Chương 15: Viện trưởng bị sắc đẹp giống cái quyến rũ

Trans: Chạng Vạng

"Viện trưởng thấy thế nào?"

Giáo sư hỏi thẳng Lục Tư Lễ, muốn để một câu nói của anh ta khiến đối phương hết hy vọng.

Nào ngờ Lục Tư Lễ nhìn thẳng vào Tô Miên Đường, gật nhẹ đầu: "Duyệt."

Một nhóm giáo sư: "???" Cái gì? Duyệt cái gì?

Anh ta chẳng hỏi bất cứ câu nào, không xét duyệt thông tin riêng lại chấp nhận thẳng thừng thế à?!

Xem ra người tự rước nhục không phải giống cái nhỏ kia, mà là bọn họ!

Thật không ngờ một người cực kỳ tỉnh táo, lý trí như viện trưởng cũng bị sắc đẹp của giống cái quyến rũ. Có lẽ họ già thật rồi, lâu rồi không tận hưởng được tin tố nghiêm túc!

Tô Miên Đường buồn cười, ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn viện trưởng đã khen ngợi, nhưng hôm nay tôi không đến nộp đơn xin tuyển trợ lý mà là nghiên cứu viên."

Cô vừa dứt lời, mọi người đều sợ hãi.

Nghiên cứu viên?

Cô nói đùa đó sao?!

Nếu như viện trưởng thật sự thích đặt cô bên cạnh, có một chiếc bình hoa xinh đẹp bên cạnh cũng không phải là chuyện khó gì. Dù sao, cô chỉ là chức trợ lý, còn rất nhiều lựa chọn nên không quan trọng.

Nhưng nghiên cứu viên lại rất trân quý, nhân tài hiếm thấy, là trụ cột của viện nghiên cứu khoa học, chịu trách nhiệm thí nghiệm, nghiên cứu và chế tạo sản phẩm mới, thành quả sẽ phải chịu trách nhiệm trước toàn bộ công dân của Đế Quốc.

Từ trên xuống dưới của viện nghiên cứu cộng lại coa mười mấy ngàn nhân viên, trong đó chỉ gần hai trăm nghiên cứu viên mà thôi. Làm sao cô có thể dùng nó để tán tỉnh được chứ? Quá quậy rồi!

Lục Tư Lễ cũng tỉnh hồn, anh ta có thể dễ dàng cho cô vào chức trợ lý nhưng nghiên cứu viên...

"Cô muốn nộp đơn vào chức nghiên cứu viên sao?"

Một giáo sư già bị cô chọc tức đến mức trừng mắt dựng râu, thề phải cho giống cái khinh thường người làm việc ở viện nghiên cứu khoa học quốc gia một bài học.

"Dựa vào đâu? Cô từng có kinh nghiệm trong vị trí này sao? Từng nhận được huy chương vinh dự cá nhân không? Hay là phản minh ra sản phẩm nghiên cứu mới?"

"Tôi đều có hết." Tô Miên Đường bình tĩnh trả lời: "Nhưng xin phép mọi người, trước tiên cho tôi giới thiệu về bản thân một chút.

"Tôi là Tô Miên Đường, giống cái, năm nay mười tám tuổi. Hiện tại kinh nghiệm học tập là không, kinh nghiệm làm việc là không, huy chương vinh dự là không, thành quả phát minh nghiên cứu là không. Nhưng tôi là một nhân viên nhiệt tình, yêu khoa học và công việc nghiên cứu bằng cả trái tim."

"..."

Nhóm giáo sư nghe được chỉ trợn mắt há mồm.

Cô còn không biết ngượng giới thiệu nữa à?

Sau khi suy nghĩ, họ lại chắc chắn giống cái này có thân phận gì? Chẳng lẽ, cô muốn lợi dụng đặc quyền giống cái để lấy được chức nghiên cứu viên? Đúng là buồn cười!

Họ bị sự dày mặt của cô chọc tức đến muốn lật bàn, sau đó họ lấy thấy vài tập tài liệu cô rút từ tập hồ sơ ra: "Đây là thành quả tôi đã dốc hết tâm sức và nhiệt tình của mình vào."

Thành quả dốc hết tâm sức và nhiệt tình?

Cái gì?

Đám giáo sư già nghi ngờ cầm lấy, đọc rõ dòng chữ bên trong đều sốc bay mày.

... Đề thi viện nghiên cứu khoa học quốc gia của Trung Ương Đế Quốc (bản cuối cùng)

Đây là... Đề mà viện trưởng hợp tác với nghiên cứu viên xuất sắc nhất tạo ra trên vị trí đứng đầu Website Games. Trước khi làm đề thi này, phải vượt qua bài thi về chỉ số thông minh, trên vị trí 145 mới có tư cách bước vào mà mỗi đề bài trong đó đều cực kỳ tốn não và lắc léo. Ngay cả họ cũng chưa chắc có thể trả lời hết được, nhưng bây giờ bài thi họ cầm trong tay lại đạt điểm tối đa!

Người chỉ có thể đạt điểm tối đa, chỉ có viện trưởng.

Lục Tư Lễ nhận bài thi, đáy mắt cũng rung động.

"Đề này... Do cô làm sao?"

Nhóm giáo sư nhìn cô cạn lời.

Họ đã biết rồi còn cố ý hỏi.

Người phỏng vấn ở đây đều đã làm bài thi nên biết, trang web này cần xác thực tên, đề thi được sắp xếp theo ngẫu nhiên và hạn thời gian quy định cực kỳ nghiêm khắc. Trong bài thi, phần lớp đều là những bức tranh tự tay vẽ, mô phỏng có ý đồ, rải rác còn có công thức tính toán phức tạp, chỉ có nhân tài hiểu thật rõ về khoa học nghiên cứu mới biết được.

Có nghĩa là có muốn ăn gian cũng không có cách nào.

Bài thi này... Đúng là do cô làm!

Nhóm giáo sư đều kinh ngạc không thôi, đều vịn vào băng ghế ngồi xuống, lại nhìn kỹ giống cái xinh đẹp và trẻ tuổi một lần nữa.

Dù họ có không tin đến mức nào, cũng không thể không thừa nhận bản thân có mắt như mù.

Cô đâu phải là giống cái thích quậy phá tùy hứng, rõ ràng là người giỏi, thiên tài của nghiên cứu khoa học lạnh nhạt như nước. Một vị thiên tài chân chính!

Có vẻ như những sự khinh thường và chất vấn trước đó của họ, mới là đám hề.

Tô Miên Đường: "Xin hỏi, bây giờ phỏng vấn có thể bắt đầu chưa?"

"Đương... Đương nhiên rồi."

Tài năng của cô đã thể hiện một sót bất cứ điểm nào trên bài thi rồi, từ lâu không cần huy hiệu hay kinh nghiệm làm việc để chứng minh. Họ cũng không phỏng vấn lại nữa, mà hỏi thẳng sở thích của cô.

"Cô Tô Miên Đường cảm thấy hứng thú với ngành nghiên cứu nào ở viện chúng tôi?"

"Bộ chế tạo sinh vật kỹ thuật và dược phẩm."

Vừa đến đã muốn tấn công vào ngành nghiên cứu quan trọng nhất, ngành nòng cốt luôn!

"Tại sao vậy?"

"Tôi cảm thấy hứng thú với các tác dụng đặc biệt của dược phẩm, nên muốn trở thành một người bào chế thuốc."

Đây cũng là con đường ban đầu của cô.

"Được đấy... Những ngành khác cô có thể vào thẳng, bộ dược liệu thô là nòng cốt trong viện nghiên cứu liên quan đến sức khỏe mỗi công dân của Đế Quốc. Cho nên, chắc chắn phải có kinh nghiệm làm việc năm phong phú và có thành quả nghiên cứu mới có thể vào được..."

"Giáo sư chưa tin trình độ của tôi à?"

"Tất... Tất nhiên là không phải!"

Giáo sư Heller nhìn bài kiểm tra đạt điểm tối đa trong tay, con số này cả đời ông ta không bao giờ đạt được.

Đại khái do thiên tài khác với người thường, nếu như cô không phải người thường cũng không cần đi đường của người thường.

"Thế này đi, cô nói đến sự am hiểu của bản thân về dược phẩm, ví dụ như thuốc ức chế."

"Đế Quốc đã cần kiểu thuốc ức chế mới lâu rồi."

"Thuốc ức chế kiểu mới? Nghĩa là sao?"

"Hiện tại các loại thuốc ức chế lưu thông trên thị trường đã hơn năm năm trước rồi, thành phần nó kết hợp từ thuốc trấn định và thuốc mê, chỉ cần một tim 10 milliliter có thể hạ gục. Đúng là hiệu quả thật.

Nhưng nếu sử dụng liều lượng lớn sẽ ảnh hưởng đến tế bào não của người, còn có thể dẫn đến liệt ngôn ngữ, đi lại chậm chạp, ánh mắt vô hồn còn bị ảo giác, hoảng sợ, tinh thần điên loạn.

Quan trọng hơn là nếu đã từng tiêm một lần, ham muốn không bị chèn ép mà còn tăng mạnh trong cơ thể, đến kỳ phát tình tiếp theo sẽ càng hung dữ hơn. Nhiều lần tiếp diễn như thế, sẽ gây đến mất kiểm soát hành động hoặc tinh thần thất thường.

Do tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy, nên khiến rất nhiều bắt đầu phản cảm, ghét thuốc ức chế và tình nguyện chịu kỳ phát tình tra tấn. Thậm chí, đi vào con đường xâm hại giống cái, bạo lực để đạt được tin tố. Chuyện này đã không còn là bí mật từ rất lâu rồi, phải không?"

Cô là một giống cái, nên tình trạng sinh lý của giống được đều nắm rõ như lòng bàn tay!

Giáo sư Heller ngạc nhiên: "Nhưng không làm vậy, kỳ phát tình của giống đực sẽ rất hung tàn, tổn thương đến giống cái vô tội."

"Từ khi nào chuyện bốc thuốc đúng bệnh tương đương với chuyện dùng thuốc mạnh rồi vậy?"

"Bốc thuốc đúng bệnh? Cô có... Ý tưởng mới?"

"Tạm thời tôi vẫn chưa hoàn chỉnh nó, nhưng ngày hôm qua tôi đã đọc ích sách cảm thấy tác dụng của thuốc ức chế phải liên quan đến tin tố. Mức độ yêu thích và trình độ chấp nhận của mỗi người đều khác nhau.

Người Đế Quốc rất nhiều, không thể xác định từng người được nhưng ít nhất cũng phải dựa vào tập tính ăn của động vật cơ bản để phân loại ra động vật ăn thịt, hay ăn cỏ. Chọn dùng nguyên liệu từ cỏ cây thiên nhiên làm thuốc, sẽ hạ thấp ảnh hưởng gây hại đến cơ thể, tạo thêm thời gian cho họ tìm tin tố xưng đôi của mình dài hơn..."

Cô từ từ nói, toàn thể giáo sư nghe mà hoảng sợ, đều nhìn về phía Lục Tư Lễ.

Chẳng phải những quan điểm này đều do viện trưởng phát biểu trong nội dung cuộc họp ở SCI sao? Thành quả nghiên cứu toàn viện khổ sở mấy năm qua, chỉ do cô lật vài cuốn sách tùy thích đã phát hiện ra rồi?

Đúng là thiên tài!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro