Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 18/07/2020
Nãi nãi tới thành ở, nên khi hưu mộc mấy huynh đệ không về Liên Hoa thôn nữa, nhưng khi đến kỳ nghỉ trung tuần tháng ba, Tây Vi, Vệ Thành và mấy nhóc khác phải đi về nhà, trong nhà sắp trồng bắp, bọn nhóc phải trở về hỗ trợ.
Tây gia mua thêm mười mẫu ruộng kia đều tính là để gieo bắp, trước kia trong nhà trồng nhiều đậu tương một chút, bởi vì nhà nhị thúc làm đậu hũ, nhưng năm nay sau khi dọn vào trong thành, Tây Viễn bảo nhị thúc nhị thẩm đừng tự làm đậu hũ nữa, có thể mua của nhà khác, sau đó chế thành đậu ngũ vị hương...
Làm đậu hũ kiếm tiền quá vất vả, bắt đầu từ canh năm làm đến tận nửa đêm, nhị thúc nhị thẩm cũng tính toán một chút liền đồng ý, dù sao cho đại cữu ca làm cùng mấy năm, đậu da gì đó cũng đều biết cách làm rồi, đến lúc đó trực tiếp lấy đậu hũ từ đó là được, đại cữu ca của nhị thúc vừa nghe vậy cũng rất cao hứng, như vậy thì hắn chỉ cần lo làm đậu hũ, không cần lo chỗ bán.
Bởi vì nhà nhị thúc không cần lượng đậu tương lớn như trước nữa, cho nên trong nhà năm nay không trồng nhiều như vậy, suy xét về chuyện nhà nuôi nhiều gà như thế, đành quyết định trồng nhiều bắp, sản lượng bắp rất cao, có thể dùng để chăn gà.
Nhưng trồng bắp không giống trồng đậu tương và lúa mạch, khoảng cách giữa cây bắp phải thưa, phải cuốc từng cái hố một, rồi mỗi hố thả một hạt giống, cần nhiều nhân công cùng trồng, gia súc trong nhà không giúp được gì.
Cho nên, vào hai ngày trước khi Vật Tắc Mạch trở về nói là trong nhà muốn trồng bắp, Tây Viễn quyết định tuần này nghỉ sẽ về hỗ trợ, bằng không thì mười mẫu ruộng sẽ đủ cho mấy người gia gia bận rộn mất vài ngày.
Nhưng mà cũng không thể để nãi nãi cùng bé con ở đây một mình a, khi Tây Viễn vẫn còn đang ở suy xét, Tây Vi cùng Vệ Thành liền ra quyết định:
"Ca, ca còn suy nghĩ gì a, ca ở lại." Tây Vi cười hì hì nói.
"Vì sao phải là ta?" Tây Viễn kỳ quái hỏi.
"Ca làm việc chậm nhất, để cho ca gieo giống, ai ca cũng không đuổi kịp, vì không kéo chân sau của mọi người, thì ca ở lại đây bồi nãi nãi đi." Vệ Thành giải thích cho ca ca, nhưng trước đó đã trốn đến khoảng cách an toàn.
Tóm lại, cuối cùng vẫn là Tây Viễn phải ở lại, Tây Viễn cũng tự mình hiểu lấy mình, về việc trồng hoa màu, kiếp trước hắn có xem qua nhưng không trải qua, hai năm trước khi mới xuyên tới thì ruộng trong nhà lúc đó còn ít, mấy ngày là làm xong rồi, cho nên đừng nhìn hắn sinh hoạt ở nông gia, Tây Viễn thật đúng là chưa từng ăn qua chuyện mệt chết mệt sống của ngày mùa khổ cực.
"Đây là sợ con mệt chết, tranh nhau cướp về làm việc, đau lòng ca ca cũng không dám nói rõ trước mặt, hai hài tử này." Khi nãi nãi thấy Tây Vi, Vệ Thành nói chuyện với Tây Viễn, đã hiểu rõ chuyện là như thế nào, kỳ thật, trong lòng Tây Viễn cũng rõ ràng.
Sáng sớm tinh mơ, khi cửa thành mới vừa mở, bọn Vệ Thành đã chạy về thôn, theo ý của Tây Viễn, cho bọn họ giống mọi lần về vào buổi tối hôm trước, hai hài tử nói gì cũng không nghe.
Khi tới đất của Liên Hoa thôn, bọn họ cũng không về nhà, trực tiếp đi ra ngoài ruộng. Vợ chồng Tây Minh Văn và lão gia tử vừa lúc xuống ruộng.
Vì thế, Tây Vi cùng Vật Tắc Mạch một đám, Vệ Thành cùng gia gia một đám, vợ chồng Tây Minh Văn một đám, một người cuốc hố, một người thả hạt giống, sau khi trồng xong thì lấp hố lại.
Khi Tây Vi cùng Vệ Thành còn nhỏ, làm việc nhanh, để hai người bọn họ cuốc hố, hô hô một lát đã cuốc đi thật xa. Mọi người một bên là khen ngơi, mặt khác lại sợ hai hài tử mệt chết, khi tuổi còn nhỏ mà lại làm việc quá sức, lúc ấy không cảm thấy như thế nào, giờ lớn tuổi rồi mới hiện ra rõ ràng, bởi vậy, gia gia và Tây Minh Văn đều khống chế được tốc độ, Tây Vi cùng Vệ Thành không có biện pháp gì, đành phải làm chậm lại.
"Thành Tử, Tiểu Vi, nãi nãi các con cùng Cẩu Đản ở trong thành có quen không?" Gia gia hỏi, từ khi lão thái thái đi Ngạn Tuy thành, mấy tôn tử chưa trở về lần nào, lão gia tử rất muốn biết, đồng thời cũng nhớ thương lão thái thái, lão gia tử quyết định chờ làm ruộng xong, ông cũng đi vào thành ở hai ngày.
"Có thể không quen được sao, đại tôn tử của ông rất quan tâm nãi nãi." Tây Vi cười hì hì nói.
"Đúng rồi, con cùng Tiểu Vi ngày thường muốn ăn cái gì, phải đến dỗ ca ca nửa ngày, ca còn không muốn làm, khi nãi nãi vừa tới, thức ăn của chúng con một ngày so với một ngày lại tốt hơn, ca ca con mỗi ngày đều làm rất đa dạng, lúc này mới được có mấy ngày, khuôn mặt của Cẩu Đản cùng nhóc con ăn đến tròn ra rồi." Vệ Thành giúp Tây Vi bổ sung.
"
Nãi con không ngại ở trong thành buồn sao? Ban đầu bảo bà ấy đi thì bà ấy nói gì cũng không đi, nói là không quen biết ai, còn không dám ra cửa, sợ đi lạc, không về được nhà." Nương Tây Viễn hỏi.
"Nãi nãi nào có thời gian để buồn ạ, ngày thường Lý đại nương (Nương của Vật Tắc Mạch, vì Tây Viễn sợ nãi nãi buồn, cố ý dặn dò Vật Tắc Mạch, bảo khi nương hắn không có việc gì thì tới nhiều một chút.... Đây là của tác giả chú thích, không phải editor nhé!) không có việc gì thì tới nhà ta tán gẫu với nãi nãi, một khi có thời gian rảnh ca ca liền đưa nãi và Cẩu Đản, Tiểu Dũng đi dạo phố, còn đi tửu lâu ăn cơm." Tây Vi trả lời.
"A? Còn đi tửu lâu ăn cơm? Lão thái bà này, còn rất biết hưởng thụ." Gia gia nói, xem ra bạn già ở trong thành sinh hoạt khá tốt.
"Do nãi nãi cùng Cẩu Đản tò mò chuyện nhà còn có tầng cao, hỏi làm cho ca ca con không còn cách nào khác, liền đưa hai người bọn họ đi Tụ Đức lâu." Tây Vi giải thích.
"Đi Tụ Đức lâu?" Tây Minh Văn hỏi.
"Ca con nói Tụ Đức lâu cao nhất, có ba tầng, cho nãi cùng Cẩu Đản nhìn rõ." Tây Vi cười nói.
"Đúng vậy, ca ca còn tìm vị trí cạnh cửa sổ tầng ba ngồi, để Cẩu Đản nhìn cho đủ." Vệ Thành tiếp lời.
"Người trong Tụ Đức lâu có hỏi tại sao ca con lại đi tới đó ăn cơm không?" Tây Viễn hay giao tiếp với người trong Tụ Đức lâu, đều rất quen thuộc.
"Sao lại không hỏi chứ, Trương Tài còn liên tục chạy sau mông ca ca hỏi, hỏi có muốn gọi cánh gà cay không. Cẩu Đản nhà ta thành thật, một hai cũng phải nếm thử xem có giống mùi vị nhà ta làm hay không." Vệ Thành một bên nói một bên cười.
"Phốc" Nương Tây Viễn cũng cười vui vẻ: "Ca con cũng thật là."
"Nương, ca ca rất bất công!" Tây Vi nói.
"Ca con sao lại bất công?" Nương Tây Viễn nương kỳ quái hỏi, muốn nói Tiểu Viễn bất công, vậy cũng là vì hai tên nhóc trước mắt này mà bất công với người khác.
"Không phải vì Tiểu Cẩu Đản sao, hiện tại thành cái đuôi nhỏ của ca ca, ca ca đi nào Cẩu Đản cùng đi chỗ đó, ca ca làm gì Cẩu Đản đi theo làm đó. Hiện tại ca ca không có việc gì liền đi dạo khắp thành, tìm kiếm hoa hoa cỏ cỏ, trở về nói là để phơi trà hoa, Cẩu Đản nói gì cũng đều đi theo, ca ca cũng không chê phiền, mỗi ngày đều dắt nó đi."
"Đúng vậy" Vệ Thành tiếp lời: "Ngày đó nghỉ hưu mộc, ca ca rất tích cực, khuyến khích bọn con cùng đi dạo phố, bọn con ngây ngô đi theo. Sau đó thì thấy ca ca cũng không đưa bọn con đi chợ, mà chuyên tìm chỗ có hoa có cỏ, hai bọn con, một người phụ trách cầm rổ, một người phụ trách cõng Tiểu Cẩu Đản, xoay đi xoay lại gần một ngày, khi về đến nhà, bọn con mới phản ứng lại, ca ca tự mình cõng Cẩu Đản ngại mệt, nên không đi xa, có bọn con đi theo, người ta lại đi chậm rì rì, từ thành đông chuyển tới thành tây, lại từ thành nam quay lại, muốn cho hai tiểu tử ngốc bọn con mệt chết!" Vệ Thành nói nói một lúc, nhịn không được bật cười.
"Là do hai con tâm nhãn ít!" Nương Tây Viễn cũng cười theo: "Nhưng mà làm được cho ca ca con chút chuyện mệt cũng đáng, các con xem nhà ai có ca ca tốt như ca ca các con?"
"Nương, con cùng nhị ca đều biết, chúng con đi được nửa đường liền đoán được rồi, cũng không nói gì, ca ca còn tưởng rằng bọn con không biết, vụng trộm cười nửa ngày." Tây Vi tưởng tượng ra hình dáng của ca ca, cũng nhếch miệng cười.
"Nương, nương nói ca ca xem, hiện tại toàn lấy con cùng nhị ca làm nơi trút giận, có một ngày chính ca ấy nhóm lửa không cháy, bò trên bệ bếp dùng miệng thổi, lập tức khiến đầu tóc bị cháy quăn một dúm, ngài nói xem chuyện này không có phải do tụi con mà?"
"Đúng vậy a."
"Xong rồi khi ca ca trở về soi gương, vừa nhìn liền tức giận, liền mắng bọn con một hồi, đuổi bọn con chạy quanh sân vài vòng, rốt cuộc thì phải dừng lại cho ca ca đánh một cái mới được." Tây Vi tố khổ với nương.
"Ca con là thân cận nhất với hai con, tâm tình không tốt nên muốn đùa giỡn một lát, hai đứa đừng có mà cảm thấy ca ca không tốt a."
"Con cùng Tiểu Vi biết, đây không phải là cố ý làm chỗ xì hơi cho ca ấy sao, bằng không ca ca chạy chậm như vậy, có thể đuổi theo bọn con sao." Vệ Thành cười nói.
"Aizz, vậy là tốt rồi. Cẩu Đản có phải là ở đó chơi không muốn trở về nữa?" Gia gia cười vui vẻ hỏi.
"Cũng không hẳn ạ, gia gia, ngài không biết đâu, Cẩu Đản hiện tại rất vênh váo." Tây Vi một bên bập hố một bên kể chuyện: "Ca ca không phải là tìm mua hạt giống thảo dược sao, trồng trong bồn hoa ở hậu viện, Cẩu Đản cũng đi trồng cùng, sau đó chỗ Cẩu Đản trông không tới mấy ngày đã nảy mầm, lớn lên rất nhanh, ca ca con thì trồng vài ngày cũng không lớn nổi, khô cằn mà nằm trên mặt đất, giống như là không mọc lên được."
"Đúng vậy, ca ca con thấy vậy, liền nói từ nay về sau bồn hoa trồng thảo dược cho Cẩu Đản hầu hạ, về sau bán được tiền cũng thuộc về Cẩu Đản" Vệ Thành lấp hố xong, duỗi thẳng eo, trồng hoa màu thật sự rất mệt, may mắn không cho ca ca trở về: "Hiện tại Cẩu Đản trông bồn hoa rất chặt chẽ, mỗi ngày không có việc gì liền đi ra bồn hoa, chổng mông làm cỏ, bón phân gì đó, bọn con muốn hỗ trợ đều không cần, ai chạm vào một chút cũng không được. Có một ngày không để ý, nha đầu nhổ mất mấy cây, làm cho Cẩu Đản tức phát khóc."
"Gia gia, Cẩu Đản hiện tại rất ngạo kiều, ngày đó khóc cả buổi, chúng con ai cũng không dỗ được, vẫn là chờ ca ca trở về, ôm nó một lát mới nín." Tây Vi có chút ghen ghét nói, nhóc hiện tại lớn rồi, khi còn nhỏ đại ca cũng hay ôm nhóc.
"Phải không? Ai da! Cẩu Đản nhà chúng ta mà cũng ngạo kiều." Gia gia cười nói.
"Sau lần đó, sợ Tiểu Bất Điểm nghịch ngợm phá hoại, chúng con giúp làm một vòng rào tre, hiện tại chỗ đó ngoài ca ca, ai cũng không được vào, nãi nãi con cũng trồng bên cạnh hai cây hoa khiên ngưu, Cẩu Đản thấy liền đào ra trồng ở ven tường. Ca ca con cho một quyển vở nhỏ để đánh dấu, mỗi ngày cây lớn bao nhiêu Cẩu Đản đều ghi lại, ghi nhớ rất nghiêm túc." Vệ Thành tiếp tục kể.
"Vậy mùa hè này Cẩu Đản không thể về?" Gia gia hỏi.
"Trở về gì a, người ta còn dỗ được nãi nãi rồi, nói là đến cuối thu hãy trở về, Cẩu Đản nói chờ nó trồng được thảo dược bán ra tiền, cũng mua cho nãi nãi một cái trâm bạc." Tây Vi duỗi eo, hoạt động tay chân, nhóc cùng Vệ Thành nhỏ tuổi, tuy rằng làm việc nhanh, nhưng là không bền.
"Cẩu Đản ấy, ca ca nói nó hiện tại là người nhà ta, cho nên cũng được cho tiền tiêu vặt giống bọn con, Cẩu Đản tiếc không tiêu, đều tích cóp lại, nói là để mua quà sinh nhật cho ca ca."
"Đúng vậy, nương, nương xem Cẩu Đản còn có tâm làm sinh nhật cho ca ca, con cùng nhị ca muốn mua gì đó cho ca ca mà lại không có tiền." Tây Vi ấm ức nói, năm trước nhóc cùng nhị ca bị nóng đầu, nói là tiền mua ngựa bọn họ tích cóp lại rồi trả, đến bây giờ trong tay không có tiền để tiêu.
"Không có việc gì, hai đứa muốn mua gì, tốn bao nhiêu, nương cho." Nương Tây Viễn cười nói.
"Thật sự? Nương, ngài nói rồi đó nhé, ngài đừng đến lúc đó lại không cho, bọn con cũng không xin không, về sau tích cóp đủ nhất định trả cho ngài." Tây Vi vừa nghe liền vui vẻ, làm càng hăng say.
"Nương con không cho thì gia gia cho, hai tôn tử của ta ngoan như vậy có thể làm việc cũng có thể chịu khổ, cần chút bồi thường." Gia gia nói.
"Ca con hiện tại trừ bỏ chơi với nãi nãi, phơi chút trà hoa, thì không làm gì nữa đi?" Nương Tây Viễn một bên thả hạt giống một bên hỏi.
"Ca ca cũng rất bận, trừ bỏ bồi nãi nãi, còn phải chuyên môn đến trò chuyện với phu tử của bọn con."
"A? Phu tử của bọn con khó tính như vậy sao, còn phải chuyên môn gọi người trong nhà đến trò truyện a?" Tây Minh Văn chịu không nổi hỏi.
"Phu tử của bọn con rất tốt, là ca ca con không có việc gì tự chạy tới, sợ phu tử không tốt với bọn con." Tây Vi nói.
"Đúng vậy, hôm nay làm cho phu tử chút cháo, ngày mai làm cho phu tử bát canh, ngày kia lại biếu bao trà hoa, còn có cả thức ăn nhà ta làm." Vệ Thành nhất nhất liệt kê ra.
"Ha ha" Tây Vi không kịp nói chuyện đã không nhịn được vui vẻ: "Có một lần ca ca nấu cho phu tử nồi cháo bát bảo, con cùng nhị ca đi sớm, nhà phu tử chưa mở cửa, liền ngồi ở cửa uống hết cháo."
"Vốn dĩ cho rằng sẽ không có việc gì, chỉ bọn con biết, không nghĩ tới, ngày đó phu tử không có việc gì bảo bọn con gọi ca ca đến gặp, ca ca còn hỏi tiên sinh cháo có ngon không, hợp khẩu vị không, nếu được thì có thể nói cho ca ca về sau lại nấu cho ông ấy." Vệ Thành cũng một bên nói một bên cười.
"Vậy không phải là bị lộ sao?"
"Ca ca con vừa nói xong phu tử liền hiểu là chuyện gì, lúc ấy không nói gì, sau lưng thì thu thập bọn con một trận."
"Không đánh hai đứa đi?"
"Không có, phu tử của bọn con không đánh người, chính là bắt bọn con đọc sách, sai một chữ chạy một vòng quanh sân, hiện tại sách đó bọn con không quên một chữ."
"Chủ ý chạy vòng này là ca ca con bày mưu." Tây Vi cạc cạc cười hai tiếng, khẳng định nói.
"Ca ca con và phu tử quan hệ còn khá tốt?"
"A, này không phải là do Tiểu Dũng không có việc gì thế nào cũng phải đi theo đến học đường nhìn sao, Cẩu Đản cũng muốn đi theo, con cùng nhị ca liền đưa đi, lúc nghỉ ngơi, hai người bọn nó không có việc gì thì chơi vòng quanh cây du, một bên chơi một bên lớn tiếng đọc bài gì ca ca hay đọc ' mạc ngôn tang du vãn, hơi hà thượng mãn thiên. ' để cho phu tử nghe được, hỏi câu này ai nói? Hai nhóc liền nói là đại ca dạy, tiên sinh liền gọi chúng con, bảo gọi đại ca tới, hai người họ hàn huyên nửa buổi chiều, phu tử cũng không dạy bọn con cái gì, chỉ bảo chúng con lấy vở ra tập viết." Tây Vi kể.
"Sau đó phu tử liền muốn đại ca làm học sinh của ông ấy, đại ca không làm, nói làm không quen ngồi ở học đường cả một ngày, sau lại bị phu tử dây dưa mãi không còn cách nào đành phải đáp ứng làm tục gia đệ tử của phu tử, gia gia, ngài nói ca ca sao ngốc thế, làm học sinh của phu tử cũng không phải là đi xuất gia làm hòa thượng." Vệ Thành tiếp lời Tây Vi nói với người trong nhà.
"Sau đó thì sao?" Hai vợ chồng Tây Minh Văn trăm miệng một lời truy vấn.
"Sau đó? Sau đó liền bái làm ' tục gia đệ tử ', ca ca con hiện tại không có việc gì liền đi đến học đường tìm phu tử nói chuyện một hồi, ca ca vừa đến là phu tử sẽ rất cao hứng, nói gì mà ' bản nhân đã tuổi xế chiều, tâm tựa như gỗ mục, không nghĩ lại bị câu nói trong miệng trẻ nhỏ vạch trần, như cái đỉnh bị gõ, hoàn toàn tỉnh ngộ, phát giác đã hao phí rất nhiều thời gian, đến bây giờ thời gian chưa muộn." Tây Vi học khẩu khí nói chuyện của phu tử.
"Này là muốn nói gì a?" Nương Tây Viễn bị nói phát mộng.
"Chính là nói vốn dĩ cảm thấy cuộc sống không có hi vọng, sau khi nghe thấy lời nói của hai nhóc Cẩu Đản, phu tử hối hận rồi, cho rằng còn phải tiếp tục sống cho thật tốt." Vệ Thành giải thích một lần.
"À, thì ra là vậy, cuộc sống phải có hi vọng, bằng không thì sao mà sống được." Vừa nói như vậy, nương Tây Viễn lập tức lĩnh ngộ.
Vật Tắc Mạch nghe người Tây gia nói chuyện tán gẫu vô cùng náo nhiệt, trong lòng tràn đầy hâm mộ, hắn không có huynh đệ tỷ muội, trong nhà chỉ còn một mẹ già, từ rất nhỏ đã phải nghĩ cách duy trì cuộc sống, thời điểm gian nan nhất, trừ bỏ lão nương ra, thì không có một ai cùng thương lượng.
Nhìn xem người Tây gia thật tốt, huynh đệ nhiều, cảm tình cũng tốt, ngươi nhớ thương ta, ta nhớ thương ngươi. Nhưng mà tiền nhà hắn còn nợ, qua khoảng hai năm nữa là có thể trả hết, đến lúc đó hắn có thể tìm một tức phụ tốt, sinh nhiều thêm mấy nhóc con...... Nghĩ đến đây mặt Vật Tắc Mạch có chút hồng, nhưng là vẫn là ức chế không được khát khao về cuộc sống tốt đẹp.
Mệt nhọc một ngày, ăn cơm chiều xong, Tây Vi nằm ở trên giường đất chốc lát đã ngáy khò khè, Vệ Thành bên cạnh lại lăn qua lộn lại không ngủ được, từ khi ca ca đưa nhóc về, đây vẫn là lần đầu tiên ca ca không ngủ bên cạnh, phòng vẫn là cái phòng đó, vị trí vẫn là vị trí đó, nhưng Vệ Thành luôn cảm thấy thiếu gì đó, một mình tròn mắt nhìn ánh trăng rải trên mặt đất, trằn trọc thật lâu sau mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, làm xong việc, Tây Vi cùng Vệ Thành nói gì cũng phải thừa dịp buổi tối về Ngạn Tuy thành, đặc biệt là Vệ Thành, nhóc nhớ ca ca. Tây Minh Văn còn muốn giữ lại, mà nương Tây Viễn lại kéo kéo quần áo hắn, không cho hắn lên tiếng, vì thế, mấy hài tử cơm cũng không ăn, trong ánh chiều chạng vạng, ngồi trên xe ngựa xuất phát.
"Aizz, cơm cũng không ăn một miếng." Lão gia tử nhả khói thuốc, nhìn xe ngựa đi xa.
"Cha, không có việc gì, trở về kia Tiểu Viễn còn có thể để bọn nó bị đói sao." Nương Tây Viễn nói cùng lão gia tử.
"Đúng vậy, ta là nhớ thương bọn nhỏ mà, đi thôi, ta cũng về nhà." Lão nhân gia đứng dậy thu thập đồ vật.
"Sao nàng không cho ta giữ bọn nó lại? Trời còn sắp đen rồi." Tây Minh Văn oán giận nói, có chút đau lòng vì hài tử, cũng có chút lo lắng.
"Muội thật ra cũng muốn giữ, nhưng có thể giữ lại sao? Trở về được hai ngày, làm việc cả hai ngày, trong miệng không rời khỏi ca ca lúc nào, Tiểu Viễn cả ngày quanh quẩn ở trước mắt hai đứa nó, có lẽ rời đi hai ngày đã nhớ lắm rồi, huynh còn muốn giữ lại làm gì." Nương Tây Viễn một bên thu đồ vật lên trên xe lừa, một bên nói với Tây Minh Văn.
Trong Ngạn Tuy thành, Tây Viễn ngồi ở nhà chính cùng Cẩu Đản làm bánh bao nhỏ và bánh nướng, Cẩu Đản mới học, nặn bánh nghiêng lệch vặn vẹo, nhưng cũng không bị nát.
Nãi nãi ôm Tiểu Bất Điểm ngồi tán gẫu với nương của Vật Tắc Mạch trong buồng trong, không có biện pháp gì, nhóc con vừa nhìn thấy bánh bao, móng vuốt nhỏ liền duỗi ra, chỉ có thể không để cho nó thấy.
"Bao cả nửa ngày rồi, còn không có bao đủ a?" Nương Vật Tắc Mạch hỏi.
"Tiểu Vi cùng Thành Tử thích ăn, tính toán hai hài tử hôm nay có thể sẽ trở về, nhân lúc còn sớm làm trước." Nãi nãi vỗ vỗ nhóc con hăng hái nhảy nhót: "Ngày thường Tiểu Viễn không làm, nói là tốn công, hai hài tử rời đi hai ngày thì chịu không nổi, người ta không cần nịnh, nó cũng sẽ làm."
"Sao phải làm nhiều như vậy?" Nương Vật Tắc Mạch tò mò.
"Không phải chi làm cho hai người Tiểu Vi, còn có bọn nhỏ Trình Nam, Tiểu Viễn đây là sợ làm ít quá, hai đệ đệ ăn không đã ghiền, làm nhiều một chút, muốn ăn nhiều hay ít thì ăn."
"Nhìn mấy hài tử nhà bà, lòng ta cũng muốn a, Vật Tắc Mạch nhà ta nếu là có huynh đệ ruột thịt như vậy, cũng không đến mức chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác." Nương Vật Tắc Mạch nói, vốn dĩ bà chỉ ngẫu nhiên lại đây vài lần, sau khi Vật Tắc Mạch trở về nói lão thái thái Tây gia tới, tiểu đại phu bảo bà không có việc gì thì đến tán gẫu cùng nãi nãi, nương Vật Tắc Mạch mới đến đây cần mẫn hơn một ít, bà và lão thái thái nói chuyện cũng rất hợp ý.
Nhà chính, Tây Viễn bưng bánh đã làm xong lên, muốn đi xuống nhà bếp nấu nước, đun nước nóng, thả bánh vào hấp rồi đạt nắp nồi, khi bọn Thành Tử trở về, thêm lửa một hồi là ăn được.
-------- Hết chương 90 -------
---- Câu thơ làm phu tử tỉnh ngộ mình không tìm được là ở bài nào, nên giữ nguyên nhé mọi người. Ai biết nó ở đâu thì bảo mình sẽ note lại nha!
-Thông tin về Khiên ngưu của nãi nãi
Tên khoa học: Pharbitis nil (L.) Choisy, họ Bìm bìm (Convolvulaceae)
Tên gọi khác: Bìm bìm biếc
Tính vị, quy kinh: Vị đắng, tính hàn
Cây Khiên ngưu hay cây Bìm bìm biếc mọc hoang nhiều ở nước ta, đặc biệt là ở các tỉnh: Thái Nguyên, Yên Bái, Lào Cai,… Nhiều nước khác cũng có như Trung Quốc, Ấn Độ, Indonesia, Nhật Bản, Thái Lan.
Là loài hoa biểu trưng cho sự kiên trì và sự dịu dàng trong mọi việc, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ trong những nỗ lực của bạn với người khác. Trên tất cả vẫn giữ vững mục tiêu của bạn.
- Loài hoa thân thiện với môi trường
Đầu tiên phải kể đến tác dụng vô cùng hữu ích với môi trường. Hoa có thể hấp thụ một số loại khí độc như cacbon dioxid, chlorin, sulfur dioxid,… và hút bụi. Nhờ đó mà loài cây này được ví như một chiếc máy lọc, hút chất độc hại, lọc bầu không khí và làm sạch môi trường. Nếu bạn trồng loài cây này trong vườn nhà hay trồng làm cây cảnh trước sân cổng thì ngoài việc làm đẹp còn mang đến một không gian trong lành, không độc tố, giúp bạn có “một cuộc sống trong – không gian xanh.”
- Là bản tin dự báo thời tiết thường ngày
Bên cạnh công dụng bảo vệ môi trường, loài hoa đáng quý này còn được xem là bản tin dự báo thời tiết siêu nhanh. Vì sao lại như vậy?
Cấu trúc của hoa là hình phễu giống quả chuông, rộng khoảng 5cm, cánh mỏng, là cây thân leo yếu ớt nên không chịu được mưa. Vì thế, mỗi khi mà bạn thấy cánh hoa bìm bịp có dấu hiệu rụp xuống thì không sai đâu, chỉ tầm khoảng 15-20 phút nữa sẽ có mưa đấy mà.
Đặc tính này cũng giúp người nông dân rất nhiều trong việc chủ động hơn về thời thiết cho chăm sóc đồng ruộng.
- Công dụng chữa bệnh bất ngờ của hoa Khiên Ngưu
Tác dụng dược lý của Khiên Ngưu
Theo Y học cổ truyền:
Khiên ngưu có tác dụng: Lưu thông khí huyết, cải thiện trí nhớ, giảm quá trình lão hóa, mát gan, thông mật lợi tiểu, thúc đẩy bài tiết và giải độc cho cơ thể.
Giữ gìn nhan sắc cho thanh xuân tươi đẹp
Bạn có biết, hạt bìm bịp được dùng để chữa bệnh phù thận và làm đẹp rất an toàn: làm mờ vết nám và đánh bay các nốt tàn nhang.
Theo cuốn “Bản thảo cương mục” của Lý Thời Trân: Dùng “hắc khiên ngưu tử” (hạt bìm bịp có màu nâu đen) nghiền thành bột mịn sau đó trộn cùng với lòng trắng trứng gà, trước khi đi ngủ xoa đều lên mặt, sáng dậy rửa sạch. Cứ bôi liên tục cho đến khi các vết nám mờ hết thì ngừng. Cách làm này còn có tác dụng phòng và chữa trị mụn trứng cá.
Nguyên liệu trà hoa – món nước ngon, tốt cho sức khỏe
Hoa khiên ngưu (bìm bìm) kết hợp với đương quy, thảo quyết minh và cam thảo tạo thành một loại trà hoa vô cùng mới lạ, có lợi cho sức khỏe – trà hoa khiên ngưu. Không chỉ giúp mát gan, lưu thông khí huyết mà còn giúp cải thiện trí nhớ, làm giảm quá trình lão hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro