoàng uống một ngụm rượu nói: "Cậu ta còn quá trẻ, trường chúng ta trăm năm nay chưa từng có ứng cử viên nào dưới năm hai, không hợp quy củ, và—"

Anh đổ phần rượu còn lại và đá viên vào miệng, từ từ nhai.

Đầu lưỡi đỏ mọng của Omega ẩn hiện dưới những viên đá, thở ra một làn khói trắng.

Nữ hiệu trưởng kiên nhẫn nói: "Và cái gì?"

Lan Thư nuốt vụn đá, nhìn tấm ảnh trên đầu giường, thản nhiên ném ra một quả bom: "Và kỳ phát tình của em sắp tới rồi, độ tương hợp của cậu ta với em quá cao, ở bên nhau quá lâu dễ dẫn đến rối loạn pheromone của em, ảnh hưởng đến cuộc thi."

Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, đưa ra một giải pháp: "Em có thể tiêm thuốc ức chế, bây giờ thuốc ức chế đã được nâng cấp lên thế hệ thứ tư, chắc sẽ không xảy ra sai sót."

Lan Thư bình tĩnh nói: "Em không muốn tiêm."

Hiệu trưởng im lặng ba giây vẫn không từ bỏ: "...Nếu lo lắng về vấn đề sức khỏe, có lẽ em có thể cân nhắc nhờ tình nguyện viên."

Tình nguyện viên Alpha, một vai trò từ thiện ra đời sau khi nhân loại bước vào kỷ nguyên mới, chủ yếu chịu trách nhiệm chăm sóc pheromone cho các Omega lớn tuổi hoặc góa bụa sau khi xóa bỏ đánh dấu.

Loại tình nguyện viên này thường do các Alpha trẻ tuổi chưa kết hôn đảm nhiệm, không tiếp xúc cơ thể, chỉ cần rút pheromone của Alpha ra và tiêm vào tuyến thể của Omega là được.

Chỉ có điều trong quá trình rút, để đảm bảo hoạt tính của pheromone, Alpha không thể tiêm thuốc tê, dưới ảnh hưởng của cơn đau dữ dội và tính chất phi lợi nhuận, số lượng tình nguyện viên trong toàn xã hội thực sự khá hiếm.

Nhưng học viện quân sự về bản chất vẫn là trường học, chỉ cần là trường học, sẽ có không ít Alpha trẻ tuổi không đủ tín chỉ sẵn lòng làm tình nguyện viên.

Thế nhưng, đối mặt với nguồn lực tốt như vậy, Lan Thư vẫn không muốn: "Tình nguyện viên chỉ giải quyết được vấn đề của em, còn cậu ta thì sao?"

Hiệu trưởng nói: "Cậu ấy có thể dán miếng dán ức chế, dù sao Alpha không ở trong kỳ mẫn cảm thì——"

"Cậu ta hiện đang trong kỳ mẫn cảm." Lan Thư lại chẳng có kiên nhẫn nghe hết, lập tức ngắt lời bằng một giọng điệu nhàn nhạt, "Kỳ mẫn cảm của cậu ta bị rối loạn, và ánh mắt cậu ta nhìn em có vẻ không đúng."

Omega được đồn là đã mất chồng dùng một giọng điệu trưởng thành đến thản nhiên, không chút dè dặt vạch trần tâm tư thiếu niên còn chưa kịp ấm.

"Emkhông hy vọng trên chiến trường thi đấu, lại bị một Alpha vừa tròn 20 tuổi đè ra đánh dấu."

"Vác cái bụng bầu đi dỗ cậu ta bú sữa à, em không có hứng thú đó, em có phải bố cậu ta đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro