Chương 51: Đừng sợ, tôi đến cứu anh

Chương 51: Đừng sợ, tôi đến cứu anh

edit: Chạng Vạng

Nhưng...

Cô không phải giống cái đã sỉ nhục anh ta vào ngày hôm qua sao? Còn dám mò đến đây, cô nghĩ đổi quần áo là anh ta không nhận ra à? Thậm chí, dám giả mạo thành tiên tử yêu dấu của anh ta!

"Grào..."

Anh ta tức giận lại gầm lên một tiếng.

Tô Miên Đường bị tiếng gầm dọa sợ đến mức chân hơi run, nhưng trong lòng vẫn liên tục tự động viên mình.

Không thể sợ hãi.

Không được rút lui.

Nếu khi sợ hãi mà rút lui, thì mọi kế hoạch thất bại hết.

Tuy bây giờ trông anh ta như một con sư tử khổng lồ hung dữ, nhưng trong đầu vẫn còn chút lý trí của con người nên sẽ không cắn.

Bước thứ hai thuần hóa thú: giúp nó biết và quen với chính mình.

Bắt đầu từ thị giác và mùi hương trước.

Với thị giác, cô trang điểm như dáng vẻ bức tranh mà anh ta từng thích nhất, nhìn phản ứng hiện tại chắc đã thành công khơi gợi lại vài phần ký ức rồi.

Còn về mùi hương...

Cô từ từ đến gần lồng giam sắt đen đưa tay vào trong, giống như muốn thử vuốt ve mèo chó hoang.

"Này..."

"Đến đây, đừng sợ."

"Tôi không làm anh bị thương, mà đến cứu anh thôi."

Sư tử tưởng gầm lên giận dữ như vậy sẽ dọa cô chạy như hôm qua, ai dè cô không chạy mà còn to gan đưa tay vào trong lồng.

Chẳng lẽ muốn nuôi anh ta ăn bằng chính cơ thể mình?

Anh ta từ từ đứng dậy, ánh mắt hung dữ bước đến chuẩn bị xé rách cánh tay của cô. Đột nhiên một mùi hương hoa mẫu đơn xông thẳng vào mũi.

Mùi hương vừa xinh đẹp, tĩnh mịch, ôn hòa làm say lòng người này, có tác dụng an ủi tâm trạng đến thần kỳ.

Anh ta ngẩng ra một lúc, rồi lại rơi vào hồi tưởng.

Cái thời anh ta bị giam trong phòng thí nghiệm dài đằng đẵng, không thấy được ánh mặt trời, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với ống kim tiêm lạnh như băng, dụng cùng và quân thù ác độc đó.

Thứ duy nhất anh ta muốn là, một lúm hoa mẫu đơn xinh đẹp tự tay mình trồng ở trong hoa viên Hoàng cung. Mỗi khi mùa hè đến, chúng sẽ nở rộng, rực rỡ, mùi thơm ngát thu hút khiến anh ta luôn dấy lên niềm hy vọng sống sót.

Mà lúc quay về, anh ta phát hiện tất cả lúm hoa đã héo úa. Anh ta cũng biến thành thú dữ, tất cả không thể trở về như trước được nữa...

Thật sự có tác dụng?

Tô Miên Đường thấy sư tử dừng bước, không còn chút ý định tấn công nào, âm thầm vui vẻ mà mở cổng lồng ra.

Sư tử bình tĩnh lại đã phát hiện... Giống cái nhỏ không biết trời cao đất dày này đã vào trong lồng sắt của anh ta!

Muốn chết?

Cô đừng nghĩ rằng anh ta không biết, cô cố ý mặc quần áo và trang điểm giống tiên tử và xịt nước hoa có mùi anh ta thích để dụ dỗ mình. Thật ra, dưới váy cô còn giấu một súng laser chuyên dùng để chống lại thú dữ. Cô muốn làm giảm tính đề phòng của anh ta trước, rồi dùng súng đánh bại anh ta à.

Cô giống hệt với đám giặc ác độc kia!

Tâm trạng của anh ta bị suy nghĩ này làm sôi sục, không kiềm chế được mà phóng thẳng về phía cô.

Tô Miên Đường biết tùy tiện bước vào lãnh địa của sư tử là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng cô lại không ngờ anh ta lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy. Nó không cho cô thời gian chuẩn bị nào, mà đột ngột tấn công.

Cô không kịp lấy ra súng laser, chỉ khi lúc bị con sư tử kia đè xuống đành vô thức đẩy nó ra bằng tay.

Ức...

Đột nhiên cảm giác tê dại như điện giật làm cả cơ thể con sư tử run lên, nó buông cô ra rồi lùi xa cô mấy mét, đáy mắt chứa đầy lửa giận hiếm khi lại xuất hiện vài phần xấu hổ và khó chịu.

Cô... Cô... Cô đúng là giống cái nhỏ xấu xa, không ngờ lại vuốt ve phần gáy của giống đực!

"?"

Tô Miên Đường nghĩ mình sẽ gặp nạn.

Không ngờ sư tử chỉ mới nhe hàm răng sắc bén ra đã vội vàng ngậm lại, rút về một góc nhìn mình chăm chú với ánh mắt vô cùng tức giận và mông lung. Lúc này, cô mới nhớ phần gáy thú nhân ở Trung Ương Tinh rất nhạy cảm không thua gì con người... Cô hơi lúng túng gãi đầu: "Anh không có dán màng bảo vệ à?"

Dứt lời, cô lại phát hiện mình nói sai.

"Grào..."

Đúng như cô nghĩa, sư tử lại gầm lên với cô, nghe khá tức giận như đang nói: Ý gì? Chẳng lẽ tôi đang quyến rũ cô à!

"Anh đừng hiểu lầm!" Tô Miên Đường vội vàng chống người đứng dậy, chân thành xin lỗi với anh ta: "Tôi không có ý xấu gì với anh, chỉ muốn kết bạn thôi. Thật đấy."

Cô vừa nói xong, tiếng 'lạch cạch' vang lên, súng laser đang đeo rơi xuống đất.

Sư tử cúi đầu nhìn.

Cô cũng cúi đầu nhìn.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Rất lâu sau đó, tiếng cười lắp bắp của thiếu nữ vang lên: "Nếu như... Tôi nói nó dùng để bảo vệ anh, anh tin không?"

"G rừ..."

Tục ngữ có câu, quá tam ba bận.

Nó đã gầm lên với cô lần thứ ba rồi, mắt trừng thẳng, vẻ mặt đầy giận dữ, tính kiên nhẫn gần như đã đến giới hạn. Nếu cô không đi, có thể sẽ bị nó ăn thịt thật đấy.

Nhưng Tô Miên Đường vẫn ôm tâm lý may mắn, muốn thử lần nữa.

Cô bình ổn tâm trạng của mình nhìn chăm chú vào đôi con ngươi màu xanh thẳm trong suốt của nó, thể hiện vẻ hâm mộ: "Chu choa, mắt của anh đẹp quá như đá ngọc vậy..."

"Vả lại anh khác với các người cùng giống." Cô từ từ bước đến gần nó: "Bên trong mỗi con ngươi của anh đều có hai đồng tử..."

Sư tử thấy cô muốn đến gần, đang định quất một cào đạp bay cô đi, nhưng bốn con ngươi lại dần nhìn gương mặt cô phóng đại trước mắt, vô thức giật mình.

Lông mi nhỏ dài cong cong, đôi mắt long lánh màu hổ phách, chóp mũi cao thẳng ngạo nghễ, kết hợp với cánh môi chín mọng, đỏ tươi như cánh hoa hồng...

Cô thật sự có dáng vẻ tiên tử, thậm chí còn đẹp hơn mấy phần.

Tô Miên Đường ngạc nhiên vươn tay ra, huê trước mặt nó.

Lúc này, sư tử mới lấy lại hồn phát hiện cô đã đứng trước mặt mình, đôi mắt sắc hơi bối rối.

"Song đồng tử mà Katherine nói đây à?"

Hừ!

Thì ra giống cái nho nhỏ chưa hiểu chuyện đời này, bị cuốn hút bởi song đồng tử mạnh mẽ của anh ta à?

Sư tử nghe giọng điệu khen ngợi của cô mà hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt xẹt qua một ý kiêu ngạo vốn có khi mới sinh ra.

"Nhưng mà..." Ngay sau đó, Tô Miên Đường đột ngột nhíu mày lại lo lắng thay anh ta: "Trong y học của hiện đại, hiện tượng này biểu hiện có bệnh đục nhân mắt, chắc chắn phải nhanh chóng chữa trị..."

"G rừ!"

Cút!

Không có gì lạ, cô lại bị anh gầm vào mặt.

Lần này, tiếng gầm quá lớn đẩy thẳng cô ra ngoài.

Khi sinh ra, song đồng tử đã là sức mạnh của anh ta, chuyện này giống như bột núi đá vụn kiên cường đứng đầu sóng dữ. Cuối cùng lại bị cô nói thành bệnh đục nhân mắt, giống cái ngốc này quá đáng chết!

"Á..."

Ngoài cung, Tô Miên Đường bị xung kích âm thanh tiếng gầm đẩy ra lảo đảo vào bước, lập tức úp đầu vào trong ngực Hoa Nhung.

Hoa Nhung vội vàng ôm cô.

- Đường Đường không sao chứ?

- Anh lo cho em quá.

"Không sao."

Tô Miên Đường chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.

Con sư tử này hơi khùng xíu, nhưng tóm lại không có gì đáng lo.

"Em cảm thấy, bước thứ hai đã thành công rồi."

Con sư tử to này chắc chắn đã nhớ cô rồi, vả lại giống hệt tích cách nóng vội của Katherine, chỉ là... Hơi bực mình xíu là gầm vào mặt người ta.

Cô biết thú hoang từng bị thương đã thiếu cảm giác an toàn, còn tự giam mình trong lồng giam tối đen như mực thế kia, khó có thể tin tưởng bất kỳ ai là dễ hiểu.

- Thật không? Đường Đường tuyệt vời quá!

- Anh biết em làm được mà.

"Vẫn là cảm ơn anh đã giúp em tìm rất nhiều tài liệu và thứ khác."

Cô có cảm giác, bộ quần áo này có tác dụng rất lớn. Ít nhất, không đến mức khiến nó vừa thấy cô đã muốn nhai đầu.

- Thế... Em có muốn đến cung của anh ăn mừng không?

Hoa Nhung cẩn thận mời cô, Tô Miên Đường đồng ý ngay: "Được thôi, em cầu còn không được đấy chứ!"

Có khi, anh ấy vui vẻ còn có thể biến thành gấu trúc cho cô sờ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro