Chương 71: Cẩu Đản
Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 28/9/2019
Bọn nhỏ khoái hoạt vui sướng bận rộn, Tiểu Cẩu Đản rúc vào bên cạnh nãi nãi hâm mộ mà nhìn. Nhóc đã nghe Tiểu Dũng nói, đây là bọn họ làm dùng để bán lấy tiền, có thể mua giấy và bút mực.
Cho nên, Cẩu Đản vốn dĩ muốn duỗi tay hỗ trợ lại đem tay rụt trở về, nhóc muốn hỗ trợ, nhân gia có thể hay không cho rằng nhóc cũng muốn chia tiền a? Nhưng là, nhìn hài tử khác đều làm, nhóc cũng thực thèm. Một đôi mắt theo đứa nhỏ này đi dạo, lại theo đứa nhỏ kia đi dạo.
“Nãi, ngài xem nhị ca lại đem quả hồng niết hỏng rồi.”
Cẩu Đản cùng nãi nãi nói. Lão thái thái làm việc mệt mỏi, ở trong sân ngồi nghỉ ngơi một chút, xem bọn nhỏ làm việc, nghe bọn nhóc hoan thanh tiếu ngữ, tâm tình cũng tốt theo.
“Không sai, nhị ca con vụng về, làm không được cái việc tinh tế này.”
Lão nhân gia nào có không rõ tâm tư Cẩu Đản. Nghĩ nghĩ, để Cẩu Đản ngồi ở trên ghế, bà cũng không đi đến chỗ người khác, trực tiếp tới trước mặt Tây Viễn, đem một rổ hồng nhỏ Tây Viễn vừa rửa sạch, không nói gì liền mang đi.
Tây Viễn ngửa đầu nhìn trời, hắn có thể hiểu là lão nhân gia đang cùng hắn làm nũng hay không? Hảo đi, hắn là rửa cho Tây Vi cùng Vệ Thành, vốn dĩ làm mấy thứ này, Tây Viễn không tính cho mấy tiểu tổ tông nhà mình làm, bởi vì trong nhà thường xuyên cho hai nhóc tiền tiêu vặt, hai đứa nhỏ đều có tiền riêng.
Mặt khác hồng nhà mình, Tây Viễn tính toán dùng để làm mứt trái cây cùng rượu trái cây, để nhà mình lưu trữ ăn.
Nhưng là hai đứa nhỏ không nghe, nhảy cẫng lên tỏ rõ quan điểm, bọn họ cũng muốn tự mình kiếm tiền, bằng không sẽ kém cỏi hơn người khác. Không có biện pháp, Tây Viễn từ người khác lấy chia cho hai nhóc chút hoa quả, lại đem hồng nhà mình để cho hai nhóc tùy ý.
Vệ Thành đừng nhìn vào tay có sức lực, nhưng là không làm được mấy việc khéo léo này, lúc rửa hồng, thường xuyên bóp nát, Tây Viễn đau lòng mấy quả hồng, tức giận đến mức lấy đế giày gõ nhóc vài cái, ở hiện đại, đây chính là đồ vật có bao nhiêu tiền cũng đều mua không được a.
Vệ Thành cũng không giận, lại lại oa oa chít chít kéo ca ca giúp nhóc tẩy rửa, Tây Viễn đành phải chính mình động thủ giải quyết, bằng không hắn sợ hồng đều bị Vệ Thành giày xéo.
Vừa rửa xong một bồn nhỏ, lại bị nãi nãi mang đi rồi.
Nãi nãi thuận tay lại cầm hai cái bình nhỏ, đưa cho Cẩu Đản. Cẩu Đản lại không dám lấy, nhóc vừa rồi đều thấy, đây là nãi nãi từ chỗ đại ca đoạt tới. Có lẽ là Tây Viễn hơi xa cách, khiến cho Cẩu Đản đối với đại ca có chút sợ hãi, không giống hài tử khác ở trước mặt Tây Viễn tùy ý như vậy. Nhóc bắt hai tay đến sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm Tây Viễn.
“Cầm, nãi nãi cho con thì con lấy, đại ca con không dám nói con đâu, hắn nếu là dám nói, nãi nãi lấy đế giày đánh chết hắn.”
Nãi nãi cầm lấy tay Cẩu Đản, đem đồ vật đặt vào trong tay rồi dỗ. Cẩu Đản vẫn cứ lắc đầu, đôi mắt vẫn là nhìn Tây Viễn.
Tây Viễn bất đắc dĩ, đây là nhất định phải để hắn tỏ thái độ sao? Không có biện pháp, Tây Viễn hướng về phía Cẩu Đản cười cười, gật gật đầu.
Cẩu Đản lập tức liền nhếch miệng cười, đại ca đây là đáp ứng cho nhóc làm! Nhóc vội vàng từ tay nãi nãi đem đồ vật tiếp nhận, cũng không ngồi ở băng ghế, chạy đến trước mặt Tây Dũng, hỏi làm như thế nào. Nhóc có tuổi tác cùng Tây Dũng không sai biệt lắm, hai đứa nhỏ gần tuổi nhau cũng dễ dàng giao lưu.
Mặt khác mấy hài tử thấy Cẩu Đản gia nhập vào, cũng đều nhiệt tình chỉ dạy, còn đem trái cây của mình phân cho Cẩu Đản một chút, cho nên, Cẩu Đản tổng cộng làm bốn bình đồ nhỏ, bên trong đựng đầy tâm nguyện nho nhỏ của nhóc, mỗi ngày trước khi ngủ đều sẽ suy nghĩ một chút, ngóng trông bình đồ nhanh được.
Chờ đến khi thu hoạch vụ thu xong, thời tiết dần dần chuyển lạnh, đồ bọn nhỏ làm có thể ăn. Tây Viễn chọn trong đó mấy cái mở ra, có cái làm được thực hảo, có cái làm thất bại, bất quá, đại đa số còn tương đối thành công.
Làm Tây Viễn kinh ngạc chính là, Cẩu Đản làm bốn bình, mứt trái cây cũng hảo, rượu trái cây cũng hảo, sốt cũng hảo, hương vị so với hài tử khác làm, đều phải tốt hơn rất nhiều, có lẽ, Cẩu Đản tại phương diện này có thiên phú đặc biệt?
Tây Viễn cũng không khách khí, Cẩu Đản làm hắn đều giữ lại, quyết định để nhà mình ăn. Bất quá vẫn đem tiền đủ số cho Cẩu Đản, hơn nữa cho nhiều hơn người khác mười văn, nói với nhóc là bán được tiền.
Cẩu Đản thật cao hứng, đem tiền đếm lại, bất quá không có người đã dạy nhóc đếm, ở dưới sự trợ giúp của Tây Dũng, mới minh bạch. Sau đó, nhóc từ số tiền sở hữu đầu tiên lấy ra năm văn cất vào túi áo, lưu trữ tiêu vặt, dư lại đều giao cho nãi nãi, nhờ nãi nãi giữ hộ.
N
hóc không dám đem tiền mang về nhà, cha mẹ nhìn thấy nhất định thu đi, Hổ Tử nếu là thấy cũng sẽ cướp đoạt.
Tây Viễn chọn chỗ làm tốt, để Tây Minh Văn đưa đến Tụ Đức lâu, cho Trương Tài lúc bán thức ăn lại bán kèm. Mứt trái cây không cần phải nói, Tôn Diệp chỗ đó đang lo làm sữa đông hai tầng không có mứt trái cây đâu, lúc trước Tây Viễn chính là chỉ cho mứt trái cây chưa cho phối phương.
Rượu trái cây cũng không lo bán, lúc này vấn đề ấm no của mọi người cũng chưa giải quyết, cho nên, dùng lương thực ủ rượu cũng không ai muốn, sản xuất rượu cũng chịu quản chế nghiêm khắc.
Tây Viễn bọn họ làm chính là rượu trái cây, là dùng trái cây ủ, không ở trong phạm vi quản chế.
Bởi vậy, tuy các đại nam nhân không thích uống loại rượu nhẹ này, rượu trái cây ngọt, bất quá cũng có chút ít còn hơn không đi.
Mặt khác chính là, rượu trái cây còn có đối tượng khách hàng riêng của nó, chính là lão nhân, tiểu hài tử cùng nữ nhân.
Còn cả sốt trái cây, phạm vi khách hàng càng rộng khắp. Mùa đông, đúng là lúc rau dưa củ quả khuyết thiếu, ở trong mỗi ngày đều là cải trắng khoai tây, khoai tây cải trắng, mở ra một bình nhỏ, ăn chua chua ngọt ngọt, lại khai vị còn tiêu thực. Mặc kệ là chính nhà mình ăn hay là mua tới tặng đều có thể, già trẻ cùng vui.
Cứ như vậy, tiểu xưởng làm được gì đó, một chút một ít, đều bán đi ra ngoài. Bọn nhỏ trong tay cũng đều có tiền bạc, Tây Viễn chỉ điểm bọn nhóc, đem sổ sách trong tay nhất nhất nhớ kỹ rồi tính toán.
Tiểu Cẩu Đản không có sổ sách, nhóc cũng không thể nhớ, chính là nhóc biết ai đối với nhóc tốt nhất. Cho nên trong thôn lúc có người bán hàng rong tới, Cẩu Đản nho nhỏ, dùng tiền riêng mua hai khối đường nhỏ, hoan thiên hỉ địa chạy tới biếu nãi nãi.
Nãi nãi cầm đường tôn tử mua cho, lúc ấy liền khóc. (Nãi khóc con cũng muốn khóc theo. Thương Cẩu Đản quá!)
“Nãi?”
Cẩu Đản mông lung, không biết vì sao mình biếu nãi nãi đường, nãi nãi còn khóc, là chính mình làm sai sao?
“Không có việc gì, tiểu nhi a, nãi đây là cao hứng. Nãi nếm thử, tiểu nhi của chúng ta mua đường ăn thật ngon.”
Nãi nãi răng không tốt, bất quá, vẫn là đem đường Cẩu Đản mua ngậm ở trong miệng, một cái khác nhét vào trong miệng Cẩu Đản để hài tử chính mình ăn.
Cẩu Đản vô cùng cao hứng mà ngậm đường, chạy đến phòng xép cạnh nãi nãi, bên trong là Tây Dương cùng Tây Dũng ở, Cẩu Đản muốn tìm Tây Dũng chơi. Bất quá lúc này Tây Dũng không ở đó, Cẩu Đản liền bò lên trên trước bàn ghế nhìn chữ Tây Dũng viết.
Lúc này, Tây Viễn không có việc gì nằm lệch trên giường đất suy nghĩ, suy xét việc về sau trong nhà cùng trong thôn.
Hai ngày trước Trình Nghĩa tới, hỏi Tây Viễn đồ bọn nhỏ làm, về sau đại nhân trong thôn có thể làm không. Người khác không biết, Trình Nghĩa chính là biết, Trình Nam nhà hắn kiếm lời bao nhiêu tiền.
Tây Viễn không do dự liền gật đầu, đây cũng là hắn tính toán con đường về sau cho thôn. Nghe Trình Nghĩa tính toán, muốn ở bốn phía thôn, mấy ruộng đã bạc màu trồng vào cây ăn quả, dự tính trong thôn về sau có thể dựa vào cái này kiếm ít tiền.
Tây Viễn xem Trình Nghĩa một bộ dáng thoả thuê mãn nguyện, thật sự không đành lòng đả kích hắn. Bất quá vẫn là chỉ ra, làm đồ vật không khó, khó là bán thế nào. Hiện tại bọn họ làm được ít, để ở Tụ Đức lâu liền bán hết, nếu làm nhiều liền không được.
Làm được đồ có thể bán được không là mấu chốt vấn đề. Mặt khác muốn trong thôn làm gì đó dễ bán, còn phải đem hảo chất lượng làm đầu, tốt nhất ở trong thôn xây cái xưởng gia công, có thể suy xét cho mọi nhà trong thôn nhập cổ phần hợp tác, như vậy bên trong mỗi hộ đều có cổ phần, đều có hoa hồng, đề cập đến tự thân ích lợi, liền sẽ không có người chơi xấu.
Trình Nghĩa vừa nghe, vốn dĩ tin tưởng tràn đầy, hiện tại lập tức héo ngắt, ngươi xem hắn ở phương diện khác đều tốt, còn chuyện này thật đúng là không hiểu, chưa làm qua.
Tây Viễn kêu hắn không nên gấp gáp, cây ăn quả có thể chậm rãi trồng, cây ăn quả chăm tốt hai ba năm mới kết quả, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp.
Trình Nghĩa vừa nghe, đôi mắt lại sáng lên, Tây gia Tiểu Viễn tại phương diện này có năng lực gì hắn là biết đến, mấu chốt là chuyện này hắn có muốn quản, nhưng mọi người có nguyện ý xuất lực hay không. Nếu chịu quản, nhất định có thể làm thành.
Tây Viễn suy xét việc còn lại, chính nhà mình kiếm tiền, quá mức ỷ lại Tụ Đức lâu, có Tôn Diệp ở còn dễ nói, vạn nhất ngày nào đó Tôn gia phát sinh biến hóa, Tụ Đức lâu phát sinh biến hóa, chiêu số nhà mình sẽ bị cắt đứt, loại chuyện này không được tự mình khống chế cảm giác cũng không an tâm, cho nên, cần thiết có một biện pháp độc lập kiếm tiền, không cần ỷ lại bất luận kẻ nào.
Cho nên Tây Viễn chuẩn bị chính nhà mình tự mở cửa hàng. Lúc trước hắn ở Tụ Đức lâu bán thức ăn trên tấm thẻ gỗ ghi giá cả có khắc tên “Tây Ký”, cũng là xuất phát từ quyết định này, bất quá sau đó sự tình trong nhà một chuyện tiếp theo một chuyện, mãi cho đến hiện tại hắn cũng không có thời gian cùng tinh lực đi làm.
Chính nhà mình có cửa hàng, về sau đồ sản xuất trong thôn đều có thể cầm đi bán. Mở cửa hàng phải có tiền vốn a, tiền a, thật đúng là có bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
Trình Nghĩa sau khi đi rồi, Tây Viễn lại ở trên giường đất nằm một hồi, lại đứng lên đi vào trong phòng nãi nãi đi bộ một vòng.
Nãi nãi không ở đó, Tây Viễn cần mẫn thêm một chút, tiến vào phòng xép xem nãi nãi có ở đây không, lão nhân gia có đôi khi sẽ ở bên trong thu thập phòng cho Tây Dương cùng Tây Dũng.
Trong phòng xép, Cẩu Đản chính là đang quỳ gối trên ghế, trong tay cầm bút, từng nét bút viết lên giấy. Khả năng nhận thấy được không thích hợp, Cẩu Đản vừa nâng đầu, thấy đại đường huynh đang đứng ở cửa nhìn nhóc!
Cẩu Đản hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế dựa, cả bút cả giấy, đều bị nhóc kéo theo, rối tinh rối mù rớt xuống sàn.
Cẩu Đản bị dọa choáng váng, đứng ở bên cạnh ghế dựa, nhóc biết đại ca không thích nhà bọn họ, cho nên đối với đại ca vẫn luôn ôm thái độ tôn kính còn cả tâm lý sợ hãi. Đại ca chưa từng có nói qua muốn dạy nhóc học chữ, cũng chưa từng nói sẽ dạy nhóc viết chữ, giấy bút đều thực quý giá, nhóc trốn đại ca dùng giấy bút, hiện tại bị đại ca bắt được!
Cẩu Đản đưa hai tay chắp ở sau người, cúi đầu, vô thố đứng ở nơi đó.
Tây Viễn cũng giật mình, đứa nhỏ này, Tây gia Tiểu Cẩu Đản, bởi vì đối với tam thúc tam thẩm có chán ghét, hắn chưa bao giờ đem ánh mắt ở trên người hài tử này dừng lại, hoặc là trong nội tâm hắn, hy vọng cả một nhà tam thúc vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là, Tiểu Cẩu Đản lại là một tên nhóc làm người khác đau lòng.
Tây Viễn đi qua, khom người đem giấy cùng bút trên mặt đất nhặt lên, nhìn đến mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Cẩu Đản mặt trướng đến đỏ bừng, trong mắt ngậm nước, loại này hành vi này của nhóc là lén lút, không đàng hoàng, đại ca nhất định sẽ mắng nhóc! Tuy nhóc chưa bao giờ nghe qua đại ca mắng chửi người, nhưng là ở trong lòng Cẩu Đản, bị đại ca mắng một câu so với cha nhóc đánh một trận còn khó chịu hơn.
“Tới, Cẩu Đản, đừng sợ, ca không mắng đệ. Ca hỏi đệ, đệ sao lại viết mấy chữ này?”
Tây Viễn tận lực làm ra vẻ mặt ôn hoà, đứa nhỏ này bị sợ hãi.
“Đệ, đệ, đệ hỏi, hỏi tiểu... Tiểu Dũng.”
Trong thanh âm Cẩu Đản đều đã run.
“Trừ bỏ biết mấy chữ này, đệ còn có thể viết chữ khác được không?”
Tây Viễn tận lực làm biểu tình nhu hòa, chính là Cẩu Đản căn bản không dám ngẩng đầu.
“Đệ... Đệ còn biết đọc ‘ nhân chi sơ, tính bản thiện. ’”.
“Nga? Vậy đem những gì đệ biết đọc cho ca ca nghe một chút, đại ca liền không tức giận nữa.”
“Thật sự?”
Cẩu Đản ngẩng đầu liếc mắt nhìn đại ca một cái, đại ca chính là đang cười tủm tỉm mà nhìn hắn, đã được cổ vũ, dũng khí Cẩu Đản cũng lớn thêm một chút, bắt đầu đọc cho Tây Viễn nghe.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn……”
Cẩu Đản ngay từ đầu lắp bắp, xong một chút liền đã quên chuyện vừa rồi, ngẩng đầu nhìn xem bộ dáng của đại ca, lại được thêm cổ vũ, càng đọc càng trôi chảy.
C
ái này Tây Viễn là thật sự bị chấn kinh rồi: Tiểu Cẩu Đản, thế nhưng thuộc non nửa quyển 《 Tam Tự Kinh 》! Cứ việc có chút chỗ không được đầy đủ, đọc sai rồi.
“Hảo hài tử, thật không sai. Đệ này, đây là học với ai?”
Tây Viễn đều đã nói lắp.
“Tiểu Dũng dạy đệ, đệ nghe Tiểu Dũng đọc, đệ liền ghi nhớ, có đôi khi không nhớ kỹ, liền hỏi lại Tiểu Dũng.”
Đã được đại ca cổ vũ, Cẩu Đản hai mắt sáng lấp lánh mà nói.
“Chữ biết nhiều hay ít?”
“Chỉ biết có mấy cái.”
Cẩu Đản ánh mắt lại ảm đạm xuống, học nhận chữ cùng học đọc sách không giống nhau, Tiểu Dũng chỉ biết viết xuống cho nhóc xem, nhưng không giảng giải cho nhóc, Cẩu Đản không thế nào nhớ kỹ.
“Ngày mai sáng sớm, lúc đại ca dạy bọn Tiểu Dũng, đệ cũng đến đây đi, cùng bọn Tiểu Dũng cùng nhau học, được không?”
Tây Viễn không thể không thừa nhận, cái gọi là “cây trúc xấu ra hảo măng”, chính là Tiểu Cẩu Đản, tam thúc tam thẩm một đôi phu thê kia, thế nhưng sinh ra một hảo hài tử.
Đời trước Tây Viễn đầu tiên là làm học sinh, sau đó dạy học sinh, cả đời không rời đi trường học. Làm một người đã từng lăn lộn trong đám nhỏ, lão sư khác Tây Viễn không biết, dù sao hắn thích hai loại học sinh, một loại là học tập tốt, bài ngươi giảng có thể hiểu thực nhanh, để cho lão sư cảm thấy mình trả giá có thu hoạch; một loại là nỗ lực, tuy thành tích không nổi bật, nhưng là thái độ học tập nghiêm túc, tích cực tiến thủ.
Cho nên, cho dù xuất phát từ mẫn cảm của chức nghiệp đã từng làm, Tây Viễn cũng muốn đối với Cẩu Đản tốt một chút. Không thể để cho một tiểu sinh mệnh, trong khi hắn nỗ lực hướng về ánh mặt trời, lại bị hờ hững coi thường, bỏ mặc.
“Thật sự? Đại ca……”
Cẩu Đản không dám tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt, đại ca cho mình cùng bọn nhỏ khác cùng nhau học chữ?!
“Là thật sự. Bút giấy đại ca có, ngày mai đệ đến giờ đi lại đây là được.”
“Ai ai, đệ đã biết, đại ca!”
Cẩu Đản vui mừng đều phải điên rồi, tại chỗ nhảy hai cái, xoay người liền chạy ra bên ngoài, nhóc muốn đem tin tức tốt này nói cho nãi nãi đi!
Cứ như vậy, Tây gia Tiểu Cẩu Đản, bởi vì cha mẹ cảm thấy đứa nhỏ này không cùng bọn họ một lòng, lười cả đặt tên, vẫn luôn gọi Cẩu Đản Cẩu Đản, sau này vẫn là đại đường huynh đặt cho nhóc cái tên là Tây Phương, lấy chính đặc biệt của bản thân, đi vào tầm mắt Tây gia trưởng huynh, từ bắt đầu nhìn như bình phàm mà lại là nhân sinh có không ít suất xắc!
---- Hết chương 71 ----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro