Chương 20: chủ nhân là người nó yêu nhất nhất nhất thế gian này
trans: Chạng Vạng
Tô Miên Đường mua cho hổ con một cái bảng cào móng.
Nó rất thích, làm gì thì làm đều ôm theo đến bên cạnh cô ngủ, bụng với chân ngửa lên trời, thêm vài tiếng khò khè. Nhưng vừa mới xuống giường đã tỉnh táo, khiến người ta nghi ngờ nó đang giả vờ.
Tô Miên Đường còn hay dùng cần câu trêu mèo chơi với nó, cùng chơi trò đuổi theo quả bóng ở sân sau với nó.
Nó vui vẻ nhảy nhót, sức sống dồi dào, liên tục quay lại nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ với thông điệp chủ nhân, chủ nhân, em rất thích chị...
Tô Miên Đường thấy thế lòng mềm nhũn, người có tài mối quan hệ rộng còn lâu mới nuôi được một động vật mang đến thịnh vượng như vậy. Chứ đừng nói, vua của muôn loài.
Nhưng kỳ lạ là mỗi khi cô mệt mỏi, nằm sấp xuống tận hưởng 'đệm sữa' giẫm lên lưng của hổ ngoan, không hiểu tại sao nó ấn vài cái lại chảy máu mũi.
Tô Miên Đường không thể nào hiểu được lý do, khi hỏi nó thì hổ con lại vùi sâu đầu vào lông giống như là chuyện rất xấu hổ không thể nói được.
Hôm nay Tô Miên Đường phát hiện có vài hạt giống mà Fred đưa cho mình, đã sắp nảy mầm với thời tiết ẩm ướt này. Xem ra không đợi được hai anh em họ về rồi, cô phải gieo nó xuống đất trước thời hạn.
Cô mở hạt giống ra để cho hổ con lựa chọn, nó có khứu giác nhạy bén đảm nhiệm việc bỏ bớt lá lan Hồ Điệp đốm.
"Em rất thích lan Hồ Điệp đốm nhỉ?"
Đúng thế, đò là hương thơm trên người chủ nhân!
"Chúng ta nhân giống nó đi!"
Cô đeo bao tay, cầm cuốc, bình tưới nước với các loại công cụ khác đi đến sân sau, chuẩn bị gieo trồng lại phát hiện không dùng được.
Lan Lan chạy đến, dùng móng vuốt của mình xới hai ba lần đã đào được một cái lỗ nhỏ, rồi gieo hạt giống xuống, ngậm bình nước đến tưới. Suốt quá trình này, chỉ có một mình hổ làm mà cô chẳng cần nhúng tay vào chuyện gì, chỉ cần ở một bên cổ vũ.
"Lan Lan giỏi quá!"
"Lan Lan thật đảm đang đấy!"
"Lan Lan khỏe ghê á, thật đẹp trai..."
"Ôi nhanh quá, sắp gieo xong rồi..."
Cô càng khen, nó càng làm nhanh hơn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ hạt giống trong kho đã gieo hết. Cuối cùng, con hổ nhỏ tỏ vẻ oai vệ đi đến trước mặt chủ nhân, ngóc đầu lên muốn ôm lại có một con bướm cánh hoa rơi xuống mũi nó.
Ngưa ngứa.
Nó đảo mắt, lập tức vươn móng vuốt lên đập cái bẹp.
"Lan Lan đừng!"
Tô Miên Đường ngăn muộn, nhìn con bướm vừa nhẹ nhàng bay múa bây giờ đã nằm sải lai dưới đất.
"Em thổi đi là được, sao phải đập chứ?" Cô đi đến cốc nhẹ cái đầu nó như búng hạt dưa, rồi cẩn thận dùng bao tay sạch nâng con bướm lên: "Em có biết tuổi thọ của đa số các loài bướm đều chỉ một tuần không, quý lắm đó."
Ơ.
Hổ con biết mình làm sai đành đi theo cô vào nhà.
Tô Miên Đường mở hòm thuốc ra, nghĩ xem có thể cứu nó thế nào lại bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Ban đầu, Lan Lan còn kiên nhẫn nhìn, nhưng dần dần thấy chán.
Vì sao chủ nhân lại chú ý đến một con bướm nhỏ như vậy? Còn cẩn thận kiểm tra cơ thể của nó, ngay cả bản thân lăn qua lăn lại làm nũng cũng không thèm nhìn, chẳng lẽ vì nó có đôi cánh năm màu rực rỡ xinh đẹp sao? Nếu bản thân mình có thì tốt quá rồi, chủ nhân cũng sẽ nhìn mình như vậy.
Nó lo lắng đi qua đi lại, cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ như đang muốn xé nát da nó lao ra ngoài sau đó...
Một ánh sáng đỏ rực bất chợt xuất hiện trong phòng.
Tô Miên Đường quay đầu lại, bắt gặp lưng của Lan Lan mọc ra hai đôi cánh màu đỏ lửa thật dài, xinh đẹp rực rỡ!
Cô ngạc nhiên đến mức bình thuốc trong tay rơi xuống đất, vỡ vụn.
... Tại sao hổ có cánh?
Lan Lan không phải là thần thú đấy chứ?
Cánh sinh ra do lửa giận trong lòng, Lan Lan cũng rất ngạc nhiên nhưng ngay sau đó phát hiện không thể bay được, cánh phải của nó... bị gãy rồi chỉ còn lại một nửa thôi.
Xấu hổ quá.
Nó đau lòng muốn thu cánh lại, không ngờ Tô Miên Đường nhào đến đầy ngạc nhiên: "Đẹp ghê, thần kỳ quá..."
Cánh của nó không được tạo thành bằng lông chim mềm như Fred, cũng không đầy phấn và màu sắc sặc sỡ như bướm, mà trong suốt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng rung động. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, nó nhấp nháy như hàng vạn ngôi sao được đính bên trên vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ cần đụng nhẹ chạm vào sẽ bị ngọn lửa hung tàn bắn tung tóe kia thiêu thành tro.
Xinh đẹp nhưng giấu nguy hiểm.
Xinh đẹp sao?
Hổ con từ từ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân với đáy mắt sáng lên tia vui mừng, lòng đầy nghi ngờ. Cô không thấy nó xấu xí à? Cánh chỉ còn một nửa, chứ không nguyên vẹn...
Tô Miên Đường cũng phát hiện nó đang cố giấu đi cánh phải, cô không tránh đi còn vươn đầu ra cố gắng kiểm tra thật tỉ mỉ.
Chủ nhân đừng...
Hổ con lui về sau, cô kéo lại: "Thì ra cánh bên này bị gãy à, chị còn tưởng bản thân đáng yêu nên em mới dựa sát vậy chứ. Yên tâm nhé, chị có cách để chữa cho nó, giúp nó mọc ra thêm lần nữa. Lúc đó, Lan Lan của chúng ta đã đặc biệt nhất thế giới còn là thần thú đẹp nhất nữa!"
Thật không?
Lan Lan nghe thế lập tức dấy lên sức sống, nhảy vào ngực chủ nhân liếm láp, cọ cọ vui mừng.
Nó rất vui!
Không chỉ vui vẻ vì chủ nhân có thể chữa cánh cho mình, mà vui hơn là dù nó không lành lặn, không tốt nhưng chủ nhân không ghét còn yêu thương nó như cục cưng thuở ban đầu.
Chủ nhân là người nó yêu nhất nhất nhất khắp thế gian này!
"Được rồi, yêu tinh làm nũng..."
Tô Miên Đường bị nó liếm đến ngứa cổ, bật cười bóp đầu nó.
Một người một thú cưng cứ trêu đùa dính lấy nhau không chú ý đến, con bướm nhỏ đang nằm trong băng gạt được thoa thuốc đã sống dậy và nhẹ nhàng bay lên. Nó dừng lại trên mái tóc đen như lụa của thiếu nữ một chút, rồi vẫy vài bột phấn lập lòe sau đó vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Chuyện chữa trị cánh bị gãy của Lan Lan là một công trình lớn, nó không phải là hổ thường, cánh mọc ra cũng không phải cánh thường nên cách chữa trị thông thường hoàn toàn không có tác dụng.
Tô Miên Đường vứt quyển 'hướng dẫn chăm sóc hổ con' sang một bên, lấy quyển sách 'tổng hợp các loại cánh của chim' và 'ngoại khoa chỉnh hình' tham khảo. Sau đó, cô nhìn diện tích nhỏ hẹp, tủ điều chế tài liệu đơn giản đành lắc đầu, dựa vào những thứ ở trong nhà cô không thể nghiên cứu được.
Cô lại nhớ đến viện nghiên cứu khoa học.
Nơi đó một phòng bảo tàng lịch sử lâu đời của Đế Quốc, chưa rất nhiều sách chế tạo ra dị thú quý hiếm như một kho tàng sách lớn, ví dụ như có 'sinh vật diệu kỳ ở đâu', 'câu chuyện kỳ lạ', quan trọng nhất là trong phòng thí nghiệm còn có rất nhiều loại nước thuốc có tác dụng thần kỳ như thuốc chiến đấu, thuốc ổn định và dịch thể tinh lọc...
Nếu cô đến đó, chắc chắn có thể tìm được vài cách chữa trị hiệu nghiệm tốt hơn.
Đáng tiếc, hiện tại là giai đoạn nghỉ lễ, không biết...
Tô Miên Đường bế hổ con cầm huy hiệu hoa phượng, lén lút vào viện nghiên cứu khoa học vắng tanh. Sau khi chọn lấy vài quyển sách trong thư viện bảo tàng, lại bước vào căn phòng thí nghiệm quan trọng nhất. Cô vừa vào đã giật mình trước khung cảnh bên trong.
Căn phòng chứa rất nhiều loại máy móc thí nghiệm, đầy đủ các loại thiết bị hỗ trợ. Ngẩng đầu đập vào mắt là các ô vuông chứa thuốc cao không thấy đích, từng ô đều có một ổ khóa đánh dấu theo thứ tự 0001. Có chừng mười mấy ngàn mã số, cao vút như một bức tường thành kiên cố.
Cô bật trợ lý trí tuệ ảo bên cạnh lên, muốn đánh chữ tìm một ít thành phần thuốc quan trọng nhưng màn hình lại chỉ hiện lên: chỉ có thể nhập mã số.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro