Chương 86: Giận dỗi

Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: /10/2019

Ngày qua thật sự mau, đảo mắt lại đến Tết Âm Lịch. Năm nay ăn tết, cả nhà chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, không vì cái gì khác, chính là bởi vì mấy hài tử qua tết Nguyên Tiêu phải đi Ngạn Tuy thành đọc sách.

Nãi nãi gia gia thực luyến tiếc, hài tử ở trước mắt, bọn họ mới có thể cảm thấy sinh hoạt có chút ý tứ, tuy mấy tên nhóc giống như quỷ nghịch ngợm thường xuyên làm người tức giận đến sôi gan.

“Nương Tiểu Viễn a, ngày hôm qua bao sủi cảo nhân dưa chua, ta thấy Tiểu Vi ăn không ít, con hỏi nó một chút, nếu là còn muốn ăn, ta lại bao thêm.”

Nãi nãi dặn dò nương Tây Viễn.

“Ai, nương, con một lát nữa đi băm nhân, hài tử nếu hôm nay không muốn ăn, con để đông lạnh, chờ khi nò nó muốn ăn là có thể nấu.”

Nương Tây Viễn cũng thật lưu loát, lập tức động thủ chuẩn bị.

“Ta nhìn Thành Tử thích ăn trứng gà chưng, con chập tối chưng cho nó một chén, một chén nhỏ trứng chưng ta thấy nó một hơi là có thể ăn hết.”

Nãi nãi lại nói.

“Hảo, lúc con nấu cơm, gác nồi cơm chưng cho nó, nương, người cùng cha ăn không, con cũng chưng cho hai người?”

Nương Tây Viễn ở nhà chính đáp ứng.

“Không cần, ta cả ngày ở nhà, khi nào muốn ăn liền ăn, hài nhi muốn đi vào trong thành, đến lúc muốn ăn lại không được ăn, thừa dịp bọn họ ở nhà, ăn nhiều một chút.”

Nãi nãi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy không nỡ, người già rồi, hy vọng bọn nhỏ có thể quay chung quanh bên người mình, bởi vì chuyện này, nãi nãi trong Tết Âm Lịch cũng ăn không ngon, trong lòng không vui a.

Tây Viễn ở trong phòng mình, nghe được nãi nãi cùng mẫu thân đối thoại thì bất đắc dĩ, hảo a, ai không biết còn cho rằng Tây Vi cùng Vệ Thành bọn nó đi đến cái vùng khỉ ho cò gáy gì đâu, đến nỗi cả sủi cảo thường thấy nhất cùng trứng chưng cũng sẽ không được ăn.

Bất quá hắn cũng lý giải nãi nãi, rốt cuộc thì nãi nãi cũng lớn tuổi, không giống bọn họ, nhớ hài tử thì nhấc chân liền có thể đi thăm, bà chỉ có thể ở nhà chờ, ngóng trông, chờ bọn nhỏ về nhà khi hưu mộc.

“Nãi, nhà chúng ta không phải ở trong thành mua nhà rồi sao, ngài nếu là nhớ tôn tử, liền cùng chúng con đi qua ở vài ngày đi.”

Tây Viễn đến phòng nãi nãi, khuyên giải nãi nãi.

Nhà bọn họ bởi vì có mấy hài tử muốn đi Ngạn Tuy thành đọc sách, trước tiên ở trong thành mua một nhị viện, tiền viện dùng để làm thức ăn bán của nhà, như vậy liền không cần đánh xe qua lại, cũng dễ dàng chiếu cố mấy tiểu nhân, cho nên cha mẹ Tây Viễn còn có nhị thúc nhị thẩm sẽ thay phiên đi Ngạn Tuy thành.

Hậu viện là nơi bọn nhỏ ở, có phòng ngủ, còn có thư phòng đọc sách tập viết. Còn chưa có dọn qua ở, Tây Viễn đã để Vật Tắc Mạch tìm mấy người vốn làm việc cùng hắn, hảo hảo thu thập một chút. Hiện tại tuy rằng không có ai ở, nương Vật Tắc Mạch trông coi vẫn cách một hai ngày lại thiêu qua giường đất, bằng không mùa đông không có người ở, nhà ở sẽ bị đông hỏng.

Trình Nam mấy nhóc cũng muốn cùng ba huynh đệ Tây gia đi Ngạn Tuy thành, ngày thường ở tại Tây gia. Vì thế, Trình Nghĩa bọn họ cảm thấy thiếu Tây gia thiên đại nhân tình, cũng may, núi không chuyển thì nước chuyển, về sau Tây gia khi cần đến, bọn họ nhất định nghĩa vô phản cố hỗ trợ.

Tây Viễn suy xét muốn hay không tìm một người, chuyên môn chiếu cố mấy cái hài tử, giặt quần áo, làm cơm, bất quá đem hài tử cho người khác chăm sóc, Tây Viễn có chút không tình nguyện, cùng lắm thì lúc ngày mùa, hắn đi vào trong thành ở một đoạn thời gian là được.

“Ca, ca”

Tây Vi còn chưa có vào đến sân, thanh âm đã tới trước, vừa nghe tiếng tiểu tôn tử, nãi nãi cũng không ưu thương nữa, trong mắt lập tức toả sáng.

“Ca, ca”

Tây Vi cùng Vệ Thành còn có Tây Dương đặng đặng đặng hướng vào trong phòng mà chạy, bọn họ vừa tiến vào, không khí trong nhà liền náo nhiệt lên.

Tây Viễn ngồi ở đầu giường đất của nãi nãi không nhúc nhích, không cần động, trong chốc lát mấy cái hài tử sẽ chạy tới phòng này, sẽ không đoán sai.

Quả nhiên, mấy nhóc Tây Vi vào nhà đến phòng ca ca thấy Tây Viễn không ở, lập tức chạy tới phòng nãi nãi. Tây Vi cầm theo cái lồng chim, cũng chính là cái đại cữu làm cho năm ngoái, bên trong có hơn mười con tô tước nhi, không cần hỏi, mấy con quỷ bướng bỉnh nhất định đi vào trong rừng cây bẫy chim.

“Mau đem tuyết trên người phủi đi, nhìn mặt bị đông lạnh rồi, cũng không biết lạnh, mau, mang tay bỏ lên đầu giường đất nóng hổi này.”

Nãi nãi lập tức đem chổi quét giường đất đưa qua.

“Nãi, không lạnh.”

Tây Vi một bên trả lời nãi nãi, một bên cấp Tây Viễn triển lãm thành quả mấy nhóc cố gắng, bên cạnh Vệ Thành cầm chổi phủi tuyết trên người mình cùng Tây Vi, phỏng chừng lại ở trên nền tuyết mà lăn lộn, Tây Dương đứng ở một bên ha ha cười, trong tay cầm lồng chim, cùng Tây Vi khoe chim bắt được.

Tô tước nhi mới vừa bắt được không thành thật, ở trong lồng khắp nơi phi loạn “Xâu, xâu” kêu, đem Tây Viễn làm phiền

“Mau, bỏ vào phòng học, chỉ nghe được tước nhi kêu, nói chuyện cũng nghe không rõ.”

Tây Viễn bọn nhóc đi.

“Ca, ca xem chúng đệ hôm nay bắt được gì. Ca xem cái này, bụng nó so với năm trước tiểu cữu bắt được kia còn hồng hơn.”

Tây Vi kiêu ngạo mà cùng ca ca khoe khoang, đến chuyện Tây Viễn đuổi bọn họ đi, ân, coi như không nghe thấy.

“Hảo, ngày khác đưa đệ đi nhà ông ngoại, đệ cùng tiểu cữu vừa lúc đủ đôi, đều là đồ ăn ngon.”

Tây Viễn trêu chọc Tây Vi.

“Đi thì đi, dù sao đệ cũng nhớ tiểu cữu.”

Tây Vi bĩu môi, biết ca ca là đang đùa nhóc.

“Ca, đệ hôm nay ở rừng cây thấy một con chim lớn như vậy, không biết gọi là gì, dùng mũi tên bắn cũng không có bắn được.”

Vệ Thành cũng cùng ca ca hội báo thành quả.

“Lớn như vậy, không phải gà rừng sao?”

Vệ Thành khoa tay múa chân chim còn lớn hơn gà rừng, Tây Viễn thực hoài nghi tính chân thật của nó.

“Không phải”

Vệ Thành trắng mắt liếc ca ca một cái

“Gà rừng đệ còn có thể không nhận ra? Thật sự là lớn như vậy, trên người có lông vũ rất xinh đẹp, không tin ca hỏi Dương Dương.”

Vệ Thành biết nếu để Tây Vi đánh bản tường trình, mức độ đáng tin ngược lại sẽ càng thấp.

“Thật sự, đại ca, lớn như vậy, lông đuôi là màu đỏ.”

Tây Dương dùng tay ước lượng lớn nhỏ cho Tây Viễn.

“Đó là chim gì a? Chính là chưa thấy qua.”

Tây Viễn cũng không biết, ngày thường hắn không hay ra cửa, đối với đồ vật hoang dại còn không biết nhiều bằng mấy hài tử.

“Hảo hảo mà chơi đi, xem còn có thể chơi mấy ngày?”

Nãi nãi hiện tại không có việc gì liền đếm ngược cho mấy tôn tử.

“Nãi, không có việc gì, chúng con ở Ngạn Tuy thành cũng có thể chơi.”

Tây Vi cùng nãi nãi nói.

“Chơi không được mấy ngày, sẽ phải lên lớp.”

Nãi nãi lo lắng chính mình tự thì thầm, ở trong cảm nhận của nãi nãi, đi học đường đọc sách, là việc thực vất vả, ngẫm lại hài tử nhà mình luôn tung tăng nhảy nhót một khắc không ngừng nghỉ, ở học đường ngồi im một ngày, trong lòng liền không dễ chịu.

“Bọn nó còn có thể không có gì chơi sao? Vừa đến lớp, trong học đường còn có hài tử khác, bọn họ trong lòng ước gì nhiều thêm mấy người để cùng nhau chơi, ngài không nhìn thấy thôi, chỉ vừa ở Vạn Đức Trấn đọc sách nửa năm, đã thân được với chút hài tử.”

Tây Viễn hướng mấy đệ đệ trợn mắt.

Tây Vi bọn họ phần phật cùng đi tư thục Vạn Đức Trấn, vốn dĩ tư thục chỉ có mười mấy học sinh, bọn họ lần này đi bảy nhóc, đã tự thành một bang phái, đồ chơi lại phong cách, hài tử khác muốn gia nhập đều phải thông qua dự thẩm, được Tây Vi Vệ Thành bọn họ khảo sát sau, cảm thấy nhìn thuận mắt, mới cho phép gia nhập.

Ngay từ đầu có hài tử không phục, cùng mấy người bọn nhóc khiêu khích, thực nhanh đã bị thu thập cho thành thật, bảy hài tử đều cùng Trình Nghĩa luyện qua quyền cước, đánh những hài tử bình thường đó thật đúng là dễ như trở bàn tay.

Bất quá mấy cái này Tây Viễn cũng không biết, Vệ Thành bọn nhóc lén lút thương lượng, chuyện ở bên ngoài cùng người khác đánh nhau ai cũng không được nói cho đại nhân trong nhà, ai muốn nói cho liền không cùng người đó chơi nữa. Nửa năm ở bên ngoài đọc sách sinh hoạt, mấy hài tử được tiếp xúc ngoại giới, làm việc đã có ý nghĩ của chính mình.

Đảo mắt đã qua rằm tháng giêng, bọn nhỏ muốn đi Ngạn Tuy thành. Tây Viễn cùng nãi nãi còn có mẫu thân cùng nhau thu thập đồ vật cho đệ đệ. Tây Vi Vệ Thành thì chính mình nên chơi thì chơi, nên cười thì cười, trong lòng còn ngóng trông nhanh lên đây, bất quá biết nãi nãi gia gia luyến tiếc, không biểu hiện ra ngoài.

Chính là, chờ đồ vật thu thập xong, Tây Vi không phát hiện, Vệ Thành lại phát giác không đúng rồi

“Ca, đồ của ca đâu?”

Sao đều là của nhóc cùng Tiểu Vi, không có của ca ca?

“Ca đem các đưẹ đưa đến học đường, chào tiên sinh, sau đó ở mấy ngày liền trở về, thu thập đồ vật làm gì?”

Tây Viễn giải thích nói.

“Ca!”

Vệ Thành lập tức từ trên ghế nhảy lên

“Ca, ca không cùng bọn đệ ở Ngạn Tuy?”

“Không đi, chỉ mấy đệ đi, ca về sau lâu lâu lên nhìn các ngươi một cái, dù sao cha mẹ cùng nhị thúc nhị thẩm thay phiên chiếu cố, không thiếu người quản các ngươi.”

Tây Viễn kiên nhẫn mà cùng Vệ Thành giảng giải, hắn lại không nghĩ khảo công danh, ở Ngạn Tuy thành cũng không có việc gì làm, còn không bằng ở nhà thoải mái.

“Ca! Ca thật không đi?”

Vệ Thành không cao hứng, đen mặt cùng Tây Viễn lần nữa xác định.

“Không đi, ta đi cũng không có việc gì, đã nói có rảnh sẽ đi nhìn các ngươi.”

“Ca không đi đệ cũng không đi.”

Vệ Thành đá chân ghế dựa.

“Đệ không đi? Đệ không đi ở nhà làm gì? Đều cùng tiên sinh nói xong, trước đó hỏi đệ đệ không phải đáp ứng rồi sao?”

Tây Viễn cũng có chút buồn bực, hùng hài tử, chuyện đã tới trước mắt cùng hắn nổi tính tình.

“Dù sao đệ cũng không đi!”

Vệ Thành hô.

“Đệ không đi một cái thử xem?”

Tây Viễn giọng cũng cao lên.

“Đệ không đi, không đi, không đi!”

Vệ Thành đứng trên mặt đất dẫm mạnh chân, mặt đều nghẹn đỏ, duỗi tay đem ghế dựa mình vừa ngồi vung lên, “Loảng xoảng loảng xoảng” đập vài cái, ghế dựa gãy chân, trên mặt đất gạch xanh cũng nứt ra.

“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại thế này?”

Tây Viễn nổi giận, vừa muốn tìm đế giày, Vệ Thành lại không cho hắn cơ hội “bịch bịch bịch” chạy đến phòng mình “sập” đem cửa đóng lại “Rầm” một tiếng từ bên trong then vào.

Người trong nhà đều bị chấn kinh rồi, bao gồm cả Tây Viễn, Vệ Thành tuy rằng từ nhỏ là nhóc tính tình cứng rắn, không dễ chịu thua, lúc trước thân cha Vệ Lão Nhị của nhóc ba ngày năm bữa đánh nhóc, cũng chưa từng có nhún mình.

Chính là Vệ Thành cũng là cái có đảm đương, tâm tương đối trong sáng, từ khi đi vào Tây gia, không có cùng bất luận ai nháo qua, cũng chưa từng có chơi tiểu tính tình.

Bất luận thời điểm gì đều có lễ có làm, Vệ Thành có thể cùng Tây Vi chơi tốt như vậy, chủ yếu bởi vì nhóc cũng không cùng Tây Vi tranh cái gì, cái gì đều nhường Tây Vi, Tây Vi chọn xong nhóc mới lấy, ở bên ngoài cũng giống ca ca chăm sóc Tây Vi, so với Tây Viễn đều xứng chức hơn. Tây Vi có đôi khi đùa tàn nhẫn, Tây Viễn còn quăng giày theo, Vệ Thành thì trước nay không cùng Tây Vi nháo biệt nữu.

Nguyên nhân chính là vì Vệ Thành làm người xử sự vẫn luôn đều không so đo, gì cũng dễ nói, nhóc lần này phát hỏa, đem cả nhà làm cho mông lung. Tây Viễn sau một lúc lâu ngơ ngác mới phản ứng lại, tiểu tử thúi, đây là chơi tiểu tính tình với ai?

“Thành Tử, ngươi mở cửa cho ta!”

Tây Viễn sinh khí, đến cửa phòng Vệ Thành “bộp bộp bộp” đá hai chân, nghe Vệ Thành không phản ứng, lại đạp hai chân.

“Viễn a, con đây là làm gì? Có chuyện gì cùng hài tử hảo hảo nói.”

Nương Tây Viễn vội vàng ngăn đón.

“Mẹ nó, hùng hài tử này!”

Tây Viễn tức giận mặt cũng trắng ra.

Càng tức chính là Tây Vi, nhóc ngay từ đầu không phản ứng lại đây là chuyện gì, hiện tại đã biết rõ, a, nguyên lai ca ca không cùng bọn họ đi, đem bọn họ đưa đến đó xong liền mặc kệ!

Vì thế, Tây Vi quay người lại, “lộp bộp” đem cửa phòng nhóc cũng đóng lại, nhóc không giống Vệ Thành đi vào rồi không rên một tiếng, ở trong phòng lớn tiếng cùng ca ca cò kè mặc cả

“Ca, ca nếu không đi đệ cũng không đi.”

Tây Viễn tức giận rồi! Một cái Vệ Thành còn chưa có xong, Tiểu Vi đệ còn đi theo góp náo nhiệt gì!

Tây Viễn bị nương kéo trở về, ngồi ở ghế trên giận dỗi, người trong nhà thay phiên gõ cửa Vệ Thành, dỗ nhóc, chính là, mặc cho ngươi ở bên ngoài nói sao, Vệ Thành chính là không có động tĩnh.

“Không cần phải xen vào, để nó nháo, xem nó có thể làm ra chuyện lớn gì?”

Tây Viễn nổi giận nói.

Sau lại vẫn là nãi nãi ở trên cửa gõ hai cái, gọi hai tiếng Thành Tử, Vệ Thành mới lên tiếng, người trong nhà trừ bỏ ca ca cùng Tiểu Vi, Vệ Thành thân cận nhất chính là nãi nãi.

Tây Viễn vừa nghe tiếng Vệ Thành, lập tức chạy đến đập cửa, Vệ Thành giọng mũi thực nặng, hài tử đây là khóc!

Ở trong lòng Vệ Thành, từ khi ca ca đem nhóc về, ca ca chẳng khác nào hết thảy, nhóc có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần có ca ca là đủ.

Vệ Thành vô pháp tưởng tượng, cuộc sống không có ca ca là cái dạng gì, nên nhóc thật sợ hãi, vừa nghe Tây Viễn nói không đi, lập tức liền bạo phát.

Tây Viễn không tức giận, bắt đầu đau lòng, cũng không cùng Vệ Thành làm cứng, chạy đến cửa dỗ. Phòng Tây Vi bên cạnh tạm thời ngừng nghỉ, bò bên khe cửa nhìn động tĩnh bên ngoài, nghe đại ca cùng nhị ca nói chuyện, Tây Viễn không công phu để ý đến nhóc, trong lòng âm thầm đem trận đế giày này ghi nhớ.

Cuối cùng, mãi cho đến khi Tây Viễn thỏa hiệp, đáp ứng cùng bọn họ đi Ngạn Tuy, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Vệ Thành viết giấy cam đoan, mẹ nó, giấy cam đoan là lúc Tây Vi cùng Vệ Thành phạm sai lầm, Tây Viễn vì trừng phạt hai người bọn họ bắt viết, hiện giờ ngược lại, dùng đến trên người mình.

Bất đắc dĩ, còn phải viết a! Giấy cam đoan viết hảo, từ kẹt cửa nhét vào đi, Vệ Thành xem xong, mới đem cửa mở ra, bất quá nhóc không có nhìn Tây Viễn, trực tiếp cùng nãi nãi đi vào phòng bà, người khác cho rằng nhóc đây là còn sinh khi với ca ca, trên thực tế Vệ Thành là cảm thấy chính mình lớn như vậy còn rớt nước mắt, vô cùng mất mặt, ở trước mặt người nhà có chút sĩ diện a.

Thẳng đến khi ăn cơm chiều, Vệ Thành cũng chưa cùng ca ca hòa hảo, trước kia nhóc cùng Tây Vi mỗi bên một nhóc, ngồi ở bên người Tây Viễn, hôm nay ngồi ở giữa gia gia nãi nãi, khả năng thật nghẹn khí, một bữa cơm không ăn nhiều, làm Tây Viễn đau lòng.

Bất quá, buổi tối lúc đi ngủ, Vệ Thành vẫn là trở lại phòng Tây Viễn, sau khi Tây Vi ngủ, Tây Viễn đem Vệ Thành ôm tới, dỗ một trận.

Vệ Thành ngay từ đầu nghiêng cổ không để ý tới ca ca, nhóc cảm thấy ca ca ngay từ đầu quyết định muốn đem nhóc vứt bỏ, cho nên tâm lý có chút bị thương tổn, thẳng đến khi Tây Viễn lần nữa bảo đảm, nói nhất định không rời đi bọn họ, Vệ Thành mới quay mặt tới cùng ca ca nói chuyện.

Khi Vệ Thành buồn ngủ mông lung, còn hỏi Tây Viễn, có phải chuyện đã đáp ứng sẽ không đổi ý? Tây Viễn lại thề mà làm bảo đảm, Vệ Thành mới yên tâm ngủ.
Tây Viễn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Vệ Thành ngủ say, sự tình hôm nay nhìn bề ngoài, Vệ Thành tương đối cường thế, chính là, đêm khuya tĩnh lặng Tây Viễn tinh tế cân nhắc, chân chính chịu kinh hách chính là Vệ Thành mới đúng, chính mình thô tâm đại ý, không có suy xét đến cảm thụ của nhóc, khiến cho Thành Tử tâm lý bất an.

Khi còn nhỏ, nhóc có thể không kiêng nể gì mà dùng chiêu khóc thút thít tới kéo ca ca, hiện tại lớn rồi, cảm thấy không thể như vậy nữa, bởi vậy chọn dùng phương pháp nhìn như kịch liệt, thực tế cũng là phương thức mềm yếu tới biểu đạt ý nguyện không muốn rời đi ca ca!

 ---- Hết chương 86 ----

Thực sự chuyện lần này tôi không thích cách cư xử của Thành tử lắm. Đọc cứ thấy ức ức thay Tây Viễn. Tây Viễn còn đi dỗ dành chứ là tôi thì quên đi nhé :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro